Hai từ "dỗ người" nói ra quá nhẹ, dường như chỉ là động môi.

Tiêu Phục Huyên không nghe rõ, cúi đầu đến gần hơn rất nhiều: "Cái gì?"

Hắn hơi nghiêng mặt, hơi rũ mắt như thể chỉ ghé tai sát đến.

Mái hiên bên này lại bỗng nhiên mang ý nghĩ của chốn riêng tư, ngay cả gió cũng vòng lối khác.

Một chớp mắt kia, có tiểu đồng tử ở dưới sân dò hỏi: "Đại nhân, tại sao trên nhà lại có tiếng kiếm, xảy ra chuyện gì sao?"

Giọng nói kia xa xôi lại mơ hồ nhưng Ô Hành Tuyết có một loại cảm giác thứ gì đó bị phá vỡ. Trái tim hắn bỗng chốc đập loạn, sau đó càng đập càng nhanh. Tất cả những thứ này lại cố tình tẩm trong cảm giác say sưa lười biếng cho nên hắn không động đậy mà để mặc những thứ không thể nhìn thấy đó phát triển.

Hắn nghe thấy Tiêu Phục Huyên trả lời tiểu đồng tử một câu: "Không có gì, ta đang... đón khách." – Giọng nói của hắn quá thấp, tiểu đồng tử hoàn toàn không nghe rõ nhưng nó trái lại cuộn trong tai của Ô Hành Tuyết.



Khi nói xong hai từ cuối cùng, rốt cuộc hắn cũng chuyển ánh mắt qua nhìn Ô Hành Tuyết.

Tim Ô Hành Tuyết đang đập mạnh lười nhát nói: "Không có ai để khách vào nhà như vậy..."

Tiêu Phục Huyên nhìn mắt hắn: "Ừm."

Ô Hành Tuyết lại nói: "Huống hồ đãi khách phải bày rượu nhưng người không mang lên."

Tiêu Phục Huyên cuối cùng động môi nói: "Rượu ngươi đã uống với người khác rồi."

Ô Hành Tuyết: "Ta có thể uống với ngươi một lần nữa."

Tiêu Phục Huyên: "Không cần."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương