Vân Tĩnh Hảo vuốt cánh môi bị hắn hôn đau, nhìn hắn chằm chằm, trong lòng vừa hận đến không chịu được, nhưng lại không tiện phát tác chúng, chỉ đành phải trở tay hung ác bấm hắn một cái, thế nhưng hắn lại ôm chặt, chạm khẽ lên má nàng, cười đưa một hộp gấm rực rỡ cho nàng: “Thu cái này đi, gặp trưởng công chúa, nàng tới hiến thọ.”

Một hộp gấm nho nhỏ cũng không có chỗ nào đặc biệt, Vân Tĩnh Hảo nhìn thoáng qua, tức giận nói: “Thiếp đi hiến thọ, này không hợp lễ nghi chứ?”

“Như thế nào không hợp?” Quân Thiếu Tần nhíu mày hỏi.

Dĩ nhiên không hợp! Nàng cũng không phải là hoàng hậu, cho dù là Hoàng quý phi, nhưng chỉ là thiếp, làm sao có thể tùy tiện thay hắn hiến thọ trước mặt bề trên? Bách quan nhìn sẽ lại nghĩ như thế nào? Ý tứ như vậy đã quá rõ ràng, thế nhưng hắn biết rõ còn cố hỏi!

Vân Tĩnh Hảo có chút giận, không nhịn được đang muốn phát tác, nhưng là Tiểu Thuận Tử đi vào bẩm báo, nói là Ninh Sách Viễn có chuyện quan trọng cầu kiến, Ninh Sách Viễn vẫn tra vụ án Quân Thiếu Tần bị đâm, nghe nói vẫn tra không ra cái gì, hôm nay hắn vội vã muốn gặp Quân Thiếu Tần, sợ là vụ án rốt cuộc có manh mối, Quân Thiếu Tần chỉ đành phải tuyên hắn kiến giá (gặp mặt) Ngự Thư Phòng, bảo Tiểu Thuận Tử và Cẩm Nhi trước tiên hầu hạ Vân Tĩnh Hảo, chờ hắn trước điện.

Chờ trước điện, ngự liễn (xe vua ngồi) cẩm tú rực rỡ đã sớm chờ tại đó, lúc này Vân Tĩnh Hảo mới phát hiện, cạnh xe kéo còn đứng một người ———- Tiêu Dung Thiển!

Dĩ nhiên, Tiêu Dung Thiển là vợ chính của Quân Thiếu Tần, chính là Trung Cung hoàng hậu, mừng thọ của cô, đương nhiên là nàng muốn đi.

Vân Tĩnh Hảo chậm rãi lên trước, hành lễ với nàng nói: “Tần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

Tiêu Dung Thiển lệnh cung nhân hai bên lui ra, ánh mắt nhìn thẳng Vân Tĩnh Hảo, tỉ mỉ xem kỹ nàng, ngay sau đó nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu tới gần bên tai nàng, chậm rãi nói: “Hiện giờ muội muội khỏe không? Bổn cung nghe nói, hoàng thượng sủng hạnh Giang tuyển thị, muội muội giận đến đẻ non rong huyết, thiếu chút nữa thì không sống nổi, hiện giờ muội muội là sống không bằng chết chứ hả?”

Vân Tĩnh Hảo lạnh lùng cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương yên tâm, cho dù sống không bằng chết đi nữa, Tần thiếp cũng sẽ sống sót, sẽ hảo hảo quý trọng mình, ngược lại hoàng hậu nương nương, ngài hi vọng Tần thiếp chết như vậy, nhưng cho dù không có Tần thiếp, hoàng thượng vẫn sẽ sủng ái người khác, hắn là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn, nhất định phải có ba ngàn hậu cung, nếu như về sau ngài tiếp tục mưu kế giết hại hậu phi chồng chất, cuối cùng sẽ bị hắn chán ghét mà vứt bỏ, chẳng lẽ ngài đã quên kết cục của Huệ hậu của tiên đế?”

Tiêu Dung Thiển nghe xong, khuôn mặt vốn đoan trang hòa nhã liền lộ ra vẻ điên cuồng, nhìn Vân Tĩnh Hảo, trong mắt đều là hận ý, đến hôm nay, nàng đã không chút nào che giấu căm hận đối với Vân Tĩnh Hảo rồi: “Hậu cung tuy nhiều Tần phi, nhưng Bổn cung lại chỉ muốn ngươi chết, nhưng ngươi vẫn cứ không chết, người từ trong tiện dân bò dậy quả nhiên khác biệt, nếu Bổn cung bị hoàng thượng xem như vật để chơi đùa hành hạ phải nhu nhược chịu đựng, Bổn cung thà rằng chết cho xong!”

Vân Tĩnh Hảo cười, cũng không tức giận, chỉ là lười biếng đưa tay ngáp một cái, xấu hổ cúi đầu nói: “Làm sao hoàng hậu nương nương biết hoàng thượng hành hạ Tần thiếp? Hoàng thượng sủng ái Tần thiếp bao nhiêu, lục cung đều biết, hoàng hậu nương nương lại không biết sao?”

“Tiện nhân!”

Tiêu Dung Thiển dưới cơn thịnh nộ, giơ tay lên liền một chưởng tát tới, Vân Tĩnh Hảo không kịp né tránh, chỉ cảm thấy chưởng phong đập vào mặt, trước mắt chợt hoa lên, nháy mắt tiếp theo, cũng là Tiểu Thuận Tử vững vàng chặn tay Tiêu Dung Thiển lại, làm một chưởng này ngưng lại giữa không trung!

Trên mặt Tiểu Thuận Tử vẫn duy trì mỉm cười vạn năm thân thiết, chậm rãi nói: “ hai vị nương nương đây là làm sao vậy? Sao đến ngày trọng đại lại cãi nhau? Hoàng thượng sắp đến, nếu để cho hoàng thượng nhìn thấy, thật là không tốt!”

Tiêu Dung Thiển nghe vậy, mới thu tay về, nhưng vẫn còn không cam lòng, tức giận đẩy Tiểu Thuận Tử ra, sắc mặt tái nhợt đau thương lộ vẻ sợ hãi, giận dữ trừng mắt nhìn Vân Tĩnh Hảo, lại gần nàng lạnh lùng nói: “Đừng quá đắc ý, mặc dù ngươi thông minh tuyệt đỉnh, nhưng thủy chung vẫn nhìn không thấu hoàng thượng, mặc dù ngươi trong lòng hắn chiếm địa vị nhất định, nhưng ngươi tin hay không, nếu có một ngày, ngươi chặn đường của hắn, làm trở ngại hắn, chắc chắn hắn sẽ tự tay phá hủy ngươi, mà ngày này, không xa, Bổn cung chỉ còn chờ xem, xem ngươi vạn kiếp bất phục ra sao, chết không có chỗ chôn ra sao!”

Vân Tĩnh Hảo thấy nàng tựa như một kẻ điên, trên mặt không khỏi thương xót mà nhìn nàng, không nói một lời, nhưng lại chọc cho nàng giận lên, ôi ôi cười lạnh: “Người đây là ánh mắt gì? Chẳng lẽ ngươi không tin?”

Vân Tĩnh Hảo đang muốn nói, phía sau hai người lại truyền đến tiếng tuyên giá, cuối cùng Quân Thiếu Tần đã tới, Tiêu Dung Thiển lập tức khôi phục bộ dáng đoan trang, quỳ xuống, Vân Tĩnh Hảo cũng theo sau quỳ xuống.

Quân Thiếu Tần cho phép đứng lên, mỉm cười đi tới bên cạnh Vân Tĩnh Hảo, cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Để nàng chờ lâu, bây giờ liền xuất phát thôi.”

Lúc này tâm tình Vân Tĩnh Hảo không tốt, đang muốn hất tay hắn ra, nhưng nhìn Tiêu Dung Thiển, lại đổi chủ ý, cuối cùng nở nụ cười hiếm thấy với Quân Thiếu Tần, lại sửa sang lại đai lưng cho hắn, phủi phủi bụi bặm không hề tồn tại trên vai.

Quân Thiếu Tần bị nàng coi như không có lâu như vậy, hôm nay thấy nàng xinh đẹp nhu thuận như vậy, lập tức có chút thụ sủng nhược kinh, không nhịn được cười cong mắt, vô cùng nhanh cúi đầu hôn trộm môi nàng, không coi ai ra gì làm cho người khác giận sôi! Di^nđ#nl&q^y!đ*n?

Thấy một màn này, Tiêu Dung Thiển vẫn nỗ lực duy trì tư thái thanh tao lịch sự, tiến lên nhắc nhở: “Hoàng thượng, nên khởi giá rồi.”

Quân Thiếu Tần gật đầu, lên ngự liễn trước, dựa theo quy định bên phải là lớn, Tiêu Dung Thiển là hoàng hậu, nàng đạp chân lên tấm ván từ bên phải ngự liễn mà vào, mà Vân Tĩnh Hảo chỉ có thể từ bên trái lên xe. Thời điểm khi Tiêu Dung Thiển được cung nhân đỡ ngồi lên ngự liễn thì Quân Thiếu Tần chỉ ngồi thẳng bất động, nhưng Vân Tĩnh Hảo mới vừa bước lên ván xe, hắn liền mỉm cười nghiêng người, tự tay đỡ nàng, nắm tay nàng, để cho nàng ngồi dựa vào bên cạnh mình.

Sắc mặt Tiêu Dung Thiển đã trở nên tái mét, nhưng hôm nay nàng có thể nhịn cũng có thể chờ, mấy ngày nữa, đợi ngày bái tướng đài xây xong, chính là ngày diệt vong của Vân Tĩnh Hảo rồi, Quân Thiếu Tần là đế vương, thiên hạ của hắn, đế vị của hắn, mới là quan trọng, nhất định hắn sẽ vì chính mình mà vứt bỏ Vân Tĩnh Hảo, không có Vân Tĩnh Hảo, hậu cung cũng liền an bình, tâm Quân Thiếu Tần sớm muộn cũng sẽ trở lại trên người nàng, nàng mất đi nhiều như vậy, vứt bỏ nhiều như vậy, thương tổn nhiều như vậy, hiện giờ còn lại, cũng chỉ có nam nhân này, nàng sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào!

Ba người chạy tới vườn mẫu đơn thì đang lúc tân khách tụ tập, thọ yến sắp bắt đầu.

Trong vườn đèn cung đình bằng ngọc lưu ly vô cùng tỏa sáng, trướng vũ Bàn Long, mành phi Thải Phượng, vàng bạc sáng rỡ, châu báu huy hoàng, trưởng công chúa thu thập được không ít hoa tượng từ dân gian vào đây, dùng bí phát (bí: bí mật, phát: phát triển) thúc dục, rốt cuộc làm cho Hàn Mai rét đậm cùng Mẫu Đơn Phú Quý đồng thời nở rộ!

Mà Linh Lung điện các của thọ yến là thiết kế dựa vào nước mà đứng, bàn yến tiệc được sắp xếp từ đầu đến đuôi, thị nữ tuổi trẻ tóc mây mặt như hoa giơ cao đèn Lưu Vân màu đỏ, đứng hầu hai bên, chiếu lên thọ yến sáng như ban ngày, phóng tầm mắt nhìn tới, vương tôn hoàng thân quốc thích ngồi đầy, cẩm y rực rỡ, giống như một bức họa thịnh thế phú quý phồn hoa.

Ba người Quân Thiếu Tần vào điện thì trưởng công chúa tự mình ra đón, quần thần khấu đầu, hô ba tiếng Ngô hoàng vạn tuế.

Vân Tĩnh Hảo tự tay dâng lễ thọ lên, hộp gấm kia mở ra, đúng là một đạo thánh chỉ. Lạc-Thần+d^đlq%d

Đôi tay Tiểu Thuận Tử mở ra, tuyên đọc trước mặt mọi người.

Thì ra, Quân Thiếu Tần lại ban vùng đồng bằng màu mỡ thịnh vượng gần nghìn dặm chỗ giao giới giữa Thiên triều và Hạ Lan cho trưởng công chúa làm đất phong!

Lấy ranh giới làm lễ vật mừng thọ, Quân Thiếu Tần đối với vị cô này xem như cực kỳ hào phóng, tuy là Đế Vương cũng là hiếm thấy.

Một phần lễ như vậy, dĩ nhiên là trưởng công chúa nhận.

Quần thần vô cùng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ là, lúc này hoàng hậu rõ ràng có mặt tại đây, nhưng hiến thọ lại là Hoàng quý phi, cái này gọi là đạo lý gì? Trước đây vẫn có tin đồn Đế hậu không vừa mắt, chẳng lẽ. . . . . . Tiếng quần thần bàn luận xôn xao từ từ chuyển thành rõ ràng, ngạc nhiên suy đoán thậm chí vượt trên tiếng đàn sáo vui vẻ!

Nhưng Tiêu Dung Thiển thủy chung mang theo mỉm cười, ngồi ghế đầu bên cạnh Quân Thiếu Tần, Vân Tĩnh Hảo cũng chỉ có thể ngồi dưới tay, cũng coi như phân ra địa vị chính thứ rồi, nhưng kì lạ trưởng công chúa lại mời Vân Tĩnh Hảo đến ngồi bên cạnh mình, bởi vì nàng là bề trên, lại là thọ tinh (sinh nhật), cho nên bàn yến tiệc cùng một chỗ ghế đầu với Quân Thiếu Tần, Vân Tĩnh Hảo lại cùng Tiêu Dung Thiển chẳng phân biệt được trên dưới rồi.

Buổi tiệc bắt đầu, rượu ngon món ngon bưng lên, quần thần vui vẻ chè chén, tiếng nhạc du dương, vũ y cung nữ nối đuôi đi vào, trong lúc nhất thời múa tay áo tung bay, giống như bàn ngọc tiên uyển (uyển: vườn) trên chín tầng trời.

Trong bữa tiệc, người nâng cốc chúc mừng nghênh tặng tới Quân Thiếu Tần và trưởng công chúa nối liền không dứt, trưởng công chúa uống nhiều mấy chén, liền có chút không chịu nổi, cảm thấy chếnh choáng đột nhiên sa sầm, liền để cho Vân Tĩnh Hảo đỡ nàng đứng dậy đi thay y phục, đương nhiên Quân Thiếu Tần không yên tâm, liếc mắt ra hiệu, liền có thị vệ đi theo.

Vân Tĩnh Hảo đỡ trưởng công chúa say khướt ra khỏi điện các, lại chợt thấy bên hông núi giả cách đó không xa thoáng qua một bóng người, đầu tiên nàng còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, đạo bóng người kia lại lóe lên, giống như là cố ý ẩn náu cho nàng thấy!

Tác giả có lời muốn nói: Quân Thiếu Tần cho lễ vật chúc mừng nặng như vậy cùng với việc để Vân Tĩnh Hảo hiến thọ, đều có dụng ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương