Bá Tước
-
Chương 34
Tô Lị giật mình, vội vàng nói: “Hình như âm thanh phát ra từ phòng của Shere.”
Cô vừa nói xong thì cả ba người đã nhanh chóng chạy lên lầu. Đến nơi, cửa phòng thì không khóa, rèm cửa sổ vẫn luôn đóng chặt lại mở toang và kinh ngạc hơn nữa là cả người Ian toàn máu đang nằm trên mặt đất.
“Ian...”
Tô Lị vẫn còn đang phân vân xem người trước mặt là Ian hay Ess, sau khi nghe Shere gọi thì mới vội vàng chạy lại đỡ Ian.
“Ian, cô bị làm sao vậy? Ess đâu?”
“Không phải... Ess không bình thường...”
Tô Lị nhíu mày. Tại sao lại giống ông nói gà bà nói vịt vậy?
“Ess đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cả người cô toàn máu?”
Tô Lị mở miệng hỏi tất cả nghi vấn trong đầu. Dù vấn đề không nhiều lắm nhưng Ian vốn là người không giỏi nói chuyện nên nhất thời một câu cô cũng không trả lời được.
Shere nhìn bốn phía xung quanh, đồ vật trên bàn vô cùng lộn xộn, rõ ràng là có dấu hiệu đánh nhau. Ma Đồ cũng bị mở ra, sợ là ác linh bên trong đã trốn thoát ra ngoài.
Dựa trên tình huống của căn phòng, Shere có thể hiểu đại khái được chuyện gì đã xảy ra. Shere giải thích với mọi người những điểm mấu chốt rồi ngồi xổm xuống bế Ian về phòng của cô. Tuy miệng vết thương trên người Ian có thể tự động khép lại, nhưng cô bị mất máu quá nhiều nên cả người vô cùng yếu ớt.
Sau khi sắp xếp cho Ian nghỉ ngơi, cả ba người đều lâm vào phiền não. May là Ess không mang theo Ma Đồ biến mất, nếu quyển sách kia lại bị người khác nhìn thấy được thì những ác linh bên trong cũng sẽ được giải thoát. Đến lúc đó, tình hình mới chính thức nghiêm trọng.
Shere suy nghĩ một lúc rồi kết luận: “Tóm lại, việc đầu tiên là chúng ta phải tìm được Ess.”
“Nhưng vấn đề là tìm ở đâu?” Tô Lị là người đầu tiên đặt nghi vấn.
“Chắc hẳn Ess chỉ trốn ở Luân Đôn thôi. Chúng ta cứ phân công nhau ra tìm. Gọi thêm Cleves để hỗ trợ.”
“Ok, ta hiểu rồi!”
Josie vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng đâu làm Tô Lị không khỏi sợ hãi, quả nhiên Josie rất tín nhiệm vào lời nói của Shere.
“Ess đã bị ác linh ám, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Hiện tại em cứ ở lại đây, tuyệt đối không được đi ra ngoài! Có chuyện gì thì em cứ tìm Beucke hoặc Ryan Lane.”
Shere dặn dò Tô Lị xong thì cũng xoay người biến mất giống như Josie.
Tô Lị nhìn cả hai người cùng biến mất, mà bản thân mình lại phải ở lại đây, điều này làm cô không khỏi thở dài. Tại sao mình lại vô dụng như vậy???
“Tiểu thư Lily, cô hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Những chuyện này cô cứ an tâm giao cho thiếu gia là được. Tiểu thư không cần lo lắng.” Tô Lị ngẩng đầu lên thì thấy Beucke đang đứng cách đó không xa, cung kính nói với cô.
“Tôi không lo lắng.”
Tô Lị vội vàng xua tay phủ nhận. Khi cô quay đầu nhìn về phía căn phòng của Ian thì lại thấy Ryan Lane từ trong phòng bước ra. Trên cổ tay Ryan Lane còn quấn băng, có thể thấy được vết máu thấm ra từ bên trong.
“Ryan Lane, sao tay anh lại...”
“Tôi vừa cung cấp máu cho Ian, không sao. Dù sao tôi cũng đang ở trong nhà của Bá Tước Troy Trask, ngoài nhiệm vụ bảo vệ ngài thì tôi phải kính dâng máu của mình khi cần. Đúng rồi, cô cũng là nhân loại giống tôi, chắc chắn cô sẽ phải phụ trách cung cấp máu cho Shere đại nhân.”
Những lời nói này của Ryan Lane làm cho Tô Lị rùng mình, lúc này cô đang tưởng tượng bản thân mình không khác gì cái thùng máu di động.
“Đột nhiên tôi hơi đau đầu, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút đây.” Tô Lị cố tình lấy tay day day trán, khoát tay quay trở về phòng của mình.
Khi màn đêm buông xuống, những người đi ra ngoài tìm kiếm Ess rốt cuộc cũng quay trở về, nhưng ngoại trừ mục tiêu là Ess...
“Shere, sao rồi?” Tô Lị hỏi.
Shere lắc đầu: “Không tìm được. Dường như Ess đã che dấu hơi thở của mình.”
“A... Shere, ta cũng muốn xem Ma Đồ! Ess cũng đã xem quyển sách đó, vì sao ta lại không được xem?”
Josie luôn nói những chuyện lạc đề, điều này làm cho Tô Lị có cảm giác những lời này của anh ta như đang châm chọc cô. Vấn đề mà bọn họ nên quan tâm là làm sao có thể tìm được Ess, chứ không phải những ai có thể nhìn quyển sách kia mà không bị nguyền rủa!
“Tạm thời thì ta sẽ cất quyển sách kia đi. Josie, ngươi đi về đi!”
Shere không thèm để ý cặp mắt sắp ngập nước của Josie, không hề khách khí ra lệnh đuổi khách.
Cuối cùng Josie cũng bị Cleves kéo đi về.
Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi Ess mất tích, trên báo lại xuất hiện một tin tức giật gân.
‘Ven bờ sông Thames đột nhiên xuất hiện một xác chết không đầu!’
Năm giờ sáng, một người dân đột nhiên phát hiện một xác chết không đầu dưới lớp băng gần bờ sông. Theo như kết quả khám nghiệm tử thi thì giới tính thi thể là nữ, thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua đến 1h sáng, hiện tại vẫn chưa tra ra được danh tính của người bị hại. Hung thủ mà cảnh sát nghi ngờ chính là tên sát nhân “Jack the Ripper”, tuy nhiên cách thức giết người lại không hề giống năm vụ án trước nên cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra...
Mí mắt Tô Lị giật liên hồi, quay sang nói với Shere bên cạnh: “Phu nhân Mia Bergen đã qua đời, tên hung thủ này chắc không phải là Ess chứ?”
“Điều này rất có khả năng. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được Ess.”
“Shere, nếu như... tôi nói là nếu như tìm được Ess thì ngài sẽ làm gì cô ấy?”
“Ta sẽ thử thanh trừ ác linh trong người Ess, nếu như không thể thì chỉ còn cách giết Ess. Nhưng ta chưa từng nghe nói những người bị nguyền rủa có thể thanh trừ được ác linh, cho nên từ trước đến giờ những người đó chỉ có một con đường chết.”
“Đại nhân... đừng giết Ess...” Đột nhiên giọng nói lo lắng của Ian vang lên bên tai bọn họ.
Tô Lị thầm vỗ vài cái lên tim mình, cũng may là cô vẫn thường bị dọa nên rất nhanh thích ứng được với những kích thích bất ngờ như vậy.
“Ian, chuyện này là chuyện ngươi không thể nhúng tay, đi nghỉ ngơi đi.”
“Ess là em gái, không thể chết...”
“Cô yên tâm đi Ian, chúng tôi sẽ không giết Ess. Chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ấy, nên cô không cần lo lắng. Ess sẽ không có chuyện gì.” Tô Lị vẫn im lặng, lúc này mới đứng lên cầm lấy tay Ian, an ủi nói.
“Tiểu thư Lily là người tốt!”
Đột nhiên được Ian khen ngợi làm Tô Lị không khỏi xấu hổ cười cười, ngại ngùng liếc mắt nhìn Shere. Cô biết là mình không nên cho Ian hy vọng quá lớn, cũng may là Shere chỉ liếc nhìn cô một cái, không hề trách mắng cô.
Mà đúng lúc này bọn họ cũng nhận được tin có người nhìn thấy Ess trong một con hẻm nhỏ. Khi Tô Lị và Shere vội vàng chạy đến thì thấy Ess đang bóp cổ một cô gái...
“Mau dừng tay lại, Ess!” Tô Lị hét to.
Cô gái đang bị Ess bóp cổ thấy có người đến, khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tô Lị, cánh tay run run giơ về phía bọn họ. Ess thấy hai người đột nhiên xuất hiện, không những không chạy trốn mà lại bóp cổ cô gái kia chặt hơn.
Tô Lị sốt ruột nói: “Shere, ngài mau chóng cứu người đi!”
Shere nghe Tô Lị nói vậy nhưng vẫn bình tĩnh, cau mày nhìn sự thay đổi trên người Ess.
“Shere!!!”
Khi Tô Lị hoảng sợ kêu to tên của Shere thì cũng là lúc Ess vặn gãy cổ cô gái kia, hơn nữa Ess còn dùng tay không giật mạnh làm đầu cô gái đứt lìa với thân thể. Ess nhìn máu trên tay mình rồi cười điên cuồng. Khi Ess định xoay người chạy trốn thì Shere mới bắt đầu bao vậy cô ta lại.
“Ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát được sao?”
Ess quay đầu nói: “Đại nhân, ta là Ess mà!”
“Cất nước mắt của ngươi lại đi, ta vốn không phải loại người dễ mềm lòng.” Shere vừa nói xong thì đã lấy tay làm cho Ess choáng váng.
Ess không thể chạy trốn, giãy giụa tìm cách trốn đi, nhưng chưa kịp làm gì thì Shere đã vẽ ra một trận pháp Thất Mang Tinh Trận nhốt Ess lại bên trong. Nếu không dùng Thất Mang Tinh Trận thì ác linh chiếm giữ thân thể Ess rất có thể sẽ trốn thoát và nhập vào một người khác, vì vậy khi trở về tòa lâu đài, Shere ra lệnh không cho phép bất cứ người nào đến gần Ess.
“Chúng ta đã bắt được Ess, cô ta hay ác linh cũng không thể thoát được, vậy bây giờ chúng ta phải gì?”
Josie nhìn chằm chằm vào Ess đang giãy giụa trong Thất Mang Tinh Trận, thế nhưng Shere và Cleves bên cạnh lại đang xem Ma Đồ trong tay, không hề để ý đến Josie.
“A... các ngươi! Ta cũng muốn xem, hai người cho ta xem với!”
Shere ngẩng đầu liếc Josie một cái, lấy từ trong ngăn kéo ra một xác ướp mà trước đây đã từng dùng nó để dụ dỗ Alar, ném qua cho Josie.
Josie nhìn thấy xác ướp, vui mừng giống như vừa phát hiện được một đại lục mới, vô cùng phấn khởi dùng tay tháo lớp vải trên quấn trên người xác ướp xuống.
Cleves cũng ngẩng đầu nhìn Josie bị xác ướp kia hớp mất hồn, lại quay sang nhìn Shere vẫn luôn bình tĩnh lật xem Ma Đồ bên cạnh, điều này càng làm trong lòng Cleves không khỏi thán phục Shere.
“Ngươi có phát hiện điều gì không?” Cleves hỏi.
Shere lấy tay day day trán: “Dường như những bức tranh trong Ma Đồ không quan hệ gì đến nhau, ngươi khẳng định những bức tranh này có thể xóa bỏ lời nguyền?”
Cleves không trả lời Shere mà hỏi ngược lại: “Đúng rồi, ngươi có biết quyển sách này xuất phát từ nơi nào không?”
Shere lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lại nói: “Nếu như chúng ta biết được xuất xứ của Ma Đồ thì có khả năng sẽ xóa bỏ được lời nguyền!”
“Có lẽ vậy...”
“Mặc dù ta không biết quyển sách này từ đâu mà ra, nhưng ta nghĩ có một người sẽ biết được.”
“Ai?”
“Vu nữ Sita Lyme.”
“Vậy hiện giờ cô ta đang ở đâu?”
“Ma Giới.”
“Vậy thì càng tốt, đã rất lâu chúng ta không quay về Ma Giới, nhân dịp này có thể trở về thăm rồi!”
“Hành tung của Sita Lyme luôn quỷ đị, ta và các ngươi sẽ cùng trở về.”
Cleves gật đầu cùng Shere đứng dậy. Shere lại liếc mắt nhìn đống vải mà Josie tháo từ xác ướp xuống, nói: “Đúng rồi Josie, xác ướp này chính là đồ chơi mà Alar thích nhất, ngươi tháo hết vải trên người nó xuống thì nhớ quấn băng lại cho Alar.”
Josie nghe vậy liền vội vàng quăng xác ướp ra thật xa: “Cái gì??? Đây là đồ chơi của tên tiểu quỷ kia?”
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Josie không còn cách nào khác phải ngồi quấn lại đám vải lên người xác ướp. Năng lực khóc lóc của tên tiểu kia không phải một mình mình có thể đối phó được. Trừ Shere ra thì Alar không thèm nghe lời bất kỳ ai, Josie chỉ có thể đứng từ xa nói xấu tên nhóc đáng ghét đó mà thôi.
“Alar đâu rồi?” Josie đột nhiên cảm thấy đã rất lâu mình không thấy tên tiểu quỷ đó.
“Dạo này nó đều ở trong văn phòng, khi nào nó vui vẻ mới trở về nhà.”
Câu trả lời của Shere làm cho Josie thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngài muốn đi đâu? Ess đâu rồi?” Tô Lị đang ngồi ở dưới lầu, thấy bọn họ đi xuống nên vội hỏi.
“Ta và Cleves, Josie sẽ quay trở về Ma Giới. Ess ở trong phòng ta. Em nhớ không được cho bất kỳ người nào đến gần.”
“Vậy tôi sẽ làm gì?”
“Em cứ ở đây, Beucke và Ryan Lane sẽ bảo vệ em. Trong lúc chúng ta trở về Ma Giới em phải coi chừng Ess. Bọn họ sẽ do em phụ trách.”
Nói xong, Shere còn cúi xuống hôn vào môi Tô Lị một cái, thấp giọng dặn dò một câu “Cẩn thận!” rồi cùng đám người Cleves rời đi.
Cô vừa nói xong thì cả ba người đã nhanh chóng chạy lên lầu. Đến nơi, cửa phòng thì không khóa, rèm cửa sổ vẫn luôn đóng chặt lại mở toang và kinh ngạc hơn nữa là cả người Ian toàn máu đang nằm trên mặt đất.
“Ian...”
Tô Lị vẫn còn đang phân vân xem người trước mặt là Ian hay Ess, sau khi nghe Shere gọi thì mới vội vàng chạy lại đỡ Ian.
“Ian, cô bị làm sao vậy? Ess đâu?”
“Không phải... Ess không bình thường...”
Tô Lị nhíu mày. Tại sao lại giống ông nói gà bà nói vịt vậy?
“Ess đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cả người cô toàn máu?”
Tô Lị mở miệng hỏi tất cả nghi vấn trong đầu. Dù vấn đề không nhiều lắm nhưng Ian vốn là người không giỏi nói chuyện nên nhất thời một câu cô cũng không trả lời được.
Shere nhìn bốn phía xung quanh, đồ vật trên bàn vô cùng lộn xộn, rõ ràng là có dấu hiệu đánh nhau. Ma Đồ cũng bị mở ra, sợ là ác linh bên trong đã trốn thoát ra ngoài.
Dựa trên tình huống của căn phòng, Shere có thể hiểu đại khái được chuyện gì đã xảy ra. Shere giải thích với mọi người những điểm mấu chốt rồi ngồi xổm xuống bế Ian về phòng của cô. Tuy miệng vết thương trên người Ian có thể tự động khép lại, nhưng cô bị mất máu quá nhiều nên cả người vô cùng yếu ớt.
Sau khi sắp xếp cho Ian nghỉ ngơi, cả ba người đều lâm vào phiền não. May là Ess không mang theo Ma Đồ biến mất, nếu quyển sách kia lại bị người khác nhìn thấy được thì những ác linh bên trong cũng sẽ được giải thoát. Đến lúc đó, tình hình mới chính thức nghiêm trọng.
Shere suy nghĩ một lúc rồi kết luận: “Tóm lại, việc đầu tiên là chúng ta phải tìm được Ess.”
“Nhưng vấn đề là tìm ở đâu?” Tô Lị là người đầu tiên đặt nghi vấn.
“Chắc hẳn Ess chỉ trốn ở Luân Đôn thôi. Chúng ta cứ phân công nhau ra tìm. Gọi thêm Cleves để hỗ trợ.”
“Ok, ta hiểu rồi!”
Josie vừa nói xong thì đã không thấy bóng dáng đâu làm Tô Lị không khỏi sợ hãi, quả nhiên Josie rất tín nhiệm vào lời nói của Shere.
“Ess đã bị ác linh ám, không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì. Hiện tại em cứ ở lại đây, tuyệt đối không được đi ra ngoài! Có chuyện gì thì em cứ tìm Beucke hoặc Ryan Lane.”
Shere dặn dò Tô Lị xong thì cũng xoay người biến mất giống như Josie.
Tô Lị nhìn cả hai người cùng biến mất, mà bản thân mình lại phải ở lại đây, điều này làm cô không khỏi thở dài. Tại sao mình lại vô dụng như vậy???
“Tiểu thư Lily, cô hãy về phòng nghỉ ngơi đi. Những chuyện này cô cứ an tâm giao cho thiếu gia là được. Tiểu thư không cần lo lắng.” Tô Lị ngẩng đầu lên thì thấy Beucke đang đứng cách đó không xa, cung kính nói với cô.
“Tôi không lo lắng.”
Tô Lị vội vàng xua tay phủ nhận. Khi cô quay đầu nhìn về phía căn phòng của Ian thì lại thấy Ryan Lane từ trong phòng bước ra. Trên cổ tay Ryan Lane còn quấn băng, có thể thấy được vết máu thấm ra từ bên trong.
“Ryan Lane, sao tay anh lại...”
“Tôi vừa cung cấp máu cho Ian, không sao. Dù sao tôi cũng đang ở trong nhà của Bá Tước Troy Trask, ngoài nhiệm vụ bảo vệ ngài thì tôi phải kính dâng máu của mình khi cần. Đúng rồi, cô cũng là nhân loại giống tôi, chắc chắn cô sẽ phải phụ trách cung cấp máu cho Shere đại nhân.”
Những lời nói này của Ryan Lane làm cho Tô Lị rùng mình, lúc này cô đang tưởng tượng bản thân mình không khác gì cái thùng máu di động.
“Đột nhiên tôi hơi đau đầu, tôi về phòng nghỉ ngơi một chút đây.” Tô Lị cố tình lấy tay day day trán, khoát tay quay trở về phòng của mình.
Khi màn đêm buông xuống, những người đi ra ngoài tìm kiếm Ess rốt cuộc cũng quay trở về, nhưng ngoại trừ mục tiêu là Ess...
“Shere, sao rồi?” Tô Lị hỏi.
Shere lắc đầu: “Không tìm được. Dường như Ess đã che dấu hơi thở của mình.”
“A... Shere, ta cũng muốn xem Ma Đồ! Ess cũng đã xem quyển sách đó, vì sao ta lại không được xem?”
Josie luôn nói những chuyện lạc đề, điều này làm cho Tô Lị có cảm giác những lời này của anh ta như đang châm chọc cô. Vấn đề mà bọn họ nên quan tâm là làm sao có thể tìm được Ess, chứ không phải những ai có thể nhìn quyển sách kia mà không bị nguyền rủa!
“Tạm thời thì ta sẽ cất quyển sách kia đi. Josie, ngươi đi về đi!”
Shere không thèm để ý cặp mắt sắp ngập nước của Josie, không hề khách khí ra lệnh đuổi khách.
Cuối cùng Josie cũng bị Cleves kéo đi về.
Thế nhưng, ngày thứ hai sau khi Ess mất tích, trên báo lại xuất hiện một tin tức giật gân.
‘Ven bờ sông Thames đột nhiên xuất hiện một xác chết không đầu!’
Năm giờ sáng, một người dân đột nhiên phát hiện một xác chết không đầu dưới lớp băng gần bờ sông. Theo như kết quả khám nghiệm tử thi thì giới tính thi thể là nữ, thời gian tử vong vào khoảng 11 giờ đêm qua đến 1h sáng, hiện tại vẫn chưa tra ra được danh tính của người bị hại. Hung thủ mà cảnh sát nghi ngờ chính là tên sát nhân “Jack the Ripper”, tuy nhiên cách thức giết người lại không hề giống năm vụ án trước nên cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra...
Mí mắt Tô Lị giật liên hồi, quay sang nói với Shere bên cạnh: “Phu nhân Mia Bergen đã qua đời, tên hung thủ này chắc không phải là Ess chứ?”
“Điều này rất có khả năng. Xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được Ess.”
“Shere, nếu như... tôi nói là nếu như tìm được Ess thì ngài sẽ làm gì cô ấy?”
“Ta sẽ thử thanh trừ ác linh trong người Ess, nếu như không thể thì chỉ còn cách giết Ess. Nhưng ta chưa từng nghe nói những người bị nguyền rủa có thể thanh trừ được ác linh, cho nên từ trước đến giờ những người đó chỉ có một con đường chết.”
“Đại nhân... đừng giết Ess...” Đột nhiên giọng nói lo lắng của Ian vang lên bên tai bọn họ.
Tô Lị thầm vỗ vài cái lên tim mình, cũng may là cô vẫn thường bị dọa nên rất nhanh thích ứng được với những kích thích bất ngờ như vậy.
“Ian, chuyện này là chuyện ngươi không thể nhúng tay, đi nghỉ ngơi đi.”
“Ess là em gái, không thể chết...”
“Cô yên tâm đi Ian, chúng tôi sẽ không giết Ess. Chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu cô ấy, nên cô không cần lo lắng. Ess sẽ không có chuyện gì.” Tô Lị vẫn im lặng, lúc này mới đứng lên cầm lấy tay Ian, an ủi nói.
“Tiểu thư Lily là người tốt!”
Đột nhiên được Ian khen ngợi làm Tô Lị không khỏi xấu hổ cười cười, ngại ngùng liếc mắt nhìn Shere. Cô biết là mình không nên cho Ian hy vọng quá lớn, cũng may là Shere chỉ liếc nhìn cô một cái, không hề trách mắng cô.
Mà đúng lúc này bọn họ cũng nhận được tin có người nhìn thấy Ess trong một con hẻm nhỏ. Khi Tô Lị và Shere vội vàng chạy đến thì thấy Ess đang bóp cổ một cô gái...
“Mau dừng tay lại, Ess!” Tô Lị hét to.
Cô gái đang bị Ess bóp cổ thấy có người đến, khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tô Lị, cánh tay run run giơ về phía bọn họ. Ess thấy hai người đột nhiên xuất hiện, không những không chạy trốn mà lại bóp cổ cô gái kia chặt hơn.
Tô Lị sốt ruột nói: “Shere, ngài mau chóng cứu người đi!”
Shere nghe Tô Lị nói vậy nhưng vẫn bình tĩnh, cau mày nhìn sự thay đổi trên người Ess.
“Shere!!!”
Khi Tô Lị hoảng sợ kêu to tên của Shere thì cũng là lúc Ess vặn gãy cổ cô gái kia, hơn nữa Ess còn dùng tay không giật mạnh làm đầu cô gái đứt lìa với thân thể. Ess nhìn máu trên tay mình rồi cười điên cuồng. Khi Ess định xoay người chạy trốn thì Shere mới bắt đầu bao vậy cô ta lại.
“Ngươi nghĩ là ngươi có thể thoát được sao?”
Ess quay đầu nói: “Đại nhân, ta là Ess mà!”
“Cất nước mắt của ngươi lại đi, ta vốn không phải loại người dễ mềm lòng.” Shere vừa nói xong thì đã lấy tay làm cho Ess choáng váng.
Ess không thể chạy trốn, giãy giụa tìm cách trốn đi, nhưng chưa kịp làm gì thì Shere đã vẽ ra một trận pháp Thất Mang Tinh Trận nhốt Ess lại bên trong. Nếu không dùng Thất Mang Tinh Trận thì ác linh chiếm giữ thân thể Ess rất có thể sẽ trốn thoát và nhập vào một người khác, vì vậy khi trở về tòa lâu đài, Shere ra lệnh không cho phép bất cứ người nào đến gần Ess.
“Chúng ta đã bắt được Ess, cô ta hay ác linh cũng không thể thoát được, vậy bây giờ chúng ta phải gì?”
Josie nhìn chằm chằm vào Ess đang giãy giụa trong Thất Mang Tinh Trận, thế nhưng Shere và Cleves bên cạnh lại đang xem Ma Đồ trong tay, không hề để ý đến Josie.
“A... các ngươi! Ta cũng muốn xem, hai người cho ta xem với!”
Shere ngẩng đầu liếc Josie một cái, lấy từ trong ngăn kéo ra một xác ướp mà trước đây đã từng dùng nó để dụ dỗ Alar, ném qua cho Josie.
Josie nhìn thấy xác ướp, vui mừng giống như vừa phát hiện được một đại lục mới, vô cùng phấn khởi dùng tay tháo lớp vải trên quấn trên người xác ướp xuống.
Cleves cũng ngẩng đầu nhìn Josie bị xác ướp kia hớp mất hồn, lại quay sang nhìn Shere vẫn luôn bình tĩnh lật xem Ma Đồ bên cạnh, điều này càng làm trong lòng Cleves không khỏi thán phục Shere.
“Ngươi có phát hiện điều gì không?” Cleves hỏi.
Shere lấy tay day day trán: “Dường như những bức tranh trong Ma Đồ không quan hệ gì đến nhau, ngươi khẳng định những bức tranh này có thể xóa bỏ lời nguyền?”
Cleves không trả lời Shere mà hỏi ngược lại: “Đúng rồi, ngươi có biết quyển sách này xuất phát từ nơi nào không?”
Shere lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ một lúc lại nói: “Nếu như chúng ta biết được xuất xứ của Ma Đồ thì có khả năng sẽ xóa bỏ được lời nguyền!”
“Có lẽ vậy...”
“Mặc dù ta không biết quyển sách này từ đâu mà ra, nhưng ta nghĩ có một người sẽ biết được.”
“Ai?”
“Vu nữ Sita Lyme.”
“Vậy hiện giờ cô ta đang ở đâu?”
“Ma Giới.”
“Vậy thì càng tốt, đã rất lâu chúng ta không quay về Ma Giới, nhân dịp này có thể trở về thăm rồi!”
“Hành tung của Sita Lyme luôn quỷ đị, ta và các ngươi sẽ cùng trở về.”
Cleves gật đầu cùng Shere đứng dậy. Shere lại liếc mắt nhìn đống vải mà Josie tháo từ xác ướp xuống, nói: “Đúng rồi Josie, xác ướp này chính là đồ chơi mà Alar thích nhất, ngươi tháo hết vải trên người nó xuống thì nhớ quấn băng lại cho Alar.”
Josie nghe vậy liền vội vàng quăng xác ướp ra thật xa: “Cái gì??? Đây là đồ chơi của tên tiểu quỷ kia?”
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Josie không còn cách nào khác phải ngồi quấn lại đám vải lên người xác ướp. Năng lực khóc lóc của tên tiểu kia không phải một mình mình có thể đối phó được. Trừ Shere ra thì Alar không thèm nghe lời bất kỳ ai, Josie chỉ có thể đứng từ xa nói xấu tên nhóc đáng ghét đó mà thôi.
“Alar đâu rồi?” Josie đột nhiên cảm thấy đã rất lâu mình không thấy tên tiểu quỷ đó.
“Dạo này nó đều ở trong văn phòng, khi nào nó vui vẻ mới trở về nhà.”
Câu trả lời của Shere làm cho Josie thở phào nhẹ nhõm.
“Các ngài muốn đi đâu? Ess đâu rồi?” Tô Lị đang ngồi ở dưới lầu, thấy bọn họ đi xuống nên vội hỏi.
“Ta và Cleves, Josie sẽ quay trở về Ma Giới. Ess ở trong phòng ta. Em nhớ không được cho bất kỳ người nào đến gần.”
“Vậy tôi sẽ làm gì?”
“Em cứ ở đây, Beucke và Ryan Lane sẽ bảo vệ em. Trong lúc chúng ta trở về Ma Giới em phải coi chừng Ess. Bọn họ sẽ do em phụ trách.”
Nói xong, Shere còn cúi xuống hôn vào môi Tô Lị một cái, thấp giọng dặn dò một câu “Cẩn thận!” rồi cùng đám người Cleves rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook