Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em!
-
Chương 11
Mắt thấy trời sắp mưa, đội bóng rổ trên sân giải tán. Doãn Lâm chạy lại chỗ Lam Tử Tuyết, nói :
"Trời sắp mưa rồi, cậu có còn tiết không ? Hay là tớ đưa cậu về."
Lam Tử Tuyết ngước mắt lên nhìn. Doãn Lâm vừa mới hoạt động xong, mồ hôi còn lăn dài từ trán xuống khóe mắt rồi dừng lại ở cổ, trượt xuống vùng ngực đã ướt đẫm. Chiếc áo phông đã thấm đẫm mồ môi liền trở nên trong suốt,phơi bày vòm ngực rắn chắc của Doãn Lâm.Tim Lam Tử Tuyết dường như đã loạn nhịp.
Doãn Lâm cười, trong mắt là sự hoạt bát, sôi nổi, nhiệt huyết của người trẻ. Doãn Lâm để tóc mái, không nhiều nhưng nó khiến khuôn mặt cậu càng thanh tú, mũi Doãn Lâm rất cao, nghe nói là giống mẹ.
Lam Tử Tuyết ngẫn ra một lúc mới lắc đầu nói : "Không, tớ hết tiết rồi. Cậu cứ về trước đi, tớ muốn ở lại đây ngắm mưa." Lam Tử Tuyết vươn tay ra, đỡ lấy một vài giọt mưa vừa rơi xuống. Giọt mưa nằm trong tay cô, vỡ vụn.
"Cậu vẫn thích cái này sao ?" Doãn Lâm lớn lên từ bé cùng Lam Tử Tuyết, sở thích của cô có thể nói là nằm lòng.
Lam Tử Tuyết cười, không đáp lời. Doãn Lâm lắc đầu, tặc lưỡi, chạy đi.
Tạ Phong cảm nhận được bộ quần áo trên người mình hơi ẩm ướt, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã đợi đến khi trời mưa. Ánh mắt Tạ Phong thủy chung vẫn đặt nơi đó, chỉ dành cho một người. Bây giờ hắn mới phát hiện Lam Tử Tuyết rất thích mưa, vậy mà có lần cô nói với anh "Tôi rất, rất ghét mưa." , đó là lúc hắn nói hắn thích mưa.
Tạ Phong nở nụ cười tự giễu, khóe môi không còn sức lực chỉ có thể hơi nhếch lên.
Lam Tử Tuyết cảm thấy mưa bắt đầu nặng hạt, bao kí ức từ trong mưa ùa về.
Năm đó, cô 5 tuổi, cũng là dưới trời mưa như thế này, cô đứng trước sân nhà, chờ mẹ. Mà cô không biết rằng, mẹ cô lúc đó đã vĩnh viễn không còn trên thế gian này nữa rồi.
.......................................................................................................................................................
Tiểu Tuyết chờ mẹ đã nửa ngày rồi, sao mẹ vẫn chưa về nhỉ ?
"Mẹ ơi, mẹ đừng thất hứa với Tiểu Tuyết nha ! Tiểu Tuyết rất ngoan, vẫn chờ mẹ này !"
"Không cần chờ nữa !" Hừ, ai nói vậy chứ ? Tiểu Tuyết biết được liền biết tay Tiểu Tuyết.
"Cậu là ai hả, sao lại dám nói như vậy ?" "Hàng xóm với nhau 3 năm mà lại hỏi như vậy, cậu không tự cảm thấy mình ngốc sao ?"
Cái tên kia, dám nói Tiểu Tuyết ngốc ! Lại còn trưng ra cái bộ mặt ta đây hiểu biết đó làm gì ! Hừ !
"Tôi ngốc thì có liên quan gì đến cậu ? Cậu sao lại dám nói tôi không cần chờ nữa ?" Ngươi dám nói dối ? Hôm nay ngươi chết chắc rồi !
"Tôi không nói dối, mẹ cậu đã chết rồi, cậu tỉnh mộng đi thì hơn !" Ê này, nói vậy là sao hả ? Khoan đã, sao đi vậy ?
...................................................................................................................................
Nếu lúc đó cô tin lời Doãn Lâm thì sẽ sao nhỉ ? Sau cùng, Lam Tử Tuyết lúc 5 tuổi vẫn phải nghe tin đó lần nữa từ cha mình, nhưng cô cũng không quá sốc. Có lẽ, nên cảm ơn Doãn Lâm nhỉ ?
Lam Tử Tuyết thở dài. Quá khứ thì cứ để nó mãi mãi là quá khứ đi thôi.
Mưa càng ngày càng lớn, nhưng không có gió, Lam Tử Tuyết cảm thấy những giọt mưa đó cô đơn vô cùng, nhịn không được một bước lại một bước rời khỏi mái hiên, một mình đứng giữa sân bóng rổ.
Mái tóc dài của Lam Tử Tuyết nhanh chóng ướt đẫm bởi những giọt mưa, Lam Tử Tuyết cảm thấy bao cảm xúc hỗn độn những ngày qua dường như đều được cơn mưa này gội rửa. Những giọt mưa trong suốt từ từ rơi xuống mái tóc cô, chảy qua khóe mắt cô, từ từ trượt xuống cổ, mát lạnh.
A, hết mưa rồi sao ? Lam Tử Tuyết mở mắt, phát hiện trời vẫn chưa hết mưa mà là trên đầu mình có một cái ô.
"Sao cậu lại quay lại ?" Lam Tử Tuyết mở to mắt ngạc nhiên nhìn Doãn Lâm cầm ô trên tay, tươi cười với cô.
"Mưa lớn lắm rồi, mau về thôi !" Doãn Lâm đưa tay phủi đi những hạt mưa dính trên tóc mình, nhưng chỉ làm cho nó thêm rối.
Lam Tử Tuyết lắc đầu ngán ngẩm cái sự trẻ con này, đưa tay lên tự mình vuốt lại những cọng tóc không chịu ngay ngắn kia, rồi xoa đầu Doãn Lâm như một đứa trẻ.
Hai người đứng dưới mưa, một giọt mưa cũng không lọt, vui vẻ cười đùa.
Ngoài hàng rào đó, cũng có hai người.
Lúc nãy, Tạ Phong thấy Lam Tử Tuyết đột nhiên dầm mưa liền chạy đi mua về một cái dù. Khi quay lại, thứ anh nhìn thấy chính là một màn này. Chiếc ô vừa mới được Tạ Phong mở ra rơi xuống đất. Ngay lúc này , Tạ Phong tự cảm thấy bản thân mình thực sự quá mạnh mẽ mới có thể làm một người đứng ngoài xa như thế này.
Chiếc ô được một bàn tay nhặt lên, che trên đầu Tạ Phong mặc dù bây giờ, hắn và mưa dường như đã hòa làm một.
"Không cần cô thương hại tôi !" Một nụ cười tự giễu hiện lên trên khóe môi hắn.
"Em không thương hại anh chẳng lẽ lại là cô ta ? Phong, anh mau nhìn lại xem bản thân mình đã tàn tạ đến mức nào rồi ." Quen nhau lâu như vậy, Amy vẫn chưa từng thấy Tạ Phong như vậy lần nào.
Tạ Phong đưa tay đẩy chiếc ô ra xa, Amy lại đưa chiếc ô lại gần, cứ như thế 3 lần, Amy trực tiếp bỏ chiếc ô xuống đất. "Anh thích dầm mưa chứ gì ? Được, em dầm mưa cùng anh."
Bên trong sân trường có hai người đứng chung một chiếc dù, ánh mắt nhìn nhau say đắm.
Bên ngoài sân trường cũng có hai người đứng chung một bầu trời mưa, nhưng một người thì nhìn người còn lại, còn một người thì ngắm nhìn người.
Thời gian vẫn cứ vô tình lướt qua họ.
"A, Phong !" Amy bất ngờ bị Tạ Phong đẩy ngã xuống giường, không nhịn được kêu lên.
Tạ Phong ánh mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm Amy, bàn tay vươn ra xé phăng lớp áo ngoài của cô, để lộ làn da trắng nõn.
Amy rất muốn được cùng Tạ Phong gần gũi liền vươn tay ra cởi bỏ nút áo của Tạ Phong. Một nút, hai nút rồi ba nút, cái áo của Tạ Phong hoàn toàn lộ ra để lộ lồng ngực tráng kiệt còn dính những giọt nước mưa, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp cơ bụng.
Tạ Phong hai tay chống bên hông Amy đang nằm trên giường, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp.
"Phong, em muốn..." Amy vươn tay ra, ôm cổ Tạ Phong.
Tạ Phong bất chợt rùng mình, vùng ra khỏi vòng tay Amy, đá văng cánh cửa phòng ra ngoài.
Amy một mình nằm trên giường, đưa mắt nhìn trần nhà trên cao, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán : "Nicolas, thanks to you !"
Tạ Phong khó khăn lắm mới chợp mắt được một tiếng thì lại bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh. Day day huyệt thái dương, Tạ Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể do mất nước mà không còn sức lực, bước xuống giường một cách khó khăn.
Tạ Phong nhìn đồng hồ, 6h30, giờ này Lam Tử Tuyết chắc sắp dậy rồi. Vậy nên không nghĩ nhiều, hắn cầm chìa khóa xe, đến cả áo khoác cũng không mang , lái xe đến nhà Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết hôm qua chơi đùa dưới mưa rất vui, buổi tối đi ngủ rất thoải mái nên sáng nay dậy sớm hơn thường lệ, vừa thay quần áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sớm như vậy, không phải Tạ Phong chứ ? Lam Tử Tuyết vừa nhảy lò cò vừa mang tất đi ra từ trong bếp liền nhìn thấy Tạ Phong mở cửa bước vào, trên tóc vẫn còn ướt, áo sơ mi dính hẳn vào da. Còn có,... mắt Lam Tử Tuyết không tốt nên vẫn không nhìn ra Tạ Phong còn điểm gì lạ nữa.
"Này, Tạ Phong, anh..."
Tạ Phong nghe thấy tiếng Lam Tử Tuyết liền quay đầu, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tạ Phong đã ngã nhào xuống sàn nhà.
Lam Tử Tuyết bây giờ mới phát hiện, hắn ta đã mệt đến mức không mở nổi mắt nữa rồi. Bà nó, mệt thì tới nhà tôi làm gì ?
"Tạ Phong, Tạ Phong." Lam Tử Tuyết chạy lại đỡ lấy đầu Tạ Phong đặt lên đùi mình, bàn tay khẽ vỗ lên má lay tỉnh hắn nhưng không có hiệu quả.
Lam Tử Tuyết đưa tay sờ trán hắn. Nóng quá !
Cô cố hết sức mới đỡ được Tạ Phong lên ghế sofa, tay đưa lên trán lau mồ hôi chảy dài. Lam Tử Tuyết vội chạy vào phòng bếp tìm thuốc. Đỡ đầu Tạ Phong dậy, lại chật vật cho hắn uống thuốc.
Được khoảng 10' thì Tạ Phong tỉnh dậy, tim Lam Tử Tuyết cuối cùng cũng được hạ xuống. May quá, còn tưởng đâu hắn chết trong nhà mình rồi chứ ! Lam Tử Tuyết thấy Tạ Phong đã tỉnh lại, không còn gì nguy hiểm thì nói với hắn :
"Anh cứ ở đây đi, tôi ra ngoài trước." Mặc vào áo khoác, Lam Tử Tuyết cảm thấy hôm nay trời hơi lạnh.
"Đừng đi." Tạ Phong dùng hết sức lực mới có thể vươn tay ra nắm lấy tay Lam Tử Tuyết, miệng thều thào nói.
Lam Tử Tuyết giật mình, vội thu tay lại, bỏ đi không nói lời nào nữa. Tạ Phong cảm thấy khóe mắt mình trở nên nặng trĩu, không nhịn được mà nhắm lại.
Có gì đó rơi ra khỏi mắt hắn, chảy sâu vào tim hắn, lạnh buốt.
(*Chương này dở tệ ! - Trích lời bạn beta của tg. Pls, làm sao mà chương nào cũng hay được, sao lại trách mị ? *nước mắt rưng rưng*
Nói vậy thui chứ gạch đá gì dùng để xây dựng được thì tg nhận hết nha ! Nhân tiện cũng thông báo là có thể chương sau ra hơi muộn, mn thông cảm nha !
Spolier : Mấy chương típ chỉ để chứng minh một chuyện : Đẹp trai, nhà giàu cũng là một cái tội nên anh main sẽ bị ngược dã man con ngan lun =))
"Trời sắp mưa rồi, cậu có còn tiết không ? Hay là tớ đưa cậu về."
Lam Tử Tuyết ngước mắt lên nhìn. Doãn Lâm vừa mới hoạt động xong, mồ hôi còn lăn dài từ trán xuống khóe mắt rồi dừng lại ở cổ, trượt xuống vùng ngực đã ướt đẫm. Chiếc áo phông đã thấm đẫm mồ môi liền trở nên trong suốt,phơi bày vòm ngực rắn chắc của Doãn Lâm.Tim Lam Tử Tuyết dường như đã loạn nhịp.
Doãn Lâm cười, trong mắt là sự hoạt bát, sôi nổi, nhiệt huyết của người trẻ. Doãn Lâm để tóc mái, không nhiều nhưng nó khiến khuôn mặt cậu càng thanh tú, mũi Doãn Lâm rất cao, nghe nói là giống mẹ.
Lam Tử Tuyết ngẫn ra một lúc mới lắc đầu nói : "Không, tớ hết tiết rồi. Cậu cứ về trước đi, tớ muốn ở lại đây ngắm mưa." Lam Tử Tuyết vươn tay ra, đỡ lấy một vài giọt mưa vừa rơi xuống. Giọt mưa nằm trong tay cô, vỡ vụn.
"Cậu vẫn thích cái này sao ?" Doãn Lâm lớn lên từ bé cùng Lam Tử Tuyết, sở thích của cô có thể nói là nằm lòng.
Lam Tử Tuyết cười, không đáp lời. Doãn Lâm lắc đầu, tặc lưỡi, chạy đi.
Tạ Phong cảm nhận được bộ quần áo trên người mình hơi ẩm ướt, lúc này mới phát hiện ra bản thân đã đợi đến khi trời mưa. Ánh mắt Tạ Phong thủy chung vẫn đặt nơi đó, chỉ dành cho một người. Bây giờ hắn mới phát hiện Lam Tử Tuyết rất thích mưa, vậy mà có lần cô nói với anh "Tôi rất, rất ghét mưa." , đó là lúc hắn nói hắn thích mưa.
Tạ Phong nở nụ cười tự giễu, khóe môi không còn sức lực chỉ có thể hơi nhếch lên.
Lam Tử Tuyết cảm thấy mưa bắt đầu nặng hạt, bao kí ức từ trong mưa ùa về.
Năm đó, cô 5 tuổi, cũng là dưới trời mưa như thế này, cô đứng trước sân nhà, chờ mẹ. Mà cô không biết rằng, mẹ cô lúc đó đã vĩnh viễn không còn trên thế gian này nữa rồi.
.......................................................................................................................................................
Tiểu Tuyết chờ mẹ đã nửa ngày rồi, sao mẹ vẫn chưa về nhỉ ?
"Mẹ ơi, mẹ đừng thất hứa với Tiểu Tuyết nha ! Tiểu Tuyết rất ngoan, vẫn chờ mẹ này !"
"Không cần chờ nữa !" Hừ, ai nói vậy chứ ? Tiểu Tuyết biết được liền biết tay Tiểu Tuyết.
"Cậu là ai hả, sao lại dám nói như vậy ?" "Hàng xóm với nhau 3 năm mà lại hỏi như vậy, cậu không tự cảm thấy mình ngốc sao ?"
Cái tên kia, dám nói Tiểu Tuyết ngốc ! Lại còn trưng ra cái bộ mặt ta đây hiểu biết đó làm gì ! Hừ !
"Tôi ngốc thì có liên quan gì đến cậu ? Cậu sao lại dám nói tôi không cần chờ nữa ?" Ngươi dám nói dối ? Hôm nay ngươi chết chắc rồi !
"Tôi không nói dối, mẹ cậu đã chết rồi, cậu tỉnh mộng đi thì hơn !" Ê này, nói vậy là sao hả ? Khoan đã, sao đi vậy ?
...................................................................................................................................
Nếu lúc đó cô tin lời Doãn Lâm thì sẽ sao nhỉ ? Sau cùng, Lam Tử Tuyết lúc 5 tuổi vẫn phải nghe tin đó lần nữa từ cha mình, nhưng cô cũng không quá sốc. Có lẽ, nên cảm ơn Doãn Lâm nhỉ ?
Lam Tử Tuyết thở dài. Quá khứ thì cứ để nó mãi mãi là quá khứ đi thôi.
Mưa càng ngày càng lớn, nhưng không có gió, Lam Tử Tuyết cảm thấy những giọt mưa đó cô đơn vô cùng, nhịn không được một bước lại một bước rời khỏi mái hiên, một mình đứng giữa sân bóng rổ.
Mái tóc dài của Lam Tử Tuyết nhanh chóng ướt đẫm bởi những giọt mưa, Lam Tử Tuyết cảm thấy bao cảm xúc hỗn độn những ngày qua dường như đều được cơn mưa này gội rửa. Những giọt mưa trong suốt từ từ rơi xuống mái tóc cô, chảy qua khóe mắt cô, từ từ trượt xuống cổ, mát lạnh.
A, hết mưa rồi sao ? Lam Tử Tuyết mở mắt, phát hiện trời vẫn chưa hết mưa mà là trên đầu mình có một cái ô.
"Sao cậu lại quay lại ?" Lam Tử Tuyết mở to mắt ngạc nhiên nhìn Doãn Lâm cầm ô trên tay, tươi cười với cô.
"Mưa lớn lắm rồi, mau về thôi !" Doãn Lâm đưa tay phủi đi những hạt mưa dính trên tóc mình, nhưng chỉ làm cho nó thêm rối.
Lam Tử Tuyết lắc đầu ngán ngẩm cái sự trẻ con này, đưa tay lên tự mình vuốt lại những cọng tóc không chịu ngay ngắn kia, rồi xoa đầu Doãn Lâm như một đứa trẻ.
Hai người đứng dưới mưa, một giọt mưa cũng không lọt, vui vẻ cười đùa.
Ngoài hàng rào đó, cũng có hai người.
Lúc nãy, Tạ Phong thấy Lam Tử Tuyết đột nhiên dầm mưa liền chạy đi mua về một cái dù. Khi quay lại, thứ anh nhìn thấy chính là một màn này. Chiếc ô vừa mới được Tạ Phong mở ra rơi xuống đất. Ngay lúc này , Tạ Phong tự cảm thấy bản thân mình thực sự quá mạnh mẽ mới có thể làm một người đứng ngoài xa như thế này.
Chiếc ô được một bàn tay nhặt lên, che trên đầu Tạ Phong mặc dù bây giờ, hắn và mưa dường như đã hòa làm một.
"Không cần cô thương hại tôi !" Một nụ cười tự giễu hiện lên trên khóe môi hắn.
"Em không thương hại anh chẳng lẽ lại là cô ta ? Phong, anh mau nhìn lại xem bản thân mình đã tàn tạ đến mức nào rồi ." Quen nhau lâu như vậy, Amy vẫn chưa từng thấy Tạ Phong như vậy lần nào.
Tạ Phong đưa tay đẩy chiếc ô ra xa, Amy lại đưa chiếc ô lại gần, cứ như thế 3 lần, Amy trực tiếp bỏ chiếc ô xuống đất. "Anh thích dầm mưa chứ gì ? Được, em dầm mưa cùng anh."
Bên trong sân trường có hai người đứng chung một chiếc dù, ánh mắt nhìn nhau say đắm.
Bên ngoài sân trường cũng có hai người đứng chung một bầu trời mưa, nhưng một người thì nhìn người còn lại, còn một người thì ngắm nhìn người.
Thời gian vẫn cứ vô tình lướt qua họ.
"A, Phong !" Amy bất ngờ bị Tạ Phong đẩy ngã xuống giường, không nhịn được kêu lên.
Tạ Phong ánh mắt hằn lên tia máu nhìn chằm chằm Amy, bàn tay vươn ra xé phăng lớp áo ngoài của cô, để lộ làn da trắng nõn.
Amy rất muốn được cùng Tạ Phong gần gũi liền vươn tay ra cởi bỏ nút áo của Tạ Phong. Một nút, hai nút rồi ba nút, cái áo của Tạ Phong hoàn toàn lộ ra để lộ lồng ngực tráng kiệt còn dính những giọt nước mưa, ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp cơ bụng.
Tạ Phong hai tay chống bên hông Amy đang nằm trên giường, hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp.
"Phong, em muốn..." Amy vươn tay ra, ôm cổ Tạ Phong.
Tạ Phong bất chợt rùng mình, vùng ra khỏi vòng tay Amy, đá văng cánh cửa phòng ra ngoài.
Amy một mình nằm trên giường, đưa mắt nhìn trần nhà trên cao, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán : "Nicolas, thanks to you !"
Tạ Phong khó khăn lắm mới chợp mắt được một tiếng thì lại bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh. Day day huyệt thái dương, Tạ Phong cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể do mất nước mà không còn sức lực, bước xuống giường một cách khó khăn.
Tạ Phong nhìn đồng hồ, 6h30, giờ này Lam Tử Tuyết chắc sắp dậy rồi. Vậy nên không nghĩ nhiều, hắn cầm chìa khóa xe, đến cả áo khoác cũng không mang , lái xe đến nhà Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết hôm qua chơi đùa dưới mưa rất vui, buổi tối đi ngủ rất thoải mái nên sáng nay dậy sớm hơn thường lệ, vừa thay quần áo thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sớm như vậy, không phải Tạ Phong chứ ? Lam Tử Tuyết vừa nhảy lò cò vừa mang tất đi ra từ trong bếp liền nhìn thấy Tạ Phong mở cửa bước vào, trên tóc vẫn còn ướt, áo sơ mi dính hẳn vào da. Còn có,... mắt Lam Tử Tuyết không tốt nên vẫn không nhìn ra Tạ Phong còn điểm gì lạ nữa.
"Này, Tạ Phong, anh..."
Tạ Phong nghe thấy tiếng Lam Tử Tuyết liền quay đầu, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Tạ Phong đã ngã nhào xuống sàn nhà.
Lam Tử Tuyết bây giờ mới phát hiện, hắn ta đã mệt đến mức không mở nổi mắt nữa rồi. Bà nó, mệt thì tới nhà tôi làm gì ?
"Tạ Phong, Tạ Phong." Lam Tử Tuyết chạy lại đỡ lấy đầu Tạ Phong đặt lên đùi mình, bàn tay khẽ vỗ lên má lay tỉnh hắn nhưng không có hiệu quả.
Lam Tử Tuyết đưa tay sờ trán hắn. Nóng quá !
Cô cố hết sức mới đỡ được Tạ Phong lên ghế sofa, tay đưa lên trán lau mồ hôi chảy dài. Lam Tử Tuyết vội chạy vào phòng bếp tìm thuốc. Đỡ đầu Tạ Phong dậy, lại chật vật cho hắn uống thuốc.
Được khoảng 10' thì Tạ Phong tỉnh dậy, tim Lam Tử Tuyết cuối cùng cũng được hạ xuống. May quá, còn tưởng đâu hắn chết trong nhà mình rồi chứ ! Lam Tử Tuyết thấy Tạ Phong đã tỉnh lại, không còn gì nguy hiểm thì nói với hắn :
"Anh cứ ở đây đi, tôi ra ngoài trước." Mặc vào áo khoác, Lam Tử Tuyết cảm thấy hôm nay trời hơi lạnh.
"Đừng đi." Tạ Phong dùng hết sức lực mới có thể vươn tay ra nắm lấy tay Lam Tử Tuyết, miệng thều thào nói.
Lam Tử Tuyết giật mình, vội thu tay lại, bỏ đi không nói lời nào nữa. Tạ Phong cảm thấy khóe mắt mình trở nên nặng trĩu, không nhịn được mà nhắm lại.
Có gì đó rơi ra khỏi mắt hắn, chảy sâu vào tim hắn, lạnh buốt.
(*Chương này dở tệ ! - Trích lời bạn beta của tg. Pls, làm sao mà chương nào cũng hay được, sao lại trách mị ? *nước mắt rưng rưng*
Nói vậy thui chứ gạch đá gì dùng để xây dựng được thì tg nhận hết nha ! Nhân tiện cũng thông báo là có thể chương sau ra hơi muộn, mn thông cảm nha !
Spolier : Mấy chương típ chỉ để chứng minh một chuyện : Đẹp trai, nhà giàu cũng là một cái tội nên anh main sẽ bị ngược dã man con ngan lun =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook