Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
-
Chương 31: Thất lễ (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ách!” Thất lễ! Đỗ Mạn Ninh hồi phục tinh thần, nở nụ cười nói: “Không có gì, chẳng qua văn kiện hôm nay Tổng giám đốc đưa cho tôi, tôi còn chưa quen lắm, nên mới đi hỏi, Giám đốc Diệp, cô làm việc đi! Tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừ, khép cửa lại.” Diệp Kỳ Kỳ cũng cười ôn nhu với cô, lại vùi đầu vào công việc.
Nam Cung Hàn cố ý, Đỗ Mạn Ninh chắc chắn điều này, nghĩ tới nụ cười tà ác kia của anh, Đỗ Mạn Ninh hận không thể xông lên xé nát nụ cười giả tạo của anh, nhưng Đỗ Mạn Ninh biết không thể, kích động không giải quyết được chuyện gì, đó là văn kiện mình nhận, hơn nữa, ban đầu còn đảm bảo chân thành.
Nghĩ đến nụ cười thiếu đánh của anh khi mình đảm bảo, Đỗ Mạn Ninh chỉ muốn đập tường, cô vô cùng quấn quiý, thời gian gấp, đi tìm người cũng không kịp, làm sao đây?
Lúc này, điện thoại phòng thư ký đột nhiên vang lên, Đỗ Mạn Ninh bắt máy: “A lô.”
“Thư ký Đỗ, có một vị Lâm tiểu thư đi lên tìm Hàn, cô nghĩ cách đuổi cô ấy ra ngoài!” Giọng Diệp Kỳ Kỳ từ trong điện thoại truyền tới, Đỗ Mạn Ninh vốn phiền não càng thêm phiền não, cô không suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: “Giám đốc Diệp, mấy ngày trước vừa ngăn cản một người, nếu cản người này nữa, e là Tổng giám đốc sẽ không vui.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, lòng Đỗ Mạn Ninh trầm xuống, nghĩ tới mình nói nặng lời, chuẩn bị mở miệng giải thích, Diệp Kỳ Kỳ lại thở dài một hơi, nói: “Tôi chỉ sợ thôi, vị Lâm tiểu thư này là thiên kim xí nghiệp điện tử Lâm thị, gần đây qua lại thân thiết với Hàn, muốn tiếp cận Hàn… Haiz, kệ đi, hẳn cô cũng không ngăn được cô ta.”
Không cho Đỗ Mạn Ninh cơ hội nói chuyện, Diệp Kỳ Kỳ cúp điện thoại, tiếng thở dài sau cùng của Diệp Kỳ Kỳ làm Đỗ Mạn Ninh không thoải mái, ban đầu Diệp Kỳ Kỳ giúp cô, mặc dù cô không muốn coi chừng đàn ông cho Diệp Kỳ Kỳ, nhưng trong lòng Tổng giám đốc vẫn bao che cô, rốt cuộc dùng cách gì đuổi đi chứ?
“Đinh!” Thang máy vang lên, Đỗ Mạn Ninh lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp nghênh đón, khi thấy rõ người tới, cô ngây người, quên mất lễ độ của người chuyên nghiệp, trong thoáng chốc ấy, Lâm tiểu thư đi qua cô, trực tiếp gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc.
Sao lại là cô ta? Lâm Quyên! Thiên kim Lâm thị, vị hôn thê Tôn phu nhân chọn cho Tôn Nặc An, lúc chia tay, chính là cô ta nắm tay Tôn phu nhân, châm chọc mình ở bờ hồ Phương Hoàng, cô ta không phải là vị hôn thê của Tôn Nặc An sao? Sao lại muốn tiếp cận Nam Cung Hàn? Chẳng lẽ bọn họ chưa kết hôn? Chia tay?
Bảy năm qua, vì áy náy, từ khi chia tya, cô không nghe tin tức của Tôn Nặc An, hơn nữa cô cố ý trốn tránh, mấy năm trước, cô từng nghe bạn học nói Tôn Nặc An âm thầm tìm mình, nhưng cô không có ý muốn gặp anh ta, cô cố ý xem nhẹ chuyện của anh ta.
Vào phòng nước rót hai ly trà, sau đó đi tới phòng Tổng giám đốc, chỉ thấy Nam Cung Hàn dựa vào cửa sổ sát đất, mắt nhìn phía trước, Lâm Quyên đang nắm cánh tay anh, hình như đang nói gì với anh, thấy Đỗ Mạn Ninh đi vào, chỉ quay đầu liếc cô một cái, rồi nói tiếp: “Hàn, anh tha thứ cho em lần này đi, em thật sự không cố ý, anh giúp em một tay.”
“Làm sao giúp?” Giọng vẫn lạnh như cũ, Nam Cung Hàn không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn phương xa.
Lâm Quyên kề sát hơn, dán chặt cánh tay Nam Cung Hàn, lấy giọng nũng nịu mang theo nức nở nói: “Em cũng không biết tên Ngô Đông kia sẽ tham như vậy, lại dám ăn xén nguyên liệu, đơn hàng anh đặt cho em, em thật sự làm rất chăm chỉ, đều là bị cấp dưới làm hại, xin lỗi, Hàn…”
Đỗ Mạn Ninh yên lặng lui ra ngoài, ngồi trong phòng thư ký, suy nghĩ lời Diệp Kỳ Kỳ vừa nói, cô ta muốn tiếp cận Nam Cung Hàn? Vậy anh An thì sao? Cô ta bỏ anh An sao? Nghĩ tới đây, Đỗ Mạn Ninh làm thế nào cũng ngồi không yên, bất kể là vì giúp Diệp Kỳ Kỳ hay giúp anh An, cô đều không thể ngồi nhìn Lâm Quyên và Nam Cung Hàn ở chung một chỗ.
Đứng dậy lục trong túi xách mình, lại vào phòng nước rót một ly nước sôi, Đỗ Mạn Ninh gõ cửa phòng Nam Cung Hàn lần nữa. Khi cô tiến vào, liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Lâm Quyên, hiển nhiên Lâm Quyên không nhận ra mình, cô và cô ta vốn không quen biết, bảy năm không gặp, muốn vừa nhìn liền nhận ra cô, đúng là hơi khó.
“Tổng giám đốc, thuốc của anh!” Đỗ Mạn Ninh cười mặt đầy vô hai, để thuốc và nước nóng lên bàn, xem nhẹ ánh mắt của Lâm Quyên, nhìn thẳng Nam Cung Hàn.
“Ách!” Thất lễ! Đỗ Mạn Ninh hồi phục tinh thần, nở nụ cười nói: “Không có gì, chẳng qua văn kiện hôm nay Tổng giám đốc đưa cho tôi, tôi còn chưa quen lắm, nên mới đi hỏi, Giám đốc Diệp, cô làm việc đi! Tôi đi ra ngoài trước.”
“Ừ, khép cửa lại.” Diệp Kỳ Kỳ cũng cười ôn nhu với cô, lại vùi đầu vào công việc.
Nam Cung Hàn cố ý, Đỗ Mạn Ninh chắc chắn điều này, nghĩ tới nụ cười tà ác kia của anh, Đỗ Mạn Ninh hận không thể xông lên xé nát nụ cười giả tạo của anh, nhưng Đỗ Mạn Ninh biết không thể, kích động không giải quyết được chuyện gì, đó là văn kiện mình nhận, hơn nữa, ban đầu còn đảm bảo chân thành.
Nghĩ đến nụ cười thiếu đánh của anh khi mình đảm bảo, Đỗ Mạn Ninh chỉ muốn đập tường, cô vô cùng quấn quiý, thời gian gấp, đi tìm người cũng không kịp, làm sao đây?
Lúc này, điện thoại phòng thư ký đột nhiên vang lên, Đỗ Mạn Ninh bắt máy: “A lô.”
“Thư ký Đỗ, có một vị Lâm tiểu thư đi lên tìm Hàn, cô nghĩ cách đuổi cô ấy ra ngoài!” Giọng Diệp Kỳ Kỳ từ trong điện thoại truyền tới, Đỗ Mạn Ninh vốn phiền não càng thêm phiền não, cô không suy nghĩ, trực tiếp mở miệng nói: “Giám đốc Diệp, mấy ngày trước vừa ngăn cản một người, nếu cản người này nữa, e là Tổng giám đốc sẽ không vui.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng, lòng Đỗ Mạn Ninh trầm xuống, nghĩ tới mình nói nặng lời, chuẩn bị mở miệng giải thích, Diệp Kỳ Kỳ lại thở dài một hơi, nói: “Tôi chỉ sợ thôi, vị Lâm tiểu thư này là thiên kim xí nghiệp điện tử Lâm thị, gần đây qua lại thân thiết với Hàn, muốn tiếp cận Hàn… Haiz, kệ đi, hẳn cô cũng không ngăn được cô ta.”
Không cho Đỗ Mạn Ninh cơ hội nói chuyện, Diệp Kỳ Kỳ cúp điện thoại, tiếng thở dài sau cùng của Diệp Kỳ Kỳ làm Đỗ Mạn Ninh không thoải mái, ban đầu Diệp Kỳ Kỳ giúp cô, mặc dù cô không muốn coi chừng đàn ông cho Diệp Kỳ Kỳ, nhưng trong lòng Tổng giám đốc vẫn bao che cô, rốt cuộc dùng cách gì đuổi đi chứ?
“Đinh!” Thang máy vang lên, Đỗ Mạn Ninh lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp nghênh đón, khi thấy rõ người tới, cô ngây người, quên mất lễ độ của người chuyên nghiệp, trong thoáng chốc ấy, Lâm tiểu thư đi qua cô, trực tiếp gõ cửa phòng làm việc Tổng giám đốc.
Sao lại là cô ta? Lâm Quyên! Thiên kim Lâm thị, vị hôn thê Tôn phu nhân chọn cho Tôn Nặc An, lúc chia tay, chính là cô ta nắm tay Tôn phu nhân, châm chọc mình ở bờ hồ Phương Hoàng, cô ta không phải là vị hôn thê của Tôn Nặc An sao? Sao lại muốn tiếp cận Nam Cung Hàn? Chẳng lẽ bọn họ chưa kết hôn? Chia tay?
Bảy năm qua, vì áy náy, từ khi chia tya, cô không nghe tin tức của Tôn Nặc An, hơn nữa cô cố ý trốn tránh, mấy năm trước, cô từng nghe bạn học nói Tôn Nặc An âm thầm tìm mình, nhưng cô không có ý muốn gặp anh ta, cô cố ý xem nhẹ chuyện của anh ta.
Vào phòng nước rót hai ly trà, sau đó đi tới phòng Tổng giám đốc, chỉ thấy Nam Cung Hàn dựa vào cửa sổ sát đất, mắt nhìn phía trước, Lâm Quyên đang nắm cánh tay anh, hình như đang nói gì với anh, thấy Đỗ Mạn Ninh đi vào, chỉ quay đầu liếc cô một cái, rồi nói tiếp: “Hàn, anh tha thứ cho em lần này đi, em thật sự không cố ý, anh giúp em một tay.”
“Làm sao giúp?” Giọng vẫn lạnh như cũ, Nam Cung Hàn không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn phương xa.
Lâm Quyên kề sát hơn, dán chặt cánh tay Nam Cung Hàn, lấy giọng nũng nịu mang theo nức nở nói: “Em cũng không biết tên Ngô Đông kia sẽ tham như vậy, lại dám ăn xén nguyên liệu, đơn hàng anh đặt cho em, em thật sự làm rất chăm chỉ, đều là bị cấp dưới làm hại, xin lỗi, Hàn…”
Đỗ Mạn Ninh yên lặng lui ra ngoài, ngồi trong phòng thư ký, suy nghĩ lời Diệp Kỳ Kỳ vừa nói, cô ta muốn tiếp cận Nam Cung Hàn? Vậy anh An thì sao? Cô ta bỏ anh An sao? Nghĩ tới đây, Đỗ Mạn Ninh làm thế nào cũng ngồi không yên, bất kể là vì giúp Diệp Kỳ Kỳ hay giúp anh An, cô đều không thể ngồi nhìn Lâm Quyên và Nam Cung Hàn ở chung một chỗ.
Đứng dậy lục trong túi xách mình, lại vào phòng nước rót một ly nước sôi, Đỗ Mạn Ninh gõ cửa phòng Nam Cung Hàn lần nữa. Khi cô tiến vào, liền thấy ánh mắt như muốn giết người của Lâm Quyên, hiển nhiên Lâm Quyên không nhận ra mình, cô và cô ta vốn không quen biết, bảy năm không gặp, muốn vừa nhìn liền nhận ra cô, đúng là hơi khó.
“Tổng giám đốc, thuốc của anh!” Đỗ Mạn Ninh cười mặt đầy vô hai, để thuốc và nước nóng lên bàn, xem nhẹ ánh mắt của Lâm Quyên, nhìn thẳng Nam Cung Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook