“Cô đi đi, tôi tự nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.

” Lý Tang Du không quen cứ bị giúp việc đi theo suốt như thế, việc này ít nhiều khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.

“Cô Lý cần dặn dò gì cứ nói nhé.


“Được!”
Sau khi nữ giúp việc lui xuống, Lý Tang Du vừa mới ngồi xuống đã buồn ngủ díp cả mắt lại.

Khi cô thức dậy, mở mắt ra mới phát hiện trời bên ngoài đã tối.

Cô nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách: “Trời ạ, đã muộn thế này rồi sao.

” Lý Tang Du không nhịn được giật mình thốt lên.

“Ừm, còn chưa muộn lắm, chỉ mới bảy giờ rưỡi thôi.


Nghe thấy có người nói chuyện, Lý Tang Du mới giật mình phát hiện Thời Nhiên Phong đang ngồi trên sofa ở một bên.


“Sao… sao anh lại ở đây?”
Lý Tang Du trợn to mắt nhìn Thời Nhiên Phong, anh ta tiện tay để tạp chí trong tay qua một bên.

“Tôi không thể ở đây à?”
Cũng đúng, đây là nhà của người ta.

“Anh nên đánh thức tôi sớm một chút.

” Lúc này Lý Tang Du mới phát hiện mình ngủ giống như lợn vậy.

Cô thật sự rất mệt mỏi, tối hôm qua gần như không được ngủ, chỉ chợp mắt một lúc khi là quần áo cho Thái Vũ Hàng.

“Có thể tận mắt nhìn thấy người đẹp ngủ cũng là một sự hưởng thụ.


Nếu là người đàn ông khác nói ra lời này chắc chắn sẽ nghe rất tuỳ tiện.

Nhưng người nói ra là Thời Nhiên Phong, ngược lại còn mang theo chút hài hước.


Nhưng từ trước đến giờ Lục Huyền Lâm còn chưa từng khen cô.


Buổi tối, Lục Huyền Lâm về đến biết thự, câu nói đầu tiên là: “Người đâu?”
Dì Vương biết anh đang hỏi ai: “Vẫn chưa về.


Câu trả lời này khiến Lục Huyền Lâm vì diễn kịch rất thành công mà từ chối tiệc ăn mừng cố ý trở về tìm Lý Tang Du sa sầm mặt: “Gọi điện thoại, xem rốt cuộc cô ta chết ở đâu rồi?”
Mấy phút sau, dì Vương nói là điện thoại không gọi được.

Dám tắt máy? Người phụ nữ này ngày càng to gan rồi.

Lục Huyền Lâm lại ra lệnh gọi điện thoại cho nhà họ Lý.

Nhưng câu trả lời vẫn là không tìm thấy Lý Tang Du.

Rốt cuộc người phụ nữ này đang ở đâu?
Lục Huyền Lâm suy nghĩ một lúc lâu mới phát hiện sau khi vở kịch kết thúc, Thái Vũ Hàng đã rời đi trước, chẳng lẽ Lý Tang Du lại đi tìm Thái Vũ Hàng rồi?
Nghĩ đến đây, anh tức đến mức suýt đập điện thoại.

Lúc này, điện thoại reo lên, mắt Lục Huyền Lâm sáng lên, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì ánh mắt lại trở nên tối tăm, anh nghe máy, còn chưa nói gì, trong điện thoại đã vang lên giọng nói của Nhã Kỳ.

“Còn phải đợi bao lâu nữa?” Mộ Nhã Kỳ ngồi trong xe ở bên ngoài biệt thự hỏi.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương