Vòng tay đó thật ấm áp, còn có một mùi hương thanh mát không thể diễn tả nổi thành lời.

Ta cảm thấy có một đôi tay cứng rắn đặt lên vai mình rồi đỡ ta lên, khoảnh khắc đó khiến ta có đôi chút hụt hẫng. Sau đó là một giọng nói lạnh như băng mà chỉ mỗi Chi Liên đế quân mới có: " Lại chuyện gì nữa đây? ".

Sau này ta mới rút ra kệt luận: Khắc tinh của con châu chấu Tư Đàn suốt ngày nhảy tới nhảy lui kia chính là Đại sư huynh và Nhị sư huynh của nàng ta.

Tóm lại, chỉ cần Chi Liên đế quân ra tay, việc mà trước đó Ôn Ngọc Tuyển dốc cạn lời nói, mồ hôi đầy đầu cũng không làm được, Đế quân thì chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể giải quyết được ngay.

Tư Đàn hung dữ tách ta ra, chen vào đứng bên Nhị sư huynh của ả mà nũng nịu. Hai tỷ muội Côn Luân thì mặt đỏ tía tai, chân tay lúng túng.

Trong tình hình như vậy, ta cảm thấy có thể chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của Đế quân được tí nào hay tí ấy, vì thế cứ lén nhìn Đế quân hết lần này đến lần khác, nước miếng cũng nuốt hết ngụm này đến ngụm khác, lúc ta gần như đã đem nước trà uống cả ngày hôm nay ra uống lại lần nữa thì phát hiện A Hàn trong lòng ta đang mở to cặp mắt sáng đen láy mà nhìn chằm chằm Chi Liên đế quân.

Đế quân vừa vung tay đã thu được kiếm mà sư muội y đang cầm, động tác thành thục, phối với gương mặt và lúm đồng tiền xinh đẹp của Tư Đàn, quả thật là trai tài gái sắc. Ta thấy mình ngắm nữa chắc chắn sẽ để lộ vẻ mặt ỉu xìu, thế nên bèn rời mắt sang nhìn hai tỷ muội Côn Luân, ta sung sướng phát hiện ra, không phải chỉ mỗi mình ta là người buồn bực.

Đan Thần chầm chậm bước tới, " phạch phạch ", chiếc quạt bạch ngọc được mở ra, phe phẩy, rồi Đan Thần hỏi sư muội: " Sinh thần của Nhị sư huynh, ngay đến hai vị tỷ muội Côn Luân cũng không ngại đường xa đến chúc mừng, chắc là sư muội cũng không chịu thua kém đâu nhỉ? ".

Tư Đàn kiêu ngạo ưỡn ngực, nói rằng đó là chuyện đương nhiên, ả đã chuẩn bị cho Nhị sư huynh một sinh thần khó quên, tuyệt đối không giống như những kẻ nào đó đem một giỏ hoa rách rưới quê mùa đến để tự chuốc lấy sự mất mặt.

Đan Thần nói xong còn khiêu khích nhìn hai tỷ muội Côn Luân bằng ánh mắt khinh bỉ, khiến hai cô nương tức run cả người.

" Vậy còn vị cô nương này? "

Một lúc sau, ta mới giật mình nhận ra hắn đang nói với mình.

Đế quân hình như lúc này mới phát hiện ra ta, nhẹ nhàng đưa ánh mắt sang ta.

Nhất thời ta căng thẳng ấp a ấp úng, đầu óc trống rỗng, lắp bắp: " Hả? Ta… ta…". Tuy biết được sinh thần của Đế quân ta cũng thầm vui mừng, nhưng Đế quân luôn tỏ vẻ không quen biết ta, nếu tặng quà cho y, phải chăng ta có chút mạo muội?

Đan Thần cười hì hì, tiếp tục phe phẩy quạt: " Nghe nói ngươi muốn bái sư, ta ấy mà, lẽ ra ta không đồng ý, nhưng ta đã thay đổi ý kiến. Thế này nhé, nếu trong ngày sinh thần của Nhị sư huynh, ngươi tặng một lễ vật làm huynh ấy cười, vậy thì xem như ta đồng ý ".

Tư Đàn cười khanh khách nói: " Nếu thế thì ta cũng đồng ý ".

Trong giấc mơ, ta đã thấy Đế quân mỉm cười.

Còn ở ngoài hiện thực… Đừng nói là cười, ngay cả vẻ mặt ôn hòa của y cũng khiến người ta có chút cảm giác như đang bị chế giễu.

Khiến cho Đế quân cười, chắc dễ hơn một chút so với việc " làm cho hòn đá cũng phải gật đầu[1] " nhỉ?

[1] Ý nói: Nói năng thuyết phục và có lý đến nỗi hòn đá cũng phải gật đầu.

Đây rõ ràng là hành hạ người ta đến chết mà!

Đến khi ta hồi phục lại được sau đả kích thì bên cạnh chỉ còn mỗi Ôn Ngọc Tuyển mang vẻ mặt áy náy nhìn ta. Ta thở dài, trong lòng gào thét: " Nhi tử ơi là nhi tử, sau này con mà thăng tiến rồi thì nhớ là phải thay ngạch nương đánh cho hai tên tiện nhân Đan Thần và Tư Đàn kia tơi bời hoa lá nhé! ".

Đồ đạc trong căn phòng ta đã bị Tư Đàn đập vỡ hết cả, đành phải đổi một gian phòng khác. Sau khi sắp xếp xong, ta liền vắt óc suy nghĩ, tháo hết những vật có giá trị trên người mình xuống. Xếp những thứ như vòng xuyến, ngọc liên hoàn thành một hàng ngang, đắn đo suy nghĩ thật lâu, ta mới hỏi nhi tử: " Đệ thấy trong mấy cái này có cái nào vừa mắt không? ".

Nhi tử ta không thèm để ý, trưng ra bộ mặt lờ đờ buồn ngủ. Ta đột nhiên nhớ ra, trên người nhi tử vẫn còn một đồ đáng giá, đó chính là viên minh châu to bằng ngón tay cái mà ta tặng nó vào sinh thần hai tuổi. Viên minh châu này sáng óng ánh, phát ra quầng sáng nhàn nhạt tựa như ánh trăng. Lai lịch của nó cũng vô cùng kỳ lạ. Ngày hôm ấy, khi ta đang đi qua chợ phiên thì có một ngư dân rao bán hai con cá chép màu vàng, trông thấy hai con cá chép vàng liên tục vùng vẫy trong lưới, đôi mắt cá còn rơm rớm nước, ta nhất thời động lòng trắc ẩn, bỏ tiền mua chúng đem đi phóng sinh, còn bị tên ngư dân tham tiền kia đòi giá cắt cổ.

Viên minh châu này chính là do một trong hai con cá đó nhả ra.

Tuy ta từng thấy nhiều vật quý hiếm, nhưng vẫn không thể đoán ra lai lịch của nó. Nhưng nhìn viên minh câu chất lượng thượng đẳng, xung quanh tỏa ra linh khí, ta liền đoán, chắc đây là một bảo vật của long cung dưới đáy biển, liền vui vẻ đem về nhà tặng cho nhi tử.

A Hàn có vẻ rất thích lễ vật này, luôn bỏ trong hà bao[2] mang theo bên người, ngay cả lúc ngủ cũng chưa từng tháo xuống. Ta vừa mới vươn tay về phía chiếc hà bao bảo bối của nó, nó lập tức cảnh giác, liều mạng giữ chặt, ngang bướng nói: " Cái này không được! "

[2] Hà bao: Hầu bao, túi tiền.

Ta cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng " hận sắt không thể rèn thành thép ", buổi tối trước khi đi ngủ ta cố gắng kể cho nhi tử nghe đạo lý " luyến tiếc con mình sao có thể bắt được sói[3] ", nói tới nói lui ta cũng cảm thấy buồn ngủ, bèn tắm rửa rồi đi ngủ.

[3] Luyến tiếc con mình sao có thể bắt được sói: Biểu thị ý nếu muốn đạt được một mục đích gì đó thì nhất định phải trả một cái giá tương đương.

Trong lúc ta đang lơ mơ ngủ thì bị một người đẩy. Lờ mờ thấy được đó là một bóng đen, ta mơ mơ màng màng theo bóng đen nó đứng dậy, trong lòng như có linh cảm mà quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện ra thân thể mình vẫn còn đang nằm trên giường.

Ta đang nằm mơ hay là hồn đã lìa khỏi xác?

Thân thể nhẹ nhàng theo sát bóng đen bay về phía trước. Bên ngoài trăng sao sáng tỏ, sương đêm lành lạnh, mấy đệ tử tuần tra mệt mỏi nhắm mắt, ta bay lướt qua người họ rồi tiến vào nội viện cấm địa, vậy mà họ chẳng hề phát hiện ra.

Ta mừng thầm trong bụng, quả thật là ta đang nằm mơ rồi!

Suy nghĩ của ta nhất thời nhanh nhạy như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương. Bóng đen đó thoắt cái đã không thấy đâu nữa, ta bắt đầu vặn vặn cổ, khỏi cần suy nghĩ mà mò về phía nơi ở của Đế quân.

Ta cứ đi mãi đi mãi, dường như không đúng đường cho lắm. Xung quanh cây cối um tùm, hoa chen sắc lá, cuối cùng ta đi đến một viện tử[4] bỏ không, bốn phía vắng lặng không một bóng người.

[4] Viện tử: Khu nhà nhỏ gồm phòng và sân vườn.

Cửa không đóng, trong phòng còn thắp một ngọn đèn dầu, trông sáng sủa sạch sẽ giống như có người ở bên trong vậy.

Nhìn cách bài tí trong phòng, có thể nhận ra đây là căn phòng của một nữ nhân.

Quả nhiên, xoay người về phía chiếc giường thấp được trải nệm mềm mại, đằng sau tấm màn treo một bức tranh. Trong tranh vẽ một nữ nhân cầm kiếm đang đứng xoay lưng, khung cảnh nền là hoa hạnh tung bay đầy trời. Ta nhìn bức tranh vài lần, thật kỳ lạ quá, bóng lưng của nữ nhân kia không hiểu sao khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.

Đang đứng tần ngần thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động, ta chưa có tâm lý chuẩn bị, vừa quay đầu nhìn lại thì suýt nữa thất thanh hét lên.

Ở chính giữa việc môn có một người đang nhấc chân bước vào, chẳng phải Đế quân thì là ai?

Ta ngẩn người nhìn Đế quân đi thẳng đến turơc1 mặt, y nhìn chằm chằm ta, ánh mắt thâm trầm.

" Thấy thế nào? "

Giấc mơ này… Giấc mơ này giống thật quá!

Cũng may là trong mơ, nếu không, ta phải giải thích sao với Đế quân khi mình xuất hiện ở đây?

Trái tim ta lại bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng trong lòng quả thật rất hiếu kỳ. Ta hỏi: " Người trong bức tranh này là ai? ".

Đế quân đáp: " Đó là Tam sư muội của ta. "

Tam sư muội? Chính là cái người đã chết đó sao?

Ta " ồ " một tiếng thật dài, lén đưa mắt nhìn vẻ mặt của Đế quân.

Vào khoảng thời gian yên lặng đó, ta cảm tưởng như có thể nghe được tiếng cát rơi.

Không biết qua bao lâu, Đế quân bất thình lình chìa tay ra rồi nói với ta: " Lại đây. "

Ta nghe xong, phản ứng đầu tiên không phải vui mừng, mà là giật mình.

Không phải ta cố tình kiếm chuyện mà ta rất sợ cái bản tính thay đổi thật thường, trở mặt vô tình đó của Đế quân. Ai biết được Đế quân có đổi cách khác để hành ta không.

Nhưng ta đã nhanh chóng nghĩ thông, đây là mơ mà! Chỉ có trong mơ thì Đế quân mới thân thiết chủ động như thế.

Nghĩ như vậy, đầu óc ta bắt đầu nóng lên, dũng cảm đưa tay nắm lấy tay y.

Ồ ồ… Bàn tay Đế quân vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, cảm giác chạm vào vô cùng chân thật!

Đế quân nắm tay ta, ta lâng lâng đi theo y.

Giấc mơ ơi là giấc mơ, xin đừng tỉnh lại, cũng đừng thay đổi! Hãy cứ tiếp tục như vậy thôi.

Không biết Đế quân muốn đưa ta đến nơi nào nhỉ? Ta kích động đến chết đi sống lại, ánh mắt cứ dán vào Đế quân. Trong lúc vô tình bước nhanh hai bước, giữa ta và y gần như không còn khe hở nào, nhưng khoảng cách gần gũi quá mức như vậy khiến tim ta đập tình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, thế nên ta nhút nhát chậm lại vài bước. Sau đó, đột nhiên ta ngượng ngùng phát hiện tay mình đang ướt mồ hôi.

Đế quân y có phát hiện ra rằng, nắm tay thân mật như vậy chỉ có thể xảy ra giữa nam nữ đang luyến ái lẫn nhau hay không ?

A! Tại sao đây chỉ là một giấc mơ kia chứ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương