Bá Võ
Chương 44: Cõng Nồi (6)

Miệng Hỏa Cốt Quật, đại công tử Long gia là Long Hành chắp tay sau lưng, tràn đầy hứng thú mà nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất.

Mặt hắn như trăng tròn, ngũ quan thanh tú, mắt phượng dài và nhỏ, ăn mặc một bộ nho sam màu trắng, tay áo dài phiêu phiêu trong gió, mái tóc dài xõa tung ở bên vai, khí chất giống như đại nho cuống sĩ thời cổ đại.

“Đao của người này rất nhanh, tu vị của Long Tứ cũng coi như là tương đối đỉnh cấp trong cửu phẩm hạ, lại bị hắn kết thúc bằng một đao. Hiếm thấy nhất chính là dùng sức vừa đủ, vết thương rất sạch sẽ, không sâu không cạn, vừa hay có thể giết chết người.”

Long Hành chậc chậc vài tiếng mà đánh giá, giống như là đang nhìn thi thể của người xa lạ, chứ không phải là thuộc hạ của mình vậy.

Hắn quay đầu ra sau, cười nhìn người thiếu niên ở phía sau: “Một người có nguyên công chưa nhập phẩm, lại có thể sử dụng khoái đao như vậy, đệ đệ ngươi thua không oan. Đúng rồi, nghe nói người đã giết thuật sư của Huyết Phong Đạo trong võ quán Chính Dương, cũng tên là Sở Hi Thanh?”

Thiếu niên kia chính là Long Thằng, trên cổ tay của hắn vẫn còn quấn vải trắng, lúc này tỏ vẻ e ngại mà giơ tay đáp: “Chính là người này, có người nói hôm đó có rất nhiều người trong võ quán Chính Dương nhìn thấy.”

Hắn còn chưa nói xong, khuôn mặt liền vang lên một tiếng ‘đùng’.

Đó là do Long Hành tát thẳng vào mặt của Long Thắng.

Đại công tử Long gia dùng rất nhiều sức, làm cho Long Thắng lảo đảo vài cái, lùi mấy bước về phía sau mới dừng lại, khóe miệng cũng tràn ra một vệt máu tươi.

Hắn bụm mặt mình, lại nhìn huynh trưởng của mình với vẻ khó tin.



“Biết vì sao ta đánh ngươi không?” Lời nói của Long Hành còn ẩn chứa vẻ cười gằn, hắn đi về phía đệ đệ: “Ngươi báo thù hắn là không sai, muốn giết chết hắn cũng không sai, người này làm Long gia mất mặt, nên chết, nhưng cái sai của ngươi là, gây sự vào đúng lúc này.”

“Ngươi có biết ta đã phải trả bao nhiêu bạc, vận dụng bao nhiêu ân tình, điều động bao nhiêu nhân lực để vây giết Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ Bang? HIện giờ đang là thời điểm không có nhân thủ, người lại dám tự ý điều động thuộc hạ của ta, đi giết một người không quan trọng.”

Long Thắng không ngừng lại lùi, sắc mặt càng trắng bệch.

Ngay khi hắn dựa lưng vào vách đá ở phía sau, đã không thể lùi lại được nữa. Một thanh niên mặc áo xanh, vác trường kiếm đã ngăn ở trước mặt Long Hành.

“Được rồi, Long sư đệ, tốt xấu gì thì hắn cũng là đệ đệ của ngươi, trừng phạt nhỏ là được rồi.”

Người này khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi như cú vọ, da thịt hơi trắng.

Hắn lại liếc mắt nhìn Long Thắng, nói với vẻ dạy dỗ: “Ngươi cũng đừng oán huynh trưởng ngươi lòng dạ độc ác, lần này chúng ta phải ra tay bất ngờ mới có thể đánh Thiết Tiếu Sinh trọng thương. Nếu như lần này không trừ khử được người này, để vị phó kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang này trốn thoát, vậy cơ nghiệp của Long gia các ngươi trong Hỏa Cốt Quật này sẽ đi tong.”

“Lúc này huynh trưởng ngươi đang thiết lập các trạm kiểm tra, kéo lưới truy tìm Thiết Tiếu Sinh, bất cứ một nhân thủ nào cũng đều rất quý giá. . .”

Hắn còn chưa nói hết, liền có một người mặc áo ngắn màu xanh chạy từ bên trong quật ra người.

Người thanh niên đeo kiếm nhận ra đây là một binh lính của Long gia, nên không khỏi dừng lại.



“Đại công tử!” Thanh niên mặc áo ngắn vội và đi đến trước mặt Long Hành, quỳ xuống: “Long Chính và tiểu đội dưới trướng hắn đã chết hết, chúng ta tìm hiểu vết thương, hung thủ đã dùng Truy Phong đao pháp, mà đao pháp lại nhanh gọn ác liệt, chắc hẳn là Sở Hi Thanh kia ra tay. Một nam một nữ kia đã trốn vào trong quật, đúng lúc đi qua nơi kiểm tra của Long Chính. . .”

Ngay lúc này, lại có một người trẻ tuổi ăn mặc giống như vậy vội vã chạy ra, sắc mặt hắn đã trắng bệch: “Đại công tử, tiểu đội thứ năm của Long Ngũ đã bị chết hết, hung thủ dùng Truy Phong đao pháp, nghi là Sở Hi Thanh!”

Long Hành ngẩn ngơ, sau đó lại cười một tiếng: “Lúc này mới bao lâu? Còn chưa được nửa khắc, vậy mà đã chém mười hai người của ta. Đúng là khó tin, đây thật sự là một cửu phẩm hạ? Đao của người này thật độc!”

Hắn trừng mắt nhìn đệ đệ Long Thắng một chút, sau đó nhìn về phía người thanh niên đeo kiếm kia: “Đô sư huynh, cái phiền phức này không nhỏ, chỉ có thể làm phiền ngươi. Ngươi có thể chọn ba người trong Hành Môn Thập Bát Kỵ dưới trướng ta.”

Thanh niên đeo kiếm nghe vậy không khỏi hơi nhướn mày lên, hắn cho rằng Long Hành quá coi trọng cái ‘phiền phức’ này.

Hành Môn Thập Bát Kỵ là tử sĩ mà Long Hành đích thân bồi dưỡng, tất cả đều có thực lực cửu phẩm thượng.

Mà người người đều có trọng giáp, phân phối bảo đao, võ trang đến cực hạn, sức chiến đấu tiếp cận bát phẩm.

Chỉ cần ba người trong Hành Môn Thập Bát Kỵ này liên thủ là có thể giải quyết Sở Hi Thanh kia rồi.

Nhưng ngoài ba tên tử sĩ trọng giáp kia, Long Hành còn muốn hắn đích thân ra tay.

Thanh niên đeo kính cũng không từ chối, hẳn chỉ mỉm cười, rồi cất bước đi về phía nơi sâu xa ở trong quật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương