Ba Lần Gả
Chương 8: Tạm ngưng chiến – khách quý ít gặp đến thăm

Do đó cuộc so tài của Long Nhị cùng Cư Mộc Nhi bắt đầu.

Long Nhị không thừa nhận những thứ không thoải mái này là do hắn tự chuốc phiền, bởi vì hắn cho là khiển trách nho nhỏ của hắn trước đây cũng không phải là thật. Hắn còn nhớ nàng là một cô gái, cho nên cũng không có thật sự dùng cái loại thủ đoạn đối đãi đàn ông kia để đối phó nàng. Nếu không, thân nàng là một manh nữ nho nhỏ như vậy, Long Nhị hắn căn bản chính là dùng một ngón tay có thể bóp chết nàng.

Đúng là hắn cũng không có làm như vậy.

Hắn thậm chí cũng không giống Đinh Nghiên San gọi ác hán du côn đến động thủ động cước với nàng, chính hắn cũng hoàn toàn không có đụng vào một cọng tóc gáy của nàng. Hắn không có phá đám quán rượu của cha nàng, cũng không có chặt đứt sinh lộ tiểu cô nương bán hoa mà nàng quan tâm, cũng không có phá hủy cái sân nhỏ nàng dạy những đứa trẻ bình dân đánh đàn.

Xem đi, hắn thật không có nghiêm túc đối phó nàng nha, hắn chỉ là…… ừ, chỉ là thoáng trêu chọc nàng một chút mà thôi.

Nhưng Cư Mộc Nhi này thật không biết phân biệt, chẳng những mỗi lần đều muốn trả thù ngược lại, hiện tại lại còn dám châm chọc hắn.

Làm một người đàn ông có thân phận có địa vị, Long Nhị cảm thấy nếu bỏ mặc hành vi này của nàng không thèm để ý tới, vậy thể diện Đại lão gia hắn cũng không còn sót lại chút gì.

Hắn nhất định phải cho biết tay, không thể để nàng cho là hắn nhận thua.

Vì vậy, hắn rất nhanh liền an bài Tiên Vị lâu đưa đồ ăn cho tửu quán Trụ Trạch, nói rõ ra là đưa cho Cư Mộc Nhi ăn. Món ăn không có gì khác ngoài cá. Hấp, kho tàu, hương nổ, loạn hầm cách thủy …… Tóm lại chính là cá, hắn mua một đống cá nhiều xương cho Cư Mộc Nhi ăn, hắn biết rõ nàng nhất định sẽ hiểu ý tứ của hắn.

Long Nhị hắn không phải là dễ trêu, hắn nhất định phải làm cho nàng bị xương cá mắc cổ, khó chịu ói ra không xong nuốt xuống không trôi.

Kết quả không đầy mấy ngày sau, Cư Mộc Nhi đưa hai cây trượng trúc tới đây. Ý kia Long Nhị cũng hiểu, nàng rõ ràng là đang nói, đừng làm rộn nữa, ngươi không phải là muốn trượng trúc sao? Ta tặng ngươi hai cây chơi một chút.

Long Nhị không cam lòng yếu thế, hắn chính là muốn trộm trượng trúc của nàng, vậy thì sao? Hắn tự mình đi, lẳng lặng đến tiểu viện của Cư Mộc Nhi, trộm toàn bộ ba cây trượng trúc trong phòng nàng đi.

Ngày thứ hai, Cư Mộc Nhi nhờ Tô Tình đưa tới cho Long Nhị một quyển cầm phổ, đó là quyển đơn giản nhất, là cầm phổ dùng cho tiểu hài nhi tập cầm, lúc tặng cầm phổ tới Tô Tình còn chuyển thêm một câu nói:“Tỷ tỷ nói, nếu hài tử trong phủ nhàm chán, để cho nó cố gắng học cầm đi.”

Long Nhị nhận lấy cầm phổ, cơn tức đằng đằng bốc lên, nhưng hắn còn chưa có nghĩ ra cái chiêu mới gì đối phó manh nữ này. Bởi vì hắn phát hiện kiểu tặng lễ đùa giỡn này không có ý nghĩa, không muốn dùng.

Lần trước lúc hắn đi trộm trượng trúc, nghe được Cư Thắng đang hỏi Cư Mộc Nhi tại sao Tiên Vị lâu cứ đưa cá đến nhà? Giọng nói nghe hơi có phần là đáng tiếc. Thì ra là Cư Mộc Nhi nhận cá xong liền đều cho cha nàng làm đồ nhắm, còn nói đây là thù lao nàng dạy người đánh đàn. Cư phụ ăn thấy ngon, liền hào hứng nhận.

Điều này làm cho Long Nhị ở trong lòng lại ghi hận Cư Mộc Nhi một khoản. Nàng khiến hắn mất trắng bạc lại không có thoải mái. Hắn còn cảm thấy nữ tử này ngay cả cha mình cũng lừa dễ dàng như vậy, quá không được người thích.

Long Nhị vừa được nhàn rỗi liền nghiêm túc nghĩ, nên làm sao khiến cho Cư Mộc Nhi xấu mặt. Nhưng lúc này hắn lại nghe thấy lời đồn đãi trên phố. Toàn thành hiện tại người nào cũng biết Long Nhị gia đối với việc bản thân không biết âm luật mà cảm thấy xấu hổ, những ngày gần đây len lén muốn học cầm tập nhã, thay đổi hình tượng thương nhân thô tục chỉ mê sổ sách.

Lời đồn đãi này làm cho Long Nhị rất không cao hứng, bởi vì hắn không có một chút gì cảm thấy không biết âm luật có cái gì mà xấu hổ. Mặt khác, vì đồn đãi vậy, Long Nhị bắt đầu nhận được các loại “hậu lễ” về chuyện tập cầm, thậm chí thiên kim khuê tú các nhà cũng bắt đầu nhiệt tình tìm hắn đàm luận về chuyện lý thú đánh đàn tập cầm, còn có xung phong nhận việc nguyện ý tự mình đến truyền thụ tài đánh đàn cho Long Nhị gia.

Cái danh này Long Nhị cho tức giận đến cơm cũng không ăn được, ngủ cũng không ngon.

Hắn hạ quyết tâm, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, nếu cái manh nữ kia đã xuất thủ đoạn bỉ ổi như vậy, vậy cũng đừng trách hắn dùng chiêu số khó coi đáp lễ.

Không đầy vài ngày sau, trên phố bắt đầu truyền, nói manh nữ Cư Mộc Nhi đang nhiệt liệt theo đuổi Nhị gia Long phủ. Nói nàng bất chấp mắt mù bất tiện, trên trang tửu lâu tích cực dâng trà bái phỏng, lại tặng cầm tặng cầm phổ tặng trượng trúc cho Long Nhị gia.

Ba dạng này đều là vật Cư Mộc Nhi cực yêu, đem tặng như vậy, làm như đem những vật chính mình yêu nhất đều cho Long Nhị, thổ lộ phải nói là cực kỳ lớn mật.

Những lời này truyền ra, tất cả mọi chuyện về Cư Mộc Nhi lại bị khơi ra mà nói. Nàng yêu cầm yêu sách, tẩu hỏa nhập ma làm cho mắt mù, là một nữ nhân điên khùng. Nàng ngại bần yêu phú, mơ tưởng quyền quý, vứt bỏ vị hôn phu thanh mai trúc mã, câu dẫn người đàn ông có vợ cực kỳ có mị lực trong kinh thành Vân Thanh Hiền, muốn gả vào gia đình quyền quý, nhưng bởi vì bị nguyên phối người ta chèn ép, chậm chạp không thể vào cửa. Vì vậy hiện tại chuyển mục tiêu, lại chuyển về phía kim quy tế nổi tiếng khắp kinh thành ai cũng muốn tranh đoạt Long Nhị mà ra tay. Thật sự là vô sỉ lại không biết sợ a!

Không đến nửa tháng, Cư Mộc Nhi đã đã trở thành nhân vật trong chủ đề nóng bỏng nhất trong kinh thành. Nàng không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày trốn ở trong nhà.

Long Nhị lúc đầu nghe được tin tức trên phố còn rất cao hứng, biết Cư Mộc Nhi trốn tránh không ra khỏi cửa hắn lại càng cao hứng. Nhưng về sau những lời đồn kia càng truyền càng khó nghe, Long Nhị trong đầu không thanh thản, chính hắn còn bị bày ra so cùng với cái tên khiến người chán ghét Vân Thanh Hiền kia, điều này cũng làm cho hắn tương đối không thích.

Mà Cư Mộc Nhi sau đó tựa hồ thực sự bị tổn thương, không có động tĩnh gì nữa, cũng không có hành động gì phản kích, điều này làm cho Long Nhị cảm thấy rất thất vọng, nhìn sổ sách cũng không còn hứng thú như xưa. Mà những thứ tiểu xiếc như trộm trượng trúc tặng cá cũng mất cảm giác mới mẻ, không dùng nữa.

Long Nhị cảm thấy cuộc sống này trôi qua thật sự là nhàm chán, nhưng lúc này cửa ải cuối năm càng ngày càng gần, công sự nặng nề, đè ép một thân, hắn quyết định tạm thời đem Cư Mộc Nhi ném ra sau ót, trước xử lý chính sự kiếm tiền mới là đứng đắn.

Mà Dư nương gần đây vội vàng xử lý công việc lễ mừng năm mới trong phủ, cũng không còn rảnh rỗi như vậy. Đương nhiên quan trọng nhất là bà hiểu đầu năm là thời điểm Nhị gia bận tối mày tối mặt, cũng không dám ngay lúc này lấy ba cái chuyện lấy vợ ra bàn cho gia làm loạn thêm.

Vì vậy Long Nhị lại khôi phục lại cuộc sống chỉ có sổ sách cùng hồ sơ làm bạn, nhưng hắn ngẫu nhiên cũng sẽ nhớ tới cái cô nương mù mắt giội hắn trà kia, hắn ngóng trông năm sau mau tới, như vậy hắn sẽ có thời gian thật tốt cân nhắc làm như thế nào cùng nàng tiếp tục so chiêu.

Hắn bên kia an phận như vậy, Cư Mộc Nhi bên này chính là thở phào nhẹ nhõm.

Lời đồn trên phố truyền đi cực kỳ khó nghe, một cô nương gia như nàng trong lòng tự nhiên là phi thường không dễ chịu. Cư Thắng càng tức giận đến muốn vác gậy gộc vào phố xá trong thành coi chừng, nói là đợi nghe được trong miệng kẻ nào nói ra lời đồn khó nghe này, ông sẽ đánh kẻ đó một trận cho nhớ đời.

Cư Mộc Nhi khuyên can mãi mới cản lại được. Nàng khuyên phụ thân, tốc độ của quả đấm cùng gậy gộc thua xa tốc độ truyền miệng của người ta, ông đánh được một người, nhưng không đánh được cả thành. Còn nữa, nếu đánh thật, người ta còn có thể nói là chột dạ quấy phá, thẹn quá hoá giận.

Cư phụ nghe xong liên tục thở dài, cứ như vậy buông tha cho những kẻ xấu chỉ biết nói xằng bậy kia, trong lòng ông là ngàn vạn điều không cam lòng. Nhưng nữ nhi nói cũng có đạo lý, ông cũng là sợ đem chuyện càng nháo càng lớn, nữ nhi canh bất hảo thụ.

Vì vậy hai cha con nàng dứt khoát đều đóng cửa không ra, Cư phụ rượu cũng không bán. Vốn là cửa ải cuối năm tới gần, là thời điểm mua bán rượu rừng rực nhất, có thể Cư phụ nghĩ thầm những kẻ xấu các ngươi, uống rượu nhà ta làm lại dám nói bậy nữ nhi nhà ta, ta cho các ngươi uống mới là lạ. Ông từ chối mối làm ăn với các tửu lâu, nói chờ tâm tình tốt hơn mới bán.

Thời gian này Long Nhị không có đến tìm Cư Mộc Nhi gây phiền toái, Vân Thanh Hiền cũng không còn tái xuất hiện, điều này làm cho Cư Mộc Nhi sống thoải mái chút ít. Nàng kiểm điểm một chút chính mình, cũng không nên cùng Long Nhị gia đấu khí, nàng cho rằng sau khi mù mắt tính tình của nàng khá hơn nhiều, có thể bảo trì bình thản, không nghĩ tới còn chưa đủ bớt phóng túng.

Hôm nàng đến gặp Long Nhị cầu xin hắn xây dựng mái che kia, thái độ hắn ngạo mạn ngôn ngữ bất thiện, hơi có chút ý tứ trào phúng “chỉ vì một cô nương bán hoa mà thôi”, Cư Mộc Nhi không thích nhất chính là người khác lấy thế hiếp người, cho nên lúc đó đầu óc nóng lên, liền cố ý dùng lời nói mơ hồ hắn, quang minh chính đại giội cho hắn một thân trà. Lại khôngngờ vô duyên vô cớ trêu chọc phiền toái, cho tới bây giờ cũng thành một chuyện phiền lòng.

Hiện tại đã sắp hết năm, Cư Mộc Nhi dự định cứ trốn tránh như vậy, đợi chuyện đều chìm xuống, liền chịu thua bày tỏ sự kinh sợ, không hề cùng Long Nhị đối nghịch nữa.

Có thể nàng muốn làm một con rùa đen rút đầu, nhưng lại có người không để cho nàng như thế.

Ngày đó, vị khách nhân làm người ta không tưởng được — Đinh Nghiên Hương đến đây.

Vân phu nhân đến hoàn toàn ngoài dự liệu của Cư Mộc Nhi, cũng làm cho Cư phụ tuyệt đối không nghĩ tới.

Trước kia bên ngoài đồn đãi Cư Mộc Nhi cùng Vân Thanh Hiền câu kết làm bậy, lời này Cư phụ đương nhiên cũng từng nghe nói qua. Thậm chí cũng có hương thân từ quê nhà đến hỏi thăm nữ nhi nhà ông có phải sẽ đến Vân phủ hay không. Vân đại nhân kia thỉnh thoảng cũng tới chơi, đối với ông thật là khách khí, Cư phụ thiếu chút nữa cũng tin có việc này. Nhưng nữ nhi lại nói nó cùng Vân đại nhân cũng không có tình cảm gút mắc, xin ông yên tâm.

Cư phụ đương nhiên là tin tưởng nữ nhi. Nàng cực giống mẹ nàng, bất luận là tướng mạo thản nhiên hay là tính tình thông minh mạnh mẽ, đều giống mẹ như cùng khuôn đúc.

Trước kia chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là do mẹ Mộc nhi quyết định, ông chỉ trông nom làm việc chưng cất rượu ông thích, đáng tiếc mẹ nàng chết sớm, điều này làm cho Cư phụ thương tâm gần chết, cũng may Mộc nhi hiểu chuyện lại nhu thuận, vừa thông minh vừa đáng yêu, điều này làm cho Cư phụ dần dần tìm được sức mạnh sống qua ngày.

Cư Mộc Nhi hiểu chuyện sớm, có chủ ý, có một số việc xử lý so với đương gia như ông còn thỏa đáng hơn. Cho nên Cư Thắng đối với nữ nhi này là yên tâm hoàn toàn.

Nàng nói không có việc gì, vậy thì nhất định là không có việc gì.

Có thể lời đồn đãi gần đây trên phố truyền đi hung hãn như vậy, trong lúc mấu chốt này phu nhân Vân đại nhân lại tìm tới tận cửa, Cư phụ cảm thấy tuyệt sẽ không phải là chuyện tốt.

Ông mang theo sự dè chừng, dẫn vào Đinh Nghiên Hương tiểu viện của Cư Mộc Nhi.

Đinh Nghiên Hương cho lui nha hoàn người hầu, bảo là muốn cùng Cư Mộc Nhi một mình nói chuyện. Cư phụ cho là mình không phải là người làm, cho nên không cần lui ra. Ông là đương gia trong nhà, cũng là cha ruột của người ta đương nhiên là có thể cùng ở bên cạnh nữ nhi nghe cùng, nếu có gì không ổn ông nhất định sẽ ngăn cản trước.

Đinh Nghiên Hương thấy Cư phụ không có ý tứ đi ra ngoài, sắc mặt có chút khó coi. Nhưng dù sao mình tới là khách, cũng không tiện mở miệng khiển trách. Vì vậy ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Cư Mộc Nhi đợi một hồi lâu không nghe thấy Đinh Nghiên Hương nói chuyện, suy nghĩ một chút cất tiếng gọi:“Cha.” Sau đó quả nhiên nghe được Cư phụ đáp một tiếng.

Cư Mộc Nhi mấp máy miệng, nói: “Phụ thân ra ngoài một lúc đi, một hồi nữa nữ nhi nói chuyện xong sẽ gọi.”

Cư phụ tâm bất cam tình bất nguyện, nhìn nhìn Đinh Nghiên Hương, lại nhìn một chút nhà mình nữ nhi, rốt cục vẫn đáp ứng, nhưng ông lại nói:“Ta ở ngay trong sân phơi nắng.”

Cư Mộc Nhi mỉm cười đáp vâng, Cư phụ lúc này mới chầm chậm đi ra ngoài.

Đợi đến khi nghe thấy thanh âm Cư phụ đi ra ngoài cửa, cửa phòng vừa đóng, Cư Mộc Nhi liền hỏi:“Không biết Vân phu nhân hôm nay tới đây là vì chuyện gì?”

Đinh Nghiên Hương nhìn Cư Mộc Nhi vài lần, ôn nhu hỏi:“Nghe nói lúc trước Cư cô nương thân thể không tốt lắm, hôm nay đã khoẻ mạnh rồi chứ?”

“Đã là không ngại, tạ phu nhân quan tâm.”

Đinh Nghiên Hương lại nói:“ Mẫu thân Cư cô nương đã đi trước, tất cả đều dựa vào Cư lão bá một tay chăm sóc sao?”

“Vâng.” Cư Mộc Nhi không rõ ý nghĩa, liền có một đáp một.

“Cư lão bá lại phải kinh doanh quán rượu, vừa phải chiếu cố cô, thời gian trôi qua cũng không dễ dàng.”

“Đôi mắt ta bất tiện, thật là liên lụy phụ thân.”

Đinh Nghiên Hương an tĩnh một lát, lại hỏi chút ít chuyện đời sống ở Cư gia, ngữ điệu của nàng ôn nhu, thật là thân thiết, nhưng Cư Mộc Nhi lại ứng đối phải càng lúc càng dè chừng.

Vân Thanh Hiền hướng nàng biểu lộ đa nghi, nàng cự tuyệt, rồi sau đó số lần hắn tới càng ngày càng ít, nhưng mỗi lần tới đều ấm áp mềm giọng, ẩn tàng ngôn ngữ tình yêu, rõ ràng là còn chưa chết tâm. Cư Mộc Nhi trong lòng buồn rầu, nhưng mà không có biện pháp chặt đứt ý nghĩ của hắn. Hôm nay lời đồn đãi bên ngoài thật là khó nghe, Vân phu nhân này tới đây, chắc chắn không phải là ân cần quan tâm cuộc sống của nàng hàng ngày như ngoài mặt.

Quả nhiên Đinh Nghiên Hương nói chút ít lời nói thăm hỏi ân cần không có quan trọng, rốt cục đi vào chính đề.“Cư cô nương, ta mạo muội hỏi một câu, tướng công nhà ta đã cùng cô đề cập qua yêu thích cùng ý định muốn cưới chưa?”

Cư Mộc Nhi ở trong lòng đem lời suy nghĩ một lần, lúc này mới đáp:“Ta bất quá chỉ là một manh nữ bình dân, trèo cao không được đến Vân đại nhân, kính xin phu nhân yên tâm.”

Âm thanh Đinh Nghiên Hương rất ôn nhu, nàng hỏi:“Là trèo cao không được, hay là không cam làm thiếp?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương