Vân Tĩnh Hảo lành sẹo quên đau, hứng phấn tiến tới, hôn lên môi của hắn, hắn chỉ cảm giác trên môi vừa nóng vừa tê dại, vì vậy không quá thõa mãn đổi khách làm chủ, hôn lại, hung hăng quấn chặt lấy nàng, cũng không biết ai mạnh hơn, cuối cùng răng môi quấn quít dây dưa, khó phân thắng bại rồi.

Rất lâu, Quân Thiếu Tần nếm hương xong, tựa vào trên giường, cánh tay đan chéo gối sau ót, bắt đầu chối không nhận: "Nàng cũng đừng vui mừng quá sớm, ta chỉ nói suy xét, cũng không có đồng ý với nàng." Hắn cười đến mặt mày đều chói lọi: "Vả lại phải xem ‘ biểu hiện ’ của nàng đã, nếu ‘ biểu hiện ’ tốt, chuyện này liền dễ thương lượng. . . . . ." Hắn bị nàng lừa lâu như vậy, nào có không "Trả thù" hay sao?

"Biểu hiện?"

Vân Tĩnh Hảo ngớ ngẩn, nhìn hắn, lại thấy trong mắt hắn tựa như dấy lên một ngọn lửa, nóng bỏng nhìn lên nhìn xuống đánh giá toàn bộ nàng, trong nháy mắt nàng liền hiểu rõ, tiếp theo trên mặt đỏ bừng lên, cúi đầu đến trước ngực, đôi tay khẽ run cởi áo khoác cho hắn, quần áo trong, sau đó là quần, đột nhiên bên trong có gì đó dựng thẳng lên ở trước mắt, nàng vừa nhìn, thân thể liền mềm nhũn, trong lòng hoảng hốt, liền hối hận, muốn chạy, nhưng sao Quân Thiếu Tần có thể để cho nàng chạy, một tay ôm nàng vào trong ngực. . . . . .

Một đêm này, trong Càn Nguyên điện tràn ngập tiếng chinh chiến sát phạt, hai cỗ thân thể không biết mệt mỏi quấn quít cùng nhau, tựa như mê muội liều chết triền miên, Vân Tĩnh Hảo "Biểu hiện" rất tốt, tốt đến mức khiến ngày hôm sau nàng liền không còn sức để rời giường, nhưng Quân Thiếu Tần lại chỉ cho nàng một câu: "Ta còn muốn suy xét một chút, đợi đến tối sẽ tiếp tục ‘ thương lượng ’."

Buổi tối còn phải tiếp tục? Kết quả Vân Tĩnh Hảo tức giận, không để ý đến hắn nữa!

Chờ hắn đi lâm triều, vốn Vân Tĩnh Hảo định ngủ cả một ngày, ai ngờ, mới vừa nằm xuống, đã có chuyện tìm tới.

Hôm nay lục cung vô chủ, bàn về vị phần (địa vị), đương nhiên là Vân Tĩnh Hảo chưởng quản chuyện lục cung, huống chi, Quân Thiếu Tần sớm có miệng vàng lời ngọc, hậu cung lấy Vân Tĩnh Hảo mà làm.

Chỉ là, chuyện chưởng quản lục cung này, cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Hôm nay mặc dù Tiêu gia đã mất thế, nhưng nữ nhân Tiêu gia ở hậu cung đã sớm lớn mạnh, không có Tiêu Dung Thiển, còn có ba phi Thục, Hiền, Đức, ba người nữ nhân này tự nhiên sẽ không để cho Vân Tĩnh Hảo sống những ngày dễ chịu.

Vì vậy, việc ngoài ý muốn rất nhanh liền phát sinh rồi.

Theo quy củ, mùa hè thì các cung đều muốn tiền phụ cấp nhiều hơn một chút, sử dụng làm chi phí giải nhiệt, về phần bao nhiêu tiền phụ cấp, theo cấp bậc Tần phi, thì đều có bất đồng, trước kia Tiêu Dung Thiển cùng Uyển Thục phi chủ sự thì không thể thiếu phải nhiều thêm chút bạc cho tỷ muội mình, hôm nay Vân Tĩnh Hảo làm chủ, dĩ nhiên là làm việc theo quy củ, tất cả tiền phụ cấp của ba phi là năm trăm lượng, tần trở lên thì tiền phụ cấp là ba trăm lượng, tần trở xuống thì tiền phụ cấp là một trăm lượng.

Sau khi bạc đến các nơi, ba phi thấy ít hơn ba trăm lượng so với năm trước, tức giận đến dậm chân, sáng sớm chạy tới Càn Nguyên điện nói rõ lí lẽ.

Vân Tĩnh Hảo thấy ba phi chạy có chút gấp, đầu đầy mồ hôi, liền gọi phòng ăn bưng chén canh ướp đá giải nóng vào, vốn là dùng đường ngó sen, táo đỏ, tuyết tai, hạnh nhân trộn lẫn với mật ong vụn băng chế thành đồ ngọt, ai ngờ, ba phi mới ăn, sắc mặt liền đen, miệng phun máu đen, ngàn cân treo sợi tóc!

Sau khi thái y chẩn bệnh, rốt cuộc nói là trúng độc, cũng may cứu trị kịp thời, mới bảo vệ được mạng của ba phi.

Ngày đó, chuyện này liền truyền khắp hậu cung, huyên náo không ai không biết, đều nói là trong canh của Vân Tĩnh Hảo có độc!

Khi chủ tử nô tài trong cung nói đến chuyện này thì sống động như thật, lấy một loại giọng điệu sợ hãi hòa lẫn hưng phấn nói: "Ngươi biết không? Buổi sáng hôm nay Hoàng quý phi suýt chút nữa thì lấy mạng của ba vị nương nương. . . . . ."

Vân Tĩnh Hảo nghe những lời đồn này, ngược lại không có để ở trong lòng, trong cung cuộc sống buồn khổ, tin đồn cũng là một loại phương thức cung nhân giải trừ tịch mịch, hoàng cung chính là như vậy, vĩnh viễn không thiếu khuyết lời đồn, ngươi càng giải thích, sợ rằng tội danh độc phụ kia, lại càng như ẩn như hiện ở trên đầu ngươi .

Cho nên, Vân Tĩnh Hảo lựa chọn tốt nhất là trầm mặc, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên đi ngủ thì đi ngủ.

Nhưng phiền toái cũng không chỉ có như thế.

Ban đầu, Tiêu Dung Thiển nghe Thẩm Thanh Nham nói xong, trước khi vạch trần Vân Tĩnh Hảo, liền tìm người tung ra lời đồn trong dân gian, nói Vân Tĩnh Hảo chính là Gia Cát Thanh Phượng, còn nói dường như Vân Tĩnh Hảo bệnh từ nhỏ, từ ăn cơm đổi thành uống thuốc, bảy tuổi năm đó, bệnh càng thêm nặng, tìm mọi cách mời thầy thuốc trị bệnh, cũng không thấy tốt lên, cuối cùng đến thở cũng không có, Thanh Bình hầu khóc lớn một trận, hạ lệnh chuẩn bị quan tài, sắp xếp tang sự cho nữ nhi, trải qua ba ngày chuẩn bị, đến ngày thứ bảy, gửi linh cửu tại Lan Nhược Tự, vốn dự định lựa chọn mang về nguyên quán an táng, thế nhưng trong một ngày một đêm, lại có người nhìn thấy Lan Nhược Tự bị mây mù yêu quái bao phủ trắng xóa, có đạo nhân vân du bốn phương biết huyền cơ, nói là có yêu hồ quấy phá, liền làm phép loại trừ sương mù.

Đợi mây mù yêu quái tản ra, mọi người xông vào trong chùa, không thấy yêu hồ, ngược lại nghe trong quan tài truyền đến tiếng xô đẩy, hình như có thứ gì đó muốn từ trong phá nắp mà ra, đợi quan tài mở ra vừa nhìn, Vân Tĩnh Hảo chết đã nhiều ngày rốt cuộc chết đi sống lại rồi!

Mọi người đều cho là không bình thường, không khỏi kinh sợ, đều nói Vân Tĩnh Hảo chính là yêu hồ biến ảo thành người!

Trong lòng Thanh Bình hầu cũng có sợ hãi, lúc này mới đưa nữ nhi đi xa đến quê nhà ở Khang thành, hiện giờ, Vân Tĩnh Hảo vào cung làm phi, pháp lực lại cao hơn một bậc so với Tô Đát Kỷ thời xưa, ban ngày hóa thân thành Gia Cát Thanh Phượng họa loạn triều cương, ban đêm lấy sắc dụ quân, chiếm đoạt ân sủng của Quân Vương, mê hoặc một đời anh chủ xoay quanh.

Sau khi lời đồn này truyền tới trong cung, mặt rồng của Quân Thiếu Tần giận dữ, Vân Tĩnh Hảo lại nở nụ cười: "Hồ ly tinh cũng không có gì không tốt, vừa đẹp như thiên tiên, lại khéo hiểu lòng người, còn có thể sống cực kỳ lâu, rất tốt."

Lúc này, trong tẩm điện ấm áp yên tĩnh, Quân Thiếu Tần nghiêm mặt ở dưới đèn lật xem công văn, Vân Tĩnh Hảo ở một bên bóc vỏ anh đào, đút tới trong miệng hắn, cười nói: "Tại sao còn tức giận?"

Quân Thiếu Tần ôm nàng đến trên đùi, cánh tay vòng qua hông của nàng, vẫn là miệng đen mặt đen, giống như đang cùng người đánh nhau: "Ta không thích người khác nói nàng như vậy, ta đã hạ chỉ, nếu lại có người yêu ngôn nữa, chém thẳng không tha!" d*đ$lê#q^y%d^[email protected]

Vân Tĩnh Hảo sững sờ, vội vàng trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn, quở trách cười nói: "Chàng cũng quá tức giận rồi, cũng không phải là việc gì ghê gớm, hôm nay còn xuống thánh chỉ như vậy, ngược lại càng chứng thực tội danh thiếp mị chủ."

Quân Thiếu Tần cũng nghĩ vậy, không khỏi cực kỳ ảo não, một mặt tức giận chính mình kích động, một mặt tức giận người tung những lời đồn kia .

Vân Tĩnh Hảo thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của hắn, bỗng nhiên cảm thấy hắn vừa buồn cười vừa đáng thương, trên mặt không tự chủ nở nụ cười, đôi tay ôm gáy của hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi của hắn, lúc hai môi chạm nhau, giống như ngọn lửa hoang dã cháy lan ra đồng cỏ, liên miên không dứt.

Rất lâu, hắn mới buông nàng ra, dụ dỗ nói: "Nghe lời, đi ngủ trước đi, sợ rằng đêm nay ta phải bận đến rất khuya."

Vân Tĩnh Hảo kiêu ngạo lắc đầu, ánh mắt nhu tình như nước cổ hoặc (cổ: con sâu độc, hoặc: mê hoặc) hắn: "Có chuyện gì, so với thiếp còn gấp hơn?"

Đôi tay của nàng vẫn quấn lấy hắn, môi đỏ mọng dọc theo gương mặt của hắn một đường hướng lên, khẽ cắn chặt vành tai của hắn, rốt cuộc ánh mắt của hắn mê loạn, hơi thở dần dần dồn dập, nàng lại chợt đẩy hắn ra, cười đến cặp mắt cong cong: "Hoàng thượng còn có công văn muốn xem, thiếp sẽ không quấy rầy hoàng thượng nữa!"

Quân Thiếu Tần than một tiếng.

Bị nàng chọc ghẹo như vậy, làm sao hắn còn tâm trí để xem công văn!

"Trước tiên vẫn là đi ngủ có vẻ quan trọng hơn!" Quân Thiếu Tần không quản nhiều như vậy rồi, liền đưa tay kéo Vân Tĩnh Hảo trở lại, một tay ôm ngang nàng lên, đôi môi đã sốt ruột khó nén hôn vào cần cổ của nàng, đi mấy bước thật nhanh vứt nàng lên trên giường, cả thân thể bao trùm lên.

Một đêm này, đẹp đến làm cho người ta nín thở, trong tẩm điện tràn ngập giọng nữ như chuông bạc, cùng với tiếng cười trầm thấp của nam tử, ai cam lòng đi vào giấc ngủ?

Chỉ là, coi như Quân Thiếu Tần thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không để ý tới những lời đồn kia nữa, nhưng đại thần trong triều cũng không thể ngồi yên không lý đến, nói Vân Tĩnh Hảo thành yêu hồ, chẳng phải Quân Thiếu Tần là hôn quân Kiệt Trụ hay sao? Chuyện liên quan đến thánh dự của hoàng thượng, chúng thần rối rít thượng tấu, khấu đầu thỉnh Quân Thiếu Tần rời xa Vân Tĩnh Hảo, để dập tắt lời đồn. Lại nói, hậu cung ân huệ cùng hưởng, mới là may mắn của xã tắc, phúc của thiên hạ.

Ai ngờ, Quân Thiếu Tần cũng là khư khư cố chấp, vẫn là chuyên sủng Vân Tĩnh Hảo, ai nói cũng không nghe, chỉ nói: "Trẫm địa vị cao quý, mà không thể nào tự do, loại đạo lý này, trẫm mới nghe lần đầu!"

Cứ như vậy, chúng thần náo loạn ở ngự tiền một lúc, quỳ một ngày, mục đích cũng không thể đạt tới, cuối cùng vẫn là trọng thần hai triều, tư lịch sâu nhất trong nội các hiện nay Đại học sĩ Ngụy Trinh góp ý với Quân Thiếu Tần, khuyên Quân Thiếu Tần đặc xá cho hoàng hậu, vẫn do chính vị Trung Cung hoàng hậu, chấp chưởng Phượng ấn, như vậy, người trong thiên hạ nhìn vào, Đế hậu hòa thuận như lúc ban đầu, hậu cung không phải là một mình Hoàng quý phi độc chiếm, nên lời đồn cũng không công tự phá rồi. Lại nói, hoàng hậu cũng không sai lầm lớn, mà cái gọi là sai lầm lớn chính là lập mưu giết phu quân hoặc bên trong thông đồng với ngoại triều và tội lớn họa quốc ương dân, cuối cùng thì Đế hậu vẫn là phu thê kết tóc, dù cho hoàng hậu không đức, cũng không nên tùy tiện bãi bỏ, nếu không, khó có thể giao phó với bách quan vạn dân.

Ngụy Trinh này từng là Thái Phó của thái tử, cũng chính là ân sư thụ nghiệp cho Quân Thiếu Tần, rất được Quân Thiếu Tần kính trọng, lời của hắn, Quân Thiếu Tần vẫn lắng nghe, chỉ lần này, tâm Quân Thiếu Tần giống như là ăn đòn cân sắt, khiển trách tại chỗ nói: "Hoàng hậu ở thâm cung, có tội lớn hay không, làm sao ngoại thần biết được? Huống chi, chuyện hậu cung là việc nhà của trẫm, há lại cho ngoại thần can thiệp?"

Nói một lát, thoáng chốc đến mặt mũi thầy trò thường ngày đều kéo xuống, làm Ngụy Trinh cũng không dám nhiều lời!

Mà chúng thần cũng thấy rõ rồi, hoàng thượng là thật muốn phế đi hoàng hậu, thay đổi lập Hoàng quý phi làm hậu!

Quần thần trong triều bị lời đồn này làm cho đứng ngồi không yên, trong lúc thần hồn nát thần tính, trong đế đô lại xảy ra một chuyện lớn.

Vào ban đêm một ngày, đại trạch Vân gia đột nhiên phát hỏa, cháy sạch đến miếng ngói cũng không lưu, Chu Nhan và Hà cô cô ở bên trong không rõ tung tích.

Quân Thiếu Tần vì không để cho Vân Tĩnh Hảo đau lòng, liền giấu kín chuyện này đến giọt nước không lọt, ngoài ra, hắn cũng có tính toán của mình, hắn sợ một khi Vân Tĩnh Hảo biết, liền nháo muốn xuất cung đi tìm người, đến lúc đó nếu hắn không để cho nàng đi, nàng lại hận hắn, thật sự là hậu hoạn vô cùng, vì vậy, hắn chỉ âm thầm sai người nghiêm tra chuyện này.

Mấy ngày này, bởi vì tâm tình Vân Tĩnh Hảo vui vẻ, thân thể tốt hơn nhiều, người cũng bảo dưỡng tốt hơn, cư nhiên mập lên không ít, thái y nói, nếu có thể tiếp tục điều dưỡng, mỗi ngày kiên trì ngâm mình tắm thuốc, dùng cái này để cho máu huyết lưu thông, sức lực dồi dào, rất nhanh nàng sẽ lại có con, chỉ là phải tránh lo âu tức giận.

Quân Thiếu Tần nhớ kỹ lời thái y nói, mỗi ngày nghĩ hết biện pháp dụ dỗ nàng vui vẻ, thuận theo nhõng nhẽo của nàng, ngay cả đám gánh hát diễn trò giúp vui trong dân gian hắn cũng phá lệ triệu kiến vào hoàng cung, lấy được nụ cười của nàng.

Chỉ là, trong gánh hát diễn trò giúp vui phần nhiều là nam tử, đi lại trong cung có nhiều bất tiện, Tiểu Thuận Tử liền phụng chỉ đưa bọn họ an bài ở Linh Hiền điện vắng vẻ, lại phái mười mấy thị vệ canh giữ ở bên ngoài. Lạc_Thần!dđ#lq^đôn

Ngày hôm đó thời tiết đẹp trời, trưởng công chúa chính thức dọn về hoàng cung ở.

Mặc dù Hàm Chương điện này bỏ trống nhiều năm, nhưng trước khi trưởng công chúa hồi cung, Vân Tĩnh Hảo liền phụng ý chỉ của Quân Thiếu Tần, sai người tu sửa qua điện các lần nữa, lại tự mình đến nội khố tìm không ít trân bảo lâu năm ra ngoài, trang trí trong trong ngoài ngoài thật lộng lẫy, chói lọi đến lóa mắt.

Trưởng công chúa rất là hài lòng, bởi vì vui vẻ, liền giữ Vân Tĩnh Hảo lại cùng nhau dùng cơm trưa, bảo Quân Niệm Sơ nói chuyện với Vân Tĩnh Hảo, chính nàng thì tự mình xuống bếp đi làm đồ ăn.

Không thể không nói, vẻ mặt và phong thái của Quân Niệm Sơ, càng lúc càng giống Vân Sơ năm đó rồi, Vân Tĩnh Hảo biết hiện nay hắn bái Ngụy Trinh làm sư phó (sư phụ) thụ nghiệp, liền hỏi hắn, cùng sư phó học ra sao?

Hắn liền đưa một quyển sách luận mình mới viết cho Vân Tĩnh Hảo coi, sách lược trị quốc viết rất lưu loát, khiến Vân Tĩnh Hảo than thở không dứt, khắp đáy lòng liền sinh ra mấy phần dịu dàng, nói mấy ngày nữa dẫn hắn cùng nhau trở về đại trạch Vân gia, đưa tất cả bộ sách thư họa A Cha lưu lại đều cho hắn, ai ngờ, hắn nghe xong, lại là một bộ dạng kinh ngạc: "Tỷ tỷ còn không biết sao?"

Vân Tĩnh Hảo sững sờ: "Biết cái gì?"

Quân Niệm Sơ thoạt nhìn hết sức đau lòng, nhìn nàng không biết trả lời như thế nào, lúc này, cũng là trưởng công chúa dẫn cung nhân bưng đồ ăn đi vào, sau khi đợi cung nhân lui ra, trong mắt nàng chợt có lệ quang chớp động, nói với giọng nghẹn ngào: "Mấy ngày trước đây, đại trạch Vân gia nổi lên hỏa hoạn, cả tòa nhà bị cháy sạch không còn một mảnh, cái gì cũng không còn. . . . . ."

"Hỏa hoạn?" Vân Tĩnh Hảo quả thật không thể tin được, hôm qua, Ngự Thiện Phòng trong cung làm bánh vàng*, nàng biết Hà cô cô và Chu Nhan cũng thích ăn, liền gọi Tiểu Thuận Tử mang một ít xuất cung, đưa đến đại trạch Vân gia, sau khi Tiểu Thuận Tử hồi cung còn nói, toàn bộ Vân gia đều mạnh khỏe!

Chẳng lẽ Tiểu Thuận Tử dám lừa nàng? Trong lòng nàng dần dần níu chặt, sau một lúc lâu mới nói: "Người ở bên trong giờ ở đâu?"

Trưởng công chúa trầm mặc chốc lát, kéo nàng ngồi ở bên cạnh mình, nói: "Các nàng đều có mệnh của các nàng, ngươi cũng đừng suy nghĩ, cũng đừng đi hỏi hoàng thượng, tránh chọc cho hoàng thượng mất hứng. . . . . ."

Đáp án mơ hồ không rõ như vậy, càng làm cho Vân Tĩnh Hảo sợ đến toát mồ hôi lạnh cả người: "Trưởng công chúa có lời gì không ngại nói thẳng, đến tột cùng Vân gia đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng công chúa lắc đầu một cái, thở dài nói: "Đứa nhỏ ngốc, ngươi vẫn chưa rõ sao? Các nàng là người thân cận nhất của ngươi, biết tất cả chuyện của ngươi, đương nhiên hoàng thượng không thể để cho các nàng sống trên đời, có câu, lòng người khó dò, không phải miệng tất cả mọi người đều kín đáo đáng tin cậy, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật. . . . . ."

Vân Tĩnh Hảo nghe lời này, thật lâu không thể nói, trong đầu mơ hồ có chút nổ vang, Quân Thiếu Tần vì diệt khẩu, giết Chu Nhan và Hà cô cô?

Điều này sao có thể? Quân Thiếu Tần đối với nàng tốt như vậy, tất cả nàng mong muốn, hắn đều đưa tay dâng tặng đến trước mặt nàng, mỗi một tâm nguyện của nàng, hắn đều thực hiện hết khả năng, hận không thể đưa nửa giang sơn đều cho nàng, làm sao hắn lại có thể làm ra chuyện tổn thương nàng?

Nhưng là. . . . . .

Vân Tĩnh Hảo thật không muốn nghĩ, nhưng ý niệm này vẫn xuất hiện rõ ràng.

Chuyện như thế này cùng Quân Thiếu Tần không có quan hệ, vậy tại sao hắn phải gạt nàng?

Trưởng công chúa thấy nàng có mấy phần tin, liền rèn sắt khi còn nóng nói: "Thủ đoạn của hoàng thượng có tàn nhẫn một chút, nhưng làm như vậy, cũng là biện pháp bảo đảm tốt nhất, ta nghe nói, vì để không sơ hở tý nào, người phóng hỏa trói chặt tay các nàng, buộc chặt ở trong phòng, lại đặt thuốc nổ trên người các nàng, cùng nhau nổ, liền nổ họ thành một đống máu thịt mơ hồ, đợi đến lúc Kinh Triệu Duẫn dẫn người chạy đến, cũng không phân rõ cái nào là da thịt bị đốt cháy, cái nào là bụi bặm gạch đất rồi. . . . . ."

Cùng nhau nổ, liền nổ họ thành một đống máu thịt mơ hồ ———– đây là trường hợp thảm thiết bực nào!

Quả nhiên, Vân Tĩnh Hảo nghe đến câu này, nước mắt liền chảy xuống, an tĩnh giống như hai khe suối trong vắt, thấy nàng như thế, trưởng công chúa càng muốn nói tường tận hơn nữa, nhất định phải làm cho Vân Tĩnh Hảo vừa nhắm mắt, thì trong đầu tất cả đều là thảm trạng của Chu Nhan và Hà cô cô, chỉ có như vậy, trong lòng nàng mới có thể hận, mới có thể hạ quyết tâm rời khỏi Quân Thiếu Tần! Lạc_Thầ[email protected]#đ%lê!qu^y*d^n?

Trưởng công chúa lại nói rất nhiều, Vân Tĩnh Hảo trầm mặc lắng nghe, dường như qua rất lâu, lại giống như chỉ là trong một nháy mắt, chợt nàng nhìn trưởng công chúa, ánh mắt chuyển thành đề phòng: "Nếu hoàng thượng muốn giết người diệt khẩu, chắc chắn sẽ làm hết sức bí ẩn, làm sao trưởng công chúa lại biết được cặn kẽ như thế?" Mặc dù nàng đau đớn công tâm, nhưng cũng không phải là người ngu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng lời trưởng công chúa nói.

Trưởng công chúa không có chút chột dạ nào, liền mở miệng nói: "Trong cung này nơi nào không có tai mắt của ta nằm vùng? Hoàng thượng muốn làm cái gì, sao có thể lừa gạt được ta? Huống chi, Kinh Triệu Duẫn cùng ta vốn có giao tình, Vân gia vừa xảy ra chuyện, trước tiên hắn liền sai người đón ta qua, đáng tiếc, vẫn là đã chậm, ta đến được chỗ đấy, chỉ tìm được hai món đồ này. . . . . ." Nàng lấy từ trong tay áo ra một khối kim bài cùng một cây trâm ngọc*, sau khi đưa cho Vân Tĩnh Hảo, tiếp tục nói: "Kim bài này là vật tùy thân của hoàng thượng, có thể thấy được, nhất định là hoàng thượng đã đến hiện trường, về phần cây trâm ngọc này, ngược lại không biết là của ai. . . . . ."

Cây trâm ngọc này, là của Chu Nhan, là di vật mẫu thân Chu Nhan để lại cho nàng, nàng vẫn mang ở trên người, hôm nay chỉ thấy cây trâm, không thấy người, có thể thấy được thật sự là đã xảy ra chuyện.

Vân Tĩnh Hảo không có nói chuyện, thất hồn lạc phách đứng dậy, cả người trở nên hỗn loạn, từ từ đi ra ngoài.

Thấy nàng đi xa, Quân Niệm Sơ mới nói: "Dường như tỷ tỷ tin."

Trưởng công chúa khẽ gật đầu, ung dung tự nhiên, mới vừa rồi thương tâm khổ sở thật giống như hoàn toàn chưa từng xuất hiện trên người nàng: "A Hảo là ta nhìn lớn lên, đứa nhỏ này, quá nặng tình thân, tính tình lại bướng bỉnh, một khi trong lòng nàng có hoài nghi, mặc kệ Quân Thiếu Tần giải thích thế nào, nàng đều sẽ không tin. . . . . ." Nụ cười của nàng sâu hơn, giống như đắc chí vừa lòng vì đã nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay vậy.

Nhưng Quân Niệm Sơ có chút lo lắng: "Nhưng tử sĩ phái ra đã để Chu Nhan chạy thoát, hiện nay cũng không biết nàng ẩn thân tại nơi nào, nếu đột nhiên nàng xuất hiện, hoặc là liên lạc đến tỷ tỷ. . . . . ."

"Nàng bị thương nặng như vậy, còn có thể chạy bao xa?" Trưởng công chúa cười lạnh, ánh mắt hờ hững: "Ta đã sai người âm thầm tìm kiếm khắp thành, một khi tìm được nàng, giết chết ngay tại chỗ!" Ngày đó, phóng hỏa Vân gia, nhưng chỉ là cháy nhỏ, rất nhanh liền bị dập tắt, sau khi nàng biết được, lại nghĩ ra một kế, sau đó sai người lén đưa di vật Vân Sơ ra, lại thả một trận lửa, bày ra sát chiêu cùng lúc kết thúc lo lắng và tạo cơ hội, muốn đốt sống Chu Nhan và Hà cô cô chết tươi, lại giá họa cho Quân Thiếu Tần, tất cả kế hoạch đều hoàn mỹ, nhưng nàng không ngờ tới, nha đầu Chu Nhan kia thân thủ lại rất giỏi, bị trọng thương, lại vẫn giết sạch tử sĩ nàng phái ra, mang theo Hà cô cô phế vật kia thành công chạy trốn, từ đấy biến mất không rõ tung tích!

Mà Vân Tĩnh Hảo ra khỏi Hàm Chương điện, liền một đường trở về tẩm điện, nàng cầm kiếm của mình, liền chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Quân Thiếu Tần ngồi ở sau ngự án chuyên chú phê duyệt tấu chương, nàng tới cũng không phát hiện, nàng đứng ở cửa ngơ ngẩn nhìn hắn rất lâu, ổn định tâm tình của mình, lúc này mới đi tới.

Quân Thiếu Tần thấy nàng, nụ cười lập tức hiện ra, đưa tay lôi nàng đến ngồi trên đùi, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của nàng một chút: "Sắc mặt không tốt, có phải là không thoải mái hay không?"

Vân Tĩnh Hảo lắc đầu, khe khẽ tựa vào trên vai của hắn, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, nhẹ giọng thử dò xét nói: "Thiếp muốn về nhà một chuyến, rất lâu không thấy Chu Nhan rồi, thiếp có chút nhớ nàng. . . . . ."

Mày Quân Thiếu Tần nhíu lại thật chặt, tận lực dụ dỗ nàng: "Mấy ngày nay rất bận rộn, chờ mấy ngày nữa ta tìm thời gian rảnh, sẽ cùng nàng cùng nhau trở về có được hay không?"

Vân Tĩnh Hảo không ngẩng mặt lên nói một tiếng "Được", lại nói: "Mới vừa rời thiếp bồi trưởng công chúa dùng bữa ở Hàm Chương điện."

"Ta biết rồi, Tiểu Thuận Tử có nói lại với ta."

"Ở chỗ trưởng công chúa, thiếp nghe thấy một chuyện, chàng đoán là cái gì?"

Quân Thiếu Tần chợt híp đôi mắt một cái, kinh nghi nhìn nàng.

Vân Tĩnh Hảo cười một cách khô khan, giọng nói có chút lạnh: "Đại trạch Vân gia bị một trận lửa thiêu đốt, Chu Nhan và Hà cô cô mất mạng trong biển lửa, nhưng chàng vẫn không đồng ý nói cho thiếp biết, ngay cả hiện tại, vẫn còn gạt thiếp! Ở trong lòng chàng, thiếp dễ lừa gạt như vậy sao?"

Quân Thiếu Tần khẩn trương nắm tay của nàng, vội vàng nói: "Ta không nói cho nàng, chính là không muốn nàng khổ sở, hiện nay nàng mới tốt hơn một chút, làm sao mà chịu được những chuyện này?"

"Chàng cũng sẽ sợ thiếp không chịu nổi?" Vân Tĩnh Hảo đẩy tay hắn ra, rời khỏi ôm ấp của hắn, ném khối kim bài tới trên ngự án, cười lạnh một tiếng: "Chàng phóng hỏa giết người thì có từng nghĩ tới cảm thụ của thiếp?"

"Cái gì phóng hỏa giết người?" Quân Thiếu Tần có chút bối rối, một tay lôi nàng trở lại: "Rốt cuộc trưởng công chúa nói bậy cái gì với nàng vậy?"

Vân Tĩnh Hảo lần nữa tránh bàn tay hắn duỗi đến, sắc mặt tái nhợt cơ hồ trong suốt, nước mắt vòng quanh trong hốc mắt, giọng nói nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Quân Thiếu Tần, chàng còn muốn tiếp tục diễn nữa sao? Chàng có bao nhiêu tàn nhẫn, thiếp luôn cho rằng, là thiếp quá ngốc, là thiếp đơn phương, luôn cho là chàng đối với người khác tàn nhẫn đi nữa, đối với thiếp cũng là tốt, hiện tại thiếp chỉ hận bản thân thiếp, tại sao lại hạ tiện như vậy, tại sao muốn tin tưởng chàng, lần lượt tin tưởng chàng. . . . . ." Nàng trợn tròn mắt rất lớn, chính là không để cho nước mắt chảy xuống: "Có lẽ thiếp lựa chọn lưu lại, bản thân đã sai rồi. . . . . ." Nàng rút cây trâm hải đường trên búi tóc ra, trả lại cho hắn, ngay sau đó chạy thật nhanh ra ngoài điện.

"Tĩnh Hảo!"

Quân Thiếu Tần vội đuổi theo, tiếp theo một cái chớp mắt, chỉ nghe một tiếng kiếm thanh thúy ngân vang, hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo nơi cần cổ, chính là nàng rút kiếm ép bước chân của hắn dừng lại!

"Vậy mà nàng lấy kiếm nhằm vào ta?" Quân Thiếu Tần mạnh mẽ chấn động, trong mắt khó nén vẻ đau đớn, chỉ cảm thấy trái tim như bị nghiền nát, giọng nói khàn khàn khiến người phải sợ hãi.

"Chàng là hoàng thượng, thiếp cũng không dám. . . . . ." Vân Tĩnh Hảo cũng là đau triệt nội tâm, đột nhiên cổ tay khẽ đảo, đặt ngang kiếm ở trên cổ của mình, ánh sáng lạnh trên lưỡi kiếm chiếu lên làm cho lông mày và lông mi đều lạnh léo, hết sức rung động lòng người: "Nhưng hôm nay thiếp nhất định phải đi, chàng đừng đuổi theo nữa . . . . . . Nếu không, hôm nay thiếp sẽ chết trước mặt chàng!"

Giọng nói nàng bén nhọn gần như run rẩy, cho thấy cảm xúc mãnh liệt trong lòng nàng, Quân Thiếu Tần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là dụ dỗ nàng: "Nàng buông kiếm, chớ làm bị thương chính mình, có lời gì, tốt nhất nàng nói với ta."

Lúc này, Tiểu Thuận Tử đang dẫn Ninh Thư Viễn tới đây kiến giá, do sau khi đại trạch Vân gia bị đốt, Ninh Thư Viễn vẫn tra tìm vị trí của Chu Nhan, cuối cùng hôm nay tìm được người, hắn vội vàng vào cung kiến giá, chính là muốn tới bẩm báo chuyện này, ai ngờ, vừa đến Ngự Thư Phòng liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này!

Hắn và Tiểu Thuận Tử liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu ———- đây là đang nháo tuồng nào vậy?





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương