Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Tổng giám đốc, trà của anh.” Đỗ Mạn Ninh đặt trà lên bàn.

Ánh mắt Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm máy vi tính, nếu không phải Đỗ Mạn Ninh biết hai người bọn họ đang làm gì, thật không dám tin tưởng Nam Cung Hàn trang nghiêm vào lúc này vừa rồi sẽ phóng đãng như vậy, Nam Cung Hàn gật đầu một cái coi như đáp cô, Đỗ Mạn Ninh định xoay người đi.

Ngay lúc này, Nam Cung Hàn đưa tay cầm ly, Đỗ Mạn Ninh còn chưa kịp ngăn cản, anh đã đặt ly bên mép uống một hớp, Nam Cung Hàn khựng lại, Đỗ Mạn Ninh cũng khựng lại, người này chuyện xui xẻo gì cũng có thể xảy ra.

Ly Nam Cung Hàn uống là ly càfe cô rót cho anh, hơn nữa đã nguội, trà nóng cũng ở trên bàn, cách ly càfe trong gang tấc, nhưng… hết lần này tới lần khác, anh đều uống càfe.

“Ách, trà ở đây!” Đỗ Mạn Ninh lập tức đẩy tới trước mặt Nam Cung Hàn, ý rất rõ ràng, tôi rót trà giúp anh, nhưng anh tự uống càfe, không liên quan tới tôi.

Ai biết được Nam Cung Hàn lại cười ưu nhã, cũng không để ly càfe trong tay xuống, mà uống cạn sạch trước ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Mạn Ninh, sau đó lại đưa ly cho cô, nói: “Rót ly càfe.”

“Gì?” Lúc này có thể nói đầu Đỗ Mạn Ninh đầy vạch đen, cô tin tưởng Diệp Kỳ Kỳ sẽ không gạt mình, nhưng rõ ràng Giám đốc nói anh không uống càfe mà? Đỗ Mạn Ninh hiểu ra lặng lẽ nhận lấy ly, lặng lẽ đi tới phòng nước, lặng lẽ rót càfe trở lại, lặng lẽ đưa cho Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn uống một hớp, gật đầu, tỏ ý Đỗ Mạn Ninh có thể đi ra ngoài, Đỗ Mạn Ninh im lặng đi ra, đột nhiên trong đầu có gì chợt lóe, cô lại nhanh chóng đi tới cạnh bàn làm việc của Nam Cung Hàn, giọng gấp gáp nói: “Cái đó… Tổng giám đốc, tôi đi rót ly càfe cho anh lần nữa.”

“Tại sao?” Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn cô, Đỗ Mạn Ninh cười nịnh hót: “Cái đó… Tôi nhất thời quên bỏ đường vào ly càfe rồi!”

Hình như ly trước cũng không bỏ! Nghĩ tới đây, khóe miệng Đỗ Mạn Ninh co quắp, nụ cười gượng gạo kia còn khó coi hơn khóc, cô vừa nói xong, ánh mắt Nam Cung Hàn chuyển sang nhìn cô, hồi lâu, nhìn đến khi Đỗ Mạn Ninh hơi sợ hãi, anh mới lạnh lùng nói: “Với tư chất của cô mà có thể lăn lộn đến làm thư ký của tôi, có phải cô đã dò la xong hết rồi không? Đừng giả bộ tình cờ trước mặt tôi.”



“Ách… Có ý gì?” Đỗ Mạn Ninh trừng mắt nhìn, thấy khinh bỉ trong mắt anh, chẳng biết tại sao, trái tim đã qua nhiều lần gọt giũa của cô lại đau vô cùng.

Nam Cung Hàn lại lạnh lùng cười nói: “Mặc dù tôi không biết cô dùng cái gì để thuyết phục giám đốc, nhưng muốn làm việc bên cạnh tôi phải mang theo đầu óc, cô không có vốn liếng hơn người, nên đừng vọng tưởng khơi mào hứng thú của tôi đối với cô, hiểu chưa?”

“Anh cho là tôi muốn đổi càfe cho anh là thu hút sự chú ý của anh?” Sắc mặt Đỗ Mạn Ninh tái xanh, không dám tin thấp giọng hỏi, Nam Cung Hàn nhướng mày, cười như không cười nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Toàn bộ Tập đoàn không có ai biết tôi chỉ uống càfe không đường, nhưng cô lại biết! Toàn bộ Tập đoàn từ khi sáng lập tới nay không có thư ký nào dáng dấp bình thường như cô, nhưng cô có thể ngồi vững thứ nhất, a, thật xin lỗi, là đếm ngược.”

“Anh…” Quá sỉ nhục người khác, Đỗ Mạn Ninh hít sâu một hơi, siết chặt tay, sống lưng thẳng tắp lạnh lìng nhìn Nam Cung Hàn, đè nén kích động muốn đánh anh, cười khẩy nói: “Thứ nhất, càfe không bỏ đường chỉ là một thói quen của tôi, vì tôi chưa bao giờ uống càfe bỏ đường, nên Tổng giám đốc anh đây là tự mình đa tình!”

“Thứ hai, từ khi Tập đoàn sáng lập đến nay đều nhận một vài bình hoa, bằng không cũng sẽ không đổi người tài giỏi nhưng dáng dấp bình thường như tôi làm thư ký chuyên nghiệp của anh, những bình hoa Tổng giám đốc thích cũng không có ý đè bẹp tôi đúng không? Cho nên anh cũng phải dần làm quen với những điều không vui lòng anh, không thể mượn đề tài để nói chuyện của mình!” Thấy trên mặt Nam Cung Hàn lộ vẻ tức giận, Đỗ Mạn Ninh bổ sung thêm một câu: “Đây là CEO cao cấp thiếu trình độ nhất!”

“Thứ ba!”

Nam Cung Hàn lạnh lùng nhướng mày, đứng lên, đi tới Đỗ Mạn Ninh, Đỗ Mạn Ninh như con mèo nhỏ bị đạp trúng đuôi, phòng bị lui ra sau, nhưng miệng vẫn không buông tha người ta: “Thứ ba, Tổng giám đốc anh khôn khéo cơ trí, tất nhiên cần phải có năng lực khiến người khác thu xếp tất cả mọi chuyện lớn nhỏ thích đáng, cũng không phải chỉ cần anh đẹp, huống chi bên người Tổng giám đốc không thiếu người đẹp, đã sớm nhìn chán phải không?”

“Nói xong chưa?” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Nam Cung Hàn chợt vang lên bên tai. Người Đỗ Mạn Ninh cứng đờ, không dám cử động, lúc cô nói đã phòng bị, nhưng vẫn bị Nam Cung Hàn dồn từng bước đến trước cửa sổ, lầu 28 đấy! Cửa sổ sát đất nha, mặc dù đóng lại, nhưng đối với người sợ độ cao như cô mà nói, chân mềm nhũn.

“Nói… nói xong rồi, chẳng qua, Tổng giám đốc đại nhân, có phải anh… ép quá gần rồi không? Tầng lầu quá cao hơi thiếu dưỡng khí, làm phiền anh giữ khoảng cách, cảm ơn!”

“Thiếu dưỡng khí?” Nam Cung Hàn tà ác nhích tới một bước, lưng Đỗ Mạn Ninh đã dựa sát cửa sổ sát đất, sức nặng cả người cô đều dựa vào cửa sổ chống đỡ, đầu mơ hồ, Nam Cung Hàn đưa tay nâng cằm cô, bắt cô đối mặt với mình, vượt qua tròng kính dày, lộ ra cặp mắt mông lung của cô làm anh rất khó chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương