Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
-
Chương 13
Tạ Phong nhìn đồng hồ, đã gần 1 tiếng rồi, vẫn là chưa thấy tung tích gì của Lam Tử Tuyết. Cứ tiếp tục như thế này, không biết cô ấy còn có thể chịu đựng bao lâu.
Mắt thấy Tạ Phong mặc đồ bảo hộ, đeo ba lô lên, Đồng Văn không khỏi sửng sốt :
"Sếp à, anh định..."
"Tôi tự đi tìm, cậu ở lại đây quản lí tình hình cho tôi, nếu như có tin tức gì phải báo cho tôi biết ngay." Tạ Phong cắt ngang lời Đồng Văn.
Đồng Văn quả thực muốn ngăn cản, tuyết rơi ngày càng dày, có thể xuất hiện bão tuyết, đi một mình e là rất nguy hiểm nhưng lực bất tòng tâm.
Lam Tử Tuyết cảm thấy mí mắt nặng trịch, thân thể vô lực bám trụ vào vách động, bản thân cảm thấy quả thực không ổn. Máu từ vết thương trên chân cứ chảy ra không ngừng, từ từ rút hết sinh khí của cô, cái lạnh khiến thân thể càng yếu hơn
Trong hang động yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít gào xen lẫn hơi thở yếu ớt của Lam Tử Tuyết.
Không ổn, mình không thể...bám trụ nữa...!
Ngay khi lúc tầm mắt mờ dần, Lam Tử Tuyết thoáng thấy bóng dáng...
"Doãn Lâm ?"
Tạ Phong một mình đi trong gió tuyết nhưng thân thể vẫn vững chãi, không ngừng ra sức gọi tên cô : "Tử Tuyết, Tử Tuyết." Nhưng đáp lại hắn cũng chỉ có gió và tuyết.
Thời gian càng lâu, tình hình càng nguy hiểm, Tạ Phong tăng tốc độ, hệt như một con sói hoang dã giữa nền trời tuyết trắng. Lại một đoạn nữa, trước mắt Tạ Phong hắn bây giờ là một hang động.
Khoan đã, hình như...có người !
Tạ Phong vui mừng khôn xiết, chạy như tên bắn vào trong hang động.
Ôm chặt người con gái ấy vào lòng, trong lòng Tạ Phong là muôn vàn mảnh dao cứa vào.
Thân thể Lam Tử Tuyết lạnh toát, sắc mặt trắng bệch, cả người không còn sức lực, mềm nhũn trong tay Tạ Phong, máu ở chân tuy đã ngừng chảy nhưng đã khô lại thành một mảng, nhìn như một khối máu.
Tạ Phong lôi hộp cứu thương ra, băng bó vết thương cho Lam Tử Tuyết, lại lấy nước trong ba lô ra, mớm từng chút vào miệng cho cô.
Lam Tử Tuyết chìm vào hôn mê, cảm nhận được có một chất lỏng mát lạnh từ miệng chảy xuống cổ họng mình khiến cổ họng bớt đau liền vô thức hơi mở miệng ra để Tạ Phong mớm nước.
Tạ Phong lau lau khóe miệng Lam Tử Tuyết, ghé sát vào tai cô, ra sức gọi :
"Tử Tuyết, mau tỉnh dậy !"
"Em mau tỉnh dậy đi !"
"Tử Tuyết.."
"Tử Tuyết..."
Đáp lại Tạ Phong chỉ là sự im lặng, Lam Tử Tuyết sức cùng lực kiệt, thần trí nửa tỉnh nửa mơ, cố nặn ra vài chữ :
"Doãn Lâm ?"
Tạ Phong cho dù là một người ôn nhu với cô cỡ nào, yêu thương, hi sinh cho cô cỡ nào thì cũng không thể chấp nhận việc này. Hắn bỏ lỡ công việc ở thành phố B, chạy đến đây bất chấp tất cả tìm cô, đi bộ trong bão tuyết, từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn làm như thế vì một người.
Vậy mà, trong cơn mê sảng, cô lại gọi tên một người đàn ông khác, cô có từng nghĩ đến cảm giác của hắn không ?
"Lam Tử Tuyết, em mau tỉnh lại cho tôi !" Tạ Phong gào lên đầy tức giận, yết hầu nổi lên gân xanh, khuôn mặt ửng đỏ.
"Tạ Phong, ồn quá !" Lam Tử Tuyết dần dần hé mắt, môi muốn cười mà cười không được. Cô tham gia chuyến đi này là để trốn hắn, cuối cùng vẫn là không thoát được.
Đáng lí ra cô phải nhận ra điều này ngay từ đầu chứ nhỉ, sợi chỉ buột chân hai người vốn chẳng dễ đứt đến thế.
"Nhầm lẫn chút thôi, làm gì gào lên ghê vậy !" Lam Tử Tuyết mấp mấy môi, đem những lời này coi như một phần xoa dịu tâm trạng cho hắn. Thật ra cô hiểu cảm giác của hắn lúc này, nếu như là cô, chắc đã quẳng người kia đi lâu rồi, thế mà hắn vẫn ôm chặt cô như vậy, quả thực...
Tạ Phong đưa mắt nhìn quanh hang động, đăm chiêu suy nghĩ. Với tình hình thời tiết như hiện nay thì hắn muốn cõng Lam Tử Tuyết về chỗ cũ cũng khó mà không động tới vết thương của cô, cũng không thể ngồi trong hang chờ cho cơn bão đi qua, phương án tốt nhất là gọi người tới đưa họ về.
Tạ Phong rút bộ đàm từ trong túi ra, thử đi thử lại vẫn là không có tín hiệu.
Chết tiệt !
Mắt Tạ Phong tối xầm lại, hắn lo lắng nhìn người trong lòng sắc mặt càng trắng bệch.
"Lạnh...lạnh...đau..." Lam Tử Tuyết không biết mình tỉnh hay mơ, chỉ là vô thức nói lên trạng thái của bản thân. Cô vốn chịu lạnh kém, bây giờ lại kèm theo vết thương, thân thể đã tới cực hạn của chịu đựng.
Trời càng ngày càng lạnh hơn, bản thân Tạ Phong còn cảm thấy không thể chịu đựng lâu được nữa, nói gì Lam Tử Tuyết. Lúc nãy hắn đi vội, không mang theo đồ giữ ấm. Tạ Phong cởi áo khoác ngoài ra, trùm lên người mình và Lam Tử Tuyết, bản thân cố gắng ôm chặt cô hơn.
Không khí dần dần ấm lên, tuyết cũng bớt rơi dần, thời gian trôi qua, không ai biết đã qua bao lâu.
Trong màn tuyết trắng xóa, ánh đèn mấp mờ nhanh chóng thu hút ánh nhìn của Tạ Phong, môi hắn lúc này đã đóng băng đến một nụ cười cũng khó nở.
Tạ Phong cảm thấy ý thức của bản thân mờ dần, nhưng người trong lòng thân nhiệt vẫn còn ấm, chắc đang ngủ say, đôi mắt hắn từ từ khép lại.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí, khắp nơi đều là màu trắng nếu như Tạ Phong hắn không lầm thì đây ắt hẳn là bệnh viện.
Tạ Phong đưa tay gõ nhẹ lên trán, nhanh chóng tìm lại tỉnh táo, hắn muốn ngồi dậy.
"Sếp, cẩn thận." Đồng Văn thấy Tạ Phong muốn ngồi dậy thì chạy lại đến đỡ, những người khác đứng ngoài cửa cũng định đi vào.
Tạ Phong hất tay Đồng Văn ra, khẽ chau mày. Hắn yếu đến vậy sao ? Cần người đỡ mới ngồi dậy được sao ?
Đồng Văn và những người kia thấy sắc mặt của Tạ Phong có dấu hiệu bùng nổ bất cứ lúc nào thì biết điều đứng hết ngoài cửa.
Tạ Phong đứng dậy uống một ngụm nước rồi cầm áo khoác nhanh chóng lao ra ngoài, thứ hắn quan tâm bây giờ chỉ có một.
Đứng trước cửa phòng bệnh của Lam Tử Tuyết, Tạ Phong loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
Em ấy tỉnh rồi ?
Tạ Phong hé mở cánh cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là Lam Tử Tuyết ngủ im trong vòng tay hắn mà là một người đàn ông.
Một người đàn ông.
Doãn Lâm kéo ra chiếc ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường bệnh, bàn tay khẽ vươn ra vuốt lên mái tóc mềm của cô, nở một nụ cười ma mị.
"Doãn Lâm ?"
Ý thức dần trở lại, bằng tầm nhìn mơ màng nhất, Lam Tử Tuyết vẫn có thể xác nhận người ngồi trước mặt mình là Doãn Lâm.
Có chút mong chờ, cũng có chút bài xích, phần đa vẫn là chua xót.
Doãn Lâm cười tươi như ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, khẽ ừm một tiếng. Lam Tử Tuyết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khô khan nói :
"Cậu sao lại ở đây ?"
"Tớ biết hết rồi nên đến đây thăm cậu. Cậu có khỏe hơn chưa ?" Doãn Lâm cầm lấy tay Lam Tử Tuyết đưa lên má, sưởi ấm tay cho cô. Lam Tử Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau đó, Doãn Lâm hỏi rất nhiều câu nhưng Lam Tử Tuyết cũng chỉ gật đầu...và lắc đầu.
Doãn Lâm ừm một tiếng, bàn tay vươn ra nhẹ nắm cằm Lam Tử Tuyết. để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tử Tuyết, tớ đã suy nghĩ nhiều, cho đến khi nghe tin cậu rơi xuống vách núi mới biết, kì thực tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta không đơn thuần chỉ là thanh mai trúc mã. Tớ không muốn làm bạn tốt của cậu nữa..."
"Tớ muốn trở thành bạn trai của cậu."
"Lam Tử Tuyết, anh yêu em !"
Từng lời này giống như gió thoảng qua lại khiến cho dòng lệ nơi khóe mắt của cô chợt trào ra, khiến trái tim ai chết lặng.
Lam Tử Tuyết quay đầu, không dám nhìn thẳng người con trai đó. Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Có cần phải như vậy không ? Cần tàn nhẫn với tôi như thế không ?
Nếu chuyện này không có sự xuất hiện của người thứ 3, liệu tôi có dằn vặt như vậy không ?
Lam Tử Tuyết quay lại, nhìn Doãn Lâm đang thấp thoáng lo lắng trong đáy mắt, mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ gò má tuyệt đẹp của cậu :
"Đồ ngốc, bây giờ cậu mới biết sao, tớ chờ lâu quá rồi đấy !"
Gật đầu.
Giây phút đó, trên gương mặt Tạ Phong không có một chút biểu tình gì, sắc mặt hắn trầm xuống rồi lại càng trầm hơn, đợi đến khi Doãn Lâm ôm Lam Tử Tuyết vào lòng, hắn quyết định bước đi.
Điện thoại vừa bắt được tín hiệu , một giọng nói lạnh lùng vang lên : "Alo, mau điều tra cho tôi một người..."
(Hế nhô >< , tg đây tg đây. Có ai thắc mắc tâm tư phức tạp của LTT ko nà !?? Đoán đê, đoán đê !!! Đáp án sẽ hé lộ ở chương sau nha !
À mà tg đag tìm cặp đôi phụ, mn có ý kiến j ko cmt cái coi nà ><
Bye độc giả thân êu của tuôi <3)
Mắt thấy Tạ Phong mặc đồ bảo hộ, đeo ba lô lên, Đồng Văn không khỏi sửng sốt :
"Sếp à, anh định..."
"Tôi tự đi tìm, cậu ở lại đây quản lí tình hình cho tôi, nếu như có tin tức gì phải báo cho tôi biết ngay." Tạ Phong cắt ngang lời Đồng Văn.
Đồng Văn quả thực muốn ngăn cản, tuyết rơi ngày càng dày, có thể xuất hiện bão tuyết, đi một mình e là rất nguy hiểm nhưng lực bất tòng tâm.
Lam Tử Tuyết cảm thấy mí mắt nặng trịch, thân thể vô lực bám trụ vào vách động, bản thân cảm thấy quả thực không ổn. Máu từ vết thương trên chân cứ chảy ra không ngừng, từ từ rút hết sinh khí của cô, cái lạnh khiến thân thể càng yếu hơn
Trong hang động yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít gào xen lẫn hơi thở yếu ớt của Lam Tử Tuyết.
Không ổn, mình không thể...bám trụ nữa...!
Ngay khi lúc tầm mắt mờ dần, Lam Tử Tuyết thoáng thấy bóng dáng...
"Doãn Lâm ?"
Tạ Phong một mình đi trong gió tuyết nhưng thân thể vẫn vững chãi, không ngừng ra sức gọi tên cô : "Tử Tuyết, Tử Tuyết." Nhưng đáp lại hắn cũng chỉ có gió và tuyết.
Thời gian càng lâu, tình hình càng nguy hiểm, Tạ Phong tăng tốc độ, hệt như một con sói hoang dã giữa nền trời tuyết trắng. Lại một đoạn nữa, trước mắt Tạ Phong hắn bây giờ là một hang động.
Khoan đã, hình như...có người !
Tạ Phong vui mừng khôn xiết, chạy như tên bắn vào trong hang động.
Ôm chặt người con gái ấy vào lòng, trong lòng Tạ Phong là muôn vàn mảnh dao cứa vào.
Thân thể Lam Tử Tuyết lạnh toát, sắc mặt trắng bệch, cả người không còn sức lực, mềm nhũn trong tay Tạ Phong, máu ở chân tuy đã ngừng chảy nhưng đã khô lại thành một mảng, nhìn như một khối máu.
Tạ Phong lôi hộp cứu thương ra, băng bó vết thương cho Lam Tử Tuyết, lại lấy nước trong ba lô ra, mớm từng chút vào miệng cho cô.
Lam Tử Tuyết chìm vào hôn mê, cảm nhận được có một chất lỏng mát lạnh từ miệng chảy xuống cổ họng mình khiến cổ họng bớt đau liền vô thức hơi mở miệng ra để Tạ Phong mớm nước.
Tạ Phong lau lau khóe miệng Lam Tử Tuyết, ghé sát vào tai cô, ra sức gọi :
"Tử Tuyết, mau tỉnh dậy !"
"Em mau tỉnh dậy đi !"
"Tử Tuyết.."
"Tử Tuyết..."
Đáp lại Tạ Phong chỉ là sự im lặng, Lam Tử Tuyết sức cùng lực kiệt, thần trí nửa tỉnh nửa mơ, cố nặn ra vài chữ :
"Doãn Lâm ?"
Tạ Phong cho dù là một người ôn nhu với cô cỡ nào, yêu thương, hi sinh cho cô cỡ nào thì cũng không thể chấp nhận việc này. Hắn bỏ lỡ công việc ở thành phố B, chạy đến đây bất chấp tất cả tìm cô, đi bộ trong bão tuyết, từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn làm như thế vì một người.
Vậy mà, trong cơn mê sảng, cô lại gọi tên một người đàn ông khác, cô có từng nghĩ đến cảm giác của hắn không ?
"Lam Tử Tuyết, em mau tỉnh lại cho tôi !" Tạ Phong gào lên đầy tức giận, yết hầu nổi lên gân xanh, khuôn mặt ửng đỏ.
"Tạ Phong, ồn quá !" Lam Tử Tuyết dần dần hé mắt, môi muốn cười mà cười không được. Cô tham gia chuyến đi này là để trốn hắn, cuối cùng vẫn là không thoát được.
Đáng lí ra cô phải nhận ra điều này ngay từ đầu chứ nhỉ, sợi chỉ buột chân hai người vốn chẳng dễ đứt đến thế.
"Nhầm lẫn chút thôi, làm gì gào lên ghê vậy !" Lam Tử Tuyết mấp mấy môi, đem những lời này coi như một phần xoa dịu tâm trạng cho hắn. Thật ra cô hiểu cảm giác của hắn lúc này, nếu như là cô, chắc đã quẳng người kia đi lâu rồi, thế mà hắn vẫn ôm chặt cô như vậy, quả thực...
Tạ Phong đưa mắt nhìn quanh hang động, đăm chiêu suy nghĩ. Với tình hình thời tiết như hiện nay thì hắn muốn cõng Lam Tử Tuyết về chỗ cũ cũng khó mà không động tới vết thương của cô, cũng không thể ngồi trong hang chờ cho cơn bão đi qua, phương án tốt nhất là gọi người tới đưa họ về.
Tạ Phong rút bộ đàm từ trong túi ra, thử đi thử lại vẫn là không có tín hiệu.
Chết tiệt !
Mắt Tạ Phong tối xầm lại, hắn lo lắng nhìn người trong lòng sắc mặt càng trắng bệch.
"Lạnh...lạnh...đau..." Lam Tử Tuyết không biết mình tỉnh hay mơ, chỉ là vô thức nói lên trạng thái của bản thân. Cô vốn chịu lạnh kém, bây giờ lại kèm theo vết thương, thân thể đã tới cực hạn của chịu đựng.
Trời càng ngày càng lạnh hơn, bản thân Tạ Phong còn cảm thấy không thể chịu đựng lâu được nữa, nói gì Lam Tử Tuyết. Lúc nãy hắn đi vội, không mang theo đồ giữ ấm. Tạ Phong cởi áo khoác ngoài ra, trùm lên người mình và Lam Tử Tuyết, bản thân cố gắng ôm chặt cô hơn.
Không khí dần dần ấm lên, tuyết cũng bớt rơi dần, thời gian trôi qua, không ai biết đã qua bao lâu.
Trong màn tuyết trắng xóa, ánh đèn mấp mờ nhanh chóng thu hút ánh nhìn của Tạ Phong, môi hắn lúc này đã đóng băng đến một nụ cười cũng khó nở.
Tạ Phong cảm thấy ý thức của bản thân mờ dần, nhưng người trong lòng thân nhiệt vẫn còn ấm, chắc đang ngủ say, đôi mắt hắn từ từ khép lại.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí, khắp nơi đều là màu trắng nếu như Tạ Phong hắn không lầm thì đây ắt hẳn là bệnh viện.
Tạ Phong đưa tay gõ nhẹ lên trán, nhanh chóng tìm lại tỉnh táo, hắn muốn ngồi dậy.
"Sếp, cẩn thận." Đồng Văn thấy Tạ Phong muốn ngồi dậy thì chạy lại đến đỡ, những người khác đứng ngoài cửa cũng định đi vào.
Tạ Phong hất tay Đồng Văn ra, khẽ chau mày. Hắn yếu đến vậy sao ? Cần người đỡ mới ngồi dậy được sao ?
Đồng Văn và những người kia thấy sắc mặt của Tạ Phong có dấu hiệu bùng nổ bất cứ lúc nào thì biết điều đứng hết ngoài cửa.
Tạ Phong đứng dậy uống một ngụm nước rồi cầm áo khoác nhanh chóng lao ra ngoài, thứ hắn quan tâm bây giờ chỉ có một.
Đứng trước cửa phòng bệnh của Lam Tử Tuyết, Tạ Phong loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.
Em ấy tỉnh rồi ?
Tạ Phong hé mở cánh cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn không phải là Lam Tử Tuyết ngủ im trong vòng tay hắn mà là một người đàn ông.
Một người đàn ông.
Doãn Lâm kéo ra chiếc ghế, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường bệnh, bàn tay khẽ vươn ra vuốt lên mái tóc mềm của cô, nở một nụ cười ma mị.
"Doãn Lâm ?"
Ý thức dần trở lại, bằng tầm nhìn mơ màng nhất, Lam Tử Tuyết vẫn có thể xác nhận người ngồi trước mặt mình là Doãn Lâm.
Có chút mong chờ, cũng có chút bài xích, phần đa vẫn là chua xót.
Doãn Lâm cười tươi như ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, khẽ ừm một tiếng. Lam Tử Tuyết nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khô khan nói :
"Cậu sao lại ở đây ?"
"Tớ biết hết rồi nên đến đây thăm cậu. Cậu có khỏe hơn chưa ?" Doãn Lâm cầm lấy tay Lam Tử Tuyết đưa lên má, sưởi ấm tay cho cô. Lam Tử Tuyết không nói gì, chỉ gật đầu.
Sau đó, Doãn Lâm hỏi rất nhiều câu nhưng Lam Tử Tuyết cũng chỉ gật đầu...và lắc đầu.
Doãn Lâm ừm một tiếng, bàn tay vươn ra nhẹ nắm cằm Lam Tử Tuyết. để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Tử Tuyết, tớ đã suy nghĩ nhiều, cho đến khi nghe tin cậu rơi xuống vách núi mới biết, kì thực tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta không đơn thuần chỉ là thanh mai trúc mã. Tớ không muốn làm bạn tốt của cậu nữa..."
"Tớ muốn trở thành bạn trai của cậu."
"Lam Tử Tuyết, anh yêu em !"
Từng lời này giống như gió thoảng qua lại khiến cho dòng lệ nơi khóe mắt của cô chợt trào ra, khiến trái tim ai chết lặng.
Lam Tử Tuyết quay đầu, không dám nhìn thẳng người con trai đó. Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Có cần phải như vậy không ? Cần tàn nhẫn với tôi như thế không ?
Nếu chuyện này không có sự xuất hiện của người thứ 3, liệu tôi có dằn vặt như vậy không ?
Lam Tử Tuyết quay lại, nhìn Doãn Lâm đang thấp thoáng lo lắng trong đáy mắt, mỉm cười, vươn tay vuốt nhẹ gò má tuyệt đẹp của cậu :
"Đồ ngốc, bây giờ cậu mới biết sao, tớ chờ lâu quá rồi đấy !"
Gật đầu.
Giây phút đó, trên gương mặt Tạ Phong không có một chút biểu tình gì, sắc mặt hắn trầm xuống rồi lại càng trầm hơn, đợi đến khi Doãn Lâm ôm Lam Tử Tuyết vào lòng, hắn quyết định bước đi.
Điện thoại vừa bắt được tín hiệu , một giọng nói lạnh lùng vang lên : "Alo, mau điều tra cho tôi một người..."
(Hế nhô >< , tg đây tg đây. Có ai thắc mắc tâm tư phức tạp của LTT ko nà !?? Đoán đê, đoán đê !!! Đáp án sẽ hé lộ ở chương sau nha !
À mà tg đag tìm cặp đôi phụ, mn có ý kiến j ko cmt cái coi nà ><
Bye độc giả thân êu của tuôi <3)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook