Cũng trong lúc đó tại vườn Mẫu Đơn của Noãn Hương Trai, thái y châm cứu cho Tiêu Dung Thiển, nhưng bởi vì bệnh của nàng tích tụ đã lâu, hôm nay bị kích động, bệnh càng thêm bệnh, ngủ mê man thẳng đến nửa đêm mới thoáng tỉnh táo một chút, trong cơn mông lung mở mắt, gọi hai tiếng muốn nước uống, liền có người cầm tách trà tới đút nàng, nàng giống như được uống cam lộ (sương ngọt), uống một mạch, mới tốt hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lại, thấy đút trà cho nàng, lại giống như là Quân Thiếu Tần!

Nàng vừa mừng vừa sợ, vừa buồn vừa đau, rưng rưng đưa tay nhẹ nhàng kéo hắn, muốn nắm chắc ảo giác không thể giữ lại trong hư không, lại chân thật bắt được ống tay áo của hắn, túm ở trong tay không buông, bên tai lại nghe thấy giọng nói mềm mại của hắn: “Nằm yên đừng nhúc nhích.”

Giọng nói này làm tâm thần cùng thân thể nàng bình tĩnh trong phút chốc, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ cảm giác ngón tay của Quân Thiếu Tần thăm dò vào vạt áo của nàng, cởi bỏ cúc áo, đầu ngón tay lành lạnh chạm lên da thịt nóng bỏng của nàng, hắn buộc chặt bụng từ từ dán lên nàng, hơi dùng sức một chút, kéo nàng chặt hơn vào trong ngực hắn, chóp mũi có mùi thơm thanh khiết nhẹ nhàng, lẳng lặng nhập vào trong phế phủ (phổi, đáy lòng), hóa thành ấm áp tràn vào thân thể lạnh cứng.

Trong mơ màng, nàng thế nào cũng không thấy rõ dung nhan của hắn, nhưng có thể nghe thấy, hắn đang khẽ nói những lời dịu dàng bên tai nàng, giống như tình cảm nồng nàn từng gặp trong mộng đẹp, làm cho nàng an tâm ngủ thật say......

Ngoài cửa sổ, trưởng công chúa nhìn một màn này trong phòng ngủ, hài lòng cười, nàng đang muốn rời đi, lúc này, dưới hiên có tiếng bước chân truyền đến: “Quả nhiên trưởng công chúa có bản lĩnh, có thể tìm được một người giống như đúc với Quân Thiếu Tần, chỉ không biết, đến tột cùng người lừa hoàng hậu bao lâu?”

Người đang nói, chính là người Vân Tĩnh Hảo gặp trong Noãn Hương Trai bạch y nam tử, mà hắn chính là Cá Sấu Khả Hãn trẻ tuổi của nước Hạ Lan, người đứng đầu đại mạc danh chấn Bắc Cương danh tiếng làm thiên hạ phải khiếp sợ, chỉ là, một cường giả oai phong một cõi như vậy, nhưng thân thể lại cực kì yếu ớt, sắc mặt lại tái nhợt như ngọc, giống như bị bệnh.

Trưởng công chúa nghe hắn nói vậy, cũng là cười lạnh: “Khả Hãn nói vậy là sai rồi, ta chưa bao giờ lừa gạt hoàng hậu, cho tới nay, cũng là chính nàng lừa gạt mình, từ vừa mới bắt đầu, nàng cũng biết, Diệp Thu không phải Quân Thiếu Tần, nhưng chính nàng ta muốn tiếp tục trầm mê, ta lại có thể thế nào? Ngày đó, nàng bị cấm tại Phệ Hương điện, lại ngoài ý muốn mang thai hài tử của Diệp Thu, nàng cho là Quân Thiếu Tần cái gì cũng không biết, lại không biết, Quân Thiếu Tần đã sớm đề phòng Tiêu gia, hắn căn bản sẽ không để cho nữ tử Tiêu gia mang thai con nối dòng của hắn, mỗi khi thị tẩm Trung Cung, hắn đều phục dụng bí dược, cho nên, căn bản là hoàng hậu không có khả năng mang thai!”

Cá Sấu lắc đầu mà thở dài : “Thật ra thì, hoàng hậu cũng đáng thương, nếu nàng không phải gả cho Quân Thiếu Tần, dù là tùy tùy tiện tiện gả cho một người tầm thường, cả đời này, cũng sẽ hạnh phúc rất nhiều.”

Trưởng công chúa cười lạnh: “Khả Hãn giết cha đoạt vị, tàn sát vô số, sao hôm nay cũng nổi lên từ bi? Trong hoàng cung Thiên triều này có nữ nhân nào không đáng thương? Nơi hậu cung xưa nay, tràn ngập oán khí, tranh chấp thù hận, sáng này chiều này, phúc này họa này, ai có thể so với ai khác tốt hơn? Bất quá đều là những kẻ đáng thương mà thôi!”

Bất quá đều là những kẻ đáng thương mà thôi!

Cá Sấu nghe trưởng công chúa cười lạnh nói ra những lời này, chẳng biết tại sao, lại đột nhiên nghĩ tới một màn kia nhiều năm trước. Khi đó, hắn còn là đứa bé, bị phụ hãn đưa đến Thiên triều để làm con tin, tại trong hoàng cung Thiên triều ti tiện nhưng tiêu dao sống tốt, mặc dù người trong cung đối với hắn hờ hững, nhưng cũng không dám thất lễ với hắn, hoàng đế Thiên triều cũng đối với hắn rất hiền lành nhân từ, không chỉ không có nhốt hắn, còn cho phép hắn tự do hoạt động trong hoàng cung, chỉ có một lần, hắn len lén chạy vào Càn Nguyên điện chơi, chút nữa thì nạp mạng.

Mùa hè nóng bức, trong Càn Nguyên điện chiếu ánh sáng lờ mờ, Yên La sáng rỡ nhu hòa mềm mại phất phới trong gió, trong không khí tràn ngập mùi thơm làm người ta trầm mê, ở trong hương khí này, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, theo sát sau, chỉ thấy trưởng công chúa thất hồn lạc phách vọt ra, một tay nàng che vạt áo, cổ áo một mảnh trắng nõn óng ánh lộ ra ngoài, dấu vết xé rách có thể thấy rõ, làm cho người suy nghĩ miên man.

Ngay sau đó hoàng đế đuổi theo ra, một tay túm lấy trưởng công chúa về trong lòng, đang muốn trở về tẩm điện, lại đột nhiên nhìn thấy hắn trốn ở góc phòng, lúc ấy, trên mặt hoàng đế lộ ra vẻ hung ác, lấy cổ kiếm treo ở góc tường trên vách xuống, một kiếm đâm vào thân thể của hắn!

Một kiếm kia, không có lấy mạng của hắn, nhưng làm cho hắn về sau sống trong đau đớn, thái y đều nói, hắn sống không quá ba mươi tuổi, hắn biết, hắn là nhìn thấy chuyện không nên nhìn, cho nên mới trả giá cao như vậy. Hắn cho rằng, cuối cùng hắn sẽ chết tại hoàng cung Thiên triều, lại không nghĩ rằng, sau nhiều năm, hoàng thái tử Thiên triều Quân Thiếu Tần cứu hắn.

Rốt cuộc hắn có thể trở về Hạ Lan, trước khi đi, hắn hướng Càn Nguyên điện tạ ơn, giống như là đã định trước, một đêm kia, hắn lại nhìn thấy thứ không nên nhìn, nghe được thứ không nên nghe. Hắn thấy, trưởng công chúa quần áo đơn bạc bị Hoàng đế phá tan thành từng mảnh, tay nàng lộ ra giường, dường như thực bất lực, lại tựa như muốn ở trong hư vô bắt được những thứ gì, cuối cùng cũng chỉ có thể khuất phục dưới hoàng đế bá đạo, ỉu xìu giống như hoa lan chết rũ xuống, hắn nghe thấy, trưởng công chúa đang khóc, khóc đến thảm như vậy, khóc đến như kẻ đáng thương, khóc đến cuối cùng, nàng kêu một tiếng: “Niệm Sơ.”

Vân Niệm Sơ, Thanh Bình Hầu Thiên triều, vốn có mỹ danh “Phan An tái thế”, trong cung vẫn lưu truyền chuyện trưởng công chúa cùng Vân Niệm Sơ, qua nhiều năm như vậy, trưởng công chúa có rất nhiều cơ hội xuất giá, vô số thanh niên tài tuấn thỉnh cầu hoàng đế được lấy công chúa, tuy nhiên đều bị hoàng đế lấy các loại lý do cự tuyệt, cho đến Vân Niệm Sơ xuất hiện.

Trưởng công chúa là thật tâm thích Vân Niệm Sơ, Hoàng đế cũng đã nhìn ra, vì chia rẽ bọn họ, hoàng đế liền ban nữ nhi Tạ gia cho Vân Niệm Sơ làm vợ, nhưng hoàng đế không ngờ, lần này trưởng công chúa lại chống đối triệt để như thế, nàng chống lại mệnh lệnh của hoàng đế, tiếp tục lui tới hẹn hò với Vân Niệm Sơ, không lâu liền châu thai ám kết (mang thai), việc này nếu như truyền ra ngoài, hoàng thất sẽ mất sạch thể diện, vạn bất đắc dĩ, rốt cuộc hoàng đế khuất phục, đồng ý cho trưởng công chúa gả vào Vân gia.

Nghe nói, Hoàng đế ở trong cung bày tiệc rượu, tuyên vợ chồng Vân Niệm Sơ vào cung, vốn là nghĩ thương nghị hôn sự trưởng công chúa, nhưng chẳng biết tại sao, cuối cùng trưởng công chúa vẫn không thể xuất giá, còn như kẻ đáng thương bị hoàng đế cầm tù ở thâm cung, bỏ lỡ nhân duyên, bỏ lỡ xuất giá, bỏ lỡ thì giờ, hủy hết cả đời.

Tôn quý như trưởng công chúa, nói cho cùng, cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi.

Lúc này, thấy Cá Sấu lâu không nói, trưởng công chúa cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, liền thay đổi đề tài, chỉ hỏi hắn: “Vừa mới thấy A Hảo chứ?”

Lúc này Cá Sấu mới hồi thần lại, cười cười: “Thấy, đích thật là một mỹ nhân.”

Trưởng công chúa cũng cười: “Đến nay ngươi vẫn chưa lập Vương Hậu, vốn nói chỉ cần một tuyệt sắc, hiện giờ A Hảo có xứng làm Vương Hậu của ngươi hay không?”

“Trưởng công chúa thật khéo hiểu lòng người.” Cá Sấu mỉm cười: “Chỉ là, cho dù ta có lòng, Vân Tĩnh Hảo cũng chưa chắc nguyện ý đi theo ta, nữ tử Trung Nguyên các ngươi vốn coi trọng trinh tiết, sau khi cùng người đàn ông đầu tiên có tình cảm phu thê, thì sẽ theo suốt đời, chỉ có trượng phu bỏ vợ, thê tử lại không thể thoát đi trượng phu, không phải sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Trưởng công chúa chuyển sang hắn: “Khả Hãn nói lời như vậy, chẳng lẽ là ghét bỏ A Hảo cũng không phải là thân hoàn bích (thân xử nữ, gái còn trinh)?”

“Dĩ nhiên không phải.” Cá Sấu chân thành cười với trưởng công chúa: “Hạ Lan chúng ta cùng Trung Nguyên các ngươi bất đồng, chỉ cần là Bổn Hãn thích, cho dù phụ nữ tái giá, ở trong lòng Bổn Hãn, nàng cũng thánh khiết như tuyết trì Thiên Sơn, không nhiễm chút bụi trần nào, Bổn Hãn chỉ là lo lắng, phía Bắc Trường Thành lạnh khủng khiếp, Vân Tĩnh Hảo mềm mại đáng yêu sống quen ở Trung Nguyên giàu có, như thế nào lại nguyện ý lấy chồng ở đại mạc xa xôi?”

Trưởng công chúa khẽ cười một tiếng: “Cho nên phải xem bản lĩnh của Khả Hãn, nếu như ngươi có bản lĩnh khiến A Hảo trở thành Vương Hậu Hạ Lan, ta liền giúp ngươi đạt thành tâm nguyện, nếu Quân Thiếu Tần gặp bất trắc, ta liền đem Thập Lục Quốc của Bắc Cương ban cho Hạ Lan, để cho Hạ Lan cùng Thiên triều cùng hưởng thiên hạ.”

Cá Sấu nhìn nghiêng nàng, liễm nụ cười, nhàn nhạt hỏi: “Lúc này người thật sự có nắm chặt chứ? Lần trước những thích khách đó đều là trăm dặm mới tìm được một cao thủ, không phải cũng thất bại sao?”

“Ngươi yên tâm, lúc này, ta đều có mưu tính!” Vẻ mặt trưởng công chúa trầm xuống, đáy mắt sắc bén đoạt nhân.

Cá Sấu không hỏi thêm nữa, lần này coi như là hắn có lỗi với Quân Thiếu Tần, nếu như hắn là người trường thọ, hắn tuyệt đối sẽ không cấu kết với trưởng công chúa, dùng thủ đoạn đê hèn đi mưu đoạt giang sơn cùng nữ nhân của Quân Thiếu Tần, hắn sẽ ở trên chiến trường quang minh chính đại quyết phân cao thấp với Quân Thiếu Tần! Nhưng cực kỳ đáng tiếc, hắn sống không được mấy năm nữa, hắn chỉ có thể đi đường tắt, hắn nhất định phải ở sinh thời tận lực nắm giữ giang sơn gấm vóc Trung Nguyên vào trong tay!

Sáng sớm hôm sau.

Vân Tĩnh Hảo vừa tỉnh ngủ, nhưng không thấy Quân Thiếu Tần, nàng tiện tay sửa lại mái tóc dài, dùng trâm cài tùy ý búi một kiểu, mặc xiêm y liền đi ra khỏi phòng. Đêm qua bầu trời tối đen, nàng cũng không thấy rõ viện này, lúc này vừa nhìn, đúng là một tiểu viện tứ hợp thật tốt, trừ bỏ một bên cửa viện ra, ba bên khác đều có phòng ốc, bên trong viện hết sức gọn gàng sạch sẽ, phía sau còn có kho hàng cùng phòng bếp.

Nàng đi tới bên giếng, múc nước giếng lành lạnh để rửa mặt, sau đó vào phòng bếp, lục lọi khắp cả gian phòng bếp, nàng chỉ tìm được nửa vại gạo tẻ cùng một túi bột ngũ cốc.

Vì vậy, nàng đành phải tự mình xắn tay áo xuống bếp nấu cháo và nướng bánh.

Hồi lâu, Phúc bá gánh bó củi, rón rén đẩy cửa viện ra, nhẹ nhàng đặt bó củi nơi chân tường, cẩn thận xếp lại cho tốt, hắn cho rằng Vân Tĩnh Hảo còn chưa thức dậy, liền cố gắng để cho tiếng vang nhỏ một chút, chỉ sợ quấy rầy Vân Tĩnh Hảo.

Nhưng hắn vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy trong viện trúc trên bàn lại đặt cháo gạo tẻ nóng hổi cùng bánh mì mới ra lò, này là dùng bột ngũ cốc nướng ra bánh bột ngô, bề ngoài không được tốt lắm, bất quá ngửi mùi thơm ngào ngạt, còn mang theo hơi nóng mạnh mẽ, làm cho người ta thèm chảy nước miếng, hương thơm của ngũ cốc nhất thời làm tiểu viện tràn ngập mùi ấm áp.

Phúc bá làm việc trong cung gần cả đời, còn chưa thấy qua vị nương nương nào sẽ nướng bánh, không khỏi sửng sốt một chút, ngay sau đó vào phòng bếp, ai ngờ, trong phòng bếp lại trống không, căn bản không thấy bóng dáng Vân Tĩnh Hảo!

Lúc này, Quân Thiếu Tần đang cầm một hộp bánh ngọt vào viện, trên mặt mang mồ hôi, nhưng lại cười đến hai hàng lông mày nhếch lên, hắn đang muốn gọi Vân Tĩnh Hảo ra ngoài ăn bánh ngọt, lại thấy sắc mặt Phúc bá hoảng sợ chạy ra từ phòng bếp, trong giọng nói vẫn còn mang theo mấy phần hoảng sợ: “Hoàng thượng, không thấy nương nương đâu nữa!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương