Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
-
Chương 1: Người can đảm trước mọi sự tình
“Rào rào” một tiếng, Đỗ Mạn Ninh từ trong nước đi ra, một tay cầm khăn tắm bọc người lại, một tay lau lau mái tóc dài ngang eo. Gian phòng tốt nhất tại khách sạn năm sao quả nhiên không tầm thường, phòng tắm so với ở nhà còn lớn hơn một vòng, đáng tiếc chính cô chuẩn bị lâu như vậy, một lần gọi điện liền lỡ hẹn.
Đỗ Mạn Ninh đứng trước tấm gương, ngắm nhìn cô gái hai mươi mốt tuổi, vẻ đẹp đem vài phần tĩnh lệ, mái tóc đen dài mượt như tơ, xõa ra. Khuôn mặt trái xoan khéo léo, làn da sáng như bạch ngọc, lông mày lá liễu phối hợp với đôi mắt như làn thu thủy. Giọt nước từ sợi tóc chảy qua cái trán trơn bóng đến cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi, cuối cùng chảy xuống thân hình đầy đặn của cô.
Cô dứt khoát kéo khăn tắm, nhìn qua đôi bồng đào mềm nhẵn non mịn, thân thể trưởng thành thon thả, thế nhưng cặp mắt của cô lại lộ ra vẻ u oán.
Sau ba năm, cuối cùng hắn cũng đi du học về, cả hai cuối cùng cũng được gặp mặt. Tại nơi thành thị hiện đại hóa này, chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng cô yêu đương năm năm mà thân thể hoàn toàn trong sạch. Hắn thương cô, sủng cô, tôn trọng cô. Thanh mai trúc mã như cả hai nào có người bao dung như hắn.
Hắn từng có nhu cầu đối với cô, tóm lại nam nhân đều là khó kiểm soát, nhưng mà nữ nhân trời sinh e thẹn, họ chỉ dám nắm nắm bàn tay, ngây thờ sờ sờ một ít để biết. Giống như bằng hữu, lại giống như yêu đương. Hôm nay là sinh nhật hắn, cô lấy hết tất cả dũng khí chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, đem thân thể như lễ vật cho hắn, thế nhưng hắn lại… Nhầm thời điểm rồi.
Phần kinh hỉ này hắn không biết nhưng cô lại rõ, khi mặt trời lên cao một lần nữa, mọi dũng khí của cô sẽ đều tan biến. Có trời mới biết, cô sinh ra đã rụt rè, chỉ mong cả đời sau làm người dũng cảm.
“Haizzz…!” Đỗ Mạn Ninh thở dài, cầm áo ngủ mặc lên, có lẽ sẽ không có nữ nhân nào như cô, cả đời lần đầu tiên mặc loại áo ngủ khêu gợi này, nhưng ngay cả nhìn cũng không muốn. Đi đến ngăn tủ, cô thò tay lấy một chai rượu vang đỏ mạnh. Lúc trước cô chọn loại này vì tình, bây giờ cô chọn loại này để giải sầu.
“Hử?” Uống một ngụm, Đỗ Mạn Ninh liền tò mò liếm môi, không phải loại rượu cô hay uống sao? Tại sao lại có vị ngọt? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ lại xếp hàng nhái vào đây?
Đồ uống cũng không thể làm giả đi! Đỗ Mạn Ninh lầm bầm một câu, sau đó ngửa cổ lên uống ừng ực, liền một lần nửa bình. Say mới có thể tiêu tan nỗi buồn, nhẩm nghĩ một chân lý, trong nháy mắt hai chai rượu vang đỏ đã thấy đáy. Hai chân cô loạng choạng, ngửa mặt lên liền ngã xuống chiếc giường cớ lớn mềm mại.
“Mềm quá đi…” Thỏa mãn dụi dụi vào chiếc chăn mềm mại, thở một hơi, men say đi tới đỉnh đầu. Đỗ Mạn Ninh nặng nề nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Khách sạn du lịch Anh Hoàng năm sao!
Từ của tự động, một bóng dáng cao ngất, anh tuấn xuất hiện. Đi theo sau là hai người đồng dạng. Người đàn ông đi đầu đó, một thân tây trang đen cắt may vừa vặn, kính râm che mất nửa khuôn mặt của anh. Thế nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng lãnh tuấn.
“Gian phòng 80 No.18, cảm ơn!” Thanh âm trầm thấp của anh làm cô tiếp tân hóa đá, lộ ra dáng vẻ mê trai. Anh không vui nhíu mày, nhẫn nại nói lại. “Vị tiểu thư này, gian phòng 80 No.18”
“Vâng, vâng ạ! Phòng 80 No.18… Tiên sinh, đây là chìa khóa phòng của ngài.” Tiếp tân tiểu thư khôi phục thần trí, hai tay kính cẩn đưa chìa khóa cho anh. Anh nhìn cô ta một cái, cầm chìa khóa trực tiếp đi đến thang máy.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Edit: Hải Thiên Lam
Chương 2: Cô là ai?
Hai nam nhân anh tuấn đi phía sau, một người cười xấu xa nói: “Lão nhị, xem ra sức quyến rũ của lão đại lại tăng thêm rồi.”
Người kia lành lạnh liếc anh ta một cái, nhẹ giọng nói: “Lão tam, có một gia hỏa nói câu y như chú, hình như là phải đi qua Australia chạy tới chạy lui với công ty Tân Tây Lai nửa tháng. Nghe nói phải bay qua nửa Châu Úc, có vẻ như là không nhớ lấy một chút?”
“Stop! Mị không có giống tên tiểu gia hỏa đó à nha!” Lão tam sờ sờ mũi, không thú vị quay đầu lại với cô tiếp tân, thô lỗ huýt sáo một cái: “Tiểu thư đây có mái tóc thật xinh đẹp…”
Lão nhị lập tức lấy chìa khóa gian phòng từ cô tiếp tân, một tay kéo lão tam nhanh chóng đuổi theo nam nhân đi phía trước. Lúc này lão tam vẫn không quên vẫy chào tạm biệt cô tiếp tân, làm một đám nữ nhân cười trộm. Nam nhân đi trước quay đầu liếc lão tam một cái, anh ta liền im lặng. Thang máy chậm rãi đi lên, ba người không nói một lời nào, đến khi hai người nhìn thấy lão đại của mình vào phòng mới đi về phòng gần đó của mình.
Nam Cung Hàn vào phòng liền bật đèn lên, cởi cà vạt, áo khoác ném sang một bên. Rồi đẩy cửa phòng tắm đi vào. Anh nhíu mày, bỏ kính râm xuống. Không có nhìn nhầm? Sao lại có quần áo của nữ nhân vứt bừa bãi ở đây?
Lông mày Nam Cung Hàn càng nhíu chặt hơn, anh đi ra, mở đèn trong phòng ngủ lên. Quả nhiên, trên giường lớn có một cô gái đang cuộn mình ngủ say.
Thân thể nhỏ nhỏ của cô trên chiếc giường mềm mại, cái chăn che lại gần nửa, không thể thấy rõ bộ dáng của cô. Nam Cung Hàn cũng không muốn nhìn, quay đầu đi vào phòng tắm. Tình cảnh như vậy anh cũng không còn lạ, mỗi lần đến đâu, thủ hạ ở chi nhánh công ty đều ra sức nịnh nọt anh, cũng thường xuyên đem mỹ nhân tới giường.
Chỉ là cô gái này làm anh có ấn tượng không tốt, coi như là có xinh đẹp quyến rũ mặc áo ngủ khêu gợi chờ anh. Thế nhưng cũng không nên đem quần áo ném loạn như vậy chứ? Cái quan trọng nhất là cô ta ngủ rồi….
Tắm rửa nhanh một phát, Nam Cung Hàn vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ. Tắt đèn sảnh, bật đèn giường lên, ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu sáng cả gian phòng. Nam Cung Hàn nằm xuống, từ Mỹ bay đến mười mấy giờ, anh có hơi mệt.
Chỉ là không ngờ anh vừa nằm xuống, tiểu mỹ nhân liền dán vào ngực anh, trong miệng không biết lẩm bẩm câu gì. Thò tay ôm eo anh, tự động bám vào cánh tay anh ngủ tiếp.
Nam Cung Hàn quay mặt, lúc này mới đánh giá tiểu mỹ nhân bên người. Anh thất thần, mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường, khuôn mặt ửng đỏ mê người sáng lên dưới ánh đèn. Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hô hấp có chút nhanh, hơi thở mang theo mùi hương ngọt ngào của rượu.
Cô mặc áo ngủ xuyên thấu, bên dưới không có một mảnh vải. Theo hô hấp của cô mà hơi run rẩy, lộ ra lực hấp dẫn chí mạng. Nam Cung Hàn chỉ thấy một cỗ nóng bỏng vọt lên, anh không do dự trở mình. Nghe tiếng cô rên yếu ớt vì trọng lượng của anh, yêu kiều mà mị hoặc.
“Tiểu yêu tinh, hóa ra lại lấy phương thức như vậy dụ dỗ tôi đấy!”
Đỗ Mạn Ninh đứng trước tấm gương, ngắm nhìn cô gái hai mươi mốt tuổi, vẻ đẹp đem vài phần tĩnh lệ, mái tóc đen dài mượt như tơ, xõa ra. Khuôn mặt trái xoan khéo léo, làn da sáng như bạch ngọc, lông mày lá liễu phối hợp với đôi mắt như làn thu thủy. Giọt nước từ sợi tóc chảy qua cái trán trơn bóng đến cái miệng nhỏ nhắn khêu gợi, cuối cùng chảy xuống thân hình đầy đặn của cô.
Cô dứt khoát kéo khăn tắm, nhìn qua đôi bồng đào mềm nhẵn non mịn, thân thể trưởng thành thon thả, thế nhưng cặp mắt của cô lại lộ ra vẻ u oán.
Sau ba năm, cuối cùng hắn cũng đi du học về, cả hai cuối cùng cũng được gặp mặt. Tại nơi thành thị hiện đại hóa này, chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng cô yêu đương năm năm mà thân thể hoàn toàn trong sạch. Hắn thương cô, sủng cô, tôn trọng cô. Thanh mai trúc mã như cả hai nào có người bao dung như hắn.
Hắn từng có nhu cầu đối với cô, tóm lại nam nhân đều là khó kiểm soát, nhưng mà nữ nhân trời sinh e thẹn, họ chỉ dám nắm nắm bàn tay, ngây thờ sờ sờ một ít để biết. Giống như bằng hữu, lại giống như yêu đương. Hôm nay là sinh nhật hắn, cô lấy hết tất cả dũng khí chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, đem thân thể như lễ vật cho hắn, thế nhưng hắn lại… Nhầm thời điểm rồi.
Phần kinh hỉ này hắn không biết nhưng cô lại rõ, khi mặt trời lên cao một lần nữa, mọi dũng khí của cô sẽ đều tan biến. Có trời mới biết, cô sinh ra đã rụt rè, chỉ mong cả đời sau làm người dũng cảm.
“Haizzz…!” Đỗ Mạn Ninh thở dài, cầm áo ngủ mặc lên, có lẽ sẽ không có nữ nhân nào như cô, cả đời lần đầu tiên mặc loại áo ngủ khêu gợi này, nhưng ngay cả nhìn cũng không muốn. Đi đến ngăn tủ, cô thò tay lấy một chai rượu vang đỏ mạnh. Lúc trước cô chọn loại này vì tình, bây giờ cô chọn loại này để giải sầu.
“Hử?” Uống một ngụm, Đỗ Mạn Ninh liền tò mò liếm môi, không phải loại rượu cô hay uống sao? Tại sao lại có vị ngọt? Chẳng lẽ nhân viên phục vụ lại xếp hàng nhái vào đây?
Đồ uống cũng không thể làm giả đi! Đỗ Mạn Ninh lầm bầm một câu, sau đó ngửa cổ lên uống ừng ực, liền một lần nửa bình. Say mới có thể tiêu tan nỗi buồn, nhẩm nghĩ một chân lý, trong nháy mắt hai chai rượu vang đỏ đã thấy đáy. Hai chân cô loạng choạng, ngửa mặt lên liền ngã xuống chiếc giường cớ lớn mềm mại.
“Mềm quá đi…” Thỏa mãn dụi dụi vào chiếc chăn mềm mại, thở một hơi, men say đi tới đỉnh đầu. Đỗ Mạn Ninh nặng nề nhắm mắt đi vào mộng đẹp.
Khách sạn du lịch Anh Hoàng năm sao!
Từ của tự động, một bóng dáng cao ngất, anh tuấn xuất hiện. Đi theo sau là hai người đồng dạng. Người đàn ông đi đầu đó, một thân tây trang đen cắt may vừa vặn, kính râm che mất nửa khuôn mặt của anh. Thế nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng lãnh tuấn.
“Gian phòng 80 No.18, cảm ơn!” Thanh âm trầm thấp của anh làm cô tiếp tân hóa đá, lộ ra dáng vẻ mê trai. Anh không vui nhíu mày, nhẫn nại nói lại. “Vị tiểu thư này, gian phòng 80 No.18”
“Vâng, vâng ạ! Phòng 80 No.18… Tiên sinh, đây là chìa khóa phòng của ngài.” Tiếp tân tiểu thư khôi phục thần trí, hai tay kính cẩn đưa chìa khóa cho anh. Anh nhìn cô ta một cái, cầm chìa khóa trực tiếp đi đến thang máy.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Edit: Hải Thiên Lam
Chương 2: Cô là ai?
Hai nam nhân anh tuấn đi phía sau, một người cười xấu xa nói: “Lão nhị, xem ra sức quyến rũ của lão đại lại tăng thêm rồi.”
Người kia lành lạnh liếc anh ta một cái, nhẹ giọng nói: “Lão tam, có một gia hỏa nói câu y như chú, hình như là phải đi qua Australia chạy tới chạy lui với công ty Tân Tây Lai nửa tháng. Nghe nói phải bay qua nửa Châu Úc, có vẻ như là không nhớ lấy một chút?”
“Stop! Mị không có giống tên tiểu gia hỏa đó à nha!” Lão tam sờ sờ mũi, không thú vị quay đầu lại với cô tiếp tân, thô lỗ huýt sáo một cái: “Tiểu thư đây có mái tóc thật xinh đẹp…”
Lão nhị lập tức lấy chìa khóa gian phòng từ cô tiếp tân, một tay kéo lão tam nhanh chóng đuổi theo nam nhân đi phía trước. Lúc này lão tam vẫn không quên vẫy chào tạm biệt cô tiếp tân, làm một đám nữ nhân cười trộm. Nam nhân đi trước quay đầu liếc lão tam một cái, anh ta liền im lặng. Thang máy chậm rãi đi lên, ba người không nói một lời nào, đến khi hai người nhìn thấy lão đại của mình vào phòng mới đi về phòng gần đó của mình.
Nam Cung Hàn vào phòng liền bật đèn lên, cởi cà vạt, áo khoác ném sang một bên. Rồi đẩy cửa phòng tắm đi vào. Anh nhíu mày, bỏ kính râm xuống. Không có nhìn nhầm? Sao lại có quần áo của nữ nhân vứt bừa bãi ở đây?
Lông mày Nam Cung Hàn càng nhíu chặt hơn, anh đi ra, mở đèn trong phòng ngủ lên. Quả nhiên, trên giường lớn có một cô gái đang cuộn mình ngủ say.
Thân thể nhỏ nhỏ của cô trên chiếc giường mềm mại, cái chăn che lại gần nửa, không thể thấy rõ bộ dáng của cô. Nam Cung Hàn cũng không muốn nhìn, quay đầu đi vào phòng tắm. Tình cảnh như vậy anh cũng không còn lạ, mỗi lần đến đâu, thủ hạ ở chi nhánh công ty đều ra sức nịnh nọt anh, cũng thường xuyên đem mỹ nhân tới giường.
Chỉ là cô gái này làm anh có ấn tượng không tốt, coi như là có xinh đẹp quyến rũ mặc áo ngủ khêu gợi chờ anh. Thế nhưng cũng không nên đem quần áo ném loạn như vậy chứ? Cái quan trọng nhất là cô ta ngủ rồi….
Tắm rửa nhanh một phát, Nam Cung Hàn vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ. Tắt đèn sảnh, bật đèn giường lên, ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu sáng cả gian phòng. Nam Cung Hàn nằm xuống, từ Mỹ bay đến mười mấy giờ, anh có hơi mệt.
Chỉ là không ngờ anh vừa nằm xuống, tiểu mỹ nhân liền dán vào ngực anh, trong miệng không biết lẩm bẩm câu gì. Thò tay ôm eo anh, tự động bám vào cánh tay anh ngủ tiếp.
Nam Cung Hàn quay mặt, lúc này mới đánh giá tiểu mỹ nhân bên người. Anh thất thần, mái tóc đen nhánh xõa tung trên giường, khuôn mặt ửng đỏ mê người sáng lên dưới ánh đèn. Cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hô hấp có chút nhanh, hơi thở mang theo mùi hương ngọt ngào của rượu.
Cô mặc áo ngủ xuyên thấu, bên dưới không có một mảnh vải. Theo hô hấp của cô mà hơi run rẩy, lộ ra lực hấp dẫn chí mạng. Nam Cung Hàn chỉ thấy một cỗ nóng bỏng vọt lên, anh không do dự trở mình. Nghe tiếng cô rên yếu ớt vì trọng lượng của anh, yêu kiều mà mị hoặc.
“Tiểu yêu tinh, hóa ra lại lấy phương thức như vậy dụ dỗ tôi đấy!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook