Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần
-
Chương 11: Anh muốn ôm con gái
Sau khi đón con gái về, Kim Sân như trở lại những năm tháng trước kia, lúc đó con gái anh chỉ mới vài tuổi, những lúc anh làm việc sẽ len lén đi vào, sau đó bày đủ các loại hoa trái tìm được trong vườn lên bàn làm việc của anh.
Giống như bây giờ, trên bàn của anh đã để đầy những đóa hoa dại cùng với một mớ trái cây lạ màu đỏ
Còn con gái anh thì đang chậm rãi tìm gì đó.
Trước khi ăn cơm, Kim Sân dẫn con gái đi rửa tay. Bà cụ Hồ sợ làm ướt ống tay áo nên xắn tay lên thật cao, để lộ ra hai cánh tay khô đét.
Kim Sân vừa nhìn là giật mình. Trên cánh tay của con gái anh chằng chịt những vết sẹo. Có những vết kéo dài màu trắng, cũng có những vết lõm sâu như cái hố.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Kim Sân làm là điều tra cuộc sống của con gái, nhưng anh hoàn toàn không có ký ức về việc con bị thương.
Anh cau mày. Những vết sẹo này trông có vẻ như không phải một lần tạo thành, có vết đã khá lâu năm rồi, có vết thì chỉ vài năm đổ lại.
Bà cụ Hồ vẫn đang ngoan ngoãn rửa tay thì nghe ba hỏi: “Bé cưng, tay con bị sao thế này?”
Bà sờ lên tay mình, không hiểu lắm ba đang nói gì.
Kim Sân bỗng ý thức được con gái cũng không có những ý ức này.
Tối hôm đó Kim Sân đi tìm đứa cháu ngoại đang uống rượu với bạn bè nhưng Hồ Đào cũng chỉ biết cánh tay của ba mẹ thường được băng bó chằng chịt là do lúc thí nghiệm bất cẩn tạo thành.
Làm thí nghiệm? Kim Sân cảm thấy rất lạ. Lúc trước xem hồ sơ của con gái, anh không thấy có ghi là làm thì nghiệm gì.
Kim Sân nghĩ đến việc con gái bị thương khi mình không có ở đây là lòng lại phẫn nộ. Dù đã qua nhiều năm, anh vẫn sẽ không tha cho người ức hiếp con gái anh.
Trong phòng của con gái chỉ có một ít quần áo, đồ dưỡng da và mấy cuốn tạp chí. Thứ kỳ lạ duy nhất là một cái hộp cứu thương, bên trong ngoại trừ thuốc trị ngoại thương và dụng cụ sát trùng ra thì còn có chỉ may y tế.
Kim Sân nhíu mày. Anh vẫn không tra ra được gì. Anh bất giác ý thức được bao năm nay con gái mình sống cuộc sống của con người bình thường nhưng đồng thời nó và Hồ Thừa Khiếu cũng né tránh sự quản chế của Phép Tắc. Vì thế trong những gì mà anh tra ra được hoàn toàn không có chuyện con gái anh bị thương.
Kim Sân trắng tay ra về. Lúc về đến biệt thự, con gái còn ngủ. Bà vẫn ở trong phòng công chúa trước đây. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đầy những nếp nhăn của con. Là một người cha, tâm nguyện duy nhất của anh là mong con cả đời được hạnh phúc.
Trước kia anh từng nghe loài người có một câu nói: “Cha mẹ ngàn tuổi không bảo bọc được con trăm tuổi”. Lúc ấy anh cảm thấy khá vớ vẩn, anh nghĩ với năng lực của mình, anh có thể bảo đảm cho con cả đời không âu lo.
Sáng sớm hôm sau, Kim Sân dẫn con gái đến bệnh viện thăm Hồ Thừa Khiếu. Sau khi phẫu thuật thành công, Hồ Thừa Khiếu vẫn hôn mê, có lẽ phải một ngày nữa mới tỉnh lại. Trong lòng Kim Sân có không ít chuyện muốn hỏi con rể.
Sau khi trở về, bà cụ Hồ chơi trong vườn hoa, vườn trái cây. Kim Sân ngồi bên ngoài, ngước mắt nhìn con gái rồi cúi đầu tiếp tục truy tìm tín hiệu kia. Nhờ tín hiệu kia mà anh trở về với thế giới này. Nếu không đoán sai, nếu tìm được nó thì anh sẽ có thể liên lạc được với cha mình.
Kim Sân ngước đầu lên thì nhìn thấy con gái đang ngồi bên cánh cổng sắt nói chuyện với ai đó. Anh lắng tai nghe:
“Đây cũng là thuốc thông minh, còn hiệu quả hơn cả loại thuốc trước đây mà bà uống. Uống một viên là có thể trở nên thông minh rồi.”
Kim Sân chau mày, đứng dậy đi qua đó.
Anh chàng trẻ tuổi kia vẫn đang cao hứng thổi phồng: “Bà à, con thấy bà cũng thật lòng muốn có thuốc thông minh, người khác con bán 150 đồng một viên, còn bà con để giá hữu nghị, 100 đồng một viên.”
Anh ta rất vui vẻ. Hôm nay số mình khá may mắn, vừa bước ra đường là gặp được bà cụ này. Cả đám bọn họ đều biết có một bà lão bị bệnh alzheimer thường chạy đến nhà trẻ bên này, nói là đợi ba đón về. Càng buồn cười hơn là không biết làm thế nào mà bà lão chuồn được vào trong lâu đài, còn khăng khăng nói lâu đài này là nhà mình nên bị những người ở gần đây chế giễu khá lâu.
Câu chuyện khôi hài này vốn đã qua, nhưng họ lại nghe nói gần đây chủ nhân của tòa lâu đài này đã từ nước ngoài trở về, vì thế nó lại trở thành chuyện trà dư tửu hậu.
Bọn họ đều thích nghe những chuyện này, vì mỗi lần gặp được bà cụ này là lại kiếm được một mớ. Hôm nay câu chuyện của bà đã khác, nhưng anh ta vẫn lừa gạt được.
Có điều khi đang đợi bà lão đưa cặp cho mình thì anh ta bỗng cảm thấy trời hôm nay sao âm u quá. Vừa ngẩng đầu lên, anh ta bèn nhìn thấy người đàn ông đang sa sầm mặt đứng sau lưng bà cụ.
Anh chàng kia cảm thấy không ổn. Anh ta không biết đối phương đã nghe được những gì nhưng chẳng hiểu sao lập tức cảm thấy đây chắc chắn là chủ nhân của tòa lâu đài, vì thế vội nói: “Ừm… anh đừng giận, bà cụ này đầu óc có vấn đề, không phải cố tình lẻn vào đây đâu, tôi cũng đang khuyên bà ấy đi ra.”
Kim Sân cười lạnh: “Đây là nhà con bé, nó còn cần phải lẻn vào sao?”
Anh chàng kia ngẩn ra.
Bà cụ Hồ ngớ người một lát rồi ôm lấy ba mình. “Ba ơi ba, chú ấy có thuốc thông minh, chúng ta mua ít thuốc thông minh của chú ấy đi.”
Anh chàng kia bỗng thấy chột dạ, chân như nhũn ra. Họ đúng là có bán thuốc nhưng thật ra chỉ là ít thực phẩm chức năng, về phần nó chữa được gì thì phải xem người mua cần gì.
Chủ nhân của tòa nhà này xem ra không phải người dễ lừa gạt.
Anh chàng nuốt một ngụm nước bọt. Dù cách một cánh cổng sắt, anh ta vẫn cảm nhận được cảm giác áp bức toát ra từ người kia.
Bà cụ Hồ đợi mãi không được sự đồng ý của ba nên kéo cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Ba ơi ba, chúng ta mua ít thuốc thông minh đi. Trước kia con còn mua không ít thuốc ốc tù và.”
Kim Sân quay đầu qua, ôn hòa hỏi con gái: “Cái gì là thuốc ốc tù và?”
“Chính là…” Bà lão nheo mắt lại, nghĩ ngợi rồi đáp: “Ba ơi, ba có nhớ bài này không?”
“Ốc tù và thổi vù vù… Ba nghe được mau trở lại…”
“Uống thuốc ốc tù và rồi thì ba sẽ trở lại.” Bà cụ nghiêm túc giải thích cho ba hiểu.
Kim Sân vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa, thậm chí còn đưa tay xoa đầu con gái nhưng thật ra tay anh đang run run. Trong những gì Kim Sân tra ra được trước kia, hiển nhiên cũng không có việc này.
Còn bây giờ anh đã nhìn thấy cảnh tượng một đám trai trẻ không ngừng dụ dỗ con gái anh mua những thứ linh tinh, sau đó còn chế giễu con bé: “Không phải nói chứ bà lão này đúng là lắm tiền. Hy vọng bà ta cứ điên thế này, qua vài năm nữa nói không chừng tôi có tiền đặt cọc nhà.”
Kim Sân cụp mắt, dịu dàng nói với con: “Sau này ba sẽ không chạy lung tung nữa.”
Chàng trai kia thấy cảnh này, lòng thầm nghĩ không hay rồi. Đương nhiên anh ta sẽ không thật sự cho rằng chủ nhân tòa nhà này là cha của bà lão kia, nhưng anh ta biết chắc chắn đó là người thân của bà cụ, hơn nữa còn là quan hệ rất thân thiết, nếu không sao lại tử tế với một bà già si ngốc như thế.
Anh ta là người đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Trước đây cũng có người nhà của những cụ già bị anh ta lừa bắt trả lại tiền nhưng chưa bao giờ thành công, vậy mà bây giờ anh ta lại cắn răng, chủ động nói: “Xin lỗi, tôi sẽ trả tiền lại cho anh!”
Kim Sân nghe được câu này, ngước đầu lên, tiện tay bịt hai tai con gái lại, sau đó nở nụ cười với anh chàng kia. Rõ ràng là anh đang cười nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ mà lạnh như băng tuyết, giọng cũng trở nên xa xôi hư vô: “Cậu tên là Trần Đông. Tiền không cần trả lại tôi vì dù gì lát nữa cậu cũng cần nó thanh toán thuốc men. Con gái tôi không nhận lời xin lỗi, không nhận hoàn tiền. Về phần những người khác, đó là lựa chọn của họ.”
Sau khi nói xong, Kim Sân thả tay ra, nói với con gái: “Cậu ấy phải đến bệnh viện mua thuốc thông minh. Chúng ta vào nhà, lát nữa ba làm món tôm cho con ăn được không?”
Bà cụ Hồ vốn còn định mua thuốc thông minh nhưng nghe được có tôm thì lập tức quên ngay, vui vẻ nói: “Ba ơi ba, con thích ăn tôm lắm.”
Anh chàng bán thuốc thấy họ đi rồi bèn ngẩn ra, vẫn không ngờ là mình lại tránh được một kiếp. Nếu tất cả những người có tiền đều chỉ hăm dọa như người này thì tốt biết mấy!
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe có người nguyền rủa mình lấy tiền bán thuốc đi mua thuốc, anh ta chỉ từng nghe người ta rủa mình dùng tiến ấy mua quan tài thôi, trình độ này có là gì chứ.
Anh ta cười xùy một tiếng, hơi tiếc nuối vì mất đi một cơ hội kiếm tiền.
Ra khỏi khu nhà, phải xuống mười mấy bậc thang. Anh ta vừa giơ chân lên bèn cảm thấy hình như có gì đó đẩy mình một cái, sau đó mất thăng bằng ngã xuống…
Bên này, Kim Sân làm tôm cho con gái nhưng không dám để bà ăn nhiều.
Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ, Kim Sân không xuống phòng thí nghiệm ngầm mà đi ra khỏi lâu đài. Anh có một năng lực đặc biệt, chính là kiểm tra vết tích của thời không.
Mỗi một nơi đều có ký ức của riêng nó. Tuy chúng nó không phải là con người nhưng anh là thần, có thể nhìn thấy quá khứ mà chúng “ghi” lại.
Kim Sân đi trên con đường bị tuyết che phủ trong khu nhà, đến nhà trẻ mà con gái học khi nhỏ, nhẹ nhàng vung tay lên. Trước cửa nhà trẻ vốn không một bóng người lập tức có rất nhiều phụ huynh đứng xếp hàng, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Đương nhiên, chỉ có Kim Sân mới nhìn thấy cảnh này.
Kim Sân đưa mắt sang một góc, ở đó có một bà lão, bà đeo một chiếc cặp đã cũ, ngửa cổ lên nhìn hàng phụ huynh đang xếp thật dài, miệng cứ lẩm bẩm: “Sao ba còn chưa đến nhỉ.”
Khoảnh khắc ấy, tim Kim Sân như bị thứ gì đó bóp chặt. Anh cất bước, nhọc nhằn đi lên bậc thềm chỗ con gái. Bên cạnh, thỉnh thoảng lại có vài câu chen vào:
“Bà cụ đó thật đáng thương.”
“Haiz, bà ấy đã lớn tuổi như thế, ba bà ấy e là đã không còn nữa rồi, có đợi đến hết đời cũng không đợi được.”
Con gái anh lạnh đến xoa hai bàn tay vào nhau, cứ ngồi ở đó, ngửa mặt lên, nghiêm túc chờ đợi, đợi anh đến đón.
Kim Sân đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Ba đến đón con đây.”
Anh muốn ôm con gái mình, ôm con tất cả những ngày dài chờ đợi ba quay về.
Giống như bây giờ, trên bàn của anh đã để đầy những đóa hoa dại cùng với một mớ trái cây lạ màu đỏ
Còn con gái anh thì đang chậm rãi tìm gì đó.
Trước khi ăn cơm, Kim Sân dẫn con gái đi rửa tay. Bà cụ Hồ sợ làm ướt ống tay áo nên xắn tay lên thật cao, để lộ ra hai cánh tay khô đét.
Kim Sân vừa nhìn là giật mình. Trên cánh tay của con gái anh chằng chịt những vết sẹo. Có những vết kéo dài màu trắng, cũng có những vết lõm sâu như cái hố.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Kim Sân làm là điều tra cuộc sống của con gái, nhưng anh hoàn toàn không có ký ức về việc con bị thương.
Anh cau mày. Những vết sẹo này trông có vẻ như không phải một lần tạo thành, có vết đã khá lâu năm rồi, có vết thì chỉ vài năm đổ lại.
Bà cụ Hồ vẫn đang ngoan ngoãn rửa tay thì nghe ba hỏi: “Bé cưng, tay con bị sao thế này?”
Bà sờ lên tay mình, không hiểu lắm ba đang nói gì.
Kim Sân bỗng ý thức được con gái cũng không có những ý ức này.
Tối hôm đó Kim Sân đi tìm đứa cháu ngoại đang uống rượu với bạn bè nhưng Hồ Đào cũng chỉ biết cánh tay của ba mẹ thường được băng bó chằng chịt là do lúc thí nghiệm bất cẩn tạo thành.
Làm thí nghiệm? Kim Sân cảm thấy rất lạ. Lúc trước xem hồ sơ của con gái, anh không thấy có ghi là làm thì nghiệm gì.
Kim Sân nghĩ đến việc con gái bị thương khi mình không có ở đây là lòng lại phẫn nộ. Dù đã qua nhiều năm, anh vẫn sẽ không tha cho người ức hiếp con gái anh.
Trong phòng của con gái chỉ có một ít quần áo, đồ dưỡng da và mấy cuốn tạp chí. Thứ kỳ lạ duy nhất là một cái hộp cứu thương, bên trong ngoại trừ thuốc trị ngoại thương và dụng cụ sát trùng ra thì còn có chỉ may y tế.
Kim Sân nhíu mày. Anh vẫn không tra ra được gì. Anh bất giác ý thức được bao năm nay con gái mình sống cuộc sống của con người bình thường nhưng đồng thời nó và Hồ Thừa Khiếu cũng né tránh sự quản chế của Phép Tắc. Vì thế trong những gì mà anh tra ra được hoàn toàn không có chuyện con gái anh bị thương.
Kim Sân trắng tay ra về. Lúc về đến biệt thự, con gái còn ngủ. Bà vẫn ở trong phòng công chúa trước đây. Anh ngắm nhìn khuôn mặt đầy những nếp nhăn của con. Là một người cha, tâm nguyện duy nhất của anh là mong con cả đời được hạnh phúc.
Trước kia anh từng nghe loài người có một câu nói: “Cha mẹ ngàn tuổi không bảo bọc được con trăm tuổi”. Lúc ấy anh cảm thấy khá vớ vẩn, anh nghĩ với năng lực của mình, anh có thể bảo đảm cho con cả đời không âu lo.
Sáng sớm hôm sau, Kim Sân dẫn con gái đến bệnh viện thăm Hồ Thừa Khiếu. Sau khi phẫu thuật thành công, Hồ Thừa Khiếu vẫn hôn mê, có lẽ phải một ngày nữa mới tỉnh lại. Trong lòng Kim Sân có không ít chuyện muốn hỏi con rể.
Sau khi trở về, bà cụ Hồ chơi trong vườn hoa, vườn trái cây. Kim Sân ngồi bên ngoài, ngước mắt nhìn con gái rồi cúi đầu tiếp tục truy tìm tín hiệu kia. Nhờ tín hiệu kia mà anh trở về với thế giới này. Nếu không đoán sai, nếu tìm được nó thì anh sẽ có thể liên lạc được với cha mình.
Kim Sân ngước đầu lên thì nhìn thấy con gái đang ngồi bên cánh cổng sắt nói chuyện với ai đó. Anh lắng tai nghe:
“Đây cũng là thuốc thông minh, còn hiệu quả hơn cả loại thuốc trước đây mà bà uống. Uống một viên là có thể trở nên thông minh rồi.”
Kim Sân chau mày, đứng dậy đi qua đó.
Anh chàng trẻ tuổi kia vẫn đang cao hứng thổi phồng: “Bà à, con thấy bà cũng thật lòng muốn có thuốc thông minh, người khác con bán 150 đồng một viên, còn bà con để giá hữu nghị, 100 đồng một viên.”
Anh ta rất vui vẻ. Hôm nay số mình khá may mắn, vừa bước ra đường là gặp được bà cụ này. Cả đám bọn họ đều biết có một bà lão bị bệnh alzheimer thường chạy đến nhà trẻ bên này, nói là đợi ba đón về. Càng buồn cười hơn là không biết làm thế nào mà bà lão chuồn được vào trong lâu đài, còn khăng khăng nói lâu đài này là nhà mình nên bị những người ở gần đây chế giễu khá lâu.
Câu chuyện khôi hài này vốn đã qua, nhưng họ lại nghe nói gần đây chủ nhân của tòa lâu đài này đã từ nước ngoài trở về, vì thế nó lại trở thành chuyện trà dư tửu hậu.
Bọn họ đều thích nghe những chuyện này, vì mỗi lần gặp được bà cụ này là lại kiếm được một mớ. Hôm nay câu chuyện của bà đã khác, nhưng anh ta vẫn lừa gạt được.
Có điều khi đang đợi bà lão đưa cặp cho mình thì anh ta bỗng cảm thấy trời hôm nay sao âm u quá. Vừa ngẩng đầu lên, anh ta bèn nhìn thấy người đàn ông đang sa sầm mặt đứng sau lưng bà cụ.
Anh chàng kia cảm thấy không ổn. Anh ta không biết đối phương đã nghe được những gì nhưng chẳng hiểu sao lập tức cảm thấy đây chắc chắn là chủ nhân của tòa lâu đài, vì thế vội nói: “Ừm… anh đừng giận, bà cụ này đầu óc có vấn đề, không phải cố tình lẻn vào đây đâu, tôi cũng đang khuyên bà ấy đi ra.”
Kim Sân cười lạnh: “Đây là nhà con bé, nó còn cần phải lẻn vào sao?”
Anh chàng kia ngẩn ra.
Bà cụ Hồ ngớ người một lát rồi ôm lấy ba mình. “Ba ơi ba, chú ấy có thuốc thông minh, chúng ta mua ít thuốc thông minh của chú ấy đi.”
Anh chàng kia bỗng thấy chột dạ, chân như nhũn ra. Họ đúng là có bán thuốc nhưng thật ra chỉ là ít thực phẩm chức năng, về phần nó chữa được gì thì phải xem người mua cần gì.
Chủ nhân của tòa nhà này xem ra không phải người dễ lừa gạt.
Anh chàng nuốt một ngụm nước bọt. Dù cách một cánh cổng sắt, anh ta vẫn cảm nhận được cảm giác áp bức toát ra từ người kia.
Bà cụ Hồ đợi mãi không được sự đồng ý của ba nên kéo cánh tay anh, nghiêm túc nói: “Ba ơi ba, chúng ta mua ít thuốc thông minh đi. Trước kia con còn mua không ít thuốc ốc tù và.”
Kim Sân quay đầu qua, ôn hòa hỏi con gái: “Cái gì là thuốc ốc tù và?”
“Chính là…” Bà lão nheo mắt lại, nghĩ ngợi rồi đáp: “Ba ơi, ba có nhớ bài này không?”
“Ốc tù và thổi vù vù… Ba nghe được mau trở lại…”
“Uống thuốc ốc tù và rồi thì ba sẽ trở lại.” Bà cụ nghiêm túc giải thích cho ba hiểu.
Kim Sân vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa, thậm chí còn đưa tay xoa đầu con gái nhưng thật ra tay anh đang run run. Trong những gì Kim Sân tra ra được trước kia, hiển nhiên cũng không có việc này.
Còn bây giờ anh đã nhìn thấy cảnh tượng một đám trai trẻ không ngừng dụ dỗ con gái anh mua những thứ linh tinh, sau đó còn chế giễu con bé: “Không phải nói chứ bà lão này đúng là lắm tiền. Hy vọng bà ta cứ điên thế này, qua vài năm nữa nói không chừng tôi có tiền đặt cọc nhà.”
Kim Sân cụp mắt, dịu dàng nói với con: “Sau này ba sẽ không chạy lung tung nữa.”
Chàng trai kia thấy cảnh này, lòng thầm nghĩ không hay rồi. Đương nhiên anh ta sẽ không thật sự cho rằng chủ nhân tòa nhà này là cha của bà lão kia, nhưng anh ta biết chắc chắn đó là người thân của bà cụ, hơn nữa còn là quan hệ rất thân thiết, nếu không sao lại tử tế với một bà già si ngốc như thế.
Anh ta là người đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Trước đây cũng có người nhà của những cụ già bị anh ta lừa bắt trả lại tiền nhưng chưa bao giờ thành công, vậy mà bây giờ anh ta lại cắn răng, chủ động nói: “Xin lỗi, tôi sẽ trả tiền lại cho anh!”
Kim Sân nghe được câu này, ngước đầu lên, tiện tay bịt hai tai con gái lại, sau đó nở nụ cười với anh chàng kia. Rõ ràng là anh đang cười nhưng trong mắt lại không hề vui vẻ mà lạnh như băng tuyết, giọng cũng trở nên xa xôi hư vô: “Cậu tên là Trần Đông. Tiền không cần trả lại tôi vì dù gì lát nữa cậu cũng cần nó thanh toán thuốc men. Con gái tôi không nhận lời xin lỗi, không nhận hoàn tiền. Về phần những người khác, đó là lựa chọn của họ.”
Sau khi nói xong, Kim Sân thả tay ra, nói với con gái: “Cậu ấy phải đến bệnh viện mua thuốc thông minh. Chúng ta vào nhà, lát nữa ba làm món tôm cho con ăn được không?”
Bà cụ Hồ vốn còn định mua thuốc thông minh nhưng nghe được có tôm thì lập tức quên ngay, vui vẻ nói: “Ba ơi ba, con thích ăn tôm lắm.”
Anh chàng bán thuốc thấy họ đi rồi bèn ngẩn ra, vẫn không ngờ là mình lại tránh được một kiếp. Nếu tất cả những người có tiền đều chỉ hăm dọa như người này thì tốt biết mấy!
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe có người nguyền rủa mình lấy tiền bán thuốc đi mua thuốc, anh ta chỉ từng nghe người ta rủa mình dùng tiến ấy mua quan tài thôi, trình độ này có là gì chứ.
Anh ta cười xùy một tiếng, hơi tiếc nuối vì mất đi một cơ hội kiếm tiền.
Ra khỏi khu nhà, phải xuống mười mấy bậc thang. Anh ta vừa giơ chân lên bèn cảm thấy hình như có gì đó đẩy mình một cái, sau đó mất thăng bằng ngã xuống…
Bên này, Kim Sân làm tôm cho con gái nhưng không dám để bà ăn nhiều.
Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ, Kim Sân không xuống phòng thí nghiệm ngầm mà đi ra khỏi lâu đài. Anh có một năng lực đặc biệt, chính là kiểm tra vết tích của thời không.
Mỗi một nơi đều có ký ức của riêng nó. Tuy chúng nó không phải là con người nhưng anh là thần, có thể nhìn thấy quá khứ mà chúng “ghi” lại.
Kim Sân đi trên con đường bị tuyết che phủ trong khu nhà, đến nhà trẻ mà con gái học khi nhỏ, nhẹ nhàng vung tay lên. Trước cửa nhà trẻ vốn không một bóng người lập tức có rất nhiều phụ huynh đứng xếp hàng, tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Đương nhiên, chỉ có Kim Sân mới nhìn thấy cảnh này.
Kim Sân đưa mắt sang một góc, ở đó có một bà lão, bà đeo một chiếc cặp đã cũ, ngửa cổ lên nhìn hàng phụ huynh đang xếp thật dài, miệng cứ lẩm bẩm: “Sao ba còn chưa đến nhỉ.”
Khoảnh khắc ấy, tim Kim Sân như bị thứ gì đó bóp chặt. Anh cất bước, nhọc nhằn đi lên bậc thềm chỗ con gái. Bên cạnh, thỉnh thoảng lại có vài câu chen vào:
“Bà cụ đó thật đáng thương.”
“Haiz, bà ấy đã lớn tuổi như thế, ba bà ấy e là đã không còn nữa rồi, có đợi đến hết đời cũng không đợi được.”
Con gái anh lạnh đến xoa hai bàn tay vào nhau, cứ ngồi ở đó, ngửa mặt lên, nghiêm túc chờ đợi, đợi anh đến đón.
Kim Sân đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Ba đến đón con đây.”
Anh muốn ôm con gái mình, ôm con tất cả những ngày dài chờ đợi ba quay về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook