Ba Nụ Hôn Đổi Lấy Một Đời Chồng
-
Chương 8
3
Buổi tối, khi mọi người trong văn phòng đã về hết.
Sếp bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết.
Tin nhắn Mạch Khiết gửi đi là: Sau khi tan làm, em sẽ báo cáo tỉ mỉ với sếp một số việc không tiện nói trong cuộc họp.
Mạch Khiết đặt tập tài liệu phân tích tình hình thực tế xuống bàn để trước mặt sếp, trong đó ghi chép những con số chuẩn xác mà cô đã dốc công thu thập được trên thị trường.
Ông chủ lướt nhanh những con số tỉ mỉ đó, sắc mặt càng lúc càng trở nên nhợt nhạt. Hồi lâu, ông ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi thay mặt cho M Beautiful cảm ơn cô!
Mạch Khiết nở nụ cười rất có chừng mực:
- Đây là việc em cần phải làm mà, em cũng là một thành viên của M Beautiful.
Ông chủ không nói thêm gì nữa, cầm tập tài liệu đi luôn. Mạch Khiết ngả người ra ghế, lần đầu tiên cảm thấy thư thái thoải mái.
Đối với những ông chủ có con mắt nhìn xa trộng rộng, mưu sâu kế hiểm, có thể gây ra sự phản cảm đối với họ, quyết không phải là việc tham ô hay sự lừa dối nho nhỏ không ảnh hưởng đến gốc rễ, mà là phải là những quyết sách trọng đại tạo nên sự phát triển nhanh chóng của doanh nghiệp.
Lượng phát hành ngày càng giảm đã kích thích mạnh vào hệ thần kinh vững chắc của ông. Có thể đêm nay ông cần phải dùng đến thuốc an thần mới có thể ngủ được. Mạch Khiết đã giúp đỡ đắc lực cho ông trên con đường giảm cân vô cùng gian nan khổ cực.
Mạch Khiết cảm thấy sau lưng ngưa ngứa, giơ tay ra với nhưng không được. Bất chợt vang lên giọng nói dịu dàng rành rọt, nhưng lọt vào tai cô nghe như tiếng sấm rền.
- Có cần giúp đỡ không?
Lý Mộng Long dựa người vào cửa, đôi đồng tử sáng rực mang theo ý cười chăm chú nhìn cô.
Mạch Khiết vội lấy lại tư thế ngồi đoan trang, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh của mình, nói:
- Sao giờ này anh vẫn còn ở văn phòng, vào đây sao không gõ cửa?
Lý Mộng Long nói tỉnh bơ:
- Tôi đã gõ rồi đấy chứ, nhưng có thể do cô quá đắc ý nên không nghe thấy.
Cô chợt ngẩn người, câu nói này là có ý gì nhỉ?
Anh cười "hi hi":
- Mắt trợn to quá đấy! Đừng có mẫn cảm quá, ti không có ác ý gì đâu. Chỉ hy vọng cô nể tình chúng ta đã có duyên gặp nhau một lần, thỉnh thoảng cũng đại xá cho tôi. Cô cũng biết đấy, bây giờ tìm được việc tốt chẳng dễ dàng gì.
Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn chiếc áo sơ mi hãng Dior trên người anh ta, không tiếp lời anh ta.
- Cô có biết câu thành ngữ mang tính triết lý nhất là câu nào không?
Anh ta tiếp tục cười "hi hi" một cách đáng ghét:
- Là "lạc cực sinh bi[1]".
[1] Vui quá nảy sinh bi thương.
Mạch Khiết hận một nỗi không thể ném ngay con người này ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc đó, di động của cô chợt rung lên.
- Cô ơi! – Giọng nói lanh lảnh của cô cháu họ Mạch Tiểu Lạp vang lên:
- Cô có biết bệnh viện nào làm phẫu thuật nạo hút thai, nhưng vừa phải không đau, vừa an toàn, lại có thể giữ bí mật, giá rẻ không ạ?
Giọng nói quá vang, đến nỗi Lý Mộng Long đứng cách Mạch Khiết năm mét cũng có thể nghe thấy, huống hồ lại ở trong một không gian chật hẹp.
- Đúng là – lạc cực sinh bi!
Mạch Khiết vỗ vỗ vào lồng ngực, cảm thấy trái tim yếu đuối của mình không thể chịu đựng được sự kích động lớn nhường này. Hồi lâu, cô mới định thần lại:
- Cháu đùa cợt kiểu gì thế?
- Cháu không đùa đâu, cô ơi, thật đấy, bây giờ cháu phải tìm bệnh viện ngay, nếu không sợ không kịp mất... hình như đã hai tháng rồi.
Mạch Khiết vô cùng tức giận, hận một nỗi không thể lôi được Mạch Tiểu Lạp ra khỏi di động.
Lý Mộng Long nói:
- Bệnh viện nữ giới Cát Mộng, bác sĩ Diệp, người khác thì phải hẹn trước, nhưng người tôi giới thiệu thì không cần...
Ông trời ơi, sao ông không hóa ra một lỗ nứt cho tôi chui vào luôn đi.
Buổi tối, khi mọi người trong văn phòng đã về hết.
Sếp bước vào văn phòng làm việc của Mạch Khiết.
Tin nhắn Mạch Khiết gửi đi là: Sau khi tan làm, em sẽ báo cáo tỉ mỉ với sếp một số việc không tiện nói trong cuộc họp.
Mạch Khiết đặt tập tài liệu phân tích tình hình thực tế xuống bàn để trước mặt sếp, trong đó ghi chép những con số chuẩn xác mà cô đã dốc công thu thập được trên thị trường.
Ông chủ lướt nhanh những con số tỉ mỉ đó, sắc mặt càng lúc càng trở nên nhợt nhạt. Hồi lâu, ông ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi thay mặt cho M Beautiful cảm ơn cô!
Mạch Khiết nở nụ cười rất có chừng mực:
- Đây là việc em cần phải làm mà, em cũng là một thành viên của M Beautiful.
Ông chủ không nói thêm gì nữa, cầm tập tài liệu đi luôn. Mạch Khiết ngả người ra ghế, lần đầu tiên cảm thấy thư thái thoải mái.
Đối với những ông chủ có con mắt nhìn xa trộng rộng, mưu sâu kế hiểm, có thể gây ra sự phản cảm đối với họ, quyết không phải là việc tham ô hay sự lừa dối nho nhỏ không ảnh hưởng đến gốc rễ, mà là phải là những quyết sách trọng đại tạo nên sự phát triển nhanh chóng của doanh nghiệp.
Lượng phát hành ngày càng giảm đã kích thích mạnh vào hệ thần kinh vững chắc của ông. Có thể đêm nay ông cần phải dùng đến thuốc an thần mới có thể ngủ được. Mạch Khiết đã giúp đỡ đắc lực cho ông trên con đường giảm cân vô cùng gian nan khổ cực.
Mạch Khiết cảm thấy sau lưng ngưa ngứa, giơ tay ra với nhưng không được. Bất chợt vang lên giọng nói dịu dàng rành rọt, nhưng lọt vào tai cô nghe như tiếng sấm rền.
- Có cần giúp đỡ không?
Lý Mộng Long dựa người vào cửa, đôi đồng tử sáng rực mang theo ý cười chăm chú nhìn cô.
Mạch Khiết vội lấy lại tư thế ngồi đoan trang, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh tanh của mình, nói:
- Sao giờ này anh vẫn còn ở văn phòng, vào đây sao không gõ cửa?
Lý Mộng Long nói tỉnh bơ:
- Tôi đã gõ rồi đấy chứ, nhưng có thể do cô quá đắc ý nên không nghe thấy.
Cô chợt ngẩn người, câu nói này là có ý gì nhỉ?
Anh cười "hi hi":
- Mắt trợn to quá đấy! Đừng có mẫn cảm quá, ti không có ác ý gì đâu. Chỉ hy vọng cô nể tình chúng ta đã có duyên gặp nhau một lần, thỉnh thoảng cũng đại xá cho tôi. Cô cũng biết đấy, bây giờ tìm được việc tốt chẳng dễ dàng gì.
Mạch Khiết lạnh lùng liếc nhìn chiếc áo sơ mi hãng Dior trên người anh ta, không tiếp lời anh ta.
- Cô có biết câu thành ngữ mang tính triết lý nhất là câu nào không?
Anh ta tiếp tục cười "hi hi" một cách đáng ghét:
- Là "lạc cực sinh bi[1]".
[1] Vui quá nảy sinh bi thương.
Mạch Khiết hận một nỗi không thể ném ngay con người này ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc đó, di động của cô chợt rung lên.
- Cô ơi! – Giọng nói lanh lảnh của cô cháu họ Mạch Tiểu Lạp vang lên:
- Cô có biết bệnh viện nào làm phẫu thuật nạo hút thai, nhưng vừa phải không đau, vừa an toàn, lại có thể giữ bí mật, giá rẻ không ạ?
Giọng nói quá vang, đến nỗi Lý Mộng Long đứng cách Mạch Khiết năm mét cũng có thể nghe thấy, huống hồ lại ở trong một không gian chật hẹp.
- Đúng là – lạc cực sinh bi!
Mạch Khiết vỗ vỗ vào lồng ngực, cảm thấy trái tim yếu đuối của mình không thể chịu đựng được sự kích động lớn nhường này. Hồi lâu, cô mới định thần lại:
- Cháu đùa cợt kiểu gì thế?
- Cháu không đùa đâu, cô ơi, thật đấy, bây giờ cháu phải tìm bệnh viện ngay, nếu không sợ không kịp mất... hình như đã hai tháng rồi.
Mạch Khiết vô cùng tức giận, hận một nỗi không thể lôi được Mạch Tiểu Lạp ra khỏi di động.
Lý Mộng Long nói:
- Bệnh viện nữ giới Cát Mộng, bác sĩ Diệp, người khác thì phải hẹn trước, nhưng người tôi giới thiệu thì không cần...
Ông trời ơi, sao ông không hóa ra một lỗ nứt cho tôi chui vào luôn đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook