Bà Xã, Anh Vô Cùng Cưng Chiều Em!
-
Quyển 3 - Chương 9: Âu Dương Thụy bị bắn ở sân bay
Hôm nay là ngày Hạ Tịch Nguyệt bay qua Anh. Tối hôm qua Âu Dương Thụy lấy lí do một tháng không được gần vợ nên đã nghiền ép Hạ Tịch Nguyệt cả đêm. Cô ngủ quên đến khi mở mắt ra thì đã 11 giờ.
"A ——."
Hạ Tịch Nguyệt quát. Cô đã lỡ mất giờ bay rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra thì thấy đã chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào rồi.
Nhất định là tên khốn kiếp Âu Dương Thụy đã làm, nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ của Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt lập tức gọi điện thoại.
“Thật xin lỗi, mình ngủ quên, cậu đi chưa?”
Hạ Tịch Nguyệt xin lỗi nói đến.
"Còn chưa, mình đang chờ cậu."
Bên kia Cổ Tây đang ngồi ở sân bay chờ Hạ Tịch Nguyệt.
“Nhưng máy bay đã cất cánh rồi.”
Giọng Hạ Tịch Nguyệt như đưa đám. Bọn họ đi chuyến bay 10 giờ, vốn cô nghĩ rằng mình sẽ phải đi chuyến sau để đuổi theo nhưng không phải như thế.
“Không sao, chúng ta có thể đi chuyến khác, biết cậu trễ nên mình đã đổi vé thành hai giờ chiều rồi.”
“Có thật không? Tốt quá, vậy cậu ở đó đợi mình…mình sẽ lập tức đến đó.”
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên ở trên giường.
"Vậy mình ở phi trường chờ cậu."
Cổ Tây nói xong cũng cúp điện thoại. Vì anh sợ nếu chần chừ sẽ nghe thấy tiếng cô từ chối. Nhận được điện thoại của cô anh vừa mừng vừa sợ, sợ Hạ Tịch Nguyệt nói không đi được. Hiện tại thì cũng có thể an tâm được rồi.
Âu Dương Thụy từ dưới lầu bưng điểm tâm đi tới phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ liền nhìn đến Hạ Tịch Nguyệt đã mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi. Thấy Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt không khỏi tức giận quát:
"Âu Dương Thụy, cái người khốn kiếp, anh ở nhà mà lại không chịu gọi em dậy, hại em ngủ quên lỡ mất chuyến bay.”
“Vợ ơi, anh thấy em ngủ say nên không quấy rầy em. Chuyện thiên hạ đại sự cũng không quan trọng bằng chuyện vợ anh ngủ.”
Âu Dương Thụy cười giải thích với Hạ Tịch Nguyệt, không sai Âu Dương Thụy chính là cố ý, tốt nhất là Hạ Tịch Nguyệt một ngày hôm nay cũng không đi được, vậy thì càng tốt hơn.
"Hừ, em thấy anh chính là cố ý."
Nhìn Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt xác định. Cùng sống chung với Âu Dương Thụy lâu như vậy, cô còn không hiểu tính anh sao?
“Vợ ơi, chúng ta không nói nữa, em xem anh đem bữa sáng em thích lên cho em này.”
Âu Dương Thụy cười nói đến.
"Không ăn, em còn phải bay đó. Hiện tại mấy giờ rồi mà anh còn bắt em ăn điểm tâm?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay lo lắng nói.
"Không được, anh mới mặc kệ mấy giờ rồi, dù sao em nhất định phải ăn một chút gì đó, đợi anh sẽ tự mình tiễn em đi phi trường. Sẽ không để cho em bị trễ, nếu như đã trễ anh liền dùng chuyên cơ đưa em đi được chưa."
"Vậy cũng được."
Thật sự là không cưỡng được Âu Dương Thụy , cứ dong dài như thế sẽ mất thời gian, cho nên Hạ Tịch Nguyệt đồng ý. Nói xong Hạ Tịch Nguyệt ăn như hổ đói.
"Như vậy có thể đi chưa."
Hạ Tịch Nguyệt đem mâm không thả vào trong tay Âu Dương Thụy, nhìn anh nói. Cũng đã mười hai giờ, cư nhiên để cho mình ăn điểm tâm thật không biết Âu Dương Thụy nghĩ thế nào nữa, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi ở trong lòng nói lầm bầm. Cơm nước xong, Âu Dương Thụy liền tuân thủ cam kết tự mình lái xe đưa Hạ Tịch Nguyệt chạy tới phi trường. Trên xe Hạ Tịch Nguyệt liền lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Cổ Tây.
"Này, Cổ Tây, bây giờ mình đang ở trên xe, cậu nói cho mình biết cái trạm xét vé ở đâu, mình trực tiếp qua đó là được. Tiết kiệm thời gian mình tìm tới tìm lui."
Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại nói với Âu Dương Thụy:
"Anh cho em xuống cửa phía nam là được rồi.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy trầm thấp trả lời một tiếng ừ, cũng không có nói thêm cái gì. Âu Dương Thụy tài lái xe thật không phải nói nhiều, rất nhanh đã đem Hạ Tịch Nguyệt đưa đến phi trường. Đẩy cửa xuống xe, Hạ Tịch Nguyệt xách theo hành lý của mình rồi nhìn anh nói:
“Anh không cần đưa em đâu, tự em vào được.”
Sau đó mình liền vội vội vàng vàng chạy vào. Âu Dương Thụy vừa định quay đầu xe liền nhìn hộ chiếu ở ghế phụ trên xe.
"Thật đúng không thể làm người ta yên lòng."
Cởi xuống dây nịt an toàn, cầm hộ chiếu, liền hướng bên trong sân bay đi tới. Vừa vào cửa liền nhìn đến Hạ Tịch Nguyệt đang ở chỗ ngồi lo lắng tìm kiếm cái gì.
"Hộ chiếu."
Âu Dương Thụy đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, cầm hộ chiếu trong tay đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, sau đó dịu dàng nói.
"Ai nha, thì ra là ở trong tay anh, em còn tưởng rằng mình quên mang theo đấy."
Hạ Tịch Nguyệt lập tức đứng lên, nhận lấy hộ chiếu trong tay Âu Dương Thụy cười nói.
“Em nha, thật đúng là hậu đậu, em nói như thế làm sao anh yên tâm để em ra nước ngoài đây.”
Hạ Tịch Nguyệt le lưỡi hướng về phía Âu Dương Thụy dí dỏm nói:
"Ai nha, người ta đây không phải là lần đầu tiên sao, khó tránh khỏi có chút khẩn trương mà? Trước kia đều là anh dẫn em ngồi máy bay tư nhân , chỗ nào cần chuẩn bị hộ chiếu đâu."
"Em thật là."
"Anh đi về đi, em muốn xét vé rồi."
Hạ Tịch Nguyệt đã thấy Cổ Tây rồi, cho nên thúc giục Âu Dương Thụy rời đi. Bởi vì cô cũng không nỡ xa Âu Dương Thụy, trong lòng có cảm giác kì lạ.
"Chăm sóc thật tốt cho mình." Âu Dương Thụy dặn dò.
"Ừ, em biết rồi."
Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Đang lúc ấy thì, Âu Dương Thụy thấy điểm đỏ hồng ngoại tuyến trên người Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên biết vật kia là cái gì. Lập tức gọi Hạ Tịch Nguyệt:
"Cẩn thận."
"Phanh ——."
Đạn xuyên qua lồng ngực Âu Dương Thụy, máu tươi nhiễm đỏ cặp mắt Hạ Tịch Nguyệt .
"A ——, Thụy, Thụy, anh làm sao vậy?."
Hạ Tịch Nguyệt kêu khóc. Cô tại sao luôn mềm yếu khiến cho Thụy vì cô mà bị thương. Nhìn Âu Dương Thụy té trong ngực của mình, vừa lúc đó trong phi trường vang lên chuông thông báo:
"Xin mời hành khách đi chuyến bay 2778 đi Anh, nhanh chóng đến cửa xoát xé số 2….”
Âu Dương Thụy cố nén đau đớn hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Anh không sao, em đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi, em đi nhanh đi, chớ vì anh mà bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ của mình.”
Vì không để cho Hạ Tịch Nguyệt lo lắng, Âu Dương Thụy cười nói với Hạ Tịch Nguyệt. Cổ Tây xa xa thấy được tình huống của bên này, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới.
"Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chớ."
Cổ Tây khẩn trương nói. Bởi vì sát thủ dùng súng cách âm, cho nên cũng không có làm cho phi trường hỗn loạn.
"Cổ Tây, thật xin lỗi, mình nghĩ mình không thể đi Anh." Hạ Tịch Nguyệt hốt hoảng nhìn Âu Dương Thụy rồi nói với Cổ Tây.
"Nguyệt Nguyệt?"
Cổ Tây thất vọng gọi.
“Đối với mình mà nói, không có gì quan trọng hơn chồng mình.”
Hạ Tịch Nguyệt che ngực Âu Dương Thụy, hốt hoảng nói.
“Nhưng cậu biết nếu bỏ cơ hội lần này, cả đời này sẽ không thể có lần nào nữa.”
Cổ Tây tiếp tục khuyên. Tất cả những người dự thi cuộc thi này đều biết, nếu vì nguyên nhân gì mà không tham gia được, sẽ đưa vào danh sách đen thì không còn cơ hội tham gia lần nữa.
Tất cả những người đam mê khiêu vũ đều muốn mượn cơ hội này để khẳng định bản thân mình. Huống chi Cổ Tây mong muốn cơ hội được cùng với Hạ Tịch Nguyệt thi đấu, làm sao có thể buông tay được.
Vô luận từ phương diện nào mà nói, Cổ Tây đều mong Hạ Tịch Nguyệt đi cùng mình. Nghe được lời Cổ Tây nói, Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh kiên định:
“Cho dù đời này mình không còn cơ hội thi đấu nữa, từ này về sau không khiêu vũ nữa, mình cũng không rời khỏi chồng mình một bước.”
Cổ Tây bị lời nói của Hạ Tịch Nguyệt làm cho kinh sợ bước thụt về sau vài bước, anh chưa bao giờ thấy qua Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết như thế. Cổ Tây không khỏi ở trong lòng hỏi:
‘Thật chẳng còn cơ hội nào sao. Mình cứ như vậy bỏ qua sao.’
Chỉ thấy Âu Dương Thụy ở nơi Hạ Tịch Nguyệt không nhìn thấy được, anh cười với Cổ Tây, giống như đang muốn nói:
“Vợ tôi quan tâm nhất vẫn là tôi, là Âu Dương Thụy tôi mà thôi. Dù cậu có dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào thắng được tôi.”
Cổ Tây cũng hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy giống như đang nói:
"Ngay cả như vậy, tôi cũng vậy sẽ không cứ thế mà từ bỏ ."
Đang lúc ấy thì Tư Đồ Triệt cũng dẫn người chạy tới, Âu Dương Thụy nằm trên băng ca cố nén đau không ngừng an ủi Hạ Tịch Nguyệt:
“Vợ ơi anh không sao, em đừng lo lắng.”
Chỉ cần vợ mình không rời khỏi mình, vết thương nhỏ này có là cái gì.
"Ừ, ừ, em không sao, anh đừng nói chuyện, tránh mất thể lực."
Hạ Tịch Nguyệt khóc không ra tiếng mà nói. Nghe được âm thanh Hạ Tịch Nguyệt, lại thêm vào vết thương truyền tới đau đớn, Âu Dương Thụy rốt cuộc không nhịn được hôn mê bất tỉnh.
"Thụy, Thụy. . . . . . ."
Thấy Âu Dương Thụy hôn mê bất tỉnh, Hạ Tịch Nguyệt lập tức gọi tên anh.
"Không có chuyện gì đâu chị dâu, tất cả giao cho tôi.” Tư Đồ Triệt vào phòng giải phẩu an ủi Hạ Tịch Nguyệt.
"Phanh ——."
Cửa phòng giải phẫu đóng lại. Hạ Tịch Nguyệt đứng ở ngoài đó chờ Âu Dương Thụy ra ngoài.
Đông Phương Húc cùng Vân Nặc cũng chạy tới.
Hạ Tịch Nguyệt ở đó bất động không ăn uống gì suốt ba canh giờ, cô không khóc cứ ở đó như một pho tượng.
Vân Nặc thấy Hạ Tịch Nguyệt như vậy, đau lòng đi tới an ủi:
"Nguyệt Nguyệt, sẽ không có chuyện gì , cậu nghỉ ngơi một chút đi."
“Vân Nặc, anh ấy vẫn còn ở bên trong, mình sao có thể ngồi yên được. Cậu không biết đâu, mình thấy Âu Dương Thụy chảy máu rất nhiều, anh ấy bị thương trước mặt mình, anh ấy gục trước mắt mình. Anh ấy vì mình mà bị thương, lúc nào anh ấy cũng vì mình mà bị thương hết cả, mình làm sao bây giờ, mình sợ anh ấy bỏ mình lại, mình sợ mình lại như trước kia, mình chỉ có một mình.”
Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi kêu khóc.
"Sẽ không, sẽ không, Nguyệt Nguyệt vĩnh viễn đều không phải là một người, Nguyệt Nguyệt còn có mình, còn có những người bạn quan tâm cậu mà."
Vân Nặc kéo Hạ Tịch Nguyệt vào lòng an ủi.
“Đúng vậy, chị dâu, chị đừng khóc nữa, đừng hành hạ mình, Thụy yêu chị, đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại sẽ đau lòng khi thấy chị khóc đó.” Đông Phương Húc khuyên giải.
“Anh nói đúng, tôi không khóc, tôi không rơi nước mắt nữa, Thụy ghét nhất tôi khóc, bởi vì như thế anh sẽ đau lòng, từ nay về sau Hạ Tịch Nguyệt tôi không bao giờ khóc nũa. Cũng không để Thụy đau lòng vì tôi nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt ở trong ngực Vân Nặc, vừa lau chùi nước mắt của mình vừa nói.
"Nguyệt Nguyệt, cậu đừng như thế, cậu như vậy làm chúng mình rất lo lắng.”
Thấy Hạ Tịch Nguyệt tra tấn mình như vậy Vân Nặc không khỏi cũng đau lòng nước mắt chảy xuống.
"Không khóc, mình không muốn Thụy tỉnh lại thấy mình khóc, như vậy anh ấy sẽ lo lắng.”
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt lại bất động ngồi ở chỗ này, vô luận ai nói cái gì cô cũng không đứng lên. Rốt cuộc, sau tám giờ phẫu thuật, Tư Đồ Triệt cuối cùng đã đi ra ngoài. Lấy khẩu trang ngoài miệng xuống, Tư Đồ Triệt liền hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nói:
“Chị dâu đã không sao rồi, giải phẫu thành ocong, Thụy bây giờ không còn nguy hiểm tính mạng nữa, chờ thuốc mê qua đi sẽ tỉnh lại.”
"Cám ơn anh."
Nghe được Âu Dương Thụy không có chuyện gì, phút chốc kia Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được nữa hôn mê bất tỉnh.
"Chị dâu!”
"Nguyệt Nguyệt."
"Phu nhân."
Đông Phương Húc Vân Nặc còn có Đông Phong kêu lên. Tư Đồ Triệt lập tức tiến lên kiểm tra một phen sau đó nói:
"Không có việc gì, do quá lo lắng một ngày không ăn gì nên té xỉu. Đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi.”
Lần này Âu Dương Thụy nhặt về được một cái mạng vì viê đạn đi trệt lồng ngực một centimet, nếu như không may mắn có lẽ hoa đà tái thế cũng không cứu được anh nữa.
Hạ Tịch Nguyệt vừa tỉnh lại liền nhìn đến trên tay mình đầy ống truyền dịch. Thấy Vân Nặc đang ngồi ở mép giường Hạ Tịch Nguyệt lập tức hỏi:
"Thụy đâu?"
“Anh ấy không có việc gì nữa đang ở phòng bệnh, thuốc tê còn chưa tan hết.”
Vân Nặc hướng Hạ Tịch Nguyệt nói.
"Cái gì, mình muốn đi xem anh ấy."
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt nhổ hết kim tiêm trong tay, ngồi dậy bước xuống giường.
“Nguyệt Nguyệt trước hết cậu hãy ăn uống chút gì đó, mình sẽ đưa cậu đến gặp Âu Dương Thụy, thân thể của cậu cần phải chăm sóc nếu không cậu muốn khi Âu Dương Thụy gặp cậu sẽ nhìn thấy bộ dạng này sao?”
Vân Nặc khuyên nhủ.
“Đúng, mình không thể để cho Thụy lo lắng, mình phải bảo vệ bản thân mình cho tốt. Vân Nặc cậu mau lấy cơm cho mình ăn, ăn xong mới có sức để chăm sóc Thụy.”
"Được, mình lập tức đến đưa cho cậu"
Thấy Hạ Tịch Nguyệt muốn ăn thứ gì đó rồi, Vân Nặc cũng vui mừng. Hạ Tịch Nguyệt cứ như vậy ăn đồ do Vân Nặc mang đến bất kể ngon hay không ngon cô đều ăn. Cô ăn để lấy sức chăm sóc cho Âu Dương Thụy.
Ăn cơm xong về sau, Hạ Tịch Nguyệt lập tức liền chạy về phía phòng bệnh Âu Dương Thụy. Thấy anh đang mang chụp dưỡng khí, Hạ Tịch Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này còn có một mặt yếu ớt như vậy. Anh vẫn luôn là cường thế như vậy. Giống như không có chuyện gì là có thể đánh gục anh.
Nhìn người đàn ông yếu đuối nằm trên giường bệnh nước mắt Hạ Tịch Nguyệt rơi xuống. Đã nói không khóc nữa nhưng không thể nào tự kiềm chế được bản thân mình không khóc.
Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt của mình vừa đi đến bên giường Âu Dương Thụy. Nắm lên tay Âu Dương Thụy nói:
“Ông xã, thật xin lỗi, thật xin lỗi, vì em nên anh mới bị thương, đều do em. Nếu em không yếu đuối, nếu em mạnh mẽ một chút, có lẽ anh sẽ không vì em mà bị thương.”
Lần đầu tiên Hạ Tịch Nguyệt cảm giác mãnh liệt rằng mình là nhược điểm lớn nhất của Âu Dương Thụy. Nếu cô không mạnh mẽ lên không sớm thì muộn sẽ hại chết Âu Dương Thụy. Mình không thể hại anh, mình phải bảo vệ được mình cũng là bảo vệ anh. Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy đang nằm ngủ, trong lòng suy nghĩ.
Sau đó như là nghĩ đến cái gì, lau khóe mắt nhìn Âu Dương Thụy vừa cười nói:
“Em sẽ không khóc, không phải anh nói nước mắt em giống trân châu rất quý sao. Anh không muốn nhìn thấy em khóc dù là vì ai cũng vậy, vì anh cũng không được. HIện tại em sẽ nghe lời anh không khóc nữa. Em sẽ nghe lời anh, anh mau tỉnh lại có được không?”
Ông xã, chỉ cần anh tỉnh lại từ nay về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh. Không phải anh không thích em khiêu vũ trước mặt người đàn ông khác sao, chỉ cần anh tỉnh lại, em đồng ý từ nay về sau chỉ có mình anh mới thấy em khiêu vũ thôi.
Ông xã chỉ cần anh tỉnh lại cái gì em cũng đồng ý với anh. Cầu xin anh tỉnh lại có được không, em không muốn anh cũng như ba mẹ đều rời bỏ em. Ông xã, em yêu anh, em không thể không có anh, anh nghe thấy không?”
Hạ Tịch Nguyệt bi thương hướng về phía trên giường bệnh nhìn Âu Dương Thụy không phản ứng chút nào nói.
“Anh nghe rồi vợ ơi.”
Chỉ thấy trên đầu truyền đến một giọng nam vui thích.
“Chồng ơi, anh đã tỉnh, thật sự là quá tốt rồi.”
Nghe được âm thanh Âu Dương Thụy, thấy Âu Dương Thụy tỉnh lại, Hạ Tịch Nguyệt vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói.
“Ừ, anh nghe được tiếng gọi thâm tình của vợ anh, anh không thể bất tỉnh được.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến.
"Tiếng gọi thâm tình?"
Hạ Tịch Nguyệt trong lúc nhất thời còn không có phản ứng kịp. Sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, lập tức quát:
"Âu Dương Thụy cái người khốn kiếp, anh đã tỉnh từ lúc nào?."
“Hình như là lúc em thổ lộ với anh.”
"Anh đã tỉnh tại sao không mở mắt."
Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói
"Vốn là tính toán nghe một hồi nữa, nhưng khi nhìn đến người kia sao khẩn trương quá nên mới có thể tỉnh sớm như vậy."
Âu Dương Thụy cười nói.
"Khốn kiếp, anh chính là tên khốn kiếp từ đầu đến chân, tại sao lai đẩy em ra lúc đó. Anh có biết là anh làm em lo sắp chết rồi không?”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền nhào tới trong ngực Âu Dương Thụy khóc. Vốn là nói xong không khóc , nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt vẫn là nhịn không được rơi nước mắt.
"Nha đầu ngốc, anh hiện tại chỉ là thân thể bị thương mà thôi, nếu như mà anh không giúp em ngăn cản phát súng kia như vậy anh sẽ đau lòng, đau lòng là không thuốc chữa được .
Mặc dù bây giờ thân thể anh bị thương, nhưng nếu như làm thương tổn đến em thì anh sẽ tự trách cả đời mình vì không bảo vệ tốt cho em.
Em coi như vì anh mà an tâm đi không cần suy nghĩ chuyện này nữa có được không?”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt trong ngực, dịu dàng nói. Mới vừa rồi nói chuyện với Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhõm như vậy, chính là không muốn cô sẽ suy nghĩ lung tung, kết quả cô vẫn còn suy nghĩ lung tung.
"Làm sao có thể không nghĩ. Anh chỉ biết là thương ở thân thể của em, đau ở tâm anh. Nhưng anh có biết hay không, anh bị thương cũng đồng nghĩa với việc trên ngực em như đâm một nhát dao, anh có biết không?
“Anh biết, anh biết nhưng nếu không đỡ phát súng đó thay em thì anh sẽ hối hận cả đời. Giống như chuyện em vì anh mà mất đi cơ hội tranh tài sao?”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc hỏi. Hạ Tịch Nguyệt lập tức lắc đầu một cái sau đó hướng về phía Âu Dương Thụy nói:
“Em vĩnh viễn không hối hận, cho dù có chọn lại lần nữa em vẫn chọn anh. Bởi vì anh là lựa chọn cuối cùng của em.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy thâm tình nói. Trước kia muốn cho Hạ Tịch Nguyệt nói những lời này, Hạ Tịch Nguyệt là thế nào cũng nói không nói ra. Nhưng trải qua chuyện khởi tử hoàn sinh của Âu Dương Thụy lần này, Hạ Tịch Nguyệt trong lúc bất chợt đã hiểu nhiều chuyện.
Về sau chỉ cần là trong lòng mình muốn nói, sẽ nói với Âu Dương Thụy. Nếu như sau này mình hoặc là Âu Dương Thụy một ngày kia không có ở đây, mà mình lại chưa bao giờ nói với anh lời ngon tiếng ngọt, như vậy không phải là cả đời mình tiếc nuối sao.
"Thùng thùng."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào."
Âu Dương Thụy lạnh giọng mà nói.
“Biết cậu mới tỉnh lại nên mình tới kiểm tra một chút.”
Tư Đồ Triệt vừa đi về phía Âu Dương Thụy. Kiểm tra xong về sau, Tư Đồ Triệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Âu Dương Thụy :
“Âu Dương Thụy cậu nói cho mình biết rốt cuộc cậu có phải là người của trái đất không vậy? Người bình thường bị đạn bắn ít nhất nằm viện một tháng, cậu hiện tại có thê động đậy được. Chỉ nằm có một buổi tối vết thương đã khép miệng lại rồi. Cậu nên cho mình mượn thân thể của cậu nghiên cứu một chút đi thôi.”
Âu Dương Thụy kỹ năng khôi phục thân thể thật là quá nhanh, cho nên Tư Đồ Triệt thật có hứng thú muốn nghiên cứu một chút .
"Cậu nói thử đi?”
Âu Dương Thụy nhướng mày nhìn Tư Đồ Triệt nói
"A, mình biết rồi."
Tư Đồ Triệt ủ rủ nói. Sau đó còn nói thêm:
“ Tứ Đại Hộ Pháp đều tới, cậu thấy bọn họ sao?"
Tư Đồ Triệt nhẹ giọng hỏi.
"Ừ."
Âu Dương Thụy gật đầu ý bảo thấy.
"A ——."
Hạ Tịch Nguyệt quát. Cô đã lỡ mất giờ bay rồi, lập tức lấy điện thoại di động ra thì thấy đã chuyển sang chế độ im lặng từ lúc nào rồi.
Nhất định là tên khốn kiếp Âu Dương Thụy đã làm, nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ của Cổ Tây, Hạ Tịch Nguyệt lập tức gọi điện thoại.
“Thật xin lỗi, mình ngủ quên, cậu đi chưa?”
Hạ Tịch Nguyệt xin lỗi nói đến.
"Còn chưa, mình đang chờ cậu."
Bên kia Cổ Tây đang ngồi ở sân bay chờ Hạ Tịch Nguyệt.
“Nhưng máy bay đã cất cánh rồi.”
Giọng Hạ Tịch Nguyệt như đưa đám. Bọn họ đi chuyến bay 10 giờ, vốn cô nghĩ rằng mình sẽ phải đi chuyến sau để đuổi theo nhưng không phải như thế.
“Không sao, chúng ta có thể đi chuyến khác, biết cậu trễ nên mình đã đổi vé thành hai giờ chiều rồi.”
“Có thật không? Tốt quá, vậy cậu ở đó đợi mình…mình sẽ lập tức đến đó.”
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng thiếu chút nữa muốn nhảy cẫng lên ở trên giường.
"Vậy mình ở phi trường chờ cậu."
Cổ Tây nói xong cũng cúp điện thoại. Vì anh sợ nếu chần chừ sẽ nghe thấy tiếng cô từ chối. Nhận được điện thoại của cô anh vừa mừng vừa sợ, sợ Hạ Tịch Nguyệt nói không đi được. Hiện tại thì cũng có thể an tâm được rồi.
Âu Dương Thụy từ dưới lầu bưng điểm tâm đi tới phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ liền nhìn đến Hạ Tịch Nguyệt đã mặc quần áo tử tế chuẩn bị rời đi. Thấy Âu Dương Thụy Hạ Tịch Nguyệt không khỏi tức giận quát:
"Âu Dương Thụy, cái người khốn kiếp, anh ở nhà mà lại không chịu gọi em dậy, hại em ngủ quên lỡ mất chuyến bay.”
“Vợ ơi, anh thấy em ngủ say nên không quấy rầy em. Chuyện thiên hạ đại sự cũng không quan trọng bằng chuyện vợ anh ngủ.”
Âu Dương Thụy cười giải thích với Hạ Tịch Nguyệt, không sai Âu Dương Thụy chính là cố ý, tốt nhất là Hạ Tịch Nguyệt một ngày hôm nay cũng không đi được, vậy thì càng tốt hơn.
"Hừ, em thấy anh chính là cố ý."
Nhìn Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt xác định. Cùng sống chung với Âu Dương Thụy lâu như vậy, cô còn không hiểu tính anh sao?
“Vợ ơi, chúng ta không nói nữa, em xem anh đem bữa sáng em thích lên cho em này.”
Âu Dương Thụy cười nói đến.
"Không ăn, em còn phải bay đó. Hiện tại mấy giờ rồi mà anh còn bắt em ăn điểm tâm?”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay lo lắng nói.
"Không được, anh mới mặc kệ mấy giờ rồi, dù sao em nhất định phải ăn một chút gì đó, đợi anh sẽ tự mình tiễn em đi phi trường. Sẽ không để cho em bị trễ, nếu như đã trễ anh liền dùng chuyên cơ đưa em đi được chưa."
"Vậy cũng được."
Thật sự là không cưỡng được Âu Dương Thụy , cứ dong dài như thế sẽ mất thời gian, cho nên Hạ Tịch Nguyệt đồng ý. Nói xong Hạ Tịch Nguyệt ăn như hổ đói.
"Như vậy có thể đi chưa."
Hạ Tịch Nguyệt đem mâm không thả vào trong tay Âu Dương Thụy, nhìn anh nói. Cũng đã mười hai giờ, cư nhiên để cho mình ăn điểm tâm thật không biết Âu Dương Thụy nghĩ thế nào nữa, Hạ Tịch Nguyệt không khỏi ở trong lòng nói lầm bầm. Cơm nước xong, Âu Dương Thụy liền tuân thủ cam kết tự mình lái xe đưa Hạ Tịch Nguyệt chạy tới phi trường. Trên xe Hạ Tịch Nguyệt liền lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho Cổ Tây.
"Này, Cổ Tây, bây giờ mình đang ở trên xe, cậu nói cho mình biết cái trạm xét vé ở đâu, mình trực tiếp qua đó là được. Tiết kiệm thời gian mình tìm tới tìm lui."
Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại nói với Âu Dương Thụy:
"Anh cho em xuống cửa phía nam là được rồi.”
"Ừ."
Âu Dương Thụy trầm thấp trả lời một tiếng ừ, cũng không có nói thêm cái gì. Âu Dương Thụy tài lái xe thật không phải nói nhiều, rất nhanh đã đem Hạ Tịch Nguyệt đưa đến phi trường. Đẩy cửa xuống xe, Hạ Tịch Nguyệt xách theo hành lý của mình rồi nhìn anh nói:
“Anh không cần đưa em đâu, tự em vào được.”
Sau đó mình liền vội vội vàng vàng chạy vào. Âu Dương Thụy vừa định quay đầu xe liền nhìn hộ chiếu ở ghế phụ trên xe.
"Thật đúng không thể làm người ta yên lòng."
Cởi xuống dây nịt an toàn, cầm hộ chiếu, liền hướng bên trong sân bay đi tới. Vừa vào cửa liền nhìn đến Hạ Tịch Nguyệt đang ở chỗ ngồi lo lắng tìm kiếm cái gì.
"Hộ chiếu."
Âu Dương Thụy đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, cầm hộ chiếu trong tay đưa cho Hạ Tịch Nguyệt, sau đó dịu dàng nói.
"Ai nha, thì ra là ở trong tay anh, em còn tưởng rằng mình quên mang theo đấy."
Hạ Tịch Nguyệt lập tức đứng lên, nhận lấy hộ chiếu trong tay Âu Dương Thụy cười nói.
“Em nha, thật đúng là hậu đậu, em nói như thế làm sao anh yên tâm để em ra nước ngoài đây.”
Hạ Tịch Nguyệt le lưỡi hướng về phía Âu Dương Thụy dí dỏm nói:
"Ai nha, người ta đây không phải là lần đầu tiên sao, khó tránh khỏi có chút khẩn trương mà? Trước kia đều là anh dẫn em ngồi máy bay tư nhân , chỗ nào cần chuẩn bị hộ chiếu đâu."
"Em thật là."
"Anh đi về đi, em muốn xét vé rồi."
Hạ Tịch Nguyệt đã thấy Cổ Tây rồi, cho nên thúc giục Âu Dương Thụy rời đi. Bởi vì cô cũng không nỡ xa Âu Dương Thụy, trong lòng có cảm giác kì lạ.
"Chăm sóc thật tốt cho mình." Âu Dương Thụy dặn dò.
"Ừ, em biết rồi."
Hạ Tịch Nguyệt cười nói. Đang lúc ấy thì, Âu Dương Thụy thấy điểm đỏ hồng ngoại tuyến trên người Hạ Tịch Nguyệt, Âu Dương Thụy dù sao cũng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, tự nhiên biết vật kia là cái gì. Lập tức gọi Hạ Tịch Nguyệt:
"Cẩn thận."
"Phanh ——."
Đạn xuyên qua lồng ngực Âu Dương Thụy, máu tươi nhiễm đỏ cặp mắt Hạ Tịch Nguyệt .
"A ——, Thụy, Thụy, anh làm sao vậy?."
Hạ Tịch Nguyệt kêu khóc. Cô tại sao luôn mềm yếu khiến cho Thụy vì cô mà bị thương. Nhìn Âu Dương Thụy té trong ngực của mình, vừa lúc đó trong phi trường vang lên chuông thông báo:
"Xin mời hành khách đi chuyến bay 2778 đi Anh, nhanh chóng đến cửa xoát xé số 2….”
Âu Dương Thụy cố nén đau đớn hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Anh không sao, em đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi, em đi nhanh đi, chớ vì anh mà bỏ lỡ cơ hội thực hiện ước mơ của mình.”
Vì không để cho Hạ Tịch Nguyệt lo lắng, Âu Dương Thụy cười nói với Hạ Tịch Nguyệt. Cổ Tây xa xa thấy được tình huống của bên này, cho nên vội vội vàng vàng chạy tới.
"Nguyệt Nguyệt, cậu không sao chớ."
Cổ Tây khẩn trương nói. Bởi vì sát thủ dùng súng cách âm, cho nên cũng không có làm cho phi trường hỗn loạn.
"Cổ Tây, thật xin lỗi, mình nghĩ mình không thể đi Anh." Hạ Tịch Nguyệt hốt hoảng nhìn Âu Dương Thụy rồi nói với Cổ Tây.
"Nguyệt Nguyệt?"
Cổ Tây thất vọng gọi.
“Đối với mình mà nói, không có gì quan trọng hơn chồng mình.”
Hạ Tịch Nguyệt che ngực Âu Dương Thụy, hốt hoảng nói.
“Nhưng cậu biết nếu bỏ cơ hội lần này, cả đời này sẽ không thể có lần nào nữa.”
Cổ Tây tiếp tục khuyên. Tất cả những người dự thi cuộc thi này đều biết, nếu vì nguyên nhân gì mà không tham gia được, sẽ đưa vào danh sách đen thì không còn cơ hội tham gia lần nữa.
Tất cả những người đam mê khiêu vũ đều muốn mượn cơ hội này để khẳng định bản thân mình. Huống chi Cổ Tây mong muốn cơ hội được cùng với Hạ Tịch Nguyệt thi đấu, làm sao có thể buông tay được.
Vô luận từ phương diện nào mà nói, Cổ Tây đều mong Hạ Tịch Nguyệt đi cùng mình. Nghe được lời Cổ Tây nói, Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh kiên định:
“Cho dù đời này mình không còn cơ hội thi đấu nữa, từ này về sau không khiêu vũ nữa, mình cũng không rời khỏi chồng mình một bước.”
Cổ Tây bị lời nói của Hạ Tịch Nguyệt làm cho kinh sợ bước thụt về sau vài bước, anh chưa bao giờ thấy qua Hạ Tịch Nguyệt kiên quyết như thế. Cổ Tây không khỏi ở trong lòng hỏi:
‘Thật chẳng còn cơ hội nào sao. Mình cứ như vậy bỏ qua sao.’
Chỉ thấy Âu Dương Thụy ở nơi Hạ Tịch Nguyệt không nhìn thấy được, anh cười với Cổ Tây, giống như đang muốn nói:
“Vợ tôi quan tâm nhất vẫn là tôi, là Âu Dương Thụy tôi mà thôi. Dù cậu có dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào thắng được tôi.”
Cổ Tây cũng hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Thụy giống như đang nói:
"Ngay cả như vậy, tôi cũng vậy sẽ không cứ thế mà từ bỏ ."
Đang lúc ấy thì Tư Đồ Triệt cũng dẫn người chạy tới, Âu Dương Thụy nằm trên băng ca cố nén đau không ngừng an ủi Hạ Tịch Nguyệt:
“Vợ ơi anh không sao, em đừng lo lắng.”
Chỉ cần vợ mình không rời khỏi mình, vết thương nhỏ này có là cái gì.
"Ừ, ừ, em không sao, anh đừng nói chuyện, tránh mất thể lực."
Hạ Tịch Nguyệt khóc không ra tiếng mà nói. Nghe được âm thanh Hạ Tịch Nguyệt, lại thêm vào vết thương truyền tới đau đớn, Âu Dương Thụy rốt cuộc không nhịn được hôn mê bất tỉnh.
"Thụy, Thụy. . . . . . ."
Thấy Âu Dương Thụy hôn mê bất tỉnh, Hạ Tịch Nguyệt lập tức gọi tên anh.
"Không có chuyện gì đâu chị dâu, tất cả giao cho tôi.” Tư Đồ Triệt vào phòng giải phẩu an ủi Hạ Tịch Nguyệt.
"Phanh ——."
Cửa phòng giải phẫu đóng lại. Hạ Tịch Nguyệt đứng ở ngoài đó chờ Âu Dương Thụy ra ngoài.
Đông Phương Húc cùng Vân Nặc cũng chạy tới.
Hạ Tịch Nguyệt ở đó bất động không ăn uống gì suốt ba canh giờ, cô không khóc cứ ở đó như một pho tượng.
Vân Nặc thấy Hạ Tịch Nguyệt như vậy, đau lòng đi tới an ủi:
"Nguyệt Nguyệt, sẽ không có chuyện gì , cậu nghỉ ngơi một chút đi."
“Vân Nặc, anh ấy vẫn còn ở bên trong, mình sao có thể ngồi yên được. Cậu không biết đâu, mình thấy Âu Dương Thụy chảy máu rất nhiều, anh ấy bị thương trước mặt mình, anh ấy gục trước mắt mình. Anh ấy vì mình mà bị thương, lúc nào anh ấy cũng vì mình mà bị thương hết cả, mình làm sao bây giờ, mình sợ anh ấy bỏ mình lại, mình sợ mình lại như trước kia, mình chỉ có một mình.”
Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi kêu khóc.
"Sẽ không, sẽ không, Nguyệt Nguyệt vĩnh viễn đều không phải là một người, Nguyệt Nguyệt còn có mình, còn có những người bạn quan tâm cậu mà."
Vân Nặc kéo Hạ Tịch Nguyệt vào lòng an ủi.
“Đúng vậy, chị dâu, chị đừng khóc nữa, đừng hành hạ mình, Thụy yêu chị, đợi đến khi cậu ấy tỉnh lại sẽ đau lòng khi thấy chị khóc đó.” Đông Phương Húc khuyên giải.
“Anh nói đúng, tôi không khóc, tôi không rơi nước mắt nữa, Thụy ghét nhất tôi khóc, bởi vì như thế anh sẽ đau lòng, từ nay về sau Hạ Tịch Nguyệt tôi không bao giờ khóc nũa. Cũng không để Thụy đau lòng vì tôi nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt ở trong ngực Vân Nặc, vừa lau chùi nước mắt của mình vừa nói.
"Nguyệt Nguyệt, cậu đừng như thế, cậu như vậy làm chúng mình rất lo lắng.”
Thấy Hạ Tịch Nguyệt tra tấn mình như vậy Vân Nặc không khỏi cũng đau lòng nước mắt chảy xuống.
"Không khóc, mình không muốn Thụy tỉnh lại thấy mình khóc, như vậy anh ấy sẽ lo lắng.”
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt lại bất động ngồi ở chỗ này, vô luận ai nói cái gì cô cũng không đứng lên. Rốt cuộc, sau tám giờ phẫu thuật, Tư Đồ Triệt cuối cùng đã đi ra ngoài. Lấy khẩu trang ngoài miệng xuống, Tư Đồ Triệt liền hướng về phía Hạ Tịch Nguyệt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nói:
“Chị dâu đã không sao rồi, giải phẫu thành ocong, Thụy bây giờ không còn nguy hiểm tính mạng nữa, chờ thuốc mê qua đi sẽ tỉnh lại.”
"Cám ơn anh."
Nghe được Âu Dương Thụy không có chuyện gì, phút chốc kia Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được nữa hôn mê bất tỉnh.
"Chị dâu!”
"Nguyệt Nguyệt."
"Phu nhân."
Đông Phương Húc Vân Nặc còn có Đông Phong kêu lên. Tư Đồ Triệt lập tức tiến lên kiểm tra một phen sau đó nói:
"Không có việc gì, do quá lo lắng một ngày không ăn gì nên té xỉu. Đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi.”
Lần này Âu Dương Thụy nhặt về được một cái mạng vì viê đạn đi trệt lồng ngực một centimet, nếu như không may mắn có lẽ hoa đà tái thế cũng không cứu được anh nữa.
Hạ Tịch Nguyệt vừa tỉnh lại liền nhìn đến trên tay mình đầy ống truyền dịch. Thấy Vân Nặc đang ngồi ở mép giường Hạ Tịch Nguyệt lập tức hỏi:
"Thụy đâu?"
“Anh ấy không có việc gì nữa đang ở phòng bệnh, thuốc tê còn chưa tan hết.”
Vân Nặc hướng Hạ Tịch Nguyệt nói.
"Cái gì, mình muốn đi xem anh ấy."
Nói xong Hạ Tịch Nguyệt nhổ hết kim tiêm trong tay, ngồi dậy bước xuống giường.
“Nguyệt Nguyệt trước hết cậu hãy ăn uống chút gì đó, mình sẽ đưa cậu đến gặp Âu Dương Thụy, thân thể của cậu cần phải chăm sóc nếu không cậu muốn khi Âu Dương Thụy gặp cậu sẽ nhìn thấy bộ dạng này sao?”
Vân Nặc khuyên nhủ.
“Đúng, mình không thể để cho Thụy lo lắng, mình phải bảo vệ bản thân mình cho tốt. Vân Nặc cậu mau lấy cơm cho mình ăn, ăn xong mới có sức để chăm sóc Thụy.”
"Được, mình lập tức đến đưa cho cậu"
Thấy Hạ Tịch Nguyệt muốn ăn thứ gì đó rồi, Vân Nặc cũng vui mừng. Hạ Tịch Nguyệt cứ như vậy ăn đồ do Vân Nặc mang đến bất kể ngon hay không ngon cô đều ăn. Cô ăn để lấy sức chăm sóc cho Âu Dương Thụy.
Ăn cơm xong về sau, Hạ Tịch Nguyệt lập tức liền chạy về phía phòng bệnh Âu Dương Thụy. Thấy anh đang mang chụp dưỡng khí, Hạ Tịch Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này còn có một mặt yếu ớt như vậy. Anh vẫn luôn là cường thế như vậy. Giống như không có chuyện gì là có thể đánh gục anh.
Nhìn người đàn ông yếu đuối nằm trên giường bệnh nước mắt Hạ Tịch Nguyệt rơi xuống. Đã nói không khóc nữa nhưng không thể nào tự kiềm chế được bản thân mình không khóc.
Hạ Tịch Nguyệt vừa lau nước mắt của mình vừa đi đến bên giường Âu Dương Thụy. Nắm lên tay Âu Dương Thụy nói:
“Ông xã, thật xin lỗi, thật xin lỗi, vì em nên anh mới bị thương, đều do em. Nếu em không yếu đuối, nếu em mạnh mẽ một chút, có lẽ anh sẽ không vì em mà bị thương.”
Lần đầu tiên Hạ Tịch Nguyệt cảm giác mãnh liệt rằng mình là nhược điểm lớn nhất của Âu Dương Thụy. Nếu cô không mạnh mẽ lên không sớm thì muộn sẽ hại chết Âu Dương Thụy. Mình không thể hại anh, mình phải bảo vệ được mình cũng là bảo vệ anh. Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy đang nằm ngủ, trong lòng suy nghĩ.
Sau đó như là nghĩ đến cái gì, lau khóe mắt nhìn Âu Dương Thụy vừa cười nói:
“Em sẽ không khóc, không phải anh nói nước mắt em giống trân châu rất quý sao. Anh không muốn nhìn thấy em khóc dù là vì ai cũng vậy, vì anh cũng không được. HIện tại em sẽ nghe lời anh không khóc nữa. Em sẽ nghe lời anh, anh mau tỉnh lại có được không?”
Ông xã, chỉ cần anh tỉnh lại từ nay về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh. Không phải anh không thích em khiêu vũ trước mặt người đàn ông khác sao, chỉ cần anh tỉnh lại, em đồng ý từ nay về sau chỉ có mình anh mới thấy em khiêu vũ thôi.
Ông xã chỉ cần anh tỉnh lại cái gì em cũng đồng ý với anh. Cầu xin anh tỉnh lại có được không, em không muốn anh cũng như ba mẹ đều rời bỏ em. Ông xã, em yêu anh, em không thể không có anh, anh nghe thấy không?”
Hạ Tịch Nguyệt bi thương hướng về phía trên giường bệnh nhìn Âu Dương Thụy không phản ứng chút nào nói.
“Anh nghe rồi vợ ơi.”
Chỉ thấy trên đầu truyền đến một giọng nam vui thích.
“Chồng ơi, anh đã tỉnh, thật sự là quá tốt rồi.”
Nghe được âm thanh Âu Dương Thụy, thấy Âu Dương Thụy tỉnh lại, Hạ Tịch Nguyệt vừa vui mừng vừa kinh ngạc nói.
“Ừ, anh nghe được tiếng gọi thâm tình của vợ anh, anh không thể bất tỉnh được.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến.
"Tiếng gọi thâm tình?"
Hạ Tịch Nguyệt trong lúc nhất thời còn không có phản ứng kịp. Sau đó giống như là nghĩ đến cái gì đó, lập tức quát:
"Âu Dương Thụy cái người khốn kiếp, anh đã tỉnh từ lúc nào?."
“Hình như là lúc em thổ lộ với anh.”
"Anh đã tỉnh tại sao không mở mắt."
Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói
"Vốn là tính toán nghe một hồi nữa, nhưng khi nhìn đến người kia sao khẩn trương quá nên mới có thể tỉnh sớm như vậy."
Âu Dương Thụy cười nói.
"Khốn kiếp, anh chính là tên khốn kiếp từ đầu đến chân, tại sao lai đẩy em ra lúc đó. Anh có biết là anh làm em lo sắp chết rồi không?”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong liền nhào tới trong ngực Âu Dương Thụy khóc. Vốn là nói xong không khóc , nhưng khi nhìn thấy Âu Dương Thụy , Hạ Tịch Nguyệt vẫn là nhịn không được rơi nước mắt.
"Nha đầu ngốc, anh hiện tại chỉ là thân thể bị thương mà thôi, nếu như mà anh không giúp em ngăn cản phát súng kia như vậy anh sẽ đau lòng, đau lòng là không thuốc chữa được .
Mặc dù bây giờ thân thể anh bị thương, nhưng nếu như làm thương tổn đến em thì anh sẽ tự trách cả đời mình vì không bảo vệ tốt cho em.
Em coi như vì anh mà an tâm đi không cần suy nghĩ chuyện này nữa có được không?”
Âu Dương Thụy ôm Hạ Tịch Nguyệt trong ngực, dịu dàng nói. Mới vừa rồi nói chuyện với Hạ Tịch Nguyệt nhẹ nhõm như vậy, chính là không muốn cô sẽ suy nghĩ lung tung, kết quả cô vẫn còn suy nghĩ lung tung.
"Làm sao có thể không nghĩ. Anh chỉ biết là thương ở thân thể của em, đau ở tâm anh. Nhưng anh có biết hay không, anh bị thương cũng đồng nghĩa với việc trên ngực em như đâm một nhát dao, anh có biết không?
“Anh biết, anh biết nhưng nếu không đỡ phát súng đó thay em thì anh sẽ hối hận cả đời. Giống như chuyện em vì anh mà mất đi cơ hội tranh tài sao?”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc hỏi. Hạ Tịch Nguyệt lập tức lắc đầu một cái sau đó hướng về phía Âu Dương Thụy nói:
“Em vĩnh viễn không hối hận, cho dù có chọn lại lần nữa em vẫn chọn anh. Bởi vì anh là lựa chọn cuối cùng của em.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy thâm tình nói. Trước kia muốn cho Hạ Tịch Nguyệt nói những lời này, Hạ Tịch Nguyệt là thế nào cũng nói không nói ra. Nhưng trải qua chuyện khởi tử hoàn sinh của Âu Dương Thụy lần này, Hạ Tịch Nguyệt trong lúc bất chợt đã hiểu nhiều chuyện.
Về sau chỉ cần là trong lòng mình muốn nói, sẽ nói với Âu Dương Thụy. Nếu như sau này mình hoặc là Âu Dương Thụy một ngày kia không có ở đây, mà mình lại chưa bao giờ nói với anh lời ngon tiếng ngọt, như vậy không phải là cả đời mình tiếc nuối sao.
"Thùng thùng."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào."
Âu Dương Thụy lạnh giọng mà nói.
“Biết cậu mới tỉnh lại nên mình tới kiểm tra một chút.”
Tư Đồ Triệt vừa đi về phía Âu Dương Thụy. Kiểm tra xong về sau, Tư Đồ Triệt dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Âu Dương Thụy :
“Âu Dương Thụy cậu nói cho mình biết rốt cuộc cậu có phải là người của trái đất không vậy? Người bình thường bị đạn bắn ít nhất nằm viện một tháng, cậu hiện tại có thê động đậy được. Chỉ nằm có một buổi tối vết thương đã khép miệng lại rồi. Cậu nên cho mình mượn thân thể của cậu nghiên cứu một chút đi thôi.”
Âu Dương Thụy kỹ năng khôi phục thân thể thật là quá nhanh, cho nên Tư Đồ Triệt thật có hứng thú muốn nghiên cứu một chút .
"Cậu nói thử đi?”
Âu Dương Thụy nhướng mày nhìn Tư Đồ Triệt nói
"A, mình biết rồi."
Tư Đồ Triệt ủ rủ nói. Sau đó còn nói thêm:
“ Tứ Đại Hộ Pháp đều tới, cậu thấy bọn họ sao?"
Tư Đồ Triệt nhẹ giọng hỏi.
"Ừ."
Âu Dương Thụy gật đầu ý bảo thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook