Bá Nữ Khiêm Quân
-
Chương 21: Mày, đừng cản đường! (3)
Edit: Tia
“Mấy người làm gì đó?” Trình Hiểu Quân không biết từ khi nào đã vọt lên trước mặt Trần Hiểu Quân, “Đánh nhau sẽ bị trường học khiển trách đấy.”
Tên chán quỷ này đến đây lúc nào thế? Chạy tới xem náo nhiệt sao: “Cậu, đừng có cản đường!” Sau đó đẩy chán quỷ sang một bên, “Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết, con gái không dễ bắt nạt đâu!”
Thân hình Trần Hiểu Quân “Người cao ngựa lớn”, bọn họ cũng nhận ra tính cách nóng nảy của cô, hai người “lâu la” kia thấy cô rống như vậy, ngay cả thằng con trai to lớn nhất cũng không dám tùy tiện động thủ.
“Vậy thì hôm nay phải xem xem chúng ta ai lợi hại hơn!” Cậu bé cao cao không chịu khuất phục, vung quyền về phía Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân nhanh nhẹn tránh khỏi cú đánh của cậu ta, sau đó ném quyển sách lẫn cái túi trong tay vào người cậu bé, cậu bé không ngăn cản được đòn công kích bằng túi xách của Trần Hiểu Quân, bèn nhằm vào chân cô mà đá vào.
Trình Hiểu Quân “Hự” một tiếng đau đớn, cậu bé kia lại phát hiện mình bị Trần Hiểu Quân đánh lại, định đánh trả lại một cước nữa, nhưng lại bị Trần Hiểu Quân lấy sách đập vào đầu, cậu bé rụt về sau hai bước, hai người kia chạy lên đỡ lấy: “Bành Hạo, cậu không sao chứ?”
Cậu bé được gọi là Bành Hạo hất hai người kia ra: “Cút ngay! Trần Hiểu Quân, cô dám đánh tôi?” Sau đó chạy đến chỗ Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân đang bị ngã dưới đất.
“Bành Hạo, nếu cậu còn dám đánh nữa, tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm là mấy cậu bắt nạt bạn nữ đó.” Trình Hiểu Quân nhịn đau đứng lên nói.
“Mày nghĩ rằng sẽ có người tin mày sao?” Bành Hạo lạnh lùng nhìn người đang nói chuyện.
Trình Hiểu Quân ngồi thẳng người lên, tự tin nói: “Tôi nghĩ lời của tôi thầy chủ nhiệm nhất định sẽ tin, không tin chúng ta cứ thử xem!”
“Chán quỷ, cậu chạy về nhà mau đi!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân đang che chắn mình ra, “Bành Hạo, có giỏi thì đánh tao đi!”
Chán quỷ? Ở cạnh Trần Hiểu Quân? Chẳng lẽ là tên đó? Bành Hạo thầm suy đoán trong lòng, nếu đúng như lời nó thì …
“Bành Hạo!” Hai người đứng bên cạnh đến gần Bành Hạo, nhỏ giọng nói: “Người, người vừa nói chuyện với cậu là Trình Hiểu Quân, là đại biểu cho học sinh hôm khai giảng đấy!”
Hừ, đúng là hắn ta rồi: “Trần Hiểu Quân, lần này tao không tính sổ với mày, nếu mày còn dám phá hoại chuyện của tao nữa, tao nhất định không bỏ qua cho mày! Đi!”
Con nít đánh nhau vốn bắt đầu rất dễ dàng, quá trình đơn giản, kết thúc cũng nhanh.
“Có mày phải cẩn thận tao không tha cho mày mới đúng!” Trần Hiểu Quân muốn đuổi theo nhưng lại bị Trình Hiểu Quân kéo lại.
“Quân Quân, chân tớ hình như không đi được nữa.”
Trần Hiểu Quân sửng sốt, vừa rồi hình như chán quỷ này đã đỡ giúp cô một cước: “Đáng đời cậu!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân lại từng bước đến gần Trình Hiểu Quân.
“Quân Quân, cậu đừng đánh nhau, nếu bác Trần biết cậu đánh nhau ở trường, nhất định sẽ rất lo lắng.” Trình Hiểu Quân dùng tay đỡ, đứng lên nhìn Trần Hiểu Quân.
“Hừ!” Trần Hiểu Quân nhìn khắp người chán quỷ từ trên xuống dưới, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đi ngang qua, thấy bọn họ cùng cậu đến đây.” Trình Hiểu Quân nhặt túi xách lên giúp Trần Hiểu Quân, nói.
“Nhìn thấy tôi? Thấy tôi đánh nhau?” Giọng Trần Hiểu Quân đầy trào phúng.
“Không phải!” Trình Hiểu Quân vội vàng lắc đầu, “Tớ biết Hiểu Quân nhất định sẽ không đánh nhau với người ta, tớ sợ cậu bị người ta bắt nạt nên mới chạy theo thôi.”
“Tôi bị người khác bắt nạt?” Trần Hiểu Quân cứ như chế giễu nhìn chán quỷ, “Người bị bắt nạt là cậu mới đúng!” Giọng nói dần dần trở nên tức giận, “Cậu đúng là đần độn! Tớ kêu cậu cút cậu không cút, còn ngu ngốc chạy lên để bị người ta đá, đáng đời!”
“Quân Quân, cậu đừng giận, muộn rồi, chúng ta về nhà đi.” Cất bước đến gần, đưa túi xách cho Quân Quân.
Trần Hiểu Quân trừng mắt nhìn cậu đoạt lấy túi xách của mình đeo lên vai, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đi tìm dưới ngọn đèn mờ ảo.
“Quân Quân, cậu tìm gì vậy?” Trình Hiểu Quân thấy cô vẫn đang tìm đồ.
Trần Hiểu Quân cúi đầu tiếp tục tìm: “Không biết bọn họ ném sách tôi đi chỗ nào rồi!”
Sách? Chẳng lẽ vì mấy quyển sách nên Quân Quân mới có xung đột với bọn họ sao? Trình Hiểu Quân nghĩ vậy thì yên tâm hơn một chút. Lúc trước cậu cứ lo lắng không biết có phải do Quân Quân làm chuyện gì không tốt nên mới đánh nhau với người ta không, cậu hiểu lầm rồi, Quân Quân không phải loại người như thế. Trình Hiểu Quân cũng giúp Quân Quân tìm sách, chỉ chốc lát sau, cậu đã thấy một quyền sách nhìn rất quen nằm cạnh bồn hoa: “Quân Quân, là quyển sách này à?”
Trần Hiểu Quân nghe tiếng chạy đến: “Đúng là quyển này rồi!”
“Chúng ta về nhà đi!” Trình Hiểu Quân nở nụ cười nhạt như không thấy.
Trần Hiểu Quân bỏ sách vào túi, nhìn chán quỷ đứng yên cứ như đang có chuyện gì đó: “Chân của cậu có sao không?”
“À! … Không sao, còn đi được.” Quân Quân đã lâu không quan tâm đến mình rồi.
“Cậu có sao tôi cũng không đỡ cậu về!” Không sức thuyết phục nói ra một câu, Trần Hiểu Quân mặc kệ chán quỷ đứng một mình, đi về phía trước.
“Không cần Quân Quân đỡ, tớ có thể tự về nhà.” Trình Hiểu Quân cười càng sâu hơn.
Hai người một trước một sau ung dung bước, người phía trước đi rất nhanh nhưng người phía sau vẫn giữ đúng khoảng cách một mét..
“Chán quỷ.”
“Sao vậy?”
Yên lặng…
“Cậu, sau này sách nào cũng phải viết tên tôi!”
Dừng lại…
“Được!”
【nhật ký】 tớ, lo lắng cho cậu!
Tôi và Quân Quân đã là học sinh trung học rồi, tôi cứ nghĩ rằng học cùng lớp với Quân Quân và Xà Âm sẽ rất vui vẻ, nhưng tôi sai rồi, Quân Quân vẫn không được vui, là tại tôi, Quân Quân không muốn phải ở cạnh tôi. Tôi cũng biết được lý do tại sao tôi có thể chung lớp với Quân Quân, và tôi cũng rất cảm ơn bác Trần đã làm vậy. Nhưng Quân Quân vẫn ghét tôi. Cậu ấy bắt đầu không học nữa, đi học không chịu nghe giảng, tan học cũng không làm bài tập, chơi bời với đám bạn đến nỗi quên cả trời đất, chỉ có điều duy nhất không thay đổi, đó là cậu ấy vẫn lén đọc sách, ngay cả lời của Âm Âm cũng không nghe. Mọi chuyện cũng đều tại tôi mà ra, chắc chắn bạn cũng không muốn Quân Quân trở nên như vậy!
Quân Quân nhất định sẽ không nghe lời tôi, tôi suy nghĩ suốt mấy ngày cũng không có cách gì hay, không thể làm gì khác hơn ngoài mỗi ngày đều theo sau Quân Quân, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Quân Quân. Tôi biết Quân Quân rất sợ bác Trần nên tôi mới nói cho bác Trần nghe dự định của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy học không tốt, nhất định sẽ được chuyển sang lớp khác. Tôi nghĩ, Quân Quân nhất định giận tôi vì chuyện này nên mới lấy sách đánh tôi. Khi bị Quân Quân đánh, tôi có một ý nghĩ, hơn nữa ý nghĩ này lúc Quân Quân quơ sách uy hiếp, tôi đã trực tiếp áp dụng. Tôi sao có thể để Quân Quân bị những cuốn tiểu thuyết nói hươu nói vượn kia làm hỏng chứ, tuyệt đối không thể! Không ngoài dự định của tôi, Quân Quân cuối cùng cũng chịu rút lui, mới qua một ngày Quân Quân đã lập tức không nhịn nổi, mang những quyển sách tôi đã chuẩn bị cho cậu ấy đi. Quân Quân thật là đơn giản, rất đáng yêu…
Trải qua lần “nói chuyện” đó, Quân Quân bắt đầu hành động có ý tứ hơn, toàn bộ lực chú ý của cậu ấy đều chuyển sang việc đọc sách, như vậy cũng tốt, ít nhất thì những quyển sách này cũng tốt hơn việc Quân Quân ra ngoài chơi cùng đám bạn đồi bại đó, Quân Quân cũng không có ý định chuồn đi vào buổi tối nũa.
Khuya hôm nay, không hiểu sao Quân Quân vẫn chưa về nhà, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi mang cặp sách sang, mong là sẽ đuổi kịp Quân Quân. Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp được cậu ấy, nhưng lại gặp ở bồn hoa ven đường, không chỉ có một mình Quân Quân, bọn họ, định đánh nhau sao?
Tôi vội vàng xông đến, che trước mặt Quân Quân, sợ cậu ấy sẽ bị bọn kia bắt nạt. Quân Quân thấy tôi đến, bảo tôi đi đi để cậu ấy lại một mình, tôi làm sao mà bỏ mặc Quân Quân ở lại một mình được chứ, dù thoạt nhìn có vẻ Quân Quân không hề bị bắt nạt, nhưng tôi vẫn lo lắng mà! Quân Quân suýt nữa bị người tên Bành Hạo kia đá trúng, tôi sẽ không để cho Quân Quân bị thương, cho nên tôi không hề nghĩ ngợi đẩy Quân Quân ra. Thật sự rất đau, nhưng đau tôi cũng đứng lên, vì nếu Quân Quân bị thương thì tôi còn đau hơn …
Bành Hạo dường như vẫn muốn tiếp tục, không thể để Quân Quân đánh nhau, nhất định sẽ khiến Quân Quân bị thương, tôi nhịn đau, đứng lên nói nếu còn đánh nhau nữa tôi sẽ mách thầy chủ nhiệm, tôi tin bọn họ sẽ tin lời tôi. Sự thật đúng là như thế, bọn họ đi thật. Quân Quân vẫn còn tức vì sự xuất hiện của tôi, còn dám cản cậu ấy đánh nhau, nhưng chỉ cần Quân Quân không bị thương, tức giận một chút tôi cũng không để trong lòng. Quân Quân là điển hình của bên ngoài đanh đá nhưng trái tim bên trong thì mềm nhũn như đậu hũ, cậu ấy giận tôi, đánh tôi nhưng vẫn quan tâm hỏi chân tôi có bị thương không, bất kể Quân Quân nói thế nào tôi cũng không thấy buồn. Thật ra, Quân Quân vẫn quan tâm đến tôi mà.
Khi về nhà, tôi kích động khi nghe Quân Quân nói tôi hãy viết tên cậu ấy lên sách, dù tôi không hiểu sao Quân Quân lại nói vậy, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, Quân Quân không ghét đồ của tôi, vậy có phải sẽ từ từ không ghét tôi nữa không? Như vậy có phải chứng minh tôi là của Quân Quân, Quân Quân cũng là của tôi không ….
“Mấy người làm gì đó?” Trình Hiểu Quân không biết từ khi nào đã vọt lên trước mặt Trần Hiểu Quân, “Đánh nhau sẽ bị trường học khiển trách đấy.”
Tên chán quỷ này đến đây lúc nào thế? Chạy tới xem náo nhiệt sao: “Cậu, đừng có cản đường!” Sau đó đẩy chán quỷ sang một bên, “Hôm nay tao sẽ cho bọn mày biết, con gái không dễ bắt nạt đâu!”
Thân hình Trần Hiểu Quân “Người cao ngựa lớn”, bọn họ cũng nhận ra tính cách nóng nảy của cô, hai người “lâu la” kia thấy cô rống như vậy, ngay cả thằng con trai to lớn nhất cũng không dám tùy tiện động thủ.
“Vậy thì hôm nay phải xem xem chúng ta ai lợi hại hơn!” Cậu bé cao cao không chịu khuất phục, vung quyền về phía Trần Hiểu Quân.
Trần Hiểu Quân nhanh nhẹn tránh khỏi cú đánh của cậu ta, sau đó ném quyển sách lẫn cái túi trong tay vào người cậu bé, cậu bé không ngăn cản được đòn công kích bằng túi xách của Trần Hiểu Quân, bèn nhằm vào chân cô mà đá vào.
Trình Hiểu Quân “Hự” một tiếng đau đớn, cậu bé kia lại phát hiện mình bị Trần Hiểu Quân đánh lại, định đánh trả lại một cước nữa, nhưng lại bị Trần Hiểu Quân lấy sách đập vào đầu, cậu bé rụt về sau hai bước, hai người kia chạy lên đỡ lấy: “Bành Hạo, cậu không sao chứ?”
Cậu bé được gọi là Bành Hạo hất hai người kia ra: “Cút ngay! Trần Hiểu Quân, cô dám đánh tôi?” Sau đó chạy đến chỗ Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân đang bị ngã dưới đất.
“Bành Hạo, nếu cậu còn dám đánh nữa, tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm là mấy cậu bắt nạt bạn nữ đó.” Trình Hiểu Quân nhịn đau đứng lên nói.
“Mày nghĩ rằng sẽ có người tin mày sao?” Bành Hạo lạnh lùng nhìn người đang nói chuyện.
Trình Hiểu Quân ngồi thẳng người lên, tự tin nói: “Tôi nghĩ lời của tôi thầy chủ nhiệm nhất định sẽ tin, không tin chúng ta cứ thử xem!”
“Chán quỷ, cậu chạy về nhà mau đi!” Trần Hiểu Quân đẩy Trình Hiểu Quân đang che chắn mình ra, “Bành Hạo, có giỏi thì đánh tao đi!”
Chán quỷ? Ở cạnh Trần Hiểu Quân? Chẳng lẽ là tên đó? Bành Hạo thầm suy đoán trong lòng, nếu đúng như lời nó thì …
“Bành Hạo!” Hai người đứng bên cạnh đến gần Bành Hạo, nhỏ giọng nói: “Người, người vừa nói chuyện với cậu là Trình Hiểu Quân, là đại biểu cho học sinh hôm khai giảng đấy!”
Hừ, đúng là hắn ta rồi: “Trần Hiểu Quân, lần này tao không tính sổ với mày, nếu mày còn dám phá hoại chuyện của tao nữa, tao nhất định không bỏ qua cho mày! Đi!”
Con nít đánh nhau vốn bắt đầu rất dễ dàng, quá trình đơn giản, kết thúc cũng nhanh.
“Có mày phải cẩn thận tao không tha cho mày mới đúng!” Trần Hiểu Quân muốn đuổi theo nhưng lại bị Trình Hiểu Quân kéo lại.
“Quân Quân, chân tớ hình như không đi được nữa.”
Trần Hiểu Quân sửng sốt, vừa rồi hình như chán quỷ này đã đỡ giúp cô một cước: “Đáng đời cậu!” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng chân lại từng bước đến gần Trình Hiểu Quân.
“Quân Quân, cậu đừng đánh nhau, nếu bác Trần biết cậu đánh nhau ở trường, nhất định sẽ rất lo lắng.” Trình Hiểu Quân dùng tay đỡ, đứng lên nhìn Trần Hiểu Quân.
“Hừ!” Trần Hiểu Quân nhìn khắp người chán quỷ từ trên xuống dưới, “Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đi ngang qua, thấy bọn họ cùng cậu đến đây.” Trình Hiểu Quân nhặt túi xách lên giúp Trần Hiểu Quân, nói.
“Nhìn thấy tôi? Thấy tôi đánh nhau?” Giọng Trần Hiểu Quân đầy trào phúng.
“Không phải!” Trình Hiểu Quân vội vàng lắc đầu, “Tớ biết Hiểu Quân nhất định sẽ không đánh nhau với người ta, tớ sợ cậu bị người ta bắt nạt nên mới chạy theo thôi.”
“Tôi bị người khác bắt nạt?” Trần Hiểu Quân cứ như chế giễu nhìn chán quỷ, “Người bị bắt nạt là cậu mới đúng!” Giọng nói dần dần trở nên tức giận, “Cậu đúng là đần độn! Tớ kêu cậu cút cậu không cút, còn ngu ngốc chạy lên để bị người ta đá, đáng đời!”
“Quân Quân, cậu đừng giận, muộn rồi, chúng ta về nhà đi.” Cất bước đến gần, đưa túi xách cho Quân Quân.
Trần Hiểu Quân trừng mắt nhìn cậu đoạt lấy túi xách của mình đeo lên vai, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, đi tìm dưới ngọn đèn mờ ảo.
“Quân Quân, cậu tìm gì vậy?” Trình Hiểu Quân thấy cô vẫn đang tìm đồ.
Trần Hiểu Quân cúi đầu tiếp tục tìm: “Không biết bọn họ ném sách tôi đi chỗ nào rồi!”
Sách? Chẳng lẽ vì mấy quyển sách nên Quân Quân mới có xung đột với bọn họ sao? Trình Hiểu Quân nghĩ vậy thì yên tâm hơn một chút. Lúc trước cậu cứ lo lắng không biết có phải do Quân Quân làm chuyện gì không tốt nên mới đánh nhau với người ta không, cậu hiểu lầm rồi, Quân Quân không phải loại người như thế. Trình Hiểu Quân cũng giúp Quân Quân tìm sách, chỉ chốc lát sau, cậu đã thấy một quyền sách nhìn rất quen nằm cạnh bồn hoa: “Quân Quân, là quyển sách này à?”
Trần Hiểu Quân nghe tiếng chạy đến: “Đúng là quyển này rồi!”
“Chúng ta về nhà đi!” Trình Hiểu Quân nở nụ cười nhạt như không thấy.
Trần Hiểu Quân bỏ sách vào túi, nhìn chán quỷ đứng yên cứ như đang có chuyện gì đó: “Chân của cậu có sao không?”
“À! … Không sao, còn đi được.” Quân Quân đã lâu không quan tâm đến mình rồi.
“Cậu có sao tôi cũng không đỡ cậu về!” Không sức thuyết phục nói ra một câu, Trần Hiểu Quân mặc kệ chán quỷ đứng một mình, đi về phía trước.
“Không cần Quân Quân đỡ, tớ có thể tự về nhà.” Trình Hiểu Quân cười càng sâu hơn.
Hai người một trước một sau ung dung bước, người phía trước đi rất nhanh nhưng người phía sau vẫn giữ đúng khoảng cách một mét..
“Chán quỷ.”
“Sao vậy?”
Yên lặng…
“Cậu, sau này sách nào cũng phải viết tên tôi!”
Dừng lại…
“Được!”
【nhật ký】 tớ, lo lắng cho cậu!
Tôi và Quân Quân đã là học sinh trung học rồi, tôi cứ nghĩ rằng học cùng lớp với Quân Quân và Xà Âm sẽ rất vui vẻ, nhưng tôi sai rồi, Quân Quân vẫn không được vui, là tại tôi, Quân Quân không muốn phải ở cạnh tôi. Tôi cũng biết được lý do tại sao tôi có thể chung lớp với Quân Quân, và tôi cũng rất cảm ơn bác Trần đã làm vậy. Nhưng Quân Quân vẫn ghét tôi. Cậu ấy bắt đầu không học nữa, đi học không chịu nghe giảng, tan học cũng không làm bài tập, chơi bời với đám bạn đến nỗi quên cả trời đất, chỉ có điều duy nhất không thay đổi, đó là cậu ấy vẫn lén đọc sách, ngay cả lời của Âm Âm cũng không nghe. Mọi chuyện cũng đều tại tôi mà ra, chắc chắn bạn cũng không muốn Quân Quân trở nên như vậy!
Quân Quân nhất định sẽ không nghe lời tôi, tôi suy nghĩ suốt mấy ngày cũng không có cách gì hay, không thể làm gì khác hơn ngoài mỗi ngày đều theo sau Quân Quân, cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội để nói chuyện với Quân Quân. Tôi biết Quân Quân rất sợ bác Trần nên tôi mới nói cho bác Trần nghe dự định của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy học không tốt, nhất định sẽ được chuyển sang lớp khác. Tôi nghĩ, Quân Quân nhất định giận tôi vì chuyện này nên mới lấy sách đánh tôi. Khi bị Quân Quân đánh, tôi có một ý nghĩ, hơn nữa ý nghĩ này lúc Quân Quân quơ sách uy hiếp, tôi đã trực tiếp áp dụng. Tôi sao có thể để Quân Quân bị những cuốn tiểu thuyết nói hươu nói vượn kia làm hỏng chứ, tuyệt đối không thể! Không ngoài dự định của tôi, Quân Quân cuối cùng cũng chịu rút lui, mới qua một ngày Quân Quân đã lập tức không nhịn nổi, mang những quyển sách tôi đã chuẩn bị cho cậu ấy đi. Quân Quân thật là đơn giản, rất đáng yêu…
Trải qua lần “nói chuyện” đó, Quân Quân bắt đầu hành động có ý tứ hơn, toàn bộ lực chú ý của cậu ấy đều chuyển sang việc đọc sách, như vậy cũng tốt, ít nhất thì những quyển sách này cũng tốt hơn việc Quân Quân ra ngoài chơi cùng đám bạn đồi bại đó, Quân Quân cũng không có ý định chuồn đi vào buổi tối nũa.
Khuya hôm nay, không hiểu sao Quân Quân vẫn chưa về nhà, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi mang cặp sách sang, mong là sẽ đuổi kịp Quân Quân. Tôi không nghĩ tôi sẽ gặp được cậu ấy, nhưng lại gặp ở bồn hoa ven đường, không chỉ có một mình Quân Quân, bọn họ, định đánh nhau sao?
Tôi vội vàng xông đến, che trước mặt Quân Quân, sợ cậu ấy sẽ bị bọn kia bắt nạt. Quân Quân thấy tôi đến, bảo tôi đi đi để cậu ấy lại một mình, tôi làm sao mà bỏ mặc Quân Quân ở lại một mình được chứ, dù thoạt nhìn có vẻ Quân Quân không hề bị bắt nạt, nhưng tôi vẫn lo lắng mà! Quân Quân suýt nữa bị người tên Bành Hạo kia đá trúng, tôi sẽ không để cho Quân Quân bị thương, cho nên tôi không hề nghĩ ngợi đẩy Quân Quân ra. Thật sự rất đau, nhưng đau tôi cũng đứng lên, vì nếu Quân Quân bị thương thì tôi còn đau hơn …
Bành Hạo dường như vẫn muốn tiếp tục, không thể để Quân Quân đánh nhau, nhất định sẽ khiến Quân Quân bị thương, tôi nhịn đau, đứng lên nói nếu còn đánh nhau nữa tôi sẽ mách thầy chủ nhiệm, tôi tin bọn họ sẽ tin lời tôi. Sự thật đúng là như thế, bọn họ đi thật. Quân Quân vẫn còn tức vì sự xuất hiện của tôi, còn dám cản cậu ấy đánh nhau, nhưng chỉ cần Quân Quân không bị thương, tức giận một chút tôi cũng không để trong lòng. Quân Quân là điển hình của bên ngoài đanh đá nhưng trái tim bên trong thì mềm nhũn như đậu hũ, cậu ấy giận tôi, đánh tôi nhưng vẫn quan tâm hỏi chân tôi có bị thương không, bất kể Quân Quân nói thế nào tôi cũng không thấy buồn. Thật ra, Quân Quân vẫn quan tâm đến tôi mà.
Khi về nhà, tôi kích động khi nghe Quân Quân nói tôi hãy viết tên cậu ấy lên sách, dù tôi không hiểu sao Quân Quân lại nói vậy, nhưng tôi vẫn rất vui vẻ, Quân Quân không ghét đồ của tôi, vậy có phải sẽ từ từ không ghét tôi nữa không? Như vậy có phải chứng minh tôi là của Quân Quân, Quân Quân cũng là của tôi không ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook