Bá Tước
-
Chương 7
Tô Lị nói những lời như vậy, vốn là chỉ muốn hù dọa hắn, cũng thuận tiện muốn nhìn xem vẻ mặt đẹp trai của nam tử này có biến hóa gì khi cô nói những lời như vậy. Cô cũng thật không ngờ mình chỉ thuận miệng nói, nhưng lại nói ra những lời lẽ đầy quyết đoán như vậy. Trong nháy mắt Tô Lị đã vùng ra khỏi vòng tay của nam tử tóc bạc, một đợt tê dại từ cánh tay truyền đến không khỏi làm cho hắn lui về phía sau một bước.
Tô Lị thấy mình được tự do, thừa dịp hắn không chú ý, liền nhanh chân chạy thoát. Khi cô chạy ngang qua, nam tử khẽ mấp máy miệng, sau đó là khóe miệng khẽ nhếch lên, cố tình để cô chạy thoát.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Một nam tử khác bỗng nhiên đi ra từ chỗ tối gần đó, cung kính nhìn về phía chủ nhân của mình.
“Không sao. Ngươi biết không Ryan Lane, cô gái nhỏ kia cũng không có đơn giản a!”
“Sắc vi chữ thập trên tay cô ta, có phải là Huyết săn không?”
“ Không, bộ dáng của đó chắc chắn không phải Huyết săn, ngay cả một chút chiêu thức đơn giản cũng không hề biết. Nhưng Cô gái nhỏ này cũng không phải là một nhân loại bình thường!”
Nam tử tóc trắng giơ một bên cánh tay của mình ra, nhìn vết thương ở trên tay, khóe miệng lại một lần nữa cong lên.
“Đại nhân, tay của ngài...”
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Ta dù sao cũng là Thân vương Ventrue, một sắc vi chữ thập nho nhỏ như vậy có thể làm khó dễ ta sao?”
Nam nhân tóc trắng lại ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà Tô Lị vừa mới chạy trốn, trong lòng khẽ thì thầm: Cô gái nhỏ, ta rất hy vọng sớm được gặp lại cô nha!
Khi Tô Lị trở lại đại sảnh, thì mọi người đã cũng đã đi về hơn phân nửa. Lúc này đồng hồ treo trên tường cũng đã chậm rãi vang lên mười hai tiếng.
Tô Lị len lén quay đầu nhìn về phía sau, không thấy nam nhân ma cà rồng kia đuổi theo, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“A! Mới vừa rồi con đã đi đâu? Làm hại cho ta lo lắng gần chết?” Đột nhiên phu nhân Mia Bergen từ xa đi tới, ôm lấy cổ của cô, trên mặt cũng không hề che dấu vẻ mặt lo lắng cùng sốt ruột.
Ý thức được người đến là phu nhân Mia Bergen, thần kinh đang bị buộc chặt của Tô Lị rốt cuộc cũng được thả lỏng: “Thật xin lỗi phu nhân Mia Bergen, tôi cũng chỉ đi ra ngoài hóng gió một chút mà thôi. Xin đừng quá lo lắng.”
“Thân ái, con không cần phải xin lỗi, không có việc gì là tốt rồi! Cũng đã đến lúc chúng ta phải rời đi!”
Khi Tô Lị nghe được những lời nói này của phu nhân Mia Bergen, cô lập tức gật đầu như giã tỏi. Cô cũng rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!
Tô Lị cùng phu nhân Mia Bergen đang định rời đi, như sự thật thì không bao giờ thuận theo ý của cô. Chân trước còn chưa có rời khỏi, thì đã có một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
“Hầu tước phu nhân – Carat Luân Tư, đã lâu không thấy.” Người chắn trước mắt hai người là một vị nam tử, hắn lấy tay cầm chiếc mũ dạ đội ở trên đầu xuống, đặt ở trước ngực của mình, lại hướng phu nhân Mia Bergen hơi khom người.
Phu nhân Mia Bergen cũng cầm khẽ làn váy của mình lên, hướng nam nhân hành lễ: “Cũng đã lâu không thấy, Bá tước Louis đại nhân, rất cảm tạ hôm nay ngài đã mời ta đến bữa tiệc tối này.”
“Đó cũng là chuyện ta nên làm thôi!”
Trước mắt hai người chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay – Bá tước Josie Germany Louis. Hiện giờ cô cũng không có để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, mà là cô đem suy nghĩ của mình đặt trên xưng hô mà khi vị bá tước đại nhân kia nói với phu nhân Mia Bergen.
Nếu như thính lực của cô không có vấn đề gì, thì quả thật là cô vừa nghe thấy nam tử này gọi Mie Bergen là Hầu tước phu nhân.
Quý tộc của Anh quốc được phân làm năm cấp bậc, từ thượng đến hạ gồm: Công tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, mà phu nhân Mia Bergen là hầu tước phu nhân. Nói cách khác, Cấp bậc của Mia Bergen còn cao hơn một cấp bậc so với vị Bá tước đại nhân trước mặt.
Thế nhưng cô lại có thể được trở thành nữ nhi thân sinh của Hầu tước phu nhân, đây là phúc khí mà nàng phải ăn chay niệm phật mấy đời đây a?
Chờ cho Tô Lị khôi phục lại tinh thần của mình, thì đã thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một khóm hoa tường vi đỏ thắm.
Louis bá tước mỉm cười nhìn cô: “Xin chào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta là Josie Germany Louis, cứ kêu là Louis là được rồi, tiểu thư gọi là Lily phải không? Đây là bằng hữu Shere của ta đưa cho tiểu thư, nếu tiểu thư không để ý thì ta thật sự hy vọng tiểu thư có thể nhận bông hoa này.”
Nhìn chùm hoa tường vi đỏ như máu trước mắt, Tô Lị hơi giật mình, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh xem có nam nhân tên Shere hay không.
“Shere đã trở về trước, đây là hắn muốn ta thay hắn tặng cho tiểu thư, mong tiểu thư nhận lấy!”
“Vậy thì lại phải phiền ngài thay tôi nói lời cảm ơn rồi!” Tô Lị mỉm cười, đang muốn giơ tay nhận lấy bông hoa tường vi kia, thì đột nhiên Mia Bergen lại bắt lấy tay của cô.
Mia Bergen không nhìn đến biểu cảm kinh ngạc của hai Tô Lị, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Bá Tước Louis nói: “Tựa hồ lại đại nhân đã quên hoa Tường vi cũng có gai nhọn rồi. Ta cũng không muốn ngón tay xinh đẹp của Lily bị gai đâm, hoa này Lily không thể nhận! Xin đại nhân thay chúng ta nói lời cảm tạ với Bá tước Shere. Hiện giờ cũng đã không còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về rồi!”
“Vậy cũng được. Dù sao ta cũng rất cao hứng khi Phu nhân Carat Luân Tư cùng tiểu thư Lily đến tham gia tiệc tối của ta. Mong là lần sau chúng ta sẽ lại gặp lại!” Câu nói cuối cùng của nam nhân trước mặt, làm cho Tô Lị hơi giật mình.
Bá tước Louis để đóa hoa tường vi ra phía sau lưng, xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay của Tô Lị, lại đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn. Vẻ tươi cười của nam nhân này làm cho Tô Lị sinh ra cảm giác không thể lý giải được, giống như là bọn họ nhất định sẽ lại gặp nhau vậy!
Điều làm cho cô cảm thấy nghi hoặc chính là, vị bá tước kia vì sao lại đưa cho cô một đóa hoa tường vi? Chỉ là đơn thuần muốn tặng hoa cho cô, hay là còn có ý tứ khác? Những chuyện này phát sinh làm cho cô cảm thấy có chút không giống sự thật, dường như không phải tình cờ, mà là có người cố ý sắp đặt hết thảy.
Nếu không phải những chuyện này xảy ra quá đột ngột, thì cô cũng rất muốn nghiên cứu thêm về cuộc sống của ma cà rồng bọn họ. Tuy lá gan của cô cũng vô cùng lớn, nhưng là vẫn không thể thay đổi bản chất sợ chết của cô nha!
Cùng với một vài người nói lời tạm biệt, Tô Lị nhìn bốn phía xung quanh, mang theo một chút bất an trong lòng đi theo Mia Bergen phu nhân ly khai khỏi tòa thành.
Tô Lị thấy mình được tự do, thừa dịp hắn không chú ý, liền nhanh chân chạy thoát. Khi cô chạy ngang qua, nam tử khẽ mấp máy miệng, sau đó là khóe miệng khẽ nhếch lên, cố tình để cô chạy thoát.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Một nam tử khác bỗng nhiên đi ra từ chỗ tối gần đó, cung kính nhìn về phía chủ nhân của mình.
“Không sao. Ngươi biết không Ryan Lane, cô gái nhỏ kia cũng không có đơn giản a!”
“Sắc vi chữ thập trên tay cô ta, có phải là Huyết săn không?”
“ Không, bộ dáng của đó chắc chắn không phải Huyết săn, ngay cả một chút chiêu thức đơn giản cũng không hề biết. Nhưng Cô gái nhỏ này cũng không phải là một nhân loại bình thường!”
Nam tử tóc trắng giơ một bên cánh tay của mình ra, nhìn vết thương ở trên tay, khóe miệng lại một lần nữa cong lên.
“Đại nhân, tay của ngài...”
“Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Ta dù sao cũng là Thân vương Ventrue, một sắc vi chữ thập nho nhỏ như vậy có thể làm khó dễ ta sao?”
Nam nhân tóc trắng lại ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mà Tô Lị vừa mới chạy trốn, trong lòng khẽ thì thầm: Cô gái nhỏ, ta rất hy vọng sớm được gặp lại cô nha!
Khi Tô Lị trở lại đại sảnh, thì mọi người đã cũng đã đi về hơn phân nửa. Lúc này đồng hồ treo trên tường cũng đã chậm rãi vang lên mười hai tiếng.
Tô Lị len lén quay đầu nhìn về phía sau, không thấy nam nhân ma cà rồng kia đuổi theo, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“A! Mới vừa rồi con đã đi đâu? Làm hại cho ta lo lắng gần chết?” Đột nhiên phu nhân Mia Bergen từ xa đi tới, ôm lấy cổ của cô, trên mặt cũng không hề che dấu vẻ mặt lo lắng cùng sốt ruột.
Ý thức được người đến là phu nhân Mia Bergen, thần kinh đang bị buộc chặt của Tô Lị rốt cuộc cũng được thả lỏng: “Thật xin lỗi phu nhân Mia Bergen, tôi cũng chỉ đi ra ngoài hóng gió một chút mà thôi. Xin đừng quá lo lắng.”
“Thân ái, con không cần phải xin lỗi, không có việc gì là tốt rồi! Cũng đã đến lúc chúng ta phải rời đi!”
Khi Tô Lị nghe được những lời nói này của phu nhân Mia Bergen, cô lập tức gật đầu như giã tỏi. Cô cũng rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!
Tô Lị cùng phu nhân Mia Bergen đang định rời đi, như sự thật thì không bao giờ thuận theo ý của cô. Chân trước còn chưa có rời khỏi, thì đã có một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
“Hầu tước phu nhân – Carat Luân Tư, đã lâu không thấy.” Người chắn trước mắt hai người là một vị nam tử, hắn lấy tay cầm chiếc mũ dạ đội ở trên đầu xuống, đặt ở trước ngực của mình, lại hướng phu nhân Mia Bergen hơi khom người.
Phu nhân Mia Bergen cũng cầm khẽ làn váy của mình lên, hướng nam nhân hành lễ: “Cũng đã lâu không thấy, Bá tước Louis đại nhân, rất cảm tạ hôm nay ngài đã mời ta đến bữa tiệc tối này.”
“Đó cũng là chuyện ta nên làm thôi!”
Trước mắt hai người chính là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay – Bá tước Josie Germany Louis. Hiện giờ cô cũng không có để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, mà là cô đem suy nghĩ của mình đặt trên xưng hô mà khi vị bá tước đại nhân kia nói với phu nhân Mia Bergen.
Nếu như thính lực của cô không có vấn đề gì, thì quả thật là cô vừa nghe thấy nam tử này gọi Mie Bergen là Hầu tước phu nhân.
Quý tộc của Anh quốc được phân làm năm cấp bậc, từ thượng đến hạ gồm: Công tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, mà phu nhân Mia Bergen là hầu tước phu nhân. Nói cách khác, Cấp bậc của Mia Bergen còn cao hơn một cấp bậc so với vị Bá tước đại nhân trước mặt.
Thế nhưng cô lại có thể được trở thành nữ nhi thân sinh của Hầu tước phu nhân, đây là phúc khí mà nàng phải ăn chay niệm phật mấy đời đây a?
Chờ cho Tô Lị khôi phục lại tinh thần của mình, thì đã thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một khóm hoa tường vi đỏ thắm.
Louis bá tước mỉm cười nhìn cô: “Xin chào, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ta là Josie Germany Louis, cứ kêu là Louis là được rồi, tiểu thư gọi là Lily phải không? Đây là bằng hữu Shere của ta đưa cho tiểu thư, nếu tiểu thư không để ý thì ta thật sự hy vọng tiểu thư có thể nhận bông hoa này.”
Nhìn chùm hoa tường vi đỏ như máu trước mắt, Tô Lị hơi giật mình, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh xem có nam nhân tên Shere hay không.
“Shere đã trở về trước, đây là hắn muốn ta thay hắn tặng cho tiểu thư, mong tiểu thư nhận lấy!”
“Vậy thì lại phải phiền ngài thay tôi nói lời cảm ơn rồi!” Tô Lị mỉm cười, đang muốn giơ tay nhận lấy bông hoa tường vi kia, thì đột nhiên Mia Bergen lại bắt lấy tay của cô.
Mia Bergen không nhìn đến biểu cảm kinh ngạc của hai Tô Lị, chỉ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Bá Tước Louis nói: “Tựa hồ lại đại nhân đã quên hoa Tường vi cũng có gai nhọn rồi. Ta cũng không muốn ngón tay xinh đẹp của Lily bị gai đâm, hoa này Lily không thể nhận! Xin đại nhân thay chúng ta nói lời cảm tạ với Bá tước Shere. Hiện giờ cũng đã không còn sớm, chúng ta cũng cần phải trở về rồi!”
“Vậy cũng được. Dù sao ta cũng rất cao hứng khi Phu nhân Carat Luân Tư cùng tiểu thư Lily đến tham gia tiệc tối của ta. Mong là lần sau chúng ta sẽ lại gặp lại!” Câu nói cuối cùng của nam nhân trước mặt, làm cho Tô Lị hơi giật mình.
Bá tước Louis để đóa hoa tường vi ra phía sau lưng, xoay người, vươn tay cầm lấy bàn tay của Tô Lị, lại đặt lên mu bàn tay của cô một nụ hôn. Vẻ tươi cười của nam nhân này làm cho Tô Lị sinh ra cảm giác không thể lý giải được, giống như là bọn họ nhất định sẽ lại gặp nhau vậy!
Điều làm cho cô cảm thấy nghi hoặc chính là, vị bá tước kia vì sao lại đưa cho cô một đóa hoa tường vi? Chỉ là đơn thuần muốn tặng hoa cho cô, hay là còn có ý tứ khác? Những chuyện này phát sinh làm cho cô cảm thấy có chút không giống sự thật, dường như không phải tình cờ, mà là có người cố ý sắp đặt hết thảy.
Nếu không phải những chuyện này xảy ra quá đột ngột, thì cô cũng rất muốn nghiên cứu thêm về cuộc sống của ma cà rồng bọn họ. Tuy lá gan của cô cũng vô cùng lớn, nhưng là vẫn không thể thay đổi bản chất sợ chết của cô nha!
Cùng với một vài người nói lời tạm biệt, Tô Lị nhìn bốn phía xung quanh, mang theo một chút bất an trong lòng đi theo Mia Bergen phu nhân ly khai khỏi tòa thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook