Ba Lần Gặp Gỡ
-
Chương 3: GẶP LẠI [2]
Chu Diệc Mạch cười nhạt, giúp Tuế Tuế lau miệng nói: "Tuế Tuế, chúng ta nên đi, đưa cô về nhà."
Vẻ mặt Tuế Tuế mờ mịt, anh nói lại một lần nữa bằng thủ ngữ, Tuế Tuế cười vui vẻ vỗ tay.
Chu Noãn cũng cười theo.
"Bác sĩ Chu, hôm nay anh không đi làm sao ?" Chu Noãn tò mò hỏi.
Theo lý, nghề bác sĩ phải rất bận mới đúng.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt, cười nói: "Tôi không nói là hôm nay đi làm."
Chu Noãn: "...."
"Hôm nay tôi xin nghỉ." Anh bổ sung.
Chu Noãn khẽ "À" một tiếng.
Đi đến cửa tiệm, Chu Diệc Mạch từ ống lấy ra hai cái ô, đưa cho Chu Noãn một cái.
Cô nhận lấy, cứ như vậy hai người mang theo đứa nhỏ đi ra khỏi tiệm bánh mỳ.
Bỏ qua sự chật vật của Chu Noãn, thì bàn về vẻ ngoài, ba người họ giống như một gia đình, làm cho người khác hâm mộ.
Tuế Tuế đã an toàn ngồi ở ghế sau, tay ôm cặp, Chu Noãn ngồi ở ghế phụ. Cô bắt đầu chỉ đường, nhưng có chút do dự.
Chưa chờ Chu Diệc Mạch mở miệng hỏi, Chu Noãn đã nói: "Bác sĩ Chu, thật ra nhà của tôi ngay ở tiểu khu phía trước."
Nói xong cô đưa tay ra chỉ.
Anh hơi cúi đầu, cách làn mưa mịt mù, nhìn về phía tiểu khu kia, "Không sao, tôi tiễn cô."
Chu Noãn hé miệng không nói: rõ ràng là mình đang từ chối khéo mà . . . . .
Chu Diệc Mạch rút tay từ trong túi áo ra, không cẩn thận đánh rơi chìa khóa, rơi xuống cạnh chân Chu Noãn, cô xoay người nhặt, anh nghiêng mặt qua, bỗng nhiên lại xoay lại.
Bình tĩnh lại có phần mất tự nhiên.
"Bác sĩ Chu, của anh đây" Chu Noãn đưa chìa khóa cho Chu Diệc Mạch.
Anh vươn tay cầm lấy chìa khóa, sau đó nói với Chu Noãn: "Cô giáo Chu..."
"Dạ ?" Cô lễ độ đáp lại
"Cổ áo cô..."
Chu Noãn nghe Chu Diệc Mạch nói, theo bản năng cúi đầu, chủ yếu là cảnh xuân bị tiết lộ. Cô nhanh chóng cài lại cúc áo, mặt ửng đỏ, mất mặt quá.
Chu Diệc Mạch xin lỗi: "Vừa rồi phải cấp cứu, để thuận tiện cho cô hô hấp, đã cởi bỏ cúc áo trên."
Chu Noãn im lặng gật đầu.
Lúc đó anh cởi bỏ hai cúc áo, nhưng bởi vì vừa rồi Chu Noãn xoay người mạnh nên cúc áo thứ ba cũng bị bung ra.
Nhất thời, trong xe có chút xấu hổ.
Khởi động xe, Chu Diệc Mạch cẩn thận quan sát tình hình giao thông, cho xe chạy về phía trước.
Trời đang mưa phùn bỗng nhiên đổ mưa lớn.
"Mưa cũng thật là đúng lúc". Chu Noãn nói với anh.
Chu Diệc Mạch cho xe dừng lại, Chu Noãn cầm lấy túi xách, tính lấy che đầu chạy về nhà.
"Ô" Anh nhắc nhở.
Chu Noãn rũ mắt, cạnh chân là cái ô vừa dùng lúc trời mưa, cô ngượng ngùng đáp: "Không cần đâu, chạy một tí là xong."
Chu Diệc Mạch thấy cô từ chối, cũng không nói gì nữa.
Tuế Tuế vỗ vỗ ghế, anh quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn lại bắt đầu làm thủ ngữ, dù không thành thạo như Chu Diệc Mạch, nhưng lại thêm phần đáng yêu.
"Cô giáo Chu, có chút việc phải phiền cô một chút" Đôi mắt sáng của anh nhìn cô.
"Sao vậy?"
Chu Diệc Mạch quay đầu lại nhìn Tuế Tuế lần nữa, nói: "Tuế Tuế muốn đi vệ sinh."
Cứ như vậy, tình thế bắt buộc, ba người đi vào nhà của Chu Noãn.
Nhà cô được bố trí lấy sự ấm cúng làm chủ đạo, quanh nhà đặt một vài chậu hoa, thêm phần sức sống.
Chu Noãn cầm tay Tuế Tuế, nghiêng người nói với Chu Diệc Mạch: "Tôi đưa Tuế Tuế đi vệ sinh, bác sĩ Chu, anh cứ ngồi tự nhiên."
Chu Diệc Mạch gật đầu một cái.
Cô đưa Tuế Tuế vào toilet, anh cũng không ngồi xuống, ngược lại đứng dậy đi quanh phòng khách.
Liếc mắt một cái cũng đoán được đây là căn hộ của người độc thân, tất cả đồ dùng đều dành cho một người.
Mặc dù phòng khách không lớn, nhưng khá thoáng đãng, góc tường có một cây đàn dương cầm, dùng một tấm vải ren trắng có hoa văn phủ lên, phía trên đặt một loạt ảnh chụp.
Tay Chu Diệc Mạch cho vào trong túi quần, đi tới chỗ đàn dương cầm.
Anh nhìn vào ảnh chụp, rất hiếu kỳ.
Vốn tưởng rằng là ảnh chụp từ nhỏ tới lớn, cũng đúng, nhưng là ảnh chụp ở cô nhi viện.
Chu Diệc Mạch cúi người, từ những bức ảnh đó nhận ra Chu Noãn.
Nhìn ra cô rất nhanh, đôi mắt hạnh kia, sáng ngời dịu dàng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Trong tấm hình, cô cười sáng lạn, dường như có thể nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt ấy.
Mặc dù đã gặp mặt hai lần nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Chu Noãn là trẻ mồ côi.
Chu Noãn cùng Tuế Tuế đi ra, chỉ thấy Chu Diệc Mạch đứng ở trước đàn dương cầm, ánh mắt hướng về những khung hình được sắp xếp ở trước mặt.
Thân hình Chu Noãn cứng đờ, cô chưa bao giờ nói qua chuyện này với ai, hôm nay xem như là bị người khác bắt gặp.
Nhưng mà, cũng may người này là Chu Diệc Mạch.
Chu Noãn cảm thấy may mắn.
Chắc anh ấy sẽ không nói với người khác, mà cũng chẳng có lí do để nói.
Hồi nhỏ, cô từng bị nhiều người giễu cợt là đứa trẻ không có bố mẹ. Chu Noãn khóc hỏi mẹ viện trưởng tại sao mình không có bố mẹ mà người khác lại có. Mẹ viện trưởng chưa bao giờ lảng tránh, lại dùng một cách khác để nói với cô rằng bố mẹ cô đã đi đến một nơi xa.
Tuế Tuế buông tay Chu Noãn, chạy tới chỗ Chu Diệc Mạch.
Cô đi tới trước mặt anh, anh bởi vì nhập tâm nên chưa phát hiện ra, đến khi Tuế Tuế ôm lấy chân dựa vào mình anh mới hoàn hồn. Nghiêng mặt, anh nhìn về phía Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch che đi ánh sáng, lại là ngày mưa, Chu Noãn không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng, cô vẫn mỉm cười, tự nhiên hào phóng.
Anh ôm Tuế Tuế ngồi xuống sô pha, Chu Noãn đưa nước trái cây cho hai người: "Bác sĩ Chu, thật ngại quá, nhà tôi chỉ có nước trái cây."
Chu Diệc Mạch cười lễ phép, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh, uống một ngụm: "Ngon lắm, cảm ơn cô."
Anh đặt ly nước lại bàn, ánh mắt nhìn Chu Noãn từ trên xuống dưới, nói: "Cô giáo Chu, cô vẫn nên đi thay quần áo, sau đó tôi sẽ đưa cô tới nhà trẻ."
Chu Noãn khẽ nhếch miệng, hơi kinh ngạc, cô vốn nghĩ rằng anh đang định rời đi.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, gió lớn bất ngờ nổi lên.
Tuế Tuế bắt đầu làm thủ ngữ với Chu Noãn, Chu Noãn không hiểu, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Chu Diệc Mạch, giọng anh thản nhiên nói: "Tuế Tuế nói, cô giáo Chu, bố và cháu chờ cô."
Ánh mắt Chu Noãn mang ý cười, "Được, hai người chờ tôi một chút nhé."
Cô đứng lên đi về phòng, lại dừng lại, quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Chu Diệc Mạch, hai người nhìn nhau: "Bác sĩ Chu, cảm ơn anh." Chu Noãn nói rành mạch từng chữ.
Không biết là cảm ơn anh đã cứu cô, hay là cảm ơn anh đã đưa cô về nhà.
Vẻn vẹn hai lần gặp mặt, hình như cô đã thiếu anh không ít nhân tình.
Chu Noãn thay quần áo xong, ba người cùng nhau xuống lầu, ngồi vào xe.
Dọc đường đi, Chu Diệc Mạch nói chuyện với cô.
Chu Noãn nhìn phía trước, giống như không hề để ý hỏi: "Bác sĩ Chu, một mình anh trông Tuế Tuế sao?"
"Không phải, còn có một người giúp việc" Giọng anh có vẻ áy náy: "Công việc của tôi bận rộn, một tuần Tuế Tuế gặp tôi không được mấy lần, đều là dì ấy chăm sóc con bé."
Cô gật đầu, "Vậy hôm nay anh định đưa Tuế Tuế đi học sao."
"Vâng" Chu Diệc Mạch trả lời, sau đó lại bổ sung: "Cũng là nhà trẻ, chỉ là có chút khác biệt so với chỗ làm của cô."
Chu Noãn hiểu ý, là nhà trẻ khiếm thính. Cô chợt nghĩ đến điều gì, sốt ruột hỏi: "Vậy chẳng phải hôm nay Tuế Tuế đến muộn sao?"
Chu Diệc Mạch nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Chu Noãn, khẽ cười: "Không sao, tôi đã gọi điện trước cho cô giáo rồi."
Cô thở phào một hơi.
Chu Noãn không hỏi nữa, bên trong xe lại yên lặng. Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt, ai ngờ Chu Diệc Mạch lại mở miệng nói chuyện.
"Cô giáo Chu, vì sao cô lại làm giáo viên?"
Nói đến điều này, Chu Noãn hơi nhếch mày, cô nói đùa: "Tôi muốn đào tạo những đóa hoa của tổ quốc."
"Khụ..." Chu Diệc Mạch cười ra tiếng, "Thật chứ?"
"Đúng vậy" Cô vui vẻ đáp lại, "Tôi muốn trở thành một cô giáo tốt, cảm giác được người khác kính mến yêu quý, thật sự rất vui" Trong giọng nói mang theo cảm giác vinh dự trước đây chưa từng có.
Chu Diệc Mạch nghe cô kể, khóe miệng khẽ nhếch, "Cô không sợ gặp phải tình huống như ngày hôm qua?"
Bị phụ huynh hiểu lầm.
Chu Noãn cười trừ hỏi lại: "Bác sĩ Chu sẽ bởi vì sự chất vấn của người nhà bệnh nhân mà không lo chữa bệnh sao?"
Nụ cười của Chu Diệc Mạch càng sâu, lắc đầu: "Không."
"Tôi cũng vậy." Chu Noãn phụ họa.
"Cô giáo Chu, cô là giáo viên tốt."
Bất ngờ được Chu Diệc Mạch khen, làm cho tai Chu Noãn đỏ lên, gương mặt nóng như thiêu đốt.
Lần đầu tiên cô được người khác khen mình.
"Bác sĩ Chu, anh cũng là bác sĩ tốt." Chu Noãn học theo giọng điệu của anh nói.
Giọng điệu của Chu Diệc Mạch hơi chán nản, thở dài phủ nhận: "Không, tôi không phải."
Cô quay đầu nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Chu Diệc Mạch khẽ nhếch, dùng âm lượng cực kỳ thấp, "Tôi không thể chữa khỏi bệnh cho Tuế Tuế." Thanh âm nhỏ đến nỗi Chu Noãn suýt nữa không nghe thấy.
Dường như như anh sợ Tuế Tuế nghe được.
Thế nhưng Tuế Tuế, cõ lẽ cả đời này cũng không nghe thấy.
Ở văn phòng, Chu Noãn chống cằm, tay phải xoay cây bút, ngẩn ra, đối diện là Vương Lị thấy cô trong trạng thái này, cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang: "Cô giáo Chu."
Chu Noãn vẫn ngẩn ngơ như cũ.
"Cô Chu ơi~" Giọng nói của Vương Lị kéo dài.
"Dạ?" Cây bút trong tay cô "lạch cạch" rơi xuống đất.
Vẻ mặt Vương Lị tràn ngập tò mò, hỏi Chu Noãn: "Cô giáo Chu, suy nghĩ gì vậy?"
Cô xấu hổ cười, "Lị Lị, không có gì, không có gì"
"Thật?" Giọng điệu của Vương Lị không tin.
Chu Noãn đứng lên, đi tới phía trước nhặt cây bút, phát hiện ra ngòi bút đã bị vỡ.
Cô than thở.
Chu Noãn mặc niệm trong lòng: bình tĩnh
Vừa rồi, trong đầu cô đều là dáng vẻ của Chu Diệc Mạch.
Vương Lị lôi kéo Chu Noãn ngồi xuống bên cạnh, lại nhìn quanh phòng làm việc, hỏi cô: "Cô giáo Chu, cô có biết vừa rồi mình có vẻ mặt như thế nào không?"
"Ah? Vẻ mặt gì?" Chu Noãn cũng tò mò hỏi.
"Khốn khổ vì tình" Vương Lị lấy giọng điệu của một cao thủ tình trường ra phán xét.
Cô lập tức liều mạng xua tay, nói: "Cô Vương, cô đừng nói bừa, không thể nào."
Vương Lị cầm lấy bút trên tay Chu Noãn, "Cô xem, đây là chứng cứ, cô giáo Chu thời gian qua làm việc nghiêm túc của chúng ta, lại có thể mất tập trung~."Vương Lị kéo dài âm cuối.
"Cô giáo Vương, cô thật sự hiểu lầm rồi." Chu Noãn dở khóc dở cười.
"Hiểu lầm cái gì?" Cửa văn phòng bị mở ra, Trương Tuần từ ngoài tiến vào, ôn hòa hỏi.
Chu Noãn lấy lại cây bút từ trong tay Vương Lị, trở lại bản làm việc của mình.
Vương Lị cười quay lại: "Không có gì, tôi với cô giáo Chu nói đùa thôi."
"À, đúng rồi, còn nữa, cô giáo Chu muốn cảm ơn thầy trông lớp cho cô ấy ngày hôm qua." Vương Lị bổ sung, ánh mắt cô ấy hướng về phía Chu Noãn.
Cô trừng mắt liếc Vương Lị một cái.
Cô ấy thè lưỡi.
Đoán chừng toàn bộ nhà trẻ đều biết Trương Tuần thích Chu Noãn.
Vẻ mặt Tuế Tuế mờ mịt, anh nói lại một lần nữa bằng thủ ngữ, Tuế Tuế cười vui vẻ vỗ tay.
Chu Noãn cũng cười theo.
"Bác sĩ Chu, hôm nay anh không đi làm sao ?" Chu Noãn tò mò hỏi.
Theo lý, nghề bác sĩ phải rất bận mới đúng.
Chu Diệc Mạch nghiêng mặt, cười nói: "Tôi không nói là hôm nay đi làm."
Chu Noãn: "...."
"Hôm nay tôi xin nghỉ." Anh bổ sung.
Chu Noãn khẽ "À" một tiếng.
Đi đến cửa tiệm, Chu Diệc Mạch từ ống lấy ra hai cái ô, đưa cho Chu Noãn một cái.
Cô nhận lấy, cứ như vậy hai người mang theo đứa nhỏ đi ra khỏi tiệm bánh mỳ.
Bỏ qua sự chật vật của Chu Noãn, thì bàn về vẻ ngoài, ba người họ giống như một gia đình, làm cho người khác hâm mộ.
Tuế Tuế đã an toàn ngồi ở ghế sau, tay ôm cặp, Chu Noãn ngồi ở ghế phụ. Cô bắt đầu chỉ đường, nhưng có chút do dự.
Chưa chờ Chu Diệc Mạch mở miệng hỏi, Chu Noãn đã nói: "Bác sĩ Chu, thật ra nhà của tôi ngay ở tiểu khu phía trước."
Nói xong cô đưa tay ra chỉ.
Anh hơi cúi đầu, cách làn mưa mịt mù, nhìn về phía tiểu khu kia, "Không sao, tôi tiễn cô."
Chu Noãn hé miệng không nói: rõ ràng là mình đang từ chối khéo mà . . . . .
Chu Diệc Mạch rút tay từ trong túi áo ra, không cẩn thận đánh rơi chìa khóa, rơi xuống cạnh chân Chu Noãn, cô xoay người nhặt, anh nghiêng mặt qua, bỗng nhiên lại xoay lại.
Bình tĩnh lại có phần mất tự nhiên.
"Bác sĩ Chu, của anh đây" Chu Noãn đưa chìa khóa cho Chu Diệc Mạch.
Anh vươn tay cầm lấy chìa khóa, sau đó nói với Chu Noãn: "Cô giáo Chu..."
"Dạ ?" Cô lễ độ đáp lại
"Cổ áo cô..."
Chu Noãn nghe Chu Diệc Mạch nói, theo bản năng cúi đầu, chủ yếu là cảnh xuân bị tiết lộ. Cô nhanh chóng cài lại cúc áo, mặt ửng đỏ, mất mặt quá.
Chu Diệc Mạch xin lỗi: "Vừa rồi phải cấp cứu, để thuận tiện cho cô hô hấp, đã cởi bỏ cúc áo trên."
Chu Noãn im lặng gật đầu.
Lúc đó anh cởi bỏ hai cúc áo, nhưng bởi vì vừa rồi Chu Noãn xoay người mạnh nên cúc áo thứ ba cũng bị bung ra.
Nhất thời, trong xe có chút xấu hổ.
Khởi động xe, Chu Diệc Mạch cẩn thận quan sát tình hình giao thông, cho xe chạy về phía trước.
Trời đang mưa phùn bỗng nhiên đổ mưa lớn.
"Mưa cũng thật là đúng lúc". Chu Noãn nói với anh.
Chu Diệc Mạch cho xe dừng lại, Chu Noãn cầm lấy túi xách, tính lấy che đầu chạy về nhà.
"Ô" Anh nhắc nhở.
Chu Noãn rũ mắt, cạnh chân là cái ô vừa dùng lúc trời mưa, cô ngượng ngùng đáp: "Không cần đâu, chạy một tí là xong."
Chu Diệc Mạch thấy cô từ chối, cũng không nói gì nữa.
Tuế Tuế vỗ vỗ ghế, anh quay đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn lại bắt đầu làm thủ ngữ, dù không thành thạo như Chu Diệc Mạch, nhưng lại thêm phần đáng yêu.
"Cô giáo Chu, có chút việc phải phiền cô một chút" Đôi mắt sáng của anh nhìn cô.
"Sao vậy?"
Chu Diệc Mạch quay đầu lại nhìn Tuế Tuế lần nữa, nói: "Tuế Tuế muốn đi vệ sinh."
Cứ như vậy, tình thế bắt buộc, ba người đi vào nhà của Chu Noãn.
Nhà cô được bố trí lấy sự ấm cúng làm chủ đạo, quanh nhà đặt một vài chậu hoa, thêm phần sức sống.
Chu Noãn cầm tay Tuế Tuế, nghiêng người nói với Chu Diệc Mạch: "Tôi đưa Tuế Tuế đi vệ sinh, bác sĩ Chu, anh cứ ngồi tự nhiên."
Chu Diệc Mạch gật đầu một cái.
Cô đưa Tuế Tuế vào toilet, anh cũng không ngồi xuống, ngược lại đứng dậy đi quanh phòng khách.
Liếc mắt một cái cũng đoán được đây là căn hộ của người độc thân, tất cả đồ dùng đều dành cho một người.
Mặc dù phòng khách không lớn, nhưng khá thoáng đãng, góc tường có một cây đàn dương cầm, dùng một tấm vải ren trắng có hoa văn phủ lên, phía trên đặt một loạt ảnh chụp.
Tay Chu Diệc Mạch cho vào trong túi quần, đi tới chỗ đàn dương cầm.
Anh nhìn vào ảnh chụp, rất hiếu kỳ.
Vốn tưởng rằng là ảnh chụp từ nhỏ tới lớn, cũng đúng, nhưng là ảnh chụp ở cô nhi viện.
Chu Diệc Mạch cúi người, từ những bức ảnh đó nhận ra Chu Noãn.
Nhìn ra cô rất nhanh, đôi mắt hạnh kia, sáng ngời dịu dàng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Trong tấm hình, cô cười sáng lạn, dường như có thể nhìn thấy những vì sao trong đôi mắt ấy.
Mặc dù đã gặp mặt hai lần nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Chu Noãn là trẻ mồ côi.
Chu Noãn cùng Tuế Tuế đi ra, chỉ thấy Chu Diệc Mạch đứng ở trước đàn dương cầm, ánh mắt hướng về những khung hình được sắp xếp ở trước mặt.
Thân hình Chu Noãn cứng đờ, cô chưa bao giờ nói qua chuyện này với ai, hôm nay xem như là bị người khác bắt gặp.
Nhưng mà, cũng may người này là Chu Diệc Mạch.
Chu Noãn cảm thấy may mắn.
Chắc anh ấy sẽ không nói với người khác, mà cũng chẳng có lí do để nói.
Hồi nhỏ, cô từng bị nhiều người giễu cợt là đứa trẻ không có bố mẹ. Chu Noãn khóc hỏi mẹ viện trưởng tại sao mình không có bố mẹ mà người khác lại có. Mẹ viện trưởng chưa bao giờ lảng tránh, lại dùng một cách khác để nói với cô rằng bố mẹ cô đã đi đến một nơi xa.
Tuế Tuế buông tay Chu Noãn, chạy tới chỗ Chu Diệc Mạch.
Cô đi tới trước mặt anh, anh bởi vì nhập tâm nên chưa phát hiện ra, đến khi Tuế Tuế ôm lấy chân dựa vào mình anh mới hoàn hồn. Nghiêng mặt, anh nhìn về phía Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch che đi ánh sáng, lại là ngày mưa, Chu Noãn không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Nhưng, cô vẫn mỉm cười, tự nhiên hào phóng.
Anh ôm Tuế Tuế ngồi xuống sô pha, Chu Noãn đưa nước trái cây cho hai người: "Bác sĩ Chu, thật ngại quá, nhà tôi chỉ có nước trái cây."
Chu Diệc Mạch cười lễ phép, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh, uống một ngụm: "Ngon lắm, cảm ơn cô."
Anh đặt ly nước lại bàn, ánh mắt nhìn Chu Noãn từ trên xuống dưới, nói: "Cô giáo Chu, cô vẫn nên đi thay quần áo, sau đó tôi sẽ đưa cô tới nhà trẻ."
Chu Noãn khẽ nhếch miệng, hơi kinh ngạc, cô vốn nghĩ rằng anh đang định rời đi.
Cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ, gió lớn bất ngờ nổi lên.
Tuế Tuế bắt đầu làm thủ ngữ với Chu Noãn, Chu Noãn không hiểu, quay đầu dùng ánh mắt hỏi Chu Diệc Mạch, giọng anh thản nhiên nói: "Tuế Tuế nói, cô giáo Chu, bố và cháu chờ cô."
Ánh mắt Chu Noãn mang ý cười, "Được, hai người chờ tôi một chút nhé."
Cô đứng lên đi về phòng, lại dừng lại, quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Chu Diệc Mạch, hai người nhìn nhau: "Bác sĩ Chu, cảm ơn anh." Chu Noãn nói rành mạch từng chữ.
Không biết là cảm ơn anh đã cứu cô, hay là cảm ơn anh đã đưa cô về nhà.
Vẻn vẹn hai lần gặp mặt, hình như cô đã thiếu anh không ít nhân tình.
Chu Noãn thay quần áo xong, ba người cùng nhau xuống lầu, ngồi vào xe.
Dọc đường đi, Chu Diệc Mạch nói chuyện với cô.
Chu Noãn nhìn phía trước, giống như không hề để ý hỏi: "Bác sĩ Chu, một mình anh trông Tuế Tuế sao?"
"Không phải, còn có một người giúp việc" Giọng anh có vẻ áy náy: "Công việc của tôi bận rộn, một tuần Tuế Tuế gặp tôi không được mấy lần, đều là dì ấy chăm sóc con bé."
Cô gật đầu, "Vậy hôm nay anh định đưa Tuế Tuế đi học sao."
"Vâng" Chu Diệc Mạch trả lời, sau đó lại bổ sung: "Cũng là nhà trẻ, chỉ là có chút khác biệt so với chỗ làm của cô."
Chu Noãn hiểu ý, là nhà trẻ khiếm thính. Cô chợt nghĩ đến điều gì, sốt ruột hỏi: "Vậy chẳng phải hôm nay Tuế Tuế đến muộn sao?"
Chu Diệc Mạch nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Chu Noãn, khẽ cười: "Không sao, tôi đã gọi điện trước cho cô giáo rồi."
Cô thở phào một hơi.
Chu Noãn không hỏi nữa, bên trong xe lại yên lặng. Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt, ai ngờ Chu Diệc Mạch lại mở miệng nói chuyện.
"Cô giáo Chu, vì sao cô lại làm giáo viên?"
Nói đến điều này, Chu Noãn hơi nhếch mày, cô nói đùa: "Tôi muốn đào tạo những đóa hoa của tổ quốc."
"Khụ..." Chu Diệc Mạch cười ra tiếng, "Thật chứ?"
"Đúng vậy" Cô vui vẻ đáp lại, "Tôi muốn trở thành một cô giáo tốt, cảm giác được người khác kính mến yêu quý, thật sự rất vui" Trong giọng nói mang theo cảm giác vinh dự trước đây chưa từng có.
Chu Diệc Mạch nghe cô kể, khóe miệng khẽ nhếch, "Cô không sợ gặp phải tình huống như ngày hôm qua?"
Bị phụ huynh hiểu lầm.
Chu Noãn cười trừ hỏi lại: "Bác sĩ Chu sẽ bởi vì sự chất vấn của người nhà bệnh nhân mà không lo chữa bệnh sao?"
Nụ cười của Chu Diệc Mạch càng sâu, lắc đầu: "Không."
"Tôi cũng vậy." Chu Noãn phụ họa.
"Cô giáo Chu, cô là giáo viên tốt."
Bất ngờ được Chu Diệc Mạch khen, làm cho tai Chu Noãn đỏ lên, gương mặt nóng như thiêu đốt.
Lần đầu tiên cô được người khác khen mình.
"Bác sĩ Chu, anh cũng là bác sĩ tốt." Chu Noãn học theo giọng điệu của anh nói.
Giọng điệu của Chu Diệc Mạch hơi chán nản, thở dài phủ nhận: "Không, tôi không phải."
Cô quay đầu nhìn anh.
Đôi môi mỏng của Chu Diệc Mạch khẽ nhếch, dùng âm lượng cực kỳ thấp, "Tôi không thể chữa khỏi bệnh cho Tuế Tuế." Thanh âm nhỏ đến nỗi Chu Noãn suýt nữa không nghe thấy.
Dường như như anh sợ Tuế Tuế nghe được.
Thế nhưng Tuế Tuế, cõ lẽ cả đời này cũng không nghe thấy.
Ở văn phòng, Chu Noãn chống cằm, tay phải xoay cây bút, ngẩn ra, đối diện là Vương Lị thấy cô trong trạng thái này, cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang: "Cô giáo Chu."
Chu Noãn vẫn ngẩn ngơ như cũ.
"Cô Chu ơi~" Giọng nói của Vương Lị kéo dài.
"Dạ?" Cây bút trong tay cô "lạch cạch" rơi xuống đất.
Vẻ mặt Vương Lị tràn ngập tò mò, hỏi Chu Noãn: "Cô giáo Chu, suy nghĩ gì vậy?"
Cô xấu hổ cười, "Lị Lị, không có gì, không có gì"
"Thật?" Giọng điệu của Vương Lị không tin.
Chu Noãn đứng lên, đi tới phía trước nhặt cây bút, phát hiện ra ngòi bút đã bị vỡ.
Cô than thở.
Chu Noãn mặc niệm trong lòng: bình tĩnh
Vừa rồi, trong đầu cô đều là dáng vẻ của Chu Diệc Mạch.
Vương Lị lôi kéo Chu Noãn ngồi xuống bên cạnh, lại nhìn quanh phòng làm việc, hỏi cô: "Cô giáo Chu, cô có biết vừa rồi mình có vẻ mặt như thế nào không?"
"Ah? Vẻ mặt gì?" Chu Noãn cũng tò mò hỏi.
"Khốn khổ vì tình" Vương Lị lấy giọng điệu của một cao thủ tình trường ra phán xét.
Cô lập tức liều mạng xua tay, nói: "Cô Vương, cô đừng nói bừa, không thể nào."
Vương Lị cầm lấy bút trên tay Chu Noãn, "Cô xem, đây là chứng cứ, cô giáo Chu thời gian qua làm việc nghiêm túc của chúng ta, lại có thể mất tập trung~."Vương Lị kéo dài âm cuối.
"Cô giáo Vương, cô thật sự hiểu lầm rồi." Chu Noãn dở khóc dở cười.
"Hiểu lầm cái gì?" Cửa văn phòng bị mở ra, Trương Tuần từ ngoài tiến vào, ôn hòa hỏi.
Chu Noãn lấy lại cây bút từ trong tay Vương Lị, trở lại bản làm việc của mình.
Vương Lị cười quay lại: "Không có gì, tôi với cô giáo Chu nói đùa thôi."
"À, đúng rồi, còn nữa, cô giáo Chu muốn cảm ơn thầy trông lớp cho cô ấy ngày hôm qua." Vương Lị bổ sung, ánh mắt cô ấy hướng về phía Chu Noãn.
Cô trừng mắt liếc Vương Lị một cái.
Cô ấy thè lưỡi.
Đoán chừng toàn bộ nhà trẻ đều biết Trương Tuần thích Chu Noãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook