Hạ Hề ầm thầm chờ đến buổi tối gội đầu cho Phó Nam Cẩm, nghĩ lúc đó nhất định phải giựt hai cọng tóc xuống để giải hận. Nhưng đến buổi tối, Hạ Hề lại bắt đầu trở nên chân chó, vừa ngoan ngoãn giúp Phó Nam Cẩm nấu cơm, lại vừa tung ta tung tăng mà chuẩn bị nước cho Phó Nam Cẩm, lúc gội đầu cho hắn còn hỏi nước có nóng hay không, có muốn mát xa da đầu một chút hay không.


"Cô rốt cuộc muốn làm gì?" Phó Nam Cẩm không chịu nổi bộ dáng này của cô.


"Giang tổng, chúng ta nói tiếp chuyện ban ngày được không?" Hạ Hề nghiêng đầu nhìn hắn.


Phó Nam Cẩm cầm khăn lông đứng lên, vừa lau tóc vừa nói: "Nói cái gì?"


"Anh biết mà." Hạ Hề cười tủm tỉm, một chân đạp lên ghế nhỏ của An An, sau đó lấy khăn lông trong tay Phó Nam Cẩm giúp hắn lau tóc, "Tới, tới, tôi lau cho anh."


Hạ Hề đứng ở trên ghế cao hơn Phó Nam Cẩm một chút, vì đạt được mục đích mà hơi nghiêng người về phía trước ôn nhu lau tóc cho Phó Nam Cẩm.


Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Hạ Hề đều gội đầu cho Phó Nam Cẩm, nhưng lau tóc vẫn là lần đầu tiên.


Hai người dựa vào thật sự gần, Hạ Hề mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, từ vị trí của Phó Nam Cẩm vừa lúc nhìn thấy da thịt trắng nõn của cô cùng với hơi nóng mờ mịt như ẩn như hiện...


Phó Nam Cẩm nhướng mày, không dám mở to mắt.


Hạ Hề lau nửa ngày, không nghe thấy Phó Nam Cẩm nói chuyện, không khỏi cúi đầu xuống, trong không khí có một khắc hoàn toàn yên tĩnh, giây tiếp theo, Hạ Hề ảo não hô nhỏ một tiếng, vội vàng lấy tay che lại ngực.


Hạ Hề quên mất mình còn đang đứng ở trên ghế, mất đi điểm chống đỡ là Phó Nam Cẩm, lại thêm tay chân luống cuống, cơ thể không khống chế được lảo đảo ngã về phía sau.


Phó Nam Cẩm vội vươn tay vòng lấy eo cô ôm vào trong ngực, nhưng mà lúc Hạ Hề lùi về phía sau lực quá lớn, Phó Nam Cẩm chỉ dùng một cánh tay, tiến lên vài bước vẫn không ổn định được cơ thể của cô, ngược lại theo cô ngã về phía trước.


Hạ Hề sợ hai người ngã xuống đụng đến cánh tay bị thương của Phó Nam Cẩm, đôi tay vòng qua cổ hắn, tận lực đem trọng lượng đặt ở trên người Phó Nam Cẩm.


Hai người lảo đảo vài bước, sau lưng đập vào tường, ghế nhỏ của An An đổ về một bên.


Phó Nam Cẩm ôm lấy eo cô, đôi tay Hạ Hề ôm cổ hắn, dựa vào trong ngực hắn, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập.


"Cánh tay của anh không sao chứ?" Hạ Hề vùi đầu vào hõm vai Phó Nam Cẩm, muốn đứng dậy, nhưng bàn tay của Phó Nam Cẩm đặt ở bên hông cô lại không chịu buông ra.


"Không sao." Bên tai là giọng nói khàn đặc của hắn, làm Hạ Hề chợt nhớ đến cái hôn tối hôm qua, thân thể hơi nóng lên một chút.


Phó Nam Cẩm cảm thấy cơ thể trong ngực này thực sự mềm mại, thực sự phù hợp, lại rất quen thuộc, cơ thể hắn đối với cô không có một chút kháng cự hay mâu thuẫn nào, làm hắn có chút không muốn buông tay.


Tim Hạ Hề lại bắt đầu bùm bùm nhảy không ngừng, nhịn không được nói thầm: "Mua con chó đi."


"Cái gì?" Phó Nam Cẩm cảm thấy bản thân có lẽ bị ảo giác, "Cô muốn nuôi chó? Cô ngay cả chính mình cũng nuôi không xong."


"......" Hạ Hề buồn bực đánh hắn một cái, "Buông tay."


Không biết có phải vừa rồi dùng sức quá mạnh hay không, Phó Nam Cẩm cảm thấy đầu óc có chút hoảng hốt, trong đầu trống rỗng, chỉ theo bản năng dùng sức ôm thật chặt người trong ngực.


Hạ Hề bị hắn cứng rắn khóa lại trong ngực, ngược lại cũng không quá dùng sức giãy giụa, mặt đỏ tai hồng, tim đập nhanh giống như chạy bằng mô tơ.


"Phó, Phó Nam Cẩm..." Hạ Hề do dự một chút, mở miệng hỏi, "Tôi vẫn chưa hỏi qua anh năm nay bao nhiêu tuổi?"


Nghe được tiếng nói mềm mại của Hạ Hề, Phó Nam Cẩm dần dần hoàn hồn, quanh người toát ra một thân mồ hôi lạnh: "Cô nói cái gì?" Giọng nói có chút nghẹn ngào.


"Tôi nói tôi vẫn chưa hỏi qua anh, anh hiện tại bao nhiêu tuổi?"


"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm nay hẳn là 31 tuổi."


"À, vậy..." Hạ Hề đôi mắt chớp chớp hai cái, cắn môi, nhỏ giọng ở bên tai hắn nói, "Anh trước kia có bạn gái không, đã kết hôn chưa, có con cái gì chưa?"


Hô hấp của cô dừng ở bên tai hắn, nhẹ nhàng gãi ngứa.


Cổ họng Phó Nam Cẩm khẽ nhúc nhích, nhắm mắt lại điều tiết hô hấp, ảnh hưởng của cơ thể này đối với hắn không phải lý trí của hắn có thể khống chế được.


"Không có, đều không có." Sau một lúc lâu, Phó Nam Cẩm mới mở miệng.


Trong mắt Hạ Hề nổi lên một tầng ý cười, bất quá rất nhanh giấu đi, ho nhẹ một tiếng: "Anh không thích con trai, vậy đã từng yêu thầm cô gái nào chưa?"


"Chưa." Phó Nam Cẩm nhịn không được cong môi.


Hai người ôm nhau nói như vậy, không hề cảm thấy có cái gì không ổn, giống như xưa nay vẫn vậy.


Hơi nóng trong phòng tắm tan đi, Hạ Hề rốt cuộc nhớ tới lý do trước đó mình "làm nô làm tì", vội nói: "Hôm nay anh nói chuyện điệu múa Hula, anh còn chưa nói cho tôi biện pháp là gì đâu."


Phó Nam Cẩm trong mắt nổi lên một tia đùa bỡn: "Hiện tại còn chưa muốn nói."


Hạ Hề thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy Phó Nam Cẩm ra, mở cửa phòng đẩy hắn ra ngoài, hung hăng trừng hắn một cái: "Ngày mai tôi lập tức đi mua chó." Sau đó "loảng xoảng" một tiếng đóng cửa lại.


Phó Nam Cẩm dựa vào tường, hơi đè cái trán, nhịn không được cười một tiếng, chuyện này rốt cuộc liên quan gì đến việc mua chó chứ?


"Ba, ba làm sao vậy?" An An cưỡi thú nhồi bông gấu trúc đi tới, "Ba không thoải mái sao?"


"Có chút váng đầu." Phó Nam Cẩm xoa đầu cậu, "Đỡ ba qua đó ngồi một lát."


An An vội vàng từ thú nhồi bông gấu trúc leo xuống, đỡ Phó Nam Cẩm đi đến bên sô pha.


Phó Nam Cẩm dựa vào sô pha, trong đầu lại nghĩ đến Hạ Hề, lúc trong phòng tắm đầu óc trong nháy mắt xuất hiện lỗ hổng, người trong ngực lại như bổ khuyết trống rỗng cùng sợ hãi, loại cảm giác mất khống chế này làm hắn cảm thấy xa lạ, nhưng loại cảm giác an tâm mà Hạ Hề cho hắn lại dị thường hấp dẫn hắn.


Trong phòng tắm Hạ Hề đang tắm rửa trong đầu nghĩ đến cũng là Phó Nam Cẩm, chẳng qua ở chỗ Hạ Hề chính là nghiến răng nghiến lợi, Hạ Hề à Hạ Hề, làm phiền mày không cần phạm phải hoa si, hai người tuy rằng đã sinh một đứa con, nhưng nhận biết mới hơn nửa tháng mà thôi, tình cảm này của mày đến không khỏi cũng quá nhanh rồi đi?


Nhưng mà...


Trên thực tế hai người cũng kết hôn 5 năm rồi, có chút gì đó thật ra cũng... không vấn đề gì chứ?


Hạ Hề nghĩ vậy, cảm thấy mặt có chút hồng, không khỏi tắt vòi hoa sen, đi đến trước gương quan sát thân thể của mình.


Làn da người trong gương trắng nõn, đường cong trên bụng nhỏ căng chặt, cũng không có da nhăn thịt khô, mà thay đổi lớn nhất mấy năm nay có lẽ chính là ngực lớn hơn.


Lúc vào đại học, Chung Huyên luôn nói cô là cái sân bay, hiện tại rõ ràng đã rời khỏi sân bay, giục ngựa lao nhanh trên đường rộng thênh thang.


Hạ Hề nhìn người trong gương, quen thuộc lại có chút xa lạ, khó tránh khỏi lại nghĩ đến một ít hình ảnh không thể miêu tả, nghĩ đến bản thân đã từng thuộc về người đàn ông bên ngoài kia, trong lòng Hạ Hề có loại cảm giác nói không nên lời.


*


Thứ hai, Phó Nam Cẩm vừa đến công ty, Hàn Phỉ đã tiến vào: "Nam ca, em nhận được một bộ sơ yếu lý lịch xin việc."


"Hử? Không phải bảo cậu phát thông báo tin tức tuyển dụng sao, có vấn đề gì à?"


"Vấn đề chính là thông báo tin tức tuyển dụng còn chưa phát, đã có người gửi một bộ sơ yếu lý lịch đến đây, mà người gửi sơ yếu lý lịch này anh biết là ai không?" Hàn Phỉ có chút kích động.


Phó Nam Cẩm nhìn hắn, không có biểu tình gì.


Hàn Phỉ sờ mũi, tự mình công bố đáp án: "Là Bối Nhược, Phó Bối Nhược, Nam ca, không biết anh đã nghe qua tên của cô ấy chưa? Nói thế nào nhỉ, đơn giản mà nói, địa vị ở giới thiết kế Phó Bối Nhược này... ừm... chính là một trăm Ân Hiếu cũng không bằng, anh hiểu chứ? Đó là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, chính là cái loại cực kỳ trâu bò."


"Cô ấy vậy mà nộp sơ yếu lý lịch vào loại công ty nhỏ như chúng ta, không biết có phải đầu óc bị hỏng rồi không?" Hàn Phỉ vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi, "Cũng có thể là có người giả mạo thân phận của cô ấy, em cảm thấy cô ấy không có khả năng sẽ hạ mình tới loại địa phương này của chúng ta."


"Loại địa phương này là loại địa phương nào?" Phó Nam Cẩm nhìn cậu ta nhàn nhạt nói.


"Ợ..." Hàn Phỉ nghẹn họng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, dù sao thì trước kia Giang tổng cũng thường oán giận hắn như vậy, hắn đã sớm quen rồi, "Nam ca, Phó Bối Nhược này làm thế nào bây giờ?"


"Gọi điện thoại nói cô ấy tới đây phỏng vấn."


"Được."


Hàn Phỉ lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau tiến vào nói: "Nam ca, cô ấy nói đang ở gần đây, lập tức có thể tới phỏng vấn."


Bối Nhược nói nhanh quả thực rất nhanh, không đến mười lăm phút đã tới.


Hàn Phỉ chân chính nhìn thấy Phó Bối Nhược, hít ngược một hơi khí lạnh, má ơi, thật sự là Phó Bối Nhược, Phó Bối Nhược chân chân thật thật.


Nhìn thấy Bối Nhược vào văn phòng của Phó Nam Cẩm, toàn bộ khu làm việc đều bùng nổ, một đám người cũng không tiếp tục làm việc quây vào một chỗ ríu rít: "Người vừa rồi thật sự là Phó Bối Nhược sao?"


"Tôi đã thấy ảnh chụp, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng mạo danh thay thế cũng không đến mức tìm được một người thân hình bộ dáng đều không sai biệt lắm như thế chứ."


"Vậy đậy thật sự là Phó Bối Nhược, cô ấy sao lại coi trọng loại địa phương này của chúng ta? Có phải đầu óc hỏng rồi không?"


"Loại địa phương này là loại địa phương nào?" Giọng nói âm trầm của Hàn Phỉ đột nhiên vang lên, một đám người sợ tới mức lập tức tản ra.


Hàn Phỉ âm thầm tính toán, công ty bọn họ tuy rằng nhỏ, nhưng ở trong thành phố phát triển rất tốt, nói nhỏ chẳng qua là khi so sánh với sự cường đại của Phó Bối Nhược mà thôi, Phó Bối Nhược nếu lựa chọn công ty của bọn họ, cho thấy rằng ánh mắt của Phó Bối Nhược tốt, thấy được triển vọng của công ty, chỉ dựa vào điểm này, cậu ta thật bội phục cô ấy.


Bối Nhược thẳng lưng ngồi đối diện Phó Nam Cẩm, hay tay đặt trên đùi, đan vào nhau, trong mắt mang theo thấp thỏm bất an.


Phó Nam Cẩm gõ vài cái trên máy tính, mới ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.


Bối Nhược vội mở miệng: "Giang tổng, chào ngài, tôi là Phó Bối Nhược."


"Ừ." Phó Nam Cẩm nghiêng người về phía sau dựa vào ghế, ung dung thoải mái, "Chúng ta vài ngày trước vừa mới gặp qua."


"À, đúng vậy." Bộ dáng không cảm xúc của Phó Nam Cẩm làm Bối Nhược càng khẩn trương hơn.


"Cô ở trong giới thiết kết rất nổi tiếng." Phó Nam Cẩm lật xem sơ yếu lý lịch mà Hàn Phỉ cầm vào, "Nếu tới công ty của chúng tôi làm việc, cô có yêu cầu gì không?"


"Không có." Bối Nhược cuống quít lắc đầu.


"Tiền lương thì sao?"


"Không có." Bối Nhược tiếp tục lắc đầu.


Phó Nam Cẩm hơi nhướng mày: "Không có bất kỳ yêu cầu nào sao?"


"Hả?" Hô hấp Bối Nhược có chút gấp gáp, vội ho nhẹ một tiếng, "Tôi lần đầu tiên tới thành phố này, muốn tìm một công việc phù hợp với phong cách của mình, tôi đã nhìn thử rất nhiều công ty, đối với quý công ty cảm thấy rất hứng thú, thương hiệu 5$21 tôi đã xem qua, cũng không tệ lắm."


"Chỉ là cũng không tệ lắm?" Con người Phó Nam Cẩm híp lại.


Lúc này cảm giác khẩn trương của Phó Bối Nược đã vơi đi một chút, có gan nhìn thẳng Phó Nam Cẩm, không do dự gật đầu: "Chỉ là cũng không tệ lắm, còn có không gian phát triển rất lớn."


"Được." Phó Nam Cẩm cầm chiếc bút trên bàn viết một dòng chữ xuống tờ giấy trắng, sau đó đưa cho cô ấy, "Cô đã qua vòng sơ khảo, thời gian địa điểm thi vòng hai đều ghi ở trên giấy, hi vọng cô không đến trễ."


Phó Bối Nhược sửng sốt một chút, vậy mà còn phải thi vòng hai?


"Sao thế? Phó tiểu thư thay đổi chủ ý?"


"Không có." Phó Bối Nhược vội nhận lấy tờ giấy, "Tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."


Sau khi Hàn Phỉ đưa Phó Bối Nhược rời khỏi, nhịn không được chạy lại chỗ Phó Nam Cẩm than vãn: "Nam ca, đó là Phó Bối Nhược đấy, anh vậy mà còn muốn cô ấy thi vòng hai? Công ty khác đều đoạt không nổi, anh vậy mà bắt cô ấy tham gia thi vòng hai?"


Phó Nam Cẩm cầm tây trang trên ghế văn phòng mặc lên người, Hàn Phỉ vội vàng qua giúp hắn đem quần áo rũ xuống khoác lên vai.


"Cậu bảo bộ phận hậu cần dọn dẹp văn phòng trước đó của Ân Hiểu, thay mới tất cả đồ vật, Phó Bối Nhược rất nhanh sẽ tiếp nhận vị trí của Ân Hiểu, sửa sang lại một phòng làm việc lớn, đoàn đội của cô ấy ít nhất cũng phải bốn năm người, tăng cường điều kiện làm việc tốt nhất có thể."


Hàn Phỉ gật đầu đáp lời: "Nam ca, sao anh lại chắc chắn Phó Bối Nhược sẽ đến tham gia thi vòng hai?" Vị lão trâu bò như vậy đều là người khác đến cầu, ông chủ nhà cậu ta lại cố tình đi ngược lại.


Phó Nam Cẩm không phản ứng lại cậu ta: "Tôi tới 'Ngô Hệ Lâu', có việc gì đến đó tìm tôi."


"Được."


Phó Nam Cẩm đi vài bước lại dừng lại: "Từ hôm nay trở đi, toàn bộ công ty nghiêm cấm sử dụng các chất làm mát không khí có vị chanh, tất cả đồ vật có liên quan đến chanh đều không được mang vào công ty, những người vi phạm trực tiếp sa thải."


Hàn Phỉ muốn hỏi tại sao, cuối cùng cái gì cũng không hỏi, ông chủ nói chỉ cần nghe là được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương