Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
-
Chương 21: Em không dám yêu anh
*
Đồng Văn mở cửa bước vào, để tập tài liệu trên bàn, trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm nghị :
“Sếp, chuẩn bị xong hết rồi. Phía bên kia cũng đã đồng ý với mức giá của chúng ta, sẽ sớm gửi hàng về.”
Điếu thuốc trên tay Tạ Phong bốc lên một làn khói, quanh quẩn trên mặt hắn, khiến tầm nhìn của hắn trở nên nhạt nhòa.
Giống như cô vậy!
Tạ Phong bỏ điếu thuốc, nhìn xa xăm về phía ngọn đồi kia, ngay cả Đồng Văn cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
“Được, nhớ...” Tạ Phong rất lâu sau mới phản ứng.
“Đã hiểu.” Thời gian Đồng Văn và Tạ Phong làm việc với nhau trên dưới không kém 8 năm, có nhiều chuyện không nhất thiết phải nói ra cũng hiểu được.
Đồng Văn vừa rời đi, Tạ Phong liền dụi tàn thuốc, nét mặt âm trầm lạnh toát trên mặt hắn thoáng thay đổi.
Tạ Phong thả người lên ghế, đưa tay che tầm mắt phía trước mình.
Hắn sợ...Sợ rằng...Khi mở mắt ra...Hình bóng ấy lại quẩn quanh...Trước tầm mắt hắn...
Hắn không thích, hơn nữa còn rất ghét hút thuốc, nhưng từ năm hắn 18 tuổi, hắn đã phải học cách tiết chế cảm xúc, và thuốc lá chính là thứ duy nhất giúp được hắn.
Có lẽ cả đời này, sẽ chẳng ai biết cứ mỗi lần không bình tĩnh được, hắn lại hút thuốc.
Cũng như lúc nãy, rõ ràng là đang nhìn về phía bên kia ngọn đồi, nhưng hắn lại nhìn thấy hình ảnh nước mắt đầm đìa trên má cô ngày hôm đó.
Cuối cùng hắn vẫn làm tổn thương cô. Tạ Phong cười mỉa mai. Đúng là một tên sống không có tính người như hắn vẫn là không nên vươn tay chạm vào thiên thần như cô.
“Người như mày sẽ chẳng có ai muốn yêu thương.”
“Ác giả ác báo, mày sẽ bị ruồng bỏ cả đời.”
Chẳng trách được, tội ác hắn gây ra nhiều như thế...quả báo thôi!
Lam Tử Tuyết hai tay ôm gối, tựa đầu vào tường. Cứ mỗi lần không thể tập trung suy nghĩ, cô sẽ trốn trong một căn phòng trống, để bản thân không bị điều gì quấy rầy. Đó luôn là một cách hiệu quả.
Nhưng lúc này, những suy nghĩ trái ngược cứ quay mòng mòng trong đầu cô. Lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc về những chuyện đã xảy ra.
Tại sao lúc đó mình lại phản ứng mạnh như vậy? Hắn và mình đâu có quan hệ gì?
Việc gì phải khóc, hắn có làm gì cũng đâu có liên quan đến mình?
Trong tâm trí Lam Tử Tuyết tràn ngập những câu hỏi không có lời giải đáp. Cô áp mặt xuống gối, vẫn không thể chối bỏ đáp án duy nhất hiện ra trong đầu cô.
Cô yêu hắn rồi!
Sớm biết đã có ngày phải thường nhận điều này, nhưng trong lòng Lam Tử Tuyết vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Tại sao nhất định phải là hắn?
Một người còn chưa đủ hay sao?
“Em đừng bao giờ lấy một người đàn ông làm việc trong xã hội đen, vì trong lòng họ, thứ nhất là địa vị, thứ hai là anh em, còn thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì đó, vinhc viễn không phải là em. Đối với họ, em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Chơi chán thì sẽ vứt đi.”
Lời nói đùa ngày nào của Lam Tử Uy văng vẳng bên tai cô, đầu óc cô quay cuồng, lí trí và con tim chưa từng mâu thuẫn với nhau đến thế.
Lựa chọn yêu hắn, cô chắc chắn sẽ phải chuẩn bị tâm lí để chịu đựng việc bị hắn bỏ rơi bất cứ lúc nào, luôn ở trong tình trạng bị uy hiếp, lúc nào cô cũng có thể mất hắn. Nhưng nếu từ bỏ hắn, vậy cuộc sống này còn gì đáng mong đợi nữa không?
Không có lựa chọn nào khó hơn yêu và không yêu.
Tạ Phong đặt tay lên trán, gương mặt lạnh lẽo hiếm hoi xuất hiện một tia xúc cảm.
Là bi thương, cũng là chân ái.
Là đau lòng, cũng là mãn nguyện.
Đứng trước biển cấm, lại càng muốn phạm sai lầm.
“Đừng nói nữa
Đừng xuất hiện bên cạnh tôi nữa
Hình bóng em đã ngập tràn trong tâm trí tôi rồi!”
“Đừng nói nữa
Đừng ôm chặt tôi nữa
Trái tim tôi đã thuộc về anh mất rồi!”
Tạ Phong đứng lên, khóe môi hơi nhếch lên:
“Đến lúc bắt em về rồi !”
Đồng Văn mở cửa bước vào, để tập tài liệu trên bàn, trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm nghị :
“Sếp, chuẩn bị xong hết rồi. Phía bên kia cũng đã đồng ý với mức giá của chúng ta, sẽ sớm gửi hàng về.”
Điếu thuốc trên tay Tạ Phong bốc lên một làn khói, quanh quẩn trên mặt hắn, khiến tầm nhìn của hắn trở nên nhạt nhòa.
Giống như cô vậy!
Tạ Phong bỏ điếu thuốc, nhìn xa xăm về phía ngọn đồi kia, ngay cả Đồng Văn cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì.
“Được, nhớ...” Tạ Phong rất lâu sau mới phản ứng.
“Đã hiểu.” Thời gian Đồng Văn và Tạ Phong làm việc với nhau trên dưới không kém 8 năm, có nhiều chuyện không nhất thiết phải nói ra cũng hiểu được.
Đồng Văn vừa rời đi, Tạ Phong liền dụi tàn thuốc, nét mặt âm trầm lạnh toát trên mặt hắn thoáng thay đổi.
Tạ Phong thả người lên ghế, đưa tay che tầm mắt phía trước mình.
Hắn sợ...Sợ rằng...Khi mở mắt ra...Hình bóng ấy lại quẩn quanh...Trước tầm mắt hắn...
Hắn không thích, hơn nữa còn rất ghét hút thuốc, nhưng từ năm hắn 18 tuổi, hắn đã phải học cách tiết chế cảm xúc, và thuốc lá chính là thứ duy nhất giúp được hắn.
Có lẽ cả đời này, sẽ chẳng ai biết cứ mỗi lần không bình tĩnh được, hắn lại hút thuốc.
Cũng như lúc nãy, rõ ràng là đang nhìn về phía bên kia ngọn đồi, nhưng hắn lại nhìn thấy hình ảnh nước mắt đầm đìa trên má cô ngày hôm đó.
Cuối cùng hắn vẫn làm tổn thương cô. Tạ Phong cười mỉa mai. Đúng là một tên sống không có tính người như hắn vẫn là không nên vươn tay chạm vào thiên thần như cô.
“Người như mày sẽ chẳng có ai muốn yêu thương.”
“Ác giả ác báo, mày sẽ bị ruồng bỏ cả đời.”
Chẳng trách được, tội ác hắn gây ra nhiều như thế...quả báo thôi!
Lam Tử Tuyết hai tay ôm gối, tựa đầu vào tường. Cứ mỗi lần không thể tập trung suy nghĩ, cô sẽ trốn trong một căn phòng trống, để bản thân không bị điều gì quấy rầy. Đó luôn là một cách hiệu quả.
Nhưng lúc này, những suy nghĩ trái ngược cứ quay mòng mòng trong đầu cô. Lần đầu tiên suy nghĩ nghiêm túc về những chuyện đã xảy ra.
Tại sao lúc đó mình lại phản ứng mạnh như vậy? Hắn và mình đâu có quan hệ gì?
Việc gì phải khóc, hắn có làm gì cũng đâu có liên quan đến mình?
Trong tâm trí Lam Tử Tuyết tràn ngập những câu hỏi không có lời giải đáp. Cô áp mặt xuống gối, vẫn không thể chối bỏ đáp án duy nhất hiện ra trong đầu cô.
Cô yêu hắn rồi!
Sớm biết đã có ngày phải thường nhận điều này, nhưng trong lòng Lam Tử Tuyết vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Tại sao nhất định phải là hắn?
Một người còn chưa đủ hay sao?
“Em đừng bao giờ lấy một người đàn ông làm việc trong xã hội đen, vì trong lòng họ, thứ nhất là địa vị, thứ hai là anh em, còn thứ ba, thứ tư hay thứ năm gì đó, vinhc viễn không phải là em. Đối với họ, em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Chơi chán thì sẽ vứt đi.”
Lời nói đùa ngày nào của Lam Tử Uy văng vẳng bên tai cô, đầu óc cô quay cuồng, lí trí và con tim chưa từng mâu thuẫn với nhau đến thế.
Lựa chọn yêu hắn, cô chắc chắn sẽ phải chuẩn bị tâm lí để chịu đựng việc bị hắn bỏ rơi bất cứ lúc nào, luôn ở trong tình trạng bị uy hiếp, lúc nào cô cũng có thể mất hắn. Nhưng nếu từ bỏ hắn, vậy cuộc sống này còn gì đáng mong đợi nữa không?
Không có lựa chọn nào khó hơn yêu và không yêu.
Tạ Phong đặt tay lên trán, gương mặt lạnh lẽo hiếm hoi xuất hiện một tia xúc cảm.
Là bi thương, cũng là chân ái.
Là đau lòng, cũng là mãn nguyện.
Đứng trước biển cấm, lại càng muốn phạm sai lầm.
“Đừng nói nữa
Đừng xuất hiện bên cạnh tôi nữa
Hình bóng em đã ngập tràn trong tâm trí tôi rồi!”
“Đừng nói nữa
Đừng ôm chặt tôi nữa
Trái tim tôi đã thuộc về anh mất rồi!”
Tạ Phong đứng lên, khóe môi hơi nhếch lên:
“Đến lúc bắt em về rồi !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook