Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ
-
Chương 52: Hoàn chính văn
“Lo lắng cho ông nội thì đến bệnh viện, đừng khóc lóc la lối om sòm ở nhà tôi.” Phó Nam Cẩm lạnh lùng nói.
“Lo lắng?” Phó Văn Đào hít một hơi thật sâu, “Phó Nam Cẩm, ông nội đối tốt với cậu, trong lòng cậu chắc hiểu rõ, ông nội đã dằn vặt nhiều năm như vậy vì chuyện của cậu, cậu còn lương tâm không?”
“Rất tốt với tôi sao?” Phó Nam Cẩm rút một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi sâu rồi nói, “Xem ra tình cảm của anh với ông nội rất sâu nặng, vậy biết tôi chưa chết, vì sao không nói với ông nội? Sao thế, có tật giật mình à?”
Ý của Phó Nam Cẩm trong lời nói rất rõ ràng, con ngươi Phó Văn Đào trầm xuống, nhìn chằm chằm Phó Nam Cẩm: “Mẹ nó, tôi nói với cậu một lần nữa, ca nô của cậu gặp chuyện không phải tôi làm.”
“Thật sao?” Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng.
Phó Văn Đào dừng một chút: “Tôi có động tay nhưng chưa từng muốn lấy mạng cậu, chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, nên trách số cậu không tốt.”
“Có phải nên cảm ơn anh đã nương tay không?” Rốt cuộc Hạ Hề không nhịn được mở miệng.
Phó Văn Đào im lặng trong chốc lát mới nói: “Vì chuyện này, Phó Bối Nhã đã khiến tôi mù một mắt, xem như đã hòa nhau.”
Thật sự Hạ Hề hơi kinh ngạc, không nhịn được nhìn vào đôi mắt của Phó Văn Đào, từ trước đến nay cô vẫn luôn cảm thấy mắt trái của Phó Văn Đào có chỗ không ổn, hóa ra là giả.
Hơn nữa còn do Bối Nhã làm mù, nghĩ đến lúc đó chắc Bối Nhã cũng cảm thấy Phó Nam Cẩm đã chết, trong cơn tức giận đã làm mù đôi mắt của Phó Văn Đào.
Cảm xúc của Hạ Hề có phần phức tạp, suy cho cùng bọn họ có phải người một nhà không thế?
Hình như Phó Văn Đào chỉ đến trút giận một hồi, lúc sau đã rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này đã là nửa đêm, những thứ đồ mẹ Hạ chuẩn bị cho ông cụ dùng trong bệnh viện dường như cũng không còn cần thiết, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Hề tắm rửa xong thì nhìn thấy Phó Nam Cẩm dựa vào ban công nhỏ ngoài phòng ngủ hút thuốc.
Hạ Hề lau tóc đi qua, đến bên cạnh Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng nói: “Trước đây em chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng gần đây anh hút rất nhiều.”
“Hả?” Dường như vừa rồi Phó Nam Cẩm đang ngây người, sau vài giây mới có phản ứng lại lời nói của Hạ Hề, ấn nửa điếu thuốc trong tay vào gạt tàn xuống, “Không hút nữa.”
“Ừ.” Hạ Hề gật đầu, “Chẳng phải muốn sinh con sao?”
“Sau này không hút nữa.”
Hạ Hề đứng với anh một lát, cầm tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh có tâm sự gì à?”
Phó Nam Cẩm nhìn cô, sau đó đưa tay kéo cô vào l ồng ngực, khom người, gối đầu lên hõm vai cô: “Hạ Hề, anh không biết phải nói thế nào, có thể nếu em là anh thì sẽ hiểu được.”
“Anh, hay là Phó Văn Đào, có thể giống như đám trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, biết rõ đã bị đám buôn người hủy hoại cả một đời, nhưng chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại có tình cảm với bọn buôn người hơn cả ba mẹ ruột.”
“Sự so sánh này có thể không hợp lý, nhưng em có hiểu được tình cảm phức tạp bên trong không? Đối với bọn anh mà nói, ông không chỉ đơn giản là bọn buôn người đâu, ông là ông nội có quan hệ huyết thống với bọn anh. Khi đó bọn anh chỉ là những đứa trẻ, muốn được ôm ấp, muốn được bầu bạn, muốn được yêu thương, mà lúc ấy, có thể ông nội đã dần dần trở thành một điểm tựa.”
“Ông rất nghiêm khắc, lại lạnh lùng, khiến người ta chán ghét, nhưng vào buổi tối sau khi bọn anh đi ngủ, ông ấy sẽ đắp chăn cho bọn anh, lúc bị ốm cũng là ông ngủ cùng, ngày mưa lại lạnh lùng bắt bọn anh đứng ngoài chịu ướt, nhưng khi trở về phòng sẽ có canh gừng nóng hổi, tuy không cho bọn anh ăn cơm no, nhưng mỗi buổi tối bọn ăn đến phòng bếp lén lút trộm đồ, sẽ luôn có đồ ăn trong phòng bếp.”
Phó Nam Cẩm thở dài: “Quả thực khi còn nhỏ anh hận ông thấu xương, chưa bao giờ có suy nghĩ này, nhưng từ khi sống cùng với em, mỗi ngày nghe mẹ em mắng em, quát em, nhưng chúng ta đều biết, mẹ vì muốn tốt cho em, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến những ngày còn nhỏ mới phát hiện hóa ra lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.”
Phó Nam Cẩm chưa từng nói nhiều như thế, Hạ Hề cảm nhận được sự dày vò và không xác định trong lòng Phó Nam Cẩm, có thể anh không biết nên dùng tình cảm nào để đối diện với ông nội.
Đối với Hạ Hề mà nói, cô cũng không hiểu, trên thế giới này vốn dĩ có rất nhiều chuyện không thể phân rõ trắng đen, đặc biệt là tình cảm, quá phức tạp.
“Phó Văn Đào lo lắng cho ông nội sao? Hắn và anh giống nhau à?” Hạ Hề hỏi.
“Không giống nhau.” Phó Nam Cẩm lắc đầu, “Ông nội đối với anh là một cơn ác mộng, còn đối với Phó Văn Đào mà nói là sự cứu rỗi, bác hai là một kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời, chuyện hoang đường nào cũng đã làm, bao gồm cả bạo hành gia đình đánh con, cho nên khi ông nội đưa Phó Văn Đào đi, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.”
“Vì sao hắn lại không vừa mắt anh?’ Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vì hắn vẫn luôn cảm thấy ông nội quan tâm anh nhiều hơn hắn, cho nên luôn đối đầu với anh, giống như con nít tranh thủ tình cảm trước mặt ba mẹ.’’ Phó Nam Cẩm thở dài, “Tiểu Hề, con người đúng là một sinh vật phức tạp.”
Hạ Hề vỗ vai anh: “Đừng nghĩ nữa, nhà anh từ ông nội anh đến đời các anh, đã qua mấy chục năm rồi, vẫn không thể thay đổi khuôn mẫu này, cũng không thể chỉ trong chốc lát đã suy nghĩ thông suốt được. Nhưng mà trước kia chỉ có mình anh đối mặt, bây giờ thì tốt rồi, có em và An An.”
“Phó Nam Cẩm, anh vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy bọn em.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Hạ đã xách theo hai lồ ng cơm đến bệnh viện, lúc bà đến đó, ngoài cửa có vệ sĩ, thư ký, còn có Phó Văn Đào ngồi trên ghế dài.
Thư ký ngăn bà lại: “Cô à, ông chủ không muốn gặp ai, ngay cả cậu Văn Đào còn chưa được vào đâu.”
Mẹ đẩy tay anh ta: “Ông ấy là người bệnh, người bệnh bị cảm không uống thuốc, cậu cũng để kệ ông ấy sao? Thật buồn cười, Hề Hề nhà chúng tôi khi bị bệnh biến thành người thích gây sự, hay nói sảng, quậy đến long trời lở đất, không thể tin lời người bệnh nói.”
“Cái cậu to con này, tránh ra.” Mẹ Hạ nhìn vệ sĩ cao hơn bà mấy cái đầu đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là Hạ phu nhân đấy.”
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm ở phía sau: “…”
Thư ký cau mày không biết nên làm sao cho phải, thì bên trong đã truyền ra tiếng ông cụ: “Vào đi.”
Mẹ Hạ đẩy vệ sĩ mở cửa phòng bệnh đi vào, Phó Nam Cẩm và Hạ Hề cũng đi theo, Phó Văn Đào vội vã theo vào.
Ông cụ nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như chỉ sau một đêm đã già thêm mấy tuổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mẹ Hạ đặt bình giữ nhiệt lên bàn: “Tôi nấu chút cháo, bây giờ có muốn ăn không?”
Ông cụ nhìn mẹ Hạ vừa tiến vào đã bận rộn, lại nhìn qua Phó Văn Đào, Phó Nam Cẩm và Hạ Hề sóng vai đứng ở đó, cau mày một cái: “Các người tới làm gì?”
“Tới làm gì à?” Không để bọn họ trả lời, mẹ Hạ đã tiếp lời thay, “Chẳng lẽ không thể tới?”
Mẹ Hạ đưa cháo cho Phó Nam Cẩm: “Đút cháo cho ông nội con đi.”
“Hả?”
Không chỉ có Phó Nam Cẩm sửng sốt, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, bao gồm cả ông cụ.
Trong lòng mẹ Hạ, ông cụ Phó chỉ là một trưởng bối phản đối Phó Nam Cẩm và Hạ Hề ở bên nhau, ở trong mắt bà đây đều là chuyện gia đình, là việc bình thường trong xã hội, nhưng vẫn là người một nhà.
Hạ Hề sợ Phó Nam Cẩm ngại ngùng, vội đưa tay nhận lấy bát cháo trong tay mẹ Hạ: “Mẹ, tay ông nội cũng không bị thương, mẹ thật là…”
Hạ Hề bưng cháo đến trước mặt ông cụ, vốn dĩ ông cụ không muốn uống, nhưng câu nói kia của mẹ Hạ quá xấu hổ, nếu bây giờ ông không ăn, không chừng mẹ Hạ còn làm ra những chuyện gì nữa, sau một khoảng thời gian ở chung, ông vẫn hiểu mẹ Hạ một chút.
Ông cụ nhận lấy bát cháo, cảm thấy trong lòng có chút nén giận.
“Có hộ lý ở đây, các người về đi, thấy các người thì phiền lòng.”
“Về cái gì mà về, tôi đã sắp xếp xong rồi, mọi người sẽ thay nhau đến bệnh viện chăm sóc, hôm nay là ngày đầu tiên, để Tiểu Nam tới.”
“Chăm sóc?” Người trong nhà đều sợ hãi lắp bắp, nhà họ Phó chưa từng có chuyện chăm sóc như thế này.
“Cậu, ngày mai.” Mẹ Hạ chỉ vào Phó Văn Đào.
“Tôi?” Phó Văn Đào cảm thấy mình vừa bước lên thuyền giặc.
“Không cần.” Ông cụ cau mày nhìn mẹ Hạ, “Không cần cô bày vẽ, tôi không cần ai chăm sóc, đừng tự cho mình thông minh.”
Ông cụ hết sức phản đối, nhưng mẹ Hạ cũng không để tâm đến ông, thật sự đã định ra thời gian biểu chăm sóc, bắt mọi người phải tuân theo.
Vốn dĩ cho rằng mọi người sẽ không vui, nhưng ngoài dự liệu mọi người đều không ai phản đối, cứ dựa vào thời gian trực mà làm.
Ông cụ từ kháng cự đến tiếp nhận, thoạt trông thì bị bắt ép, nhưng dường như cả quá trình cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Cho dù người đến chăm sóc là Phó Nam Cẩm, hay là Phó Văn Đào, hay ba Phó, trong phòng đều rất yên tĩnh, mọi người chỉ làm việc của mình, ở nước ngoài còn có chuyện cần phải xử lý, nhưng mọi người đều có suy nghĩ riêng, khi ở phòng bệnh không ai nhắc đến chuyện này.
Mẹ Hạ nấu cơm ở nhà, đôi khi bắt Hạ Hề đưa qua, có lúc lại tự mình đưa đến, chỉ khi mẹ Hạ đến, phòng bệnh mới có chút sức sống.
Ông cụ nằm viện hơn nửa tháng, khi Phó Nam Cẩm đến chăm sóc, nhìn thấy ông cụ yên tĩnh ngồi trên xe lăn nhìn ra phía ngoài phòng bệnh.
Ông già rồi, thật sự đã già rồi.
Khi Phó Nam Cẩm tới đây, hai người không nói chuyện, Phó Nam Cẩm cũng không giúp ông xử lý chuyện công ty, cứ ngồi mắt to trừng mắt nhỏ. Cứ vào thứ Bảy, Phó Nam Cẩm sẽ đưa An An đến đây, chỉ có lúc đó, mới có thể nhìn thấy chút phấn chấn trên mặt ông cụ.
“Chuyện công ty các anh muốn làm thế nào?’ Thân thể ông cụ không tốt, cũng không thể cứ nằm viện là sẽ chữa khỏi, nên nằm hơn nửa tháng hôm nay đã có thể xuất viện.
Ông nói lời này khi Phó Nam Cẩm đang dọn đồ cho ông cụ, Phó Văn Đào cũng ở đây.
Nghe ông ấy nói, Phó Văn Đào nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm không hề ngẩng đầu, chỉ có động tác thu dọn đồ là khựng lại một chút.
Mấy ngày nay không phải chuyện gì ông cụ cũng mặc kệ, thư ký đã truyền đến tin tức công ty muốn bầu chủ tịch hội đồng quản trị, đám cổ đông chia thành nhiều phe, một phe ủng hộ Phó Văn Đào, một phe ủng hộ Phó Nam Cẩm, còn lại muốn nhân cơ hội đá văng nhà họ Phó, đứng về phía Phó Nam Cẩm hay Phó Văn Đào đều là số ít, phần đông vẫn muốn đạp đổ nhà họ Phó chiếm ngôi đầu.
Năm đó may mà có Phó Nam Cẩm ngăn cơn khủng hoảng, từ đó về sau việc trong công ty ông cụ có chút lực bất tòng tâm, ông đã cao tuổi lại không có con trai ở bên cạnh, cũng không hoàn toàn tin tưởng Phó Văn Đào. Hơn nữa dựa vào năng lực của Phó Văn Đào không thể gánh vác toàn bộ công ty, cho dù là những năm Phó Nam Cẩm còn ở công ty, ông cụ cũng không dám trao cho hắn quá nhiều quyền lực, Phó Nam Cẩm không phải là một kẻ chịu sự khống chế của người khác.
Cho nên, cuối cùng bên cạnh ông không có lấy một người để tin tưởng.
Năm nay ông đã ngoài tám mươi, tính đi tính lại công ty này mới chính là ngôi nhà thật sự thuộc về ông, là thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của ông trên thế giới này.
Ông cụ yêu cầu ở khách sạn, Phó Nam Cẩm không nói gì, trực tiếp lái xe đưa ông về nhà, mẹ Hạ với sự giúp đỡ của mẹ Phó đã làm cả một bàn đầy đồ ăn, vừa tiến vào mùi hương đã xộc vào mũi.
Vốn dĩ Phó Văn Đào muốn chạy, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì có hơi ngừng bước chân.
Trong khoảng thời gian này, Phó Văn Đào cũng tuần tự theo quy định của mẹ Hạ đến chăm sóc. Tuy hai người Phó Văn Đào và Phó Nam Cẩm luôn trong tình hình thuốc súng rất căng thẳng, nhưng Hạ Hề đã nhìn hắn ta thuận mắt hơn trước kia rất nhiều.
Hạ Hề cảm thấy bản thân quá lương thiện, ngay cả kẻ ác cả đời làm chuyện xấu bỗng làm một việc tốt đã có thể khiến cô mềm lòng, cô tự nói với bản thân như thế là không tốt, dễ dàng thay đổi cách nhìn người là không tốt.
Nhưng bỏ đi quan hệ với chồng cô, vốn dĩ hai người Phó Văn Đào và Phó Nam Cẩm là quan hệ cạnh tranh, Phó Văn Đào không phải người tốt, Phó Nam Cẩm có một số việc làm cũng không đứng đắn, mỗi người một vẻ không ai làm hổ danh nhà họ Phó.
“Muốn ở lại ăn cơm không?” Hạ Hề hỏi, nhưng cô chỉ khách sáo một chút, cũng không phải thật sự muốn giữ Phó Văn Đào ở lại ăn cơm.
Nhưng Phó Văn Đào nghe vậy, ngay cả từ chối cũng không có, trực tiếp đi qua cửa.
Hạ Hề: “…”
Hạ Hề xoay người, đã nhìn thấy Phó Nam Cẩm nheo mắt nhìn cô.
Hạ Hề cười gượng một tiếng.
Nhờ khoảng thời gian chăm sóc này, dường như người một nhà đã thân thiết hơn một chút, không hề giống lúc vừa chuyển đến cả ngày nhìn nhau không nói gì.
Thỉnh thoảng ông cụ sẽ nói vài câu, giọng điệu cũng ôn hòa hơn trước không ít.
“Tôi đã nói chuyện với công ty của anh, vài ngày nữa anh có thể trở về làm.” Ông cụ nói với ba Hạ.
“Tôi còn tự hỏi sao hôm nay lại nhận được điện thoại bảo tôi đi làm nữa cơ.’’ Ba Hạ không biết có nên nói cảm ơn hay không, lúc trước người khiến ông mất việc cũng là ông cụ, tuy không thể nói là giận hờn, nhưng nói cảm ơn cũng cảm thấy không ổn.
Hạ Hề hơi kinh ngạc nhìn về phía Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu với cô, tỏ vẻ anh không biết chuyện.
“Chúc mừng anh, thông gia.” Ba Phó bưng ly rượu chạm cốc với ba Hạ.
Một bữa cơm xem như hòa thuận vui vẻ.
An An đang ăn cơm, đảo mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Phó Văn Đào đang vùi đầu ăn cơm, giật nhẹ ống tay áo Phó Nam Cẩm: “Ba ơi, chú đó là ai vậy?”
Phó Văn Đào dùng khóe mắt liếc nhìn An An đang chỉ vào hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của An An.
Phó Nam Cẩm lười nhác nhướng mày, môi mỏng khẽ mở: “Khách không mời mà đến.”
“Khách không mời mà đến là sao ạ?” An An chớp mắt, chăm chỉ học hỏi.
Phó Nam Cẩm chưa lên tiếng, ba Phó đã trả lời thay: “An An, đây là bác hai của con.”
“Bác hai?” An An nhắc lại, nghiêng đầu nhỏ, “Chú là bác hai của con à?”
Phó Văn Đào không tự nhiên nhìn Phó Nam Cẩm, cũng không nói là thích đứa trẻ này, nhưng cũng không đến mức nói bậy bạ trước mặt mọi người, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, bác là bác hai của con.”
“Bác tên gì ạ?” Ông cụ non An An hỏi.
Phó Văn Đào không nhịn được cong môi: “Bác là Phó Văn Đào, con thì sao, con tên gì?”
“Con tên là Hạ An An.”
“Hạ An An à…” Phó Văn Đào cố tình nhấn nhá kéo dài nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, anh nhìn xem, con trai cũng lấy họ Hạ,
Ông cụ cũng đưa mắt nhìn sang.
Ba Hạ thấy vội giải thích: “Lúc trước Tiểu Nam mất trí nhớ, nói mình họ Giang, nhưng Tiểu Nam lại cảm thấy họ của mình không được hay lắm nên để An An theo họ mẹ, hay là hôm nào chúng ta sửa lại tên cho An An đi.”
“Không cần sửa.” Phó Nam Cẩm lạnh nhạt mở miệng, “Để họ mẹ cũng rất tốt.”
Ông cụ khẽ cau mày một cái, nhưng không nói gì, tất nhiên ba mẹ Phó sẽ không có ý kiến, bọn họ vẫn luôn ôm lòng áy náy với Phó Nam Cẩm, sự quan tâm của họ với Phó Nam Cẩm không thể nhiều bằng ba mẹ Hạ Hề làm cho Phó Nam Cẩm.
Mẹ Hạ đánh mắt với Hạ Hề, Hạ Hề vội lên tiếng: “Thật ra cái tên Hạ An An không giống tên con trai, An An cũng sắp vào lớp một, gọi tên này không được hay lắm, nếu mọi người đều thấy thế thì đặt lại tên chính thức đi, còn An An thì gọi ở nhà.”
“Đúng, đúng, lúc trước Hề Hề sinh An An bị đông máu, lúc đó dọa chúng tôi sợ chết đi được, nên khi thằng bé được sinh ra thì lập tức đặt tên ‘An’, ngụ ý bình an, cũng không nghĩ nhiều, đúng là cái tên này không thích hợp để dùng chính thức.” Mẹ Hạ tiếp lời.
Ba Phó do dự một chút, nhìn về phía ông cụ: “Kìa ba, hay là ba đặt tên cho An An đi?”
Ông cụ im lặng, lúc mọi người cho rằng ông sẽ không mở miệng, lại đột nhiên nói ra hai chữ: “Viễn An.”
Mất một lúc mọi người mới hiểu được ý tứ của ông cụ.
“Viễn An rất hay, vậy đặt là Viễn An, dù ở đâu cũng bình an.’’ Ba Phó nhấc ly lên, “Nào nào, cụng ly vì Viễn An.”
Người một nhà đều đã nâng ly, Phó Nam Cẩm hơi khớp một chút, cũng nâng ly lên, mọi người đều nhìn về phía ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa, ông cụ im lặng trong chốc lát, nâng ly rượu, uống một hớp.
Ông có bốn đứa con, nhưng xưa nay chưa từng ngồi ăn cơm chung như vậy.
Ông cụ bảo thư ký mua vé máy bay, ở nhà hai ngày rồi trở lại nước ngoài, trước khi đi nói với Hạ Hề rằng: “Lúc trước ở nhà hàng, cô nói hiệp thứ nhất tôi thắng, vậy hiệp thứ hai này, cô thắng.”
Hạ Hề trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu với ông: “Không phải hiệp thứ hai, mà là cuối hiệp một, cộng thêm cả lần này, một ván định thắng bại, cuối cùng là con thắng.”
Ông cụ hiếm khi không đen mặt, như vẻ mặt vẫn không thay đổi, cùng với thư ký và một đám vệ sĩ đi lên máy bay.
Ngày hôm sau khi ông cụ đi, Phó Nam Cẩm mới hẹn Hạ Hề đến nhà kính trồng hoa anh tặng cô.
So với mùa hè, mùa thu nhiệt độ trong nhà kiếng mát mẻ hơn nhiều, gió chạng vạng khẽ thổi qua, ngồi trong nhà kiếng cũng không cảm thấy oi bức.
Phó Nam Cẩm pha một ly hồng trà cho Hạ Hề, Hạ Hề ngồi trên ghế nhìn anh, khóe miệng cười như không cười: “Sao thế, có việc gì muốn nói với em à?”
Phó Nam Cẩm im lặng một lúc, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh phải đến công ty ở nước ngoài một khoảng thời gian.”
Hạ Hề nhìn anh một cái, cũng không có gì kinh ngạc, tổng công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể chỉ giải quyết bằng mấy cuộc họp video.
Nhưng cô vẫn luôn không hiểu được trong lòng Phó Nam Cẩm đang nghĩ gì, bây giờ nhìn dáng vẻ do dự của anh, có lẽ đã suy nghĩ rất lâu.
“Tiểu Hề…” Phó Nam Cẩm sợ chọc giận cô, cầm tay cô, “Anh, anh, anh…”
“Anh…” Hồi lâu, vẫn không nói ra được lý do để đi, Hạ Hề không kìm được ý cười nơi đáy mắt.
Hạ Hề điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc nhìn anh: “Nếu em nói không cho anh đi thì sao?”
“Anh sẽ không đi.” Phó Nam Cẩm không chút do dự.
“Phó Nam Cẩm, em vừa phát hiện, anh thật sự không có lập trường.” Hạ Hề chậc lưỡi.
“Không phải không có lập trường.” Phó Nam Cẩm tới gần cô, thở dài: “Em chính là lập trường của anh.”
Hạ Hề nghe xong trong lòng ấm áp, đưa tay lên nâng mặt anh, nhìn thẳng vào anh, lời nói vừa thong thả vừa dịu dàng: “Phó Nam Cẩm, bất kể anh định làm gì, em đều ủng hộ, đi đi, đi làm chuyện anh muốn làm, đi cắt đứt quá khứ của anh, mọi chuyện trên thế giới này đều có thể thay đổi, nhưng em vẫn sẽ luôn ở đây.”
Phó Nam Cẩm nhìn cô một lúc lâu, bất ngờ hôn lên môi cô, nụ hôn này có hơi vội vàng, giống như đang thể hiện tình cảm của mình, cũng là bày tỏ việc anh không nỡ.
Sau khi hôn sau, Hạ Hề dựa vào lòng ngực Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng thở hổn hển, Phó Nam Cẩm lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi áo vest mở ra, đôi nhẫn bên trong có phần quen mắt.
Phó Nam Cẩm cầm lấy tay Hạ Hề nhẹ nhàng vuốt ve: “Lúc trước em tháo nhẫn đưa cho anh, anh đã cầm đi đánh bóng, lúc đó lại thuận tay đặt vào trong túi.”
Hạ Hề đã sớm nhớ lại chuyện này, cười nói: “Ngày đó khi phát hiện nhẫn trong xe, rõ ràng anh đã biết nguyên nhân, còn ngang bướng không giải thích, em phục anh rồi đấy chồng à.’’
Phó Nam Cẩm không kìm được cong môi, có chút bất đắc dĩ: “Để che giấu một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối, thật sự rất mệt.”
Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô, đưa tay lên trước mắt, ánh sáng bạch kim lấp lánh, một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, vô cùng rõ ràng.
Nhẫn này cũng không đắt đỏ, lúc ấy khi Hạ Hề còn dạy học, chính Phó Nam Cẩm tặng cô.
Hạ Hề ở một căn nhà trệt nhỏ, mỗi ngày phơi quần áo trên một sợi dây vắt ngang sân.
Một đầu cột trước hiên nhà, một đầu buộc ở cột điện.
Hôm đó Hạ Hề đang phơi quần áo, khi giũ quần áo lại nhìn thấy một bó hoa dại chậm rãi đung đưa trên dây phơi, đỏ vàng hồng xanh, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Hạ Hề đi qua không thấy ai, chỉ nhìn thấy một bức họa được đính lên bằng kẹp, cô giữ một góc tờ giấy là tranh màu nước, phía trên vẽ cô đang mặc váy trắng, đứng trên cánh đồng, xung quanh là hoa cỏ đủ mọi màu sắc, còn cô thì tươi cười rạng rỡ.
Phía sau bức tranh là một bài thơ, phía trên có bốn câu tiếng Pháp.
J"ai envie de vivre avec toi
J"ai envie de rester avec toi
Toute la vie, de rester avec toi
Toute la vie, toute la vie, toute la vie
Hạ Hề không hiểu tiếng Pháp, lúc đó cũng không nhận ra đây là tiếng Pháp, đang cau mày suy nghĩ xem có ý nghĩa gì.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Anh khao khát được sống bên em.”
“Anh khao khát được kết tóc se duyên cùng em.’’
“Cả đời, kết tóc se duyên với em.”
“Cả đời…”
“Cả đời…”
“Cả đời…”
Trong tai Hạ Hề chỉ nghe thấy hai chữ ‘cả đời’, cả đời à, nhắc đến hai chữ đó, liền cảm thấy cả người đều bay bổng trên mây.
Đi về phía cuối sợi dây phơi đồ, có treo một cặp nhẫn được buộc bằng cỏ xanh.
Giang Nam nói: “Tiểu Hề, anh giao cả đời anh cho em.”
Khi đó, Hạ Hề chỉ cho rằng đó là một lời âu yếm, lúc nghe xong cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bây giờ nhớ lại câu nói đó, cảm thấy trong lòng nhói đau.
Hạ Hề lấy chiếc nhẫn trong tay Phó Nam Cẩm đeo lên cho anh, hôn lên môi anh: “Chúng ta còn cả một đời.”
Phó Nam Cẩm bế cô lên, đặt cô lên chân mình, dùng tiếng Pháp khàn khàn nhẹ nhàng ngâm bên tai cô:
"J"ai envie de vivre avec toi."
"J"ai envie de rester avec toi."
"Toute la vie, de rester avec toi."
"Toute la vie, toute la vie, toute la vie."
“Anh khao khát được sống bên em.’’
“Anh khao khát được kết tóc se duyên cùng em.”
“Cả đời, kết tóc se duyên với em.”
- Hoàn chính văn-
“Lo lắng?” Phó Văn Đào hít một hơi thật sâu, “Phó Nam Cẩm, ông nội đối tốt với cậu, trong lòng cậu chắc hiểu rõ, ông nội đã dằn vặt nhiều năm như vậy vì chuyện của cậu, cậu còn lương tâm không?”
“Rất tốt với tôi sao?” Phó Nam Cẩm rút một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi sâu rồi nói, “Xem ra tình cảm của anh với ông nội rất sâu nặng, vậy biết tôi chưa chết, vì sao không nói với ông nội? Sao thế, có tật giật mình à?”
Ý của Phó Nam Cẩm trong lời nói rất rõ ràng, con ngươi Phó Văn Đào trầm xuống, nhìn chằm chằm Phó Nam Cẩm: “Mẹ nó, tôi nói với cậu một lần nữa, ca nô của cậu gặp chuyện không phải tôi làm.”
“Thật sao?” Phó Nam Cẩm cười lạnh một tiếng.
Phó Văn Đào dừng một chút: “Tôi có động tay nhưng chưa từng muốn lấy mạng cậu, chỉ muốn dạy dỗ cậu một chút, nên trách số cậu không tốt.”
“Có phải nên cảm ơn anh đã nương tay không?” Rốt cuộc Hạ Hề không nhịn được mở miệng.
Phó Văn Đào im lặng trong chốc lát mới nói: “Vì chuyện này, Phó Bối Nhã đã khiến tôi mù một mắt, xem như đã hòa nhau.”
Thật sự Hạ Hề hơi kinh ngạc, không nhịn được nhìn vào đôi mắt của Phó Văn Đào, từ trước đến nay cô vẫn luôn cảm thấy mắt trái của Phó Văn Đào có chỗ không ổn, hóa ra là giả.
Hơn nữa còn do Bối Nhã làm mù, nghĩ đến lúc đó chắc Bối Nhã cũng cảm thấy Phó Nam Cẩm đã chết, trong cơn tức giận đã làm mù đôi mắt của Phó Văn Đào.
Cảm xúc của Hạ Hề có phần phức tạp, suy cho cùng bọn họ có phải người một nhà không thế?
Hình như Phó Văn Đào chỉ đến trút giận một hồi, lúc sau đã rời đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này đã là nửa đêm, những thứ đồ mẹ Hạ chuẩn bị cho ông cụ dùng trong bệnh viện dường như cũng không còn cần thiết, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Sau khi Hạ Hề tắm rửa xong thì nhìn thấy Phó Nam Cẩm dựa vào ban công nhỏ ngoài phòng ngủ hút thuốc.
Hạ Hề lau tóc đi qua, đến bên cạnh Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng nói: “Trước đây em chưa từng thấy anh hút thuốc, nhưng gần đây anh hút rất nhiều.”
“Hả?” Dường như vừa rồi Phó Nam Cẩm đang ngây người, sau vài giây mới có phản ứng lại lời nói của Hạ Hề, ấn nửa điếu thuốc trong tay vào gạt tàn xuống, “Không hút nữa.”
“Ừ.” Hạ Hề gật đầu, “Chẳng phải muốn sinh con sao?”
“Sau này không hút nữa.”
Hạ Hề đứng với anh một lát, cầm tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh có tâm sự gì à?”
Phó Nam Cẩm nhìn cô, sau đó đưa tay kéo cô vào l ồng ngực, khom người, gối đầu lên hõm vai cô: “Hạ Hề, anh không biết phải nói thế nào, có thể nếu em là anh thì sẽ hiểu được.”
“Anh, hay là Phó Văn Đào, có thể giống như đám trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, biết rõ đã bị đám buôn người hủy hoại cả một đời, nhưng chung sống với nhau nhiều năm như vậy, lại có tình cảm với bọn buôn người hơn cả ba mẹ ruột.”
“Sự so sánh này có thể không hợp lý, nhưng em có hiểu được tình cảm phức tạp bên trong không? Đối với bọn anh mà nói, ông không chỉ đơn giản là bọn buôn người đâu, ông là ông nội có quan hệ huyết thống với bọn anh. Khi đó bọn anh chỉ là những đứa trẻ, muốn được ôm ấp, muốn được bầu bạn, muốn được yêu thương, mà lúc ấy, có thể ông nội đã dần dần trở thành một điểm tựa.”
“Ông rất nghiêm khắc, lại lạnh lùng, khiến người ta chán ghét, nhưng vào buổi tối sau khi bọn anh đi ngủ, ông ấy sẽ đắp chăn cho bọn anh, lúc bị ốm cũng là ông ngủ cùng, ngày mưa lại lạnh lùng bắt bọn anh đứng ngoài chịu ướt, nhưng khi trở về phòng sẽ có canh gừng nóng hổi, tuy không cho bọn anh ăn cơm no, nhưng mỗi buổi tối bọn ăn đến phòng bếp lén lút trộm đồ, sẽ luôn có đồ ăn trong phòng bếp.”
Phó Nam Cẩm thở dài: “Quả thực khi còn nhỏ anh hận ông thấu xương, chưa bao giờ có suy nghĩ này, nhưng từ khi sống cùng với em, mỗi ngày nghe mẹ em mắng em, quát em, nhưng chúng ta đều biết, mẹ vì muốn tốt cho em, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến những ngày còn nhỏ mới phát hiện hóa ra lại có nhiều sự trùng hợp như vậy.”
Phó Nam Cẩm chưa từng nói nhiều như thế, Hạ Hề cảm nhận được sự dày vò và không xác định trong lòng Phó Nam Cẩm, có thể anh không biết nên dùng tình cảm nào để đối diện với ông nội.
Đối với Hạ Hề mà nói, cô cũng không hiểu, trên thế giới này vốn dĩ có rất nhiều chuyện không thể phân rõ trắng đen, đặc biệt là tình cảm, quá phức tạp.
“Phó Văn Đào lo lắng cho ông nội sao? Hắn và anh giống nhau à?” Hạ Hề hỏi.
“Không giống nhau.” Phó Nam Cẩm lắc đầu, “Ông nội đối với anh là một cơn ác mộng, còn đối với Phó Văn Đào mà nói là sự cứu rỗi, bác hai là một kẻ chỉ biết ăn nhậu chơi bời, chuyện hoang đường nào cũng đã làm, bao gồm cả bạo hành gia đình đánh con, cho nên khi ông nội đưa Phó Văn Đào đi, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.”
“Vì sao hắn lại không vừa mắt anh?’ Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vì hắn vẫn luôn cảm thấy ông nội quan tâm anh nhiều hơn hắn, cho nên luôn đối đầu với anh, giống như con nít tranh thủ tình cảm trước mặt ba mẹ.’’ Phó Nam Cẩm thở dài, “Tiểu Hề, con người đúng là một sinh vật phức tạp.”
Hạ Hề vỗ vai anh: “Đừng nghĩ nữa, nhà anh từ ông nội anh đến đời các anh, đã qua mấy chục năm rồi, vẫn không thể thay đổi khuôn mẫu này, cũng không thể chỉ trong chốc lát đã suy nghĩ thông suốt được. Nhưng mà trước kia chỉ có mình anh đối mặt, bây giờ thì tốt rồi, có em và An An.”
“Phó Nam Cẩm, anh vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy bọn em.”
*
Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Hạ đã xách theo hai lồ ng cơm đến bệnh viện, lúc bà đến đó, ngoài cửa có vệ sĩ, thư ký, còn có Phó Văn Đào ngồi trên ghế dài.
Thư ký ngăn bà lại: “Cô à, ông chủ không muốn gặp ai, ngay cả cậu Văn Đào còn chưa được vào đâu.”
Mẹ đẩy tay anh ta: “Ông ấy là người bệnh, người bệnh bị cảm không uống thuốc, cậu cũng để kệ ông ấy sao? Thật buồn cười, Hề Hề nhà chúng tôi khi bị bệnh biến thành người thích gây sự, hay nói sảng, quậy đến long trời lở đất, không thể tin lời người bệnh nói.”
“Cái cậu to con này, tránh ra.” Mẹ Hạ nhìn vệ sĩ cao hơn bà mấy cái đầu đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày: “Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là Hạ phu nhân đấy.”
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm ở phía sau: “…”
Thư ký cau mày không biết nên làm sao cho phải, thì bên trong đã truyền ra tiếng ông cụ: “Vào đi.”
Mẹ Hạ đẩy vệ sĩ mở cửa phòng bệnh đi vào, Phó Nam Cẩm và Hạ Hề cũng đi theo, Phó Văn Đào vội vã theo vào.
Ông cụ nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như chỉ sau một đêm đã già thêm mấy tuổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mẹ Hạ đặt bình giữ nhiệt lên bàn: “Tôi nấu chút cháo, bây giờ có muốn ăn không?”
Ông cụ nhìn mẹ Hạ vừa tiến vào đã bận rộn, lại nhìn qua Phó Văn Đào, Phó Nam Cẩm và Hạ Hề sóng vai đứng ở đó, cau mày một cái: “Các người tới làm gì?”
“Tới làm gì à?” Không để bọn họ trả lời, mẹ Hạ đã tiếp lời thay, “Chẳng lẽ không thể tới?”
Mẹ Hạ đưa cháo cho Phó Nam Cẩm: “Đút cháo cho ông nội con đi.”
“Hả?”
Không chỉ có Phó Nam Cẩm sửng sốt, mọi người trong phòng đều kinh ngạc, bao gồm cả ông cụ.
Trong lòng mẹ Hạ, ông cụ Phó chỉ là một trưởng bối phản đối Phó Nam Cẩm và Hạ Hề ở bên nhau, ở trong mắt bà đây đều là chuyện gia đình, là việc bình thường trong xã hội, nhưng vẫn là người một nhà.
Hạ Hề sợ Phó Nam Cẩm ngại ngùng, vội đưa tay nhận lấy bát cháo trong tay mẹ Hạ: “Mẹ, tay ông nội cũng không bị thương, mẹ thật là…”
Hạ Hề bưng cháo đến trước mặt ông cụ, vốn dĩ ông cụ không muốn uống, nhưng câu nói kia của mẹ Hạ quá xấu hổ, nếu bây giờ ông không ăn, không chừng mẹ Hạ còn làm ra những chuyện gì nữa, sau một khoảng thời gian ở chung, ông vẫn hiểu mẹ Hạ một chút.
Ông cụ nhận lấy bát cháo, cảm thấy trong lòng có chút nén giận.
“Có hộ lý ở đây, các người về đi, thấy các người thì phiền lòng.”
“Về cái gì mà về, tôi đã sắp xếp xong rồi, mọi người sẽ thay nhau đến bệnh viện chăm sóc, hôm nay là ngày đầu tiên, để Tiểu Nam tới.”
“Chăm sóc?” Người trong nhà đều sợ hãi lắp bắp, nhà họ Phó chưa từng có chuyện chăm sóc như thế này.
“Cậu, ngày mai.” Mẹ Hạ chỉ vào Phó Văn Đào.
“Tôi?” Phó Văn Đào cảm thấy mình vừa bước lên thuyền giặc.
“Không cần.” Ông cụ cau mày nhìn mẹ Hạ, “Không cần cô bày vẽ, tôi không cần ai chăm sóc, đừng tự cho mình thông minh.”
Ông cụ hết sức phản đối, nhưng mẹ Hạ cũng không để tâm đến ông, thật sự đã định ra thời gian biểu chăm sóc, bắt mọi người phải tuân theo.
Vốn dĩ cho rằng mọi người sẽ không vui, nhưng ngoài dự liệu mọi người đều không ai phản đối, cứ dựa vào thời gian trực mà làm.
Ông cụ từ kháng cự đến tiếp nhận, thoạt trông thì bị bắt ép, nhưng dường như cả quá trình cũng không khó khăn như trong tưởng tượng.
Cho dù người đến chăm sóc là Phó Nam Cẩm, hay là Phó Văn Đào, hay ba Phó, trong phòng đều rất yên tĩnh, mọi người chỉ làm việc của mình, ở nước ngoài còn có chuyện cần phải xử lý, nhưng mọi người đều có suy nghĩ riêng, khi ở phòng bệnh không ai nhắc đến chuyện này.
Mẹ Hạ nấu cơm ở nhà, đôi khi bắt Hạ Hề đưa qua, có lúc lại tự mình đưa đến, chỉ khi mẹ Hạ đến, phòng bệnh mới có chút sức sống.
Ông cụ nằm viện hơn nửa tháng, khi Phó Nam Cẩm đến chăm sóc, nhìn thấy ông cụ yên tĩnh ngồi trên xe lăn nhìn ra phía ngoài phòng bệnh.
Ông già rồi, thật sự đã già rồi.
Khi Phó Nam Cẩm tới đây, hai người không nói chuyện, Phó Nam Cẩm cũng không giúp ông xử lý chuyện công ty, cứ ngồi mắt to trừng mắt nhỏ. Cứ vào thứ Bảy, Phó Nam Cẩm sẽ đưa An An đến đây, chỉ có lúc đó, mới có thể nhìn thấy chút phấn chấn trên mặt ông cụ.
“Chuyện công ty các anh muốn làm thế nào?’ Thân thể ông cụ không tốt, cũng không thể cứ nằm viện là sẽ chữa khỏi, nên nằm hơn nửa tháng hôm nay đã có thể xuất viện.
Ông nói lời này khi Phó Nam Cẩm đang dọn đồ cho ông cụ, Phó Văn Đào cũng ở đây.
Nghe ông ấy nói, Phó Văn Đào nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm không hề ngẩng đầu, chỉ có động tác thu dọn đồ là khựng lại một chút.
Mấy ngày nay không phải chuyện gì ông cụ cũng mặc kệ, thư ký đã truyền đến tin tức công ty muốn bầu chủ tịch hội đồng quản trị, đám cổ đông chia thành nhiều phe, một phe ủng hộ Phó Văn Đào, một phe ủng hộ Phó Nam Cẩm, còn lại muốn nhân cơ hội đá văng nhà họ Phó, đứng về phía Phó Nam Cẩm hay Phó Văn Đào đều là số ít, phần đông vẫn muốn đạp đổ nhà họ Phó chiếm ngôi đầu.
Năm đó may mà có Phó Nam Cẩm ngăn cơn khủng hoảng, từ đó về sau việc trong công ty ông cụ có chút lực bất tòng tâm, ông đã cao tuổi lại không có con trai ở bên cạnh, cũng không hoàn toàn tin tưởng Phó Văn Đào. Hơn nữa dựa vào năng lực của Phó Văn Đào không thể gánh vác toàn bộ công ty, cho dù là những năm Phó Nam Cẩm còn ở công ty, ông cụ cũng không dám trao cho hắn quá nhiều quyền lực, Phó Nam Cẩm không phải là một kẻ chịu sự khống chế của người khác.
Cho nên, cuối cùng bên cạnh ông không có lấy một người để tin tưởng.
Năm nay ông đã ngoài tám mươi, tính đi tính lại công ty này mới chính là ngôi nhà thật sự thuộc về ông, là thứ duy nhất chứng minh sự tồn tại của ông trên thế giới này.
Ông cụ yêu cầu ở khách sạn, Phó Nam Cẩm không nói gì, trực tiếp lái xe đưa ông về nhà, mẹ Hạ với sự giúp đỡ của mẹ Phó đã làm cả một bàn đầy đồ ăn, vừa tiến vào mùi hương đã xộc vào mũi.
Vốn dĩ Phó Văn Đào muốn chạy, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thì có hơi ngừng bước chân.
Trong khoảng thời gian này, Phó Văn Đào cũng tuần tự theo quy định của mẹ Hạ đến chăm sóc. Tuy hai người Phó Văn Đào và Phó Nam Cẩm luôn trong tình hình thuốc súng rất căng thẳng, nhưng Hạ Hề đã nhìn hắn ta thuận mắt hơn trước kia rất nhiều.
Hạ Hề cảm thấy bản thân quá lương thiện, ngay cả kẻ ác cả đời làm chuyện xấu bỗng làm một việc tốt đã có thể khiến cô mềm lòng, cô tự nói với bản thân như thế là không tốt, dễ dàng thay đổi cách nhìn người là không tốt.
Nhưng bỏ đi quan hệ với chồng cô, vốn dĩ hai người Phó Văn Đào và Phó Nam Cẩm là quan hệ cạnh tranh, Phó Văn Đào không phải người tốt, Phó Nam Cẩm có một số việc làm cũng không đứng đắn, mỗi người một vẻ không ai làm hổ danh nhà họ Phó.
“Muốn ở lại ăn cơm không?” Hạ Hề hỏi, nhưng cô chỉ khách sáo một chút, cũng không phải thật sự muốn giữ Phó Văn Đào ở lại ăn cơm.
Nhưng Phó Văn Đào nghe vậy, ngay cả từ chối cũng không có, trực tiếp đi qua cửa.
Hạ Hề: “…”
Hạ Hề xoay người, đã nhìn thấy Phó Nam Cẩm nheo mắt nhìn cô.
Hạ Hề cười gượng một tiếng.
Nhờ khoảng thời gian chăm sóc này, dường như người một nhà đã thân thiết hơn một chút, không hề giống lúc vừa chuyển đến cả ngày nhìn nhau không nói gì.
Thỉnh thoảng ông cụ sẽ nói vài câu, giọng điệu cũng ôn hòa hơn trước không ít.
“Tôi đã nói chuyện với công ty của anh, vài ngày nữa anh có thể trở về làm.” Ông cụ nói với ba Hạ.
“Tôi còn tự hỏi sao hôm nay lại nhận được điện thoại bảo tôi đi làm nữa cơ.’’ Ba Hạ không biết có nên nói cảm ơn hay không, lúc trước người khiến ông mất việc cũng là ông cụ, tuy không thể nói là giận hờn, nhưng nói cảm ơn cũng cảm thấy không ổn.
Hạ Hề hơi kinh ngạc nhìn về phía Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng lắc đầu với cô, tỏ vẻ anh không biết chuyện.
“Chúc mừng anh, thông gia.” Ba Phó bưng ly rượu chạm cốc với ba Hạ.
Một bữa cơm xem như hòa thuận vui vẻ.
An An đang ăn cơm, đảo mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Phó Văn Đào đang vùi đầu ăn cơm, giật nhẹ ống tay áo Phó Nam Cẩm: “Ba ơi, chú đó là ai vậy?”
Phó Văn Đào dùng khóe mắt liếc nhìn An An đang chỉ vào hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của An An.
Phó Nam Cẩm lười nhác nhướng mày, môi mỏng khẽ mở: “Khách không mời mà đến.”
“Khách không mời mà đến là sao ạ?” An An chớp mắt, chăm chỉ học hỏi.
Phó Nam Cẩm chưa lên tiếng, ba Phó đã trả lời thay: “An An, đây là bác hai của con.”
“Bác hai?” An An nhắc lại, nghiêng đầu nhỏ, “Chú là bác hai của con à?”
Phó Văn Đào không tự nhiên nhìn Phó Nam Cẩm, cũng không nói là thích đứa trẻ này, nhưng cũng không đến mức nói bậy bạ trước mặt mọi người, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, bác là bác hai của con.”
“Bác tên gì ạ?” Ông cụ non An An hỏi.
Phó Văn Đào không nhịn được cong môi: “Bác là Phó Văn Đào, con thì sao, con tên gì?”
“Con tên là Hạ An An.”
“Hạ An An à…” Phó Văn Đào cố tình nhấn nhá kéo dài nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, anh nhìn xem, con trai cũng lấy họ Hạ,
Ông cụ cũng đưa mắt nhìn sang.
Ba Hạ thấy vội giải thích: “Lúc trước Tiểu Nam mất trí nhớ, nói mình họ Giang, nhưng Tiểu Nam lại cảm thấy họ của mình không được hay lắm nên để An An theo họ mẹ, hay là hôm nào chúng ta sửa lại tên cho An An đi.”
“Không cần sửa.” Phó Nam Cẩm lạnh nhạt mở miệng, “Để họ mẹ cũng rất tốt.”
Ông cụ khẽ cau mày một cái, nhưng không nói gì, tất nhiên ba mẹ Phó sẽ không có ý kiến, bọn họ vẫn luôn ôm lòng áy náy với Phó Nam Cẩm, sự quan tâm của họ với Phó Nam Cẩm không thể nhiều bằng ba mẹ Hạ Hề làm cho Phó Nam Cẩm.
Mẹ Hạ đánh mắt với Hạ Hề, Hạ Hề vội lên tiếng: “Thật ra cái tên Hạ An An không giống tên con trai, An An cũng sắp vào lớp một, gọi tên này không được hay lắm, nếu mọi người đều thấy thế thì đặt lại tên chính thức đi, còn An An thì gọi ở nhà.”
“Đúng, đúng, lúc trước Hề Hề sinh An An bị đông máu, lúc đó dọa chúng tôi sợ chết đi được, nên khi thằng bé được sinh ra thì lập tức đặt tên ‘An’, ngụ ý bình an, cũng không nghĩ nhiều, đúng là cái tên này không thích hợp để dùng chính thức.” Mẹ Hạ tiếp lời.
Ba Phó do dự một chút, nhìn về phía ông cụ: “Kìa ba, hay là ba đặt tên cho An An đi?”
Ông cụ im lặng, lúc mọi người cho rằng ông sẽ không mở miệng, lại đột nhiên nói ra hai chữ: “Viễn An.”
Mất một lúc mọi người mới hiểu được ý tứ của ông cụ.
“Viễn An rất hay, vậy đặt là Viễn An, dù ở đâu cũng bình an.’’ Ba Phó nhấc ly lên, “Nào nào, cụng ly vì Viễn An.”
Người một nhà đều đã nâng ly, Phó Nam Cẩm hơi khớp một chút, cũng nâng ly lên, mọi người đều nhìn về phía ông cụ ngồi ở vị trí chủ tọa, ông cụ im lặng trong chốc lát, nâng ly rượu, uống một hớp.
Ông có bốn đứa con, nhưng xưa nay chưa từng ngồi ăn cơm chung như vậy.
Ông cụ bảo thư ký mua vé máy bay, ở nhà hai ngày rồi trở lại nước ngoài, trước khi đi nói với Hạ Hề rằng: “Lúc trước ở nhà hàng, cô nói hiệp thứ nhất tôi thắng, vậy hiệp thứ hai này, cô thắng.”
Hạ Hề trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu với ông: “Không phải hiệp thứ hai, mà là cuối hiệp một, cộng thêm cả lần này, một ván định thắng bại, cuối cùng là con thắng.”
Ông cụ hiếm khi không đen mặt, như vẻ mặt vẫn không thay đổi, cùng với thư ký và một đám vệ sĩ đi lên máy bay.
Ngày hôm sau khi ông cụ đi, Phó Nam Cẩm mới hẹn Hạ Hề đến nhà kính trồng hoa anh tặng cô.
So với mùa hè, mùa thu nhiệt độ trong nhà kiếng mát mẻ hơn nhiều, gió chạng vạng khẽ thổi qua, ngồi trong nhà kiếng cũng không cảm thấy oi bức.
Phó Nam Cẩm pha một ly hồng trà cho Hạ Hề, Hạ Hề ngồi trên ghế nhìn anh, khóe miệng cười như không cười: “Sao thế, có việc gì muốn nói với em à?”
Phó Nam Cẩm im lặng một lúc, mới chậm rãi lên tiếng: “Anh phải đến công ty ở nước ngoài một khoảng thời gian.”
Hạ Hề nhìn anh một cái, cũng không có gì kinh ngạc, tổng công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể chỉ giải quyết bằng mấy cuộc họp video.
Nhưng cô vẫn luôn không hiểu được trong lòng Phó Nam Cẩm đang nghĩ gì, bây giờ nhìn dáng vẻ do dự của anh, có lẽ đã suy nghĩ rất lâu.
“Tiểu Hề…” Phó Nam Cẩm sợ chọc giận cô, cầm tay cô, “Anh, anh, anh…”
“Anh…” Hồi lâu, vẫn không nói ra được lý do để đi, Hạ Hề không kìm được ý cười nơi đáy mắt.
Hạ Hề điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc nhìn anh: “Nếu em nói không cho anh đi thì sao?”
“Anh sẽ không đi.” Phó Nam Cẩm không chút do dự.
“Phó Nam Cẩm, em vừa phát hiện, anh thật sự không có lập trường.” Hạ Hề chậc lưỡi.
“Không phải không có lập trường.” Phó Nam Cẩm tới gần cô, thở dài: “Em chính là lập trường của anh.”
Hạ Hề nghe xong trong lòng ấm áp, đưa tay lên nâng mặt anh, nhìn thẳng vào anh, lời nói vừa thong thả vừa dịu dàng: “Phó Nam Cẩm, bất kể anh định làm gì, em đều ủng hộ, đi đi, đi làm chuyện anh muốn làm, đi cắt đứt quá khứ của anh, mọi chuyện trên thế giới này đều có thể thay đổi, nhưng em vẫn sẽ luôn ở đây.”
Phó Nam Cẩm nhìn cô một lúc lâu, bất ngờ hôn lên môi cô, nụ hôn này có hơi vội vàng, giống như đang thể hiện tình cảm của mình, cũng là bày tỏ việc anh không nỡ.
Sau khi hôn sau, Hạ Hề dựa vào lòng ngực Phó Nam Cẩm nhẹ nhàng thở hổn hển, Phó Nam Cẩm lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi áo vest mở ra, đôi nhẫn bên trong có phần quen mắt.
Phó Nam Cẩm cầm lấy tay Hạ Hề nhẹ nhàng vuốt ve: “Lúc trước em tháo nhẫn đưa cho anh, anh đã cầm đi đánh bóng, lúc đó lại thuận tay đặt vào trong túi.”
Hạ Hề đã sớm nhớ lại chuyện này, cười nói: “Ngày đó khi phát hiện nhẫn trong xe, rõ ràng anh đã biết nguyên nhân, còn ngang bướng không giải thích, em phục anh rồi đấy chồng à.’’
Phó Nam Cẩm không kìm được cong môi, có chút bất đắc dĩ: “Để che giấu một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối, thật sự rất mệt.”
Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm đeo nhẫn lên ngón tay áp út của cô, đưa tay lên trước mắt, ánh sáng bạch kim lấp lánh, một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, vô cùng rõ ràng.
Nhẫn này cũng không đắt đỏ, lúc ấy khi Hạ Hề còn dạy học, chính Phó Nam Cẩm tặng cô.
Hạ Hề ở một căn nhà trệt nhỏ, mỗi ngày phơi quần áo trên một sợi dây vắt ngang sân.
Một đầu cột trước hiên nhà, một đầu buộc ở cột điện.
Hôm đó Hạ Hề đang phơi quần áo, khi giũ quần áo lại nhìn thấy một bó hoa dại chậm rãi đung đưa trên dây phơi, đỏ vàng hồng xanh, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Hạ Hề đi qua không thấy ai, chỉ nhìn thấy một bức họa được đính lên bằng kẹp, cô giữ một góc tờ giấy là tranh màu nước, phía trên vẽ cô đang mặc váy trắng, đứng trên cánh đồng, xung quanh là hoa cỏ đủ mọi màu sắc, còn cô thì tươi cười rạng rỡ.
Phía sau bức tranh là một bài thơ, phía trên có bốn câu tiếng Pháp.
J"ai envie de vivre avec toi
J"ai envie de rester avec toi
Toute la vie, de rester avec toi
Toute la vie, toute la vie, toute la vie
Hạ Hề không hiểu tiếng Pháp, lúc đó cũng không nhận ra đây là tiếng Pháp, đang cau mày suy nghĩ xem có ý nghĩa gì.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Anh khao khát được sống bên em.”
“Anh khao khát được kết tóc se duyên cùng em.’’
“Cả đời, kết tóc se duyên với em.”
“Cả đời…”
“Cả đời…”
“Cả đời…”
Trong tai Hạ Hề chỉ nghe thấy hai chữ ‘cả đời’, cả đời à, nhắc đến hai chữ đó, liền cảm thấy cả người đều bay bổng trên mây.
Đi về phía cuối sợi dây phơi đồ, có treo một cặp nhẫn được buộc bằng cỏ xanh.
Giang Nam nói: “Tiểu Hề, anh giao cả đời anh cho em.”
Khi đó, Hạ Hề chỉ cho rằng đó là một lời âu yếm, lúc nghe xong cảm thấy vô cùng ngọt ngào, bây giờ nhớ lại câu nói đó, cảm thấy trong lòng nhói đau.
Hạ Hề lấy chiếc nhẫn trong tay Phó Nam Cẩm đeo lên cho anh, hôn lên môi anh: “Chúng ta còn cả một đời.”
Phó Nam Cẩm bế cô lên, đặt cô lên chân mình, dùng tiếng Pháp khàn khàn nhẹ nhàng ngâm bên tai cô:
"J"ai envie de vivre avec toi."
"J"ai envie de rester avec toi."
"Toute la vie, de rester avec toi."
"Toute la vie, toute la vie, toute la vie."
“Anh khao khát được sống bên em.’’
“Anh khao khát được kết tóc se duyên cùng em.”
“Cả đời, kết tóc se duyên với em.”
- Hoàn chính văn-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook