Bá Tước
-
Chương 5
Ở trong góc tường, Tô Lị nhìn thấy một nam nhân tóc vàng đang chôn đầu mình xuống chỗ cổ của một cô gái, với tư thế như vậy không biết sẽ làm cho người khác mơ tưởng tới bao nhiêu chuyện hão huyền. Nhưng dưới góc độ của Tô Lị, cô có thể rõ ràng thấy được khóe miệng của nam tử kia lộ ra cái răng nanh nhọn hoắt. Mà nơi giao nhau giữa răng nanh của nam nhân tóc vàng với cổ của cô gái đó còn chảy ra một tia máu đỏ tươi.
Tô Lị kinh ngạc trừng mắt, mang theo sự hưng phấn dị thường, hai tay che miệng mình lại.
Cái gì... là Ma cà rồng a!
Nam nhân tóc vàng vừa mới mời cô khiêu vũ, lại chính là một ma cà rồng trong truyền thuyết a!
Nếu như lúc nãy cô đáp ứng lời mời khiêu vũ của tên tóc vàng đó, vậy người mà hắn ta đang hút máu, không phải chính là cô sao?
Tô Lị khẽ vỗ nhẹ lên trên trái tim của mình, cũng không rõ bản thân quá mức hưng phấn hay là quá mức kinh ngạc. Cô bất ngờ xuyên không đến thế kỷ XIX, thế nhưng lại còn có thể chứng kiến Ma cà rồng chỉ có thể ở trên phim hay truyện tranh!
Tuy rằng cô cảm thấy việc này làm cho mình cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng là bản thân cô cũng không muốn hiến dâng máu của mình cho ma cà rồng chút nào, cũng không muốn mình biến thành ma cà rồng vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời, cho dù đó là một anh chàng ma cà rồng vô cùng điển trai.
Nên Tô Lị đành phải trở thành một con người không có nhân nghĩa, bỏ mặc cô gái đang bị hút máu, sau khi xem đủ thì nhanh chóng xoay người trở lại đại sảnh náo nhiệt, mà đúng lúc này thì âm nhạc cũng đã dừng lại.
Tô Lị làm bộ lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra, đi đến bên cạnh bàn lấy một ly rượu đế cao, đưa lên môi nhấp một ngụm rượu đỏ như máu. Thuận tiện đưa mắt nhìn bốn phía để tìm vị trí của phu nhân Mia Bergen.
“Shere, sao đến muộn vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến chứ!”
“Bữa tiệc xa hoa như vậy, ta làm sao có thể vắng mặt được chứ.”
Cách chỗ Tô Lị không xa, đột nhiên truyền đến hai thanh âm dễ nghe, những người bên cạnh cô đều quanh lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ấy. Tô Lị cũng hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của mọi người. Đó là ba vị nam sĩ đứng cách cửa ra vào không xa.
Một vị nam sĩ có mái tóc màu nâu, đang giơ tay vỗ lên vai của một nam sĩ đối diện hắn. Răng nanh trắng bóc hơi lộ ra ngoài, hai con mắt thâm thúy giống như người phương tây, cùng với khuôn mặt xinh đẹp mà có chút đáng yêu hòa quyện vào nhau. Nhìn qua chắc cũng cùng tuổi với cô, đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng làm cho người khác kinh diễm, thì phải nói đến vị nam sĩ đứng đối diện với hắn. Vị nam sĩ này có một đầu tóc đen nhánh giống như tóc của cô vậy. Ngũ quan lập thể, nhưng không lồi lõm giống như những người phương tây bình thường, hai tròng mắt tím nhạt như thạch anh tím trong suốt mà sáng ngời, làm cho Tô Lị cảm thấy có vài phần mờ mịt. Nếu muốn Tô Lị đứng trên góc độ khoa học mà hình dung vị nam sĩ này, thì cô chỉ có thể thốt lên rằng: Phu bạch mạo mỹ. (Đại loại là rất đẹp, ta không biết dùng từ nào thay thế, ai có từ nào hay thay dùng ta với )
Cử chỉ tao nhã, thanh âm trầm ổn, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ còn hiện lên ý cười như có như không. Làm cho những nữ nhân chứng kiến một màn này hết sức kinh diễm.
Mà đứng đằng sau nam tử tóc đen tuấn mỹ còn có một nam tử mặt không chút biểu cảm. Tuy rằng hắn ta không thể đem đến cho mọi người sự kinh diễn như hai nam tử kia, nhưng thần thái của hắn so với những người bình thường ở đây thì không thể nào hòa hợp được.
“Người đó chính là Bá Tước Troy Trask đại nhân. Shere . Ander . Clark . Troy . Trask.”
“Ôi!”
Thanh âm của Mia Bergen đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng Tô Lị, làm cho cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
“Nhìn thấy vị thân sĩ có tóc màu đen đằng kia không? Người đó chính là người mà lúc nãy phu nhân hầu tước Á Lợi Tư vừa nhắc đến, là nam tử đẹp nhất Anh Quốc – Bá tước Troy Trask. Nghe nói Bá tước đại nhân đời trước qua đời quá sớm, cho nên lúc hắn mười lăm tuổi đã kế thừa tước vị Bá Tước nhà Troy Trask, trở thành Bá tước đại nhân trẻ tuổi đầy triển vọng nhất. Mà bên cạnh hắn chính là Bá Tước Josie Germany Louis đại nhân. Lily, con cách xa bọn họ một chút, hiểu chứ? Nếu không thì rất nguy hiểm a!”
Hai câu nói cuối cùng của Mia Bergen dường như mang một hàm ý khác. Mie Bergen khẽ vỗ nhẹ lên vai cô nói tiếp: “Mẹ đi gặp một vài người bạn nữa. Lily, con không nên chạy loạn nha!”
Tô Lị khẽ gật đầu, tuy cô cũng không hiểu rõ hết ý tứ lời nói của Mia Bergen, nhưng cô vẫn quyết định nên nghe lời. Bởi vì buổi yến hội này làm cho cô cảm giác như đây là một bữa tiệc bình thường của Ma cà rồng.
“Shere, ngươi tới quá muộn rồi. Nhìn xem, khiêu vũ cũng đã xong hết! Ryan Lane, ngươi đừng có trưng mãi một bộ mặt lạnh lùng như vậy có được không?”
“Còn không phải do Alar quấn lấy sao? Clever đâu?”
“Cleves đã sớm đi kiếm ăn rồi. Ngươi không biết chứ, những con mồi thơm ngon tối nay đều bị hắn đoạt hết rồi!”
“A...” Shere cười khẽ. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp cặp mắt trong suốt của Tô Lị lẫn trong một đám người, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tô Lị giật mình, nhanh chóng quay đầu đi, giả bộ như không có việc gì, cầm ly rượu đỏ trên tay nhấp một miếng.
Những vị tiểu thư khác để ý thấy ánh mắt khác thường của Shere, cho nên cũng rất nhanh chóng xác định được tầm mắt của hắn. Vì thế, ngay lập tức, Tô Lị đã trở thành tiêu điểm dò xét của mọi người.
Đang uống, thì Tô Lị lại cảm giác được rất nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình. Mia Bergen nói không sai, quả nhiên cô đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc rồi a!
Đang trong lúc Tô Lị không biết nên giải quyết trường hợp xấu hổ này như thế nào, thì Shere lại khẽ cười một tiếng rồi nói: “Ryan Lane, đi thôi!”
Shere đột nhiên rời khỏi, vì vậy ánh mắt của mọi người lại một lần nữa chuyển từ người Tô Lị lên trên người Shere. Tô Lị thầm hô một tiếng, vội vàng đặt cốc rượu xuống bàn, lặng lẽ trốn ra ngoài.
Shere dừng bước chân lại, quay đầu chăm chú nhìn về phương hướng mà Tô Lị vừa mới ly khai. Ryan Lane thấy thế không khỏi nghi hoặc: “Có chuyện gì sao, đại nhân?”
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy một nhân loại có chút quen thuộc mà thôi. Đi thôi!” Shere quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Tô Lị kinh ngạc trừng mắt, mang theo sự hưng phấn dị thường, hai tay che miệng mình lại.
Cái gì... là Ma cà rồng a!
Nam nhân tóc vàng vừa mới mời cô khiêu vũ, lại chính là một ma cà rồng trong truyền thuyết a!
Nếu như lúc nãy cô đáp ứng lời mời khiêu vũ của tên tóc vàng đó, vậy người mà hắn ta đang hút máu, không phải chính là cô sao?
Tô Lị khẽ vỗ nhẹ lên trên trái tim của mình, cũng không rõ bản thân quá mức hưng phấn hay là quá mức kinh ngạc. Cô bất ngờ xuyên không đến thế kỷ XIX, thế nhưng lại còn có thể chứng kiến Ma cà rồng chỉ có thể ở trên phim hay truyện tranh!
Tuy rằng cô cảm thấy việc này làm cho mình cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng là bản thân cô cũng không muốn hiến dâng máu của mình cho ma cà rồng chút nào, cũng không muốn mình biến thành ma cà rồng vĩnh viễn không thể thấy được ánh mặt trời, cho dù đó là một anh chàng ma cà rồng vô cùng điển trai.
Nên Tô Lị đành phải trở thành một con người không có nhân nghĩa, bỏ mặc cô gái đang bị hút máu, sau khi xem đủ thì nhanh chóng xoay người trở lại đại sảnh náo nhiệt, mà đúng lúc này thì âm nhạc cũng đã dừng lại.
Tô Lị làm bộ lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra, đi đến bên cạnh bàn lấy một ly rượu đế cao, đưa lên môi nhấp một ngụm rượu đỏ như máu. Thuận tiện đưa mắt nhìn bốn phía để tìm vị trí của phu nhân Mia Bergen.
“Shere, sao đến muộn vậy? Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến chứ!”
“Bữa tiệc xa hoa như vậy, ta làm sao có thể vắng mặt được chứ.”
Cách chỗ Tô Lị không xa, đột nhiên truyền đến hai thanh âm dễ nghe, những người bên cạnh cô đều quanh lại nhìn về phía nơi phát ra âm thanh ấy. Tô Lị cũng hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của mọi người. Đó là ba vị nam sĩ đứng cách cửa ra vào không xa.
Một vị nam sĩ có mái tóc màu nâu, đang giơ tay vỗ lên vai của một nam sĩ đối diện hắn. Răng nanh trắng bóc hơi lộ ra ngoài, hai con mắt thâm thúy giống như người phương tây, cùng với khuôn mặt xinh đẹp mà có chút đáng yêu hòa quyện vào nhau. Nhìn qua chắc cũng cùng tuổi với cô, đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng làm cho người khác kinh diễm, thì phải nói đến vị nam sĩ đứng đối diện với hắn. Vị nam sĩ này có một đầu tóc đen nhánh giống như tóc của cô vậy. Ngũ quan lập thể, nhưng không lồi lõm giống như những người phương tây bình thường, hai tròng mắt tím nhạt như thạch anh tím trong suốt mà sáng ngời, làm cho Tô Lị cảm thấy có vài phần mờ mịt. Nếu muốn Tô Lị đứng trên góc độ khoa học mà hình dung vị nam sĩ này, thì cô chỉ có thể thốt lên rằng: Phu bạch mạo mỹ. (Đại loại là rất đẹp, ta không biết dùng từ nào thay thế, ai có từ nào hay thay dùng ta với )
Cử chỉ tao nhã, thanh âm trầm ổn, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ còn hiện lên ý cười như có như không. Làm cho những nữ nhân chứng kiến một màn này hết sức kinh diễm.
Mà đứng đằng sau nam tử tóc đen tuấn mỹ còn có một nam tử mặt không chút biểu cảm. Tuy rằng hắn ta không thể đem đến cho mọi người sự kinh diễn như hai nam tử kia, nhưng thần thái của hắn so với những người bình thường ở đây thì không thể nào hòa hợp được.
“Người đó chính là Bá Tước Troy Trask đại nhân. Shere . Ander . Clark . Troy . Trask.”
“Ôi!”
Thanh âm của Mia Bergen đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng Tô Lị, làm cho cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
“Nhìn thấy vị thân sĩ có tóc màu đen đằng kia không? Người đó chính là người mà lúc nãy phu nhân hầu tước Á Lợi Tư vừa nhắc đến, là nam tử đẹp nhất Anh Quốc – Bá tước Troy Trask. Nghe nói Bá tước đại nhân đời trước qua đời quá sớm, cho nên lúc hắn mười lăm tuổi đã kế thừa tước vị Bá Tước nhà Troy Trask, trở thành Bá tước đại nhân trẻ tuổi đầy triển vọng nhất. Mà bên cạnh hắn chính là Bá Tước Josie Germany Louis đại nhân. Lily, con cách xa bọn họ một chút, hiểu chứ? Nếu không thì rất nguy hiểm a!”
Hai câu nói cuối cùng của Mia Bergen dường như mang một hàm ý khác. Mie Bergen khẽ vỗ nhẹ lên vai cô nói tiếp: “Mẹ đi gặp một vài người bạn nữa. Lily, con không nên chạy loạn nha!”
Tô Lị khẽ gật đầu, tuy cô cũng không hiểu rõ hết ý tứ lời nói của Mia Bergen, nhưng cô vẫn quyết định nên nghe lời. Bởi vì buổi yến hội này làm cho cô cảm giác như đây là một bữa tiệc bình thường của Ma cà rồng.
“Shere, ngươi tới quá muộn rồi. Nhìn xem, khiêu vũ cũng đã xong hết! Ryan Lane, ngươi đừng có trưng mãi một bộ mặt lạnh lùng như vậy có được không?”
“Còn không phải do Alar quấn lấy sao? Clever đâu?”
“Cleves đã sớm đi kiếm ăn rồi. Ngươi không biết chứ, những con mồi thơm ngon tối nay đều bị hắn đoạt hết rồi!”
“A...” Shere cười khẽ. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn, vừa vặn bắt gặp cặp mắt trong suốt của Tô Lị lẫn trong một đám người, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Tô Lị giật mình, nhanh chóng quay đầu đi, giả bộ như không có việc gì, cầm ly rượu đỏ trên tay nhấp một miếng.
Những vị tiểu thư khác để ý thấy ánh mắt khác thường của Shere, cho nên cũng rất nhanh chóng xác định được tầm mắt của hắn. Vì thế, ngay lập tức, Tô Lị đã trở thành tiêu điểm dò xét của mọi người.
Đang uống, thì Tô Lị lại cảm giác được rất nhiều ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình. Mia Bergen nói không sai, quả nhiên cô đã trở thành tiêu điểm của bữa tiệc rồi a!
Đang trong lúc Tô Lị không biết nên giải quyết trường hợp xấu hổ này như thế nào, thì Shere lại khẽ cười một tiếng rồi nói: “Ryan Lane, đi thôi!”
Shere đột nhiên rời khỏi, vì vậy ánh mắt của mọi người lại một lần nữa chuyển từ người Tô Lị lên trên người Shere. Tô Lị thầm hô một tiếng, vội vàng đặt cốc rượu xuống bàn, lặng lẽ trốn ra ngoài.
Shere dừng bước chân lại, quay đầu chăm chú nhìn về phương hướng mà Tô Lị vừa mới ly khai. Ryan Lane thấy thế không khỏi nghi hoặc: “Có chuyện gì sao, đại nhân?”
“Không có gì, chỉ là nhìn thấy một nhân loại có chút quen thuộc mà thôi. Đi thôi!” Shere quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook