“Nàng nghe kỹ cho ta, ta Quân Thiếu Tần chỉ thích một mình nàng, cả đời sẽ đối xử tốt với nàng, nếu phụ nàng, liền thủng bụng nát ruột ngũ lôi oanh đỉnh, xin thề, trời đất chứng giám!”

Vân Tĩnh Hảo vốn là cố ý truê chọc hắn, hôm nay thấy vẻ mặt hắn từ trầm tĩnh biến thành đen, liền nhịn không được bật cười, thiếu chút nữa cười bể bụng.

Quân Thiếu Tần hừ lạnh một tiếng, một tay kéo nàng đến dưới thân, đôi tay cố định đầu nàng, cúi người hôn nàng, nàng cười quay mặt, hắn liền rơi xuống khoảng không, cũng không nổi giận tiếp tục đi xuống, từ má nàng hôn đến cổ, lại từ cổ dần dần xuống phía dưới, ngậm anh đào mềm mại trước ngực nàng vào trong miệng, khống chế tốt lực đạo mềm mại hút, đầu lưỡi không buông tha bất kỳ chỗ nào, sau đó đều tỉ mỉ liếm qua tất cả, chợt liền gia tăng sức lực, dùng sức hút.

Nàng chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt cảm giác giống như một trận hồng thủy ùn ùn kéo đến đánh úp lại, thân thể khẽ run, vốn là khẽ thở dốc trở nên rên rỉ yêu mị, trên mặt thẹn thùng, đáng thương nói: “Đừng ở đây, Tiểu Thuận Tử lúc nào cũng có thể sẽ tới đây. . . . . .”

Quân Thiếu Tần khẽ cười một tiếng, ôm nàng trở về trong điện, vào điện, Vân Tĩnh Hảo đột nhiên lại dịu dàng, hai cánh tay ôm lên cổ hắn, mắt sáng nửa mở, môi đỏ mọng hé mở, từ từ dán lên môi mỏng đẹp của hắn, đầu lưỡi mềm mại khẽ lộ ra, vô tình hay cố ý xẹt qua khóe môi hắn.

Này ngọt ngào mềm mại chạm vào làm cho hắn khoái chí một trận, càng phát ra xuân tình bắt đầu khởi động, trong mắt tình dục nóng bỏng, một đôi tay không đàng hoàng du ngoạn nơi đẫy đà của nàng, vuốt vuốt, vân vê xoa nắn, nhưng lại cảm thấy chưa đã ghiền, đang định muốn tiếp tục xâm nhập thì Vân Tĩnh Hảo lại khẽ rụt lại, hai mắt khép hờ, lười biếng cười khẽ: “Hoàng thượng, thiếp có một chuyện muốn nói với chàng . . . . . .” Giọng nói nàng mềm mại ngọt ngào, có vẻ hết sức giảo hoạt.

“Chuyện gì?”

Nàng vòng chắc đôi tay lên cổ hắn, kéo hắn xuống một chút, thì thầm bên tai hắn: “Thiếp mang thai. . . . . .” Nàng vừa nói, vừa khẽ liếm vành tai hắn, hai chân tách ra, quấn lấy eo hắn, liếm hắn, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bên tai hắn: “Là thiếp không cho thái y nói, muốn cho hoàng thượng một kinh hỉ, hiện giờ hoàng thượng sẽ không trị thiếp tội khi quân chứ?”

Quân Thiếu Tần bị nàng mài đến điên rồi, dục hỏa dưới thân làm cho gương mặt tuấn tú của hắn có chút vặn vẹo, theo lý, hắn hẳn là vui mừng, hắn cũng xác thực thật vui mừng, hắn vẫn đợi, chính nàng cam tâm tình nguyện thẳng thắn, nhưng mà giờ phút này thấy nàng làm nũng như vậy, nhưng là đối với tính tình của nàng có chỗ hiểu rõ: “Tội khi quân mỗi ngày nàng muốn phạm trên hai ba cái, thêm một cái cũng không sợ nhiều, nàng không ngại nói thẳng, nàng lại muốn như thế nào?”

Vân Tĩnh Hảo mỉm cười nhìn lại hắn, lấy đầu ngón tay nhẹ lướt qua cằm, cổ, lồng ngực hắn, một đường đi xuống, cố ý đốt lửa, vươn ra đầu lưỡi liếm liếm cánh môi hơi khô, lời nói nỉ non mà nói: “Thái y nói, ba tháng đầu phải cẩn thận, không thể làm chuyện phòng the, trước đây hoàng thượng không biết, thì cũng thôi đi, hiện giờ biết rõ. . . . . .”

Đôi tay Quân Thiếu Tần nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, khó khăn thở ra, suy nghĩ một chút lại có chút không cam lòng, vì vậy môi lưỡi lại dây dưa hai luồng mềm mại dụ người trước ngực nàng, mắt thấy hắn có động tác muốn tiến một bước, Vân Tĩnh Hảo liền trở tay bấm hắn một cái: “Hoàng thượng không muốn tiểu bảo bảo rồi hả?”

Quân Thiếu Tần dừng động tác lại, khẽ cắn răng vẫn là chống đỡ thân thể đứng lên, ngồi vào bên giường nắm chặt tóc gầm thét hồi lâu, mới hạ quyết tâm: “Ta đi Ngự Thư Phòng ngủ một đêm!”

“Không cần. . . . . .” Trong nháy mắt hắn sắp đứng dậy, trong mắt Vân Tĩnh Hảo lóe lên vẻ giảo hoạt, khóe miệng khẽ nhếch kéo vạt áo hắn, mềm mại ngọt ngào làm nũng: “Thiếp muốn chàng ở lại cùng thiếp. . . . . .”

Quân Thiếu Tần cắn răng trừng mắt nhìn nàng, trong mắt bốc lên ngọn lửa.

Trừng gì mà trừng, chẳng lẽ muốn so mắt ai to hơn sao? Vân Tĩnh Hảo cũng trợn mắt nhìn lại!

Hai người trừng mắt nhìn lẫn nhau hồi lâu, Quân Thiếu Tần cũng đấu tranh tư tưởng nửa ngày, rốt cuộc giận không kềm được cởi xiêm y mình ra, lại nằm trở về trên giường, hai cánh tay duỗi một cái, liền giam cầm nàng trong lồng ngực mình không thể động đậy, thấy nàng cười đến cực kỳ vui vẻ, hắn chính là giận đến nghiến răng, lập tức cắn cánh môi nàng, hung ác hôn một hồi: “Mặc dù hiện giờ ta không thể làm gì nàng, nhưng qua ba tháng này, ta nhất định muốn hảo hảo thu thập nàng!”

Vân Tĩnh Hảo thân thể khẽ run, không cần nhìn cũng biết, nàng cười trộm: “Hoàng thượng, thái y đã nói, qua ba tháng đầu, mấy tháng sau cũng phải cẩn thận, thân thể thiếp yếu, người không thể trừng trị thiếp. . . . . .”

“Thái y nói quá, nàng cũng nói quá!” Giọng nói Quân Thiếu Tần trở nên mờ ám khác thường, mạnh mẽ lật người nàng lại, từ sau lưng ôm nàng, vội hạ lệnh: “Ngủ!”

Vân Tĩnh Hảo vui vẻ nhìn hắn cam chịu, lúc này lại có bùa hộ mệnh trong người, nào chịu nghe hắn, chỉ như sợi đường xoắn lại chui loạn uốn éo trong ngực hắn, không ngừng cọ xát: “Hoàng thượng. . . . . .”

“Nàng!”

Quân Thiếu Tần bị nàng mài đến hạ thân lại cứng lên, thân thể rõ ràng kéo căng một chút, đương nhiên Vân Tĩnh Hảo đã nhận ra, trong ngực hắn cười đến run rẩy hết cả người, đã lâu rồi, nàng thật lâu không có vui vẻ như vậy, nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của hắn, cùng tiếng tim đập của mình hòa cùng một nhịp, trước mắt tràn đầy màu hồng, đây cũng là. . . . . . Màu sắc tình yêu?

Quân Thiếu Tần khổ mà không nói được, tính trừng phạt bàn tay vỗ mông đẹp của nàng, cảnh cáo nói: “Tiếp tục nháo nữa, ta sẽ không buông tha cho nàng đâu!”

“Vậy thiếp sẽ hỏi một câu!”

“Hỏi đi, hỏi xong thì không cho phép náo loạn nữa!”

“Hoàng thượng, chàng thích tiểu hài tử không?”

Quân Thiếu Tần giống như ôm trẻ sơ sinh, ôm nàng trong lòng, cảm thấy nàng kích động, khóe môi tách ra cười một cái: “Ta đã sớm nói, nếu như nàng vì ta sinh hạ hài tử, chính là con đầu của ta, ta sẽ tự mình dạy hắn, đối với hắn yêu thương hết mực.”

Vân Tĩnh Hảo rốt cuc thành thật, lại xoay người qua, bàn tay chống đỡ trước ngực hắn bất tri bất giác trượt xuống, lại ôm hắn, hôn môi hắn một cái, đột nhiên hốc mắt có chút nóng lên, âm thanh ôn nhu, chỉ giống như mèo con chơi mệt làm nũng với chủ nhân “Cả đời thiếp đều đã giao cho chàng, chàng phải hảo hảo quý trọng thiếp, quý trọng hài tử chúng ta. . . . . .”

Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy hạ thân đột nhiên nóng lên, trong lòng rung động, hôn lên môi nàng, ngậm lưỡi nàng không chịu buông ra, một đêm này, hắn nhất định hạnh phúc lại gian nan.

Ngày hôm sau rời giường, Vân Tĩnh Hảo sảng khoái tinh thần, nhưng Quân Thiếu Tần lại hơi thiếu tinh thần, khi vào triều thì mặt hắn cũng đen thui, căn cứ vào tiết lộ của công công Tiểu Thuận Tử, nguyên nhân trong này, tựa hồ có quan hệ với Hoàng quý phi, các quan lại mắt thấy hoàng đế bệ hạ một bộ dạng chưa thỏa mãn ham muốn dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người, vừa hạ triều, liền nhao nhao như con nít nhanh như chớp chạy trốn xa xa để phòng tránh, cái gọi là quân tử không đứng nguy dưới tường, khoảng cách quá gần biến thành vật hy sinh vô tội thì làm sao bây giờ?

Nhưng lại cứ có người, chủ động tìm tới cửa.

Người này chính là Phùng Lương. Lạc Thần

Ngày đó, sau khi hắn biết Vân Tĩnh Hảo muốn giả chết bỏ trốn, do dự hồi lâu, nhưng vẫn nhịn không được đi tìm Quân Thiếu Tần nói rõ mọi chuyện. Sáng nay, hắn đi xem mạch thỉnh bình an cho Vân Tĩnh Hảo, Vân Tĩnh Hảo đột nhiên nói, nàng thay đổi chủ ý, sẽ lưu trong cung sinh hạ hoàng tử, đây vốn là thiên đại hỷ sự, nhưng hiện giờ tình huống lại có biến hóa, thân là thái y, chịu trách nhiệm, hắn chỉ đành phải giấu giếm Vân Tĩnh Hảo, bẩm báo Quân Thiếu Tần trước.

Trong ngự thư phòng, đuổi những người khác ra, sau đó Phùng Lương đi vào dập đầu, cũng có chút thấp thỏm lo âu, đứng cúi đầu, toàn thân mồ hôi lạnh toát ra.

Quân Thiếu Tần một quyển tiếp một quyển đau khổ vùi đầu phê tấu chương, tay đều đã chuột rút, rốt cuộc bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn hắn, càng nhìn càng cảm thấy không bình thường, vì vậy mở miệng thúc giục: “Ngươi có lời gì cứ việc nói thẳng, trẫm miễn tội cho ngươi.”

Phùng Lương âm thầm cắn răng, nhỏ giọng nói: “Ngày đó vi thần còn có một chuyện gạt hoàng thượng, vi thần chẩn mạch cho Hoàng quý phi thì phát hiện nương nương có dấu hiệu trúng độc, vả lại trong cơ thể độc tố đã ăn sâu bén rễ, nếu không thanh trừ, chắc chắn gây họa tới tánh mạng, hôm nay vi thần đã nghiên cứu ra thuốc giải, nhưng lại phát hiện, trong thuốc giải có một vị dược tính mạnh, nếu nương nương ăn vào, đối với long mạch bị tổn thương là không thể chống lại, nhưng nếu không dùng, nương nương chỉ có thể sống thêm bảy tám tháng, ngày sinh hạ hoàng tử, chính là đại kiếp của nương nương. . . . . .”

“Trúng độc?” Dường như trong một thoáng Quân Thiếu Tần còn chưa phản ứng kịp, cứ kinh ngạc như vậy nhìn chằm chằm Phùng Lương nhìn một hồi lâu, tỉnh táo lại thì chỉ hỏi hắn: “Ngươi là nói, Hoàng quý phi cùng hoàng tử chỉ có thể bảo vệ một?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương