Bà Xã, Anh Yêu Em
-
Chương 4
Buổi sáng tỉnh lại, Trử Lực Ngự đã đi làm. Nam Tuệ càng ngày càng có thói quen ngủ ngon giấc tại phòng có điều hòa nhiệt độ ấm áp này. Cô liếc mắt sang bên giường nhìn đồng hồ, phát hiện thế mà đã mười hai giờ rồi.
Thời gian này so với thời gian trước kia cô ngày đêm làm việc mà nói, nên xem như thời gian rời giường rất bình thường, nhưng là hiện tại buổi tối cô đã không cần làm việc tới tận ba giờ đêm! Ân, thời gian quan hệ vợ chồng ở trên giường không thể tính, mỗi ngày cô liền ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, giống như có điểm quá đáng.
Tuy nhiên cô dậy sớm cũng không có chuyện gì để làm, bởi vì mọi việc trong nhà đều do một tay quản gia lo liệu, bao gồm cả việc chăm sóc tiểu Đình Hoan, nhưng là một khi cô đã có chủ ý muốn giải quyết chuyện giữa cha và con gái của bọn họ, dường như cô muốn ngủ dậy sớm hơn, càng mong muốn nghe một câu gọi “Mami” mới được. Đứng dậy xuống giường, cô tắm rửa qua một chút, lúc sau, đi ra khỏi phòng.
“Phu nhân, ngươi đẫ dậy rồi. Hiện tại đã muốn ăn cơm trưa chưa, hay là để tí nữa mới ăn?” Thấy cô, Hứa tẩu lập tức nhìn về hướng cô hỏi.
“Tí nữa đi.”
“Vậy phu nhân muốn uống nước trái cây hay sữa không? Hay là muốn dùng loại thức uống khác?”
“Hứa tẩu, cháu không phải người ngoài, dì không cần tiếp đón cháu như vậy.” Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười.
Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười lung lay đầu. “Dù sao tôi hiện tại cũng không có việc gì làm, thế phu nhân thích dùng đồ uống gì nhất. Cô muốn uống cái gì?”
“Vậy phiền toái nhờ dì cho cháu một ly nước ép trái cây, dì cũng tự làm cho mình một ly đi, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”
Nghe vậy, Hứa tẩu trên mặt không tự chủ được hiện lên vẻ thận trọng cùng lo lắng.
Phu nhân cùng với bà có chuyện gì muốn tán gẫu, chẳng lẽ là muốn sa thải bà sao?
Bà đã sớm phát hiện phu nhân cùng với vợ trước của tiên sinh hoàn toàn khác nhau, không có khí thế cao ngạo, ra vẻ chủ nhân, lại càng không bao giơ sai việc cho hạ nhân trong nhà, phu nhân là một cô gái trẻ rất dễ thương và dễ tiếp cận. Nhưng là cũng bởi vì thái độ của phu nhân rất hòa nhã cùng với việc không bao giờ sai hạ nhân làm việc, làm cho bà cũng không biết phải làm gì cho phu nhân. Chờ một chút? Chẳng nhẽ từ nay vè sau bà sẽ mất đi công việc quản gia này sao?
Hứa tẩu không tự chủ được lo lắng hết sức, bê khay nước quả đến bàn, đưa cho Nam Tuệ, rồi đặt ở trước mặt mình một cốc trà.
“Ngồi xuống đây” Nam Tuệ thân thiết tiếp đón, bởi vì cô nhìn ra sự bất an của bà, cô nhìn Hứa tẩu mỉm cười. “Không cần khẩn trương, chính là cháu chỉ muốn tán gẫu nói chuyện phiếm mà thôi.”
“Không biết phu nhân muốn tán gẫu cái gì?” Hứa tẩu thật cẩn thận hỏi.
“Dì đã làm quản lý tại nhà này bao lâu rồi?”
“Đã năm năm.”
“Nói như vậy sau khi Đình Hoan được sinh ra, dì mới đến đây?」
Hứa tẩu gật gật đầu. “Lúc tôi đến, Đình Hoan đã được tám tháng tuổi.”
“Đình Hoan liền do dì chăm sóc sao?”
“Khi đó trong nhà còn có mời một cái bảo mẫu chuyên môn chiếu cố tiểu nữ” Hứa tẩu thành thật trả lời.
“Chăm sóc tới khi nào thì thôi?”
“Cách đây hai năm thì thôi.”
“Trong thời gian đó, từ đầu đến cuối chỉ có một bảo mẫu chăm sóc Đình Hoan sao?”
Hứa tẩu lắc đầu. “Không phải.”
“Vậy đã thay đổi mấy bảo mẫu?”
“Này–… Ta cho tới bây giờ không có đếm qua.”
Nam Tuệ có chút kinh ngạc. “Nói cách khác, bảo mẫu thường xuyên bị đổi ư. Vì sao vậy?” Cô nhíu mày, “Chẳng nhẽ bảo mẫu thừa dịp mọi người không chú ý ngược đãi Đình Hoan sao?”
“Có hai người đã làm cái loại sự tình này, bị tôi phát hiện được sau đó nói cho tiên sinh, các cô ấy đương thiên buổi tối liền bị tiên sinh đuổi đi ra ngoài.” Hứa tẩu nhớ tới chuyện đó mà có vẻ rất tức giận.
“Chỉ có hai người bởi vì nguyên nhân này mà bị đuổi đi, vậy những người khác thì sao?”
“Này……” Hứa tẩu đột nhiên trở nên có chút do dự.
“Làm sao vậy, sẽ không phải là những nữ nhân đó đều từng ý đồ câu dẫn tiên sinh, nên mới bị đuổi đi ư?” Cô nói giỡn.
Hứa tẩu gật gật đầu.
Nam Tuệ nhất thời há mồm, mở to mắt. “Cháu là nói giỡn nha, không ngờ kết quả thật sự là như vậy nha?” Cô dở khóc dở cười.
“Tiên sinh bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa lại có nhiều tiền.” Hứa tẩu giải thích
Nam Tuệ lắc lắc đầu, cô hiện tại đại khái có thể tưởng tượng được quá trình trưởng thành của tiểu Đình Hoan, vấn đề là cô vẫn chưa rõ tại sao tình cảm cha con bọn họ lại xấu như vậy. Cô hơi do dự một chút, quyết định trực tiếp hỏi.
“Hứa tẩu, dì có biết cha con bọn họ có chuyện gì không?” Cô thành thật hỏi.
“Tiên sinh cùng tiểu thư làm sao?” Hứa tẩu ngây người một chút, có chút không rõ ràng hỏi lại.
“Dì không thấy tình cảm cha con giữa bọn họ là hết sức lãnh đạm sao chứ?”
“Bọn họ từ trước tới nay đều như vậy.”
“Này không phải rất kỳ quái sao chứ?” Nam Tuệ nhịn không được nhíu mày. “Bọn họ là cha con không phải là người ngoài, hơn nữa dì nói từ trước cho tới nay, dì không thấy rất kỳ quái sao chứ? Đình Hoan hiện tại mới mấy tuổi?” Thật sự là dở khóc dở cười.
Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức nhíu nhíu mày, trả lời, “Tiên sinh từ trước tới nay đều là như vậy cùng tiểu thư ở chung, tiểu thư cũng đã thành thói quen.”
“Hứa tẩu, dì biết chuyện gì có phải không?” Nam Tuệ có chút đăm chiêu cẩn thận nhìn Hứa tẩu, thong thả mở miệng hỏi.
Hứa tẩu cứng người một chút.
“Nói cho cháu biết nguyên nhân được không?”
“Phu nhân……”
“Mấy ngày nay, cháu chú ý tới tiểu Đình Hoan thực dì, cháu nghĩ dì nhất định đối xử rất tốt với tiêu Đình Hoan, có như vậy Đình Hoan mới yêu thích dì như vậy. Một khi đã như vậy, dì cũng là thực hy vọng tiểu Đình Hoan có nhận được sự yêu thương của ba ba, đúng hay không?」
Hứa tẩu khó xử cúi đầu.
“Hứa tẩu, nói cho cháu xem vấn đề xuất phát từ nơi nào, như vậy cháu mới có thể có cách đối phó, giúp cha con bọn họ, xin dì đấy.”.
“Không cần đâu” Hứa tẩu lại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng mở miệng.
“Vì sao lại không cần?” Nam Tuệ khó hiểu hỏi.
Hứa tẩu lại trầm mặc. “Hứa tẩu?” Cô thúc giục gọi.
“Phu nhân, tôi thấy tiên sinh thực sự rất thích cô, để không nahr hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người, cô tốt nhất là đừng động vào việc này.” Hứa tẩu nâng đầu lên, lấy vẻ mặt thành thật cùng biểu tình thành khẩn nhìn cô nói.
“Bọn họ một người là chồng của cháu, một người là con gái của cháu, cháu không thể không để ý đến.” Nam Tuệ không lui bước, ngược lại càng kiên định, quyết tâm hơn.
“Phu nhân…”
“Nói cho cháu biết.”
Cô dùng vẻ mặt cùng ngữ khí kiên định làm Hứa tẩu nhìn cô tới nửa ngày,lúc sau đầu hàng khẽ thở dài một hơi.
“Cái này không ai dám nhắc tới, nhưng là mọi người kỳ thật đều biết.”
“Biết cái gì?”
“Tiểu thư không phỉa là con gái ruột của tiên sinh”
“Cái gì a” Nam Tuệ ngạc nhiên bật thốt lên kinh hô, hai mắt mở to.
Tiểu Đình Hoan không phải con gái của Trử Lực Ngự, Nam Tuệ thực sự bị dọa đến ngây người. Cái này hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của cô, cô vốn nghĩ rằng Hứa tẩu là nghe tin đồn vớ vẩn mới có thể nói như vậy, không nghĩ tới Hứa tẩu lại có chứng cứ rõ ràng, lại còn có người làm chứng! Người làm việc tại Trử gia công tác gần mười năm. Ông ta đã kể cho Hứa bá nghe, kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên lai mẹ của Đình Hoan là do trưởng bối làm chủ mới tiến vào trử gia, không phải là do có tình cảm với Trử Lực Ngử, hơn nữa Trử Lực Ngự đối xử với cô ấy còn lạnh lung hơn cả người bình thường, làm cho quan hệ vợ chồng của bọn họ ngay từ ngày đầu đã không có tiến triển tốt, về sau lại càng như biến thành băng.
Kỳ thật mẹ của Đình Hoan rất thích thiếu gia, Hứa bá nói cho cô.
Cô ấy tràn ngập hi vọng khi tiến vào Trử gia, lại bởi vì đã cố gắng rất nhiều những vẫn không được tiên sinh để ý đến, chỉ đổi lại là sự lãnh đạm của tiên sinh, làm cô rất thất vọng cùng oán hận mà tâm tình sinh biến, cuối cùng vì hận quá đã làm ra việc thương tổn chính mình cùng thiếu gia, mà tiểu Đình Hoan chính là kết quả ngoài ý muốn của việc làm đó.
Phát sinh loại sự kiện xấu hổ này, làm cho lão gia cùng phu nhân chẳng biết xử lý như thế nào, cuối cùng lựa chọn chuyển ra nước ngoài, coi như không biết chuyện gì. Mà thiếu gia thì thủy chung lãnh đạm mà chống đỡ. Không ai biết phụ thân của tiểu Đình Hoan là ai, nhưng ai cũng đều biết đó không phải thiếu gia. Tràn ngập oán hận, thiếu phu nhân không muốn li hôn, đổ lỗi cho tiên sinh, sau đó Thiếu phu nhân vì khó sinh mà qua đời, tiểu Đình Hoan liền như vậy lưu lại ở trử gia, cho tới bây giờ.
“Cũng không thể trách tiên sinh đối với tiểu thư lạnh lung” Hứa tẩu nói, “Bởi vì tiên sinh có thể để tiểu thư lưu lại đây, có thể để cho tiểu thư gọi mình là ba ba, cũng đã coi như vậy là rất chiếu cố rồi, kỳ thật cũng đã đủ rồi.”
Hứa bá ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Hứa tẩu, nhưng Nam Tuệ lại không có biện pháp để đồng ý.
“Một khi đã quyết định muốn làm cho của đứa nhỏ, nên dốc toàn tâm toàn sức, nếu không có biện pháp thiệt tình đối đãi đứa nhỏ, không bằng đừng nhận nuôi nó còn hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của chính mình, lại làm cho vợ chồng Hứa bá sợ tới mức cái gì cũng không dám nữa nói.
Cô biết bọn họ nhất định là hiểu lầm ý tứ của cô, nhưng là đầu óc cô còn đang bận suy nghĩ rốt cuộc nên như thế nào giải quyết chuyện này, căn bản là không có dư thừa tâm tư hướng bọn họ giải thích, dù sao về sau bọn họ tự nhiên sẽ biết ý tứ của cô.
Sau bữa cơm trưa, Nam Tuệ ngồi tại phòng suy nghĩ nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu, nên bắt đầu từ người lớn, hay là tiểu hài tử kia đây? Hình như bắt đầu từ tiểu hài tử kia có vẻ dễ hơn. Khóe miệng hơi nhếch, cô suy tư một chút, quyết định hiện tại liền hành động luôn.
“Hứa tẩu, dì có biết cô giáo của tiểu Đình Hoan ở nơi nào không?” Cô đi ra khỏi thư phòng, xuống lầu hai tìm Hứa tẩu hỏi.
“Cô giáo của tiểu Đình Hoan?” Hứa tẩu dừng công việc đang làm lại, lấy ngữ khí không xác định xác nhận lại.
“Đúng, dì có số điện thoại của cô ấy không?”
“Có.” Hứa tẩu do dự trả lời, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Không biết phu nhân hỏi cái này để làm cái gì?”
“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Nam Tuệ mỉm cười trả lời.
“Cái gì?” Hứa tẩu há mồm ngạc nhiên nhìn cô.
“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Cô nhắc lại một lần nữa.
“Phu nhân?” Hứa tẩu bị dọa tới.
“Mau đưa địa chỉ cho cháu, cháu nhớ rõ tiểu Đình Hoan bốn giờ mới tan học đúng không? Bây giờ mà đi xe máy tới đón tiểu Đình Hoan có quá muộn không nhỉ?”
“Đi xe máy?” Hứa tẩu lại bị dọa một lần nữa.
“Đúng rồi, xe máy của cháu vẫn để trong ga ra thì phải? Bây giờ cháu sẽ đi lấy xe, chiếc xe đấy đã nhiều ngày không chạy, không biết có vấn đề gì hay không? Dì ghi cho cháu cái địa chỉ có được không? Cám ơn.” Cô nói xong, cầm cái chìa khóa xoay người đi xuống dưới.
Hứa tẩu hoàn toàn muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, rất muốn đánh điện thoại tới công ti nói cho tiên sinh, nhưng lại băn khoăn tới tiểu thư nhỏ bé sẽ bị liên quan. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm Hứa bá cứu mạng.
Sauk hi ghi địa chỉ trường mẫu giáo xong, vợ chồng Hứa bá cùng nhau đi đến ga ra. Lúc này, Nam Tuệ đã lấy xe máy từ ga ra đi ra, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lấy được địa chỉ là có thể xuất phát.
“Phu nhân, đi xe máy rất nguy hiểm, tôi lái xe chở cô đi đón tiểu thư có được không?” Hứa bá mở miệng nói.
“Cháu còn muốn tới mấy nơi nữa, đi xe máy sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa trước kia mỗi ngày cháu đều đi xe máy đi làm, kỹ thuật tốt lắm, hai người yên tâm đi.” Nam Tuệ hướng bọn họ cười.
“Phu nhân, hay là cô cứ để Hứa bá đi cùng cô có được không? Hắn biết nhà trẻ ở nơi nào, cô lần đầu tiên đến đó sẽ rất dễ lạc đường, nếu vì lạc đường mà không kịp thời gian đón tiểu thư, như vậy cô không phải tốn công vô ích một chuyến sao chứ?”
Hứa tẩu ôn nhu khuyên.
“Dì nói như vậy cũng có lý.”
“Hứa bá, ông còn không nhanh đi lấy xe ra.” Nhìn cô tựa hồ có chút bị thuyết phục, Hứa tẩu lập tức nắm chắc cơ hội nói với Hứa bá.
“Được được được.” Hứa bá liên tiếp trả lời ba câu, lập tức chạy vào ga ra, trong chốc lát liền đem xe đi ra.
Nam Tuệ bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng biết hai vợ chông bọn họ không chỉ lo lắng cho cô, mà còn lo lắng cho tiểu Đình Hoan là chủ yếu. Quên đi, khiến cho chính mắt bọn họ nhìn xem cô làm cái gì với tiểu Đình, lúc sau bọn họ sẽ biết được chính mình lo lắng căn bản là dư thừa.
“Vậy phiền toái bác, Hứa bá.” Cô tắt xe máy, đổi sang xe của Hứa bá.
Khoảng 20 phút sau thì đến nhà trẻ, Nam Tuệ đã nhận ra được đường đến đây, cô khẳng định lần sau nhất định sẽ tự mình đi xe máy tới đây, tuyệt đối sẽ không lạc đường.
Còn chưa tới bốn giờ, một số ít cha mẹ đến đón bọn nhỏ đang chờ ở cửa, Nam Tuệ nói với Hứa bá một tiếng, rồi xuống xe, ra chỗ cha mẹ bọn nhỏ đứng. Bốn giờ, cửa của nhà trẻ được mở ra, một đám cha mẹ đi vào trong đón đứa nhỏ của chính mình. Nam Tuệ cũng đi theo vào, sau đó phát hiện bọn trẻ con chạy ra được chia làm hai nhóm, một nhóm hướng về phía cha mẹ chạy đến, một nhóm khác lại chạy về phía chiếc xe ô tô, chuẩn bị lên xe. Cô nhìn thấy tiểu Đình Hoan đnag tiến về chiếc xe đó.
“Hoan Hoan.” Cô cất tiếng kêu lên, quyết định về sau sẽ dùng nhũ danh này để gọi con bé.
Cô bước nhanh đi ra phía trước, đi tới bên người tiểu Đình Hoan, vỗ nhẹ tay một chút vào bả vai của con bé.
“Hoan Hoan, mẹ tới đón con.” Cô ngồi xuống, mỉm cười nhìn con bé nói.
Đột nhiên thấy cô xuất hiện, Trử Đình Hoan ngây ngẩn cả người, chẳng biết tại sao lại gặp cô ở đây.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Thấy một người lạ chưa bao giờ gặp qua tiếp cận học trò của mình, giáo viên mẫu giáo nhanh chóng đi tới quan tâm.
“Xin chào, tôi là mẹ của Đình Hoan, tan học tới đón con bé.” Nam Tuệ đứng dậy, mỉm cười nhìn cô giáo nói.
Nghe thấy cô là mẹ của Đình Hoan, cô giáo không tự chủ được sửng sốt một chút. “Xin chào” nhanh chóng gật đầu chào, cô giáo xin lỗi nói: “Tuy cô nói là đến đón Đình Hoan, nhưng là Đình Hoan từ trước tới giờ luôn luôn đi xe của nhà trường về nhà, tôi chỉ sợ không có biện pháp để cô đón con bé.” Đột nhiên lại có một người lạ như thế đến, ai dám đưa đứa nhỏ cho cô?
Nam Tuệ đang định nói chuyện, một giáo viên mẫu giáo khác trong phòng học chạy ra, hướng về phía cô đi tới. “Cô Lâm” Cô ấy gọi, “Quản gia của Đình Hoan vừa gọi điện thoại đến, nói mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá sẽ đến đón con bé, hôm nay Đình Hoan không ngồi xe của trường đi về.”
Cô Lâm sau khi nghe xong nhìn về phía Nam Tuệ, trong mắt vẫn có chút nghi ngờ cùng phòng bị. “Mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá đến đây sao chứ?”
“Hứa bá đang ở trên xe chờ chúng tôi.” Nam Tuệ gật gật đầu.
“Vậy tôi tiễn hai người ra xe.” Cô giáo Lâm nói xong, chính mình dắt tay Đình Hoan, cùng Nam Tuệ đi ra ngoài
Nam Tuệ khóe miệng khẽ nhếch, cùng đi ra ngoài cửa. Cô biết cô giáo Lâm muốn đưa bọn họ đi ra ngoài là vì muốn xác định Hứa bá có đến đây, mà cô ấy nắm tay Đình Hoan như vậy là phòng bị nhỡ có xảy ra chuyện gì, chính mình có thể bảo vệ cho Hoan Hoan. Cô cũng thực thích một cô giáo cẩn thận như vậy
Đi ra cửa cùng Hoan Hoan và cô giáo Lâm. Hứa bá vốn đang ngồi ở trong xe vừa thấy cô đi ra liền mở cửa xe đi xuống.
“Cô giáo Lâm.” Hứa bá hướng về phía cô giáo gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng Nam Tuệ cung kính kêu một tiếng, “Phu nhân.” sau đó đưa tay tiếp nhận cặp sách của Hoan Hoan đang ở trên tay của cô
“Cám ơn.” Nam Tuệ nhìn ông mỉm cười, bởi vì cái cặp sách này thật sự phải nặng tới mấy kg, không biết bên trong rốt cuộc mang cái gì nha?
Xác định Hứa bá có đến, cùng với cô ấy chính là mẹ của Đình Hoan, cô giáo Lâm yên tâm hướng bọn họ vẫy tay chào, xoay người rời đi.
“Hứa bá, McDonald’s có xa đây không?” sau khi lên xe, Nam Tuệ mở miệng hỏi.
“McDonald’s?” Hứa bá sửng sốt một chút.
“Đúng, cháu đột nhiên muốn ăn khoai tay chiên, còn có kem hình nón nữa.” Nam Tuệ mỉm cười nói, “Sẽ không phiền bác chứ?”
“Không.”
Sau khi xe lăn bánh đi trên đường, Nam Tuệ chuyển sự chý ý hướng đến đứa nhỏ im lặng đang ngồi bên cạnh cô. “Hoan Hoan, con có muốn ăn khoai tây chiên không?” Cô ôn nhu hỏi con bé. Đình Hoan im lặng lắc đầu.
“Hay là ăn kem hình nón?”
Đình Hoan lại lắc đầu.
“Gà rán thì sao?”
Đình Hoan vẫn là lắc đầu.
“Con chưa ăn McDonald’s bao giờ sao?” Nam Tuệ đổi câu hỏi khác, nghĩ rằng một đứa nhỏ thì phải rất thích McDonald’s mới đúng chứ.
Đình Hoan ngoài ý muốn gật đầu.
“Con không thích sao?” Cô lại hỏi.
Đình Hoan lúc này không có gật đầu cũng không có lắc đầu.
“Con không thích sao chứ?” Cô hỏi lại một lần nữa.
“Hứa nãi nãi nói đó là đồ ăn rác rưởi, không có dinh dưỡng.” Đình Hoan rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm rõ ràng trong vắt, rất là dễ nghe, chỉ tiếc ngữ khí lại có một áp lực. Nam Tuệ thiếu chút nữa đắc ý cười to. Điều cô nghĩ đến quả nhiên không có sai, không có một tiểu hài tử nào là không thích McDonald’s.
“Hữa nãi nãi nói vậy cũng đúng” Cô nhìn tiểu Đình Hoan gật gật đầu, “Nhưng là chỉ cần không thường xuyên ăn, lâu lâu ăn một chút cũng không ảnh hưởng. Con có muốn ăn không?”
Đình Hoan lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước, nhưng là không dám gật đầu nói muốn, chính là nhìn cô không chớp mắt mà thôi.
“Phu nhân, đến nơi rồi, cô có muốn tôi xuống xe đi mua về đây, hay là hai người xuống xe đi vào trong ăn?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng của Hứa bá hỏi.
“Hứa bá xuống mua giúp cháu nhé.” Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời. Xem tình huống hiện tại, cô không nghĩ rằng sẽ cùng tiểu Đình Hoan xuống xe, đông đúc như vậy vẫn cần một người đàn ông xếp hàng mua đồ thì hơn?
“Được.” Hứa bá gật trả lời.
“Hoan Hoan, con muốn ăn cái gì?” Cô quay sang hỏi con bé.
“Vì sao cô cứ gọi cháu là Hoan Hoan? Cháu tên là Trử Đình Hoan.” Đình Hoan rốt cục nhịn không được nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì mỗi người khi còn nhỏ trừ tên của mình ra, đều còn một cái tên khác rất đáng yêu nha, con không có sao?” Đình Hoan lắc đầu.
“Vậy mẹ về sau sẽ gọi con là Hoan Hoan có được không? Hoan này nghĩa là khoái hoạt vui vẻ, sau này con so với các bạn sẽ nhanh nhẹn, vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều.”
“Thật vậy sao?”
“Thật.” Nam Tuệ dùng sức gật đầu, sau đó nhìn về phía cửa xe. “A, đã đến lượt Hứa bá chọn dồ rồi kìa, Hoan Hoan con muốn ăn cái gì, hay là ăn thức ăn giống mẹ nha?”
“Cháu–…”
“Sao? Không có việc gì đâu, con muốn ăn cái gì cứ nói đi.”
“Cháu có thể ăn cái thứ mà có cả đồ chơi không?” Đình Hoan nho nhỏ giọng nói.
“Có đồ chơi? Thì ra là cơm trẻ em, mẹ biết rồi.” Nam Tuệ mỉm cười, trong nháy mắt, cô nhìn lên phía trước thấy Hứa bá đang nhìn cô và tiểu Đình Hoan qua gương chiếu hậu cười cười, cô mỉm cười với Hứa bá làm ông bối rối quay đi..
“Hứa bá, bác có muốn ăn cái gì không?” Cô hỏi.
“Không có. Tôi đã là một lão già rồi, ăn loại thức ăn này sẽ không quen. Phu nhân cùng tiểu thư cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi.” Hứa bá lập tức lắc đầu.
“Vậy cháu sẽ mua phần của cháu và Hoan Hoan.” Nam Tuệ nói xong mở cửa kính xe, hướng về phía cô phục vụ nói: “Cho tôi một phần cơm trẻ em, một phần khoai tây chiên, và một cây kem ốc quế.”
“Được.” Cô phục vụ mỉm cười hưởng ứng, nhận tiền rồi đưa cho cô một cái phiếu, kêu bọn họ tới phía trước nhận đồ.
Không đến hai phút, 2 phần đồ ăn đã được đưa đến, Nam Tuệ nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh vẻ mặt rất hứng thú, mong đợi nhưng lại không dams lộn xộn, cố nén cười, cô đưa phần cơm trẻ em đến cho tiểu Đình Hoan.
“Đây là phần cơm trẻ em của Hoan Hoan.”
Con bé ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có vẻ yêu thương. Đồ ăn đã ở trong tay con bé, thế nhưng nó còn không dám di chuyển. Con bé còn nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại phải chịu áp lực nhiều như vậy?
“Muốn mẹ giúp con mở ra không ?” Cô ôn nhu hỏi.
Hắn do dự gật đầu.
“Vậy con cầm lấy kem ốc quế này, thuận tiện ăn luôn giúp mẹ một chút được không? Bởi vì cái này mà không ăn nhanh nó sẽ bị chảy nha.” Rồi cô đưa kem ốc quế cho con bé. Đình Hoan chần chờ nhìn kem ốc quế ở trên tay, rồi lại nhìn cô. “ Mau ăn nha.” Cô cổ vũ thúc giục.
Rốt cục, con bé cũng thật cẩn thận cúi đầu, nhẹ nhàng liếm kem ốc quế..
“Ăn có ngon không?” Nam Tuệ hỏi.
Con bé hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu.
Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười. “Vậy ăn nhanh lên, đừng để cho kem bị chảy.”
Đình Hoan lại dùng sức gật đầu, khờ dại cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đáng yêu. Lại một lần, Nam Tuệ phát hiện Hứa bá theo gương chiếu hậu nhìn lén bọn họ, lúc này cô làm như không biết, giúp tiểu Đình Hoan mở phần cơm trẻ em, rồi đưa cho con bé.
“Được rồi.” Cô đưa cho tiểu Đình Hoan nói, con bé dường như đã quên mất phần cơm này rồi.
Đình Hoan miễn cưỡng trả lại kem cho cô, Nam Tuệ biết con bé còn muốn ăn, nhưng trẻ con thì không nên ăn nhiều kem.
“Nhìn cái đồ chơi này xem này.” Cô dùng đò chơi trong phần ăn trẻ em để đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu Đình Hoan, con bé quả nhiên lập tức quên mất sự tồn tại của kem ốc quế. Vui vẻ ăn đồ ăn rồi chơi đồ chơi, ba mươi phút sau thì xe về đến nhà, cô cùng Hoan Hoan đã có điểm quen thuộc, ít nhất hai người đã cùng nhau ăn kem, cô liếm một ngụm rồi lại đưa tới trước mặt con bé cho con bé liếm một ngụm. Hơn nữa con bé cũng đã bắt đầu nói chuyện với cô, cũng sẽ trả lời những vấn đề mà cô hỏi.
Không đến một giờ ở chung, mà đã thu được hiệu quả như vậy, cô đã thực vừa lòng.
Cô tin tưởng rằng sẽ làm cho tiểu Đình Hoan thấy cô như mẹ ruột của con bé, hội đối cô làm nũng, quấn quít lấy cô, thậm chí đôi lúc còn có thể đối cô tức giận, giống như mẹ con bình thường, việc đó sẽ có ngày cô làm được. Cô sẽ chờ đợi ngày đó nhanh đến đây.
Thời gian này so với thời gian trước kia cô ngày đêm làm việc mà nói, nên xem như thời gian rời giường rất bình thường, nhưng là hiện tại buổi tối cô đã không cần làm việc tới tận ba giờ đêm! Ân, thời gian quan hệ vợ chồng ở trên giường không thể tính, mỗi ngày cô liền ngủ thẳng đến giữa trưa mới rời giường, giống như có điểm quá đáng.
Tuy nhiên cô dậy sớm cũng không có chuyện gì để làm, bởi vì mọi việc trong nhà đều do một tay quản gia lo liệu, bao gồm cả việc chăm sóc tiểu Đình Hoan, nhưng là một khi cô đã có chủ ý muốn giải quyết chuyện giữa cha và con gái của bọn họ, dường như cô muốn ngủ dậy sớm hơn, càng mong muốn nghe một câu gọi “Mami” mới được. Đứng dậy xuống giường, cô tắm rửa qua một chút, lúc sau, đi ra khỏi phòng.
“Phu nhân, ngươi đẫ dậy rồi. Hiện tại đã muốn ăn cơm trưa chưa, hay là để tí nữa mới ăn?” Thấy cô, Hứa tẩu lập tức nhìn về hướng cô hỏi.
“Tí nữa đi.”
“Vậy phu nhân muốn uống nước trái cây hay sữa không? Hay là muốn dùng loại thức uống khác?”
“Hứa tẩu, cháu không phải người ngoài, dì không cần tiếp đón cháu như vậy.” Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười.
Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười lung lay đầu. “Dù sao tôi hiện tại cũng không có việc gì làm, thế phu nhân thích dùng đồ uống gì nhất. Cô muốn uống cái gì?”
“Vậy phiền toái nhờ dì cho cháu một ly nước ép trái cây, dì cũng tự làm cho mình một ly đi, rồi chúng ta cùng nói chuyện.”
Nghe vậy, Hứa tẩu trên mặt không tự chủ được hiện lên vẻ thận trọng cùng lo lắng.
Phu nhân cùng với bà có chuyện gì muốn tán gẫu, chẳng lẽ là muốn sa thải bà sao?
Bà đã sớm phát hiện phu nhân cùng với vợ trước của tiên sinh hoàn toàn khác nhau, không có khí thế cao ngạo, ra vẻ chủ nhân, lại càng không bao giơ sai việc cho hạ nhân trong nhà, phu nhân là một cô gái trẻ rất dễ thương và dễ tiếp cận. Nhưng là cũng bởi vì thái độ của phu nhân rất hòa nhã cùng với việc không bao giờ sai hạ nhân làm việc, làm cho bà cũng không biết phải làm gì cho phu nhân. Chờ một chút? Chẳng nhẽ từ nay vè sau bà sẽ mất đi công việc quản gia này sao?
Hứa tẩu không tự chủ được lo lắng hết sức, bê khay nước quả đến bàn, đưa cho Nam Tuệ, rồi đặt ở trước mặt mình một cốc trà.
“Ngồi xuống đây” Nam Tuệ thân thiết tiếp đón, bởi vì cô nhìn ra sự bất an của bà, cô nhìn Hứa tẩu mỉm cười. “Không cần khẩn trương, chính là cháu chỉ muốn tán gẫu nói chuyện phiếm mà thôi.”
“Không biết phu nhân muốn tán gẫu cái gì?” Hứa tẩu thật cẩn thận hỏi.
“Dì đã làm quản lý tại nhà này bao lâu rồi?”
“Đã năm năm.”
“Nói như vậy sau khi Đình Hoan được sinh ra, dì mới đến đây?」
Hứa tẩu gật gật đầu. “Lúc tôi đến, Đình Hoan đã được tám tháng tuổi.”
“Đình Hoan liền do dì chăm sóc sao?”
“Khi đó trong nhà còn có mời một cái bảo mẫu chuyên môn chiếu cố tiểu nữ” Hứa tẩu thành thật trả lời.
“Chăm sóc tới khi nào thì thôi?”
“Cách đây hai năm thì thôi.”
“Trong thời gian đó, từ đầu đến cuối chỉ có một bảo mẫu chăm sóc Đình Hoan sao?”
Hứa tẩu lắc đầu. “Không phải.”
“Vậy đã thay đổi mấy bảo mẫu?”
“Này–… Ta cho tới bây giờ không có đếm qua.”
Nam Tuệ có chút kinh ngạc. “Nói cách khác, bảo mẫu thường xuyên bị đổi ư. Vì sao vậy?” Cô nhíu mày, “Chẳng nhẽ bảo mẫu thừa dịp mọi người không chú ý ngược đãi Đình Hoan sao?”
“Có hai người đã làm cái loại sự tình này, bị tôi phát hiện được sau đó nói cho tiên sinh, các cô ấy đương thiên buổi tối liền bị tiên sinh đuổi đi ra ngoài.” Hứa tẩu nhớ tới chuyện đó mà có vẻ rất tức giận.
“Chỉ có hai người bởi vì nguyên nhân này mà bị đuổi đi, vậy những người khác thì sao?”
“Này……” Hứa tẩu đột nhiên trở nên có chút do dự.
“Làm sao vậy, sẽ không phải là những nữ nhân đó đều từng ý đồ câu dẫn tiên sinh, nên mới bị đuổi đi ư?” Cô nói giỡn.
Hứa tẩu gật gật đầu.
Nam Tuệ nhất thời há mồm, mở to mắt. “Cháu là nói giỡn nha, không ngờ kết quả thật sự là như vậy nha?” Cô dở khóc dở cười.
“Tiên sinh bộ dạng rất tuấn tú, hơn nữa lại có nhiều tiền.” Hứa tẩu giải thích
Nam Tuệ lắc lắc đầu, cô hiện tại đại khái có thể tưởng tượng được quá trình trưởng thành của tiểu Đình Hoan, vấn đề là cô vẫn chưa rõ tại sao tình cảm cha con bọn họ lại xấu như vậy. Cô hơi do dự một chút, quyết định trực tiếp hỏi.
“Hứa tẩu, dì có biết cha con bọn họ có chuyện gì không?” Cô thành thật hỏi.
“Tiên sinh cùng tiểu thư làm sao?” Hứa tẩu ngây người một chút, có chút không rõ ràng hỏi lại.
“Dì không thấy tình cảm cha con giữa bọn họ là hết sức lãnh đạm sao chứ?”
“Bọn họ từ trước tới nay đều như vậy.”
“Này không phải rất kỳ quái sao chứ?” Nam Tuệ nhịn không được nhíu mày. “Bọn họ là cha con không phải là người ngoài, hơn nữa dì nói từ trước cho tới nay, dì không thấy rất kỳ quái sao chứ? Đình Hoan hiện tại mới mấy tuổi?” Thật sự là dở khóc dở cười.
Hứa tẩu sửng sốt một chút, lập tức nhíu nhíu mày, trả lời, “Tiên sinh từ trước tới nay đều là như vậy cùng tiểu thư ở chung, tiểu thư cũng đã thành thói quen.”
“Hứa tẩu, dì biết chuyện gì có phải không?” Nam Tuệ có chút đăm chiêu cẩn thận nhìn Hứa tẩu, thong thả mở miệng hỏi.
Hứa tẩu cứng người một chút.
“Nói cho cháu biết nguyên nhân được không?”
“Phu nhân……”
“Mấy ngày nay, cháu chú ý tới tiểu Đình Hoan thực dì, cháu nghĩ dì nhất định đối xử rất tốt với tiêu Đình Hoan, có như vậy Đình Hoan mới yêu thích dì như vậy. Một khi đã như vậy, dì cũng là thực hy vọng tiểu Đình Hoan có nhận được sự yêu thương của ba ba, đúng hay không?」
Hứa tẩu khó xử cúi đầu.
“Hứa tẩu, nói cho cháu xem vấn đề xuất phát từ nơi nào, như vậy cháu mới có thể có cách đối phó, giúp cha con bọn họ, xin dì đấy.”.
“Không cần đâu” Hứa tẩu lại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên thấp giọng mở miệng.
“Vì sao lại không cần?” Nam Tuệ khó hiểu hỏi.
Hứa tẩu lại trầm mặc. “Hứa tẩu?” Cô thúc giục gọi.
“Phu nhân, tôi thấy tiên sinh thực sự rất thích cô, để không nahr hưởng tới tình cảm vợ chồng của hai người, cô tốt nhất là đừng động vào việc này.” Hứa tẩu nâng đầu lên, lấy vẻ mặt thành thật cùng biểu tình thành khẩn nhìn cô nói.
“Bọn họ một người là chồng của cháu, một người là con gái của cháu, cháu không thể không để ý đến.” Nam Tuệ không lui bước, ngược lại càng kiên định, quyết tâm hơn.
“Phu nhân…”
“Nói cho cháu biết.”
Cô dùng vẻ mặt cùng ngữ khí kiên định làm Hứa tẩu nhìn cô tới nửa ngày,lúc sau đầu hàng khẽ thở dài một hơi.
“Cái này không ai dám nhắc tới, nhưng là mọi người kỳ thật đều biết.”
“Biết cái gì?”
“Tiểu thư không phỉa là con gái ruột của tiên sinh”
“Cái gì a” Nam Tuệ ngạc nhiên bật thốt lên kinh hô, hai mắt mở to.
Tiểu Đình Hoan không phải con gái của Trử Lực Ngự, Nam Tuệ thực sự bị dọa đến ngây người. Cái này hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến của cô, cô vốn nghĩ rằng Hứa tẩu là nghe tin đồn vớ vẩn mới có thể nói như vậy, không nghĩ tới Hứa tẩu lại có chứng cứ rõ ràng, lại còn có người làm chứng! Người làm việc tại Trử gia công tác gần mười năm. Ông ta đã kể cho Hứa bá nghe, kể lại sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên lai mẹ của Đình Hoan là do trưởng bối làm chủ mới tiến vào trử gia, không phải là do có tình cảm với Trử Lực Ngử, hơn nữa Trử Lực Ngự đối xử với cô ấy còn lạnh lung hơn cả người bình thường, làm cho quan hệ vợ chồng của bọn họ ngay từ ngày đầu đã không có tiến triển tốt, về sau lại càng như biến thành băng.
Kỳ thật mẹ của Đình Hoan rất thích thiếu gia, Hứa bá nói cho cô.
Cô ấy tràn ngập hi vọng khi tiến vào Trử gia, lại bởi vì đã cố gắng rất nhiều những vẫn không được tiên sinh để ý đến, chỉ đổi lại là sự lãnh đạm của tiên sinh, làm cô rất thất vọng cùng oán hận mà tâm tình sinh biến, cuối cùng vì hận quá đã làm ra việc thương tổn chính mình cùng thiếu gia, mà tiểu Đình Hoan chính là kết quả ngoài ý muốn của việc làm đó.
Phát sinh loại sự kiện xấu hổ này, làm cho lão gia cùng phu nhân chẳng biết xử lý như thế nào, cuối cùng lựa chọn chuyển ra nước ngoài, coi như không biết chuyện gì. Mà thiếu gia thì thủy chung lãnh đạm mà chống đỡ. Không ai biết phụ thân của tiểu Đình Hoan là ai, nhưng ai cũng đều biết đó không phải thiếu gia. Tràn ngập oán hận, thiếu phu nhân không muốn li hôn, đổ lỗi cho tiên sinh, sau đó Thiếu phu nhân vì khó sinh mà qua đời, tiểu Đình Hoan liền như vậy lưu lại ở trử gia, cho tới bây giờ.
“Cũng không thể trách tiên sinh đối với tiểu thư lạnh lung” Hứa tẩu nói, “Bởi vì tiên sinh có thể để tiểu thư lưu lại đây, có thể để cho tiểu thư gọi mình là ba ba, cũng đã coi như vậy là rất chiếu cố rồi, kỳ thật cũng đã đủ rồi.”
Hứa bá ở bên cạnh gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Hứa tẩu, nhưng Nam Tuệ lại không có biện pháp để đồng ý.
“Một khi đã quyết định muốn làm cho của đứa nhỏ, nên dốc toàn tâm toàn sức, nếu không có biện pháp thiệt tình đối đãi đứa nhỏ, không bằng đừng nhận nuôi nó còn hơn.” Cô nói ra suy nghĩ của chính mình, lại làm cho vợ chồng Hứa bá sợ tới mức cái gì cũng không dám nữa nói.
Cô biết bọn họ nhất định là hiểu lầm ý tứ của cô, nhưng là đầu óc cô còn đang bận suy nghĩ rốt cuộc nên như thế nào giải quyết chuyện này, căn bản là không có dư thừa tâm tư hướng bọn họ giải thích, dù sao về sau bọn họ tự nhiên sẽ biết ý tứ của cô.
Sau bữa cơm trưa, Nam Tuệ ngồi tại phòng suy nghĩ nghiên cứu nên bắt đầu từ đâu, nên bắt đầu từ người lớn, hay là tiểu hài tử kia đây? Hình như bắt đầu từ tiểu hài tử kia có vẻ dễ hơn. Khóe miệng hơi nhếch, cô suy tư một chút, quyết định hiện tại liền hành động luôn.
“Hứa tẩu, dì có biết cô giáo của tiểu Đình Hoan ở nơi nào không?” Cô đi ra khỏi thư phòng, xuống lầu hai tìm Hứa tẩu hỏi.
“Cô giáo của tiểu Đình Hoan?” Hứa tẩu dừng công việc đang làm lại, lấy ngữ khí không xác định xác nhận lại.
“Đúng, dì có số điện thoại của cô ấy không?”
“Có.” Hứa tẩu do dự trả lời, sau đó thật cẩn thận hỏi: “Không biết phu nhân hỏi cái này để làm cái gì?”
“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Nam Tuệ mỉm cười trả lời.
“Cái gì?” Hứa tẩu há mồm ngạc nhiên nhìn cô.
“Cháu muốn đi đón tiểu Đình Hoan.” Cô nhắc lại một lần nữa.
“Phu nhân?” Hứa tẩu bị dọa tới.
“Mau đưa địa chỉ cho cháu, cháu nhớ rõ tiểu Đình Hoan bốn giờ mới tan học đúng không? Bây giờ mà đi xe máy tới đón tiểu Đình Hoan có quá muộn không nhỉ?”
“Đi xe máy?” Hứa tẩu lại bị dọa một lần nữa.
“Đúng rồi, xe máy của cháu vẫn để trong ga ra thì phải? Bây giờ cháu sẽ đi lấy xe, chiếc xe đấy đã nhiều ngày không chạy, không biết có vấn đề gì hay không? Dì ghi cho cháu cái địa chỉ có được không? Cám ơn.” Cô nói xong, cầm cái chìa khóa xoay người đi xuống dưới.
Hứa tẩu hoàn toàn muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, rất muốn đánh điện thoại tới công ti nói cho tiên sinh, nhưng lại băn khoăn tới tiểu thư nhỏ bé sẽ bị liên quan. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm Hứa bá cứu mạng.
Sauk hi ghi địa chỉ trường mẫu giáo xong, vợ chồng Hứa bá cùng nhau đi đến ga ra. Lúc này, Nam Tuệ đã lấy xe máy từ ga ra đi ra, chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ lấy được địa chỉ là có thể xuất phát.
“Phu nhân, đi xe máy rất nguy hiểm, tôi lái xe chở cô đi đón tiểu thư có được không?” Hứa bá mở miệng nói.
“Cháu còn muốn tới mấy nơi nữa, đi xe máy sẽ thuận tiện hơn. Hơn nữa trước kia mỗi ngày cháu đều đi xe máy đi làm, kỹ thuật tốt lắm, hai người yên tâm đi.” Nam Tuệ hướng bọn họ cười.
“Phu nhân, hay là cô cứ để Hứa bá đi cùng cô có được không? Hắn biết nhà trẻ ở nơi nào, cô lần đầu tiên đến đó sẽ rất dễ lạc đường, nếu vì lạc đường mà không kịp thời gian đón tiểu thư, như vậy cô không phải tốn công vô ích một chuyến sao chứ?”
Hứa tẩu ôn nhu khuyên.
“Dì nói như vậy cũng có lý.”
“Hứa bá, ông còn không nhanh đi lấy xe ra.” Nhìn cô tựa hồ có chút bị thuyết phục, Hứa tẩu lập tức nắm chắc cơ hội nói với Hứa bá.
“Được được được.” Hứa bá liên tiếp trả lời ba câu, lập tức chạy vào ga ra, trong chốc lát liền đem xe đi ra.
Nam Tuệ bất đắc dĩ mỉm cười, trong lòng biết hai vợ chông bọn họ không chỉ lo lắng cho cô, mà còn lo lắng cho tiểu Đình Hoan là chủ yếu. Quên đi, khiến cho chính mắt bọn họ nhìn xem cô làm cái gì với tiểu Đình, lúc sau bọn họ sẽ biết được chính mình lo lắng căn bản là dư thừa.
“Vậy phiền toái bác, Hứa bá.” Cô tắt xe máy, đổi sang xe của Hứa bá.
Khoảng 20 phút sau thì đến nhà trẻ, Nam Tuệ đã nhận ra được đường đến đây, cô khẳng định lần sau nhất định sẽ tự mình đi xe máy tới đây, tuyệt đối sẽ không lạc đường.
Còn chưa tới bốn giờ, một số ít cha mẹ đến đón bọn nhỏ đang chờ ở cửa, Nam Tuệ nói với Hứa bá một tiếng, rồi xuống xe, ra chỗ cha mẹ bọn nhỏ đứng. Bốn giờ, cửa của nhà trẻ được mở ra, một đám cha mẹ đi vào trong đón đứa nhỏ của chính mình. Nam Tuệ cũng đi theo vào, sau đó phát hiện bọn trẻ con chạy ra được chia làm hai nhóm, một nhóm hướng về phía cha mẹ chạy đến, một nhóm khác lại chạy về phía chiếc xe ô tô, chuẩn bị lên xe. Cô nhìn thấy tiểu Đình Hoan đnag tiến về chiếc xe đó.
“Hoan Hoan.” Cô cất tiếng kêu lên, quyết định về sau sẽ dùng nhũ danh này để gọi con bé.
Cô bước nhanh đi ra phía trước, đi tới bên người tiểu Đình Hoan, vỗ nhẹ tay một chút vào bả vai của con bé.
“Hoan Hoan, mẹ tới đón con.” Cô ngồi xuống, mỉm cười nhìn con bé nói.
Đột nhiên thấy cô xuất hiện, Trử Đình Hoan ngây ngẩn cả người, chẳng biết tại sao lại gặp cô ở đây.
“Xin hỏi có chuyện gì không?” Thấy một người lạ chưa bao giờ gặp qua tiếp cận học trò của mình, giáo viên mẫu giáo nhanh chóng đi tới quan tâm.
“Xin chào, tôi là mẹ của Đình Hoan, tan học tới đón con bé.” Nam Tuệ đứng dậy, mỉm cười nhìn cô giáo nói.
Nghe thấy cô là mẹ của Đình Hoan, cô giáo không tự chủ được sửng sốt một chút. “Xin chào” nhanh chóng gật đầu chào, cô giáo xin lỗi nói: “Tuy cô nói là đến đón Đình Hoan, nhưng là Đình Hoan từ trước tới giờ luôn luôn đi xe của nhà trường về nhà, tôi chỉ sợ không có biện pháp để cô đón con bé.” Đột nhiên lại có một người lạ như thế đến, ai dám đưa đứa nhỏ cho cô?
Nam Tuệ đang định nói chuyện, một giáo viên mẫu giáo khác trong phòng học chạy ra, hướng về phía cô đi tới. “Cô Lâm” Cô ấy gọi, “Quản gia của Đình Hoan vừa gọi điện thoại đến, nói mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá sẽ đến đón con bé, hôm nay Đình Hoan không ngồi xe của trường đi về.”
Cô Lâm sau khi nghe xong nhìn về phía Nam Tuệ, trong mắt vẫn có chút nghi ngờ cùng phòng bị. “Mẹ của Đình Hoan cùng Hứa bá đến đây sao chứ?”
“Hứa bá đang ở trên xe chờ chúng tôi.” Nam Tuệ gật gật đầu.
“Vậy tôi tiễn hai người ra xe.” Cô giáo Lâm nói xong, chính mình dắt tay Đình Hoan, cùng Nam Tuệ đi ra ngoài
Nam Tuệ khóe miệng khẽ nhếch, cùng đi ra ngoài cửa. Cô biết cô giáo Lâm muốn đưa bọn họ đi ra ngoài là vì muốn xác định Hứa bá có đến đây, mà cô ấy nắm tay Đình Hoan như vậy là phòng bị nhỡ có xảy ra chuyện gì, chính mình có thể bảo vệ cho Hoan Hoan. Cô cũng thực thích một cô giáo cẩn thận như vậy
Đi ra cửa cùng Hoan Hoan và cô giáo Lâm. Hứa bá vốn đang ngồi ở trong xe vừa thấy cô đi ra liền mở cửa xe đi xuống.
“Cô giáo Lâm.” Hứa bá hướng về phía cô giáo gật gật đầu, rồi mới chuyển hướng Nam Tuệ cung kính kêu một tiếng, “Phu nhân.” sau đó đưa tay tiếp nhận cặp sách của Hoan Hoan đang ở trên tay của cô
“Cám ơn.” Nam Tuệ nhìn ông mỉm cười, bởi vì cái cặp sách này thật sự phải nặng tới mấy kg, không biết bên trong rốt cuộc mang cái gì nha?
Xác định Hứa bá có đến, cùng với cô ấy chính là mẹ của Đình Hoan, cô giáo Lâm yên tâm hướng bọn họ vẫy tay chào, xoay người rời đi.
“Hứa bá, McDonald’s có xa đây không?” sau khi lên xe, Nam Tuệ mở miệng hỏi.
“McDonald’s?” Hứa bá sửng sốt một chút.
“Đúng, cháu đột nhiên muốn ăn khoai tay chiên, còn có kem hình nón nữa.” Nam Tuệ mỉm cười nói, “Sẽ không phiền bác chứ?”
“Không.”
Sau khi xe lăn bánh đi trên đường, Nam Tuệ chuyển sự chý ý hướng đến đứa nhỏ im lặng đang ngồi bên cạnh cô. “Hoan Hoan, con có muốn ăn khoai tây chiên không?” Cô ôn nhu hỏi con bé. Đình Hoan im lặng lắc đầu.
“Hay là ăn kem hình nón?”
Đình Hoan lại lắc đầu.
“Gà rán thì sao?”
Đình Hoan vẫn là lắc đầu.
“Con chưa ăn McDonald’s bao giờ sao?” Nam Tuệ đổi câu hỏi khác, nghĩ rằng một đứa nhỏ thì phải rất thích McDonald’s mới đúng chứ.
Đình Hoan ngoài ý muốn gật đầu.
“Con không thích sao?” Cô lại hỏi.
Đình Hoan lúc này không có gật đầu cũng không có lắc đầu.
“Con không thích sao chứ?” Cô hỏi lại một lần nữa.
“Hứa nãi nãi nói đó là đồ ăn rác rưởi, không có dinh dưỡng.” Đình Hoan rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm rõ ràng trong vắt, rất là dễ nghe, chỉ tiếc ngữ khí lại có một áp lực. Nam Tuệ thiếu chút nữa đắc ý cười to. Điều cô nghĩ đến quả nhiên không có sai, không có một tiểu hài tử nào là không thích McDonald’s.
“Hữa nãi nãi nói vậy cũng đúng” Cô nhìn tiểu Đình Hoan gật gật đầu, “Nhưng là chỉ cần không thường xuyên ăn, lâu lâu ăn một chút cũng không ảnh hưởng. Con có muốn ăn không?”
Đình Hoan lập tức lộ ra vẻ mặt ao ước, nhưng là không dám gật đầu nói muốn, chính là nhìn cô không chớp mắt mà thôi.
“Phu nhân, đến nơi rồi, cô có muốn tôi xuống xe đi mua về đây, hay là hai người xuống xe đi vào trong ăn?” Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng của Hứa bá hỏi.
“Hứa bá xuống mua giúp cháu nhé.” Cô suy nghĩ một chút, rồi trả lời. Xem tình huống hiện tại, cô không nghĩ rằng sẽ cùng tiểu Đình Hoan xuống xe, đông đúc như vậy vẫn cần một người đàn ông xếp hàng mua đồ thì hơn?
“Được.” Hứa bá gật trả lời.
“Hoan Hoan, con muốn ăn cái gì?” Cô quay sang hỏi con bé.
“Vì sao cô cứ gọi cháu là Hoan Hoan? Cháu tên là Trử Đình Hoan.” Đình Hoan rốt cục nhịn không được nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì mỗi người khi còn nhỏ trừ tên của mình ra, đều còn một cái tên khác rất đáng yêu nha, con không có sao?” Đình Hoan lắc đầu.
“Vậy mẹ về sau sẽ gọi con là Hoan Hoan có được không? Hoan này nghĩa là khoái hoạt vui vẻ, sau này con so với các bạn sẽ nhanh nhẹn, vui vẻ và đáng yêu hơn rất nhiều.”
“Thật vậy sao?”
“Thật.” Nam Tuệ dùng sức gật đầu, sau đó nhìn về phía cửa xe. “A, đã đến lượt Hứa bá chọn dồ rồi kìa, Hoan Hoan con muốn ăn cái gì, hay là ăn thức ăn giống mẹ nha?”
“Cháu–…”
“Sao? Không có việc gì đâu, con muốn ăn cái gì cứ nói đi.”
“Cháu có thể ăn cái thứ mà có cả đồ chơi không?” Đình Hoan nho nhỏ giọng nói.
“Có đồ chơi? Thì ra là cơm trẻ em, mẹ biết rồi.” Nam Tuệ mỉm cười, trong nháy mắt, cô nhìn lên phía trước thấy Hứa bá đang nhìn cô và tiểu Đình Hoan qua gương chiếu hậu cười cười, cô mỉm cười với Hứa bá làm ông bối rối quay đi..
“Hứa bá, bác có muốn ăn cái gì không?” Cô hỏi.
“Không có. Tôi đã là một lão già rồi, ăn loại thức ăn này sẽ không quen. Phu nhân cùng tiểu thư cứ ăn đi, không cần để ý đến tôi.” Hứa bá lập tức lắc đầu.
“Vậy cháu sẽ mua phần của cháu và Hoan Hoan.” Nam Tuệ nói xong mở cửa kính xe, hướng về phía cô phục vụ nói: “Cho tôi một phần cơm trẻ em, một phần khoai tây chiên, và một cây kem ốc quế.”
“Được.” Cô phục vụ mỉm cười hưởng ứng, nhận tiền rồi đưa cho cô một cái phiếu, kêu bọn họ tới phía trước nhận đồ.
Không đến hai phút, 2 phần đồ ăn đã được đưa đến, Nam Tuệ nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh vẻ mặt rất hứng thú, mong đợi nhưng lại không dams lộn xộn, cố nén cười, cô đưa phần cơm trẻ em đến cho tiểu Đình Hoan.
“Đây là phần cơm trẻ em của Hoan Hoan.”
Con bé ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt có vẻ yêu thương. Đồ ăn đã ở trong tay con bé, thế nhưng nó còn không dám di chuyển. Con bé còn nhỏ tuổi như vậy, tại sao lại phải chịu áp lực nhiều như vậy?
“Muốn mẹ giúp con mở ra không ?” Cô ôn nhu hỏi.
Hắn do dự gật đầu.
“Vậy con cầm lấy kem ốc quế này, thuận tiện ăn luôn giúp mẹ một chút được không? Bởi vì cái này mà không ăn nhanh nó sẽ bị chảy nha.” Rồi cô đưa kem ốc quế cho con bé. Đình Hoan chần chờ nhìn kem ốc quế ở trên tay, rồi lại nhìn cô. “ Mau ăn nha.” Cô cổ vũ thúc giục.
Rốt cục, con bé cũng thật cẩn thận cúi đầu, nhẹ nhàng liếm kem ốc quế..
“Ăn có ngon không?” Nam Tuệ hỏi.
Con bé hai mắt sáng lên, dùng sức gật đầu.
Nam Tuệ nhịn không được mỉm cười. “Vậy ăn nhanh lên, đừng để cho kem bị chảy.”
Đình Hoan lại dùng sức gật đầu, khờ dại cười, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đáng yêu. Lại một lần, Nam Tuệ phát hiện Hứa bá theo gương chiếu hậu nhìn lén bọn họ, lúc này cô làm như không biết, giúp tiểu Đình Hoan mở phần cơm trẻ em, rồi đưa cho con bé.
“Được rồi.” Cô đưa cho tiểu Đình Hoan nói, con bé dường như đã quên mất phần cơm này rồi.
Đình Hoan miễn cưỡng trả lại kem cho cô, Nam Tuệ biết con bé còn muốn ăn, nhưng trẻ con thì không nên ăn nhiều kem.
“Nhìn cái đồ chơi này xem này.” Cô dùng đò chơi trong phần ăn trẻ em để đánh lạc hướng sự chú ý của tiểu Đình Hoan, con bé quả nhiên lập tức quên mất sự tồn tại của kem ốc quế. Vui vẻ ăn đồ ăn rồi chơi đồ chơi, ba mươi phút sau thì xe về đến nhà, cô cùng Hoan Hoan đã có điểm quen thuộc, ít nhất hai người đã cùng nhau ăn kem, cô liếm một ngụm rồi lại đưa tới trước mặt con bé cho con bé liếm một ngụm. Hơn nữa con bé cũng đã bắt đầu nói chuyện với cô, cũng sẽ trả lời những vấn đề mà cô hỏi.
Không đến một giờ ở chung, mà đã thu được hiệu quả như vậy, cô đã thực vừa lòng.
Cô tin tưởng rằng sẽ làm cho tiểu Đình Hoan thấy cô như mẹ ruột của con bé, hội đối cô làm nũng, quấn quít lấy cô, thậm chí đôi lúc còn có thể đối cô tức giận, giống như mẹ con bình thường, việc đó sẽ có ngày cô làm được. Cô sẽ chờ đợi ngày đó nhanh đến đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook