Bà Mai Điểm Sai Bài
-
Chương 6
**
Dưới sự bảo vệ và đồng hànhcủa Lạc Thiên Hách, đến tốiđoàn người đã tới một thành nhỏ nhộn nhịp, hơn nữa còn tìm được khách điếm ngủ lại.
Mặc dù suốt đường đi bình yên suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì, nhưng Tư Đồ Phỉ Nhi lại có phần áy náy với việc Lạc đại ca phải đi đường vòng, hơn nữa Xuân Bình luôn căng thẳng lo lắng đám người Vương Thủ sẽ xuất hiện, nàng cũng thấy mình nên khiêm nhường thận trọng hơn, tránh gây thêm phiền phức cho mọi người.
Vì thế, suốt đường đi nàng đợi trong xe ngựa một tấc cũng không rời, ngay cả khi đã tới khách điếm, cũng không dùng bữa dưới lầu với mọi người, mà sai tiểu nhị đưa cơm lên phòng, dùng bữa với Xuân Bình.
Bóng đêm dần dần tối, một mình Tư Đồ Phỉ Nhi nằm nghỉ trong phòng, mà cũng không biết tại sao, đêm nay dòng suy nghĩ của nàng lại đảo lộn, ngực còn hơi hậm hực khó chịu.
"Mình không nên cả ngày ngồi đợi trong xe ngựa với ở trong phòng, buồn bực muốn chết rồi!" Nàng tự trách.
Nếu lúc này đã vào đêm, ra ngoài một chút chắc là không có chuyện gì đâu?
Tư Đồ Phỉ Nhi choàng thêm áo khoác đi xuống lầu, vào đình viện nhỏ trong khách điếm hóng mát.
Một mình nàng đứng lặng dưới tàng cây, nhìn về phía chân trời.
Đêm nay bóng đêm mờ ảo, trăng khuyết trôi lơ lửng nửa ẩn nửa hiện sau đám mây, bầu trời bao la rộng lớn vô hạnnhưng lạikhông có một ánh sao. Nhìn màn đêm như vậy, lòng nàng không khỏi cảm thấy thê lương.
Năm mẹ ngã bệnh qua đời, nàng mới chỉ là một bé gái ba tuổi, vì vậy nàng gần như không nhớ gì về mẹ mình, chỉ nhớ rõ cha đã từng sầu não nói, đêm nương bệnh qua đời, là một đêm không sao mờ mịt, tựa như đêm nay.
Nàng nghĩ mình từ nhỏ đã mất mẫu thân, nhớ lại sau đấy cha đưa mình tới nhà bá phụ, một năm chỉ có thể cố gắng tới thăm nàng vài lần, nghĩ lại mình cho tới tận bây giờ chưa từng được hưởng thụ niềm vui hạnh phúc của một gia đình sum vầy với nhau, trong lòng liền tràn đầy tiếc nuối. . . . . .
Nhớ đi nhớ lại, buồn bực đau thương trong lòng càng thêm mãnh liệt, khiến mi tâm nàng cũng không khỏi nổi lên đường gân xanh.
"Aizzz, đa sầu đa cảm như vậy thật sự không hợp với mình!"
Nàng luôn lạc quan vui cười, đêm nay lại đa sầu đa cảm khác thường, khiến cơ thể nàng cũng không thích ứng được.
Tư Đồ Phỉ Nhi xoa xoa chỗ ngực hơi nhói đau, giọng điệu than dài, hy vọng có thể để mình thoải mái hơn.
"Tư Đồ cô nương?"
Nghe giọng nói quen thuộc, nàng lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng tuấn mĩ khiến nàng động lòng.
"Lạc đại ca." Nàng lên tiếng gọi khẽ.
"Sao lại ở đây một mình?" Lạc Thiên Hách hỏi.
Vừa rồi hắn thầm nghĩ, lúc này chính là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với nàng, vì vậy nên muốn đi tìm nàng, không ngờ nàng không ngủ ở trong phòng.
Vốn hắn hơi lo lắng, thì ra là nàng chạy tới đây.
"Chỉ ra ngoài hóng mát thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cố gắng cong khóe miệng, không muốn làm hắn lo lắng.
Thế nhưng, nàng luôn là người không giấu được tâm trạng của mình, mặc dù đã rất cố gắng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt buồn bực không vui này lại rơi hết vào sâu trong đáy mắt Lạc Thiên Hách.
Hắn nhíu mày quan tâm, hỏi: "Sao thế? Có tâm sự sao?"
"Không có gì, muội chỉ . . . . . Nhớ tới cha mẹ muội mà thôi."
Tư Đồ Phỉ Nhi không muốn nói nhiều tới chuyện cũ của mình, song nghĩ lại, nếu lúc này trong lòng mình buồn phiền khổ sở như vậy, có lẽ nên tìm một người để sẻ chia nỗi lòng, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
Nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm, kể chuyện cũ.
"Năm đó, mẹ muội mặc dù chỉ là một tiểu thiếp, nhưng rất được cha muội yêu thương, còn đại nương —— Cũng chính là mẫu thân của đại ca căm hận muội đến không cam lòng kia, dùng mọi cách muốn đuổi mẹ con muội đi. Năm muội ba tuổi thì mẹ qua đời, nhưng đại nương vẫn xem muội như cái đinh trong mắt, có một lần thậm chí còn giả vờ không cẩn thận nhốt muội trong phòng củi, vì chút sơ ý đó mà nhốt muội suốt cả đêm. . . . . . Sau này cha muội sợ muội bị đại nương và đại ca ức hiếp, cho nên mới đưa muộiđến chỗ bá phụ."
Lạc Thiên Hách lẳng lặng lắng nghe, ngực nổi lên nỗi đau khó nói nên lời.
Hắn quả thật không tưởng tượng được, tại sao có thể có người không thương tiếc làm hại một người con gái hiền lành và vô tội như nàng? Huống chi lúc ấy nàng vẫn chỉ là một đứa bé! Mặc dù giọng nàng kể lại thật bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng đau thương sâu thẳm tận trong đáy lòng nàng, điều này khiến cho hắn gần như không kiềm được muốn ôm nàng vào trong ngực.
"Mặc dù những năm qua bá phụ đối với muội rất tốt, nhưng mỗi khi muội nhìn gia đình nhà người ta hoà thuận vui vẻ, trong lòng không khỏi khao khát. . . . . . Mặc dù sau này khi đại nương mất, cha đưa muội về, nhưng mấy năm trước cha cũng bệnh qua đời, trong nhà vẫn còn đại ca lúc nào cũng căm hận muội. Mà bây giờ, đại ca thậm chí còn hận không thể giết chết muội." Tư Đồ Phỉ Nhi nói xong, ấn đường tinh tế cũng cau chặt.
Vốn nghĩ sau khi nói ra hết tâm sự, nàng sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng sao tình hình lại càng lúc càng có vẻ nghiêm trọng thế này? Nàng cảm giác như có một nỗi uất ức khuấy đảo mãnh liệt trong ngực nàng.
Lạc Thiên Hách thấy nàng nhíu hàng mày chặt, vẻ mặt cũngkhông được thoải mái, nỗi thương tiếc trong lòng càng sâu hơn, thật sự không nỡ nhìn nàng khổ sở như vậy.
Hắn không nhịn được nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, an ủi: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, muội cũng đã rời khỏi căn nhà đó, không còn quan hệ gì với tên đại ca máu lạnh vô tình ấy nữa. Ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội."
Tận đáy lòng hắnnghĩ phải bảo vệ nàng, hơn nữa không riêng chỉ con đường này để nàng không bị bọn Vương Thủ làm hại, mà những chuỗi ngày sau này, hắn cũng không muốn để nàng phải chịu bất cứ uất ức nào nữa.
Mấy ngày trước, nàng phải trốn vào xe ngựa hắn vì muốn tránh thuộc hạ của đại ca, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều thì đã chia xa, nhưng lòng hắn lại không khỏi nhớ và bận tâm về nàng.
Vốn tưởng rằng giữa họ chỉ có duyên gặp một lần vào mấy ngày trước, không ngờ vô tình gặp lại lần nữa, mà hắn càng không ngờ rằng, nàng chính là nương tử mà cha mẹ đã chọn cho mình!
Đây, chính là duyên phận sao?
Thật ra hắn không tính là cả đời cứ độc thân không lấy vợ, mà hy vọng có thể gặp được một người hắn thật sự yêu thương, từ trong nội tâm muốn cưng chiều, bảo vệ cho người con gái đó cả đời. Mà bây giờ, hắn biết mình đã tìm được rồi. . . . . .
Tư Đồ Phỉ Nhi không ngờ hắn sẽ nắm tay nàng, cử chỉ thân mật này khiếntim nàng đập liên hồi, vừa vui vừa xấu hổ, nhưng nghe được lời an ủi của huynh ấy, nàng càng cảm động hơn.
Có lẽ do cảm xúc quá mức mãnh liệt khiến ngực nàng càng loạn hơn, gần như khiến nàng thở không nổi. Cảm giác ấy thật rất kỳ lạ, giống như nàng đột nhiên bị ngã bệnh.
Tư Đồ Phỉ Nhi hít sâu một hơi, cố gắng xua tan sự khó chịu lúc này. Lạc đại ca đang an ủi nàng! Nàng cũng không muốnlộ ra vẻ mặt khó coi nữa.
Dưới sự bảo vệ và đồng hànhcủa Lạc Thiên Hách, đến tốiđoàn người đã tới một thành nhỏ nhộn nhịp, hơn nữa còn tìm được khách điếm ngủ lại.
Mặc dù suốt đường đi bình yên suôn sẻ, không xảy ra chuyện gì, nhưng Tư Đồ Phỉ Nhi lại có phần áy náy với việc Lạc đại ca phải đi đường vòng, hơn nữa Xuân Bình luôn căng thẳng lo lắng đám người Vương Thủ sẽ xuất hiện, nàng cũng thấy mình nên khiêm nhường thận trọng hơn, tránh gây thêm phiền phức cho mọi người.
Vì thế, suốt đường đi nàng đợi trong xe ngựa một tấc cũng không rời, ngay cả khi đã tới khách điếm, cũng không dùng bữa dưới lầu với mọi người, mà sai tiểu nhị đưa cơm lên phòng, dùng bữa với Xuân Bình.
Bóng đêm dần dần tối, một mình Tư Đồ Phỉ Nhi nằm nghỉ trong phòng, mà cũng không biết tại sao, đêm nay dòng suy nghĩ của nàng lại đảo lộn, ngực còn hơi hậm hực khó chịu.
"Mình không nên cả ngày ngồi đợi trong xe ngựa với ở trong phòng, buồn bực muốn chết rồi!" Nàng tự trách.
Nếu lúc này đã vào đêm, ra ngoài một chút chắc là không có chuyện gì đâu?
Tư Đồ Phỉ Nhi choàng thêm áo khoác đi xuống lầu, vào đình viện nhỏ trong khách điếm hóng mát.
Một mình nàng đứng lặng dưới tàng cây, nhìn về phía chân trời.
Đêm nay bóng đêm mờ ảo, trăng khuyết trôi lơ lửng nửa ẩn nửa hiện sau đám mây, bầu trời bao la rộng lớn vô hạnnhưng lạikhông có một ánh sao. Nhìn màn đêm như vậy, lòng nàng không khỏi cảm thấy thê lương.
Năm mẹ ngã bệnh qua đời, nàng mới chỉ là một bé gái ba tuổi, vì vậy nàng gần như không nhớ gì về mẹ mình, chỉ nhớ rõ cha đã từng sầu não nói, đêm nương bệnh qua đời, là một đêm không sao mờ mịt, tựa như đêm nay.
Nàng nghĩ mình từ nhỏ đã mất mẫu thân, nhớ lại sau đấy cha đưa mình tới nhà bá phụ, một năm chỉ có thể cố gắng tới thăm nàng vài lần, nghĩ lại mình cho tới tận bây giờ chưa từng được hưởng thụ niềm vui hạnh phúc của một gia đình sum vầy với nhau, trong lòng liền tràn đầy tiếc nuối. . . . . .
Nhớ đi nhớ lại, buồn bực đau thương trong lòng càng thêm mãnh liệt, khiến mi tâm nàng cũng không khỏi nổi lên đường gân xanh.
"Aizzz, đa sầu đa cảm như vậy thật sự không hợp với mình!"
Nàng luôn lạc quan vui cười, đêm nay lại đa sầu đa cảm khác thường, khiến cơ thể nàng cũng không thích ứng được.
Tư Đồ Phỉ Nhi xoa xoa chỗ ngực hơi nhói đau, giọng điệu than dài, hy vọng có thể để mình thoải mái hơn.
"Tư Đồ cô nương?"
Nghe giọng nói quen thuộc, nàng lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng tuấn mĩ khiến nàng động lòng.
"Lạc đại ca." Nàng lên tiếng gọi khẽ.
"Sao lại ở đây một mình?" Lạc Thiên Hách hỏi.
Vừa rồi hắn thầm nghĩ, lúc này chính là cơ hội tốt để nói chuyện riêng với nàng, vì vậy nên muốn đi tìm nàng, không ngờ nàng không ngủ ở trong phòng.
Vốn hắn hơi lo lắng, thì ra là nàng chạy tới đây.
"Chỉ ra ngoài hóng mát thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cố gắng cong khóe miệng, không muốn làm hắn lo lắng.
Thế nhưng, nàng luôn là người không giấu được tâm trạng của mình, mặc dù đã rất cố gắng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt buồn bực không vui này lại rơi hết vào sâu trong đáy mắt Lạc Thiên Hách.
Hắn nhíu mày quan tâm, hỏi: "Sao thế? Có tâm sự sao?"
"Không có gì, muội chỉ . . . . . Nhớ tới cha mẹ muội mà thôi."
Tư Đồ Phỉ Nhi không muốn nói nhiều tới chuyện cũ của mình, song nghĩ lại, nếu lúc này trong lòng mình buồn phiền khổ sở như vậy, có lẽ nên tìm một người để sẻ chia nỗi lòng, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!
Nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm, kể chuyện cũ.
"Năm đó, mẹ muội mặc dù chỉ là một tiểu thiếp, nhưng rất được cha muội yêu thương, còn đại nương —— Cũng chính là mẫu thân của đại ca căm hận muội đến không cam lòng kia, dùng mọi cách muốn đuổi mẹ con muội đi. Năm muội ba tuổi thì mẹ qua đời, nhưng đại nương vẫn xem muội như cái đinh trong mắt, có một lần thậm chí còn giả vờ không cẩn thận nhốt muội trong phòng củi, vì chút sơ ý đó mà nhốt muội suốt cả đêm. . . . . . Sau này cha muội sợ muội bị đại nương và đại ca ức hiếp, cho nên mới đưa muộiđến chỗ bá phụ."
Lạc Thiên Hách lẳng lặng lắng nghe, ngực nổi lên nỗi đau khó nói nên lời.
Hắn quả thật không tưởng tượng được, tại sao có thể có người không thương tiếc làm hại một người con gái hiền lành và vô tội như nàng? Huống chi lúc ấy nàng vẫn chỉ là một đứa bé! Mặc dù giọng nàng kể lại thật bình tĩnh, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng đau thương sâu thẳm tận trong đáy lòng nàng, điều này khiến cho hắn gần như không kiềm được muốn ôm nàng vào trong ngực.
"Mặc dù những năm qua bá phụ đối với muội rất tốt, nhưng mỗi khi muội nhìn gia đình nhà người ta hoà thuận vui vẻ, trong lòng không khỏi khao khát. . . . . . Mặc dù sau này khi đại nương mất, cha đưa muội về, nhưng mấy năm trước cha cũng bệnh qua đời, trong nhà vẫn còn đại ca lúc nào cũng căm hận muội. Mà bây giờ, đại ca thậm chí còn hận không thể giết chết muội." Tư Đồ Phỉ Nhi nói xong, ấn đường tinh tế cũng cau chặt.
Vốn nghĩ sau khi nói ra hết tâm sự, nàng sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng sao tình hình lại càng lúc càng có vẻ nghiêm trọng thế này? Nàng cảm giác như có một nỗi uất ức khuấy đảo mãnh liệt trong ngực nàng.
Lạc Thiên Hách thấy nàng nhíu hàng mày chặt, vẻ mặt cũngkhông được thoải mái, nỗi thương tiếc trong lòng càng sâu hơn, thật sự không nỡ nhìn nàng khổ sở như vậy.
Hắn không nhịn được nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, an ủi: "Mọi chuyện đều đã qua rồi, muội cũng đã rời khỏi căn nhà đó, không còn quan hệ gì với tên đại ca máu lạnh vô tình ấy nữa. Ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội."
Tận đáy lòng hắnnghĩ phải bảo vệ nàng, hơn nữa không riêng chỉ con đường này để nàng không bị bọn Vương Thủ làm hại, mà những chuỗi ngày sau này, hắn cũng không muốn để nàng phải chịu bất cứ uất ức nào nữa.
Mấy ngày trước, nàng phải trốn vào xe ngựa hắn vì muốn tránh thuộc hạ của đại ca, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng không nhiều thì đã chia xa, nhưng lòng hắn lại không khỏi nhớ và bận tâm về nàng.
Vốn tưởng rằng giữa họ chỉ có duyên gặp một lần vào mấy ngày trước, không ngờ vô tình gặp lại lần nữa, mà hắn càng không ngờ rằng, nàng chính là nương tử mà cha mẹ đã chọn cho mình!
Đây, chính là duyên phận sao?
Thật ra hắn không tính là cả đời cứ độc thân không lấy vợ, mà hy vọng có thể gặp được một người hắn thật sự yêu thương, từ trong nội tâm muốn cưng chiều, bảo vệ cho người con gái đó cả đời. Mà bây giờ, hắn biết mình đã tìm được rồi. . . . . .
Tư Đồ Phỉ Nhi không ngờ hắn sẽ nắm tay nàng, cử chỉ thân mật này khiếntim nàng đập liên hồi, vừa vui vừa xấu hổ, nhưng nghe được lời an ủi của huynh ấy, nàng càng cảm động hơn.
Có lẽ do cảm xúc quá mức mãnh liệt khiến ngực nàng càng loạn hơn, gần như khiến nàng thở không nổi. Cảm giác ấy thật rất kỳ lạ, giống như nàng đột nhiên bị ngã bệnh.
Tư Đồ Phỉ Nhi hít sâu một hơi, cố gắng xua tan sự khó chịu lúc này. Lạc đại ca đang an ủi nàng! Nàng cũng không muốnlộ ra vẻ mặt khó coi nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook