Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền
-
Chương 5
Hà An Ân cuộn mình ở trên giường cũng không nhúc nhích, cô muốn chạy trốn tránh sự kiện nào đó hoặc là một người nào đó, cô sẽ nằm ở trên giường như vậy, không suy xét, không giải thích cũng không động, đến khi cô cảm thấy đủ, thẳng đến khi cô cảm thấy có thể lạnh nhạt đối mặt với chuyện kia, cô mới dừng lại tư thế đó.
Đối với Đỗ Khang, cô chỉ biết mình chán ghét, nhưng không biết khi nào thì, chán ghét dần dần thay đổi, thay đổi cảm xúc, trở nên cả chính mình cũng không dám đi đối mặt.
Cô đột nhiên nhớ tới câu hỏi Hà An Cần hỏi cô, "Chán ghét có phải hay không cũng là một loại thích?" Cô nhớ lúc đó mình trả lời như đinh đóng cột, nói chán ghét chính là chán ghét, căn bản sẽ không thay đổi thành thích, nhưng hiện tại cảm giác thay đổi, chán ghét tựa hồ cũng sẽ biến thành thích.
Cô không ngừng suy nghĩ tới thói quen đáng sợ của Đỗ Khang, tỷ như anh sẽ đem phòng ở biến thành ổ chó, tỷ như anh vứt đồ lung tung, sau đó một đống lớn con gián sẽ tìm đến, tỷ như anh sẽ không bao giờ đem quần áo bẩn đi giặc, đến khi chồng y phục có mùi, giặc cũng giặc không sạch.
Đỗ Khang có một cuộc sống ngu ngốc, cô làm sao có thể nguyện ý trở thành người phụ nữ có" cơ thể bền bỉ" kia đây? Đúng, Cô không đồng ý.
Nhưng cô lại muốn anh đối đãi ôn nhu cùng với thương yêu, cô muốn,rất muốn, muốn đến cả chính mình cũng không thể lừa bản thân, nhưng này không có khả năng, bởi vì Đỗ Khang không thích cô.
Cho nên cô chỉ có thể giống con thú nhỏ bị thương, cuộn mình ở trên giường tự mình chữa thương, để cho mình nhanh chút xây lên một tầng bảo hộ thật dày, khi đối mặt với Đỗ Khang mới không toát ra đáy lòng khát vọng.
Kỳ thực hôm nay cô phải đi qua nhà Đỗ Khang quét dọn, hơn nữa Đỗ Khang vừa mới nhắn tin hỏi cô vì sao còn chưa tới nhà anh, bởi vì tầng bảo hộ của cô vẫn chưa hoàn thành, cô không cách nào đối mặt với anh, cho nên giả vờ mình không có xem tin nhắn.
Hôm nay cứ như vậy nằm trên giường, vượt qua một ngày này đi, cô nghĩ như thế, sau đó đem thân thể cuộn mình càng nhanh.
Chẳng qua cô không biết mẹ thân ái nhận được cái gì mà kích động, đột nhiên vọt vào phòng cô, từ tủ quần áo rút ra một váy liền thân hoa nhỏ mà cô rất ít mặc, "Ân Ân, bảo bối, mau, đừng nữa nhàn hạ, ngoan ngoãn đem quần áo thay đi." Mẹ Hà đem váy đặt trên giường con gái, lại bắt đầu đi lục lọi đồ trang điểm của con gái.
"Mẹ,mẹ đang làm gì vậy?" Hà An Ân còn nằm ở trên giường không muốn động.
"Ân Ân, bảo bối ngoan, nghe mẹ nói, ngoan ngoãn đem quần áo thay đi, sau đó trang điểm thật đẹp, mẹ muốn dẫn con đi gặp một người." Mẹ Hà đem tất cả tủ đồ trang điểm để bên giường,đem con gái nằm ở trên giường không chịu động kéo dậy.
Hà An Ân ngửi được có mùi âm mưu.
Mẹ Hà biết rõ con gái không thích đi gặp người không quen, cùng bọn họ giả bộ ân cần, nếu không phải là người thận thiết, mẹ Hà bình thường sẽ không ép con gái đi, cho nên rõ ràng, Hà An Ân lần này đi gặp, tuyệt đối không phải người thân thích ít ỏi gì.
"Mẹ, người muốn dẫn con đi gặp ai?" Cô buộc phải mặc quần áo cùng với trang điểm, người này chắc là người quan trọng, chẳng qua Hà An Ân suy nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra người nào quan trọng như vậy, khiến cho cô bị ép đi gặp.
"Ân Ân, con nghe mẹ nói, hôm nay có ba cô kia thật làm mẹ tức giận, các cô cư nhiên kẻ xướng người hoạ trước mặt mẹ nói Ân Ân con là cái đưá yêu tiền, cho nên đến bây giờ không có người đàn ông yêu con.
Mẹ rất tức giận, mấy bà đó thì biết cái gì? Ân Ân của mẹ đáng yêu nhất thế giới, con gái đẹp nhất, căn bản chính là con khinh thường tùy tùy tiện tiện tìm người đàn ông kết hôn sinh con, hơn nữa một người đàn ông bình thường căn bản không xứng với con, con xem mẹ nói có đúng hay không?"
Mẹ Hà đối với con gái bảo bối có thể xem như trân bảo, đánh giá cực cao, tóm lại một mỹ nữ đẹp nhất thế giới, một soái ca đẹp trai nhất thế giới.
"Nhưng đó là ai?" Bà nói một đống, Hà An Ân vẫn không biết người mình đi gặp là ai.
Sắc mặt mẹ Hà cứng đờ, có chút chột dạ, "Ân Ân, mẹ cũng không muốn ép con, nhưng năm nay con đã hai mươi lăm tuổi đúng không? Mẹ biết con vẫn độc thân, không có bạn trai, vừa khéo, mẹ có người bạn có con trai vừa mới từ nước ngoài trở về, chỉ lớn hơn con năm tuổi, cho nên, cho nên. . . . . ." Nhìn thấy con gái trừng mắt lớn, mẹ Hà nói không được nữa.
"Cho nên mẹ muốn con đi xem mắt đúng không? Mẹ." Hà An Ân khó có thể tin, bản thân mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, mẹ cô cư nhiên buộc cô đi xem mắt.
"Ân Ân, con,con không đồng ý sao?" Mẹ Hà bày một bộ dáng thuỳ mị đau khổ, đáng thương tội nghiệp hỏi: "Mẹ không phải sợ người ta bàn luận, mà là sợ tương lai cha và mẹ mất, ai sẽ chăm sóc con? Mẹ không muốn thấy con cô đơn bơ vơ không nơi nương tựa, cho nên mới làm như vậy."
Hà An Ân rất muốn nói cho mẹ cô, cho dù chỉ có một mình cô, cô vẫn có thể chăm sóc bản thân, chẳng qua cô thấy mẹ quan tâm lại lo lắng như thế, Hà An Ân làm sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt mẹ đâu?
"Mẹ,chỉ lần này thôi đó lần sau con sẽ không đi đâu." Hà An Ân chỉ đáp ứng lần này mà thôi, cô cảm thấy bản thân còn không đến mức không có người muốn,không cần đi xem mắt mới tìm được chồng.
"Thật sự? Ân Ân, con thực ngoan, không uổng công mẹ yêu con nhất, yêu con nhất." Mẹ Hà một mặt cười đến xán lạn, "Đến đến đến, mau thay cái váy này, Ân Ân chúng ta mặc váy đẹp nhất, mang trang sức lên là tốt rồi, Ân Ân nhà chúng ta không cần trang điểm đậm cũng xinh đẹp như Tiểu Tiên Nữ rồi."
Hà An Ân không có nghe mẹ Hà buôn dưa khoe khoang, chỉ than nhẹ một tiếng, thở dài bản thân không có một ngày chủ nhật lười biếng thật tốt.
Chẳng qua nhìn biểu cảm vui sướng kia của mẹ, Hà An Ân nghĩ, được rồi, kỳ thực chuyện đi xem mắt này, cô cũng không phải thật kháng cự, rất không vui đi, hơn nữa mẹ nói rất đúng, cô cũng nên bắt đầu lưu ý một chút người đàn ông bên cạnh, nhìn xem có người nào hợp với cô không, có lẽ tìm được một người đàn ông hợp với cô, cô sẽ dần dần quên cảm giác đối với Đỗ Khang.
Không sai, có thể là do cô lâu lắm không có yêu đương, hiểu biết khác phái cũng chỉ có Đỗ Khang, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy, chỉ cần tìm được một người đàn ông thích hợp, cô sẽ giống trước kia, sẽ không nghĩ đông tưởng tây, suy nghĩ chuyện dư thừa.
Nghĩ đến đây, cô càng nhanh chóng thay quần áo trang điểm.
Mẹ Hà dẫn Hà An Ân đến một nhà hàng thoạt nhìn rất cao cấp, trước khi bọn họ đến , trên vị trí đã có một người đàn ông cùng với một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tựa hồ đang chờ bọn cô.
Mẹ Hà dẫn cô đến đó, liền cười hề hề lôi kéo người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia rời đi, lưu lại cô còn có người đàn ông thoạt nhìn lịch sự.
"Xin chào, Hà tiểu thư." Người đàn ông lịch sự chẳng những bộ dạng đẹp trai, hơn nữa thanh âm cũng rất êm tai, làm cho ấn tượng đầu vô cùng tốt.
"Xin chào, anh là Dương tiên sinh?" Ở trên đường tới, mẹ Hà có giới thiệu một chút về đối tượng là loại người nào.
Trừ bỏ biết Dương Thiếu Đình cùng Đỗ Khang giống nhau, vừa mới từ nước ngoài trở về, cô còn biết hắn là con út trong nhà, còn có một anh cùng một chị, toàn bộ đều đã kết hôn, cho nên hắn trở thành người cuối cùng trong nhà ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, việc này khiến Dương gia vô cùng lo lắng cùng khẩn trương.
Mà vừa khéo Hà gia có con gái hai mươi lăm tuổi còn chưa có bạn trai, cho nên hai gia đình liền muốn gáng ghép bọn họ thành đôi.
" Đúng, không nghĩ tới Hà tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy, làm tôi đều có chút kinh ngạc rồi." Dương Thiếu Đình trên mặt treo một bên một chút cười nhợt nhạt, cùng với khuôn mặt tuấn tú như đá ngọc bích, dựa vào tâm mà nói, Hà An Ân cảm thấy bộ dạng hắn rất tuấn tú,không cần xem mắt tìm đối tượng tương lai.
Cho nên Hà An Ân cũng trực tiếp nói: "Tôi cũng vậy, không nghĩ tới Dương tiên sinh đẹp trai mà còn muốn xem mắt, điều duy nhất có thể giải thích chính là bị người trong nhà buộc đến?"
Dương Thiếu Đình có chút xấu hổ cười cười, "Không sai, mẹ tôi cảm thấy tôi đến tuổi này còn chưa kết hôn, thậm chí còn không có bạn gái, cho nên có chút sốt ruột, bất quá nói đến, chẳng lẽ Hà tiểu thư cô cũng là?"
Hà An Ân bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Đúng, tôi cũng là bị mẹ tôi buộc tới."
Nghe vậy, trên mặt Dương Thiếu Đình cười càng đậm,"Vốn chúng ta đều là bị buộc đến xem mắt, chúng ta có cùng một số mệnh, tin tưởng chúng ta hẳn là có thể hợp nhau."
Trên mặt Hà An Ân tươi cười cứng đờ, như vậy có thể kết luận bọn họ có thể hay không hợp, Dương tiên sinh cũng chỉ đùa thôi?
Nhưng là đã tới rồi thì cứ an tâm, cô cũng không đi rối rắm chuyện bọn họ hợp hay không hợp,nếu bọn họ thật sự hợp, kỳ thực cô cũng không bài xích cùng hắn nói một chút yêu đương, nếu bọn họ không hợp, như vậy muốn cùng hắn nói bye bye cũng không tính quá khó khăn.
Lại nói tiếp là cô tương đối đuối lý, bởi vì cô muốn mượn một người đàn ông quên đi cảm giác đối với Đỗ Khang, cho nên đối với Dương Thiếu Đình cô cũng phá lệ hữu lễ khách khí.
"Xem xem cô thích ăn cái gì." Dương Thiếu Đình đem một tờ thực đơn cho cô, nhường cô lựa chọn.
"Cám ơn." Hà An Ân tiếp nhận thực đơn kia, vừa mở ra, nhìn giá ở phía trên doạ mắt cô nhịn không được trừng lớn hơn nữa.
Này đến cùng là nhà hàng Michelin năm sao sao, ngay cả canh nấm bơ Hương Thảo* nho nhỏ giá cũng gấp ba bốn lần bên ngoài, này không phải là giá cắt cỗ rồi sao?
Thấy mặt cô lúng túng, Dương Thiếu Đình nhịn không được mở miệng hỏi cô, "Như thế nào, không có hợp khẩu vị à?"
"Cũng không phải không có. . . . . . Chỉ là cảm thấy giá có chút đắt mà thôi, anh xem, buôn bán một phần món ăn cũng không sai biệt lắm muốn hơn năm trăm khối, thật sự rất đắt cũng không kinh tế."
Cô ăn thứ gì luôn luôn đều lựa chọn tiện nghi là nhất, hiện tại bỗng chốc muốn cô chọn đắt tiền như vậy, cô thật sự là hữu tâm vô lực.
Nghe cô cảm thấy giá nơi này đắt , Dương Thiếu Đình có chút kinh ngạc ngẩn người, bởi vì anh rất rõ, lấy gia cảnh Hà gia, cho dù ba bữa Hà An Ân đều tới nơi này ăn, cũng sẽ không thành vấn đề gì, nhưng thân là đại tiểu thư Hà gia cô lại cảm thấy bảng giá nhà hàng này quá đắt, thật sự rất không thể tưởng tượng.
Nhưng là những người phụ nữ vây quanh bên người anh, không có một ai giống vậy, trực tiếp ở trước mặt anh nói cảm thấy đồ ăn quá đắt, anh cảm thấy Hà An Ân thật là một người phụ nữ đặc biệt.
"Nếu cô không chọn được thì để tôi chọn cho?" Anh nói, xòe bàn tay ra tiếp nhận thực đơn làm cô đau đầu không thôi.
Hà An Ân kỳ thực muốn dẫn anh đi nhà hàng khác, tuy rằng không phải là nhà hàng Michelin gì, nhưng ít ra sẽ không đắt làm cho người ta không biết gọi món ăn gì, nhưng theo lời nói của anh hơn nữa một thân quần áo sang trọng, cô vẫn là bỏ qua dẫn anh rời đi nơi này.
Cảm giác cô đối với Dương Thiếu Đình cũng không sai. . . . . . Anh không có bởi vì cô hẹp hòi mà cảm thấy không bực mình, kia kỳ thực là rất khó, Hà An Ân cũng biết, chính tính cách keo kiệt này không phải người nào cũng có thể nhận được, cho nên khó có người tuyệt không để ý, nói thật cô còn rất cao hứng.
Nhưng là cô thấy Dương Thiếu Đình cùng cô hoàn toàn không giống nhau, anh rất biết hưởng thụ cuộc sống, điểm này nhìn anh mặc quần áo, mang đồng hồ, còn có rượu cùng với đồ ăn đều có thể nhìn ra được, nếu yêu cầu anh cùng Đỗ Khang giống nhau ăn vặt ở chợ đêm, kia hẳn là chuyện không có khả năng.
Có một lần bởi vì cô lười nên trực tiếp ở chợ đêm mua bữa tối. Tối hôm đó Đỗ Khang tuy rằng nhíu mày tựa hồ đối với bữa tối cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng anh vẫn ăn còn ăn hết nữa.
Phát hiện bản thân lại nghĩ tới Đỗ Khang, Hà An Ân mãnh liệt yêu cầu mình, tuy rằng không có khả năng cùng người đàn ông trước mắt thành một đôi, nhưng ít ra cũng thân thiết, không nên luôn luôn nghĩ người đàn ông khác mà xem nhẹ người trước mắt.
Gọi đồ ăn xong, Dương Thiếu Đình bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm một chút, như là công việc cùng với yêu thích thường ngày và vân vân, không nói chuyện không biết, vốn Dương Thiếu Đình cũng như cô, đều thích xem phim xưa, tiếp theo phục vụ mang thức ăn lên, bọn họ vừa ăn vừa tiếp tục tán gẫu, một chút thoải mái thân thiết cứ như vậy đi qua.
"An Ân, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi xem phim đi?" Một bữa ăn cơm, trò chuyện với nhau thật vui nên hắn trực tiếp muốn bọn họ gọi thẳng tên, mà không là Dương tiên sinh, hay Hà tiểu thư, luyến tiếc nhanh như vậy liền cùng cô tách ra, Dương Thiếu Đình đề nghị nói.
Hà An Ân cũng muốn đi,cô muốn bỏ tiền ra đi xem phim ở rạp chiếu phim chứ không phải vào trong tiệm thuê đĩa về nhà xem, cũng có thể nói rất lâu mới gặp nói chuyện cùng bằng hữu,nhưng bổng chốc di động của cô vang lên.
Lấy điện thoại ra vừa thấy màng hình ,cư nhiên là Đỗ Khang, đầu ngón tay cô,cô không biết mình nên nhận hay không, cho nên chỉ có thể để điện thoại vang, nhưng điện thoại ngừng một chút sau lại vang lên, vang một hồi lại ngừng, cứ lặp lại vài lần như thế, tựa hồ như khi nào nhận mới thôi.
Nhận hay không nhận?
"An Ân?" Bộ dáng của cô rất kỳ quái,khiến Dương Thiếu Đình cũng nhịn không được khẽ gọi cô, làm cô phục hồi tinh thần lại.
Ngẩng đầu, cô nhìn Dương Thiếu Đình mỉm cười một cái, đáp lại lo lắng của hắn, "Tôi nhận điện thoại một chút, thật xin lỗi." Cô đứng dậy đi đến một bên, mới nhận điện thoại đang không ngừng vang lên.
Cô không có lên tiếng, nào ngờ Đỗ Khang cũng không nói một lời, nếu không phải trên màng hình hiển thị, Hà An Ân nhất định sẽ cho rằng là người chọc phá.
"Đỗ Khang, anh có chuyện gì không?" Đợi một hồi, anh vẫn không lên tiếng, cảm thấy không thể cứ như vậy cùng anh giằng co nên Hà An Ân trước đầu hàng.
"Hà An Ân, bây giờ cô đang ở đâu?" Đợi một hồi lâu, Đỗ Khang rốt cục cũng lên tiếng, nhưng giọng nói rầu rĩ , trầm tĩnh, tựa hồ bộ dáng không có cao hứng gì .
"Tôi cùng bạn ăn cơm."
"Cùng bạn nào?" Lại trầm mặc một lúc sau, Đỗ Khang lại hỏi,cũng không có trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu còn có chút bén nhọn.
Nếu không kết luận Đỗ Khang không thích mình, Hà An Ân thật sự sẽ hiểu lầm Đỗ Khang phát hiện cô cùng người đàn ông khác thân cận, nghĩ anh giống như người chồng đang ghen.
"Đỗ Khang, anh đến cùng là muốn như thế nào?" Kỳ quái của anh khiến Hà An Ân có chút tức giận, "Còn có, cùng bạn nào ăn cơm là việc của tôi, tôi cũng không cần phải xin phép với anh."
Cảm giác được cô tức giận, Đỗ Khang một hồi trầm mặc: "An Ân, hôm nay cô hẳn là tới nhà tôi quét dọn."
"Hôm nay tôi có việc, ngày khác tôi sẽ tới quét dọn." Hôm nay cô không thể đối mặt với anh, cho dù hiện tại cách điện thoại nghe thanh âm của anh, cô sẽ như bỏ lỡ gì đó khiến cô rất nhớ giọng trầm thấp của anh.
"Hà An Ân, chúng ta đã ký hiệp ước."
"Không cần dùng hiệp ước đến bức tôi!" Cô không khống chế được tức giận nói, sau đó có chút hối hận khẽ cắn môi, muốn xin lỗi lại không mở miệng được, chỉ có thể như vậy cùng anh cương.
Nghe tiếng hít thở bên kia truyền đến, Hà An Ân chỉ cảm thấy bản thân rất muốn khóc, vì sao cô lại thích một người đàn ông chán ghét như vậy? Mà bản thân vì sao biết anh chán ghét mà còn thích anh?
"Hà An Ân, tôi bị bệnh, cô tới nhà chiếu cố tôi." Lại là một hồi trầm mặc thật lâu , Đỗ Khang mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng mềm đi,iủ xìu.
Tim thắt lại, Hà An Ân phát hiện khi mình nghe anh bị bệnh, cư nhiên muốn nhanh chút đến bên cạnh anh, nhưng cô không làm vậy, chiếu cố người đàn ông sinh bệnh,chỉ có người vợ mới có thể làm, mà cô chỉ là một cấp dưới, một người giúp việc trên hiệp ước mà thôi, cho nên cô cự tuyệt không chịu đi, "Đỗ Khang, anh bị bệnh người muốn tìm không phải là tôi, mà là bác sĩ cùng với người chăm sóc chuyên nghiệp."
"Hà An Ân, trên hiệp ước có điều khoản khi tôi sinh bệnh cô là người thích đáng chăm sóc tôi, hôm nay cô có thể không quét dọn nhà tôi, nhưng cô phải tới chăm sóc tôi, nếu cô không muốn hủy bỏ, hiện tại, lập tức tới nhà tôi ngay!" Dẫn theo khí đốt lửa nói xong, Đỗ Khang nghĩ cô nhất định không dám không đến sao, liền treo điện thoại của cô.
Hà An Ân không thể tin Đỗ Khang lại treo điện thoại của cô, càng không nghĩ tới ngày đó mình ký không chỉ là hiệp ước nữ giúp việc, hơn nữa còn là hiệp ước chăm sóc, ý niệm này khiến nhường cô quyết định về nhà, cẩn thận nhìn kỉ coi trên hiệp ước đáng chết kia còn có điều khoản bất bình đẳng gì nữa, nhưng hiện tại cô không thể không tới nhà Đỗ Khang.
Hà An Ân cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, rõ ràng hôm nay không muốn đến gặp anh, nhưng bởi vì anh bị bệnh, hiện tại lại muốn thật nhanh thấy anh.
"Hà An Ân, mày thật là vô dụng." Cô có chút tự giễu nói nhỏ.
Trở lại tvị trí, mặt cô lộ vẻ xấu hổ về phía Dương Thiếu Đình nói: "Thiếu Đình, thật xin lỗi không thể cùng anh đi xem phim được rồi, vừa nảy bạn tôi vừa điện nói cậu ấy bị bệnh, tôi phải đi trước xem cậu ấy như thế nào đã."
Đây là một cái lý do thật kém, cô vừa mới tức giận mới nói câu kia , Dương Thiếu Đình không thể không nghe được, nhưng hắn vẫn không quấy rầy mà nói: "Không sao, tôi tin tưởng chúng ta còn có cơ hội cùng đi xem phim, chỉ cần cô đồng ý cho tôi số điện thoại là được."
Yêu cầu đơn giản như vậy, tựa hồ lúc sinh bệnh cùng với yêu cầu bốc đồng ngày thường của Đỗ Khang thì dễ dàng hơn nhiều, " Được, anh đưa di động cho tôi."
Tiếp nhận điện thoại, cô bấm số điện thoại mình vào rồi điện,lưu số cô trên điện thoại hắn, sau cô hướng hắn nói thật xin lỗi, liền cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
"An Ân, cần tôi đưa đi giùm không?"Trước khi cô rời đi, Dương Thiếu Đình nắm tay cô lại, nhẹ giọng hỏi.
Hà An Ân sửng sốt, sau lại nhẹ nhàng rút tay mình về, "Không cần đâu, chỗ tôi muốn đi rất gần, tôi đi qua là có thể, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời anh đi xem phim nha."
"Tốt lắm, cô nên cẩn thận một chút." Trên mặt tươi cười cũng không có bị động tác xa cách của cô đả kích đến, như gương mặt Dương Thiếu Đình tao nhã như bạch ngọc, thoạt nhìn phá lệ vô hại, làm cho người ta không tự chủ gỡ xuống phòng vệ với anh.
Nếu không phải gặp hắn quá muộn, Hà An Ân tin, bản thân có thể sẽ thích Dương Thiếu Đình cũng không chừng, chỉ là thời gian bọn họ gặp nhau quá muộn , đã quá muộn, hiện tại lòng của cô bị người đàn ông tên là Đỗ Khang chặt chẽ chiếm cứ, cô muốn bỏ cũng không được rồi.
Sau đó, Hà An Ân vội vội vàng vàng chạy tới chổ cách đó không xa, chỉ có 15 phút đi đến khu dân cư cao cấp, cô đi thật nhanh, cho nên không phát hiện, người kia nhìn theo cô rời đi, ánh mắt người đàn ông luôn luôn nhìn cô rời đi vội vàng, chậm chạp gợi lên một chút mỉm cười nhất định.
Dương thiếu Đình luôn là người đàn ông thành công, công tác,phụ nữ, cho tới bây giờ hắn đều chưa thua điều gì, Hà An Ân là người phụ nữ thứ nhất khiến hắn cảm thấy đặc biệt có hứng thú, cho nên cho dù cô đã thuộc về người đàn ông khác,hắn cũng sẽ đoạt cô lại, làm cô trở thành của hắn.
Hắn chưa từng thua, cho nên lúc này cũng vậy, hắn nhất định sẽ không thua.
Đối với Đỗ Khang, cô chỉ biết mình chán ghét, nhưng không biết khi nào thì, chán ghét dần dần thay đổi, thay đổi cảm xúc, trở nên cả chính mình cũng không dám đi đối mặt.
Cô đột nhiên nhớ tới câu hỏi Hà An Cần hỏi cô, "Chán ghét có phải hay không cũng là một loại thích?" Cô nhớ lúc đó mình trả lời như đinh đóng cột, nói chán ghét chính là chán ghét, căn bản sẽ không thay đổi thành thích, nhưng hiện tại cảm giác thay đổi, chán ghét tựa hồ cũng sẽ biến thành thích.
Cô không ngừng suy nghĩ tới thói quen đáng sợ của Đỗ Khang, tỷ như anh sẽ đem phòng ở biến thành ổ chó, tỷ như anh vứt đồ lung tung, sau đó một đống lớn con gián sẽ tìm đến, tỷ như anh sẽ không bao giờ đem quần áo bẩn đi giặc, đến khi chồng y phục có mùi, giặc cũng giặc không sạch.
Đỗ Khang có một cuộc sống ngu ngốc, cô làm sao có thể nguyện ý trở thành người phụ nữ có" cơ thể bền bỉ" kia đây? Đúng, Cô không đồng ý.
Nhưng cô lại muốn anh đối đãi ôn nhu cùng với thương yêu, cô muốn,rất muốn, muốn đến cả chính mình cũng không thể lừa bản thân, nhưng này không có khả năng, bởi vì Đỗ Khang không thích cô.
Cho nên cô chỉ có thể giống con thú nhỏ bị thương, cuộn mình ở trên giường tự mình chữa thương, để cho mình nhanh chút xây lên một tầng bảo hộ thật dày, khi đối mặt với Đỗ Khang mới không toát ra đáy lòng khát vọng.
Kỳ thực hôm nay cô phải đi qua nhà Đỗ Khang quét dọn, hơn nữa Đỗ Khang vừa mới nhắn tin hỏi cô vì sao còn chưa tới nhà anh, bởi vì tầng bảo hộ của cô vẫn chưa hoàn thành, cô không cách nào đối mặt với anh, cho nên giả vờ mình không có xem tin nhắn.
Hôm nay cứ như vậy nằm trên giường, vượt qua một ngày này đi, cô nghĩ như thế, sau đó đem thân thể cuộn mình càng nhanh.
Chẳng qua cô không biết mẹ thân ái nhận được cái gì mà kích động, đột nhiên vọt vào phòng cô, từ tủ quần áo rút ra một váy liền thân hoa nhỏ mà cô rất ít mặc, "Ân Ân, bảo bối, mau, đừng nữa nhàn hạ, ngoan ngoãn đem quần áo thay đi." Mẹ Hà đem váy đặt trên giường con gái, lại bắt đầu đi lục lọi đồ trang điểm của con gái.
"Mẹ,mẹ đang làm gì vậy?" Hà An Ân còn nằm ở trên giường không muốn động.
"Ân Ân, bảo bối ngoan, nghe mẹ nói, ngoan ngoãn đem quần áo thay đi, sau đó trang điểm thật đẹp, mẹ muốn dẫn con đi gặp một người." Mẹ Hà đem tất cả tủ đồ trang điểm để bên giường,đem con gái nằm ở trên giường không chịu động kéo dậy.
Hà An Ân ngửi được có mùi âm mưu.
Mẹ Hà biết rõ con gái không thích đi gặp người không quen, cùng bọn họ giả bộ ân cần, nếu không phải là người thận thiết, mẹ Hà bình thường sẽ không ép con gái đi, cho nên rõ ràng, Hà An Ân lần này đi gặp, tuyệt đối không phải người thân thích ít ỏi gì.
"Mẹ, người muốn dẫn con đi gặp ai?" Cô buộc phải mặc quần áo cùng với trang điểm, người này chắc là người quan trọng, chẳng qua Hà An Ân suy nghĩ đến nát óc, cũng không nghĩ ra người nào quan trọng như vậy, khiến cho cô bị ép đi gặp.
"Ân Ân, con nghe mẹ nói, hôm nay có ba cô kia thật làm mẹ tức giận, các cô cư nhiên kẻ xướng người hoạ trước mặt mẹ nói Ân Ân con là cái đưá yêu tiền, cho nên đến bây giờ không có người đàn ông yêu con.
Mẹ rất tức giận, mấy bà đó thì biết cái gì? Ân Ân của mẹ đáng yêu nhất thế giới, con gái đẹp nhất, căn bản chính là con khinh thường tùy tùy tiện tiện tìm người đàn ông kết hôn sinh con, hơn nữa một người đàn ông bình thường căn bản không xứng với con, con xem mẹ nói có đúng hay không?"
Mẹ Hà đối với con gái bảo bối có thể xem như trân bảo, đánh giá cực cao, tóm lại một mỹ nữ đẹp nhất thế giới, một soái ca đẹp trai nhất thế giới.
"Nhưng đó là ai?" Bà nói một đống, Hà An Ân vẫn không biết người mình đi gặp là ai.
Sắc mặt mẹ Hà cứng đờ, có chút chột dạ, "Ân Ân, mẹ cũng không muốn ép con, nhưng năm nay con đã hai mươi lăm tuổi đúng không? Mẹ biết con vẫn độc thân, không có bạn trai, vừa khéo, mẹ có người bạn có con trai vừa mới từ nước ngoài trở về, chỉ lớn hơn con năm tuổi, cho nên, cho nên. . . . . ." Nhìn thấy con gái trừng mắt lớn, mẹ Hà nói không được nữa.
"Cho nên mẹ muốn con đi xem mắt đúng không? Mẹ." Hà An Ân khó có thể tin, bản thân mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, mẹ cô cư nhiên buộc cô đi xem mắt.
"Ân Ân, con,con không đồng ý sao?" Mẹ Hà bày một bộ dáng thuỳ mị đau khổ, đáng thương tội nghiệp hỏi: "Mẹ không phải sợ người ta bàn luận, mà là sợ tương lai cha và mẹ mất, ai sẽ chăm sóc con? Mẹ không muốn thấy con cô đơn bơ vơ không nơi nương tựa, cho nên mới làm như vậy."
Hà An Ân rất muốn nói cho mẹ cô, cho dù chỉ có một mình cô, cô vẫn có thể chăm sóc bản thân, chẳng qua cô thấy mẹ quan tâm lại lo lắng như thế, Hà An Ân làm sao có thể tàn nhẫn cự tuyệt mẹ đâu?
"Mẹ,chỉ lần này thôi đó lần sau con sẽ không đi đâu." Hà An Ân chỉ đáp ứng lần này mà thôi, cô cảm thấy bản thân còn không đến mức không có người muốn,không cần đi xem mắt mới tìm được chồng.
"Thật sự? Ân Ân, con thực ngoan, không uổng công mẹ yêu con nhất, yêu con nhất." Mẹ Hà một mặt cười đến xán lạn, "Đến đến đến, mau thay cái váy này, Ân Ân chúng ta mặc váy đẹp nhất, mang trang sức lên là tốt rồi, Ân Ân nhà chúng ta không cần trang điểm đậm cũng xinh đẹp như Tiểu Tiên Nữ rồi."
Hà An Ân không có nghe mẹ Hà buôn dưa khoe khoang, chỉ than nhẹ một tiếng, thở dài bản thân không có một ngày chủ nhật lười biếng thật tốt.
Chẳng qua nhìn biểu cảm vui sướng kia của mẹ, Hà An Ân nghĩ, được rồi, kỳ thực chuyện đi xem mắt này, cô cũng không phải thật kháng cự, rất không vui đi, hơn nữa mẹ nói rất đúng, cô cũng nên bắt đầu lưu ý một chút người đàn ông bên cạnh, nhìn xem có người nào hợp với cô không, có lẽ tìm được một người đàn ông hợp với cô, cô sẽ dần dần quên cảm giác đối với Đỗ Khang.
Không sai, có thể là do cô lâu lắm không có yêu đương, hiểu biết khác phái cũng chỉ có Đỗ Khang, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy, chỉ cần tìm được một người đàn ông thích hợp, cô sẽ giống trước kia, sẽ không nghĩ đông tưởng tây, suy nghĩ chuyện dư thừa.
Nghĩ đến đây, cô càng nhanh chóng thay quần áo trang điểm.
Mẹ Hà dẫn Hà An Ân đến một nhà hàng thoạt nhìn rất cao cấp, trước khi bọn họ đến , trên vị trí đã có một người đàn ông cùng với một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, tựa hồ đang chờ bọn cô.
Mẹ Hà dẫn cô đến đó, liền cười hề hề lôi kéo người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia rời đi, lưu lại cô còn có người đàn ông thoạt nhìn lịch sự.
"Xin chào, Hà tiểu thư." Người đàn ông lịch sự chẳng những bộ dạng đẹp trai, hơn nữa thanh âm cũng rất êm tai, làm cho ấn tượng đầu vô cùng tốt.
"Xin chào, anh là Dương tiên sinh?" Ở trên đường tới, mẹ Hà có giới thiệu một chút về đối tượng là loại người nào.
Trừ bỏ biết Dương Thiếu Đình cùng Đỗ Khang giống nhau, vừa mới từ nước ngoài trở về, cô còn biết hắn là con út trong nhà, còn có một anh cùng một chị, toàn bộ đều đã kết hôn, cho nên hắn trở thành người cuối cùng trong nhà ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, việc này khiến Dương gia vô cùng lo lắng cùng khẩn trương.
Mà vừa khéo Hà gia có con gái hai mươi lăm tuổi còn chưa có bạn trai, cho nên hai gia đình liền muốn gáng ghép bọn họ thành đôi.
" Đúng, không nghĩ tới Hà tiểu thư bộ dạng xinh đẹp như vậy, làm tôi đều có chút kinh ngạc rồi." Dương Thiếu Đình trên mặt treo một bên một chút cười nhợt nhạt, cùng với khuôn mặt tuấn tú như đá ngọc bích, dựa vào tâm mà nói, Hà An Ân cảm thấy bộ dạng hắn rất tuấn tú,không cần xem mắt tìm đối tượng tương lai.
Cho nên Hà An Ân cũng trực tiếp nói: "Tôi cũng vậy, không nghĩ tới Dương tiên sinh đẹp trai mà còn muốn xem mắt, điều duy nhất có thể giải thích chính là bị người trong nhà buộc đến?"
Dương Thiếu Đình có chút xấu hổ cười cười, "Không sai, mẹ tôi cảm thấy tôi đến tuổi này còn chưa kết hôn, thậm chí còn không có bạn gái, cho nên có chút sốt ruột, bất quá nói đến, chẳng lẽ Hà tiểu thư cô cũng là?"
Hà An Ân bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Đúng, tôi cũng là bị mẹ tôi buộc tới."
Nghe vậy, trên mặt Dương Thiếu Đình cười càng đậm,"Vốn chúng ta đều là bị buộc đến xem mắt, chúng ta có cùng một số mệnh, tin tưởng chúng ta hẳn là có thể hợp nhau."
Trên mặt Hà An Ân tươi cười cứng đờ, như vậy có thể kết luận bọn họ có thể hay không hợp, Dương tiên sinh cũng chỉ đùa thôi?
Nhưng là đã tới rồi thì cứ an tâm, cô cũng không đi rối rắm chuyện bọn họ hợp hay không hợp,nếu bọn họ thật sự hợp, kỳ thực cô cũng không bài xích cùng hắn nói một chút yêu đương, nếu bọn họ không hợp, như vậy muốn cùng hắn nói bye bye cũng không tính quá khó khăn.
Lại nói tiếp là cô tương đối đuối lý, bởi vì cô muốn mượn một người đàn ông quên đi cảm giác đối với Đỗ Khang, cho nên đối với Dương Thiếu Đình cô cũng phá lệ hữu lễ khách khí.
"Xem xem cô thích ăn cái gì." Dương Thiếu Đình đem một tờ thực đơn cho cô, nhường cô lựa chọn.
"Cám ơn." Hà An Ân tiếp nhận thực đơn kia, vừa mở ra, nhìn giá ở phía trên doạ mắt cô nhịn không được trừng lớn hơn nữa.
Này đến cùng là nhà hàng Michelin năm sao sao, ngay cả canh nấm bơ Hương Thảo* nho nhỏ giá cũng gấp ba bốn lần bên ngoài, này không phải là giá cắt cỗ rồi sao?
Thấy mặt cô lúng túng, Dương Thiếu Đình nhịn không được mở miệng hỏi cô, "Như thế nào, không có hợp khẩu vị à?"
"Cũng không phải không có. . . . . . Chỉ là cảm thấy giá có chút đắt mà thôi, anh xem, buôn bán một phần món ăn cũng không sai biệt lắm muốn hơn năm trăm khối, thật sự rất đắt cũng không kinh tế."
Cô ăn thứ gì luôn luôn đều lựa chọn tiện nghi là nhất, hiện tại bỗng chốc muốn cô chọn đắt tiền như vậy, cô thật sự là hữu tâm vô lực.
Nghe cô cảm thấy giá nơi này đắt , Dương Thiếu Đình có chút kinh ngạc ngẩn người, bởi vì anh rất rõ, lấy gia cảnh Hà gia, cho dù ba bữa Hà An Ân đều tới nơi này ăn, cũng sẽ không thành vấn đề gì, nhưng thân là đại tiểu thư Hà gia cô lại cảm thấy bảng giá nhà hàng này quá đắt, thật sự rất không thể tưởng tượng.
Nhưng là những người phụ nữ vây quanh bên người anh, không có một ai giống vậy, trực tiếp ở trước mặt anh nói cảm thấy đồ ăn quá đắt, anh cảm thấy Hà An Ân thật là một người phụ nữ đặc biệt.
"Nếu cô không chọn được thì để tôi chọn cho?" Anh nói, xòe bàn tay ra tiếp nhận thực đơn làm cô đau đầu không thôi.
Hà An Ân kỳ thực muốn dẫn anh đi nhà hàng khác, tuy rằng không phải là nhà hàng Michelin gì, nhưng ít ra sẽ không đắt làm cho người ta không biết gọi món ăn gì, nhưng theo lời nói của anh hơn nữa một thân quần áo sang trọng, cô vẫn là bỏ qua dẫn anh rời đi nơi này.
Cảm giác cô đối với Dương Thiếu Đình cũng không sai. . . . . . Anh không có bởi vì cô hẹp hòi mà cảm thấy không bực mình, kia kỳ thực là rất khó, Hà An Ân cũng biết, chính tính cách keo kiệt này không phải người nào cũng có thể nhận được, cho nên khó có người tuyệt không để ý, nói thật cô còn rất cao hứng.
Nhưng là cô thấy Dương Thiếu Đình cùng cô hoàn toàn không giống nhau, anh rất biết hưởng thụ cuộc sống, điểm này nhìn anh mặc quần áo, mang đồng hồ, còn có rượu cùng với đồ ăn đều có thể nhìn ra được, nếu yêu cầu anh cùng Đỗ Khang giống nhau ăn vặt ở chợ đêm, kia hẳn là chuyện không có khả năng.
Có một lần bởi vì cô lười nên trực tiếp ở chợ đêm mua bữa tối. Tối hôm đó Đỗ Khang tuy rằng nhíu mày tựa hồ đối với bữa tối cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng anh vẫn ăn còn ăn hết nữa.
Phát hiện bản thân lại nghĩ tới Đỗ Khang, Hà An Ân mãnh liệt yêu cầu mình, tuy rằng không có khả năng cùng người đàn ông trước mắt thành một đôi, nhưng ít ra cũng thân thiết, không nên luôn luôn nghĩ người đàn ông khác mà xem nhẹ người trước mắt.
Gọi đồ ăn xong, Dương Thiếu Đình bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm một chút, như là công việc cùng với yêu thích thường ngày và vân vân, không nói chuyện không biết, vốn Dương Thiếu Đình cũng như cô, đều thích xem phim xưa, tiếp theo phục vụ mang thức ăn lên, bọn họ vừa ăn vừa tiếp tục tán gẫu, một chút thoải mái thân thiết cứ như vậy đi qua.
"An Ân, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi xem phim đi?" Một bữa ăn cơm, trò chuyện với nhau thật vui nên hắn trực tiếp muốn bọn họ gọi thẳng tên, mà không là Dương tiên sinh, hay Hà tiểu thư, luyến tiếc nhanh như vậy liền cùng cô tách ra, Dương Thiếu Đình đề nghị nói.
Hà An Ân cũng muốn đi,cô muốn bỏ tiền ra đi xem phim ở rạp chiếu phim chứ không phải vào trong tiệm thuê đĩa về nhà xem, cũng có thể nói rất lâu mới gặp nói chuyện cùng bằng hữu,nhưng bổng chốc di động của cô vang lên.
Lấy điện thoại ra vừa thấy màng hình ,cư nhiên là Đỗ Khang, đầu ngón tay cô,cô không biết mình nên nhận hay không, cho nên chỉ có thể để điện thoại vang, nhưng điện thoại ngừng một chút sau lại vang lên, vang một hồi lại ngừng, cứ lặp lại vài lần như thế, tựa hồ như khi nào nhận mới thôi.
Nhận hay không nhận?
"An Ân?" Bộ dáng của cô rất kỳ quái,khiến Dương Thiếu Đình cũng nhịn không được khẽ gọi cô, làm cô phục hồi tinh thần lại.
Ngẩng đầu, cô nhìn Dương Thiếu Đình mỉm cười một cái, đáp lại lo lắng của hắn, "Tôi nhận điện thoại một chút, thật xin lỗi." Cô đứng dậy đi đến một bên, mới nhận điện thoại đang không ngừng vang lên.
Cô không có lên tiếng, nào ngờ Đỗ Khang cũng không nói một lời, nếu không phải trên màng hình hiển thị, Hà An Ân nhất định sẽ cho rằng là người chọc phá.
"Đỗ Khang, anh có chuyện gì không?" Đợi một hồi, anh vẫn không lên tiếng, cảm thấy không thể cứ như vậy cùng anh giằng co nên Hà An Ân trước đầu hàng.
"Hà An Ân, bây giờ cô đang ở đâu?" Đợi một hồi lâu, Đỗ Khang rốt cục cũng lên tiếng, nhưng giọng nói rầu rĩ , trầm tĩnh, tựa hồ bộ dáng không có cao hứng gì .
"Tôi cùng bạn ăn cơm."
"Cùng bạn nào?" Lại trầm mặc một lúc sau, Đỗ Khang lại hỏi,cũng không có trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu còn có chút bén nhọn.
Nếu không kết luận Đỗ Khang không thích mình, Hà An Ân thật sự sẽ hiểu lầm Đỗ Khang phát hiện cô cùng người đàn ông khác thân cận, nghĩ anh giống như người chồng đang ghen.
"Đỗ Khang, anh đến cùng là muốn như thế nào?" Kỳ quái của anh khiến Hà An Ân có chút tức giận, "Còn có, cùng bạn nào ăn cơm là việc của tôi, tôi cũng không cần phải xin phép với anh."
Cảm giác được cô tức giận, Đỗ Khang một hồi trầm mặc: "An Ân, hôm nay cô hẳn là tới nhà tôi quét dọn."
"Hôm nay tôi có việc, ngày khác tôi sẽ tới quét dọn." Hôm nay cô không thể đối mặt với anh, cho dù hiện tại cách điện thoại nghe thanh âm của anh, cô sẽ như bỏ lỡ gì đó khiến cô rất nhớ giọng trầm thấp của anh.
"Hà An Ân, chúng ta đã ký hiệp ước."
"Không cần dùng hiệp ước đến bức tôi!" Cô không khống chế được tức giận nói, sau đó có chút hối hận khẽ cắn môi, muốn xin lỗi lại không mở miệng được, chỉ có thể như vậy cùng anh cương.
Nghe tiếng hít thở bên kia truyền đến, Hà An Ân chỉ cảm thấy bản thân rất muốn khóc, vì sao cô lại thích một người đàn ông chán ghét như vậy? Mà bản thân vì sao biết anh chán ghét mà còn thích anh?
"Hà An Ân, tôi bị bệnh, cô tới nhà chiếu cố tôi." Lại là một hồi trầm mặc thật lâu , Đỗ Khang mở miệng lần nữa, giọng điệu cũng mềm đi,iủ xìu.
Tim thắt lại, Hà An Ân phát hiện khi mình nghe anh bị bệnh, cư nhiên muốn nhanh chút đến bên cạnh anh, nhưng cô không làm vậy, chiếu cố người đàn ông sinh bệnh,chỉ có người vợ mới có thể làm, mà cô chỉ là một cấp dưới, một người giúp việc trên hiệp ước mà thôi, cho nên cô cự tuyệt không chịu đi, "Đỗ Khang, anh bị bệnh người muốn tìm không phải là tôi, mà là bác sĩ cùng với người chăm sóc chuyên nghiệp."
"Hà An Ân, trên hiệp ước có điều khoản khi tôi sinh bệnh cô là người thích đáng chăm sóc tôi, hôm nay cô có thể không quét dọn nhà tôi, nhưng cô phải tới chăm sóc tôi, nếu cô không muốn hủy bỏ, hiện tại, lập tức tới nhà tôi ngay!" Dẫn theo khí đốt lửa nói xong, Đỗ Khang nghĩ cô nhất định không dám không đến sao, liền treo điện thoại của cô.
Hà An Ân không thể tin Đỗ Khang lại treo điện thoại của cô, càng không nghĩ tới ngày đó mình ký không chỉ là hiệp ước nữ giúp việc, hơn nữa còn là hiệp ước chăm sóc, ý niệm này khiến nhường cô quyết định về nhà, cẩn thận nhìn kỉ coi trên hiệp ước đáng chết kia còn có điều khoản bất bình đẳng gì nữa, nhưng hiện tại cô không thể không tới nhà Đỗ Khang.
Hà An Ân cảm thấy bản thân thật ngu xuẩn, rõ ràng hôm nay không muốn đến gặp anh, nhưng bởi vì anh bị bệnh, hiện tại lại muốn thật nhanh thấy anh.
"Hà An Ân, mày thật là vô dụng." Cô có chút tự giễu nói nhỏ.
Trở lại tvị trí, mặt cô lộ vẻ xấu hổ về phía Dương Thiếu Đình nói: "Thiếu Đình, thật xin lỗi không thể cùng anh đi xem phim được rồi, vừa nảy bạn tôi vừa điện nói cậu ấy bị bệnh, tôi phải đi trước xem cậu ấy như thế nào đã."
Đây là một cái lý do thật kém, cô vừa mới tức giận mới nói câu kia , Dương Thiếu Đình không thể không nghe được, nhưng hắn vẫn không quấy rầy mà nói: "Không sao, tôi tin tưởng chúng ta còn có cơ hội cùng đi xem phim, chỉ cần cô đồng ý cho tôi số điện thoại là được."
Yêu cầu đơn giản như vậy, tựa hồ lúc sinh bệnh cùng với yêu cầu bốc đồng ngày thường của Đỗ Khang thì dễ dàng hơn nhiều, " Được, anh đưa di động cho tôi."
Tiếp nhận điện thoại, cô bấm số điện thoại mình vào rồi điện,lưu số cô trên điện thoại hắn, sau cô hướng hắn nói thật xin lỗi, liền cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
"An Ân, cần tôi đưa đi giùm không?"Trước khi cô rời đi, Dương Thiếu Đình nắm tay cô lại, nhẹ giọng hỏi.
Hà An Ân sửng sốt, sau lại nhẹ nhàng rút tay mình về, "Không cần đâu, chỗ tôi muốn đi rất gần, tôi đi qua là có thể, thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời anh đi xem phim nha."
"Tốt lắm, cô nên cẩn thận một chút." Trên mặt tươi cười cũng không có bị động tác xa cách của cô đả kích đến, như gương mặt Dương Thiếu Đình tao nhã như bạch ngọc, thoạt nhìn phá lệ vô hại, làm cho người ta không tự chủ gỡ xuống phòng vệ với anh.
Nếu không phải gặp hắn quá muộn, Hà An Ân tin, bản thân có thể sẽ thích Dương Thiếu Đình cũng không chừng, chỉ là thời gian bọn họ gặp nhau quá muộn , đã quá muộn, hiện tại lòng của cô bị người đàn ông tên là Đỗ Khang chặt chẽ chiếm cứ, cô muốn bỏ cũng không được rồi.
Sau đó, Hà An Ân vội vội vàng vàng chạy tới chổ cách đó không xa, chỉ có 15 phút đi đến khu dân cư cao cấp, cô đi thật nhanh, cho nên không phát hiện, người kia nhìn theo cô rời đi, ánh mắt người đàn ông luôn luôn nhìn cô rời đi vội vàng, chậm chạp gợi lên một chút mỉm cười nhất định.
Dương thiếu Đình luôn là người đàn ông thành công, công tác,phụ nữ, cho tới bây giờ hắn đều chưa thua điều gì, Hà An Ân là người phụ nữ thứ nhất khiến hắn cảm thấy đặc biệt có hứng thú, cho nên cho dù cô đã thuộc về người đàn ông khác,hắn cũng sẽ đoạt cô lại, làm cô trở thành của hắn.
Hắn chưa từng thua, cho nên lúc này cũng vậy, hắn nhất định sẽ không thua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook