Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần
-
Chương 8: Tranh chấp
Bà cụ Hồ đứng một bên. Quần áo bên trong mặc nhiều quá cho nên lúc mặc đồ bảo hộ, cánh tay gần như không giơ lên được. Hơn nữa lần trước đến đây có ba giúp bà mặc nên bà không có kinh nghiệm gì, vì thế lúc này Hồ Đào đã mặc xong mà bà con vụng về nhét cánh tay nặng nề của mình vào ống tay áo bảo hộ.
Vừa nhét vào, bà liền nghe y tá nói ông cụ đã tỉnh lại. Bà ngước đầu lên, nheo mắt lại, đưa ngón tay lên miệng, suỵt khẽ một tiếng, ép giọng thật khẽ, nói: “Không được gọi như vậy. Anh Thừa Khiếu chỉ bị bệnh mà thôi, gọi anh ấy là cụ ông thì anh ấy sẽ rất buồn đó.”
Theo bà, cụ ông và ông cụ chắc chắn là giống nhau.
Y tá ngẩn ra. Chị ta cũng biết tình hình của hai người nên bỗng thấy đau lòng, bèn lên tiếng đáp: “Cháu biết rồi, lần sau sẽ nhớ ạ.”
Hồ Đào cũng thấy lòng chua xót. Anh quay lại giúp mẹ mặc đồ bảo hộ, sau đó dắt mẹ vào phòng bệnh.
Vừa bước vào, điều bà cụ Hồ nhìn thấy đầu tiên là anh Thừa Khiếu đang ngồi trên giường bệnh, giơ tay ra với bà. Khác với anh Thừa Khiếu hôm qua, anh Thừa Khiếu hôm nay đã cười với bà.
Bà lão bèn chớp mắt, sau đó vui vẻ chạy đến. Nói là chạy thôi chứ thực tế thì chân chỉ bước nhanh hơn bình thường, chưa thể gọi là chạy.
Ông cụ Hồ nhìn thấy người bạn già xưa nay vốn tao nhã của mình chạy tới thì lòng cay cay. “Em chậm lại, đừng vội, anh ở đây mà.”
Bà cụ đã đến gần, nghe anh Thừa Khiếu bảo mình chậm lại giống ba thì càng thêm vui vẻ. Bà nắm bàn tay ông đang giơ ra, ngọt ngào nói: “Anh Thừa Khiếu, anh tỉnh rồi à.”
Ông cụ lập tức nhìn thấy cục u trên trán bà. “Chỗ này bị sao thế?”
Người có tuổi rồi, đụng đâu cũng dễ bị sưng, lại khó xẹp, có bôi thuốc gì cũng không mấy hiệu quả.
Bà đưa tay sờ lên cục u trên trán mình rồi bĩu môi, ấm ức trả lời: “Lúc em cúi xuống nhặt điện thoại, cái bàn nó đụng em.”
Ông cụ Hồ nghe được câu trả lời này bèn ngây ra một lúc rồi cảm thấy có gì bất thường. Bạn già đột nhiên gọi ông là anh Thừa Khiếu, cách xưng hô này chỉ lúc nhỏ mới gọi thế. Nhìn kỹ lại, trên mặt của bà đã không còn vẻ ung dung nho nhã như trước mà mang theo sự non nớt ngây ngô của trẻ con.
Ông cụ lập tức ý thức được điều gì. Lúc trước ở phòng thí nghiệm, thí nghiệm của họ thất bại khiến ông ngất đi, như vậy vợ ông không thể không bị ảnh hưởng. Bàn tay vốn đang nắm tay bà bỗng run lên, ông muốn nói gì đó nhưng cổ họng như có gì nghẹn lại, không nói nên lời.
Bà cụ Hồ vốn rất nhạy cảm, tưởng rằng vì bị bệnh nên anh Thừa Khiếu mới muốn khóc nên vội ôm lấy ông, trịnh trọng nói: “Anh Thừa Khiếu, lát nữa bác sĩ sẽ đến khám. Bác sĩ rất lợi hại, chắc chắn sẽ chữa được cho anh.”
Lúc bà cụ bị đụng trúng đầu, Kim Sân dẫn bà đi khám bác sĩ đã nói như vậy.
Ông cụ Hồ ừ một tiếng, sau đó bịt hai tai của bà lại, nhìn đứa con trai ở đằng sau, cố nén cơn đau lòng, hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Ông cứ tưởng bà bị đụng trúng đầu nên mới bị như vậy. Hồ Đào do dự một chút. Tình cảm của ba mẹ rất khắng khít, anh cố gắng nói khéo léo nhất có thể. “Ba hôn mê mãi không tỉnh lại, mẹ ngất đi một lúc thì tỉnh nhưng không nhớ gì cả, dạo này còn hay chạy ra ngoài tìm một người cha không tồn tại nào đó.”
Ông cụ nhìn đứa con mặt như đưa đám của mình, thở dài một hơi, nói: “Ba biết rồi, con ra ngoài trước đi.”
Hồ Đào do dự một lát, đúng lúc điện thoại reo lên, là người của công ty gọi đến.
Hồ Đào ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh nghe máy, đầu bên kia lên tiếng: “Anh Hồ à, không phải tôi không thông tình đạt lý, có điều anh cũng biết quy định của công ty ta rồi đấy.” Người kia vốn là đồng nghiệp của anh, bây giờ đã thăng chức thành cấp trên của anh.
Hồ Đào nắm chặt điện thoại, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Tôi biết rồi.”
Trong phòng, ông cụ Hồ xoa đầu bạn già, mắt hơi ươn ướt, không nhịn được bèn ôm chặt lấy bà.
Bà cụ ngoan ngoãn để ông ôm, hỏi nhỏ: “Anh Thừa Khiếu, sao lúc nãy anh bịt tai của em lại?”
Giọng ông lão nghe hơi run run: “Bởi vì tai của Chúc Chúc trông rất lạnh. Lần sau ra ngoài nhớ mang theo đồ giữ ấm tai nhé.”
Bà gật đầu, nói với giọng mong đợi. “Là cái bằng lông, đeo trên tai phải không? Lúc đi nhà trẻ, em cũng nhìn thấy có nhiều bạn đeo nó trông rất đẹp.”
Ông cụ gật đầu. “Chính là cái đó. Em có thích không?”
Bà cụ Hồ nheo mắt lại, trả lời: “Thích chứ. Để em nói ba mua cho em một cái.”
Ông lão vẫn nhìn cục u trên trán bà, không yên lòng hỏi: “Sao cái bàn lại đụng trúng em vậy? Đã khám bác sĩ chưa?”
Bà cụ Hồ xoa trán, từ từ nghĩ lại, sau đó mới nói: “Có lẽ là cái bàn không thích em cho nên mới đụng em. Ba em đã dạy bảo nó rồi, nó cũng đã xin lỗi em rồi.”
“Vậy có khám bác sĩ chưa?”
“Có khám bác sĩ rồi. Bác sĩ kê cho em nhiều thuốc thông minh lắm, mỗi ngày em đều uống ba lần, sau đó càng ngày càng thông minh nè.”
“Anh Thừa Khiếu, mỗi ngày anh cũng uống thuốc thông minh chứ?”
Ông cụ đau lòng xoa xoa trán cho bà, gật đầu bảo: “Ngày nào anh cũng uống.”
Bà cụ cười híp mắt, nhoài tới bên tai ông thì thầm: “Em có một bí mật này, anh phải hứa không được nói với ai khác thì em sẽ lén nói cho anh nghe.”
Ông cụ lập tức giơ tay lên bảo đảm. “Anh thề tuyệt đối sẽ không nói bí mật của em cho người khác.”
Bà nói khẽ bên tai ông. “Ba đã tìm đến em rồi.”
Ông cụ ngẩn ra một lát rồi lập tức nói: “Vậy thì tốt quá.” Ông biết thí nghiệm khi đó đã thất bại, họ chưa thể mở được cánh cửa không gian là đã bị một năng lượng cực lớn làm ngất đi.
Bà cụ Hồ ra sức gật đầu, vui vẻ nói: “Ba nó có thời gian sẽ đến thăm anh Thừa Khiếu.”
Ông cụ Hồ nhìn bạn già như thế thì càng thêm đau lòng.
Đúng lúc này, Hồ Đào dẫn một đoàn chuyên gia đi vào thương lượng chuyện phẫu thuật.
Ông cụ hơi ngạc nhiên. Sao Hồ Đào có thể liên lạc được với những chuyên gia quốc tế vô cùng nổi tiếng này?
Bà cụ Hồ đã nhận ra một chuyên gia ngày hôm qua. Một số thuốc thông minh của bà là do chú này cho nên ngoẹo đầu qua, hỏi: “Chú ơi, chú đến kê thuốc thông minh cho anh Thừa Khiếu sao ạ?”
Trước bao nhiêu người thế này, Hồ Đào cảm thấy hơi mất mặt nên kéo lấy bà cụ, cau mày với vẻ kìm nén.
Bà cụ quay đầu qua, nhìn thấy dáng vẻ cau mày này của anh bèn vô thức cảm nhận được mình đã làm sai điều gì, sợ anh không vui nên lùi ra sau né tránh. Đương nhiên ông cụ Hồ cũng đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lập tức tái mét.
Qua một lúc, bà cụ lại quên mất chuyện khi nãy, vô cùng nghiêm túc lắng nghe các chuyên gia nói. Tuy hoàn toàn không hiểu gì nhưng thỉnh thoảng bà vẫn gật đầu, rất phối hợp với họ.
Ông cụ Hồ vẫn luôn nắm tay bà. Dù trong lòng có nặng nề thế nào, mỗi khi bà quay lại nhìn thì ông sẽ cười với bà khiến bà lập tức tươi cười vui vẻ.
Khi các chuyên gia định ra ngoài, bà cụ Hồ lập tức đứng dậy đi theo, nói: “Bác sĩ ơi, anh Thừa Khiếu còn có vài chỗ chưa nghe hiểu, anh ấy nhờ cháu hỏi…”
Các chuyên gia nhìn ông cụ Hồ và Hồ Đào, hình như hiểu ra điều gì nên dẫn bà cụ ra ngoài cửa phòng quan sát. Chuyên gia dẫn đầu đã năm sáu mươi tuổi, hiền hòa cười hỏi bà: “Có chỗ nào nghe chưa hiểu?”
Hồ Đào thấy họ ra ngoài thì lên tiếng. “Ba, ba cảm thấy những chuyên gia này thế nào?”
Anh đã tra được họ đều là những chuyên gia nổi tiếng thế giới, nhưng đều tụ hội về đây thì thật là trùng hợp.
Ông cụ Hồ lập tức tắt nụ cười, thở dài một hơi, hỏi: “Ba hôn mê bao lâu rồi?”
Hồ Đào thành thật trả lời: “Hai tháng rồi.”
“Hai tháng không gặp, anh trở nên oai phong quá nhỉ, ngay cả mẹ anh mà cũng sợ anh.” Giọng ông lạnh như băng, ánh mắt sắc bén cắm thẳng vào người Hồ Đào.
Trước khi nghỉ hưu, ông cụ là giáo sư đại học, còn là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực vật lý lượng tử. Bởi vì quá nghiêm khắc nên rất nhiều sinh viên dù đã tốt nghiệp ra trường, mỗi khi nghe đến ba chữ Hồ Thừa Khiếu là cũng bất giác rùng mình.
Hồ Đào không hiểu sao ba lại nói như thế. Nhìn khuôn mặt gầy gò vì nằm viện suốt hai tháng của cha mình, Hồ Đào hít sâu một hơi, lên tiếng giải thích: “Ba, ba hiểu lầm rồi. Mẹ chỉ không nhận ra con mà thôi chứ không hề sợ con.”
Người đã từng yêu thương chiều chuộng anh nhất, sau khi hôn mê tỉnh lại bèn dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh, hỏi anh là ai.
Ông cụ Hồ nhìn bạn già đang trò chuyện với chuyên gia rất vui vẻ bên kia, nói: “Mẹ anh bây giờ giống như một đứa trẻ, ai tốt với bà ấy thì bà ấy sẽ không sợ.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hồ Đào bỗng siết chặt lại, anh cúi đầu, che giấu cảm xúc của mình, nói: “Ba, bây giờ không nói đến chuyện này, mai ba làm phẫu thuật rồi.”
“Chính vì mai làm phẫu thuật nên bây giờ phải nói cho rõ ràng. Đúng lúc ba có vài chuyện cần nói với anh.”
“Ba nói đi ạ.” Điện thoại của Hồ Đào lại reo lên, anh nhấn nút tắt cuộc gọi.
Ông cụ Hồ nhìn bạn già của mình. Bà đang trò chuyện rất vui vẻ, khác hẳn với vẻ rụt rè khi đứng cạnh Hồ Đào. Ông nhìn con trai mình, trách mắng: “Có khi nào các anh chịu cười nói vui vẻ, kiên nhẫn lắng nghe mẹ anh không?”
Vợ ông trước nay rất nhạy cảm trước những cảm xúc của người khác. Nếu không phải bình thường khiến bà nhận quá nhiều năng lượng tiêu cực thì sẽ không sợ một người đến thế.
Ánh mắt ông sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tất cả khiến Hồ Đào luống cuống dời mắt đi.
Ông cụ vừa đau lòng vừa thất vọng. Đau lòng cho bạn già của mình, thất vọng vì con trai mình.
Ông thở dài một hơi. “Ba đã quyết định rồi. Nếu anh còn xem ta là cha thì tìm giúp ba hai người làm vào đây.” Ý của ông là để bà ở lại bệnh viện với mình.
“Ba, ngày mai ba làm phẫu thuật, sao có thể chăm sóc mẹ được? Bệnh viện đông người, tình hình của mẹ không thích hợp ở lại đây.”
Ông cụ Hồ không quan tâm đến những lời này. Ông nhìn người đàn ông trung niên râu ria lún phún, vừa tức giận vừa uất ức trước mặt mình. Khi nào thì chàng thiếu niên khiến ông bà tự hào đã trở nên thế này?
Ông nhìn đứa con trai trước mặt, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Sau khi cha họ mất tích, hai người bèn từ bỏ công việc trước kia của mình, dốc sức ngiên cứu về cõi hư vô. Họ đã tìm ra được ít manh mối, nhưng manh mối ấy lại thuộc về lĩnh vực vật lý lượng tử. Những gì họ biết về vật lý là kiến thức hồi ấp 3, hai người không cam tâm nên chuẩn bị ôn thi cao học.
Lúc ấy họ không hề nghĩ đến chuyện sẽ có một đứa trẻ bởi vì áp lực học tập quá lớn.
Mỗi ngày, sáu giờ sáng là họ đến trường, xếp hàng đợi trước thư viện chờ mở cửa. Một sáng nọ, trên đường đi ngang qua ký túc xá, họ nghe có tiếng kêu khe khẽ như tiếng mèo con trong thùng rác bên cạnh.
Ông vội, muốn đi luôn nhưng Chúc Chúc lại nói trời lạnh thế này, nếu không cho mèo con vào phòng thì nó sẽ không sống được.
Hai người đi tới mở thùng rác ra thì mới phát hiện bên trong có một đứa trẻ sơ sinh được bọc qua loa trong một tấm drap, đứa bé này trông ốm yếu hơn những đứa trẻ khác nhiều. Trên drap còn có vết máu, xem ra là vừa ra đời không lâu. Mặt đứa bé bầm tím lại, khóc bé tí như mèo kêu.
Họ đưa nó đến bệnh viện, bệnh viện nói nó sinh non lại bị nhiễm lạnh, e là sẽ để lại di chứng. Vì có di chứng lại oặt oẹo, trông có vẻ sẽ không sống lâu nên họ không thể tìm được người chịu nhận nuôi nó.
Lúc đó họ vừa bắt đầu học vật lý để thi cao học, mỗi ngày bận đến nỗi uống nước còn không có thời gian thế mà vẫn chịu được áp lực đó, vừa ôn thi cao học vừa chăm sóc đứa bé, đến khi qua giai đoạn đó là gầy đi gần chục ký, cuối cùng nuôi đứa bé lúc sinh ra chỉ có hơn hai ký thành một cục mỡ bụ bẫm.
Chớp mắt, nó đã lớn thế rồi.
Vừa nhét vào, bà liền nghe y tá nói ông cụ đã tỉnh lại. Bà ngước đầu lên, nheo mắt lại, đưa ngón tay lên miệng, suỵt khẽ một tiếng, ép giọng thật khẽ, nói: “Không được gọi như vậy. Anh Thừa Khiếu chỉ bị bệnh mà thôi, gọi anh ấy là cụ ông thì anh ấy sẽ rất buồn đó.”
Theo bà, cụ ông và ông cụ chắc chắn là giống nhau.
Y tá ngẩn ra. Chị ta cũng biết tình hình của hai người nên bỗng thấy đau lòng, bèn lên tiếng đáp: “Cháu biết rồi, lần sau sẽ nhớ ạ.”
Hồ Đào cũng thấy lòng chua xót. Anh quay lại giúp mẹ mặc đồ bảo hộ, sau đó dắt mẹ vào phòng bệnh.
Vừa bước vào, điều bà cụ Hồ nhìn thấy đầu tiên là anh Thừa Khiếu đang ngồi trên giường bệnh, giơ tay ra với bà. Khác với anh Thừa Khiếu hôm qua, anh Thừa Khiếu hôm nay đã cười với bà.
Bà lão bèn chớp mắt, sau đó vui vẻ chạy đến. Nói là chạy thôi chứ thực tế thì chân chỉ bước nhanh hơn bình thường, chưa thể gọi là chạy.
Ông cụ Hồ nhìn thấy người bạn già xưa nay vốn tao nhã của mình chạy tới thì lòng cay cay. “Em chậm lại, đừng vội, anh ở đây mà.”
Bà cụ đã đến gần, nghe anh Thừa Khiếu bảo mình chậm lại giống ba thì càng thêm vui vẻ. Bà nắm bàn tay ông đang giơ ra, ngọt ngào nói: “Anh Thừa Khiếu, anh tỉnh rồi à.”
Ông cụ lập tức nhìn thấy cục u trên trán bà. “Chỗ này bị sao thế?”
Người có tuổi rồi, đụng đâu cũng dễ bị sưng, lại khó xẹp, có bôi thuốc gì cũng không mấy hiệu quả.
Bà đưa tay sờ lên cục u trên trán mình rồi bĩu môi, ấm ức trả lời: “Lúc em cúi xuống nhặt điện thoại, cái bàn nó đụng em.”
Ông cụ Hồ nghe được câu trả lời này bèn ngây ra một lúc rồi cảm thấy có gì bất thường. Bạn già đột nhiên gọi ông là anh Thừa Khiếu, cách xưng hô này chỉ lúc nhỏ mới gọi thế. Nhìn kỹ lại, trên mặt của bà đã không còn vẻ ung dung nho nhã như trước mà mang theo sự non nớt ngây ngô của trẻ con.
Ông cụ lập tức ý thức được điều gì. Lúc trước ở phòng thí nghiệm, thí nghiệm của họ thất bại khiến ông ngất đi, như vậy vợ ông không thể không bị ảnh hưởng. Bàn tay vốn đang nắm tay bà bỗng run lên, ông muốn nói gì đó nhưng cổ họng như có gì nghẹn lại, không nói nên lời.
Bà cụ Hồ vốn rất nhạy cảm, tưởng rằng vì bị bệnh nên anh Thừa Khiếu mới muốn khóc nên vội ôm lấy ông, trịnh trọng nói: “Anh Thừa Khiếu, lát nữa bác sĩ sẽ đến khám. Bác sĩ rất lợi hại, chắc chắn sẽ chữa được cho anh.”
Lúc bà cụ bị đụng trúng đầu, Kim Sân dẫn bà đi khám bác sĩ đã nói như vậy.
Ông cụ Hồ ừ một tiếng, sau đó bịt hai tai của bà lại, nhìn đứa con trai ở đằng sau, cố nén cơn đau lòng, hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Ông cứ tưởng bà bị đụng trúng đầu nên mới bị như vậy. Hồ Đào do dự một chút. Tình cảm của ba mẹ rất khắng khít, anh cố gắng nói khéo léo nhất có thể. “Ba hôn mê mãi không tỉnh lại, mẹ ngất đi một lúc thì tỉnh nhưng không nhớ gì cả, dạo này còn hay chạy ra ngoài tìm một người cha không tồn tại nào đó.”
Ông cụ nhìn đứa con mặt như đưa đám của mình, thở dài một hơi, nói: “Ba biết rồi, con ra ngoài trước đi.”
Hồ Đào do dự một lát, đúng lúc điện thoại reo lên, là người của công ty gọi đến.
Hồ Đào ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh nghe máy, đầu bên kia lên tiếng: “Anh Hồ à, không phải tôi không thông tình đạt lý, có điều anh cũng biết quy định của công ty ta rồi đấy.” Người kia vốn là đồng nghiệp của anh, bây giờ đã thăng chức thành cấp trên của anh.
Hồ Đào nắm chặt điện thoại, khó khăn lắm mới nói được một câu: “Tôi biết rồi.”
Trong phòng, ông cụ Hồ xoa đầu bạn già, mắt hơi ươn ướt, không nhịn được bèn ôm chặt lấy bà.
Bà cụ ngoan ngoãn để ông ôm, hỏi nhỏ: “Anh Thừa Khiếu, sao lúc nãy anh bịt tai của em lại?”
Giọng ông lão nghe hơi run run: “Bởi vì tai của Chúc Chúc trông rất lạnh. Lần sau ra ngoài nhớ mang theo đồ giữ ấm tai nhé.”
Bà gật đầu, nói với giọng mong đợi. “Là cái bằng lông, đeo trên tai phải không? Lúc đi nhà trẻ, em cũng nhìn thấy có nhiều bạn đeo nó trông rất đẹp.”
Ông cụ gật đầu. “Chính là cái đó. Em có thích không?”
Bà cụ Hồ nheo mắt lại, trả lời: “Thích chứ. Để em nói ba mua cho em một cái.”
Ông lão vẫn nhìn cục u trên trán bà, không yên lòng hỏi: “Sao cái bàn lại đụng trúng em vậy? Đã khám bác sĩ chưa?”
Bà cụ Hồ xoa trán, từ từ nghĩ lại, sau đó mới nói: “Có lẽ là cái bàn không thích em cho nên mới đụng em. Ba em đã dạy bảo nó rồi, nó cũng đã xin lỗi em rồi.”
“Vậy có khám bác sĩ chưa?”
“Có khám bác sĩ rồi. Bác sĩ kê cho em nhiều thuốc thông minh lắm, mỗi ngày em đều uống ba lần, sau đó càng ngày càng thông minh nè.”
“Anh Thừa Khiếu, mỗi ngày anh cũng uống thuốc thông minh chứ?”
Ông cụ đau lòng xoa xoa trán cho bà, gật đầu bảo: “Ngày nào anh cũng uống.”
Bà cụ cười híp mắt, nhoài tới bên tai ông thì thầm: “Em có một bí mật này, anh phải hứa không được nói với ai khác thì em sẽ lén nói cho anh nghe.”
Ông cụ lập tức giơ tay lên bảo đảm. “Anh thề tuyệt đối sẽ không nói bí mật của em cho người khác.”
Bà nói khẽ bên tai ông. “Ba đã tìm đến em rồi.”
Ông cụ ngẩn ra một lát rồi lập tức nói: “Vậy thì tốt quá.” Ông biết thí nghiệm khi đó đã thất bại, họ chưa thể mở được cánh cửa không gian là đã bị một năng lượng cực lớn làm ngất đi.
Bà cụ Hồ ra sức gật đầu, vui vẻ nói: “Ba nó có thời gian sẽ đến thăm anh Thừa Khiếu.”
Ông cụ Hồ nhìn bạn già như thế thì càng thêm đau lòng.
Đúng lúc này, Hồ Đào dẫn một đoàn chuyên gia đi vào thương lượng chuyện phẫu thuật.
Ông cụ hơi ngạc nhiên. Sao Hồ Đào có thể liên lạc được với những chuyên gia quốc tế vô cùng nổi tiếng này?
Bà cụ Hồ đã nhận ra một chuyên gia ngày hôm qua. Một số thuốc thông minh của bà là do chú này cho nên ngoẹo đầu qua, hỏi: “Chú ơi, chú đến kê thuốc thông minh cho anh Thừa Khiếu sao ạ?”
Trước bao nhiêu người thế này, Hồ Đào cảm thấy hơi mất mặt nên kéo lấy bà cụ, cau mày với vẻ kìm nén.
Bà cụ quay đầu qua, nhìn thấy dáng vẻ cau mày này của anh bèn vô thức cảm nhận được mình đã làm sai điều gì, sợ anh không vui nên lùi ra sau né tránh. Đương nhiên ông cụ Hồ cũng đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt ông lập tức tái mét.
Qua một lúc, bà cụ lại quên mất chuyện khi nãy, vô cùng nghiêm túc lắng nghe các chuyên gia nói. Tuy hoàn toàn không hiểu gì nhưng thỉnh thoảng bà vẫn gật đầu, rất phối hợp với họ.
Ông cụ Hồ vẫn luôn nắm tay bà. Dù trong lòng có nặng nề thế nào, mỗi khi bà quay lại nhìn thì ông sẽ cười với bà khiến bà lập tức tươi cười vui vẻ.
Khi các chuyên gia định ra ngoài, bà cụ Hồ lập tức đứng dậy đi theo, nói: “Bác sĩ ơi, anh Thừa Khiếu còn có vài chỗ chưa nghe hiểu, anh ấy nhờ cháu hỏi…”
Các chuyên gia nhìn ông cụ Hồ và Hồ Đào, hình như hiểu ra điều gì nên dẫn bà cụ ra ngoài cửa phòng quan sát. Chuyên gia dẫn đầu đã năm sáu mươi tuổi, hiền hòa cười hỏi bà: “Có chỗ nào nghe chưa hiểu?”
Hồ Đào thấy họ ra ngoài thì lên tiếng. “Ba, ba cảm thấy những chuyên gia này thế nào?”
Anh đã tra được họ đều là những chuyên gia nổi tiếng thế giới, nhưng đều tụ hội về đây thì thật là trùng hợp.
Ông cụ Hồ lập tức tắt nụ cười, thở dài một hơi, hỏi: “Ba hôn mê bao lâu rồi?”
Hồ Đào thành thật trả lời: “Hai tháng rồi.”
“Hai tháng không gặp, anh trở nên oai phong quá nhỉ, ngay cả mẹ anh mà cũng sợ anh.” Giọng ông lạnh như băng, ánh mắt sắc bén cắm thẳng vào người Hồ Đào.
Trước khi nghỉ hưu, ông cụ là giáo sư đại học, còn là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực vật lý lượng tử. Bởi vì quá nghiêm khắc nên rất nhiều sinh viên dù đã tốt nghiệp ra trường, mỗi khi nghe đến ba chữ Hồ Thừa Khiếu là cũng bất giác rùng mình.
Hồ Đào không hiểu sao ba lại nói như thế. Nhìn khuôn mặt gầy gò vì nằm viện suốt hai tháng của cha mình, Hồ Đào hít sâu một hơi, lên tiếng giải thích: “Ba, ba hiểu lầm rồi. Mẹ chỉ không nhận ra con mà thôi chứ không hề sợ con.”
Người đã từng yêu thương chiều chuộng anh nhất, sau khi hôn mê tỉnh lại bèn dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh, hỏi anh là ai.
Ông cụ Hồ nhìn bạn già đang trò chuyện với chuyên gia rất vui vẻ bên kia, nói: “Mẹ anh bây giờ giống như một đứa trẻ, ai tốt với bà ấy thì bà ấy sẽ không sợ.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hồ Đào bỗng siết chặt lại, anh cúi đầu, che giấu cảm xúc của mình, nói: “Ba, bây giờ không nói đến chuyện này, mai ba làm phẫu thuật rồi.”
“Chính vì mai làm phẫu thuật nên bây giờ phải nói cho rõ ràng. Đúng lúc ba có vài chuyện cần nói với anh.”
“Ba nói đi ạ.” Điện thoại của Hồ Đào lại reo lên, anh nhấn nút tắt cuộc gọi.
Ông cụ Hồ nhìn bạn già của mình. Bà đang trò chuyện rất vui vẻ, khác hẳn với vẻ rụt rè khi đứng cạnh Hồ Đào. Ông nhìn con trai mình, trách mắng: “Có khi nào các anh chịu cười nói vui vẻ, kiên nhẫn lắng nghe mẹ anh không?”
Vợ ông trước nay rất nhạy cảm trước những cảm xúc của người khác. Nếu không phải bình thường khiến bà nhận quá nhiều năng lượng tiêu cực thì sẽ không sợ một người đến thế.
Ánh mắt ông sắc bén, giống như có thể nhìn thấu tất cả khiến Hồ Đào luống cuống dời mắt đi.
Ông cụ vừa đau lòng vừa thất vọng. Đau lòng cho bạn già của mình, thất vọng vì con trai mình.
Ông thở dài một hơi. “Ba đã quyết định rồi. Nếu anh còn xem ta là cha thì tìm giúp ba hai người làm vào đây.” Ý của ông là để bà ở lại bệnh viện với mình.
“Ba, ngày mai ba làm phẫu thuật, sao có thể chăm sóc mẹ được? Bệnh viện đông người, tình hình của mẹ không thích hợp ở lại đây.”
Ông cụ Hồ không quan tâm đến những lời này. Ông nhìn người đàn ông trung niên râu ria lún phún, vừa tức giận vừa uất ức trước mặt mình. Khi nào thì chàng thiếu niên khiến ông bà tự hào đã trở nên thế này?
Ông nhìn đứa con trai trước mặt, nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia.
Sau khi cha họ mất tích, hai người bèn từ bỏ công việc trước kia của mình, dốc sức ngiên cứu về cõi hư vô. Họ đã tìm ra được ít manh mối, nhưng manh mối ấy lại thuộc về lĩnh vực vật lý lượng tử. Những gì họ biết về vật lý là kiến thức hồi ấp 3, hai người không cam tâm nên chuẩn bị ôn thi cao học.
Lúc ấy họ không hề nghĩ đến chuyện sẽ có một đứa trẻ bởi vì áp lực học tập quá lớn.
Mỗi ngày, sáu giờ sáng là họ đến trường, xếp hàng đợi trước thư viện chờ mở cửa. Một sáng nọ, trên đường đi ngang qua ký túc xá, họ nghe có tiếng kêu khe khẽ như tiếng mèo con trong thùng rác bên cạnh.
Ông vội, muốn đi luôn nhưng Chúc Chúc lại nói trời lạnh thế này, nếu không cho mèo con vào phòng thì nó sẽ không sống được.
Hai người đi tới mở thùng rác ra thì mới phát hiện bên trong có một đứa trẻ sơ sinh được bọc qua loa trong một tấm drap, đứa bé này trông ốm yếu hơn những đứa trẻ khác nhiều. Trên drap còn có vết máu, xem ra là vừa ra đời không lâu. Mặt đứa bé bầm tím lại, khóc bé tí như mèo kêu.
Họ đưa nó đến bệnh viện, bệnh viện nói nó sinh non lại bị nhiễm lạnh, e là sẽ để lại di chứng. Vì có di chứng lại oặt oẹo, trông có vẻ sẽ không sống lâu nên họ không thể tìm được người chịu nhận nuôi nó.
Lúc đó họ vừa bắt đầu học vật lý để thi cao học, mỗi ngày bận đến nỗi uống nước còn không có thời gian thế mà vẫn chịu được áp lực đó, vừa ôn thi cao học vừa chăm sóc đứa bé, đến khi qua giai đoạn đó là gầy đi gần chục ký, cuối cùng nuôi đứa bé lúc sinh ra chỉ có hơn hai ký thành một cục mỡ bụ bẫm.
Chớp mắt, nó đã lớn thế rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook