Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
-
Chương 95: Hậu quả của việc không an phận
“Hoàn Suất!” Khấu Kiệt thét lên một tiếng, muốn xông lên phía trước đưa Lý Hoàn Suất xuống, nhưng Yến Hoài nhanh chóng giữ chặt lấy Khấu Kiệt: “Chú ý!” Chỉ xuống những tia hồng ngoại hiện đầy dưới đất.
Khấu Kiệt nhìn xuống mặt đất, nhưng trong lòng lại lo lắng không muốn trì hoãn một khắc!
Lúc này hai tay Lý Hoàn Suất cột lại, treo giữa không trung, cả người cũng hôn mê, mặc dù trên người không có dấu vết bị quật nhưng bộ dạng cũng không được tốt.
Lúc này, có người đi từ sau tới.
Hai người Yến Hoài nhìn qua thì đúng là Khấu Tử Liên!
“A Liên, em đang làm gì em có biết không?” Khấu Kiệt lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo bất mãn.
“Rốt cục cũng đợi được hai người!” Khóe miệng Khấu Tử Liên giật giật, lạnh lùng nói, nhìn lại cô ấy, trên tay cầm súng hướng về phía Yến Hoài và Khấu Kiệt.
Yến Hoài và Khấu Kiệt tháo kính xuống.
“Tử Liên, em suy nghĩ cẩn thận một chút, em đang làm gì thế? Em chĩa súng về phía anh trai và... chị dâu tương lai của em sao.” Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên: “Chị tin là em có thể khống chế tư tưởng của mình, em phải nghĩ xem em đang làm gì, em không phải là một công cụ giết người, em là một người có suy nghĩ riêng!”
Tay Khấu Tử Liên hơi mềm xuống, nghe lời cô nói thì có chần chừ. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Lý Hoàn Suất, Khấu Tử Liên lại tự hỏi.
“Chị tin là em không có ác ý đúng không? Em nhất định là có chút nhàm chán, cho nên mới đùa mọi người như vậy, đúng không? Chị nghĩ, bây giờ em có thể thả súng trong tay xuống, ngoan ngoãn, về nhà với chị, tất cả mọi người đều lo lắng cho em!” Yến Hoài rất biết nói chuyện, ngay cả Khấu Kiệt nghe cũng run lên, không ngờ cô ấy còn có thể đàm phán, còn có thể đánh tâm lý!
Trong mắt Khấu Tử Liên hiện lên một chút dịu dàng, lúc này tâm trí của cô ấy cũng mới chín tuổi, bề ngoài đã hai mươi bảy, nên nói là bất hạnh sao?
“Trước tiên thu súng lục lại, khẩu súng ngắn đó rất dễ bị cướp cò.” Yến Hoài chỉ súng trong tay Khấu Tử Liên, cũng bỏ súng của mình vào bên hông.
“A Hoài.” Khấu Kiệt lo lắng, sợ Khấu Tử Liên không khống chế được suy nghĩ của mình sẽ nổ súng với Yến Hoài!
Lúc này Khấu Tử Liên cũng thả lỏng, chầm chậm thả súng lục xuống, nhìn người trước mặt, bĩu môi nhưng chưa nói chuyện.
“Đúng, buông, buông lỏng, bây giờ chúng ta về nhà, sẽ không để em một mình, yên tâm.” Yến Hoài từ từ đi lên phía trước, mỉm cười nhìn Khấu Tử Liên.
“Ưm...” Đúng lúc này, Lý Hoàn Suất tỉnh lại, nhìn thấy Yến Hoài chậm rãi đi tới gần Khấu Tử Liên, lập tức kinh hãi: “A Hoài, đừng tới đây, cô ấy sẽ giết em đấy!”
“A!” Khấu Tử Liên nghe đợc giọng Lý Hoàn Suất thì nhanh chóng cầm súng lên, họng súng đen ngòm chĩa vào Yến Hoài và Khấu Kiệt, lại chỉ chỉ Lý Hoàn Suất: “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ bắn chết các người!”
Yến Hoài tức giận thở dài một hơi, Lý Hoàn Suất không nên tỉnh lại lúc này, vừa tỉnh lại không nên nói lời kích thích Khấu Tử Liên như vậy!
Lý Hoàn Suất nhìn tình cảnh trước mặt, đầu óc có chút mộng.
“Tử Liên, vừa rồi Hoàn Suất nói đùa với em đấy! Làm sao em có thể giết chết bọn chị được, đúng không? Bọn chị đều là người thân mà em yêu quý nhất, làm sao Tử Liên có thể nhẫn tâm muốn giết chết bọn chị? Chắc chắn sẽ không. Vừa rồi Hoàn Suất chơi trò hô lớn với em, em xem, thoáng cái đã bị hắn hô lớn rồi?” Yến Hoài chớp mắt nhìn Khấu Tử Liên.
Nghe Yến Hoài nói... Lý Hoàn Suất mới biết vừa rồi mình làm ‘chuyện tốt’ gì, là một câu nói của mình đã kích thích Khấu Tử Liên! Mà đây là tình hình gì? Lúc ấy đang gọi điện thoại, vừa mới xoay người thì Khấu Tử Liên đã dí súng vào đầu mình, không nói câu nào áp mình tới đây, sau đó dùng bả súng đánh mình bất tỉnh.
Anh còn chưa từng chịu uất tức như vậy bao giờ!
Tay Khấu Kiệt từ từ sờ qua bên hồng, vạn bất đắc dĩ, chính mình không thể không nổ súng!
Khấu Tử Liên nghe lời của Yến Hoài... trong đầu lập tức có chút buông lỏng, nhưng nhìn những người trước mắt, lại không biết ai với ai.
Cô chỉ nhớ rõ có một tiên sinh bảo mình làm gì thì mình làm đó.
Nhưng bây giờ mình đang làm gì thế? Khấu Tử Liên thả súng bên người, tay trái gãi gãi tóc, lẩm bẩm: “Tôi quên mất tiên sinh bảo tôi làm cái gì.”
Yến Hoài nhân cơ hội đi qua, nắm tay Khấu Tử Liên: “Quên thì tôi, đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà!”
Mà Khấu Kiệt thấy tình hình này, nhanh chóng buông tay cầm súng, lập tức đi tới bên cạnh hai người: “Đúng, a Liên, anh đưa em về nhà, chúng ta về nhà!”
“Ừ, được.” Khấu Tử Liên gạt đầu.
Yến Hoài nhân cơ hội đoạt lại súng lục của cô ấy: “Chị giữ giúp em, lúc nào em cần thì bảo chị, đồ chơi này rất dễ cướp cò, anh em sẽ tìm một cái tốt hơn cho em chơi.”
“Được!” Lúc này Khấu Tử Liên cười cười, thuận theo đưa súng lục cho Yến Hoài.
Yến Hoài gật đầu về phía Khấu Kiệt, ý bảo anh trông Khấu Tử Liên, chính mình thì đeo kính, quay đầu nhìn những tia hồng ngoại trước mặt, nhẹ nhàng đi xuyên qua. Cô không biết những tia hồng ngoại này dùng để làm gì, hoặc là bom, hoặc là cơ quan gì đó.
Liêu Ngải ở trước màn hình máy tính nhìn từng cử động của Yến Hoài, trong lòng rất phẫn nộ, nhưng nhìn cô gái đẹp như Yến Hoài, lại còn lợi hại như thế, trong lòng có một chút hứng thú. Cô nàng thực sự không hề đơn giản, những tia hồng ngoại kia là hắn bảo người bố trí, nếu như dẫm lên thì sẽ nổ mạnh, những người này chắc chắn sẽ chết! Nhưng mà không ngờ, Khấu Tử Liên ngu ngốc lại không dẫm lên những tia hồng ngoại kia.
“Tên của cô ta là gì?” Liêu Ngải thuận miêng hỏi Hoàng Thiên đứng phía sau.
“Thưa tiên sinh, cô ta là thị trưởng mới nhậm chức của thành phố M, Yến Hoài, cha là Yến Tư Thiếu, mẹ là Thái Viện Viện, cha mẹ chết sớm, được cha nuôi là Vân Khoáng, mẹ nuôi là Diệp Phương Hoa thu dưỡng.” Hoàng Thiên lập tức trả lời.
“Hóa ra là con gái một của cố nhân, ha ha ha...” Liêu Ngải cất tiếng cười to, nói xong, đưa tay phẩy phẩy, Hoàng Thiên ở đằng sau lập tức tới gần, Liêu Ngải rỉ tai vài câu.
“Dạ!”
Liêu Ngải nhìn hình ảnh trước mặt, nhìn Yến Hoài mặc áo đen, động tác lưu loát, khóe miệng càng vui vẻ hơn.
——
Yến Hoài xoay người một cái, tay phải rút dao bên hông, cắm dao vào mũi giày, nhìn thoáng qua Lý Hoàn Suất.
Lý Hoàn Suất bị treo, nhìn động tác của cô thì biết là cô định mạo hiểm, lập tức nói: “Cô cứ làm đi, yên tâm!”
Yến Hoài gật gật đầu, phi thân một cái, dao từ mũi giày bay một đường, xoẹt qua dây thừng, sau đó Lý Hoàn Suất lập tức ngã xuống.
Yến Hoài đứng trên đất, lập tức vịn Lý Hoàn Suất lên: “Anh không sao chứ?” Nói xong, rút dao từ mũi giày, xoẹt một cái, cắt đứt dây thừng trói tay Lý Hoàn Suất.
Lý Hoàn Suất xoa xoa tay: “Ngoại trừ tụ máu não thì những thứ khác đều không sao.”
“chúng ta đi thôi!” Yến Hoài cất kỹ dao đi, ú bảo Khấu Kiệt lấy kính có thể nhìn thấy tia hồng ngoại qua.
Khấu Kiệt ném một cái tới tay Lý Hoàn Suất, Lý Hoàn Suất nhanh chóng đeo kính đi qua những tia hồng ngoại.
“Đêm khuya rồi, chúng ta mau về thôi, bây giờ chưa an toàn.” Yến Hoài nhìn cái xe cách đó không xa, lập tức chạy tới.
Vài người nhanh chóng chay đi.
Yến Hoài lái xe, đi theo một con đường khác về thành phố M.
“Vì sao lại đi con đường xa hơn vây?” Lý Hoàn Suất không hiểu.
“Bởi vì con đường kia vừa mới phát sinh sự kiện xe nổ mạnh liên hoàn.” Yến Hoài nhàn nhạt đáp, quay đầu nhìn Khấu Tử Liên, lên xe cô đã dựa vào Khấu Kiệt ngủ.
“Có mệt không? Có muốn để anh lái xe cho?” Ánh mắt Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài dịu dàng, anh hỏi.
Yến Hoài lắc đầu: “Anh hẳn nên gọi điện thoại cho bọn họ, nói rằng chuyện đã làm xong, người cũng đã cứu được, chuẩn bị chiến đấu.”
“Được.” Khấu Kiệt gật đầu, gọi điện thoại...
Xe vững vàng chạy trên đường, mà trái tim Yến Hoài cũng dần dần ép xuống, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng. Tính thời gian thì ba ngày nữa chính là hôn lễ, có lẽ nên thu xếp một chút! Bố trí thoáng cái rồi mời một ít người trong nhà.
Yến Hoài nhìn bóng đêm, tâm tình cũng tốt.
Gần bốn giờ sáng mới về tới thành phố M, sau khi vào biệt thự nhà họ Khấu đã là 4 giờ 15 phút, mấy người mệt mỏi đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Yến Hoài được Khấu Kiệt ôm về phòng, được nửa đường, Khấu Kiệt cố ý đi qua, để Yến Hoài có thể nằm trong ngực mình nghỉ ngơi, mà anh đưa Khấu Tử Liên dựa vào bả vai Lý Hoài Suất.
Nhìn cách ăn mặt của Yến Hoài, mà cô ngủ như lần đầu tiên hai người gặp nhau, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, như đang mơ tới cái gì, có đôi khi cười cười, đổi tư thế rồi lại ngủ tiếp.
Điều này làm cho Khấu Kiệt không rời mắt được, ngơ ngác nhìn cô, muốn gọi cô dậy đi tắm nhưng rồi phát hiện nếu quấy rầy cô ngủ thì anh sẽ đau lòng, cuối cùng hạ quyết tâm, giúp cô đổi đồ ngủ, để cô ngủ thoải mái một chút.
Dù sao cũng là vợ mình, sợ gì chứ?
Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt tắm rửa xong rồi giúp Yến Hoài thay quần áo.
Tay chạm tới làn da tinh tế, Khấu Kiệt run lên, cảm xúc này làm cho anh động lòng, làn da của cô giống như da em bé, mịn màng như thế, trắng như sữa, trong màu trắng lại lộ ra màu hồng hồng, đúng là tiểu yêu tinh chọc người!
Khấu Kiệt hít sâu một hơi, hấp dẫn này làm cho anh không nuốt nổi!
Yến Hoài cảm giác có người sờ tới sờ lui trên người mình thì hờn giận, vung tay vào người bên cạnh.
May mà Khấu Kiệt bắt được bàn tay cô, nếu không trên mặt sẽ có vết năm ngón tay.
Thở dài một hơi, Khấu Kiệt từ từ cởi quần áo cô ra, nhịn xuống xúc động trào máu.
Nhưng, Khấu Kiệt cúi đầu thì phát hiện có gì đó đặc sánh trào ra.
Anh nhanh chóng xuống giường, chạy vào toilet, rửa máu mũi, từ từ bình ổn tâm tình của mình.
Nhìn chính mình trong gương, Khấu Kiệt nói với mình: “Khấu Kiệt, không còn là mình nữa sao? Nhất định là do gần đây nóng giận quá, hôm nào bảo đầu bếp nấu vài bát canh hạ hỏa, không thể chảy máu mũi được! Truyền đi không phải bị người cười chết sao?”
Khấu Kiệt sửa sang lại, nhét hai cái giấy ăn vào mũi mình, nhìn hình tượng của mình lúc này, Khấu Kiệt cũng cười cười: “Cũng được, thế này cũng rất anh tuấn.”
“Anh đang làm gì thế?” Giọng nói vang lên làm Khấu Kiệt sợ hãi kêu lê một tiếng!
Quay đầu nhìn Yến Hoài đang dựa ở cửa, đôi mắt Khấu Kiệt mở lớn, trời ạ, người phụ nữ của anh chỉ mặc mỗi áo đi tới, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô hình như là đã tỉnh ngủ.
“Em muốn làm gì?” Khấu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, do dự có nên ném giấy đi không? Dù sao hình tượng này bị cô nhìn thấy, nhất định cô sẽ khinh bỉ anh?
“Anh có khỏe không? Em đi vệ sinh mà thôi.” Yến Hoài híp mắt, đi tới.
Khấu Kiệt lập tức ra ngoài.
Một lúc sau, Yến Hoài mới đi từ toilet ra, khôngđể ý gì nằm ngủ trên giường lớn của Khấu Kiệt.
“Ngoan nào, mặc đồ ngủ vào.” Khấu Kiệt chọn mấy bộ đồ ngủ tới gần.
“Ừ...” Yến Hoài xoay người, lại thiếp đi.
Cô thật sự quá mêt mỏi.
Khấu Kiệt xốc chăn mền của cô lên, nhẹ nhàng kéo lên, sau đó từ từ mặc đồ ngủ cho cô.
“Ừm...” Yến Hoài duỗi chân ra, trong lúc lơ đãng, đá vào chỗ kia của Khấu Kiệt!
“Shhhhh....” Khấu Kiệt hít sâu một hơi, choáng váng, A Hoài à, em nhìn anh một chút được không? Đó là nơi rất quan trọng đó.
Trì hoãn một chút, Khấu Kiệt tiếp tục dùng quàn áo mặc vào.
Trong lòng càng lúc càng nóng, trên trán Khấu Kiệt rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Xem ra lại phải tắm thêm một lần rồi.” Khấu Kiệt lẩm bẩm nói, nâng một tay Yến Hoài lên, mặc bộ quần áo mềm mại lên.
Tuyệt đối muốn phun máu!
Trước mắt anh là gương mặt tú sắc khả xan, nhưng mà anh phải chịu đựng, không muốn làm cô tổn thương! Bi thống kêu lên một tiếng. trong lòng Khấu Kiệt rít dài một tiếng.
Lúc này, bàn tay Yến Hoài lại tùy ý đặt lên ngực Khấu Kiệt, có lẽ là mơ tới cái gì đó, còn xoa xoa.
Lúc này tim Khấu Kiệt đập nhanh không ngừng, dường như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Bàn tay mềm mại không xương oa lên, sau đó sờ tới điểm nhỏ nhô lên, còn nhéo nhéo, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Điều này làm cho Khấu Kiệt dở khóc dở cười, cô ấy đang ép anh phải tà ác một lần à?
Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lại phía sau cô, tiếp tục mặc quần lên cho cô, nhẹ nhàng nói bên tai: “Ngoan nào, đừng làm rộn.”
Yến Hoài cảm giác được trên mặt có hơi thở, một bàn tay vung lên.
Khấu Kiệt lập tức trốn đi, lắc đầu.
Rốt cuộc cũng hầu hạ được cô đặt lên giường, sau đó anh vọt vào phòng tắm nước lạnh, rồi mới lên giường ngủ.
Khí trời có chút oi bức, Yến Hoài ngủ không ngon lắm, trằn trọc tìm vị trí phù hợp.
Một tay đặt lên ngực Khấu Kiệt, trong đầu hiện lên hình như đã từng làm qua? Giống như không bị khống chế, lại nắn nắn phần nhô lên trước ngực, vì ngừa việc lại bị hất xuống, ngay cả chân cũng nâng lên, gác lên đùi người đàn ông nào đó, đầu ngón chân lại vô tình đụng phải thứ không nên đụng.
Khấu Kiệt ngủ không an ổn, hơn nữa vừa rồi mới tắm nước lạnh, trong lòng còn đang khô nóng, bị cô trêu chọc như vậy thì lửa trong lòng lại nổi lên!
Bóp một cái, đầu Yến Hoài lại càng tới gần, ngả lên đầu vai Khấu Kiệt, chân càng cuốn chặt hơn.
Hô hấp của người đàn ông nặng nề hơn, quay đầu mở mắt nhìn cô gái đang ngủ, chậm rãi bắt lấy tay cô, bỏ sang bên, anh không thể cham đoan, một giây sau có lẽ anh sẽ không chịu được!
“Ưm...” Yến Hoài bất mãn, vươn tay lên, lập tức lĩnh ngộ được món đồ gì đó, dứt khoát không thả ra!
Người đàn ông hít một hơi, khoái cảm bị đè nén dần dần truyền ra từ bên dưới...
Là do em tự tìm! Ngủ không an phận đúng không? Áp người lên, đè cô gái xuống dưới người, cầm tay cô, lúc này cô muốn rời đi cũng không được!
Khấu Kiệt nhìn xuống mặt đất, nhưng trong lòng lại lo lắng không muốn trì hoãn một khắc!
Lúc này hai tay Lý Hoàn Suất cột lại, treo giữa không trung, cả người cũng hôn mê, mặc dù trên người không có dấu vết bị quật nhưng bộ dạng cũng không được tốt.
Lúc này, có người đi từ sau tới.
Hai người Yến Hoài nhìn qua thì đúng là Khấu Tử Liên!
“A Liên, em đang làm gì em có biết không?” Khấu Kiệt lên tiếng hỏi, trong giọng nói mang theo bất mãn.
“Rốt cục cũng đợi được hai người!” Khóe miệng Khấu Tử Liên giật giật, lạnh lùng nói, nhìn lại cô ấy, trên tay cầm súng hướng về phía Yến Hoài và Khấu Kiệt.
Yến Hoài và Khấu Kiệt tháo kính xuống.
“Tử Liên, em suy nghĩ cẩn thận một chút, em đang làm gì thế? Em chĩa súng về phía anh trai và... chị dâu tương lai của em sao.” Yến Hoài nhìn Khấu Tử Liên: “Chị tin là em có thể khống chế tư tưởng của mình, em phải nghĩ xem em đang làm gì, em không phải là một công cụ giết người, em là một người có suy nghĩ riêng!”
Tay Khấu Tử Liên hơi mềm xuống, nghe lời cô nói thì có chần chừ. Lúc này ánh mắt nhìn về phía Lý Hoàn Suất, Khấu Tử Liên lại tự hỏi.
“Chị tin là em không có ác ý đúng không? Em nhất định là có chút nhàm chán, cho nên mới đùa mọi người như vậy, đúng không? Chị nghĩ, bây giờ em có thể thả súng trong tay xuống, ngoan ngoãn, về nhà với chị, tất cả mọi người đều lo lắng cho em!” Yến Hoài rất biết nói chuyện, ngay cả Khấu Kiệt nghe cũng run lên, không ngờ cô ấy còn có thể đàm phán, còn có thể đánh tâm lý!
Trong mắt Khấu Tử Liên hiện lên một chút dịu dàng, lúc này tâm trí của cô ấy cũng mới chín tuổi, bề ngoài đã hai mươi bảy, nên nói là bất hạnh sao?
“Trước tiên thu súng lục lại, khẩu súng ngắn đó rất dễ bị cướp cò.” Yến Hoài chỉ súng trong tay Khấu Tử Liên, cũng bỏ súng của mình vào bên hông.
“A Hoài.” Khấu Kiệt lo lắng, sợ Khấu Tử Liên không khống chế được suy nghĩ của mình sẽ nổ súng với Yến Hoài!
Lúc này Khấu Tử Liên cũng thả lỏng, chầm chậm thả súng lục xuống, nhìn người trước mặt, bĩu môi nhưng chưa nói chuyện.
“Đúng, buông, buông lỏng, bây giờ chúng ta về nhà, sẽ không để em một mình, yên tâm.” Yến Hoài từ từ đi lên phía trước, mỉm cười nhìn Khấu Tử Liên.
“Ưm...” Đúng lúc này, Lý Hoàn Suất tỉnh lại, nhìn thấy Yến Hoài chậm rãi đi tới gần Khấu Tử Liên, lập tức kinh hãi: “A Hoài, đừng tới đây, cô ấy sẽ giết em đấy!”
“A!” Khấu Tử Liên nghe đợc giọng Lý Hoàn Suất thì nhanh chóng cầm súng lên, họng súng đen ngòm chĩa vào Yến Hoài và Khấu Kiệt, lại chỉ chỉ Lý Hoàn Suất: “Đừng tới đây, nếu không tôi sẽ bắn chết các người!”
Yến Hoài tức giận thở dài một hơi, Lý Hoàn Suất không nên tỉnh lại lúc này, vừa tỉnh lại không nên nói lời kích thích Khấu Tử Liên như vậy!
Lý Hoàn Suất nhìn tình cảnh trước mặt, đầu óc có chút mộng.
“Tử Liên, vừa rồi Hoàn Suất nói đùa với em đấy! Làm sao em có thể giết chết bọn chị được, đúng không? Bọn chị đều là người thân mà em yêu quý nhất, làm sao Tử Liên có thể nhẫn tâm muốn giết chết bọn chị? Chắc chắn sẽ không. Vừa rồi Hoàn Suất chơi trò hô lớn với em, em xem, thoáng cái đã bị hắn hô lớn rồi?” Yến Hoài chớp mắt nhìn Khấu Tử Liên.
Nghe Yến Hoài nói... Lý Hoàn Suất mới biết vừa rồi mình làm ‘chuyện tốt’ gì, là một câu nói của mình đã kích thích Khấu Tử Liên! Mà đây là tình hình gì? Lúc ấy đang gọi điện thoại, vừa mới xoay người thì Khấu Tử Liên đã dí súng vào đầu mình, không nói câu nào áp mình tới đây, sau đó dùng bả súng đánh mình bất tỉnh.
Anh còn chưa từng chịu uất tức như vậy bao giờ!
Tay Khấu Kiệt từ từ sờ qua bên hồng, vạn bất đắc dĩ, chính mình không thể không nổ súng!
Khấu Tử Liên nghe lời của Yến Hoài... trong đầu lập tức có chút buông lỏng, nhưng nhìn những người trước mắt, lại không biết ai với ai.
Cô chỉ nhớ rõ có một tiên sinh bảo mình làm gì thì mình làm đó.
Nhưng bây giờ mình đang làm gì thế? Khấu Tử Liên thả súng bên người, tay trái gãi gãi tóc, lẩm bẩm: “Tôi quên mất tiên sinh bảo tôi làm cái gì.”
Yến Hoài nhân cơ hội đi qua, nắm tay Khấu Tử Liên: “Quên thì tôi, đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà!”
Mà Khấu Kiệt thấy tình hình này, nhanh chóng buông tay cầm súng, lập tức đi tới bên cạnh hai người: “Đúng, a Liên, anh đưa em về nhà, chúng ta về nhà!”
“Ừ, được.” Khấu Tử Liên gạt đầu.
Yến Hoài nhân cơ hội đoạt lại súng lục của cô ấy: “Chị giữ giúp em, lúc nào em cần thì bảo chị, đồ chơi này rất dễ cướp cò, anh em sẽ tìm một cái tốt hơn cho em chơi.”
“Được!” Lúc này Khấu Tử Liên cười cười, thuận theo đưa súng lục cho Yến Hoài.
Yến Hoài gật đầu về phía Khấu Kiệt, ý bảo anh trông Khấu Tử Liên, chính mình thì đeo kính, quay đầu nhìn những tia hồng ngoại trước mặt, nhẹ nhàng đi xuyên qua. Cô không biết những tia hồng ngoại này dùng để làm gì, hoặc là bom, hoặc là cơ quan gì đó.
Liêu Ngải ở trước màn hình máy tính nhìn từng cử động của Yến Hoài, trong lòng rất phẫn nộ, nhưng nhìn cô gái đẹp như Yến Hoài, lại còn lợi hại như thế, trong lòng có một chút hứng thú. Cô nàng thực sự không hề đơn giản, những tia hồng ngoại kia là hắn bảo người bố trí, nếu như dẫm lên thì sẽ nổ mạnh, những người này chắc chắn sẽ chết! Nhưng mà không ngờ, Khấu Tử Liên ngu ngốc lại không dẫm lên những tia hồng ngoại kia.
“Tên của cô ta là gì?” Liêu Ngải thuận miêng hỏi Hoàng Thiên đứng phía sau.
“Thưa tiên sinh, cô ta là thị trưởng mới nhậm chức của thành phố M, Yến Hoài, cha là Yến Tư Thiếu, mẹ là Thái Viện Viện, cha mẹ chết sớm, được cha nuôi là Vân Khoáng, mẹ nuôi là Diệp Phương Hoa thu dưỡng.” Hoàng Thiên lập tức trả lời.
“Hóa ra là con gái một của cố nhân, ha ha ha...” Liêu Ngải cất tiếng cười to, nói xong, đưa tay phẩy phẩy, Hoàng Thiên ở đằng sau lập tức tới gần, Liêu Ngải rỉ tai vài câu.
“Dạ!”
Liêu Ngải nhìn hình ảnh trước mặt, nhìn Yến Hoài mặc áo đen, động tác lưu loát, khóe miệng càng vui vẻ hơn.
——
Yến Hoài xoay người một cái, tay phải rút dao bên hông, cắm dao vào mũi giày, nhìn thoáng qua Lý Hoàn Suất.
Lý Hoàn Suất bị treo, nhìn động tác của cô thì biết là cô định mạo hiểm, lập tức nói: “Cô cứ làm đi, yên tâm!”
Yến Hoài gật gật đầu, phi thân một cái, dao từ mũi giày bay một đường, xoẹt qua dây thừng, sau đó Lý Hoàn Suất lập tức ngã xuống.
Yến Hoài đứng trên đất, lập tức vịn Lý Hoàn Suất lên: “Anh không sao chứ?” Nói xong, rút dao từ mũi giày, xoẹt một cái, cắt đứt dây thừng trói tay Lý Hoàn Suất.
Lý Hoàn Suất xoa xoa tay: “Ngoại trừ tụ máu não thì những thứ khác đều không sao.”
“chúng ta đi thôi!” Yến Hoài cất kỹ dao đi, ú bảo Khấu Kiệt lấy kính có thể nhìn thấy tia hồng ngoại qua.
Khấu Kiệt ném một cái tới tay Lý Hoàn Suất, Lý Hoàn Suất nhanh chóng đeo kính đi qua những tia hồng ngoại.
“Đêm khuya rồi, chúng ta mau về thôi, bây giờ chưa an toàn.” Yến Hoài nhìn cái xe cách đó không xa, lập tức chạy tới.
Vài người nhanh chóng chay đi.
Yến Hoài lái xe, đi theo một con đường khác về thành phố M.
“Vì sao lại đi con đường xa hơn vây?” Lý Hoàn Suất không hiểu.
“Bởi vì con đường kia vừa mới phát sinh sự kiện xe nổ mạnh liên hoàn.” Yến Hoài nhàn nhạt đáp, quay đầu nhìn Khấu Tử Liên, lên xe cô đã dựa vào Khấu Kiệt ngủ.
“Có mệt không? Có muốn để anh lái xe cho?” Ánh mắt Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài dịu dàng, anh hỏi.
Yến Hoài lắc đầu: “Anh hẳn nên gọi điện thoại cho bọn họ, nói rằng chuyện đã làm xong, người cũng đã cứu được, chuẩn bị chiến đấu.”
“Được.” Khấu Kiệt gật đầu, gọi điện thoại...
Xe vững vàng chạy trên đường, mà trái tim Yến Hoài cũng dần dần ép xuống, rốt cuộc cô cũng có thể yên lòng. Tính thời gian thì ba ngày nữa chính là hôn lễ, có lẽ nên thu xếp một chút! Bố trí thoáng cái rồi mời một ít người trong nhà.
Yến Hoài nhìn bóng đêm, tâm tình cũng tốt.
Gần bốn giờ sáng mới về tới thành phố M, sau khi vào biệt thự nhà họ Khấu đã là 4 giờ 15 phút, mấy người mệt mỏi đi về phòng mình nghỉ ngơi.
Yến Hoài được Khấu Kiệt ôm về phòng, được nửa đường, Khấu Kiệt cố ý đi qua, để Yến Hoài có thể nằm trong ngực mình nghỉ ngơi, mà anh đưa Khấu Tử Liên dựa vào bả vai Lý Hoài Suất.
Nhìn cách ăn mặt của Yến Hoài, mà cô ngủ như lần đầu tiên hai người gặp nhau, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, như đang mơ tới cái gì, có đôi khi cười cười, đổi tư thế rồi lại ngủ tiếp.
Điều này làm cho Khấu Kiệt không rời mắt được, ngơ ngác nhìn cô, muốn gọi cô dậy đi tắm nhưng rồi phát hiện nếu quấy rầy cô ngủ thì anh sẽ đau lòng, cuối cùng hạ quyết tâm, giúp cô đổi đồ ngủ, để cô ngủ thoải mái một chút.
Dù sao cũng là vợ mình, sợ gì chứ?
Nghĩ tới đây, Khấu Kiệt tắm rửa xong rồi giúp Yến Hoài thay quần áo.
Tay chạm tới làn da tinh tế, Khấu Kiệt run lên, cảm xúc này làm cho anh động lòng, làn da của cô giống như da em bé, mịn màng như thế, trắng như sữa, trong màu trắng lại lộ ra màu hồng hồng, đúng là tiểu yêu tinh chọc người!
Khấu Kiệt hít sâu một hơi, hấp dẫn này làm cho anh không nuốt nổi!
Yến Hoài cảm giác có người sờ tới sờ lui trên người mình thì hờn giận, vung tay vào người bên cạnh.
May mà Khấu Kiệt bắt được bàn tay cô, nếu không trên mặt sẽ có vết năm ngón tay.
Thở dài một hơi, Khấu Kiệt từ từ cởi quần áo cô ra, nhịn xuống xúc động trào máu.
Nhưng, Khấu Kiệt cúi đầu thì phát hiện có gì đó đặc sánh trào ra.
Anh nhanh chóng xuống giường, chạy vào toilet, rửa máu mũi, từ từ bình ổn tâm tình của mình.
Nhìn chính mình trong gương, Khấu Kiệt nói với mình: “Khấu Kiệt, không còn là mình nữa sao? Nhất định là do gần đây nóng giận quá, hôm nào bảo đầu bếp nấu vài bát canh hạ hỏa, không thể chảy máu mũi được! Truyền đi không phải bị người cười chết sao?”
Khấu Kiệt sửa sang lại, nhét hai cái giấy ăn vào mũi mình, nhìn hình tượng của mình lúc này, Khấu Kiệt cũng cười cười: “Cũng được, thế này cũng rất anh tuấn.”
“Anh đang làm gì thế?” Giọng nói vang lên làm Khấu Kiệt sợ hãi kêu lê một tiếng!
Quay đầu nhìn Yến Hoài đang dựa ở cửa, đôi mắt Khấu Kiệt mở lớn, trời ạ, người phụ nữ của anh chỉ mặc mỗi áo đi tới, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô hình như là đã tỉnh ngủ.
“Em muốn làm gì?” Khấu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, do dự có nên ném giấy đi không? Dù sao hình tượng này bị cô nhìn thấy, nhất định cô sẽ khinh bỉ anh?
“Anh có khỏe không? Em đi vệ sinh mà thôi.” Yến Hoài híp mắt, đi tới.
Khấu Kiệt lập tức ra ngoài.
Một lúc sau, Yến Hoài mới đi từ toilet ra, khôngđể ý gì nằm ngủ trên giường lớn của Khấu Kiệt.
“Ngoan nào, mặc đồ ngủ vào.” Khấu Kiệt chọn mấy bộ đồ ngủ tới gần.
“Ừ...” Yến Hoài xoay người, lại thiếp đi.
Cô thật sự quá mêt mỏi.
Khấu Kiệt xốc chăn mền của cô lên, nhẹ nhàng kéo lên, sau đó từ từ mặc đồ ngủ cho cô.
“Ừm...” Yến Hoài duỗi chân ra, trong lúc lơ đãng, đá vào chỗ kia của Khấu Kiệt!
“Shhhhh....” Khấu Kiệt hít sâu một hơi, choáng váng, A Hoài à, em nhìn anh một chút được không? Đó là nơi rất quan trọng đó.
Trì hoãn một chút, Khấu Kiệt tiếp tục dùng quàn áo mặc vào.
Trong lòng càng lúc càng nóng, trên trán Khấu Kiệt rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Xem ra lại phải tắm thêm một lần rồi.” Khấu Kiệt lẩm bẩm nói, nâng một tay Yến Hoài lên, mặc bộ quần áo mềm mại lên.
Tuyệt đối muốn phun máu!
Trước mắt anh là gương mặt tú sắc khả xan, nhưng mà anh phải chịu đựng, không muốn làm cô tổn thương! Bi thống kêu lên một tiếng. trong lòng Khấu Kiệt rít dài một tiếng.
Lúc này, bàn tay Yến Hoài lại tùy ý đặt lên ngực Khấu Kiệt, có lẽ là mơ tới cái gì đó, còn xoa xoa.
Lúc này tim Khấu Kiệt đập nhanh không ngừng, dường như muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Bàn tay mềm mại không xương oa lên, sau đó sờ tới điểm nhỏ nhô lên, còn nhéo nhéo, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Điều này làm cho Khấu Kiệt dở khóc dở cười, cô ấy đang ép anh phải tà ác một lần à?
Anh bắt lấy bàn tay nhỏ bé, đặt lại phía sau cô, tiếp tục mặc quần lên cho cô, nhẹ nhàng nói bên tai: “Ngoan nào, đừng làm rộn.”
Yến Hoài cảm giác được trên mặt có hơi thở, một bàn tay vung lên.
Khấu Kiệt lập tức trốn đi, lắc đầu.
Rốt cuộc cũng hầu hạ được cô đặt lên giường, sau đó anh vọt vào phòng tắm nước lạnh, rồi mới lên giường ngủ.
Khí trời có chút oi bức, Yến Hoài ngủ không ngon lắm, trằn trọc tìm vị trí phù hợp.
Một tay đặt lên ngực Khấu Kiệt, trong đầu hiện lên hình như đã từng làm qua? Giống như không bị khống chế, lại nắn nắn phần nhô lên trước ngực, vì ngừa việc lại bị hất xuống, ngay cả chân cũng nâng lên, gác lên đùi người đàn ông nào đó, đầu ngón chân lại vô tình đụng phải thứ không nên đụng.
Khấu Kiệt ngủ không an ổn, hơn nữa vừa rồi mới tắm nước lạnh, trong lòng còn đang khô nóng, bị cô trêu chọc như vậy thì lửa trong lòng lại nổi lên!
Bóp một cái, đầu Yến Hoài lại càng tới gần, ngả lên đầu vai Khấu Kiệt, chân càng cuốn chặt hơn.
Hô hấp của người đàn ông nặng nề hơn, quay đầu mở mắt nhìn cô gái đang ngủ, chậm rãi bắt lấy tay cô, bỏ sang bên, anh không thể cham đoan, một giây sau có lẽ anh sẽ không chịu được!
“Ưm...” Yến Hoài bất mãn, vươn tay lên, lập tức lĩnh ngộ được món đồ gì đó, dứt khoát không thả ra!
Người đàn ông hít một hơi, khoái cảm bị đè nén dần dần truyền ra từ bên dưới...
Là do em tự tìm! Ngủ không an phận đúng không? Áp người lên, đè cô gái xuống dưới người, cầm tay cô, lúc này cô muốn rời đi cũng không được!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook