Bà Xã Của Anh Thật Tham Ăn
-
Chương 10
Môi lưỡi hai người vẫn đang tiếp tục"Tranh tài" với nhau, nụ hôn từ dịu dàng dần dần chuyển thành nóng bỏng
Lý trí của Thủy Y Mễ dần dần bị ném ra sau ót, ý định trừng phạt của Đông Nhật Dương cũng bắt đầu thay đổi , lưỡi cùng lưỡi quấn quanh chơi đùa nhau, giống như vừa rồi không hề xảy ra tình huống ác liệt mạnh mẽ đó…
Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến chim hót thanh thúy, đánh thức người đang ngủ say dậy, Thủy Y Mễ chậm rãi mở ra hai mắt, toàn thân đau nhức như bị xe cán qua nhắc nhở cô nhớ lại sự điên cuồng khác thường của Đông Nhật Dương tối hôm qua
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỗ nằm lạnh ngắt cho biết chủ nhân đã rời đi từ lâu, lòng cô bỗng trầm xuống, cảm thấy mất mác cùng chua xót.
Tại sao có thể như vậy? Từ trước đến giờ cô luôn là người rất đơn thuần, chưa từng có trường hợp vì tình cảm mà suy nghĩ, thứ có thể làm cho cô hao tổn tâm trí chỉ có thức ăn, không biết từ khi nào thì vị trí của Đông Nhật Dương trong lòng cô càng ngày càng quan trọng, tần số xuất hiện của hắn trong đầu cô cũng càng ngày càng nhiều.
Cô mơ hồ cảm thấy địa vị của hắn sắp vượt qua thức ăn rồi, thậm chí có thể đã vượt qua thức ăn, chỉ là cô chưa từng nghiêm túc đối mặt với vấn đề này thôi.
Bộ dáng tức giận của hắn tối hôm qua thật dọa cô giật mình, từ lúc biết hắn đến bây giờ, cô chưa từng thấy qua hắn nóng nảy như thế.
Mặc dù hắn luôn có một dạng lịch sự, nho nhã, tư thái đối mặt với mọi người, nhưng trực giác nói cho cô biết, mỉm cười chẳng qua là mặt nạ của hắn, con người thật của hắn chắc chắn là một kẻ nguy hiểm, vậy mà từ lúc kết hôn đến bây giờ, hắn đối với cô không thể nói là quá tốt, nhưng cũng chưa từng có tức giận ngút trời như tối hôm qua.
"Oh, đây là chuyện gì xảy ra?" Thủy Y Mễ vỗ trán la lên, còn chưa có biết nguyên nhân vì sao Đông Nhật Dương tức giận với cô a.
Nằm ở trên giường hồi lâu, cô mới vén chăn lên từ từ xuống giường, chịu đựng cả người chua xót đau đớn mà bước đến phòng tắm.
"Thì ra Đông gia thiếu phu nhân có thân thể cao quý như thế, tất cả mọi người rời giường, chỉ có cô vẫn còn tiếp tục cùng Chu công nói mộng?" Đông Nguyệt Nha liếc Thủy Y Mễ đang xuống lầu, chê cười nói.
Mẹ Đông ngồi bên cạnh con gái, sắc mặt cũng không thoải mái hơn, chỉ là bà thân là một tiểu thư đài các cho nên không có nói ra lời khó nghe như con gái thôi.
Thủy Y Mễ không có lên tiếng chống đối, đầu cúi thấp nhận sai, "Mẹ, thật xin lỗi, con dậy trễ."
"Ừ." Mẹ Đông lạnh lùng trả lời, "Tuy nói Đông gia không có quy củ buổi sáng phải dậy sớm thỉnh an bố mẹ chồng, nhưng thân là vợ người ta lại luôn dậy trễ như vậy, cũng thật sự là quá không ra cái gì rồi." (đúng giọng mẹ chồng ..... )
Trong khoảng thời gian này Thủy Y Mễ vì vội công việc nên thường thức đêm để viết kịp các bình luận cho nên thường xuyên dậy trễ, mà vừa lúc bị họ bắt được cái chuôi lấy ra vặn vẹo, khiến cô có muốn thanh minh cũng khó.
Giờ phút này cô cảm thấy uất ức xưa nay chưa từng có, một cỗ chua xót xông lên đầu, lỗ mũi cảm giác ê ẩm.
"Ơ, mẹ tôi mới nói cô một câu cô liền rơi nước mắt, là cố ý sao." Nhìn Thủy Y Mễ cúi đầu rơi lệ bộ dạng đáng thương, Đông Nguyệt Nha cau mày, lớn tiếng châm chọc.
Chân mày mẹ Đông nhíu chặt, giống như hành động im lặng của Thủy Y Mễ đối với bà là đang có ý chống đối, khiến bà ghét Thủy Y Mễ hơn .
"Nếu như không muốn ở cùng chúng tôi, cô tự dọn ra ngoài đi!"
"Thật xin lỗi." Giơ tay lên lau nước mắt, Thủy Y Mễ không để ý tới lễ phép, quay người bỏ chạy ra cửa.
"Mẹ xem thái độ của cô ta xem!" Đông Nguyệt Nha chỉ bóng lưng Thủy Y Mễ , tức giận tố cáo với mẹ mình.
Hừ, cô ta thật sự coi mình là Đông gia Đại thiếu phu nhân hay sao mà có thể vô pháp vô thiên như vậy.
"Tốt lắm, chờ anh trai con về rồi hãy nói." Từ trước đến giờ bà luôn lấy con trai làm trọng, mẹ Đông ngăn lời oán trách của con gái lại, sau đó cũng quay người đi lên lầu, trở về phòng đọc sách của mình.
Đông Nguyệt Nha không thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn mẹ rời đi, cái gì cũng không làm được.
"Đáng ghét, tuyệt không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô ta biết khó mà lui." Thủy Y Mễ ở trong mắt cô căn bản là không xứng với anh trai cô.
Đông Nguyệt Nha đầu óc không ngừng chuyển động, các loại ý tưởng ở bắt đầu hiện lên, cuối cùng, cô nghĩ ra một biện pháp đảm bảo hữu hiệu tuyệt đối.
Tin tưởng cái biện pháp này nhất định có thể khiến Thủy Y Mễ xấu hổ! Nghĩ đến đây, Đông Nguyệt Nha không khỏi dương dương tự đắc.
Thủy Y Mễ sau khi hoảng hốt chạy ra khỏi Đông gia, liền có một chút hối hận, vốn là mẹ chồng cùng cô em chồng cũng không thích cô, hôm nay cô không lễ phép như vậy chắc hẳn họ càng ghét cô hơn.
"Ai. . . . . ." Tùy tiện tìm một chỗ ở ven đường ngồi xuống, Thủy Y Mễ không khỏi thở dài một hơi.
Lạc quan sáng sủa như cô hôm nay cũng biết than thở, tại sao lại như vậy đây?Cô không dám nghĩ tiếp, rất sợ nếu tiếp tục tìm tòi sẽ lấy được kết quả không như mình muốn.
Thủy Tiểu Mễ , đầu óc của cậu không thích hợp nghĩ vấn đề phức tạp như thế, rõ ràng là cậu yêu Đông Nhật Dương! Lời nói của Sở Đan Thanh không ngừng vang lên trong đầu Thủy Y Mễ .
Ngay từ mấy ngày trước, cô đã bắt đầu phiền não chuyện tình cảm với Đông Nhật Dương rồi, khi đó cô còn ngây thơ đi hỏi bạn tốt sở Đan Thanh là chuyện gì xảy ra, ai ngờ bạn tốt nói cho cô biết một đáp án động trời, cô yêu đông ngày dương.
Lúc ấy, cô còn chẳng hề để ý mà nói không thể, nhưng là bây giờ cô lại không có dũng khí lớn tiếng thanh minh cho bản thân, nói cô không thương Đông Nhật Dương.
Thật ra thì, cô hiểu rất rõ ràng Đông Nhật Dương trong lòng mình có vị trí càng ngày càng quan trọng, chỉ là mình không muốn thừa nhận thôi, sâu trong nội tâm đúng là vẫn còn có một tự ti, cho nên không muốn thừa nhận mình không xứng với người đàn ông ưu tú như vậy .
"A, vẫn là không lừa được mình." Nhẹ giọng tự giễu nói, ý tưởng lừa mình dối người cuối cùng vẫn tan biến .
Hốc mắt sưng đỏ lại lần nữa đang lên nước mắt, một giọt một giọt rớt xuống đất, từ khi cô kết hôn đến bây giờ, những người bên cạnh luôn không ngừng nhắc nhở cô, cô cỡ nào không xứng với Đông Nhật Dương. (Thương chị quá :hixhix: )
Trước kia cho là mình không sẽ yêu người đàn ông kia, ai ngờ người định không bằng trời định, vẫn không thể nào tránh được mị lực của hắn, nguyên nhân chính là như thế, côbây giờ mới có thể để ý đến lời nói của người khác, cô hy vọng có thể xứng với Đông Nhật Dương, có thể cùng hắn ở chung một chỗ.
Thủy gia ở trong mắt người khác chính là không thoát khỏi được cái biệt hiệu nhà giàu mới nổi, cùng Đông gia kết thân càng thêm lý do để trở thành chủ đề đàm tiếu của tất cả xã hội thượng lưu, ngay cả chính cha mẹ của cô cũng cảm thấy là cô với cao, cho nên làm sao còn có thể ảo tưởng hắn có một ngày sẽ yêu thượng mình? Làm sao có thể. . . . . .
Nén nước mắt ngập tràn hai mắt, có thể hiểu hết tình cảm của mình, Thủy Y Mễ đau lòng đến không thể thở nổi.
"Dừng xe!" khóe mắt Đông Nhật Dương thoáng nhìn, trong lúc vô tình lại nhìn thấy trên ghế ven đường có người đang ngồi , tâm cả kinh, không nhịn được liền kêu to bắt tài xế dừng xe.
"Ông chủ?" Tài xế theo bản năng đạp phanh xe, quay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau.
Đông Nhật Dương căn bản không có để ý tới tài xế đang kêu lên, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Cách nơi cô ngồi không tới 3 mét thì hắn dừng lại, nhìn cô một mình ngồi ở trên ghế dài, thân hình cô đơn yên lặng rơi lệ , Đông Nhật Dương cảm thấy có một cảm giác nhoi nhói không thể tả bằng lời được, nhéo tim hắn đau từng hồi lại từng hồi.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc không nhịn đượcmà bước lên trước.
"Tại sao một mình ngồi ở chỗ này?" Hắn không có hỏi cô vì sao lại khóc.
Thủy Y Mễ đang cúi đầu khóc, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng đàn ông quen thuộc , cô theo bản năng ngẩng đầu lên, "Anh. . . . . . Thế nào ở nơi này?"
"Trả lời vấn đề của anh trước đã." Khuôn mặt hòa không tự chủ biến thành lạnh băng, cứng rắn yêu cầu cô trả lời vấn đề của mình.
"Không có. . . . . . Cái gì." cô không muốn đem chuyện xảy ra buổi sáng nói cho hắn biết, ấp ấp úng úng.
Đông Nhật Dương làm sao có thể tin tưởng lời của cô..., vươn tay đem cô từ trên ghế kéo lên, "Nói thật." Tròng mắt đen nhìn thẳng vào đáy mắt cô, không cho phép cô trốn tránh.
Thủy Y Mễ ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tối hôm qua. . . . . . Tại sao lại làm vậy với tôi?"
"Em là vì chuyện tối hôm qua nên tới nơi quỷ quái này ngồi khóc sao?" Nghĩ tới đây, âm điệu trầm ổn của Đông Nhật Dương không khỏi đề cao.
"Tôi vì cái gì có quan trọng không?" Thủy Y Mễ bi thương cười một tiếng, trong giọng nói đều là tự giễu.
Đông Nhật Dương thấy trên mặt cô mang vẻ sầu bi (đau buồn, xót xa đấy ạ ), trong lòng càng thêm áy náy, giang hai cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng. (Hứ. thế còn tạm chấp nhận được 8-) )
"Thật xin lỗi." Đây là lần đầu tiên Đông Nhật Dương hắn nói xin lỗi với người khác, hơn nữa còn là với phụ nữ, "Tại tối hôm qua anh giận điên lên, cho nên mới tổn thương em như vậy, Tiểu Mễ , thật xin lỗi." Hắn ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói xin lỗi.
Hắn ngay từ lúc mới tỉnh dậy đã cảm thấy vô cùng hối hận, sợ clúc cô tỉnh dậy sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, cho nên mới phải vội vã rời đi.
Cô tựa vào trong ngực hắn, rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng khóc, đem toàn bộ uất ức theo nước mắt đi ra ngoài.
"Ô. . . . . ."
Đôi tay Đông Nhật Dương vẫn ôm chặt, để cho cô trong ngực hắn khóc thút thít, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bảo bối."
"Anh. . . . . . Ghét, tại sao có thể đối với em như vậy đây?" Bàn tay nhỏ bé đánh thẳng vào ngực hắn, "Đã nói hắn chẳng qua chỉ là học trưởng đã không gặp mặt của ta..., anh thế nhưng không tin lời của em . . . . ."
Chôn mặt ở trong ngực hắn mà lảm nhảm không ngừng , tâm trạng buồn tủi cũng dần dần giảm bớt, cho đến lúc cô cảm thấy mệt mỏi âm thanh mới từ từ biến mất, chỉ còn dư lại tiếng nức nở nho nhỏ
"Đều là do anh không đúng." Đông Nhật Dương khẽ hôn đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: "Tối ngày hôm qua là do a bị ghen tỵ làm cho mê muội đầu óc , mới có thể làm ra chuyện thương tổn em."
"Anh là đang ghen phải không?" Thủy Y Mễ vội vàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi.
Bị cô nhìn khiến hắn có chút ít lúng túng, Đông Nhật Dương không được tự nhiên dời ánh mắt hướng nơi khác, lắp bắp nói: "Chỉ là. . . . . . Có chút tức giận mà thôi." Đại nam nhân chủ nghĩa, để cho hắn ngượng ngùng thừa nhận.
Hừ, có chút tức giận là cứ đối xử với cô như vậy? Nghĩ lừa cô sao, rõ ràng là ăn một bình lớn dấm, còn dám lấy lý do hời hợt như vậy.
Vốn là tâm tình đang rất rối, giờ lập tức giác ngộ , cô cười đến đắc ý, không thèm so đo tối hôm qua hắn hành hạ thân thể như thế nào nữa.
Đông Nhật Dương cúi đầu nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, đường cong trên khóe miệng lại xuất hiện, tâm tình cũng khá hơn không ít.
"Bảo bối, vậy còn em? Đối với anh là cảm giác gì?" Hắn đã bỏ xuống mặt mũi mà tỏ tình với cô rồi, cô lại càng không thể làm đà điểu tiếp tục trốn tránh.
"Em. . . . . . Có thể có cảm giác gì." Thủy Y Mễ đỏ mặt, ấp úng né tránh .
" Thủy Y Mễ !" Đông Nhật Dương vỗ vào cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng đáy mắt của hắn, "Không cho em trốn tránh."
Thủy Y Mễ nhìn vào gương mặt đỏ bừng của hắn, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn đốt cháy, cuối cùng, cô đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Em. . . . . . Thích anh."
"Nói quá nhỏ rồi, anh không nghe thấy." Đông Nhật Dương nhìn cô thật chăm chú không hề buông lỏng
"Em yêu anh!" Thủy Y Mễ nhắm mắt lại hô to với hắn ( vậy nà hai cháu đã tỉnh tò với nhau rồi seo ???? )
Người đang đi lại trên đường đều dừng bước, nhìn về phía cô, Thủy Y Mễ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tưởng xấu hổ này, không khỏi kêu một tiếng rồi trốn vào trong ngực của hắn.
"Ha ha. . . . . ." Đông Nhật Dương vui vẻ cười to, tuyệt không quan tâm tới ánh mắt của người đi đường.
" Đông Nhật Dương, chúng ta muốn tiếp tục đứng ở trên đường cái thảo luận vấn đề này sao?" giọng nữ buồn buồn từ trong lòng hắn truyền tới.
Đông Nhật Dương biết cô xấu hổ, liền đưa tay bế cô lên, đi về phía xe đang đậu.
"Bảo bối Tiểu Y Mễ, em nên giảm cân đi thôi." Hắn cười trêu chọc cô vợ nhỏ trong ngực mình.
Cửa xe vừa đóng vào, Thủy Y Mễ liền đẩy hắn ra, thở phì phò trừng hắn, "Anh là chê em mập sao?" Vốn là cô đã để ý đến vóc dáng của mình rồi, giờ lại nghe chồng nói như vậy ,trong lòng cảm thấy vô cùng oán giận .
Đông Nhật Dương lại kéo cô trở về trong ngực, "Anh chê em lúc nào?"
"Vậy sao vừa rồi anh còn nói em phải giảm cân?" .phụ nữ đối với vấn đề này luôn rất nhạy cảm
"Bà xã, mới vừa là anh nói sai rồi, anh thích em như bây giờ vậy, ôm thấy thịt mềm nhũn, cực kỳ thoải mái." Đông Nhật Dương vô cùng hối hận khi bản thân mới vừa rồi thuận miệng nói ra câu nói kia , phụ nữ đều rất nhỏ mọn .
"Hừ, thật không ghét bỏ vóc người mập mạp của người ta sao?"
"Anh mới vừa rồi là đùa giỡn, huống chi em tuyệt đối không mập." lời này của hắn xác thực không có nói láo, Thủy Y Mễ chỉ là so với những cô gái khác thì có đầy đặn hơn một chút, không thể gọi là mập được.
"Thật?" phụ nữ chính là thích liên tục xác nhận.
"Thật." Nói xong, Đông Nhật Dương nhanh chóng cúi đầu ngậm đôi môi nhỏ đang muốn nói chuyện của cô, đem lời nói của cô tất cả đều nuốt vào trong miệng.
Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian ở nơi này tranh luận mãi về một vấn đề nhàm chán, một chút ý nghĩa cũng không có.
Buổi tối hôm đó, mọi người trong Đông gia kinh ngạc nhìn Đông Nhật Dương dắt tay Thủy Y Mễ trở lại, hơn nữa để cho bọn họ một nhà rớt hết mắt kiếng chính là thái độ của Đông Nhật Dương, là nụ cười xuất phát từ trong tâm, là hài lòng vui sướng.
Trời ạ, rốt cuộc là hắn ta đụng phải cái gì a? Trên dưới Đông gia đồng thời ở trong đầu cùng hiện lên cùng một vấn đề.
"Thế nào?" Đông Nhật Dương tâm tình thật tốt, cười hỏi khi thấy người nhà trong mắt đều là kinh ngạc.
"Ha ha, không có việc gì." Ba Đông lên tiếng trước tiên, cười ha hả đáp, ông rất là hài lòng với tình huống như thế, "Ăn cơm chưa?"
"Chúng con ăn ở bên ngoài rồi." Đông Nhật Dương khóe môi mỉm cười.
"Anh, không phải là anh vẫn đang ở công ty làm việc ư, thế nào lại đi cùng với cô ta?" Đông Nguyệt Nha không biết lớn nhỏ mà chất vấn.
Lý trí của Thủy Y Mễ dần dần bị ném ra sau ót, ý định trừng phạt của Đông Nhật Dương cũng bắt đầu thay đổi , lưỡi cùng lưỡi quấn quanh chơi đùa nhau, giống như vừa rồi không hề xảy ra tình huống ác liệt mạnh mẽ đó…
Sáng sớm, ngoài cửa sổ truyền đến chim hót thanh thúy, đánh thức người đang ngủ say dậy, Thủy Y Mễ chậm rãi mở ra hai mắt, toàn thân đau nhức như bị xe cán qua nhắc nhở cô nhớ lại sự điên cuồng khác thường của Đông Nhật Dương tối hôm qua
Cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, chỗ nằm lạnh ngắt cho biết chủ nhân đã rời đi từ lâu, lòng cô bỗng trầm xuống, cảm thấy mất mác cùng chua xót.
Tại sao có thể như vậy? Từ trước đến giờ cô luôn là người rất đơn thuần, chưa từng có trường hợp vì tình cảm mà suy nghĩ, thứ có thể làm cho cô hao tổn tâm trí chỉ có thức ăn, không biết từ khi nào thì vị trí của Đông Nhật Dương trong lòng cô càng ngày càng quan trọng, tần số xuất hiện của hắn trong đầu cô cũng càng ngày càng nhiều.
Cô mơ hồ cảm thấy địa vị của hắn sắp vượt qua thức ăn rồi, thậm chí có thể đã vượt qua thức ăn, chỉ là cô chưa từng nghiêm túc đối mặt với vấn đề này thôi.
Bộ dáng tức giận của hắn tối hôm qua thật dọa cô giật mình, từ lúc biết hắn đến bây giờ, cô chưa từng thấy qua hắn nóng nảy như thế.
Mặc dù hắn luôn có một dạng lịch sự, nho nhã, tư thái đối mặt với mọi người, nhưng trực giác nói cho cô biết, mỉm cười chẳng qua là mặt nạ của hắn, con người thật của hắn chắc chắn là một kẻ nguy hiểm, vậy mà từ lúc kết hôn đến bây giờ, hắn đối với cô không thể nói là quá tốt, nhưng cũng chưa từng có tức giận ngút trời như tối hôm qua.
"Oh, đây là chuyện gì xảy ra?" Thủy Y Mễ vỗ trán la lên, còn chưa có biết nguyên nhân vì sao Đông Nhật Dương tức giận với cô a.
Nằm ở trên giường hồi lâu, cô mới vén chăn lên từ từ xuống giường, chịu đựng cả người chua xót đau đớn mà bước đến phòng tắm.
"Thì ra Đông gia thiếu phu nhân có thân thể cao quý như thế, tất cả mọi người rời giường, chỉ có cô vẫn còn tiếp tục cùng Chu công nói mộng?" Đông Nguyệt Nha liếc Thủy Y Mễ đang xuống lầu, chê cười nói.
Mẹ Đông ngồi bên cạnh con gái, sắc mặt cũng không thoải mái hơn, chỉ là bà thân là một tiểu thư đài các cho nên không có nói ra lời khó nghe như con gái thôi.
Thủy Y Mễ không có lên tiếng chống đối, đầu cúi thấp nhận sai, "Mẹ, thật xin lỗi, con dậy trễ."
"Ừ." Mẹ Đông lạnh lùng trả lời, "Tuy nói Đông gia không có quy củ buổi sáng phải dậy sớm thỉnh an bố mẹ chồng, nhưng thân là vợ người ta lại luôn dậy trễ như vậy, cũng thật sự là quá không ra cái gì rồi." (đúng giọng mẹ chồng ..... )
Trong khoảng thời gian này Thủy Y Mễ vì vội công việc nên thường thức đêm để viết kịp các bình luận cho nên thường xuyên dậy trễ, mà vừa lúc bị họ bắt được cái chuôi lấy ra vặn vẹo, khiến cô có muốn thanh minh cũng khó.
Giờ phút này cô cảm thấy uất ức xưa nay chưa từng có, một cỗ chua xót xông lên đầu, lỗ mũi cảm giác ê ẩm.
"Ơ, mẹ tôi mới nói cô một câu cô liền rơi nước mắt, là cố ý sao." Nhìn Thủy Y Mễ cúi đầu rơi lệ bộ dạng đáng thương, Đông Nguyệt Nha cau mày, lớn tiếng châm chọc.
Chân mày mẹ Đông nhíu chặt, giống như hành động im lặng của Thủy Y Mễ đối với bà là đang có ý chống đối, khiến bà ghét Thủy Y Mễ hơn .
"Nếu như không muốn ở cùng chúng tôi, cô tự dọn ra ngoài đi!"
"Thật xin lỗi." Giơ tay lên lau nước mắt, Thủy Y Mễ không để ý tới lễ phép, quay người bỏ chạy ra cửa.
"Mẹ xem thái độ của cô ta xem!" Đông Nguyệt Nha chỉ bóng lưng Thủy Y Mễ , tức giận tố cáo với mẹ mình.
Hừ, cô ta thật sự coi mình là Đông gia Đại thiếu phu nhân hay sao mà có thể vô pháp vô thiên như vậy.
"Tốt lắm, chờ anh trai con về rồi hãy nói." Từ trước đến giờ bà luôn lấy con trai làm trọng, mẹ Đông ngăn lời oán trách của con gái lại, sau đó cũng quay người đi lên lầu, trở về phòng đọc sách của mình.
Đông Nguyệt Nha không thể làm gì khác hơn là tức giận nhìn mẹ rời đi, cái gì cũng không làm được.
"Đáng ghét, tuyệt không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp để cho cô ta biết khó mà lui." Thủy Y Mễ ở trong mắt cô căn bản là không xứng với anh trai cô.
Đông Nguyệt Nha đầu óc không ngừng chuyển động, các loại ý tưởng ở bắt đầu hiện lên, cuối cùng, cô nghĩ ra một biện pháp đảm bảo hữu hiệu tuyệt đối.
Tin tưởng cái biện pháp này nhất định có thể khiến Thủy Y Mễ xấu hổ! Nghĩ đến đây, Đông Nguyệt Nha không khỏi dương dương tự đắc.
Thủy Y Mễ sau khi hoảng hốt chạy ra khỏi Đông gia, liền có một chút hối hận, vốn là mẹ chồng cùng cô em chồng cũng không thích cô, hôm nay cô không lễ phép như vậy chắc hẳn họ càng ghét cô hơn.
"Ai. . . . . ." Tùy tiện tìm một chỗ ở ven đường ngồi xuống, Thủy Y Mễ không khỏi thở dài một hơi.
Lạc quan sáng sủa như cô hôm nay cũng biết than thở, tại sao lại như vậy đây?Cô không dám nghĩ tiếp, rất sợ nếu tiếp tục tìm tòi sẽ lấy được kết quả không như mình muốn.
Thủy Tiểu Mễ , đầu óc của cậu không thích hợp nghĩ vấn đề phức tạp như thế, rõ ràng là cậu yêu Đông Nhật Dương! Lời nói của Sở Đan Thanh không ngừng vang lên trong đầu Thủy Y Mễ .
Ngay từ mấy ngày trước, cô đã bắt đầu phiền não chuyện tình cảm với Đông Nhật Dương rồi, khi đó cô còn ngây thơ đi hỏi bạn tốt sở Đan Thanh là chuyện gì xảy ra, ai ngờ bạn tốt nói cho cô biết một đáp án động trời, cô yêu đông ngày dương.
Lúc ấy, cô còn chẳng hề để ý mà nói không thể, nhưng là bây giờ cô lại không có dũng khí lớn tiếng thanh minh cho bản thân, nói cô không thương Đông Nhật Dương.
Thật ra thì, cô hiểu rất rõ ràng Đông Nhật Dương trong lòng mình có vị trí càng ngày càng quan trọng, chỉ là mình không muốn thừa nhận thôi, sâu trong nội tâm đúng là vẫn còn có một tự ti, cho nên không muốn thừa nhận mình không xứng với người đàn ông ưu tú như vậy .
"A, vẫn là không lừa được mình." Nhẹ giọng tự giễu nói, ý tưởng lừa mình dối người cuối cùng vẫn tan biến .
Hốc mắt sưng đỏ lại lần nữa đang lên nước mắt, một giọt một giọt rớt xuống đất, từ khi cô kết hôn đến bây giờ, những người bên cạnh luôn không ngừng nhắc nhở cô, cô cỡ nào không xứng với Đông Nhật Dương. (Thương chị quá :hixhix: )
Trước kia cho là mình không sẽ yêu người đàn ông kia, ai ngờ người định không bằng trời định, vẫn không thể nào tránh được mị lực của hắn, nguyên nhân chính là như thế, côbây giờ mới có thể để ý đến lời nói của người khác, cô hy vọng có thể xứng với Đông Nhật Dương, có thể cùng hắn ở chung một chỗ.
Thủy gia ở trong mắt người khác chính là không thoát khỏi được cái biệt hiệu nhà giàu mới nổi, cùng Đông gia kết thân càng thêm lý do để trở thành chủ đề đàm tiếu của tất cả xã hội thượng lưu, ngay cả chính cha mẹ của cô cũng cảm thấy là cô với cao, cho nên làm sao còn có thể ảo tưởng hắn có một ngày sẽ yêu thượng mình? Làm sao có thể. . . . . .
Nén nước mắt ngập tràn hai mắt, có thể hiểu hết tình cảm của mình, Thủy Y Mễ đau lòng đến không thể thở nổi.
"Dừng xe!" khóe mắt Đông Nhật Dương thoáng nhìn, trong lúc vô tình lại nhìn thấy trên ghế ven đường có người đang ngồi , tâm cả kinh, không nhịn được liền kêu to bắt tài xế dừng xe.
"Ông chủ?" Tài xế theo bản năng đạp phanh xe, quay đầu nhìn về chỗ ngồi phía sau.
Đông Nhật Dương căn bản không có để ý tới tài xế đang kêu lên, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Cách nơi cô ngồi không tới 3 mét thì hắn dừng lại, nhìn cô một mình ngồi ở trên ghế dài, thân hình cô đơn yên lặng rơi lệ , Đông Nhật Dương cảm thấy có một cảm giác nhoi nhói không thể tả bằng lời được, nhéo tim hắn đau từng hồi lại từng hồi.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc không nhịn đượcmà bước lên trước.
"Tại sao một mình ngồi ở chỗ này?" Hắn không có hỏi cô vì sao lại khóc.
Thủy Y Mễ đang cúi đầu khóc, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng đàn ông quen thuộc , cô theo bản năng ngẩng đầu lên, "Anh. . . . . . Thế nào ở nơi này?"
"Trả lời vấn đề của anh trước đã." Khuôn mặt hòa không tự chủ biến thành lạnh băng, cứng rắn yêu cầu cô trả lời vấn đề của mình.
"Không có. . . . . . Cái gì." cô không muốn đem chuyện xảy ra buổi sáng nói cho hắn biết, ấp ấp úng úng.
Đông Nhật Dương làm sao có thể tin tưởng lời của cô..., vươn tay đem cô từ trên ghế kéo lên, "Nói thật." Tròng mắt đen nhìn thẳng vào đáy mắt cô, không cho phép cô trốn tránh.
Thủy Y Mễ ngẩng đầu nhìn hắn một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Tối hôm qua. . . . . . Tại sao lại làm vậy với tôi?"
"Em là vì chuyện tối hôm qua nên tới nơi quỷ quái này ngồi khóc sao?" Nghĩ tới đây, âm điệu trầm ổn của Đông Nhật Dương không khỏi đề cao.
"Tôi vì cái gì có quan trọng không?" Thủy Y Mễ bi thương cười một tiếng, trong giọng nói đều là tự giễu.
Đông Nhật Dương thấy trên mặt cô mang vẻ sầu bi (đau buồn, xót xa đấy ạ ), trong lòng càng thêm áy náy, giang hai cánh tay ra đem cô ôm vào trong lòng. (Hứ. thế còn tạm chấp nhận được 8-) )
"Thật xin lỗi." Đây là lần đầu tiên Đông Nhật Dương hắn nói xin lỗi với người khác, hơn nữa còn là với phụ nữ, "Tại tối hôm qua anh giận điên lên, cho nên mới tổn thương em như vậy, Tiểu Mễ , thật xin lỗi." Hắn ôm chặt lấy cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói xin lỗi.
Hắn ngay từ lúc mới tỉnh dậy đã cảm thấy vô cùng hối hận, sợ clúc cô tỉnh dậy sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt oán hận, cho nên mới phải vội vã rời đi.
Cô tựa vào trong ngực hắn, rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng khóc, đem toàn bộ uất ức theo nước mắt đi ra ngoài.
"Ô. . . . . ."
Đôi tay Đông Nhật Dương vẫn ôm chặt, để cho cô trong ngực hắn khóc thút thít, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bảo bối."
"Anh. . . . . . Ghét, tại sao có thể đối với em như vậy đây?" Bàn tay nhỏ bé đánh thẳng vào ngực hắn, "Đã nói hắn chẳng qua chỉ là học trưởng đã không gặp mặt của ta..., anh thế nhưng không tin lời của em . . . . ."
Chôn mặt ở trong ngực hắn mà lảm nhảm không ngừng , tâm trạng buồn tủi cũng dần dần giảm bớt, cho đến lúc cô cảm thấy mệt mỏi âm thanh mới từ từ biến mất, chỉ còn dư lại tiếng nức nở nho nhỏ
"Đều là do anh không đúng." Đông Nhật Dương khẽ hôn đỉnh đầu cô, dịu dàng nói: "Tối ngày hôm qua là do a bị ghen tỵ làm cho mê muội đầu óc , mới có thể làm ra chuyện thương tổn em."
"Anh là đang ghen phải không?" Thủy Y Mễ vội vàng từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi.
Bị cô nhìn khiến hắn có chút ít lúng túng, Đông Nhật Dương không được tự nhiên dời ánh mắt hướng nơi khác, lắp bắp nói: "Chỉ là. . . . . . Có chút tức giận mà thôi." Đại nam nhân chủ nghĩa, để cho hắn ngượng ngùng thừa nhận.
Hừ, có chút tức giận là cứ đối xử với cô như vậy? Nghĩ lừa cô sao, rõ ràng là ăn một bình lớn dấm, còn dám lấy lý do hời hợt như vậy.
Vốn là tâm tình đang rất rối, giờ lập tức giác ngộ , cô cười đến đắc ý, không thèm so đo tối hôm qua hắn hành hạ thân thể như thế nào nữa.
Đông Nhật Dương cúi đầu nhìn thấy cô cười vui vẻ như thế, đường cong trên khóe miệng lại xuất hiện, tâm tình cũng khá hơn không ít.
"Bảo bối, vậy còn em? Đối với anh là cảm giác gì?" Hắn đã bỏ xuống mặt mũi mà tỏ tình với cô rồi, cô lại càng không thể làm đà điểu tiếp tục trốn tránh.
"Em. . . . . . Có thể có cảm giác gì." Thủy Y Mễ đỏ mặt, ấp úng né tránh .
" Thủy Y Mễ !" Đông Nhật Dương vỗ vào cằm của cô, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn thẳng đáy mắt của hắn, "Không cho em trốn tránh."
Thủy Y Mễ nhìn vào gương mặt đỏ bừng của hắn, bị ánh mắt nóng bỏng của hắn đốt cháy, cuối cùng, cô đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Em. . . . . . Thích anh."
"Nói quá nhỏ rồi, anh không nghe thấy." Đông Nhật Dương nhìn cô thật chăm chú không hề buông lỏng
"Em yêu anh!" Thủy Y Mễ nhắm mắt lại hô to với hắn ( vậy nà hai cháu đã tỉnh tò với nhau rồi seo ???? )
Người đang đi lại trên đường đều dừng bước, nhìn về phía cô, Thủy Y Mễ vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cảnh tưởng xấu hổ này, không khỏi kêu một tiếng rồi trốn vào trong ngực của hắn.
"Ha ha. . . . . ." Đông Nhật Dương vui vẻ cười to, tuyệt không quan tâm tới ánh mắt của người đi đường.
" Đông Nhật Dương, chúng ta muốn tiếp tục đứng ở trên đường cái thảo luận vấn đề này sao?" giọng nữ buồn buồn từ trong lòng hắn truyền tới.
Đông Nhật Dương biết cô xấu hổ, liền đưa tay bế cô lên, đi về phía xe đang đậu.
"Bảo bối Tiểu Y Mễ, em nên giảm cân đi thôi." Hắn cười trêu chọc cô vợ nhỏ trong ngực mình.
Cửa xe vừa đóng vào, Thủy Y Mễ liền đẩy hắn ra, thở phì phò trừng hắn, "Anh là chê em mập sao?" Vốn là cô đã để ý đến vóc dáng của mình rồi, giờ lại nghe chồng nói như vậy ,trong lòng cảm thấy vô cùng oán giận .
Đông Nhật Dương lại kéo cô trở về trong ngực, "Anh chê em lúc nào?"
"Vậy sao vừa rồi anh còn nói em phải giảm cân?" .phụ nữ đối với vấn đề này luôn rất nhạy cảm
"Bà xã, mới vừa là anh nói sai rồi, anh thích em như bây giờ vậy, ôm thấy thịt mềm nhũn, cực kỳ thoải mái." Đông Nhật Dương vô cùng hối hận khi bản thân mới vừa rồi thuận miệng nói ra câu nói kia , phụ nữ đều rất nhỏ mọn .
"Hừ, thật không ghét bỏ vóc người mập mạp của người ta sao?"
"Anh mới vừa rồi là đùa giỡn, huống chi em tuyệt đối không mập." lời này của hắn xác thực không có nói láo, Thủy Y Mễ chỉ là so với những cô gái khác thì có đầy đặn hơn một chút, không thể gọi là mập được.
"Thật?" phụ nữ chính là thích liên tục xác nhận.
"Thật." Nói xong, Đông Nhật Dương nhanh chóng cúi đầu ngậm đôi môi nhỏ đang muốn nói chuyện của cô, đem lời nói của cô tất cả đều nuốt vào trong miệng.
Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian ở nơi này tranh luận mãi về một vấn đề nhàm chán, một chút ý nghĩa cũng không có.
Buổi tối hôm đó, mọi người trong Đông gia kinh ngạc nhìn Đông Nhật Dương dắt tay Thủy Y Mễ trở lại, hơn nữa để cho bọn họ một nhà rớt hết mắt kiếng chính là thái độ của Đông Nhật Dương, là nụ cười xuất phát từ trong tâm, là hài lòng vui sướng.
Trời ạ, rốt cuộc là hắn ta đụng phải cái gì a? Trên dưới Đông gia đồng thời ở trong đầu cùng hiện lên cùng một vấn đề.
"Thế nào?" Đông Nhật Dương tâm tình thật tốt, cười hỏi khi thấy người nhà trong mắt đều là kinh ngạc.
"Ha ha, không có việc gì." Ba Đông lên tiếng trước tiên, cười ha hả đáp, ông rất là hài lòng với tình huống như thế, "Ăn cơm chưa?"
"Chúng con ăn ở bên ngoài rồi." Đông Nhật Dương khóe môi mỉm cười.
"Anh, không phải là anh vẫn đang ở công ty làm việc ư, thế nào lại đi cùng với cô ta?" Đông Nguyệt Nha không biết lớn nhỏ mà chất vấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook