Bá Tước
Chương 29

Sau khi rời khỏi tòa lâu đài của Shere, bất tri bất giác Tô Lị lại đi đến ngôi nhà mà lần đầu tiên cô đến nơi này. Dường như lúc này phu nhân Mia Bergen vẫn còn đang ngủ.

Tô Lị ngồi ngoài bậc thềm một lúc mới đứng lên gõ cửa. Một lát sau cánh cửa liền mở ra, người mở không ai khác ngoài Ada.

Tô Lị gật đầu chào Ada: “Ada, đã lâu không gặp.”

“Tiểu thư Lily?” Ada ngạc nhiên nhìn Tô Lị.

“Đúng là tôi đây, tôi có thể đi vào nhà được không?”

“Đương nhiên rồi.” Ada vội vàng mở cửa to ra để Tô Lị đi vào.

Đã gần một tháng Tô Lị không trở về ‘ngôi nhà’ này của mình, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là sự cô đơn hiện diện trong ngôi nhà nhiều hơn lúc trước. Nhà của phu nhân Mia Bergen, trừ Ada ra thì không còn người nào khác, khó khăn lắm phu nhân mới nhận cô làm con nuôi, vậy mà cô lại lựa chọn rồi khỏi đây để đến với một người cô độc khác.

Sau khi con gái của phu nhân Mia Bergen qua đời, chồng của bà cũng đi theo con gái, chuyện này đối với bà là một đả kích vô cùng lớn! Hai người thân mình yêu thương nhất đều chết, chỉ còn mỗi một mình bà sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cảm giác này còn khó chịu hơn chết rất nhiều.

Không hiểu sao... đột nhiên Tô Lị lại nghĩ tới Shere. Hắn sống một cuộc sống bất tử, chắc chắn cũng phải trải qua tình huống nhìn người mình yêu chết đi, mà mình lại không già không chết. Không biết lúc đó tâm tình của hắn sẽ như thế nào?

Đột nhiên Tô Lị lại cảm thấy đau lòng thay cho phu nhân Mia Bergen: “Bây giờ phu nhân vẫn còn ngủ sao?”

“Đúng vậy, nếu phu nhân biết tiểu thư Lily trở về thì nhất định sẽ rất vui.”

“Được rồi... Ada, cô không cần nói với phu nhân tôi có ghé qua.”

“Hả? Vì sao? Phu nhân rất nhớ cô, rất muốn gặp cô đấy.”

“Nếu phu nhân biết tôi đã trở về nhưng sau đó tôi lại đi, thì tôi nghĩ phu nhân sẽ càng buồn. Nếu đã vậy thì thà không cho phu nhân biết còn hơn, phu nhân sẽ không cảm thấy thất vọng, sẽ tiếp tục sống cuộc sống thường ngày...”

“...”

Ada trầm mặc không nói lời nào mà chỉ nhìn Tô Lị, làm cho cô đành cười gượng: “Ta còn có chút việc ở bên kia. Cô cứ vào nhà trước đi, khi nào có dịp ta sẽ quay về đây.”

Tô Lị nói xong liền vội vàng xoay người đi.

Khi Tô Lị rời khỏi nhà của phu nhân Mia Bergen, đột nhiên cô cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới. Đúng vậy, bây giờ là tháng mười một, lúc trước khi cô đến đây là tháng chín. Bất tri bất giác cô đã ở đến thế giới này được hai tháng rồi.

...

“Mary, không thể nào, bây giờ mà cô còn làm ở đây sao?”

“Tất nhiên! Tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Cô không sợ tên giết người kia sao? Chị em của tôi đã nghỉ hết rồi, bây giờ tôi cũng quyết định không đi làm nữa.”

“Lá gan của cô cũng nhỏ quá rồi, tôi không thèm sợ mấy chuyện ma quỷ đó đâu. Chắc chắn là có người giả thần giả quỷ thôi.”

“...”

Giết người? Ma Quỷ? Tháng 11?

Tô Lị giật mình, vậy mà cô đã quên mất chuyện quan trọng này! Hai người vừa rồi chắn chắn là kỹ nữ.

Tô Lị xoay người, đi đến gần hai cô gái lúc nãy.

“Thật xin lỗi, hai vị xin đợi một chút.” Tô Lị bước nhanh ngăn cản trước mặt hai người họ.

Mary nhìn cô gái mặc bộ đồ của quý tộc đang chắn trước mặt mình, trong mắt lộ ra vẻ vô cùng chán ghét, thế giới này thật đúng là không công bằng.

Ngược lại với Mary, Djayna đứng bên cạnh lại vô cùng thân mật hỏi: “Tiểu thư có chuyện gì sao?”

“Tôi có thể mạo muội hỏi thăm tên của hai vị không?” Tô Lị bày ra khuôn mặt tươi cười, cố gắng làm cho mình trở nên thật dễ gần.

“Tôi tên là Djayna Vici, còn cô ấy tên là Mary Jeanette Kelly, xin hỏi tiểu thư hỏi chuyện này để làm gì?”

Tô Lị lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu. Tôi thật vui khi có thể quen biết được hai vị, tôi tên là Tô Lị.”

“Tôi không có cảm giác vinh hạnh gì khi quen biết một tiểu thư quý tộc như cô đâu!” Mary liếc nhìn Tô Lị, tức giận nói.

Mary Jeanette Kelly... sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Đây là tên của một minh tinh Hollyeood sao? Tô Lị thầm nghĩ trong đầu, trí nhớ về cái tên này cũng không được rõ ràng lắm.

“Hai người hiểu lầm rồi, thật ra tôi không phải quý tộc gì hết. Hai người đang ở chỗ nào vậy?”

“Nhà của hai chúng tôi ở cuối con hẻm này, nếu tiểu thư không để ý thì hãy đến chơi nhé.” Khi Vici nói những câu này, Mary vội vàng kéo ống tay áo của cô, Djayna nhìn Mary một cái mới bừng tỉnh, nói tiếp: “Thật xin lỗi, chỗ đó hình như không thích hợp với tiểu thư cho lắm.”

“Không sao đâu, lần sau khi có thời gian thì tôi sẽ đến thăm các cô.”

Tô Lị nói chuyện cùng hai người một lúc. Bây giờ cô mới từ từ hiểu được một số chuyện, và cũng xác định được vài chuyện trong lòng cô.

“Buổi tối hai chúng tôi sẽ đến quán bar, cô có muốn đi không?” Mary phát hiện cô gái tên Tô Lị này không hề có tính cách kiêu căng ngạo mạn như những vị tiểu thư quý tộc khác, cho nên địch ý đối với cô giảm đi không ít, ngược lại còn rất hảo cảm với Tô Lị.

Tô Lị lắc đầu, khéo léo từ chối rồi rời đi. Trước khi đi, cô cũng không quên trao đổi phương thức liên lạc của mình với bọn họ.

***

Khi Tô Lị trở về, Shere đang thảnh thơi uống trà chiều trong hoa viên, trên bàn là một khay bánh với rất nhiều bánh, điểm tâm ngọt, hay các loại hoa quả được trang trí tinh xảo. Tô Lị rất muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, đấy mới là cuộc sống quý tộc chân chính!!!

Theo như cô biết, đàn ông bình thường sẽ không thích những món bánh ngọt, nhưng tại sao người này lại thích ăn đồ ngọt như vậy?

“Em đã trở về?” Shere cầm một cái ly tinh xảo lên nhấp một ngụm trà, lại vừa khéo nhìn thấy Tô Lị. Shere nhìn cô, chỉ vào chỗ bên cạnh nói: “Em muốn ngồi cùng không?”

Tô Lị cũng không hề khách sáo, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Shere.

Shere vừa khoát tay thì Ryan Lane đứng cách đó không xa đã hiểu ý, nhanh chóng mang cho Tô Lị theo một ly trà.

“Đây là loại trà Kỳ Hồng nổi tiếng của Trung Quốc bọn em, mới nhập vào Luân Đôn mấy ngày trước. Em nếm thử xem.”

Có phải loại trà nổi tiếng hay không cô cũng không biết. Dù sao đối với tinh hoa văn hóa của Trung Quốc cô cũng không có nhiều hiểu biết lắm. Tô Lị cầm ly trà lên uống một hớp, mặc dù có hương vị đậm đà, nhưng cô cảm thấy không khác mấy so với những loại trà thông thường.

Nhưng vì không muốn làm mất mặt đất nước của mình, Tô Lị cười nói: “Quả nhiên là không hổ danh là trà nổi tiếng của Trung Quốc, hương vị không tầm thường.”

Nghe Tô Lị nói vậy, Shere cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, quả nhiên là không tệ.”

Tô Lị liếc nhìn Shere một cái, cười cái gì mà cười! Cô đâu có nói sai đâu! Văn hóa uống trà của Trung Quốc nổi tiếng nhất thế giới đấy!

“Đúng rồi! Shere, tôi cần ngài giúp tôi một việc.” Tô Lị lấy địa chỉ mà Mary để lại cho cô, đưa lại cho Shere: “Đây là một cô gái mà hôm nay tôi gặp được.”

Shere nhướn mày, nhận lấy mảnh giấy trong tay Tô Lị: “Mary Jeanette Kelly, địa chỉ: Phố Dorset Street số 3307a...”

“Ngài có biết tên ‘Jack the Ripper’ không?” Tô Lị hỏi. Shere ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn cô.

“Hiện tại thì Jack đã giết 4 kỹ nữ, mà người thứ năm bị sát hại tiếp theo chính là Mary Jeanette Kelly.”

Shere chống cằm, khẽ cười nói: “Ừm... Ngay cả những chuyện này mà em cũng biết?”

“Ở thế kỷ XXI, tôi có tìm hiểu qua câu chuyện của ‘Jack the Ripper’. Sau khi hắn sát hạt 5 kỹ nữ thì biến mất. Mary chính là người thứ năm mà hắn sẽ giết. Nếu tôi đã biết trước được chuyện này, thì không thể mặc kệ mà cứ ngồi xem cô ấy bị sát hại như vậy được. Cho nên tôi muốn giúp cô ấy.”

“Vậy em có biết ‘Jack the Ripper’ là ai không?”

Tô Lị lắc đầu nói: “Tôi không biết.” Truyền thuyết về ‘Jack the Ripper’ luôn là một bí ẩn, cho đến thế kỷ XXI, mọi người vẫn không biết được người này thật sự là ai.

“Tô Lị, nghe này. Có một số việc không phải người thường như em có thể nhúng tay vào. Tốt nhất là em đường đụng vào vụ án của ‘Jack the Ripper’.” Shere thu lại khuôn mặt tươi cười, đột nhiên nghiêm túc nói.

Biết rõ sẽ có người chết, lại chết một cách quá tàn nhẫn, muốn cô ngồi im không làm gì thì nói thật là cô làm không được. Mỗi người đều có quyền được sống, cho dù kỹ nữ là tầng lớp thấp nhất cũng có quyền được sống. Tô Lị nhớ tới câu nói cuối cùng của Mary khi chia tay ban nãy: “Cô gọi là Tô Lị phải không? Một cô gái dễ mến như cô, tôi thật sự rất thích.”

Mary là người đầu tiên nói câu ‘thích’ cô khi cô đến thế giới này. Vậy mà cô lại phải miễn cưỡng xem Mary như một người qua đường sao?

“Nhưng có lẽ sau khi chúng ta cứu được Mary thì lịch sử sẽ được thay đổi! Nói không chừng còn có thể mang tên ‘Jack the Ripper’ đó ra trước pháp luật!” Ý tưởng của Tô Lị quá hồn nhiên rồi...

Shere nhìn Tô Lị, im lặng một lúc rồi nói: “Ta chỉ lo lắng sau khi em biết được chân tướng sự việc sẽ không tiếp thu nổi.”

Khi Shere nói vậy, không hiểu sao trong lòng Tô Lị lại mọc lên một loại cảm giác bất an khó hiểu.

Ngày 7/11, Tô lị tìm đến nhà của Mary. Đó là một phòng trọ cũ kỹ, đi hết một con hẻm vắng vẻ là tới.

Khi Tô Lị đến thì bắt gặp Mary đang tiễn một người đàn ông đi về. Hai bọn họ nói với nhau vài lời, rồi hôn hôn hít hít vài cái, sau đó người đàn ông đó mới chịu rời đi. Lúc đó, Mary mới nhìn thấy Tô Lị đang đứng cách đó không xa.

Mary vẫy vẫy tay ý bảo cô đến gần, rồi lại hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đến thăm cô.” Tô Lị ra vẻ tự nhiên đi về phía Mary.

“Cô vào đi! Nhưng phòng hơi bừa bộn đấy.”

Đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, căn phòng đập vào mắt Tô Lị quả thật là có chút bừa bộn.

Ánh lửa lập lòe treo trên tường cũ kỹ, cũng đúng lúc xua đuổi đi một phần hơi lạnh. Chăn gối trên giường cũng vứt lung tung, rõ ràng có dấu vết đã trải qua một trận vận động, trên mặt bàn cũng thoát không khỏi...

Trong lúc nhất thời, Tô Lị không biết nên ngồi ở đâu, cho nên cô đành phải đứng ở đấy.

“Cô ở đây một mình sao?”

“Đương nhiên, những người làm loại nghề này đều ở một mình.” Mary rất tự nhiên trả lời.

“Cô có muốn rời khỏi chỗ này không?”

“Rời khỏi?” Mary cười trào phúng: “Làm sao có rời khỏi đây? Những loại người giống như tôi, cả đời nhất định chỉ có thể sống như vậy. Vừa rồi cô cũng chứng kiến rồi đấy, cô có cảm thấy tôi ghê tởm không?”

Tô Lị cười nói: “Nếu tôi chán ghét cô, thì tôi cũng không bước vào căn phòng này đâu.”

Nghe Tô Lị nói như vậy, Mary bật cười: “Ha ha, quả nhiên là tôi ngày càng thích cô.”

“Vậy cô có theo tôi đến chỗ tôi ở vài ngày không?” Tô Lị nói thẳng mục đích hôm nay cô đến đây.

Cánh tay Mary đang đưa lên miệng để hút thuốc, nghe Tô lị nói vậy liền buông xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Lị hỏi: “Vì sao?”

“À... Mười ngày nữa chính là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời cô đến dự. Nhưng tôi rất thích cô, nên muốn cô đến ở với tôi trước vài ngày.” Tô Lị bịa đại một lí do rất buồn cười, nhưng ngoài ý muốn Mary lại tin lời cô nói.

“Cũng được, tôi cũng muốn xem cuộc sống của quý tộc là như thế nào!”

“Vậy tốt quá, chúng ta đi nhanh đi.”

“Bây giờ luôn sao? Ngày mai đi, thời gian gấp quá rồi.” Mary vẫn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý đâu!

Ngày mai là 8/11 rồi, vẫn còn thời gian. Nghĩ vậy, Tô Lị liền đồng ý: “Không thành vấn đề. Vẫn là địa chỉ lúc trước tôi đã đưa cho cô đấy. Hy vọng ngày mai hai chúng ta sẽ được gặp lại.”

Tô Lị có vẻ rất vui mừng. Sau khi chào từ biệt Mary liền vội vàng xoay người đi, nhưng lại không cẩn thận đụng phải cái bàn ngay đằng sau...

Một chiếc vòng cổ bằng bạc rớt xuống đất. Tô Lị đang muốn cúi người nhặt lên, thì đột nhiên Mary đã từ phía sau giành trước một bước, nhặt chiếc vòng cổ lên.

Tô Lị ngẩng đầu nhìn Mary, phát hiện dường như cô hơi kích động.

Tô Lị vội vàng nói: “Thật xin lỗi!”

Mary lắc đầu: “Đây là di vật mà mẹ của tôi đã để lại, nó cũng là bùa hộ mệnh của tôi, lúc nào tôi cũng phải mang nó theo bên người. Vì thế nên lúc nãy tôi mới khẩn trương như vậy.” Mary nói xong liền cất chiếc vòng vào trong túi.

Tô Lị gật đầu với Mary rồi rời đi. Khi cô đi qua con ngõ nhỏ, gió lạnh thấu xương âm thầm tiến vào bên trong lớp áo dầy, làm cho cô không khỏi rùng mình một cái. Thời tiết ở Anh quốc dường như ngày càng trở lạnh rồi!

Cô đưa tay kéo sát hai vạt áo lại, khuôn mặt lạnh buốt lại lộ ra một nụ cười. Lịch sử... có lẽ sẽ được thay đổi rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương