Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
-
Chương 2: Cô để lại cho anh dấu ấn
"Thế nào? Rốt cuộc anh ta cũng nhịn không được nữa, cần phụ nữ?” Thương Truy Ý điều chỉnh lại tư thế của mình một chút: “Tôi còn tưởng rằng anh ta là hòa thượng!”
Nói xong, khẽ mỉm cười với Hoàng Thiên: “Xong chuyện bảo anh ta tới tìm tôi, vẫn chỗ cũ.” Dứt lời đi về hướng được gọi là chỗ cũ, đó là nơi làm việc bí mật của hai ông chủ tối cao ở Dạ Thành Túy Sinh.die»ndٿanl«equ»yd«on
Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng anh vừa rời khỏi, thở hắt ra một hơi. Cũng không biết Khấu Kiệt có hài lòng hay không nữa, sau khi mình nhận được lệnh của anh ta, lập tức đóng giả thành người của chính phủ, lừa gạt cô gái vừa bước xuống phi trường, không ngờ cô gái kia vừa lên xe liền phát hiện được ngay, không thể làm gì khác hơn là dùng thuốc để khống chế cô ấy đem về đây.
Bất quá, tình huống hiện giờ, hình như cũng không tệ lắm!
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Thiên liền nhếch môi cười cười. Thật sự mình vẫn rất thông minh, vừa đoán liền hiểu ngay ý của thiếu gia.
Đương lúc Hoàng Thiên đang đắc chí, một người thuộc hạ mặc áo màu đỏ, quần ống loe màu đen vội vàng chạy tới từ đằng xa.
"Chú Hoàng!" Người đàn ông rối rít kêu.
Hoàng Thiên lập tức đi lên đón lấy người đàn ông kia: “Đi ra xa một chút nói chuyện, đừng quấy rầy thiếu gia!” Nói xong đưa tay vẫy vẫy.
"Như vậy. . . . . ." Người đàn ông lập tức tiến lên, nói thầm vào tai Hoàng Thiên.
"Như vậy đi, Tiểu Lưu, tự cậu đi giải quyết trước, trong vòng ba ngày không được cho bọn họ ra ngoài." Hoàng Thiên nhíu nhíu mày, liếc nhìn gian phòng cao cấp một chút, lại đưa ánh mắt về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu gật đầu một cái, nhưng, ngay sau đó lại nói: "Chú Hoàng, không được đâu! Đã có mấy anh em chúng ta bị bắt vào cục công an. Chú có nghĩ là thiếu gia nên ra mặt một chút không? Bằng không bên trong lại tiếp tục nháo nhào cho xem.”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, lúc này nên để Khấu Kiệt ra tay, dù sao anh ta cũng là cháu trai của Tham Mưu Trưởng quân khu Hoa Long, ít nhiều gì thì mấy người ở cục công an kia cũng sẽ nể mặt vài phần.
"Được rồi!" Hoàng Thiên nói: “Cậu bảo mấy anh em cố cầm cự một chút, tôi đi thông báo với thiếu gia.”
"Vâng!” Tiểu Lưu lập tức xoay người đi về hướng vừa tới ban nãy.
Hoàng Thiên xoay người, bước nhanh về phía gian phòng cao cấp.
Bên trong phòng.
Không biết Khấu Kiệt đã thỏa mãn ham muốn Yến Hoài bao nhiêu lần, còn Yến Hoài cũng vì đốm lửa rạo rực trong lòng kia mà không thể làm gì khác hơn là phối hợp với anh.
Cuối cùng cả hai đều mệt đến ngủ mê man.
Nhưng, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Khấu Kiệt trở mình, ôm chặt cô gái nằm bên cạnh.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.die»ndٿanl«equ»yd«on
Khấu Kiệt nhíu nhíu mày, mắng thầm trong miệng, nhưng vẫn bước xuống giường, đến gần trước cửa.
Đối với những gian phòng VIP dạng này, bởi vì hiệu quả cách âm cực kỳ cao, vì thế cửa phòng sẽ có hai bên, một bên dành riêng cho việc đối thoại, đại loại như dùng điện thoại, có thể giao tiếp thông qua một lớp cửa.
Giữa máy truyền âm vang lên tiếng nói của Hoàng Thiên: “Thiếu gia, làm phiền rồi!”
"Ông thật sự làm phiền đến tôi!” Khấu Kiệt trầm giọng nói.
Còn bên kia, Hoàng Thiên đã bắt đầu chảy mồ hôi, tự bản thân cũng biết làm phiền đến anh ta sẽ chẳng có kết quả gì tốt, nhưng, vấn đề này liên quan đến bang phái của mình – lợi ích của Hoa Long bang ở thành phố M, chỉ mong khi nói ra, thiếu gia có thể làm giảm bớt mức độ nghiêm trọng của nó.
"Có người gây hấn đánh nhau ở thành phố M, bây giờ mấy anh em của chúng ta đã bị mang vào cục công an, mọi người hy vọng cậu có thể ra mặt, dù sao, thiếu gia cũng là cháu trai của Tham Mưu Trưởng quân khu Hoa Long, hoặc là có thể…..” Hoàng Thiên cúi đầu khom lưng trình bày, vừa dùng mi mắt liếc trộm Khấu Kiệt, dùng sức nghĩ xem phản ứng của anh như thế nào, để tùy thời còn đổi chiến lược khác.
Khấu Kiệt nheo con mắt hơi nhuốm màu xanh lam, suy nghĩ một chút, nói: "Mười phút!" Nói xong, lập tức tắt máy truyền âm.
Hoàng Thiên thở phào một hơi, xem ra là mình đoán già hóa non. Hoặc là bởi vì thiếu gia vừa nếm được mùi vị phụ nữ, cho nên mới không trách phạt mình. Theo như lời anh ta nói là mười phút, chờ mười phút sau anh ta sẽ đi cùng mình đến thành phố M làm chuyện kia.
Khấu Kiệt xoay người, nhìn thấy cô gái nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, thị giác lại bắt đầu bị lấp đầy, ngọn lửa dục vọng bắt đầu thiêu đốt trong lòng. Mình vừa đắp kín chăn cho cô ấy, thế mà lại đạp ra rồi, để lộ ra dáng vẻ mềm mại. Đúng là đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của mình.
Nhưng, Khấu Kiệt vẫn nhịn được, mình là một người có lực khống chế rất mạnh, xúc cảm mạnh mẽ vừa nãy, là do cô ấy quá chủ động, thế nên mình mới không nhịn nổi thôi.
Khấu Kiệt đè nén đốm lửa trong lòng, nhíu mày, tầm mắt rơi xuống ngay bên cạnh Yến Hoài, đó là cái chăn.
Cái cô này thật là, rất thích đạp chăn sao?
Thầm nghĩ như vậy, Khấu Kiệt bước đến, nhoài người qua dáng vẻ hấp dẫn mê hoặc bên dưới, đắp chăn lại ngay ngắn, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái tượng trưng lên chăn.
Nhưng, lúc này Khấu Kiệt lại ngây ngẩn cả người, mình thành ra dáng vẻ này từ bao giờ?
Đắp chăn cho một cô gái không quen biết? Vốn dĩ còn cho rằng phụ nữ hết sức phiền toái, thế nên mới luôn cự tuyệt những cử chỉ ôm ấp yêu thương của phụ nữ, thế nào? Nhưng bây giờ lại đi đắp chăn cho một cô gái?
Đổ mồ hôi !©¸®!die»ndٿanl«equ»yd«on
Khấu Kiệt bĩu môi, mở miệng nhưng không nói gì, đi về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, vóc người hoàn mỹ của Khấu Kiệt liền hiện rõ trong tấm gương khổng lồ, Khấu Kiệt vừa soi vào gương, vừa tắm. (QA: giống mình lụm trúng anh bất bình thường rồi!).
Lúc này chợt phát hiện, trên vai của mình có một dấu răng thật sâu.
Đột nhiên nhớ tới, trong giây phút hoan ái kia, cô ấy đã cắn một phát rõ sâu vào bả vai mình.
Cô ấy rất đau? Cái này có được tính là đóng dấu không? Cô ấy đóng dấu lên mình?
Khấu Kiệt nhíu mày lần nữa, không thèm nghĩ đến vấn đề này, tắm rửa sạch sẽ đôi ba lần, thay một bộ quần áo tinh tươm rồi đi ra ngoài.
"Mang cô ấy về phòng VIP thường đi, bảo nữ giúp việc tắm rửa sạch sẽ hộ cô ấy. Đừng cho cô ấy biết là ai làm, hiểu chưa?” Khấu Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, lập tức ra lệnh cho đám người chung quanh.
Tất cả mọi người đều gật đầu một cái, BOSS nói chuyện, ai dám không nghe?
Khấu Kiệt nắm chặt dây thắt lưng của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.
Động tác này, liền làm người ta nghĩ ngay đến cái đó……Hình tượng oai hùng của Khấu thiếu gia đã bị suy giảm đáng kể.
Được rồi, nhưng mà Khấu Kiệt cũng không để ý đến điểm này, vẫn anh dũng sải bước ra ngoài…….
Không biết đã trải qua bao lâu, Yến Hoài mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ở một nơi chẳng quen thuộc chút nào.
Yến Hoài cảnh giác, lập tức phản xạ như cây cung nhảy dựng lên từ trên giường.
"A!" Yến Hoài đau đớn kêu lên một tiếng, quên mất bản thân đã trải qua một cơn điên cuồng vào hôm qua.
Yến Hoài nhìn lại cơ thể của mình, vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng, cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù kiểu dáng của bộ quần áo này đúng là của mình, tuy nhiên, sao lại mới như thế!
Cơ thể đau nhức cỡ nào. Tất cả đều tự tố giác, tối hôm qua không phải là một giấc mơ, mình thật sự bị người ta cường bạo rồi!
Nghĩ tới đây, Yến Hoài cuộn tay thành quả đấm, mấy đốt ngón tay kêu lên ‘răng rắc.’
Đáng chết! Nhưng, cũng không tồi, cảm giác như cơ thể đã được ai đó tắm rửa sạch sẽ, ít nhất bên dưới cũng không quá dính.
Yến Hoài nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo, nếu như mình có thể hòa hợp với cả hắc đạo lẫn bạch đạo như cá gặp nước, vậy thì đương nhiên có năng lực để xử lý mấy tình huống bất ngờ này. Không bình tĩnh thì không làm được chuyện gì cả.
Lặng lẽ mở cửa, nhưng chẳng có gì khác thường xảy ra.
Trong lòng Yến Hoài tràn đầy nghi vấn, không phải là mình bị người ta bắt cóc, sau đó bị cường bạo ư? Tại sao chẳng có ai canh giữ? Tình huống bây giờ là thế nào?
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một cái mâm, bên trên là một chai Louie XIII. Nhân viên phục vụ hướng về phía Yến Hoài ưu nhã cúi người, nói nhỏ nhẹ: "Xin hỏi tiểu thư, có cần gì không?”
Yến Hoài trừng to hai con mắt nhìn anh ta: “Tôi muốn gặp ông chủ của các anh! Bảo anh ta đến đây!”
"Tiểu thư muốn gặp tôi?" Ngay khi Yến Hoài vừa dứt lời, một giọng nói đầy nam tính truyền đến từ phía lối đi ở hướng khác.
~Hết chương 2~
Nói xong, khẽ mỉm cười với Hoàng Thiên: “Xong chuyện bảo anh ta tới tìm tôi, vẫn chỗ cũ.” Dứt lời đi về hướng được gọi là chỗ cũ, đó là nơi làm việc bí mật của hai ông chủ tối cao ở Dạ Thành Túy Sinh.die»ndٿanl«equ»yd«on
Hoàng Thiên nhìn theo bóng lưng anh vừa rời khỏi, thở hắt ra một hơi. Cũng không biết Khấu Kiệt có hài lòng hay không nữa, sau khi mình nhận được lệnh của anh ta, lập tức đóng giả thành người của chính phủ, lừa gạt cô gái vừa bước xuống phi trường, không ngờ cô gái kia vừa lên xe liền phát hiện được ngay, không thể làm gì khác hơn là dùng thuốc để khống chế cô ấy đem về đây.
Bất quá, tình huống hiện giờ, hình như cũng không tệ lắm!
Vừa nghĩ đến đây, Hoàng Thiên liền nhếch môi cười cười. Thật sự mình vẫn rất thông minh, vừa đoán liền hiểu ngay ý của thiếu gia.
Đương lúc Hoàng Thiên đang đắc chí, một người thuộc hạ mặc áo màu đỏ, quần ống loe màu đen vội vàng chạy tới từ đằng xa.
"Chú Hoàng!" Người đàn ông rối rít kêu.
Hoàng Thiên lập tức đi lên đón lấy người đàn ông kia: “Đi ra xa một chút nói chuyện, đừng quấy rầy thiếu gia!” Nói xong đưa tay vẫy vẫy.
"Như vậy. . . . . ." Người đàn ông lập tức tiến lên, nói thầm vào tai Hoàng Thiên.
"Như vậy đi, Tiểu Lưu, tự cậu đi giải quyết trước, trong vòng ba ngày không được cho bọn họ ra ngoài." Hoàng Thiên nhíu nhíu mày, liếc nhìn gian phòng cao cấp một chút, lại đưa ánh mắt về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu gật đầu một cái, nhưng, ngay sau đó lại nói: "Chú Hoàng, không được đâu! Đã có mấy anh em chúng ta bị bắt vào cục công an. Chú có nghĩ là thiếu gia nên ra mặt một chút không? Bằng không bên trong lại tiếp tục nháo nhào cho xem.”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, lúc này nên để Khấu Kiệt ra tay, dù sao anh ta cũng là cháu trai của Tham Mưu Trưởng quân khu Hoa Long, ít nhiều gì thì mấy người ở cục công an kia cũng sẽ nể mặt vài phần.
"Được rồi!" Hoàng Thiên nói: “Cậu bảo mấy anh em cố cầm cự một chút, tôi đi thông báo với thiếu gia.”
"Vâng!” Tiểu Lưu lập tức xoay người đi về hướng vừa tới ban nãy.
Hoàng Thiên xoay người, bước nhanh về phía gian phòng cao cấp.
Bên trong phòng.
Không biết Khấu Kiệt đã thỏa mãn ham muốn Yến Hoài bao nhiêu lần, còn Yến Hoài cũng vì đốm lửa rạo rực trong lòng kia mà không thể làm gì khác hơn là phối hợp với anh.
Cuối cùng cả hai đều mệt đến ngủ mê man.
Nhưng, lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Khấu Kiệt trở mình, ôm chặt cô gái nằm bên cạnh.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.die»ndٿanl«equ»yd«on
Khấu Kiệt nhíu nhíu mày, mắng thầm trong miệng, nhưng vẫn bước xuống giường, đến gần trước cửa.
Đối với những gian phòng VIP dạng này, bởi vì hiệu quả cách âm cực kỳ cao, vì thế cửa phòng sẽ có hai bên, một bên dành riêng cho việc đối thoại, đại loại như dùng điện thoại, có thể giao tiếp thông qua một lớp cửa.
Giữa máy truyền âm vang lên tiếng nói của Hoàng Thiên: “Thiếu gia, làm phiền rồi!”
"Ông thật sự làm phiền đến tôi!” Khấu Kiệt trầm giọng nói.
Còn bên kia, Hoàng Thiên đã bắt đầu chảy mồ hôi, tự bản thân cũng biết làm phiền đến anh ta sẽ chẳng có kết quả gì tốt, nhưng, vấn đề này liên quan đến bang phái của mình – lợi ích của Hoa Long bang ở thành phố M, chỉ mong khi nói ra, thiếu gia có thể làm giảm bớt mức độ nghiêm trọng của nó.
"Có người gây hấn đánh nhau ở thành phố M, bây giờ mấy anh em của chúng ta đã bị mang vào cục công an, mọi người hy vọng cậu có thể ra mặt, dù sao, thiếu gia cũng là cháu trai của Tham Mưu Trưởng quân khu Hoa Long, hoặc là có thể…..” Hoàng Thiên cúi đầu khom lưng trình bày, vừa dùng mi mắt liếc trộm Khấu Kiệt, dùng sức nghĩ xem phản ứng của anh như thế nào, để tùy thời còn đổi chiến lược khác.
Khấu Kiệt nheo con mắt hơi nhuốm màu xanh lam, suy nghĩ một chút, nói: "Mười phút!" Nói xong, lập tức tắt máy truyền âm.
Hoàng Thiên thở phào một hơi, xem ra là mình đoán già hóa non. Hoặc là bởi vì thiếu gia vừa nếm được mùi vị phụ nữ, cho nên mới không trách phạt mình. Theo như lời anh ta nói là mười phút, chờ mười phút sau anh ta sẽ đi cùng mình đến thành phố M làm chuyện kia.
Khấu Kiệt xoay người, nhìn thấy cô gái nằm trên giường vẫn chưa tỉnh, thị giác lại bắt đầu bị lấp đầy, ngọn lửa dục vọng bắt đầu thiêu đốt trong lòng. Mình vừa đắp kín chăn cho cô ấy, thế mà lại đạp ra rồi, để lộ ra dáng vẻ mềm mại. Đúng là đang khiêu chiến với sự nhẫn nại của mình.
Nhưng, Khấu Kiệt vẫn nhịn được, mình là một người có lực khống chế rất mạnh, xúc cảm mạnh mẽ vừa nãy, là do cô ấy quá chủ động, thế nên mình mới không nhịn nổi thôi.
Khấu Kiệt đè nén đốm lửa trong lòng, nhíu mày, tầm mắt rơi xuống ngay bên cạnh Yến Hoài, đó là cái chăn.
Cái cô này thật là, rất thích đạp chăn sao?
Thầm nghĩ như vậy, Khấu Kiệt bước đến, nhoài người qua dáng vẻ hấp dẫn mê hoặc bên dưới, đắp chăn lại ngay ngắn, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái tượng trưng lên chăn.
Nhưng, lúc này Khấu Kiệt lại ngây ngẩn cả người, mình thành ra dáng vẻ này từ bao giờ?
Đắp chăn cho một cô gái không quen biết? Vốn dĩ còn cho rằng phụ nữ hết sức phiền toái, thế nên mới luôn cự tuyệt những cử chỉ ôm ấp yêu thương của phụ nữ, thế nào? Nhưng bây giờ lại đi đắp chăn cho một cô gái?
Đổ mồ hôi !©¸®!die»ndٿanl«equ»yd«on
Khấu Kiệt bĩu môi, mở miệng nhưng không nói gì, đi về phía phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, vóc người hoàn mỹ của Khấu Kiệt liền hiện rõ trong tấm gương khổng lồ, Khấu Kiệt vừa soi vào gương, vừa tắm. (QA: giống mình lụm trúng anh bất bình thường rồi!).
Lúc này chợt phát hiện, trên vai của mình có một dấu răng thật sâu.
Đột nhiên nhớ tới, trong giây phút hoan ái kia, cô ấy đã cắn một phát rõ sâu vào bả vai mình.
Cô ấy rất đau? Cái này có được tính là đóng dấu không? Cô ấy đóng dấu lên mình?
Khấu Kiệt nhíu mày lần nữa, không thèm nghĩ đến vấn đề này, tắm rửa sạch sẽ đôi ba lần, thay một bộ quần áo tinh tươm rồi đi ra ngoài.
"Mang cô ấy về phòng VIP thường đi, bảo nữ giúp việc tắm rửa sạch sẽ hộ cô ấy. Đừng cho cô ấy biết là ai làm, hiểu chưa?” Khấu Kiệt vừa bước ra khỏi phòng, lập tức ra lệnh cho đám người chung quanh.
Tất cả mọi người đều gật đầu một cái, BOSS nói chuyện, ai dám không nghe?
Khấu Kiệt nắm chặt dây thắt lưng của mình, nhanh chóng đi ra ngoài.
Động tác này, liền làm người ta nghĩ ngay đến cái đó……Hình tượng oai hùng của Khấu thiếu gia đã bị suy giảm đáng kể.
Được rồi, nhưng mà Khấu Kiệt cũng không để ý đến điểm này, vẫn anh dũng sải bước ra ngoài…….
Không biết đã trải qua bao lâu, Yến Hoài mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ở một nơi chẳng quen thuộc chút nào.
Yến Hoài cảnh giác, lập tức phản xạ như cây cung nhảy dựng lên từ trên giường.
"A!" Yến Hoài đau đớn kêu lên một tiếng, quên mất bản thân đã trải qua một cơn điên cuồng vào hôm qua.
Yến Hoài nhìn lại cơ thể của mình, vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề, nhưng, cảm thấy có gì đó không đúng, mặc dù kiểu dáng của bộ quần áo này đúng là của mình, tuy nhiên, sao lại mới như thế!
Cơ thể đau nhức cỡ nào. Tất cả đều tự tố giác, tối hôm qua không phải là một giấc mơ, mình thật sự bị người ta cường bạo rồi!
Nghĩ tới đây, Yến Hoài cuộn tay thành quả đấm, mấy đốt ngón tay kêu lên ‘răng rắc.’
Đáng chết! Nhưng, cũng không tồi, cảm giác như cơ thể đã được ai đó tắm rửa sạch sẽ, ít nhất bên dưới cũng không quá dính.
Yến Hoài nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo, nếu như mình có thể hòa hợp với cả hắc đạo lẫn bạch đạo như cá gặp nước, vậy thì đương nhiên có năng lực để xử lý mấy tình huống bất ngờ này. Không bình tĩnh thì không làm được chuyện gì cả.
Lặng lẽ mở cửa, nhưng chẳng có gì khác thường xảy ra.
Trong lòng Yến Hoài tràn đầy nghi vấn, không phải là mình bị người ta bắt cóc, sau đó bị cường bạo ư? Tại sao chẳng có ai canh giữ? Tình huống bây giờ là thế nào?
Lúc này, nhân viên phục vụ bưng một cái mâm, bên trên là một chai Louie XIII. Nhân viên phục vụ hướng về phía Yến Hoài ưu nhã cúi người, nói nhỏ nhẹ: "Xin hỏi tiểu thư, có cần gì không?”
Yến Hoài trừng to hai con mắt nhìn anh ta: “Tôi muốn gặp ông chủ của các anh! Bảo anh ta đến đây!”
"Tiểu thư muốn gặp tôi?" Ngay khi Yến Hoài vừa dứt lời, một giọng nói đầy nam tính truyền đến từ phía lối đi ở hướng khác.
~Hết chương 2~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook