Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn
-
Chương 49: Mỹ Vị
Edit: Lin
- ------------------------------------------------------
Trời còn chưa tối,Lạc Minh Dịch đã bị Trì Oánh đuổi đi rồi.
Lý do cô đưa ra là:"Em trai em sắp về nhà rồi anh mà còn không đi em sợ nó sẽ đánh anh mất."
Lạc Minh Dịch vẫn chưa hết hy vọng,cố gắng kì kèo"Bị nó đánh một quyền cũng không sao,cho anh ở lại thêm chút nữa....."
Trì Oánh kiên quyết lắc đầu "không được,bị nó đánh dù chỉ một quyền anh nhất định chết chắc."Trong lúc hai người còn chưa thảo luận xong,Trì Hàn đã về đến nơi rồi.
Câu đầu tiên anh nói chính là "Lạc tổng đây là đang chuẩn bị về rồi sao?"Kèm theo đó là một cái liếc mắt sắc bén mang theo ẩn ý rõ ràng đều là đàn ông anh muốn làm gì tôi đều biết,không muốn chết thì cút nhanh
Lạc Minh Dịch không còn cách nào khác chỉ có thể ra về.
Trì Oánh tủm tỉm cười đóng cửa lại,quay đầu nói chuyện với Trì Hàn: "Mấy ngày gần đây nhân khí của em rất cao đấy, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng của em đúng là không ai bì kịp"
Trì Hàn ngồi trên sô pha mệt mỏi đáp lại:"Cả ngày nay anh Bắc dẫn em đi gặp gỡ mấy nhà quảng cáo,em mệt sắp chết rồi.Thực sự so với huấn luyện còn mệt hơn"
Trì Oánh có chút ngoài ý muốn,cô vốn tưởng rằng Trì Hàn đột nhiên thông suốt muốn để cô cùng Lạc Minh Dịch có không gian riêng mới tự dưng ra ngoài.Xem ra đúng thật là bận việc phải ra ngoài,đánh giá nó cao quá rồi.
"Em phải nghe lời anh Mục Bắc nhé,chị thấy anh ấy rất đáng tin cậy." Trì Oánh nói.
"Vâng....."Trì Hàn gật đầu,sau đó lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Trì Oánh, "Chị,Đây là thẻ ngân hàng của em,chị giúp em giữ nó đi."
Trì Oánh không cầm"em lớn vậy rồi,tiền bạc tự mình quản lý đi,đợi tích đủ tiền mua cho bố mẹ một căn nhà nhỏ,bố cũng sắp nghỉ hưu rồi,lúc đấy đón bố mẹ lên sống cùng chăm sóc cho bố mẹ."
Trì Hàn vẫn đưa thẻ cho Trì Oánh " Chị giữ giúp em đi,mật khẩu là 160425,nhà cửa chị giúp em xem rồi mua luôn, trong thẻ em cũng có một ít tiền,mua căn nhà chắc vẫn đủ....."
Trì Oánh cười: "Em nghĩ nhà cửa rẻ lắm hả?Giá nhà ở thành phố B lại cao cắt cổ,một căn cũng phải vài trăm vạn tệ."
Trì Hàn nghĩ một lúc," Lần trước lúc em có tìm hiểu qua dường như khoảng hơn tám nghìn vạn tệ."
"Bao.....bao nhiêu cơ?"Trì Oánh hoài nghi mình nghe lầm " Không phải là em đếm nhầm thêm một số 0?Hoặc là hai số 0 đấy chứ?"
"Chị,dù gì em cũng tốt nghiệp tiểu học rồi" Trì Hàn tủi thân " Tám con số vẫn có thể phân biệt rõ ràng"
Trì Oánh cảm thấy tấm thẻ trong tay bỗng chốc trở lên nặng hơn,cô không ngờ một vận động viên có thể kiếm được nhiều tiền như thế.Xem ra Mục Bắc quả thật không bóc lột nó,nếu không thì nó cũng không giữ lại được trong tay nhiều tiền thế."
Thằng nhóc có bản lĩnh này đúng là làm cô yên tâm không ít.
Bố mẹ mà biết con trai của họ giỏi giang,bản lĩnh như thế,chắc chắn sẽ cảm thấy hết sức tự hào.
Không đúng,không đúng,bất kể Trì Hàn có như thế nào đi nữa,Bố mẹ vĩnh viền đều tự hào về nó,người làm cha mẹ nào mà chẳng tự hào về con cái của mình.
....................!
Hôm sau Trì Oánh rốt cuộc cũng phải đi làm,tuy là đi làm nhưng cũng chẳng có việc gì để làm.Lạc Minh Dịch mấy ngày này cũng không đi làm tử tế,giấy tờ chất đầy bàn làm việc,mãi đến trưa mới coi như xử lý ổn thỏa,buổi chiều lại phải đi gặp đối tác nước ngoài bàn chuyện hợp tác,cả ngày bận bận rộn rộn.
"Ấy,tự dưng tôi nghĩ ra một chuyện" Bố Ngẫu Lạc đang trong túi ngủ của Trì Oánh chợp mắt chợt nói,"Lúc nãy tôi có lấy nhầm một tập tài liệu,sau đó có bảo Susan đi đổi lại,kết quả trời khi không lại đổ mưa làm tôi quên mất chuyện này....nhưng mà chắc không ảnh hưởng gì,vẫn có thể thuận lợi ký được hợp đồng."
Trì Oánh nhíu mày:"Sao cô không nói sớm"
Bố Ngẫu Lạc:" Giờ tôi cũng mới nhớ ra,gần đây cũng không biết bị làm sao.trí nhớ càng ngày càng kém,có nhiều việc nghĩ mãi cũng không ra."
Trì Oánh cảm thấy kỳ quái:" Trí nhớ của cô trước giờ không phải luôn rất tốt sao"
Bố Ngẫu Lạc thở dài"Vậy nên chính tôi cũng không hiểu được,nếu là trước kia tất cả mọi chuyện phát sinh,dù chỉ là một chi tiết nhỏ tồi đều có thể nhớ rõ ràng.Nhưng gần đây tôi rất hay quên,ví dụ ngày mai sẽ phải làm việc gì tồi cũng nghĩ không ra."
Hiện tại Trì Oánh không có thời gian quản chuyện này nữa,cô chạy thật nhanh lên phòng làm việc của Lạc Minh Dịch,khẩn trương tìm kiếm trong đống giấy tờ,cuối cùng cũng tìm được bộ văn kiện mà Bố Ngẫu Lạc nhắc đến.Tên văn kiện bị viết lộn,không trách Lạc Minh Dịch cầm nhầm.
Có khả năng trời sẽ mưa lớn cô mang theo một chiêc ô,nhanh chóng đi tìm Lạc Minh Dịch.Cô đã xem dự báo thời tiết sáng nay,hôm nay rõ ràng báo không mưa,thế mà giờ lại mưa,đúng là làm cho người ta khó nghĩ tới.
Dù sao dự báo thời tiết cũng không thể chính xác trăm phần trăm.Cô lái xe tới nơi hai bên công ty đã hẹn gặp.
Địa điểm vị khách nước ngoài này chọn là một tòa cao ốc văn phòng,cách trung tâm thành phố có chút xa,Trì Oánh phải lái xe rất lâu mới tới được đó.
Cô cầm văn kiện vội vàng chạy lên lầu,tại cửa lầu vừa khéo gặp được Susan đang vội vã chạy ra ngoài,cô vội gọi Susan lại nhét tập văn kiện đang cầm vào tay cô ấy.
Susan ngạc nhiên,Trì Oánh thuận miệng giải thích," Lúc tôi thu dọn văn kiện trên bàn của Lạc tổng thì nhìn thấy tập văn kiện này,tôi nghĩ mọi người chắc chắn sẽ dùng tới nó nên mới mang qua đây."
Susan lau mồ hôi,"Cô giúp tôi một việc lớn rồi,đồng nghiệp trong công ty dán sai tên hợp đồng khiến cho Lạc tổng mang nhầm đi.Tôi đem nó lên trước,cô....quay về trước đi,chúng tôi e rằng vẫn phải ở đây thêm một lúc lâu nữa."
Susan cầm hợp đồng lên Trì Oánh dõi mắt nhìn theo,cô nghĩ một lát nữa trời sẽ mưa quyết định đợi anh cùng về luôn.
Cô ngồi xuống chiếc ghế dựa được đặt trong góc lầu sáng sủa,vừa nghịch điện thoại vừa chờ anh.Không biết ngồi được bao lâu,thì nghe thấy động tĩnh phía thang máy bên kia.Cô ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn thấy Lạc Minh Dịch cùng một người ngoại quốc dẫn đầu bước ra khỏi thang máy,không ít người đi theo phía sau."
Tiếng trung của người ngoại quốc đó rất lưu loát,vừa cười vừa nói:"Lạc tổng thật sự là một đối tác tốt không tồi, hy vọng sau này chúng ta sẽ hợp tác thuận lợi."
Lạc Minh Dịch gật đầu cười đáp," Tôi cũng hy vọng sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều cơ hội hợp tác,hợp tác với phía ngài tôi thấy rất thoải mái"
Hai người nói qua nói lại vài lời khách sáo thì cũng đã đi đến đại sảnh ra về,vị đối tác nước ngoài rời đi trước.
Lạc Minh Dịch nhìn Trì Oánh vẫy tay" Lại đây
Chỗ ngồi của Trì Oánh không dế thấy,cô định chờ vị kia đi rồi mới ra,không ngờ Lạc Minh Dịch chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy cô rồi.
Cô vừa đứng lên,Lạc Minh Dịch đã chạy đến kéo lấy tay cô.
"Mọi người về công ty trước đi"Anh phân phó mấy vị giám đốc cấp cao theo mình tới.
Susan chần chừ quay đầu nhìn thật sâu về phía bọn họ hỏi Lạc Minh Dịch:"Vậy Lạc tổng ngồi xe nào về?Có cần tài xế Vương ở lại chờ ngài không?"
Trì Oánh xen lời:"Tôi có lái xe tới đây."
Lạc Minh Dịch thuận theo:"Để lão Vương về trước đi,không cần chờ tôi."
Anh dang đôi tay ôm lấy bả vai Trì Oánh,ghé môi sát vành tai cô thì thầm trêu chọc"Nhớ anh à?"
Trì Oánh cảm nhận độ ấm nơi vành tai,trái tim nhịn không được đập loạn,cô chống tay khẽ đẩy thân thể người đàn ông cách mình ra một chút,cúi đầu thẹn thùng:"Đây đang là nơi công cộng đấy..."
Lạc Minh Dịch cười cười dắt tay cô bước đi.
Lúc này trời vẫn chưa đổ mưa nhưng có chút âm u.Bọn họ cùng lên xe,Lạc Minh Dịch không có thói quen mang theo bằng lái nên vẫn là do Trì Oánh lái xe.
Xe vừa lăn bánh không lâu trời cũng bắt đầu đổ mưa rồi.Ban đầu chỉ lách tách vài giọt nhỏ,dòng người trên đường tưởng mưa bụi,vẫn không hoang mang rảo bước bình thường như cũ.
Thế nhưng chẳng qua mấy phút mưa bỗng nhiên to hơn,trở lên tầm tã.Những người không kịp trú mưa ướt sũng cả người,ai nấy đều vội vàng chạy bốn phương tám hướng tìm nơi trú ẩn tạm thời.
"Dự báo thời tiết bây giờ càng ngày càng không đáng tin"Lạc Minh Dịch trông ra phía màn mưa bên ngoài lớp cửa kính xe "Mưa to thế này mà dự báo trời đầy mây."
Ngày mưa tầm nhìn không được tốt,Trì Oánh chỉ có thể thả chậm tốc độ xe,chầm chậm đi.Tốn mất gần 2 tiếng đồng hồ mới tới tiểu khu mình ở,cô mở ô cùng Lạc Minh Dịch che chung xuống xe.
Từ bãi đỗ xe cách khu dân cư còn một đoạn đường.Trì Oánh vừa xuống xe,Lạc Minh Dịch nhanh tay nhận lấy cây ô đem cô ôm vào lòng giúp cô che chắn.
Bị anh cứ như vậy ôm về phía khu dân cư,Trì Oánh cảm thấy thong thả dạo bước dưới màn mưa dày kỳ thật cũng là một trải nghiệm không tệ.
Nhưng đoạn đường này thật ngắn,bọn họ rất nhanh đã tới dưới lầu.Thời điểm Lạc Minh Dịch buông tay,trong lòng Trì Oánh có chút mất mác không nỡ.
Lạc Minh Dịch thu ô lại,cô lúc này mới phát hiện hơn nửa thân mình của anh đã bị dính nước mưa,đầu tóc ướt rượt,màu xám của bộ âu phục cũng vì nước mưa mà biến thành màu thẫm,từng giọt nước mưa trên một bên cổ tay áo còn đang chậm rãi nhỏ xuống nền đất.
"Anh như thế nào...."Trì Oánh không biết phải nói gì,chiếc ô mà cô lấy cũng không quá nhỏ,anh thế nhưng không che chắn cho mình.
Trên người cô lại khô ráo sạch sẽ,một giọt nước mưa đều không vương lại.Anh chỉ lo che chắn cho cô mà không để ý đến bản thân mình.
"Không sao,trong nhà em có quần áo của anh,anh đổi lại là được." Lạc Minh Dịch cười cười cởi áo khoác tây trang đã ướt đẫm cầm trong tay.Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng,vải dệt ẩm ướt dính sát người,buộc chặt thân người làm lộ ra đường cong cơ ngực hoàn mỹ.
Trì Oánh thấy trên mặt nóng lên vội quay đầu đi chỗ khác nhanh chân hướng thang máy theo vào.
Vừa bước vào thang máy,Lạc Minh Dịch liền hắt xì một cái.Anh day day mũi,nhẹ nhàng kéo quần áo dính sát thân người ra một chút.
Cửa thang máy đóng lại,đem tiếng mưa ồn ào bên ngoài chặn lại trả lại không khí tĩnh lặng trong thang máy cho hai người bọn họ,hai người không biết nói gì,hai bên đều duy trì trầm mặc.
Thẳng đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa,Trì Oánh ra trước cầm chìa khóa mở cửa.
"Anh đi trước đi........mau tắm nước nóng đừng để bị cảm"Trì Oánh chỉ chỉ phòng tắm "Bên trong có một chiếc khăn mặt màu lam, là khăn mới."
"Ồ..."Lạc Minh Dịch theo lời vào phòng tắm,đóng cửa.
Từ khi bắt đầu Trì Oánh đã mơ mơ màng màng,cô ngồi xuống sô pha,tiếng nước trong phòng tắm hòa cùng tiếng mưa rơi bên ngoài đan xen lẫn nhau khiến đầu óc cô càng thêm hoang mang rối loạn.
Lật qua lật lại chiếc điện thoại trong tay,muốn xem tin tức để di dời lực chú ý,vậy mà cái gì cũng xem không vào,chỉ có duy nhất một tin nhắn của Trì Hàn báo cô mưa quá to nên hôm nay nó không về.
Một lát sau,cửa phòng tắm được mở ra,Lạc Minh Dịch từ trong đi ra.
Trì Oánh theo bản năng nhìn về phía anh,tiếp đó cả người hoàn toàn hỗn độn.
Anh thế nhưng chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông ra ngoài,nửa thân trên hoàn toàn để trần bước tới chỗ cô, đồng thời cặp chân dài quen mắt chen vào tầm mắt cô.
"Anh tắm xong rồi mới nhớ ra không mang theo quần áo vào."Lạc Minh Dịch cầm khăn mặt lau tóc"Anh tự đi lấy."
Trì Oánh cuống quýt đứng dậy "Để em...!để em lấy cho anh."
Lần trước trong khi cô thu dọn mấy đồ linh tinh,cũng thu dọn luôn quần áo của anh,nó đã không còn ở vị trí ban đầu.
Cô hốt hoảng chạy lên tầng,lật tung tủ quần áo.
Áo,quần,còn có...quần lót của anh đều ở đây,quay đầu lại cô bị dọa cho hoảng sợ.
Lạc Minh Dịch đang đứng phia sau cô,đôi mắt hàm chứa ý cười chuyên chú nhìn cô.
"Anh..anh..anh tin hay không em đánh anh?"Trì Oánh nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Minh Dịch cười càng càn rỡ:"Đến đây,Anh mới không sợ.
Anh bỗng vươn tay ôm cô vào lòng.Quần áo trong tay Trì Oánh rớt xuống mặt đất,chần chờ vòng hai tay ôm lấy thắt lưng anh.
Ngón tay chạm vào làn da lành lạnh của anh,rồi khẩn trương dịch tay dời đi lại không cẩn thận đụng phải khăn tắm treo trên người anh.
Khăn tắm vốn dĩ không đươc quấn cẩn thận,bị cô quệt phải,trực tiếp từ trên người anh từ từ trượt xuống.
Thân thể anh nóng bỏng,bàn tay đặt phía sau lưng cô nhẹ nhàng kéo khóa váy.
.............................!
Trì Oánh hôm sau thức dậy rất muộn,trong lúc mơ màng ngửi thấy một mùi thơm phảng phất.
Cô theo hướng mùi hương tìm tới nhà bếp,nhìn thấy trên bàn đã đặt sẵn bát đũa,bánh mì nướng và nồi cháo nóng còn đang bốc hơi.
"Anh còn biết nấu cơm"Trì Oánh không thể tin vào hai mắt mình.
"không biết"Lạc Minh Dịch thản nhiên"là Lâm Thời đặt trên mạng,có điều...không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi à,anh thấy cũng đâu có khó lắm."
Trì Oánh dùng tốc độ nhanh nhất đi đánh răng rửa mặt,sau đó quay lại bắt đầu bữa sáng.
"Ngon không" Lạc Minh Dịch vừa ăn vừa ngắm nhìn cô.
"Ngon"cô gật đầu " Mỹ vị,rất đáng khen."
Lạc Minh Dịch mỉm cười hỏi lại"Là cháo ngon,hay là..."
Cô tưởng rằng anh định hỏi về bánh mỳ nướng.
Kết quả anh lại tiếp thêm một câu "Anh ăn ngon"
Trì Oánh sặc một hơi"Anh...không thể đàng hoàng ăn cơm à?"
Mới sáng sớm có thể đừng trêu ghẹo cô không,vẫn chưa tính ngừng lại đúng không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook