Bá Nữ Khiêm Quân
-
Chương 17: Cậu, cũng có lúc dùng được đấy! (5)
Edit: Tia
Kể từ khi kế hoạch học tập của hai người chuyển từ bí mật sang công khai, cuộc sống của Trần Hiểu Quân vẫn như trước, có màu có sắc. Tốt quá đi! Mỗi ngày chỉ cần dành ra hai tiếng làm bài tập, thời gian còn lại không cần lo lắng bị “bắt” học nữa, cũng phải nhờ đến kế hay của chán quỷ! Nghĩ đến đây, Trần Hiểu Quân cau mày, không phải là kế của chán quỷ hay, mà là mình thông minh mới đúng, không liên quan gì đến chán quỷ cả! Suy nghĩ như vậy chỉ có mình bản thân Trần Hiểu Quân, còn những người khác lại không cho là như vậy, đặc biệt là Xà Âm.
Hôm nay đi học, thầy giáo trả bài kiểm tra khảo sát lần trước, bài kiểm tra số học lần này không khó, nhưng Trần Hiểu Quân được những 63 điểm, sau khi bài được phát hết, Xà Âm cảm thán: “Quân Quân, dưới sự giúp đỡ của Hiểu Quân, cuối cùng cậu cũng thoát được đội ngũ thất bại rồi.”
Trần Hiểu Quân vốn đang vui vẻ vì điểm tốt, số học vốn là điểm yếu của cô, có thể vượt qua kỳ kiểm tra toán khó khăn này, dĩ nhiên cô rất vui vẻ, nhưng tại sao cứ phải nhắc đến tên chán quỷ kia chứ? “Đây là kết quả cho sự cố gắng của tớ, không phải là công lao của chán quỷ!”
Bả vai Xà Âm rũ xuống, không muốn tranh luận cùng cô: “Là kết quả cố gắng của cậu, là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến Hiểu Quân!” Nhưng trong lòng thầm mặc niệm, nếu không phải ngày nào Hiểu Quân cũng làm bài tập cùng cậu, cậu mà có thành tích cao như vậy thì chắc chắn mặt trời mọc ở hướng tây rồi. Những lời này dĩ nhiên Xà Âm sẽ không nói với Quân Quân, nếu nói cho Quân Quân, nhất định Quân Quân sẽ tức giận không chịu học nữa, vậy sau này không những không được tiếp tục làm bạn học với Quân Quân mà còn làm lãng phí công sức cố gắng của Hiểu Quân nữa.
Ngày thường không cần lo lắng nhiều nữa, nhưng bình thường vẫn có những việc xảy ra ngoài ý muốn, ví dụ như hôm nay. Khi sắp tan học, thầy giáo cầm một chồng bài kiểm tra phát ra, sau đó viết 1, 2, 3 lên bảng, chờ đến lúc thầy giáo đi rồi, một mảnh trong lớp khóc thét…
Tan học, Trần Hiểu Quân ủ rũ trở về nhà, ăn cơm tối xong bất lực nói với ba “Con qua nhà dì làm bài tập” sau đó uể oải chạy sang nhà Tần Uyển Linh. Tần Uyển Linh thấy dáng vẻ Trần Hiểu Quân gục đầu ủ rũ, rất kinh ngạc: “Quân Quân, cháu bị làm sao vậy?”
“Dì!” Âm thanh như trút ra toàn bộ sức lực từ cơ thể.
“Bị làm sao vậy?” Tần Uyển Linh cũng gấp gáp, Quân Quân chưa từng có dáng vẻ không gượng dậy nổi như vậy.
“Mẹ, không có việc gì đâu, nhưng bài tập hôm nay nhiều lắm, con và Quân Quân phải đi làm bài tập rồi.” Trình Hiểu Quân chạy ra từ phòng sách, nói xong lập tức kéo Trần Hiểu Quân đang hồn bay phách lạc vào phòng.
Tần Uyển Linh nhìn bóng dáng hai đứa bé biến mất trong phòng, xoay người đi tiếp tục làm công việc của mình.
“Song Quân” trong phòng không nói gì. Sau đó vẫn là Trình Hiểu Quân nói trước: “Quân Quân, làm bài tập đi, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ muộn lắm đó.”
“Chán quỷ! Cậu làm bài tập đi, làm xong tôi chép.” Trần Hiểu Quân yên lặng một hồi mới mở miệng, lần đầu tiên nói chuyện bình thường với Trình Hiểu Quân, “Tôi muốn lấy cuốn “Năm ngàn năm” ra xem tiếp, còn một chút nữa thôi …”
Trình Hiểu Quân cau mày, lấy bút ra không nói một lời nào tiếp tục làm bài, chỉ còn đề bài cuối là làm xong.
“Đang nói chuyện với cậu đó!” Trần Hiểu Quân thấy chán quỷ không để ý đến mình, lập tức đẩy đẩy cậu.
Trình Hiểu Quân vẫn không nói một tiếng nào, tiếp tục làm bài tập.
“Này, chán quỷ, cậu không để ý đến tôi ư, để tôi xé nát bài thi của cậu ra xem cậu có để ý đến tớ không!”
“Này hiếp” đã có tác dụng! Trình Hiểu Quân dừng bút, quay đầu nghiêm túc nhìn Quân Quân: “Mình phải làm xong bài tập này ngay lập tức. Quân Quân, cậu cũng làm bài tập đi, hôm nay chúng ta sẽ xem thử cậu đã làm sai những lỗi nào trong đề, trước 10 giờ tối phải làm xong tất cả bài tập, được không?”
Trần Hiểu Quân bị giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực của Trình Hiểu Quân “hăm dọa”, gật đầu.
“Tốt!” Trình Hiểu Quân lấy bài tập ra cho Trần Hiểu Quân, sau đó đưa bút cho cô, “Bây giờ bắt đầu làm đi!”
Trần Hiểu Quân đờ đẫn theo lời Trình Hiểu Quân, bắt đầu làm bài tập.
Lần đầu tiên, trong phòng sách chỉ có tiếng lật sách và tiếng viết chữ, không còn tiếng cười khoa trương của Trần Hiểu Quân như bình thường, không khí trong căn phòng rất yên bình, rất ấm áp, đó cũng là cảm giác của Tần Uyển Linh khi bước vào phòng.
Vì Tần Uyển Linh cần phải chỉnh sửa vài tài liệu quan trọng nên rất lâu sau mới nhớ tới hai đứa bé vẫn còn đang ở trong phòng, vừa nhìn thời gian, trời ạ! Cũng đã mười giờ rưỡi rồi, sao hai đứa vẫn chưa ra, chẳng lẽ hôm nay có nhiều bài tập đến vậy sao? Tần Uyển Linh pha hai ly sữa tươi bước vào phòng, hôm nay phòng sách không náo nhiệt như bình thường, một chút ồn ào cũng không có …
Đẩy cửa ra, âm thanh của Tần Uyển Linh đã bị hình ảnh hai đứa bé đang gục xuống bàn ngủ cắt đứt. Tần Uyển Linh nhẹ nhàng đặt sữa tươi xuống, cẩn thận nhìn hai đứa trẻ đang ngủ, cầm lấy bài tập lật rồi đặt xuống, quả là có rất nhiều bài tập, có lẽ đã làm xong rồi, nếu không hai đứa bé cũng không mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Hai đứa trẻ ngủ trên bàn không ý thức được có người đang nhìn mình, ngược lại, gãi gãi đầu rồi tựa vào gần nhau, cứ như chúng đang sưởi ấm cho nhau vậy, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Tần Uyển Linh xoay người, lấy một tấm thảm trên giá sách đắp lên người hai đứa, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cửa.
Có lẽ do thời gian thật sự đã quá muộn, ba Trần chờ quá lâu ở nhà nên mới tự mình sang đón con gái. Tần Uyển Linh mời ba Trần vào uống một chén nước rồi nói: “Hai đứa nó ngủ thiếp trong phòng sách rồi, chi bằng hôm nay cho Quân Quân ngủ lại đây vậy, dù sao giường của Hiểu Quân cũng lớn, hai đứa nó ngủ chung cũng không vấn đề gì.”
“Không cần, học ở đây đã quấy rầy cô lắm rồi, làm sao dám cho Quân Quân làm phiền mọi người tiếp chứ?” Ba Trần uống trà xong, cùng đến phòng sách với Tần Uyển Linh. Khi hai người vào phòng, bọn trẻ vẫn chưa tỉnh, hai người cũng không nỡ gọi chúng thức dậy.
“Để tôi giúp cô bế Hiểu Quân về phòng rồi mới đưa Quân Quân về nhà vậy!” Ba Trần đi đến, bế Hiểu Quân lên, tuy Trình Hiểu Quân không cao nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mười tuổi rồi, ông lo Tần Uyển Linh không bế nổi. Nhưng ba Trần vừa chạm vào Trình Hiểu Quân, cậu đã nhích lại gần Trần Hiểu Quân, vì vậy hai người gần như đã dính vào một chỗ.
Làm sao bây giờ? Ba Trần suy nghĩ mãi không biết nên làm gì.
“Chi bằng để Quân Quân ở lại đây đi, hai đứa chúng nó cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu bế tụi nó, nhất định tụi nó sẽ tỉnh mất.” Tần Uyển Linh không đành lòng đánh thức bọn nhỏ dậy, bây giờ nhìn hai đứa bé ngủ ngon như vậy, càng thêm không đành lòng.
Thật ra ba Trần cũng không đành lòng, thấy con gái mệt mỏi vì học tập như vậy, trong lòng vừa vui vẻ, vừa đau lòng, suy nghĩ một chút, thôi, cứ để cho Quân Quân ở lại đây đi: “Vậy xin làm phiền cô!”
“Không có gì, phòng ngủ của Hiểu Quân ở bên cạnh, bế chúng nó qua là được.” Tần Uyển Linh lấy cái chăn trên người hai đứa trẻ ra, bọc vào người Quân Quân.
“Để tôi ôm cho, cô chỉ cần chuẩn bị giường cho Quân Quân và Hiểu Quân là được.” Ba Trần thấy Tần Uyển Linh đang dùng hết sức mình, nói. “Được rồi, để tôi đi mở cửa.” Tần Uyển Linh không từ chối.
Ba Trần đưa hai đứa bé sang phòng của Hiểu Quân, Tần Uyển Linh vội vàng đắp kín chăn cho hai đứa, hai người đứng cười cười, không nói gì nhìn hai đứa bé đang dính chặt vào nhau “không chịu tách rời”: “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Ba Trần bất đắc dĩ cười, đi ra ngoài cùng Tần Uyển Linh, trước khi đi vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sáng hôm sau, sáu giờ sáng, bên trong phòng phát ra một tiếng hét sợ hãi: “A…!” Sau đó là một tiếng chất vấn lớn, “Sao cậu lại ở trên giường tôi!” Sau đó là “Ầm!”, tiếng một thứ nặng nề rơi xuống đất.
Tần Uyển Linh vội vàng bỏ đồ ăn sáng đang chuẩn bị ra, chạy vào phòng ngủ của con trai, lập tức thấy Quân Quân đầu tóc rối bời, không ngừng ném gối vào đầu con trai mình.
“Sao vậy? Sao vừa dậy đã đánh nhau rồi!” Tần Uyển Linh đi vào, một tay nhặt gối, một tay đỡ con trai lên.
“Dì?!” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dì … và chán quỷ.
Trình Hiểu Quân đứng dậy, đi đến bên giường nhặt chăn gối lên, cứ như không để ý đến nơi Quân Quân đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Quân Quân, đây là giường của tớ …”
Mắt của Trần Hiểu Quân nhất thời trừng lớn hơn!
…
Một bữa sáng rối loạn bắt đầu …
Kể từ khi kế hoạch học tập của hai người chuyển từ bí mật sang công khai, cuộc sống của Trần Hiểu Quân vẫn như trước, có màu có sắc. Tốt quá đi! Mỗi ngày chỉ cần dành ra hai tiếng làm bài tập, thời gian còn lại không cần lo lắng bị “bắt” học nữa, cũng phải nhờ đến kế hay của chán quỷ! Nghĩ đến đây, Trần Hiểu Quân cau mày, không phải là kế của chán quỷ hay, mà là mình thông minh mới đúng, không liên quan gì đến chán quỷ cả! Suy nghĩ như vậy chỉ có mình bản thân Trần Hiểu Quân, còn những người khác lại không cho là như vậy, đặc biệt là Xà Âm.
Hôm nay đi học, thầy giáo trả bài kiểm tra khảo sát lần trước, bài kiểm tra số học lần này không khó, nhưng Trần Hiểu Quân được những 63 điểm, sau khi bài được phát hết, Xà Âm cảm thán: “Quân Quân, dưới sự giúp đỡ của Hiểu Quân, cuối cùng cậu cũng thoát được đội ngũ thất bại rồi.”
Trần Hiểu Quân vốn đang vui vẻ vì điểm tốt, số học vốn là điểm yếu của cô, có thể vượt qua kỳ kiểm tra toán khó khăn này, dĩ nhiên cô rất vui vẻ, nhưng tại sao cứ phải nhắc đến tên chán quỷ kia chứ? “Đây là kết quả cho sự cố gắng của tớ, không phải là công lao của chán quỷ!”
Bả vai Xà Âm rũ xuống, không muốn tranh luận cùng cô: “Là kết quả cố gắng của cậu, là kết quả cố gắng của cậu, không liên quan đến Hiểu Quân!” Nhưng trong lòng thầm mặc niệm, nếu không phải ngày nào Hiểu Quân cũng làm bài tập cùng cậu, cậu mà có thành tích cao như vậy thì chắc chắn mặt trời mọc ở hướng tây rồi. Những lời này dĩ nhiên Xà Âm sẽ không nói với Quân Quân, nếu nói cho Quân Quân, nhất định Quân Quân sẽ tức giận không chịu học nữa, vậy sau này không những không được tiếp tục làm bạn học với Quân Quân mà còn làm lãng phí công sức cố gắng của Hiểu Quân nữa.
Ngày thường không cần lo lắng nhiều nữa, nhưng bình thường vẫn có những việc xảy ra ngoài ý muốn, ví dụ như hôm nay. Khi sắp tan học, thầy giáo cầm một chồng bài kiểm tra phát ra, sau đó viết 1, 2, 3 lên bảng, chờ đến lúc thầy giáo đi rồi, một mảnh trong lớp khóc thét…
Tan học, Trần Hiểu Quân ủ rũ trở về nhà, ăn cơm tối xong bất lực nói với ba “Con qua nhà dì làm bài tập” sau đó uể oải chạy sang nhà Tần Uyển Linh. Tần Uyển Linh thấy dáng vẻ Trần Hiểu Quân gục đầu ủ rũ, rất kinh ngạc: “Quân Quân, cháu bị làm sao vậy?”
“Dì!” Âm thanh như trút ra toàn bộ sức lực từ cơ thể.
“Bị làm sao vậy?” Tần Uyển Linh cũng gấp gáp, Quân Quân chưa từng có dáng vẻ không gượng dậy nổi như vậy.
“Mẹ, không có việc gì đâu, nhưng bài tập hôm nay nhiều lắm, con và Quân Quân phải đi làm bài tập rồi.” Trình Hiểu Quân chạy ra từ phòng sách, nói xong lập tức kéo Trần Hiểu Quân đang hồn bay phách lạc vào phòng.
Tần Uyển Linh nhìn bóng dáng hai đứa bé biến mất trong phòng, xoay người đi tiếp tục làm công việc của mình.
“Song Quân” trong phòng không nói gì. Sau đó vẫn là Trình Hiểu Quân nói trước: “Quân Quân, làm bài tập đi, nếu không đêm nay sẽ phải ngủ muộn lắm đó.”
“Chán quỷ! Cậu làm bài tập đi, làm xong tôi chép.” Trần Hiểu Quân yên lặng một hồi mới mở miệng, lần đầu tiên nói chuyện bình thường với Trình Hiểu Quân, “Tôi muốn lấy cuốn “Năm ngàn năm” ra xem tiếp, còn một chút nữa thôi …”
Trình Hiểu Quân cau mày, lấy bút ra không nói một lời nào tiếp tục làm bài, chỉ còn đề bài cuối là làm xong.
“Đang nói chuyện với cậu đó!” Trần Hiểu Quân thấy chán quỷ không để ý đến mình, lập tức đẩy đẩy cậu.
Trình Hiểu Quân vẫn không nói một tiếng nào, tiếp tục làm bài tập.
“Này, chán quỷ, cậu không để ý đến tôi ư, để tôi xé nát bài thi của cậu ra xem cậu có để ý đến tớ không!”
“Này hiếp” đã có tác dụng! Trình Hiểu Quân dừng bút, quay đầu nghiêm túc nhìn Quân Quân: “Mình phải làm xong bài tập này ngay lập tức. Quân Quân, cậu cũng làm bài tập đi, hôm nay chúng ta sẽ xem thử cậu đã làm sai những lỗi nào trong đề, trước 10 giờ tối phải làm xong tất cả bài tập, được không?”
Trần Hiểu Quân bị giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy lực của Trình Hiểu Quân “hăm dọa”, gật đầu.
“Tốt!” Trình Hiểu Quân lấy bài tập ra cho Trần Hiểu Quân, sau đó đưa bút cho cô, “Bây giờ bắt đầu làm đi!”
Trần Hiểu Quân đờ đẫn theo lời Trình Hiểu Quân, bắt đầu làm bài tập.
Lần đầu tiên, trong phòng sách chỉ có tiếng lật sách và tiếng viết chữ, không còn tiếng cười khoa trương của Trần Hiểu Quân như bình thường, không khí trong căn phòng rất yên bình, rất ấm áp, đó cũng là cảm giác của Tần Uyển Linh khi bước vào phòng.
Vì Tần Uyển Linh cần phải chỉnh sửa vài tài liệu quan trọng nên rất lâu sau mới nhớ tới hai đứa bé vẫn còn đang ở trong phòng, vừa nhìn thời gian, trời ạ! Cũng đã mười giờ rưỡi rồi, sao hai đứa vẫn chưa ra, chẳng lẽ hôm nay có nhiều bài tập đến vậy sao? Tần Uyển Linh pha hai ly sữa tươi bước vào phòng, hôm nay phòng sách không náo nhiệt như bình thường, một chút ồn ào cũng không có …
Đẩy cửa ra, âm thanh của Tần Uyển Linh đã bị hình ảnh hai đứa bé đang gục xuống bàn ngủ cắt đứt. Tần Uyển Linh nhẹ nhàng đặt sữa tươi xuống, cẩn thận nhìn hai đứa trẻ đang ngủ, cầm lấy bài tập lật rồi đặt xuống, quả là có rất nhiều bài tập, có lẽ đã làm xong rồi, nếu không hai đứa bé cũng không mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Hai đứa trẻ ngủ trên bàn không ý thức được có người đang nhìn mình, ngược lại, gãi gãi đầu rồi tựa vào gần nhau, cứ như chúng đang sưởi ấm cho nhau vậy, sau đó lại tiếp tục ngủ.
Tần Uyển Linh xoay người, lấy một tấm thảm trên giá sách đắp lên người hai đứa, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài khép cửa.
Có lẽ do thời gian thật sự đã quá muộn, ba Trần chờ quá lâu ở nhà nên mới tự mình sang đón con gái. Tần Uyển Linh mời ba Trần vào uống một chén nước rồi nói: “Hai đứa nó ngủ thiếp trong phòng sách rồi, chi bằng hôm nay cho Quân Quân ngủ lại đây vậy, dù sao giường của Hiểu Quân cũng lớn, hai đứa nó ngủ chung cũng không vấn đề gì.”
“Không cần, học ở đây đã quấy rầy cô lắm rồi, làm sao dám cho Quân Quân làm phiền mọi người tiếp chứ?” Ba Trần uống trà xong, cùng đến phòng sách với Tần Uyển Linh. Khi hai người vào phòng, bọn trẻ vẫn chưa tỉnh, hai người cũng không nỡ gọi chúng thức dậy.
“Để tôi giúp cô bế Hiểu Quân về phòng rồi mới đưa Quân Quân về nhà vậy!” Ba Trần đi đến, bế Hiểu Quân lên, tuy Trình Hiểu Quân không cao nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mười tuổi rồi, ông lo Tần Uyển Linh không bế nổi. Nhưng ba Trần vừa chạm vào Trình Hiểu Quân, cậu đã nhích lại gần Trần Hiểu Quân, vì vậy hai người gần như đã dính vào một chỗ.
Làm sao bây giờ? Ba Trần suy nghĩ mãi không biết nên làm gì.
“Chi bằng để Quân Quân ở lại đây đi, hai đứa chúng nó cũng mệt mỏi lắm rồi, nếu bế tụi nó, nhất định tụi nó sẽ tỉnh mất.” Tần Uyển Linh không đành lòng đánh thức bọn nhỏ dậy, bây giờ nhìn hai đứa bé ngủ ngon như vậy, càng thêm không đành lòng.
Thật ra ba Trần cũng không đành lòng, thấy con gái mệt mỏi vì học tập như vậy, trong lòng vừa vui vẻ, vừa đau lòng, suy nghĩ một chút, thôi, cứ để cho Quân Quân ở lại đây đi: “Vậy xin làm phiền cô!”
“Không có gì, phòng ngủ của Hiểu Quân ở bên cạnh, bế chúng nó qua là được.” Tần Uyển Linh lấy cái chăn trên người hai đứa trẻ ra, bọc vào người Quân Quân.
“Để tôi ôm cho, cô chỉ cần chuẩn bị giường cho Quân Quân và Hiểu Quân là được.” Ba Trần thấy Tần Uyển Linh đang dùng hết sức mình, nói. “Được rồi, để tôi đi mở cửa.” Tần Uyển Linh không từ chối.
Ba Trần đưa hai đứa bé sang phòng của Hiểu Quân, Tần Uyển Linh vội vàng đắp kín chăn cho hai đứa, hai người đứng cười cười, không nói gì nhìn hai đứa bé đang dính chặt vào nhau “không chịu tách rời”: “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Ba Trần bất đắc dĩ cười, đi ra ngoài cùng Tần Uyển Linh, trước khi đi vẫn không quên nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sáng hôm sau, sáu giờ sáng, bên trong phòng phát ra một tiếng hét sợ hãi: “A…!” Sau đó là một tiếng chất vấn lớn, “Sao cậu lại ở trên giường tôi!” Sau đó là “Ầm!”, tiếng một thứ nặng nề rơi xuống đất.
Tần Uyển Linh vội vàng bỏ đồ ăn sáng đang chuẩn bị ra, chạy vào phòng ngủ của con trai, lập tức thấy Quân Quân đầu tóc rối bời, không ngừng ném gối vào đầu con trai mình.
“Sao vậy? Sao vừa dậy đã đánh nhau rồi!” Tần Uyển Linh đi vào, một tay nhặt gối, một tay đỡ con trai lên.
“Dì?!” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm dì … và chán quỷ.
Trình Hiểu Quân đứng dậy, đi đến bên giường nhặt chăn gối lên, cứ như không để ý đến nơi Quân Quân đang ngồi, nhỏ giọng nói: “Quân Quân, đây là giường của tớ …”
Mắt của Trần Hiểu Quân nhất thời trừng lớn hơn!
…
Một bữa sáng rối loạn bắt đầu …
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook