Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
-
Chương 54
Editor: Yuu
Bảy năm sau.
Thời tiết ở Seattle thay đổi thất thường như biểu cảm trên gương mặt của một đứa trẻ.
Vân Khê cay mày nhìn bên ngoài mưa dầm liên miên. Rõ ràng lúc buổi sáng ra ngoài trời vẫn còn trong vắt, vậy mà sau khi mua cà phê xong quay ra, trời đã bắt đầu mưa như trút nước.
Vân Khê cẩn thận cầm ly cà phê trong tay, hơi ấm từ cốc cà phê truyền tới, làm ấm những ngón tay lạnh cóng của cô.
Trong tiệm cà phê đang mở một bài hát từ rất lâu 《Casablanca》.
“… Oh a kiss is still a kiss in Casablanca, but a kiss is not a kiss without you sigh…”
Nghe bài hát trong tiệm vang lên, Vân Khê không khỏi ngân nga theo giai điệu.
Mưa rơi xuống càng lúc càng nhiều, những đám mây đen che khuất cả mặt trời. Mọi thứ đều trở nên mờ ảo, ngay cả tấm kính trong suốt của tiệm cà phê cũng phủ đầy sương mù.
Mà thời gian uể oải trôi qua như vậy giống như bị thượng đế trên trời đánh cắp, khiến cho Vân Khê bận rộn không có thời gian để thở suốt một tháng qua tức khắc có thời gian để tận hưởng một ngày mưa như vậy.
Không giống như nhịp sống bận rộn và mệt mỏi ở trong nước, Seattle giống như thiên đường giữa nhân gian, người qua đường nhàn nhã thư giãn đi ngang qua. Các quán cà phê ở khắp mọi nơi trên lề đường. Nếu trời mưa, chỉ cần chi một đô la là có thể thuê được một chiếc ô nhỏ màu vàng, khiến bạn không khỏi muốn tận hưởng cảm giác được dẫm lên những vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Vân Khê hy vọng thời gian cứ như vậy mà trôi qua chậm một chút, lại chậm một chút.
Nhưng chẳng được bao lâu, điện thoại thông báo có một tin nhắn được gửi tới.
Ngay sau đó, cánh cửa tiệm cà phê yên tĩnh bị mở toang, chiếc chuông gió trước cửa phát ra tiếng leng keng leng keng. Vân Khê vô thức đưa mắt nhìn về phía cửa.
“Khê, rốt cuộc cũng tìm được bạn.” Người bước vào là một chàng trai da trắng với mái tóc vàng được uống thành những lọn xoăn nhẹ. Vóc dáng người đó vô cùng cao lại mảnh khảnh, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp, lúc mặc quần jean rách rất bắt mắt.
Anh ta bước vào cửa với một thân ướt sũng vì mưa.
“Bạn đến rồi sao.” Vân Khê mím môi, khẽ cười. Cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra một chút: “Ngồi đi.” Cô cầm ba lô của mình lên để chàng trai da trắng kia có chỗ ngồi: “Bạn muốn uống gì?” Cô thuận tay đưa menu đồ uống cho người đó.
“Một ly mocha đi.” Tiếng Anh thuần khiết của chàng trai trẻ da trắng kia hòa lẫn với giọng trầm khàn, khiến lưng của người đối diện với nó đều râm ran, nhưng Vân Khê đã miễn nhiễm với nó.
Cô vẫy tay gọi người phục vụ rồi gọi một ly mocha cho chàng trai da trắng kia. Sau đó cô chống cằm, nhìn anh ta nói: “Ngày mai đừng đến tập muộn, Brian.”
Chàng trai đối diện tên là Brian, là một vũ công ba lên nam từ nước Anh đến Trung Quốc để học tập và trao đổi. Ngày nay, nữ diễn viên ba lê xuất hiện không phải là điều hiếm có, nhưng đối với con trai thì lại không phổ biến lắm. Đặc biệt là ở Trung Quốc, có rất ít đàn ông có thể biểu diễn được cùng với bạn nhảy của mình.
Bởi vậy, có Brian ở trong vũ đoàn là một điều vô cùng đáng quý.
Mà nhiệm vụ tới nước Mỹ làm vũ công trao đổi hơn một tháng lại rơi xuống vai hai vũ công chính của vũ đoàn là Brian và Vân Khê.
Hai người họ sẽ biểu diễn vở ba lê nổi tiếng thế giới 《Cái kẹp hồ đào》 cùng với vũ đoàn của thành phố Seattle trong vòng chưa đầy một tháng.
Vốn dĩ thời gian huấn luyện rất ngắn, hơn nữa lại vừa đến nước Mỹ, Vân Khê bởi vì lệch múi giờ và không hợp khí hậu nên đã lãng phí hơn một tuần không theo đuổi kịp kỳ huấn luyện.
Bởi vậy cô chỉ có thể dành thời gian nghỉ ngơi riêng của mình để tập luyện sau khi khóa huấn luyện hàng ngày kết thúc.
Cũng may nền tảng của Vân Khê rất tốt, cộng thêm những người phối hợp với cô đều là những vũ công ba lê hàng đầu, bởi vậy buổi diễn tập diễn ra vô cùng thuận lợi, hiệu suất của mọi người vượt quá sự mong đợi của Vân Khê.
Do vậy, rất hiếm khi Vân Khê dành ra được một ngày mà không có bất cứ buổi tập nào, lười biếng ngồi trong quán cà phê, nhìn màn mưa và mây đen ở bên ngoài, lãng phí rất nhiều thời gian.
Mà Brian còn đến tiệm cà phê để ăn trưa cùng Vân Khê.
Seattle quanh năm mưa dầm, nhưng may mắn thay, thành phố này có khí hậu đại dương. Mùa đông ở đây không quá lạnh, mùa hè cũng không quá nóng. Hiện tại đã là cuối mùa thu, nhưng chỉ cần mặc một chiếc áo khoác nhung là có thể ra ngoài bình thường.
Vân Khê thấy cơn mưa bên ngoài sắp tạnh, liền cùng Brian đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Mang theo bản đồ đi.” Trước khi đi, Vân Khê rút một tấm bản đồ từ quầy lưu niệm trong tiệm cà phê, nói: “Đề phòng trường hợp bị lạc.”
Cô không dám tin tưởng sự chỉ dẫn của Brian.
Brian là một người Anh điển hình, vóc dáng cao dày, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, đôi mắt cũng là màu nẫu sẫm. Mỗi khi anh ta nhảy, anh ta luôn thích liếc mắt đưa tình nhìn bạn nhảy của mình. Bởi vậy trong vũ đoàn có không ít các cô gái trẻ đặc biệt thích anh ta.
Cũng luôn muốn được nhảy cùng với anh ta.
Nhưng anh ta luôn thích bám lấy Vân Khê.
Anh ta luôn nói Vân Khê khi cười lên giống như mặt trời xua tan đi những đám mây đen âm u trên bầu trời London, nụ cười đó lan tỏa sang những người khác, khiến họ cũng cảm thấy ấm áp theo.
Tuy rằng Vân Khê luôn nghĩ lời giải thích này có hơi buồn cười, nhưng vì lý do đó xuất phát từ bạn nhảy của cô, cô cũng chưa từng từ chối tiếp xúc với Brian.
Rốt cuộc, người ta luôn khó có thể cưỡng lại những thứ đẹp đẽ.
Đặc biệt, Brian giống như một con mèo nhỏ dễ bị bắt nạt. Ở trong vũ đoàn đâu đâu cũng là con gái, bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai cao 1m8 khiến mọi người đều cảm thấy xót xa.
“Nhà máy Boeing hay là Chihuly Garden and Glass?” Brian đề nghị: “Khê, bạn chọn một cái đi.” Anh ta đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhìn bản đồ trên tay Vân Khê, nói.
Vân Khê lấy điện thoại ra kiểm tra khoảng cách giữa hai nơi, cuối cùng quyết định gọi Uber đưa hai người tới Chihuly Garden and Glass.
“Đợi đợt này hết bận rồi chúng ta thuê xe ra ngoài đi chơi đi.” Brian nhấm nháp ly Mocha trong tay, cười nói: “Nghe nói quanh đây có hai cái công viên quốc gia rất đẹp. Nếu bạn thích, chúng ta có thể dành thời gian vào một ngày nào đó, thuê một chiếc xe rồi ra ngoài chơi.”
Vân Khê mỉm cười, xua tay nói: “Ngày nào đó rảnh sao? Brian, bạn nhìn lịch trình biểu diễn của mình xem. Trước khi buổi biển diễn cuối tháng kết thúc, chúng ta có chỗ nào để chạy đi chứ, mỗi ngày đều phải ngâm mình trong vũ đoàn nhảy đến mệt mỏi rồi.”
Brian có chút buồn bực. Trong lòng anh ta biết rõ Vân Khê là một người nghiện công việc. Chỉ cần đã đi giày múa vào, bắt đầu duỗi tay mở hai chân ra thì không có cách nào có thể dừng lại được. Giống như cô bé đi vào đôi giày đỏ xong, chỉ có thể nhảy đến khi chết đi.
Xem ra phương pháp hẹn gặp một mình này không hiệu quả lắm, phải thử sang một phương pháp khác, trong lòng Brian thầm nghĩ. Anh ta uống mocha trong cốc, cảm giác ngọt ngào và béo ngậy dậy lên giống như tình cảm của anh ta dành cho Vân Khê, lại giống như thời tiết thường xuyên mưa dầm của Seattle, thỉnh thoảng áp suất không khí sẽ xuống thấp.
Vân Khê mặc chiếc váy dài, đi dưới cơn mưa với chiếc ô trong suốt, bên cạnh là Brian cao lớn. Sự xuất hiện của hai người khiến người qua đường không khỏi liếc nhìn.
Chihuly Garden and Glass vô cùng lộng lẫy với đủ loại màu sắc và hình dạng của thủy tinh rực rỡ dưới ánh sáng, mang theo sắc thái nghệ thuật nồng đậm.
“Tôi có thể mời bạn đi ăn tối không, quý cô xinh đẹp?” Brian giả vờ cởi chiếc mũ xuống như một quý ông, thân thể anh ta hơi cúi xuống. Đây chính là cách mời của một quý ông người Anh điển hình.
Brian đi một đôi giày thể thao màu trắng cùng với quần jean rách làm động tác như vậy có chút hài hước. Cô khẽ bật cười, ý cười trên môi hiện ra trên khóe mắt: “Quá muộn rồi ngài Brian.” Cô hối lỗi nói: “Tôi không ăn cơm chiều, nhưng chúc bạn sẽ có một giấc mộng thật đẹp.” Nói xong, cô liền khép cửa phòng lại.
Để lại Brian có chút uể oải đứng một mình ở ngoài cửa.
Ban đêm yên tĩnh.
Vân Khê mở cửa sổ trong phòng, nơi cô ở cao chót vót đến nỗi có thể nhìn thấy bờ biển ở đối diện cùng với những con tàu neo đậu trên bờ.
Cô pha cho mình một ly hồng trà nóng, ngồi xuống nhìn bờ biển lung linh trong bóng đêm, không cẩn thận một chút, cả người liền ngây ra.
Mất bao lâu để quên một người chứ. Cô suy nghĩ một cách vô vọng.
Một năm, hai năm, ba năm… Hay là…
Bảy năm?
Hay là mất cả cuộc đời? Cô vô thức xoay tay cầm trên tách trà, những suy nghĩ dần trôi đi xa.
Vân Khê đặt ly hồng trà xuống, cô đứng đậy mở cửa sổ ra. Bầu trời đêm bên ngoài tràn ngập ánh sao, dải ngân hà lấp lánh ngay trước mắt, như thể đôi mắt đen của cậu đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt cũng là một biển sao trời mênh mông.
Tại sao đã qua lâu như vậy rồi mà cô vẫn vô thức nhớ tới cậu chứ?
Đáy lòng cô thầm mỉm cười cay đắng, rõ ràng… Người đó đã biến mất khỏi thế giới của cô lâu như vậy, tại sao chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng, hình dáng của cậu lại hiện ra mồn một trước mắt vậy.
Giống như khi cô nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo hoodie màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng đi ở trên đường, cô sẽ nhầm tưởng người đó là cậu. Cô thậm chí còn vô thức đuổi theo người đó. Nhưng cô chợt nhận ra, ồ, người đó không phải đang ở nước Mỹ sao.
Làm sao có thể xuất hiện ở trên đường được chứ.
Có lẽ cô đã đến đất nước của cậu nên nghĩ rằng mình đã gần cậu hơn một chút. Seattle và Los Angeles, cùng lắm chỉ mất hơn hai giờ bay thôi. Cũng giống như một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc kính, ít nhất cũng sống cùng một múi giờ với nhau.
Cô không còn phải im lặng đếm trong lòng mình nữa, ồ, mùa hạ đã đến rồi, ồ, mùa đông lại đến rồi.
Không biết cậu còn chơi bóng rổ hay không. Cũng không biết, hình xăm trên cánh tay cậu đã xóa đi chưa. Càng không biết, cậu có làm tốt hay không.
Những người xung quanh dường như đã học được cách im lặng về sự tồn tại của người đó. Trần Nhân, Lâm Manh Manh, hoặc là những người bạn học cấp ba tình cờ gặp trên đường, bọn họ đều nói năng vô cùng thận trọng khi nhắc đến cậu, cũng không ở trước mặt cô mà nhắc đến sự tồn tại có người đó.
Giống như người đó không thật sự tồn tại.
Suy nghĩ của cô dâng trào trong sự im lặng của màn đêm. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, kéo cô trở lại với thực tại.
Trả lời điện thoại.
Truyền đến chính là giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của người phụ nữ ở quầy lễ tân.
“Xin chào, cô Hứa, lúc buổi chiều đã có ai đó tới phòng tìm cô. Nhân viên dọn dẹp của chúng tôi đã chú ý tới, hơn nữa vị khách đó rời đi còn để lại trước cửa phòng cô một tờ ghi chú. Nếu cô tiện có thể đến lấy nó không?”
Vân Khê vội vàng trả lời lại.
Cô nhanh chóng chạy xuống lầu, vẫn đi đôi dép trắng trong phòng cùng với chiếc áo len mỏng manh. Máy điều hòa trong sảnh thổi tới khiến đầu óc cô trở nên choáng váng.
Khi cô nhận được tấm card màu trắng từ người phụ nữ ở quầy lễ tân, mở nó ra, cảm giác choáng váng đó càng rõ ràng hơn.
Trên tấm card viết bốn ký tự Trung Quốc nguệch ngoạc mà rắn rỏi:
“Đã lâu không gặp.”
Bảy năm sau.
Thời tiết ở Seattle thay đổi thất thường như biểu cảm trên gương mặt của một đứa trẻ.
Vân Khê cay mày nhìn bên ngoài mưa dầm liên miên. Rõ ràng lúc buổi sáng ra ngoài trời vẫn còn trong vắt, vậy mà sau khi mua cà phê xong quay ra, trời đã bắt đầu mưa như trút nước.
Vân Khê cẩn thận cầm ly cà phê trong tay, hơi ấm từ cốc cà phê truyền tới, làm ấm những ngón tay lạnh cóng của cô.
Trong tiệm cà phê đang mở một bài hát từ rất lâu 《Casablanca》.
“… Oh a kiss is still a kiss in Casablanca, but a kiss is not a kiss without you sigh…”
Nghe bài hát trong tiệm vang lên, Vân Khê không khỏi ngân nga theo giai điệu.
Mưa rơi xuống càng lúc càng nhiều, những đám mây đen che khuất cả mặt trời. Mọi thứ đều trở nên mờ ảo, ngay cả tấm kính trong suốt của tiệm cà phê cũng phủ đầy sương mù.
Mà thời gian uể oải trôi qua như vậy giống như bị thượng đế trên trời đánh cắp, khiến cho Vân Khê bận rộn không có thời gian để thở suốt một tháng qua tức khắc có thời gian để tận hưởng một ngày mưa như vậy.
Không giống như nhịp sống bận rộn và mệt mỏi ở trong nước, Seattle giống như thiên đường giữa nhân gian, người qua đường nhàn nhã thư giãn đi ngang qua. Các quán cà phê ở khắp mọi nơi trên lề đường. Nếu trời mưa, chỉ cần chi một đô la là có thể thuê được một chiếc ô nhỏ màu vàng, khiến bạn không khỏi muốn tận hưởng cảm giác được dẫm lên những vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Vân Khê hy vọng thời gian cứ như vậy mà trôi qua chậm một chút, lại chậm một chút.
Nhưng chẳng được bao lâu, điện thoại thông báo có một tin nhắn được gửi tới.
Ngay sau đó, cánh cửa tiệm cà phê yên tĩnh bị mở toang, chiếc chuông gió trước cửa phát ra tiếng leng keng leng keng. Vân Khê vô thức đưa mắt nhìn về phía cửa.
“Khê, rốt cuộc cũng tìm được bạn.” Người bước vào là một chàng trai da trắng với mái tóc vàng được uống thành những lọn xoăn nhẹ. Vóc dáng người đó vô cùng cao lại mảnh khảnh, đặc biệt là đôi chân thẳng tắp, lúc mặc quần jean rách rất bắt mắt.
Anh ta bước vào cửa với một thân ướt sũng vì mưa.
“Bạn đến rồi sao.” Vân Khê mím môi, khẽ cười. Cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra một chút: “Ngồi đi.” Cô cầm ba lô của mình lên để chàng trai da trắng kia có chỗ ngồi: “Bạn muốn uống gì?” Cô thuận tay đưa menu đồ uống cho người đó.
“Một ly mocha đi.” Tiếng Anh thuần khiết của chàng trai trẻ da trắng kia hòa lẫn với giọng trầm khàn, khiến lưng của người đối diện với nó đều râm ran, nhưng Vân Khê đã miễn nhiễm với nó.
Cô vẫy tay gọi người phục vụ rồi gọi một ly mocha cho chàng trai da trắng kia. Sau đó cô chống cằm, nhìn anh ta nói: “Ngày mai đừng đến tập muộn, Brian.”
Chàng trai đối diện tên là Brian, là một vũ công ba lên nam từ nước Anh đến Trung Quốc để học tập và trao đổi. Ngày nay, nữ diễn viên ba lê xuất hiện không phải là điều hiếm có, nhưng đối với con trai thì lại không phổ biến lắm. Đặc biệt là ở Trung Quốc, có rất ít đàn ông có thể biểu diễn được cùng với bạn nhảy của mình.
Bởi vậy, có Brian ở trong vũ đoàn là một điều vô cùng đáng quý.
Mà nhiệm vụ tới nước Mỹ làm vũ công trao đổi hơn một tháng lại rơi xuống vai hai vũ công chính của vũ đoàn là Brian và Vân Khê.
Hai người họ sẽ biểu diễn vở ba lê nổi tiếng thế giới 《Cái kẹp hồ đào》 cùng với vũ đoàn của thành phố Seattle trong vòng chưa đầy một tháng.
Vốn dĩ thời gian huấn luyện rất ngắn, hơn nữa lại vừa đến nước Mỹ, Vân Khê bởi vì lệch múi giờ và không hợp khí hậu nên đã lãng phí hơn một tuần không theo đuổi kịp kỳ huấn luyện.
Bởi vậy cô chỉ có thể dành thời gian nghỉ ngơi riêng của mình để tập luyện sau khi khóa huấn luyện hàng ngày kết thúc.
Cũng may nền tảng của Vân Khê rất tốt, cộng thêm những người phối hợp với cô đều là những vũ công ba lê hàng đầu, bởi vậy buổi diễn tập diễn ra vô cùng thuận lợi, hiệu suất của mọi người vượt quá sự mong đợi của Vân Khê.
Do vậy, rất hiếm khi Vân Khê dành ra được một ngày mà không có bất cứ buổi tập nào, lười biếng ngồi trong quán cà phê, nhìn màn mưa và mây đen ở bên ngoài, lãng phí rất nhiều thời gian.
Mà Brian còn đến tiệm cà phê để ăn trưa cùng Vân Khê.
Seattle quanh năm mưa dầm, nhưng may mắn thay, thành phố này có khí hậu đại dương. Mùa đông ở đây không quá lạnh, mùa hè cũng không quá nóng. Hiện tại đã là cuối mùa thu, nhưng chỉ cần mặc một chiếc áo khoác nhung là có thể ra ngoài bình thường.
Vân Khê thấy cơn mưa bên ngoài sắp tạnh, liền cùng Brian đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Mang theo bản đồ đi.” Trước khi đi, Vân Khê rút một tấm bản đồ từ quầy lưu niệm trong tiệm cà phê, nói: “Đề phòng trường hợp bị lạc.”
Cô không dám tin tưởng sự chỉ dẫn của Brian.
Brian là một người Anh điển hình, vóc dáng cao dày, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, đôi mắt cũng là màu nẫu sẫm. Mỗi khi anh ta nhảy, anh ta luôn thích liếc mắt đưa tình nhìn bạn nhảy của mình. Bởi vậy trong vũ đoàn có không ít các cô gái trẻ đặc biệt thích anh ta.
Cũng luôn muốn được nhảy cùng với anh ta.
Nhưng anh ta luôn thích bám lấy Vân Khê.
Anh ta luôn nói Vân Khê khi cười lên giống như mặt trời xua tan đi những đám mây đen âm u trên bầu trời London, nụ cười đó lan tỏa sang những người khác, khiến họ cũng cảm thấy ấm áp theo.
Tuy rằng Vân Khê luôn nghĩ lời giải thích này có hơi buồn cười, nhưng vì lý do đó xuất phát từ bạn nhảy của cô, cô cũng chưa từng từ chối tiếp xúc với Brian.
Rốt cuộc, người ta luôn khó có thể cưỡng lại những thứ đẹp đẽ.
Đặc biệt, Brian giống như một con mèo nhỏ dễ bị bắt nạt. Ở trong vũ đoàn đâu đâu cũng là con gái, bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai cao 1m8 khiến mọi người đều cảm thấy xót xa.
“Nhà máy Boeing hay là Chihuly Garden and Glass?” Brian đề nghị: “Khê, bạn chọn một cái đi.” Anh ta đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhìn bản đồ trên tay Vân Khê, nói.
Vân Khê lấy điện thoại ra kiểm tra khoảng cách giữa hai nơi, cuối cùng quyết định gọi Uber đưa hai người tới Chihuly Garden and Glass.
“Đợi đợt này hết bận rồi chúng ta thuê xe ra ngoài đi chơi đi.” Brian nhấm nháp ly Mocha trong tay, cười nói: “Nghe nói quanh đây có hai cái công viên quốc gia rất đẹp. Nếu bạn thích, chúng ta có thể dành thời gian vào một ngày nào đó, thuê một chiếc xe rồi ra ngoài chơi.”
Vân Khê mỉm cười, xua tay nói: “Ngày nào đó rảnh sao? Brian, bạn nhìn lịch trình biểu diễn của mình xem. Trước khi buổi biển diễn cuối tháng kết thúc, chúng ta có chỗ nào để chạy đi chứ, mỗi ngày đều phải ngâm mình trong vũ đoàn nhảy đến mệt mỏi rồi.”
Brian có chút buồn bực. Trong lòng anh ta biết rõ Vân Khê là một người nghiện công việc. Chỉ cần đã đi giày múa vào, bắt đầu duỗi tay mở hai chân ra thì không có cách nào có thể dừng lại được. Giống như cô bé đi vào đôi giày đỏ xong, chỉ có thể nhảy đến khi chết đi.
Xem ra phương pháp hẹn gặp một mình này không hiệu quả lắm, phải thử sang một phương pháp khác, trong lòng Brian thầm nghĩ. Anh ta uống mocha trong cốc, cảm giác ngọt ngào và béo ngậy dậy lên giống như tình cảm của anh ta dành cho Vân Khê, lại giống như thời tiết thường xuyên mưa dầm của Seattle, thỉnh thoảng áp suất không khí sẽ xuống thấp.
Vân Khê mặc chiếc váy dài, đi dưới cơn mưa với chiếc ô trong suốt, bên cạnh là Brian cao lớn. Sự xuất hiện của hai người khiến người qua đường không khỏi liếc nhìn.
Chihuly Garden and Glass vô cùng lộng lẫy với đủ loại màu sắc và hình dạng của thủy tinh rực rỡ dưới ánh sáng, mang theo sắc thái nghệ thuật nồng đậm.
“Tôi có thể mời bạn đi ăn tối không, quý cô xinh đẹp?” Brian giả vờ cởi chiếc mũ xuống như một quý ông, thân thể anh ta hơi cúi xuống. Đây chính là cách mời của một quý ông người Anh điển hình.
Brian đi một đôi giày thể thao màu trắng cùng với quần jean rách làm động tác như vậy có chút hài hước. Cô khẽ bật cười, ý cười trên môi hiện ra trên khóe mắt: “Quá muộn rồi ngài Brian.” Cô hối lỗi nói: “Tôi không ăn cơm chiều, nhưng chúc bạn sẽ có một giấc mộng thật đẹp.” Nói xong, cô liền khép cửa phòng lại.
Để lại Brian có chút uể oải đứng một mình ở ngoài cửa.
Ban đêm yên tĩnh.
Vân Khê mở cửa sổ trong phòng, nơi cô ở cao chót vót đến nỗi có thể nhìn thấy bờ biển ở đối diện cùng với những con tàu neo đậu trên bờ.
Cô pha cho mình một ly hồng trà nóng, ngồi xuống nhìn bờ biển lung linh trong bóng đêm, không cẩn thận một chút, cả người liền ngây ra.
Mất bao lâu để quên một người chứ. Cô suy nghĩ một cách vô vọng.
Một năm, hai năm, ba năm… Hay là…
Bảy năm?
Hay là mất cả cuộc đời? Cô vô thức xoay tay cầm trên tách trà, những suy nghĩ dần trôi đi xa.
Vân Khê đặt ly hồng trà xuống, cô đứng đậy mở cửa sổ ra. Bầu trời đêm bên ngoài tràn ngập ánh sao, dải ngân hà lấp lánh ngay trước mắt, như thể đôi mắt đen của cậu đang chăm chú nhìn cô, đáy mắt cũng là một biển sao trời mênh mông.
Tại sao đã qua lâu như vậy rồi mà cô vẫn vô thức nhớ tới cậu chứ?
Đáy lòng cô thầm mỉm cười cay đắng, rõ ràng… Người đó đã biến mất khỏi thế giới của cô lâu như vậy, tại sao chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng, hình dáng của cậu lại hiện ra mồn một trước mắt vậy.
Giống như khi cô nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo hoodie màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, dưới chân là một đôi giày thể thao màu trắng đi ở trên đường, cô sẽ nhầm tưởng người đó là cậu. Cô thậm chí còn vô thức đuổi theo người đó. Nhưng cô chợt nhận ra, ồ, người đó không phải đang ở nước Mỹ sao.
Làm sao có thể xuất hiện ở trên đường được chứ.
Có lẽ cô đã đến đất nước của cậu nên nghĩ rằng mình đã gần cậu hơn một chút. Seattle và Los Angeles, cùng lắm chỉ mất hơn hai giờ bay thôi. Cũng giống như một người ở Thượng Hải, một người ở Bắc kính, ít nhất cũng sống cùng một múi giờ với nhau.
Cô không còn phải im lặng đếm trong lòng mình nữa, ồ, mùa hạ đã đến rồi, ồ, mùa đông lại đến rồi.
Không biết cậu còn chơi bóng rổ hay không. Cũng không biết, hình xăm trên cánh tay cậu đã xóa đi chưa. Càng không biết, cậu có làm tốt hay không.
Những người xung quanh dường như đã học được cách im lặng về sự tồn tại của người đó. Trần Nhân, Lâm Manh Manh, hoặc là những người bạn học cấp ba tình cờ gặp trên đường, bọn họ đều nói năng vô cùng thận trọng khi nhắc đến cậu, cũng không ở trước mặt cô mà nhắc đến sự tồn tại có người đó.
Giống như người đó không thật sự tồn tại.
Suy nghĩ của cô dâng trào trong sự im lặng của màn đêm. Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, kéo cô trở lại với thực tại.
Trả lời điện thoại.
Truyền đến chính là giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng của người phụ nữ ở quầy lễ tân.
“Xin chào, cô Hứa, lúc buổi chiều đã có ai đó tới phòng tìm cô. Nhân viên dọn dẹp của chúng tôi đã chú ý tới, hơn nữa vị khách đó rời đi còn để lại trước cửa phòng cô một tờ ghi chú. Nếu cô tiện có thể đến lấy nó không?”
Vân Khê vội vàng trả lời lại.
Cô nhanh chóng chạy xuống lầu, vẫn đi đôi dép trắng trong phòng cùng với chiếc áo len mỏng manh. Máy điều hòa trong sảnh thổi tới khiến đầu óc cô trở nên choáng váng.
Khi cô nhận được tấm card màu trắng từ người phụ nữ ở quầy lễ tân, mở nó ra, cảm giác choáng váng đó càng rõ ràng hơn.
Trên tấm card viết bốn ký tự Trung Quốc nguệch ngoạc mà rắn rỏi:
“Đã lâu không gặp.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook