Bà Xã Đáng Yêu Lui Tới, Ông Xã Bực Bội Cầu Ôm Ôm
-
Chương 9: Anh ta là ... .. (逗比) do thượng đế phái tới sao ?
逗 (đùa giỡn) 比 (so sánh,...): ngôn ngữ trên mạng. Một người nào đó rất buồn cười, có chút ngu ngốc ngớ ngẩn, có chút đáng yêu. Nếu như một người nào đó làm một chuyện, chuyện này bị chúng ta cho rằng là ngu ngốc, chúng ta có thể nói người đó là 逗比. Nếu như đối với người lạ, thì chỉ ý tứ ngu xuẩn. Nếu như là giữa bạn bè với nhau, đó chính là ý tứ trêu chọc đùa giỡn.
An Tiểu Ngu xem như là đã hiểu, người đàn ông trước mắt này là đang cố ý cười nhạo cô!
Hành động bừa bãi sau khi mình uống say rượu đều rơi vào trong mắt anh ta, thật là.......Mất mặt a!
"Ai cần anh lo!"
"Oh! Vậy được rồi! Đúng rồi, tối hôm qua, anh Tử Kiêu kia đã gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô say đến bất tỉnh nhân sự, tôi đã giúp cô nghe......"
"Cái gì?" An Tiểu Ngu trong nháy mắt xù lông, nhưng là đáy lòng càng nhiều hơn chính là khẩn trương, "Anh.....anh đã cùng anh ấy nói gì?"
"Muốn biết?" Thẩm Ngự Phong cười, giống như là đùa sủng vật của mình vậy.
"Nói mau!" Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn tiến lên níu lấy cổ áo của anh, đáng tiếc.......Trên người đàn ông trước mắt này không có mặc đồ, cho nên, cô vẫn phải dời đi ánh mắt.
Thẩm Ngự Phong ưu nhã rút ra khăn tay lau miệng, "Tôi cùng anh ta nói........Cô đang ngủ! Kêu anh ta sáng mai gọi lại!"
Trong nháy mắt, An Tiểu Ngu chỉ cảm thấy cả thế giới đều tối.
Người đàn ông này là 逗比 thượng đế phái tới hành hạ cô sao?
"Thẩm Ngự Phong......"
An Tiểu Ngu vỗ bàn một cái. Lúc này đây, cô thực sự cắn răng nghiến lợi.
"Ăn ngay nói thật, chẳng lẽ cũng có lỗi?"
Vẻ mặt củaThẩm Ngự Phong làm vẻ không sao cả, nhưng là đáy mắt lại có ý cười thản nhiên hiện lên.
An Tiểu Ngu nhìn chằm chằm Thẩm Ngự Phong vài giây, cuối cùng, nắm đấm nắm chặt buông lỏng, cô hít sâu, thu lại lệ khí trên mặt, vô lực mà nằm ở trên bàn, một bộ dáng sinh không thể yêu (生无可恋).
生无可恋: sinh không thể yêu: từ ngữ trên mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý nghĩa.
Đúng a, cho dù là bị hiểu lầm thì thế nào? Anh Tử Kiêu đã có bạn gái rồi........
Cuộc đời của cô, còn chưa có bắt đầu yêu đương, thì đã thất tình rồi sao?
Thẩm Ngự Phong không nói gì thêm, ánh mắt thâm trầm rơi vào sau gáy của cô, vốn là muốn tự tay sờ đầu của cô, mặc dù đưa tay là có thể chạm tới, nhưng là lúc sắp đụng đến cô thì lại dè dặt mà thu lại, xoay người, anh quay về phòng ngủ, lưu lại An Tiểu Ngu một người nằm ở chỗ đó.
Anh nghĩ, anh có lẽ đã hiểu vì sao cô lại một mình uống say rượu!
Thì ra, là vì Tần Tử Kiêu!
Con ngươi thâm thúy gắt gao nheo lại.
.........
Trời vừa sáng, An Tiểu Ngu gõ cửa phòng ngủ.
"Này, nói cho tôi biết kích thước quần áo của anh! Còn có, anh thích màu gì chất liệu gì?"
Thật ra, kích thước quần áo không cần Thẩm Ngự Phong nói, cô cũng có thể đoán được, bất quá vẫn là lễ phép mà hỏi một chút thì thích hợp hơn.
Thẩm Ngự Phong cười cười, "Cô nhìn xem rồi làm là được!"
"Ngạch........"
Anh nói như vậy, cô ngược lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Không sao, tôi tin ánh mắt của cô!"
Lời nói ôn nhu như vậy, khiến đáy lòng của An Tiểu Ngu khẽ run lên. Anh nói........tin tưởng ánh mắt của cô?
Được rồi! Vậy cô cứ nhìn rồi mua vậy!
Sau một tiếng, An Tiểu Ngu mang theo hai cái túi giấy hào hứng về nhà, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
"Thẩm Ngự......."
Cô mới vừa đẩy cửa, đập vào mi mắt lại là một mảnh xuân sắc mê người.
Chỉ thấy Thẩm Ngự Phong tóc ướt nhẹp, để trần thân trên, trên lưng bọc một cái khăn tắm màu trắng, giọt nước trong suốt thuận theo lồng ngực chảy xuống.......
Một màn gợi cảm lại mị hoặc như vậy khiến người ta không thể rời ánh mắt, cho nên phản ứng đầu tiên của An Tiểu Ngu không phải là nhắm mắt lại, mà là trợn to hai mắt.
Mấy giây sau đó, An Tiểu Ngu rốt cục phục hồi tinh thần lại, xoay người sang chỗ khác.
"Xin lỗi, tôi đã quên gõ cửa!"
Mặc dù đêm qua anh cũng là nửa trần thân trên, nhưng không nghĩ có loại cảnh này lại xuất hiện a! Mỹ nam đi tắm a!
Thẩm Ngự Phong lại khàn khàn khẽ cười một tiếng.
"Không trách cô, là tôi quên khóa cửa."
Nói xong, Thẩm Ngự Phong cũng xoay người sang chỗ khác, hít sâu.
Mới vừa rồi bị An Tiểu Ngu nhìn kỹ như vậy.......Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng là anh lại cảm thấy dài đằng đẵng vậy, tầm mắt của cô giống như là ngọn lửa nhỏ vậy ở trên da thịt anh cháy, chỗ nào đó của thân thể lại có xu hướng ngang nhiên ngẩng đầu. Hiện tại, phản ứng như vậy......càng phát ra mãnh liệt.
"Chờ một chút, tôi trước mặc lại quần áo!"
Anh cũng không muốn làm cho hình ảnh xấu hổ như vậy dọa cô chạy. Nói rồi, Thẩm Ngự Phong tự tay đi lấy quần dài trên giường, lại nghe An Tiểu Ngu hô: "Đừng, trước đừng mặc quần áo!"
Lúc này đây, đến phiên Thẩm Ngự Phong kinh ngạc.
Cô.......Muốn làm gì?
An Tiểu Ngu xem như là đã hiểu, người đàn ông trước mắt này là đang cố ý cười nhạo cô!
Hành động bừa bãi sau khi mình uống say rượu đều rơi vào trong mắt anh ta, thật là.......Mất mặt a!
"Ai cần anh lo!"
"Oh! Vậy được rồi! Đúng rồi, tối hôm qua, anh Tử Kiêu kia đã gọi điện thoại cho cô, lúc đó cô say đến bất tỉnh nhân sự, tôi đã giúp cô nghe......"
"Cái gì?" An Tiểu Ngu trong nháy mắt xù lông, nhưng là đáy lòng càng nhiều hơn chính là khẩn trương, "Anh.....anh đã cùng anh ấy nói gì?"
"Muốn biết?" Thẩm Ngự Phong cười, giống như là đùa sủng vật của mình vậy.
"Nói mau!" Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn tiến lên níu lấy cổ áo của anh, đáng tiếc.......Trên người đàn ông trước mắt này không có mặc đồ, cho nên, cô vẫn phải dời đi ánh mắt.
Thẩm Ngự Phong ưu nhã rút ra khăn tay lau miệng, "Tôi cùng anh ta nói........Cô đang ngủ! Kêu anh ta sáng mai gọi lại!"
Trong nháy mắt, An Tiểu Ngu chỉ cảm thấy cả thế giới đều tối.
Người đàn ông này là 逗比 thượng đế phái tới hành hạ cô sao?
"Thẩm Ngự Phong......"
An Tiểu Ngu vỗ bàn một cái. Lúc này đây, cô thực sự cắn răng nghiến lợi.
"Ăn ngay nói thật, chẳng lẽ cũng có lỗi?"
Vẻ mặt củaThẩm Ngự Phong làm vẻ không sao cả, nhưng là đáy mắt lại có ý cười thản nhiên hiện lên.
An Tiểu Ngu nhìn chằm chằm Thẩm Ngự Phong vài giây, cuối cùng, nắm đấm nắm chặt buông lỏng, cô hít sâu, thu lại lệ khí trên mặt, vô lực mà nằm ở trên bàn, một bộ dáng sinh không thể yêu (生无可恋).
生无可恋: sinh không thể yêu: từ ngữ trên mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý nghĩa.
Đúng a, cho dù là bị hiểu lầm thì thế nào? Anh Tử Kiêu đã có bạn gái rồi........
Cuộc đời của cô, còn chưa có bắt đầu yêu đương, thì đã thất tình rồi sao?
Thẩm Ngự Phong không nói gì thêm, ánh mắt thâm trầm rơi vào sau gáy của cô, vốn là muốn tự tay sờ đầu của cô, mặc dù đưa tay là có thể chạm tới, nhưng là lúc sắp đụng đến cô thì lại dè dặt mà thu lại, xoay người, anh quay về phòng ngủ, lưu lại An Tiểu Ngu một người nằm ở chỗ đó.
Anh nghĩ, anh có lẽ đã hiểu vì sao cô lại một mình uống say rượu!
Thì ra, là vì Tần Tử Kiêu!
Con ngươi thâm thúy gắt gao nheo lại.
.........
Trời vừa sáng, An Tiểu Ngu gõ cửa phòng ngủ.
"Này, nói cho tôi biết kích thước quần áo của anh! Còn có, anh thích màu gì chất liệu gì?"
Thật ra, kích thước quần áo không cần Thẩm Ngự Phong nói, cô cũng có thể đoán được, bất quá vẫn là lễ phép mà hỏi một chút thì thích hợp hơn.
Thẩm Ngự Phong cười cười, "Cô nhìn xem rồi làm là được!"
"Ngạch........"
Anh nói như vậy, cô ngược lại không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Không sao, tôi tin ánh mắt của cô!"
Lời nói ôn nhu như vậy, khiến đáy lòng của An Tiểu Ngu khẽ run lên. Anh nói........tin tưởng ánh mắt của cô?
Được rồi! Vậy cô cứ nhìn rồi mua vậy!
Sau một tiếng, An Tiểu Ngu mang theo hai cái túi giấy hào hứng về nhà, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
"Thẩm Ngự......."
Cô mới vừa đẩy cửa, đập vào mi mắt lại là một mảnh xuân sắc mê người.
Chỉ thấy Thẩm Ngự Phong tóc ướt nhẹp, để trần thân trên, trên lưng bọc một cái khăn tắm màu trắng, giọt nước trong suốt thuận theo lồng ngực chảy xuống.......
Một màn gợi cảm lại mị hoặc như vậy khiến người ta không thể rời ánh mắt, cho nên phản ứng đầu tiên của An Tiểu Ngu không phải là nhắm mắt lại, mà là trợn to hai mắt.
Mấy giây sau đó, An Tiểu Ngu rốt cục phục hồi tinh thần lại, xoay người sang chỗ khác.
"Xin lỗi, tôi đã quên gõ cửa!"
Mặc dù đêm qua anh cũng là nửa trần thân trên, nhưng không nghĩ có loại cảnh này lại xuất hiện a! Mỹ nam đi tắm a!
Thẩm Ngự Phong lại khàn khàn khẽ cười một tiếng.
"Không trách cô, là tôi quên khóa cửa."
Nói xong, Thẩm Ngự Phong cũng xoay người sang chỗ khác, hít sâu.
Mới vừa rồi bị An Tiểu Ngu nhìn kỹ như vậy.......Mặc dù thời gian ngắn ngủi, nhưng là anh lại cảm thấy dài đằng đẵng vậy, tầm mắt của cô giống như là ngọn lửa nhỏ vậy ở trên da thịt anh cháy, chỗ nào đó của thân thể lại có xu hướng ngang nhiên ngẩng đầu. Hiện tại, phản ứng như vậy......càng phát ra mãnh liệt.
"Chờ một chút, tôi trước mặc lại quần áo!"
Anh cũng không muốn làm cho hình ảnh xấu hổ như vậy dọa cô chạy. Nói rồi, Thẩm Ngự Phong tự tay đi lấy quần dài trên giường, lại nghe An Tiểu Ngu hô: "Đừng, trước đừng mặc quần áo!"
Lúc này đây, đến phiên Thẩm Ngự Phong kinh ngạc.
Cô.......Muốn làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook