Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
-
Chương 42
Lam Tử Tuyết cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của hắn đang lôi kéo cô, xoa xoa cổ tay bị đau, không bình tĩnh nói:
“Em muốn nói rõ chuyện này!”
Tạ Phong liếc qua vết hằn đỏ trên tay cô, nhẫn nhịn vươn tay nắm lấy tay cô nhưng lại hụt mất:
“Có chuyện gì về nhà rồi nói.”
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Lam Tử Tuyết bước vài bước ra xa Tạ Phong, gằn giọng hỏi.
Hắn không đổi nét mặt, nhàn nhạt trả lời: “Tình cờ.”
Tình cờ?! Tình cờ mà có cả xe cứu thương, xe cảnh sát đi kèm, e rằng hai chữ này trẻ lên ba chưa chắc đã tin, hắn như thế mà lại chọn nói dối cô.
“Vậy anh giải thích xem những lời lúc nãy Tạ Nhạc nói là như thế nào?” Xin anh, đừng gạt em!
“Chỉ là hiều lầm.”
Hết tình cờ rồi đến hiểu lầm, chẳng lẽ một người thông minh như anh lại chẳng thế tìm một lí do khác để lừa em sao.
Lam Tử Tuyết phát ra những tiếng cười vụn vặt, cười trời đất trêu người, cười hắn không tin tưởng cô, cười chính cô ngu ngốc, thế giới của hắn là vùng cấm địa mà cô không thể bước vào, dù chỉ là một bước.
“Anh không còn gì để nói với em nữa sao?” Cô nghe thấy đâu đó tiếng tim mình rạn nứt.
“Không còn.” Vỡ vụn.
“Em cho anh cơ hội cuối cùng.”
Hắn không trả lời, im lặng đến tịch mịch. Lam Tử Tuyết cảm thấy khắp người lạnh lẽo dù bây giờ đang là một đêm hè ấm áp. Bức tường ngăn cách giữa hai người không biết từ lúc nào mà xuất hiên, đến giờ nhìn lại, đã lớn đến kinh người. Có lẽ là trong vài ngày xa cách, sự ngờ vực đã chiếm trọn tâm trí cô, có lẽ là trong gần một năm ở bên nhau, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn. Người đàn ông đứng trước mặt cô tựa như làn sương khói, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Chiếc nhẫn đó...”
“Em không cần quan tâm!” Hắn đột nhiên quát lên khiến cô giật mình, vô thức lùi về phía sau vài bước, ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.
“Sau này em đừng bao giờ hỏi đến chuyện đó nữa.” Tạ Phong siết chặt hai tay thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Đối mặt với những câu hỏi mông lung của cô, hắn vẫn điềm tĩnh trả lời, trên gương mặt băng giá vẫn mảy may không chút cảm xúc, tại sao vừa rồi lại phản ứng mạnh như vậy? Một chữ “Đình” kia càng khiến cho Lam Tử Tuyết mơ hồ, rất nhiều rất nhiều những sự mơ hồ vụn vặt tạo thành một niềm hoài nghi lớn trong tim cô, thả lỏng bàn tay đang gồng mình gánh chịu, con tim mệt mỏi rã rời không muốn đấu tranh nữa rồi.
“Được, tuỳ anh.” Buông một câu lạnh nhạt, Lam Tử Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ từng bước từng bước bước về phía trước, phía sau không truyền đến âm thanh truyền đi nhưng người kia cũng không giữ cô lại.
Người ta vẫn thường nói hạnh phúc quá dễ dàng có được là hạnh phúc không vững chãi, Lam Tử Tuyết vẫn không tin nhưng giờ cô không muốn tin cũng không được nữa rồi. Rời khỏi nơi đó một khoảng thời gian, chỉ việc giải thích với dì Trương cũng đã là một vấn đề, dì nhất quyết giữ cô lại khiến cô thấy khó xử nhưng vì một câu “Tuỳ cô ấy” của hắn, dì cũng đành phải buông cô ra. Nói sao nhỉ, cô không có cảm giác an toàn, còn hắn chắc là có cảm giác bị phản bội. Cô đã chọn tin vào mối nghi ngờ trong lòng mình nhưng lại không chọn tin hắn, hắn lại chọn im lặng chứ không muốn giải thích.
Trong tính cách của hai người luôn phải có điểm bù trừ cho nhau, nhưng cả cô và hắn lòng tự tôn lại quá lớn, không chịu được người kia không tin tưởng mình.
Cuộc sống sau khi rời đi cũng không tệ. Hằng ngày đều đến Wisteria làm việc từ sáng sớm, chiều tối thì về nhà, mệt có thể lăn ra ngủ trên sofa, đói có thể đến những tiệm ăn gần khu chung cư, nhàm chán thì dạo phố, shopping, lúc rảnh rỗi thì học pha chế vài loại thức uống hoặc bánh ngọt mới rồi chia cho mọi người. Cuộc sống không tệ!
Chỉ là nếu như có hắn...
Không cho đi làm cả ngày, đi làm về mệt liền được chuyển từ sofa vào phòng ngủ, có đói cũng không được ra ngoài ăn, vừa dầu mỡ lại không đảm bảo vệ sinh, chắc hắn sẽ lại càu nhàu rồi xắn tay áo xuống bếp, nếu nhàm chán thì cùng đi dạo, cô cứ việc chọn, quẹt thẻ cứ để hắn, kể cả những thứ thức uống cô lần đầu pha chế khó uống đến cỡ nào hắn cũng đều nuốt vào bụng.
Chẳng phải sẽ rất tuyệt sao...
Một tuần nay chẳng có việc gì tồi tệ xảy ra, có chăng đối với Lam Tử Tuyết đã chẳng còn gì tệ hơn nữa rồi. Cảnh sát có tới hỏi cô qua loa vài câu vào ngày hôm sau, đồng thời cũng báo cho cô biết vụ việc của Lam Tử Yên vẫn còn đang được điều tra, hiện tại chưa có thông tin gì mới, lúc cô gặng hỏi họ cũng chỉ ậm ờ trả lời cho có lệ rồi rời đi. Lam Tử Tuyết chỉ cười thầm, có vẻ như Tạ Phong phong toả thông tin rất tốt nếu không báo chí mấy ngày qua hẳn đã giật tít từ lâu, Lam Tử Yên không có người bảo hộ đồng nghĩa với việc cho dù cảnh sát có làm ngơ chuyện này cũng chẳng ai kháng nghị.
Nhạc Vận điên rồi, lúc nghe Lam Tử Tuyết nghe được tin này bà ta đã bị bắt vào trại tâm thần. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ bà ta là người cô hận nhất, giết mẹ, cướp cha, không ít lần muốn hại cô. Nhưng nhìn thấy bà ta hai mắt thẫn thờ nắm lấy song sắt, chỉ nhớ mỗi tên con gái, cô chỉ cảm thấy đau lòng, gieo nhân nào gặt quả nấy, “quả” này họ cũng đã nhận đủ rồi!
Lúc Lam Tử Trình gọi điện về, cô cũng chỉ có thể ừm ờ, không dám nói cho cậu biết chuyện này, cứ mỗi lần nói chuyện cùng cậu Lam Tử Tuyết lại thấy tội lỗi, dường như cô đã gián tiếp tạo ra một Lam Tử Tuyết thứ hai - cô độc không người thân thích.
Ánh nắng ngoài kia quả thực rất ấm áp nhưng nó không thể bao phủ toàn bộ trái đất, cũng không thể làm tan chảy băng tuyết vĩnh cửu. “Hạnh phúc”, người ta vẫn thường bảo nó rất đẹp, nhưng vẫn là chẳng được mấy người thấy được dáng vẻ đó. Cuộc sống luôn luôn keo kiệt, nó chẳng cho không ai thứ gì bao giờ.
“Cậu điên rồi à?!”
Người người trong quán đều bị tiếng hét của Bích Chi làm cho kinh hãi, nhất loạt hướng ánh mắt về phía cô. Lam Tử Tuyết đã đoán trước được phản ứng của cô, chỉ cười nhạt không đáp.
Bích Chi thở hồng hộc, vội vã nốc cạn ly trà cho hạ hoả. Cô thở dài nhìn dáng vẻ không mấy quan tâm của Lam Tử Tuyết, không biết nên trách cô ngốc hay là quá thông minh đây!
“Cậu còn cười!”
“Nhưng tớ không khóc được.”
Bích Chi im lặng, sững sờ nhìn Lam Tử Tuyết đang nốc nước vào bụng để tránh né ánh mắt của cô.
“Hai người rốt cuộc là vì sao mà cãi nhau? Sao không nói gì với tớ!” Bích Chi nắm lấy bàn tay lặng ngắt của Lam Tử Tuyết, xoa mãi vẫn không thấy ấm.
“Bọn mình không có cãi nhau thì có chuyện gì để nói với cậu.” Lam Tử Tuyết cười nhạt “Chỉ là bọn mình đều muốn suy nghĩ thêm...”
“Suy nghĩ, suy nghĩ, hai người có gì mà suy nghĩ, cứ nói ra đi không phải tốt sao? Chẳng phải đã ở bên nhau lâu như vậy rồi sao, sao còn giống như con nít mà giận dỗi vậy!” Bích Chi gần như tức giận mà quát lên, tích cách của Lam Tử Tuyết cuối cùng vẫn là hướng nội, có chuyện gì cũng đều giữ trong lòng không chịu nói ra rồi lại tự dày vò mình, cả cô cũng thấy bực mình chứ đừng nói gì là Tạ Phong!
“Chính là chuyện của Lam Tử Yên lần trước, vụ đó vẫn chưa có tiến triển gì thì tuần trước tớ và Tạ Nhạc phát hiện Tạ Vĩnh Kỳ và Nhạc Cẩm... tự sát trong nhà đối diện. Rồi sau đó...” Lam Tử Tuyết càng kể, Bích Chi càng há hốc mồm, mắt mở lớn không dám tin vào những chuyện này.
“Chuyện là thế đấy!” Lam Tử Tuyết nhàn nhạt nói, âm thầm thở ra một hơi, đã tập luyện rất nhiều lần, cô chỉ sợ mình chưa nói hết đã run cầm cập hay bật khóc.
Bích Chi mím môi, mặt xanh đi. Xem ra thật sự đã bị doạ sợ chết khiếp, một tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô vẫn là chưa từng tiếp xúc với những chuyện kiểu này.
“Cậu nghi ngờ Tạ Phong?” Bích Chi e dè hỏi, thầm quan sát sắc mặt Lam Tử Tuyết.
Hai tay Lam Tử Tuyết đè lên gối, đan vào nhau, ánh mắt đăm chiêu chìm trong tĩnh lặng, vấn đề này cô vẫn luôn tự hỏi lòng mình.
“Ngoài anh ấy ra tớ không nghĩ còn ai khác.” Cười gượng một tiếng, lí do này quá ép buộc rồi.
“Giả sử... tớ chỉ giả sử thôi. Nếu đúng là anh ta thì sao?”
“Tớ... không biết nữa.” Giọng cô nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nếu thật sự như vậy thì sao, cô sẽ ghê tởm hắn độc ác, nham hiểm, tàn bạo, giết người không nương tay? Hay tha thứ cho mọi chuyện vì cuối cùng nguyên nhân vẫn là do cô?
“Nếu là anh trai cậu làm những chuyện này, cậu sẽ nghĩ sao?”
“Tớ không biết... không biết! Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!” Bởi vì hắn là người cô yêu, cô không cho phép hắn làm vậy.
“Tử Tuyết, lí trí quá đối khi lại không tốt đâu!” Bích Chi nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Lam Tử Tuyết.
“Nghe lời tớ, cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội, hai người hãy mặt đối mặt mà nói chuyện với nhau một lần, thành thật với nhau, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Vỗ về vai cô, Bích Chi đã lớn lên cùng Lam Tử Tuyết, cô có ngốc đến đâu cũng hiểu mối băn khoăn đè nặng trong lòng Lam Tử Tuyết chỉ vì hai chữ “em gái” mà bao nhiêu năm nay cô không muốn thừa nhận, lòng nhân từ quá độ khiến cô không chấp nhận người mình yêu là một kẻ giết người tàn bạo.
Cơn mưa phùn của mùa hè vội đến cũng vội đi, chưa kịp bật ô đã vội ngớt, cũng giống như duyện phận con người, ngắn ngủi đến đáng thương.
Tiếng nhạc du dương của bản Sonat Ánh Trăng vang lên, tiếng trò chuyện xung quanh như nhỏ lại, nhường chỗ cho âm thanh lay động lòng người. Trăng hôm nay rất đẹp, không phải ngày rằm nhưng lại to và sáng hơn mọi ngày. Chất lỏng chứa hơi cay theo cổ họng vào dạ dày, một chút còn lại sóng sánh trong ly, huyền ảo dưới ánh đèn mờ.
“Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?” Cánh tay trắng trẻo thon dài của một người đàn ông vươn ra trước mặt, gã cúi người lịch thiệp.
“Xin lỗi, rượu có lẽ cuốn hút với tôi hơn so với bản nhạc này!” Người phụ nữ hơi nâng ly, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.
Người đàn ông ngoại quốc cười thu tay lại, vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
Lam Tử Tuyết thở ra một hơi, vội đặt ly rượu xuống bàn, đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy một cái ghế nào để ngồi, dù cho đây là tiệc đứng thì các sân to như thế này cũng phải có ít nhất một cái ghế chứ! Cũng may hôm nay cô mặc một bộ váy khá thoáng, lại thoải mái nếu không thì đã bị lửa giận thiêu chết rồi!
Một tuần nay cô đều trốn trong nhà, chán nản không muốn ra ngoài, nếu không phải bà chủ của bữa tiệc này là khách quen của quán này nỉ cô tới thì còn lâu Lam Tử Tuyết mới ra khỏi nhà, vậy mà...
Vẫn còn chưa oán hận xong thì một cơn buồn nôn trào tới. Thôi xong, rượu quả không phải là thứ tốt lành gì!
Lam Tử Tuyết một tay che miệng một tay xách bộ váy vướng víu dày quá đầu gối cắm đầu chạy.
Nhà vệ sinh... nhà vệ sinh...
Ánh mắt bất chợt bị đám đông náo nhiệt thu hút, giữa những cô tiểu thư xinh đẹp, xuất hiện bóng lưng không quen.
Trong tích tắc dừng lại, bản năng chỉ muốn nhào đến ôm chặt lấy người kia, may sao bị chút ít lí trí còn sót lại níu giữ kịp thời.
Sao có thể là anh ấy được!
Không đợi cô kịp quay đầu, hắn đã nhìn thấy cô. Vẫn là ánh mắt đó, vẫn gương mặt đó, vẫn con người cô không thể nào quên, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Đến bây giờ cô vẫn không rõ ngày đó mình vì lí do gì mà bỏ đi, hắn vì gì mà không giữ cô lại, nhưng cái khoảnh khắc hắn quay đầu đi, biến mất trước tầm mắt cô, cô đã thực sự hiểu rồi.
Vô tình cũng là bản chất của con người.
Tình yêu cũng không thể thay đổi một con người.
Sai lầm lớn nhất khi yêu không phải yêu lầm một người mà là yêu một người sai cách. Khi cả hai đều cảm thấy ngột ngạt, tình yêu sẽ bị bóp chết không lí do.
Nếu như tình cảnh này xuất hiện với người khác, cô chắc chắn sẽ chê họ ngốc nghếch, yếu đuối. Nhưng...
Cảm giác khó chịu một lần nữa ập tới, Lam Tử Tuyết lại chạy đi, không muốn tiếp tục nhìn thấy người kia cười nói với người khác nữa.
Khu biệt thự này dường như một mê cung, bên ngoài rất náo nhiệt nhưng bên trong lại không có người. Lam Tử Tuyết phải lên tận lầu 3 mới tìm được nhà vệ sinh. Nước lạnh làm cả người cô run lên, quả là không thể ý vào đêm hè mà ăn mặc phong phanh được.
“Ai?”
Lam Tử Tuyết quay người lại, xung quanh yên tĩnh không một bóng người. Chẳng lẽ cô thần hồn nát thần tính?
Tự cười nhạo bản thân một tiếng, chỉ mới mắt đối mắt với người kia vài giây mà thần hồn cô đã điên đảo như vậy rồi.
Hành lang rộng lớn chỉ có ánh đèn mờ nhạt, tiếng gót giày va vào mặt sàn rõ rệt trong đêm tối, Lam Tử Tuyết đi một vòng, không hiểu sao lại tới trước một cánh cửa kì lạ. Bàn tay dừng lại trước nắm đấm cửa, tiếng hít thở đều đều cũng ngay lập tức ngừng lại.
Rõ ràng là có người.
Lam Tử Tuyết đột nhiên có một cảm giác thôi thúc muốn mở cánh cửa này ra, cuối cùng không nhịn được xoay nắm đấm cửa.
Cửa không khoá, cứ thế mà mở ra. Khác với đường hành lang, bên trong có rất nhiều cây nến trắng đang cháy, tạo nên một không gian huyền dịu. Lam Tử Tuyết bước tới giữa phòng, có khoảng gần 50 cây được sắp quanh tường, đều đã cháy được một nữa. Những bức ảnh chi chít trên tường nhanh chóng thu hút cô. Có rất nhiều bức ảnh, đều là chụp một người đàn ông và một người phụ nữ. Trong bức hình nào người phụ nữ đó cũng cười rất tươi, thân mật khoác vai, ôm em, hay tựa đầu vào người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng tỏ vẻ thâm mật với cô, chỉ là hắn ta không cười.
Lam Tử Tuyết hai tay run run cầm lấy một tấm. Người phụ nữ quả thật rất xinh đẹp, nét Tây Âu toả ra từ người cô, có vẻ là con lai, đôi mắt xanh biêng biếc nhưng dường như vẫn còn thua kém so với đôi đồng tử hai màu của người đàn ông kia, khí chất không thể sai biệt.
Tạ Phong.
Lam Tử Tuyết khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt người phụ nữ.
“Amy?”
“Bộp”, “Bộp“. Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên sau lưng cô kèm theo tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.
“Bingo, cô đoán đúng rồi!”
“Em muốn nói rõ chuyện này!”
Tạ Phong liếc qua vết hằn đỏ trên tay cô, nhẫn nhịn vươn tay nắm lấy tay cô nhưng lại hụt mất:
“Có chuyện gì về nhà rồi nói.”
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Lam Tử Tuyết bước vài bước ra xa Tạ Phong, gằn giọng hỏi.
Hắn không đổi nét mặt, nhàn nhạt trả lời: “Tình cờ.”
Tình cờ?! Tình cờ mà có cả xe cứu thương, xe cảnh sát đi kèm, e rằng hai chữ này trẻ lên ba chưa chắc đã tin, hắn như thế mà lại chọn nói dối cô.
“Vậy anh giải thích xem những lời lúc nãy Tạ Nhạc nói là như thế nào?” Xin anh, đừng gạt em!
“Chỉ là hiều lầm.”
Hết tình cờ rồi đến hiểu lầm, chẳng lẽ một người thông minh như anh lại chẳng thế tìm một lí do khác để lừa em sao.
Lam Tử Tuyết phát ra những tiếng cười vụn vặt, cười trời đất trêu người, cười hắn không tin tưởng cô, cười chính cô ngu ngốc, thế giới của hắn là vùng cấm địa mà cô không thể bước vào, dù chỉ là một bước.
“Anh không còn gì để nói với em nữa sao?” Cô nghe thấy đâu đó tiếng tim mình rạn nứt.
“Không còn.” Vỡ vụn.
“Em cho anh cơ hội cuối cùng.”
Hắn không trả lời, im lặng đến tịch mịch. Lam Tử Tuyết cảm thấy khắp người lạnh lẽo dù bây giờ đang là một đêm hè ấm áp. Bức tường ngăn cách giữa hai người không biết từ lúc nào mà xuất hiên, đến giờ nhìn lại, đã lớn đến kinh người. Có lẽ là trong vài ngày xa cách, sự ngờ vực đã chiếm trọn tâm trí cô, có lẽ là trong gần một năm ở bên nhau, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn. Người đàn ông đứng trước mặt cô tựa như làn sương khói, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Chiếc nhẫn đó...”
“Em không cần quan tâm!” Hắn đột nhiên quát lên khiến cô giật mình, vô thức lùi về phía sau vài bước, ánh mắt sợ sệt nhìn hắn.
“Sau này em đừng bao giờ hỏi đến chuyện đó nữa.” Tạ Phong siết chặt hai tay thành quyền, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Đối mặt với những câu hỏi mông lung của cô, hắn vẫn điềm tĩnh trả lời, trên gương mặt băng giá vẫn mảy may không chút cảm xúc, tại sao vừa rồi lại phản ứng mạnh như vậy? Một chữ “Đình” kia càng khiến cho Lam Tử Tuyết mơ hồ, rất nhiều rất nhiều những sự mơ hồ vụn vặt tạo thành một niềm hoài nghi lớn trong tim cô, thả lỏng bàn tay đang gồng mình gánh chịu, con tim mệt mỏi rã rời không muốn đấu tranh nữa rồi.
“Được, tuỳ anh.” Buông một câu lạnh nhạt, Lam Tử Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cứ từng bước từng bước bước về phía trước, phía sau không truyền đến âm thanh truyền đi nhưng người kia cũng không giữ cô lại.
Người ta vẫn thường nói hạnh phúc quá dễ dàng có được là hạnh phúc không vững chãi, Lam Tử Tuyết vẫn không tin nhưng giờ cô không muốn tin cũng không được nữa rồi. Rời khỏi nơi đó một khoảng thời gian, chỉ việc giải thích với dì Trương cũng đã là một vấn đề, dì nhất quyết giữ cô lại khiến cô thấy khó xử nhưng vì một câu “Tuỳ cô ấy” của hắn, dì cũng đành phải buông cô ra. Nói sao nhỉ, cô không có cảm giác an toàn, còn hắn chắc là có cảm giác bị phản bội. Cô đã chọn tin vào mối nghi ngờ trong lòng mình nhưng lại không chọn tin hắn, hắn lại chọn im lặng chứ không muốn giải thích.
Trong tính cách của hai người luôn phải có điểm bù trừ cho nhau, nhưng cả cô và hắn lòng tự tôn lại quá lớn, không chịu được người kia không tin tưởng mình.
Cuộc sống sau khi rời đi cũng không tệ. Hằng ngày đều đến Wisteria làm việc từ sáng sớm, chiều tối thì về nhà, mệt có thể lăn ra ngủ trên sofa, đói có thể đến những tiệm ăn gần khu chung cư, nhàm chán thì dạo phố, shopping, lúc rảnh rỗi thì học pha chế vài loại thức uống hoặc bánh ngọt mới rồi chia cho mọi người. Cuộc sống không tệ!
Chỉ là nếu như có hắn...
Không cho đi làm cả ngày, đi làm về mệt liền được chuyển từ sofa vào phòng ngủ, có đói cũng không được ra ngoài ăn, vừa dầu mỡ lại không đảm bảo vệ sinh, chắc hắn sẽ lại càu nhàu rồi xắn tay áo xuống bếp, nếu nhàm chán thì cùng đi dạo, cô cứ việc chọn, quẹt thẻ cứ để hắn, kể cả những thứ thức uống cô lần đầu pha chế khó uống đến cỡ nào hắn cũng đều nuốt vào bụng.
Chẳng phải sẽ rất tuyệt sao...
Một tuần nay chẳng có việc gì tồi tệ xảy ra, có chăng đối với Lam Tử Tuyết đã chẳng còn gì tệ hơn nữa rồi. Cảnh sát có tới hỏi cô qua loa vài câu vào ngày hôm sau, đồng thời cũng báo cho cô biết vụ việc của Lam Tử Yên vẫn còn đang được điều tra, hiện tại chưa có thông tin gì mới, lúc cô gặng hỏi họ cũng chỉ ậm ờ trả lời cho có lệ rồi rời đi. Lam Tử Tuyết chỉ cười thầm, có vẻ như Tạ Phong phong toả thông tin rất tốt nếu không báo chí mấy ngày qua hẳn đã giật tít từ lâu, Lam Tử Yên không có người bảo hộ đồng nghĩa với việc cho dù cảnh sát có làm ngơ chuyện này cũng chẳng ai kháng nghị.
Nhạc Vận điên rồi, lúc nghe Lam Tử Tuyết nghe được tin này bà ta đã bị bắt vào trại tâm thần. Từ nhỏ đến lớn, có lẽ bà ta là người cô hận nhất, giết mẹ, cướp cha, không ít lần muốn hại cô. Nhưng nhìn thấy bà ta hai mắt thẫn thờ nắm lấy song sắt, chỉ nhớ mỗi tên con gái, cô chỉ cảm thấy đau lòng, gieo nhân nào gặt quả nấy, “quả” này họ cũng đã nhận đủ rồi!
Lúc Lam Tử Trình gọi điện về, cô cũng chỉ có thể ừm ờ, không dám nói cho cậu biết chuyện này, cứ mỗi lần nói chuyện cùng cậu Lam Tử Tuyết lại thấy tội lỗi, dường như cô đã gián tiếp tạo ra một Lam Tử Tuyết thứ hai - cô độc không người thân thích.
Ánh nắng ngoài kia quả thực rất ấm áp nhưng nó không thể bao phủ toàn bộ trái đất, cũng không thể làm tan chảy băng tuyết vĩnh cửu. “Hạnh phúc”, người ta vẫn thường bảo nó rất đẹp, nhưng vẫn là chẳng được mấy người thấy được dáng vẻ đó. Cuộc sống luôn luôn keo kiệt, nó chẳng cho không ai thứ gì bao giờ.
“Cậu điên rồi à?!”
Người người trong quán đều bị tiếng hét của Bích Chi làm cho kinh hãi, nhất loạt hướng ánh mắt về phía cô. Lam Tử Tuyết đã đoán trước được phản ứng của cô, chỉ cười nhạt không đáp.
Bích Chi thở hồng hộc, vội vã nốc cạn ly trà cho hạ hoả. Cô thở dài nhìn dáng vẻ không mấy quan tâm của Lam Tử Tuyết, không biết nên trách cô ngốc hay là quá thông minh đây!
“Cậu còn cười!”
“Nhưng tớ không khóc được.”
Bích Chi im lặng, sững sờ nhìn Lam Tử Tuyết đang nốc nước vào bụng để tránh né ánh mắt của cô.
“Hai người rốt cuộc là vì sao mà cãi nhau? Sao không nói gì với tớ!” Bích Chi nắm lấy bàn tay lặng ngắt của Lam Tử Tuyết, xoa mãi vẫn không thấy ấm.
“Bọn mình không có cãi nhau thì có chuyện gì để nói với cậu.” Lam Tử Tuyết cười nhạt “Chỉ là bọn mình đều muốn suy nghĩ thêm...”
“Suy nghĩ, suy nghĩ, hai người có gì mà suy nghĩ, cứ nói ra đi không phải tốt sao? Chẳng phải đã ở bên nhau lâu như vậy rồi sao, sao còn giống như con nít mà giận dỗi vậy!” Bích Chi gần như tức giận mà quát lên, tích cách của Lam Tử Tuyết cuối cùng vẫn là hướng nội, có chuyện gì cũng đều giữ trong lòng không chịu nói ra rồi lại tự dày vò mình, cả cô cũng thấy bực mình chứ đừng nói gì là Tạ Phong!
“Chính là chuyện của Lam Tử Yên lần trước, vụ đó vẫn chưa có tiến triển gì thì tuần trước tớ và Tạ Nhạc phát hiện Tạ Vĩnh Kỳ và Nhạc Cẩm... tự sát trong nhà đối diện. Rồi sau đó...” Lam Tử Tuyết càng kể, Bích Chi càng há hốc mồm, mắt mở lớn không dám tin vào những chuyện này.
“Chuyện là thế đấy!” Lam Tử Tuyết nhàn nhạt nói, âm thầm thở ra một hơi, đã tập luyện rất nhiều lần, cô chỉ sợ mình chưa nói hết đã run cầm cập hay bật khóc.
Bích Chi mím môi, mặt xanh đi. Xem ra thật sự đã bị doạ sợ chết khiếp, một tiểu thư cành vàng lá ngọc như cô vẫn là chưa từng tiếp xúc với những chuyện kiểu này.
“Cậu nghi ngờ Tạ Phong?” Bích Chi e dè hỏi, thầm quan sát sắc mặt Lam Tử Tuyết.
Hai tay Lam Tử Tuyết đè lên gối, đan vào nhau, ánh mắt đăm chiêu chìm trong tĩnh lặng, vấn đề này cô vẫn luôn tự hỏi lòng mình.
“Ngoài anh ấy ra tớ không nghĩ còn ai khác.” Cười gượng một tiếng, lí do này quá ép buộc rồi.
“Giả sử... tớ chỉ giả sử thôi. Nếu đúng là anh ta thì sao?”
“Tớ... không biết nữa.” Giọng cô nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nếu thật sự như vậy thì sao, cô sẽ ghê tởm hắn độc ác, nham hiểm, tàn bạo, giết người không nương tay? Hay tha thứ cho mọi chuyện vì cuối cùng nguyên nhân vẫn là do cô?
“Nếu là anh trai cậu làm những chuyện này, cậu sẽ nghĩ sao?”
“Tớ không biết... không biết! Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!” Bởi vì hắn là người cô yêu, cô không cho phép hắn làm vậy.
“Tử Tuyết, lí trí quá đối khi lại không tốt đâu!” Bích Chi nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Lam Tử Tuyết.
“Nghe lời tớ, cho anh ấy một cơ hội, cũng là cho cậu một cơ hội, hai người hãy mặt đối mặt mà nói chuyện với nhau một lần, thành thật với nhau, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Vỗ về vai cô, Bích Chi đã lớn lên cùng Lam Tử Tuyết, cô có ngốc đến đâu cũng hiểu mối băn khoăn đè nặng trong lòng Lam Tử Tuyết chỉ vì hai chữ “em gái” mà bao nhiêu năm nay cô không muốn thừa nhận, lòng nhân từ quá độ khiến cô không chấp nhận người mình yêu là một kẻ giết người tàn bạo.
Cơn mưa phùn của mùa hè vội đến cũng vội đi, chưa kịp bật ô đã vội ngớt, cũng giống như duyện phận con người, ngắn ngủi đến đáng thương.
Tiếng nhạc du dương của bản Sonat Ánh Trăng vang lên, tiếng trò chuyện xung quanh như nhỏ lại, nhường chỗ cho âm thanh lay động lòng người. Trăng hôm nay rất đẹp, không phải ngày rằm nhưng lại to và sáng hơn mọi ngày. Chất lỏng chứa hơi cay theo cổ họng vào dạ dày, một chút còn lại sóng sánh trong ly, huyền ảo dưới ánh đèn mờ.
“Tiểu thư xinh đẹp, có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?” Cánh tay trắng trẻo thon dài của một người đàn ông vươn ra trước mặt, gã cúi người lịch thiệp.
“Xin lỗi, rượu có lẽ cuốn hút với tôi hơn so với bản nhạc này!” Người phụ nữ hơi nâng ly, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi.
Người đàn ông ngoại quốc cười thu tay lại, vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
Lam Tử Tuyết thở ra một hơi, vội đặt ly rượu xuống bàn, đảo mắt nhìn quanh vẫn không thấy một cái ghế nào để ngồi, dù cho đây là tiệc đứng thì các sân to như thế này cũng phải có ít nhất một cái ghế chứ! Cũng may hôm nay cô mặc một bộ váy khá thoáng, lại thoải mái nếu không thì đã bị lửa giận thiêu chết rồi!
Một tuần nay cô đều trốn trong nhà, chán nản không muốn ra ngoài, nếu không phải bà chủ của bữa tiệc này là khách quen của quán này nỉ cô tới thì còn lâu Lam Tử Tuyết mới ra khỏi nhà, vậy mà...
Vẫn còn chưa oán hận xong thì một cơn buồn nôn trào tới. Thôi xong, rượu quả không phải là thứ tốt lành gì!
Lam Tử Tuyết một tay che miệng một tay xách bộ váy vướng víu dày quá đầu gối cắm đầu chạy.
Nhà vệ sinh... nhà vệ sinh...
Ánh mắt bất chợt bị đám đông náo nhiệt thu hút, giữa những cô tiểu thư xinh đẹp, xuất hiện bóng lưng không quen.
Trong tích tắc dừng lại, bản năng chỉ muốn nhào đến ôm chặt lấy người kia, may sao bị chút ít lí trí còn sót lại níu giữ kịp thời.
Sao có thể là anh ấy được!
Không đợi cô kịp quay đầu, hắn đã nhìn thấy cô. Vẫn là ánh mắt đó, vẫn gương mặt đó, vẫn con người cô không thể nào quên, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Đến bây giờ cô vẫn không rõ ngày đó mình vì lí do gì mà bỏ đi, hắn vì gì mà không giữ cô lại, nhưng cái khoảnh khắc hắn quay đầu đi, biến mất trước tầm mắt cô, cô đã thực sự hiểu rồi.
Vô tình cũng là bản chất của con người.
Tình yêu cũng không thể thay đổi một con người.
Sai lầm lớn nhất khi yêu không phải yêu lầm một người mà là yêu một người sai cách. Khi cả hai đều cảm thấy ngột ngạt, tình yêu sẽ bị bóp chết không lí do.
Nếu như tình cảnh này xuất hiện với người khác, cô chắc chắn sẽ chê họ ngốc nghếch, yếu đuối. Nhưng...
Cảm giác khó chịu một lần nữa ập tới, Lam Tử Tuyết lại chạy đi, không muốn tiếp tục nhìn thấy người kia cười nói với người khác nữa.
Khu biệt thự này dường như một mê cung, bên ngoài rất náo nhiệt nhưng bên trong lại không có người. Lam Tử Tuyết phải lên tận lầu 3 mới tìm được nhà vệ sinh. Nước lạnh làm cả người cô run lên, quả là không thể ý vào đêm hè mà ăn mặc phong phanh được.
“Ai?”
Lam Tử Tuyết quay người lại, xung quanh yên tĩnh không một bóng người. Chẳng lẽ cô thần hồn nát thần tính?
Tự cười nhạo bản thân một tiếng, chỉ mới mắt đối mắt với người kia vài giây mà thần hồn cô đã điên đảo như vậy rồi.
Hành lang rộng lớn chỉ có ánh đèn mờ nhạt, tiếng gót giày va vào mặt sàn rõ rệt trong đêm tối, Lam Tử Tuyết đi một vòng, không hiểu sao lại tới trước một cánh cửa kì lạ. Bàn tay dừng lại trước nắm đấm cửa, tiếng hít thở đều đều cũng ngay lập tức ngừng lại.
Rõ ràng là có người.
Lam Tử Tuyết đột nhiên có một cảm giác thôi thúc muốn mở cánh cửa này ra, cuối cùng không nhịn được xoay nắm đấm cửa.
Cửa không khoá, cứ thế mà mở ra. Khác với đường hành lang, bên trong có rất nhiều cây nến trắng đang cháy, tạo nên một không gian huyền dịu. Lam Tử Tuyết bước tới giữa phòng, có khoảng gần 50 cây được sắp quanh tường, đều đã cháy được một nữa. Những bức ảnh chi chít trên tường nhanh chóng thu hút cô. Có rất nhiều bức ảnh, đều là chụp một người đàn ông và một người phụ nữ. Trong bức hình nào người phụ nữ đó cũng cười rất tươi, thân mật khoác vai, ôm em, hay tựa đầu vào người đàn ông kia, người đàn ông kia cũng tỏ vẻ thâm mật với cô, chỉ là hắn ta không cười.
Lam Tử Tuyết hai tay run run cầm lấy một tấm. Người phụ nữ quả thật rất xinh đẹp, nét Tây Âu toả ra từ người cô, có vẻ là con lai, đôi mắt xanh biêng biếc nhưng dường như vẫn còn thua kém so với đôi đồng tử hai màu của người đàn ông kia, khí chất không thể sai biệt.
Tạ Phong.
Lam Tử Tuyết khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài lướt qua gương mặt người phụ nữ.
“Amy?”
“Bộp”, “Bộp“. Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên sau lưng cô kèm theo tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ.
“Bingo, cô đoán đúng rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook