Buổi tối, bị ly cà phê hai shot Espresso mà Tạ Thanh mua làm cho tinh thần Lục Thành phấn chấn, nhìn chằm chằm trần nhà đến nửa đêm, hắn muốn chạy trên máy chạy bộ để tiêu hao chút tinh lực.

Đi ngang qua phòng ngủ của cô, kẹt cửa lộ ra ánh sáng, hắn phát hiện cô còn chưa ngủ.

“Cốc cốc”, Lục Thành gõ hai tiếng lên cánh cửa.

Người bên trong nói lớn tiếng: “Có chuyện gì vậy?”

Hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy cô ngồi xếp bằng trên giường, máy tính đặt trên đùi.

“Vì sao còn chưa ngủ?” Hắn hỏi.

Tạ Thanh nhẹ giọng cười: “Chỉ khoảng hai ngàn chữ, em muốn đem bản thảo của anh viết xong.”

“…” Lục Thành có điểm áy náy: “Ngủ đi đã, đâu có cần gấp gáp như vậy.”

Tạ Thanh duỗi cái eo lười: “Viết một hơi cho xong tương đối thoải mái.”

Lục Thành: “…”

“Anh đừng có để ý.” Cô vừa ngáp vừa nói: “Em viết xong liền đi ngủ, mạch suy nghĩ bị đứt đoạn tiếc lắm.”

“…” Lục Thành đành nói lời cảm ơn, đóng cửa lại giúp cô.

Tạ Thanh hoạt động tay một chút, tiếp tục gõ phím.

Thật ra cô không có thói quen dùng máy tính để viết bản thảo, tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ cơ hồ toàn bộ đều viết hoàn toàn bằng tay. Lúc này viết bản thảo quan hệ xã hội cho Lục Thành cũng không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy dùng bàn phím có cảm giác tốt hơn.

Đại khái là tiếng gõ bàn phím lốp bốp càng có thể mang lại cảm giác như đang đánh nhau trên internet?

Cô viết nhiệt huyết xông lên đầu, xem người khác diễn đánh nhau cũng không làm cô cho sảng khoái như vậy.

Cho dù có đoạn đọc lên có chút thê lương bi thảm, đầu óc cô vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu như cũ.

- -- những kẻ đó những vị chú bác gì đó của Lục Thành tiếp chiêu đi.

******

Cuối cùng rạng sáng Lục Thành cũng đi ngủ, ngủ hơn hai tiếng, lại tỉnh.

Nhưng mà rất may, hắn cảm thấy tinh thần mình rất tốt.

Lại đi gõ cửa phòng cô, không có động tĩnh.

Hắn đẩy cửa ra ghé mắt vào nhìn, nhìn thấy cô ghé vào giường đang ngủ ngon lành.

Hắn đi vào, ngồi lên mép giường, đẩy đẩy cô: “Thanh Thanh?”

“Dạ…” Tạ Thanh nhíu nhíu mi, tay từ trong chăn rút ra, sờ sờ, đem máy tính đưa cho hắn.

Trong miệng lẩm bẩm: “Viết xong..”

Lục Thành: “…”

Tức khắc anh có ảo giác như mình là Chu Bái Bì [1].

[1] 周扒皮 - Chu Bái Bì là nhân vật cường hào ác bá trong truyện Tiếng gà gáy lúc nửa đêm của tác giả Cao Ngọc Bảo. Để bóc lột người lao động hắn ta giả tiếng gà gáy lúc nửa đêm để yêu cầu người ta phải ra đồng làm việc.

Cô bẹp bẹp miệng: “Anh đi làm trước đi, em ngủ thêm một lát.”

“… Được.” Lục Thành ôm máy tính của cô ra khỏi cửa.

Nửa tiếng sau, lại quay trở lại lay lay cô.

Khí rời giường của Tạ Thanh dâng lên, khóa mi gắt gao nhắm mắt: “Để em ngủ tiếp một lát!”

“Ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.” Lục Thành nói.

Cô không muốn dậy, dùng sức nằm xuống, lông mày hắn nhẹ nhướng lên, hai tay đưa xuống dưới người cô tìm kiếm.

Tạ Thanh: “?”

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị bế ngang lên.

Cô kêu một tiếng nhỏ, khẩn trương mà vòng tay lên cổ hắn, mở mắt ra bất mãn lên án: “Em chưa có ngủ đủ!”

Hắn hôn lên trán cô một cái: “Ăn sáng trước!”

Dứt lời, hắn ôm đi vào nhà vệ sinh.

Khí rời giường của Tạ Thanh còn chưa có tiêu tan hết, nhưng lại không đứng lên, nửa vời mà treo ở đó, cô oán giận trừng hắn.

“Hì hì---“ dừng trước bồn rửa tay, Lục Thành nhếch miệng cười, cười cho đến khi cô khịt mũi quay mặt đi.

Hắn buông cô xuống, để cô dẫm lên chân hắn, cánh tay đặt dưới nách cô, duỗi tay lấy bàn chải đánh răng và kem đánh răng lại.

Trét xong kem đánh răng rất nhanh bàn chải đánh răng nhanh chóng được đến tay cô.

“Anh giúp em đánh răng?” Hắn thành khẩn dò hỏi.

Tạ Thanh trợn trắng mắt đem bàn chải đánh răng cùng ly súc miệng lại đây.

Cô đánh răng, đôi tay anh hắn từ từ xuống dưới, cho đến khi ôm đến eo cô.

Đầu óc Tạ Thanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đánh răng xong liền cắm đầu rửa mặt. Rửa xong ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh trong gương như hình chụp chung có chút ám muội.

Hắn đứng sau lưng cô, cao hơn với cô một đoạn, vòng tay qua eo cô, nụ cười ngập tràn đáy mắt.

Cô giật mình nghe hắn nói: “Ai, có chút giống tư thế chụp ảnh cưới.”

Hai má cô đỏ rực, rút ra khăn vội vàng lau mặt, từ trước mặt anh tránh đi: “Em muốn chăm sóc da, anh ăn trước đi!”

Cảm giác được cô cứng người lại, Lục Thành không nói gì, tay bỏ vào túi áo ngủ, dựa tường chờ cô.

Chờ cô chăm xong da mặt, hắn ôm cô đi đến phòng ăn.

Nước cam, bánh mì, xúc xích chiên, trứng chần, salad rau dưa, món ăn hôm nay thiên về bữa sáng thanh tân thoải mái kiểu Tây.

Tạ Thanh lấy bánh mì ăn hơn nửa cái bánh mì, dạ dày liền thoải mái lên, tinh thần càng thanh tỉnh. Lúc hai người cùng nhau ăn sáng luôn không nói gì nhiều, nhưng hắn sẽ kịp thời giúp cô rót thêm nước cam hay gì đó.

Ăn xong bữa sáng, cô phụ trách dọn dẹp rửa chén bát. Lục Thành đi thay quần áo, dự định sẽ tạm biệt cô, liền phát hiện cô cũng đã thay đồ xong xuôi.

“Không ngủ?” Anh nhìn đồng hồ, mời 8 giờ rưỡi.

Tạ Thanh cười cười: “Dạ, không ngủ.”

Lúc buồn ngủ sẽ đi ngủ, cảm giác tươi mát tới cảm thấy vẫn có thể ở cùng hắn vui vẻ.

Hai người vẫn là cùng nhau đi công ty, Tạ Thanh vẫn chui vào văn phòng của mình viết bản thảo, Lục Thành mở máy tính của cô, đọc bản thảo quan hệ công chúng cô viết.

Cái này thật ra cũng không tính là một văn bản phục vụ cho quan hệ công chúng một cách chính thống, hơn nữa những tranh cãi trên mạng không có một chữ đề cập đến chương trình về đời sống kia.

Mở đầu văn bản, là một câu chào hỏi tâm bình khí hòa [2]: Xin chào mọi người, tôi là CEO của Thành Thư Văn Hóa, Lục Thành.

[2] 心平气和 – Thành ngữ; Bình thản, không nôn nóng, không giận dữ.

Hàng chữ kế tiếp cũng bình bình đạm đạm: Hôm nay, tôi muốn kể cho mọi người một câu chuyện. Tôi vẫn không cho rằng, tôi tuyệt đối sẽ không chia sẻ câu chuyện này trên mạng.

Sau đó liền tự thuật lên tuổi thơ, anh đề cập từng ký ức ấm áp cô cơ bản cũng viết vào.

Nhà trẻ, tiểu học, sơ trung an ổn bình đạm, nhưng giữa những hàng chữ lại mơ hồ có u buồn quanh quẩn.

Cô rất biết cách nắm bắt cảm xúc. Rõ ràng là tự thuật lại cuộc sống bình đạm lại có thể làm cho người ta ngửi được hương vị của sự biến chuyển.

Thời điểm đang đọc văn chương, đạt được loại cảm giác này lại nhất thời có cảm giác vi diệu nhìn ra không tới làm người ta chờ mong, làm anh tò mò, tò mò xem cô sẽ mang cái biến chuyển này đến như thế nào.

Đoạn miêu tả cuộc sống bình yên này tổng cộng viết bảy tám trăm chữ.

Nếu quả ngắn, người đọc không thể nào cảm nhận được tâm tình; quá dài, lại làm người ta dễ chán, sẽ bị lướt qua hoặc tắt đi.

Biến chuyển xuất hiện đúng chỗ:

“Hồi ức đẹp như vậy, nếu muốn kể thêm, tôi có thể nói đến ba ngày ba đêm.”

“Nhưng tôi không nghĩ tới, những cái này hết thảy đều là giả dối.”

Sự tình phát sinh lúc anh mười ba mười bốn tuổi sống động hiện lên trên giấy, bắt đầu từ chuyện mẹ anh đột ngột đưa ra quyết định ly hôn, một mực viết đến sự xuất hiện của nhà họ Sở.

Sự tình nhắc đến đều là sự thật, nhưng cô hư cấu một ít bầu không khí cùng cảm xúc, phủ đầy bầu không khí.

Cô thành công mà đắp nặn một bà mẹ ưu nhã lại độc lập, cùng một đứa con trai tuổi dậy thì có có chút xúc động phản nghịch.

Phần nói về đối thoại cùng Sở Văn Đình, cô chọn dùng thủ pháp dựng phim, đem Sở Văn Đình từng chữ nói ra chân tướng cùng hồi ức và tâm tình xen kẽ, mang theo cảm giác mát lạnh cùng chấn động.

Liên quan đến hai năm mẹ anh qua đời, Lục Thành không kể cho cô nhiều lắm, cô lục lọi tâm tình hắn cùng phần lớn là hư cấu.

Hắn rõ ràng biết đó là giả, nhưng lại mạnh mẽ cảm thấy mắt mình nóng lên.

“Khi đó còn trẻ, trải nghiệm không nhiều, thực dễ dàng cảm thấy sợ hãi.”

“Loại sự tình này sẽ làm cho bạn cảm thấy đen tối không có đường ra, đẩy ra một lớp lại một lớp.

Tiếp theo, giai đoạn hắn đến nhà họ Sở.

Hành văn lần này trở nên nhẹ nhàng hơn, tinh tế mà viết Sở Văn Đình rất chiếu cố đến hắn, ở chung hòa thuận với Sở Thơ cùng Sở Tụng, nhưng nếu nói đến hơi thở xam xám so với đoạn đầu đoạn này vẫn nặng hơn một ít.

Bởi vì cô đưa ra một ít gọn gàng dứt khoát u buồn.

“Nhưng tôi vẫn chưa một lần bước ra khỏi bóng tối.”

“Trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình có tội. Bởi vì cha tôi có tội, cho nên tôi cũng có tội.”

“Tôi vẫn luôn hy vọng chính mình có thể giải quyết mọi thứ ổn thỏa, trong vòng hai năm, tôi càng thêm thanh tỉnh mà phát hiện tôi không làm được.”

Sau đó, rốt cuộc, cô tiến hành một chút khẩu tru bút phạt đối với Lục Kính Sơn. T

Cô nhắc tới việc Sở Tụng bị theo dõi, nhắc tới chú Hai lì lợm la liếm muốn yêu cầu hắn lợi dụng mối quan hệ của mình để cho một người em họ chưa từng gặp mặt đi học.

Cô cũng nhẹ nhàng bâng quơ mà viết ra một câu: “Tôi vô ý chất vấn định nghĩa của pháp luật về phương diện phụng dưỡng của quốc gia, chỉ là thực sự nghi hoặc, một người chỉ cần sinh con ra thật sự có thể dùng vấn đề đạo đức mà áp chế đứa nhỏ cả đời sao?”

“Cho dù ông ta đã lừa gạt nhiều người, làm tổn thương hai gia đình?”

“Cho dù là mấy năm nay, đối với những đứa con có cùng huyết thống cũng chẳng thèm quan tâm?”

Cô dùng một loại giọng điệu đạm bạc, chỉ ra Lục Kính Sơn chưa làm tròn nghĩa vụ nuôi nấng.

Về vấn đề phụng dưỡng, quần chúng vây xem không thể nghi ngờ sẽ chú ý người yêu cầu được phụng dưỡng trước kia có làm tròn trách nhiệm nuôi nấng con cái không.

“Đây là chuyện của tôi.”

Cô kết thúc câu chuyện như vậy.

Quá mức ngắn gọn, cho nên nhìn qua vô cùng mệt mỏi.

Cuối cùng cô lại nói: “Thật ra, tôi rất tò mò, cha tôi rốt cuộc là nghĩ thế nào.”

“Mấy năm nay, ông không hề liên lạc với tôi, không có xin lỗi, cũng không hề quan tâm.”

“Tôi muốn biết, những chỉ trích không đúng thực tế, là ý của ông sao?”

Đây chính là câu cuối cùng của toàn bộ bài viết.

Là tự hỏi Lục Kính Sơn, cũng là đang cho người đọc không gian suy nghĩ.

Nếu là Lục Kính Sơn chính là bản tính không thay đổi, một kẻ lừa đảo có kỹ thuật diễn xuất vụng về.

Nếu không phải đó là cái nhóm chú bác gây sóng gió, có ý định hút máu.

Thật là bút như đao.

Trong đầu Lục Thành hiện ra một hình ảnh kỳ diệu.

Trong hình ảnh là cảnh chém giết trong giang hồ, tay Tạ Thanh đang cầm trên trường kiếm, chỉ cần thân hình của đối thủ hiện lên, đối phương liền vô tri vô giác tắt thở, ngay cả vết máu cũng mảy may không thấy.

Rất lợi hại.

Lục Thành tặc lưỡi, về sau tuyệt đối không thể khi dễ cô ấy.

Anh viết về cô ở đâu đây!

Bản thảo này, bị Lục Thành đè ép mấy ngày.

Thứ bảy, tiết mục kia phát sóng, những chỉ trích của nhóm chú bác, làm cho phẫn nộ của dân chúng đánh cao thêm một bước, ngay lúc này Lục Thành đem nó phát ra.

Trong vòng ba phút, số lượt chia sẻ bắt đầu tăng lên chóng mặt, ban đầu nhóm người chia sẻ đều không đọc mà chia sẻ trước, chiếm đa số là “Ăn dưa” “Mã một cái [3]”.

[3] 马一下 – Ngôn ngữ mạng, chữ “mã” đồng âm với chữ “Mark” trong tiếng Anh có nghĩa là đánh dấu. Cái này có thể hiểu đơn giản là chia sẻ để sau lại đọc.

Nửa tiếng sau, phần lớn những chia sẻ biến thành “Tôi đọc xong cảm thấy da đầu tê rần… Đúng là những chủ đề xã hội vẫn nên chờ vài ngày rồi mới xem.”

Bình luận càng bùng nổ hơn:

[F**k, hài hước như vậy sao?]

[Kinh ngạc đến mức ngây người, cái này có thể xoay chuyển tình thế!]

[Tôi khiếp sợ, đem vị cha Lục này nhốt chung phòng với cha của một cô minh tinh có phải hay không có thể luyện độc?]

[Cho nên là.. Rốt cuộc là người cha đang bệnh đòi tiền hay là nhóm chú bác mượn cớ hút máu?]

Lục Thành lướt Weibo cả đêm, gấp gáp nhìn chằm chằm từng cái bình luận.

Lúc chia sẻ hơn một vạn, hắn dùng một tài khoản nhỏ đăng một bình luận, hơn nữa đã để cho Ngô Mẫn mua like, đem nó đẩy lên làm bình luận nóng.

Cái bình luận kia là: [Tôi chú ý đến chi tiết… Bên trong anh ta có nhắc tới ‘Chú Hai’, nói cách khác cha anh ta phải là anh cả? Trong tiết mục kia hắn tự xưng mình ‘Anh cả’, mở miệng một tiếng ‘Em trai tôi’ làm sao có thể là vị kia được, có chuyện gì đang xảy ra?]

Bình luận hot thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, nhanh chóng có người phỏng đoán: [Có thể là anh họ của cha anh ta? Bình thường mọi người cũng không kêu là anh họ [4] sao, liền trực tiếp kêu anh cả.]

[4] Nguyên văn là đường bá (堂兄) có nghĩa là bác, có quan hệ là anh em chú bác với cha của Lục Thành.

Cái phỏng đoán này vừa ra tới, liền nhận không ít trào phúng: [Gào! Tạm thời không nhắc đến việc người kia có quan hệ gì với cha anh ta, chuyện hút máu người nhà chính là ván đã đóng thuyền, gào!]

[Đúng nha! Không phải chuyện nhà mình, quản chi chuyện nhà anh em họ chứ! Còn ở trên tivi tỏ ra mình là người chủ trì chính nghĩa, không biết tự mình có thể nhận được bao nhiêu tiền.]

Cũng có người tương đối ôn hòa một chút, tỏ vẻ: [Thật ra tôi cảm thấy cũng không nhất định… Anh em chú bác đặc biệt thân thiết, thật ra ra mặt chủ trì công đạo cũng có.] Tiếp theo lời nói cũng xoay chuyển, [Nhưng tôi cảm thấy gia đình này… Không giống…]

Trong lúc Weibo đang dậy sóng thỉnh giáo Ngụy Bình một chút, lại đi theo Trương Mịch Nhã thương lượng một chút.

Sau đó ngay khi lượt chia sẻ bắt đầu có dấu hiệu giảm xuống, cô dùng tài khoản cá nhân đăng một bài đăng mới.

Không nhiều lời giải thích, bên trong trực tiếp dán một trương văn tự thanh minh, cho thấy sinh hoạt của bản thân gần đây bị truyền thông quấy nhiễu, thông qua pháp luật truy cứu quyền lợi.

Weibo của cô sau khi thắng kiện xâm phạm tên họ mới đăng ký, nhưng vì tác phẩm quá cứng, lại có một loạt sự tình hấp dẫn lúc chuyển thể <Tố Phong Nguyệt>, fan cũng hơn hai mươi vạn.

Sau khi đăng bài, các fan quả nhiên xù lông: [Một mình truyền thông làm sao biết Ly Đại ở chỗ nào??? Đám chú bác đặc sắc nhà họ Lục không nên quá phận như vậy!!!]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương