Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ
-
Chương 79
Chi Liên đế quân trở về, không thể không gọi đây là kỳ tích.
Y nói rất ít, chỉ thuật lại đại khái những gì y đã trải qua trong hơn ngàn năm.
"Nàng còn nhớ lúc đầu Đông Hoa thần nữ có được Đằng Hồ như thế nào không? "
Ta đương nhiên còn nhớ vị Ngọc Lam Gìa Vương xui xẻo, bị Đông Hoa thần nữ hạ độc ám toán rồi hút vào trong Đằng Hồ.
"Mỗi vị Diêm Vượng tại Diêm phủ đều có một bảo vật là Hồn Đăng. Có điều Chủ Hồn Đằng năm trên tay Bắc Âm Phong Đô Đại Đế, còn những chiếc khaác mà các vị Diêm Vương khác cầm là Phân Hồn Đăng. Giữa Phân Hồn Đăng và Chủ Hồn Đăng có một loại liên kết rất kỳ diệu, có thể phá vỡ hạn chế của kết giới không gian, dịch chuyển càn khôn. Ở dưới đáy bình, ta tìm thấy một chiếc Phân Hồn Đăng đã khai mở được một nửa do Diêm Vương để lại. Chắc lúc đó Ngọc Lam Gìa Vương cũng định thông qua Phân Hồn Đăng mà thoát khỏi kết giới của Đằng Hồ, đáng tiếc tốc độ thi pháp quá chậm, không thể thành công".
"Cũng may ta và Bắc Âm Phong Đô Đại Đế giao tình tốt, biết được cách khai mở Hồn Đăng. Sau một lần thử, ta đã thật sự thành công di chuyển từ Phân Hồn Đăng đến trên Chủ Hồn Đăng. Chẳng qua sức mạnh luyện hóa của Đằng Hồ quả thật không tầm thường, tuy ta dịch chuyển đến ngọn lửa bên trong Chủ Hồn Đăng, nhưng lại không còn đủ sức để thoát khỏi ngọn lửa đó".
Hồn Đăng chính là pháp khi dùng để trấn hồn nhiếp phách, ngày đêm dùng sức mạnh của hồn phách để đốt cháy ngọn lửa trong đèn, đây cũng có thể xem như một lại khổ hình địa ngục.
Hơn vạn năm bị hành hạ thiêu hồn đốt phách… ta quả thật không dám tưởng tượng.
Thế mà Đế quân chỉ kể vắn tắt trong vài ba câu, cứ như mây bay gió thoảng.
Nếu không phải đúng lúc gần đây dưới Diêm phủ xảy ra một đại biến cố, Bắc Âm Phong Đô Đại Đế bất đắc dĩ phải dùng đến Chủ Hồn Đằng, Chủ Hồn Đăng bị ác quỷ phản phệ, ngọn đèn tự nổ, phóng thích ra hàng vạn linh hồn thì e rằng Đế quân vĩnh viễn chẳng thể thoát khỏi địa ngục Tu La đó.
Sau khi Bắc Âm Phong Đô Đại Đế phát hiện ra Đế quân, lập tức phái phán quan đến Thanh Khưu báo cho Hàn Nhi, thế nên mới phát sinh ra những chuyện sau này.
"Ta vốn định điều dưỡng tiên nguyên xong mới đi tìm nàng, nhưng nghĩ lại, tốt hơn hết vẫn nên để nàng an tâm trước đã". Y dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa: "Thật tốt vì có thể quay về".
Ta vừa khóc vừa cười, nước mắt thấm ướt y sam của y.
Y trở về trong động Tuyết Phách Huyền để kết tụ tiên nguyện, lần nay ta lại phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa.
Ta cứ chờ ở trước cửa động, mãi cho đến năm trăm năm sau, trong lòng ta mới cảm nhận được cảm giác chân thật.
Chi Liên đế quân đã trở về thật rồi.
Ta vô cùng hạnh phúc.
Khi ta được bốn vạn năm ngàn tuổi, cuối cùng ta cũng thành thân được với Chi Liên đế quân.
Đêm đại hôn, y nâng ly rượu trên tay lên: "Cảm tạ nàng! Rõ ràng biết ta sống chết chưa rõ, nàng vẫn đợi ta hơn vạn năm mà không hề thay đổi. Phần tâm y này… ta thật sự rất cảm động".
Ta cũng nâng ly rượu lên không chê quá buồn nôn mà thân tình nhìn thẳng vào y.
"Thiếp cũng cảm ta chàng, cho dù vì dụng tâm lương khổ[1] lúc đầu của chàng hay là vì chính lúc này, chàng hãy cho thiếp một cơ hội để thiếp có thể trân trọng chàng".
[1] Dụng tâm lương khổ: Dùng rất nhiều công sức để suy nghĩ hoặc để làm một việc gì đó.
"Nương tử…"
"Phu quân…"
Ánh nến đỏ lập lèo chiếu lên màn trướng, qua màn "buồn nôn" rồi thì phải đi ngủ thôi.
Cùng dùng chung một chiếc giường mây, một tấm chăn và sau này có lẽ còn có thể sinh thêm vài đứa nhóc đáng yêu như Hàn Nhi nữa, thật tốt!
Y nói rất ít, chỉ thuật lại đại khái những gì y đã trải qua trong hơn ngàn năm.
"Nàng còn nhớ lúc đầu Đông Hoa thần nữ có được Đằng Hồ như thế nào không? "
Ta đương nhiên còn nhớ vị Ngọc Lam Gìa Vương xui xẻo, bị Đông Hoa thần nữ hạ độc ám toán rồi hút vào trong Đằng Hồ.
"Mỗi vị Diêm Vượng tại Diêm phủ đều có một bảo vật là Hồn Đăng. Có điều Chủ Hồn Đằng năm trên tay Bắc Âm Phong Đô Đại Đế, còn những chiếc khaác mà các vị Diêm Vương khác cầm là Phân Hồn Đăng. Giữa Phân Hồn Đăng và Chủ Hồn Đăng có một loại liên kết rất kỳ diệu, có thể phá vỡ hạn chế của kết giới không gian, dịch chuyển càn khôn. Ở dưới đáy bình, ta tìm thấy một chiếc Phân Hồn Đăng đã khai mở được một nửa do Diêm Vương để lại. Chắc lúc đó Ngọc Lam Gìa Vương cũng định thông qua Phân Hồn Đăng mà thoát khỏi kết giới của Đằng Hồ, đáng tiếc tốc độ thi pháp quá chậm, không thể thành công".
"Cũng may ta và Bắc Âm Phong Đô Đại Đế giao tình tốt, biết được cách khai mở Hồn Đăng. Sau một lần thử, ta đã thật sự thành công di chuyển từ Phân Hồn Đăng đến trên Chủ Hồn Đăng. Chẳng qua sức mạnh luyện hóa của Đằng Hồ quả thật không tầm thường, tuy ta dịch chuyển đến ngọn lửa bên trong Chủ Hồn Đăng, nhưng lại không còn đủ sức để thoát khỏi ngọn lửa đó".
Hồn Đăng chính là pháp khi dùng để trấn hồn nhiếp phách, ngày đêm dùng sức mạnh của hồn phách để đốt cháy ngọn lửa trong đèn, đây cũng có thể xem như một lại khổ hình địa ngục.
Hơn vạn năm bị hành hạ thiêu hồn đốt phách… ta quả thật không dám tưởng tượng.
Thế mà Đế quân chỉ kể vắn tắt trong vài ba câu, cứ như mây bay gió thoảng.
Nếu không phải đúng lúc gần đây dưới Diêm phủ xảy ra một đại biến cố, Bắc Âm Phong Đô Đại Đế bất đắc dĩ phải dùng đến Chủ Hồn Đằng, Chủ Hồn Đăng bị ác quỷ phản phệ, ngọn đèn tự nổ, phóng thích ra hàng vạn linh hồn thì e rằng Đế quân vĩnh viễn chẳng thể thoát khỏi địa ngục Tu La đó.
Sau khi Bắc Âm Phong Đô Đại Đế phát hiện ra Đế quân, lập tức phái phán quan đến Thanh Khưu báo cho Hàn Nhi, thế nên mới phát sinh ra những chuyện sau này.
"Ta vốn định điều dưỡng tiên nguyên xong mới đi tìm nàng, nhưng nghĩ lại, tốt hơn hết vẫn nên để nàng an tâm trước đã". Y dịu dàng mỉm cười, khuôn mặt không còn lạnh lùng nữa: "Thật tốt vì có thể quay về".
Ta vừa khóc vừa cười, nước mắt thấm ướt y sam của y.
Y trở về trong động Tuyết Phách Huyền để kết tụ tiên nguyện, lần nay ta lại phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa.
Ta cứ chờ ở trước cửa động, mãi cho đến năm trăm năm sau, trong lòng ta mới cảm nhận được cảm giác chân thật.
Chi Liên đế quân đã trở về thật rồi.
Ta vô cùng hạnh phúc.
Khi ta được bốn vạn năm ngàn tuổi, cuối cùng ta cũng thành thân được với Chi Liên đế quân.
Đêm đại hôn, y nâng ly rượu trên tay lên: "Cảm tạ nàng! Rõ ràng biết ta sống chết chưa rõ, nàng vẫn đợi ta hơn vạn năm mà không hề thay đổi. Phần tâm y này… ta thật sự rất cảm động".
Ta cũng nâng ly rượu lên không chê quá buồn nôn mà thân tình nhìn thẳng vào y.
"Thiếp cũng cảm ta chàng, cho dù vì dụng tâm lương khổ[1] lúc đầu của chàng hay là vì chính lúc này, chàng hãy cho thiếp một cơ hội để thiếp có thể trân trọng chàng".
[1] Dụng tâm lương khổ: Dùng rất nhiều công sức để suy nghĩ hoặc để làm một việc gì đó.
"Nương tử…"
"Phu quân…"
Ánh nến đỏ lập lèo chiếu lên màn trướng, qua màn "buồn nôn" rồi thì phải đi ngủ thôi.
Cùng dùng chung một chiếc giường mây, một tấm chăn và sau này có lẽ còn có thể sinh thêm vài đứa nhóc đáng yêu như Hàn Nhi nữa, thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook