Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
-
Quyển 2 - Chương 33: Gió nổi mây phun
Đêm trăng tĩnh lặng.
Dưới bóng đêm, thiên Ma Cung dường như bị bao trùm một tầng lụa đen mông lung. Xa xa, hàng trăm ánh đèn hoa lệ lay động theo gió, lúc sáng lúc tối, bóng người lui tới dưới ánh đèn như thoi đưa.
Đêm cũng đã khuya nhưng Thiên Ma Cung vẫn không vì thế mà yên tĩnh, trái lại càng có vẻ náo động hơn. Tiếng bước chân, tiếng đánh nhau của binh khí, xen lẫn những âm thanh ồn ào, tất cả tạo ra khung cảnh đầy bất an. Đêm, vì những âm thanh vang vọng này mà càng xơ xác tiêu điều hơn.
Trong Anh Hoa Tiểu Trúc, Tống Vãn Ca ôm Trần nhi nằm ở trên giường, muốn đi vào giấc ngủ, nhưng thế nào cũng ngủ không được. Tuy nàng không biết tối nay trong Thiên Ma Cung sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được hơi thở quỷ dị trong cung tối nay không giống với thường ngày.
Tối nay vốn là muốn ở bên cạnh Mặc, nhưng Ngân Tuyết vẫn nhìn chằm chằm canh giữ ở trước giường bọn họ, hai người bọn họ tất nhiên là chuyện gì cũng không thể xảy ra. Cũng không qua bao lâu sau đó, Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt thối thối chạy tới, lập tức lấy muôn vàn lý do đem nàng lôi ra khỏi phòng Liên Mặc.
Hai người cứ như vậy trở lại Anh Hoa Tiểu Trúc mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không biết bao lâu, thẳng đến khi Thanh Trạch với vẻ mặt ngưng trọng chạy tới, nhỏ giọng rỉ tai với Hàn Kỳ Hiên, lúc này hắn mới vội vã rời khỏi Anh Hoa Tiểu Trúc. Trước khi đi, hắn ở bốn phía Anh Hoa Tiểu Trúc bày ra cơ quan và trận pháp, lại cho Ngân Tuyết một tấc cũng không rời, bảo vệ nàng, còn dặn đi dặn lại, bắt nàng ở yên trong phòng, đừng chạy loạn khắp nơi.
Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Hàn Kỳ Hiên không cho nàng biết? Là sợ nàng lo lắng sao? Tống Vãn Ca âm thầm suy đoán.
Nhưng, nàng cũng không lo lắng Hàn Kỳ Hiên sẽ có nguy hiểm gì. Hắn cường thế, võ công lại lợi hại như vậy, hắn không tìm người khác phiền toái cũng không tệ rồi, ai còn dám đến gây chuyện với hắn?
“Tỷ tỷ, vì sao sư phụ trứng thối không cho chúng ta đi ra ngoài?” Nguyệt Vãn Trần vô cùng thân thiết dựa vào lòng Tống Vãn Ca, nháy hai mắt thật to hỏi. Nó cũng ngủ không được, bình thường giờ này nó còn ở trong viện chăm chỉ luyện võ. Nhưng đêm nay sư phụ trứng thối ngoại lệ không bảo nó đi luyện võ, chỉ dặn dò nó ngoan ngoãn ở lại trong phòng ngủ, không được bước ra Anh Hoa Tiểu Trúc một bước.
“Ha ha, bởi vì mỗi ngày Trần nhi luyện võ quá vất vả rồi, sư phụ trứng thối của đệ thương đệ, cho nên hôm nay cho đệ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ có thể đi ra ngoài.” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, rồi sau đó vỗ nhẹ phía sau lưng của nó dỗ nó ngủ. "Trần nhi ngoan, mau nhắm mắt lại ngủ đi, đã không còn sớm nữa đâu.”
“Nhưng, tỷ tỷ, Trần nhi ngủ không được.” Ánh mắt của Nguyệt Vãn Trần nhắm một hồi lại lập tức mở ra, thân thể nho nhỏ nhích tới nhích lui, một chút buồn ngủ cũng không có. "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn nghe chuyện xưa, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho Trần nhi nghe được không?”
“Được, Trần nhi muốn nghe bao nhiêu chuyện xưa tỷ tỷ đều kể cho đệ nghe. Bất quá, nghe xong chuyện xưa, Trần nhi phải ngoan ngoãn đi ngủ nha.” Tống Vãn Ca sủng nịch điểm nhẹ chóp mũi của Nguyệt Vãn Trần, lập tức ôm thân mình nhỏ mềm mại của nó vào lòng, lại điều chỉnh cho nó một tư thế ngủ thoải mái nhất, dịu dàng bắt đầu kể, “Rất lâu trước đây, có một tiểu cô nương mỹ lệ, bởi vì dáng vẻ nàng rất nhỏ rất nhỏ, cho nên người khác gọi nàng là cô nương ngón cái”.
Kể xong cô nương ngón cái, Tống Vãn Ca lại kể Cô bé quàng khăn đó, tiếp theo là ba chú heo con. Năm ba cái chuyện xưa qua đi, Nguyệt Vãn Trần rốt cuộc ngọt ngào ngủ say. Nhưng ngược lại, nàng lại càng thêm thanh tỉnh, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Không chỉ như thế, nàng còn bắt đầu khó hiểu hoảng hốt, cảm giác bất an từng chút từng chút ở đáy lòng khuếch tán ra, cảm thấy Mặc sẽ vĩnh viễn rời khỏi nàng.
Nghĩ vậy, Tống Vãn Ca rốt cuộc nằm không nổi nữa. Đứng dậy giúp Nguyệt Vãn Trần chỉnh tốt góc chăn, lại nhìn đứa nhỏ bình yên ngủ ngon trên giường, thế này mới mặc quần áo tử tế ra khỏi Anh Hoa Tiểu Trúc, mang theo Ngân Tuyết trực tiếp vội vàng hướng tới phòng Liên Mặc đi đến.
Xuyên qua một đường hành lang gấp khúc, lại đi về phía trước một đoạn, chợt nghe Ngân Tuyết phát ra một tiếng tru đau đớn. Tống Vãn Ca cảm thấy cả kinh, cuống quýt tiến lên muốn xem Ngân Tuyết đã xảy ra chuyện gì. Vừa mới bước hai bước, đột nhiên cảm thấy sau cổ tê rần, còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là chuyện gì xảy ra, thân mình đã mềm nhũn ngã xuống, rất nhanh lập tức mất đi ý thức.
Đêm khuya, thay đổi bất ngờ.
Võ lâm minh chủ Lôi Phách Thiên được phần đông các môn phái gi¬ang hồ chọn ra làm người cầm đầu, thống lĩnh gần hai ngàn người, được gọi là chính nhân quân tử, một đường chém giết xông vào, thành công đánh vào Thiên Ma Cung - tổng đàn của Thiên Ma giáo.
Đáng tiếc Thiên Ma giáo sớm biết được tin tức các môn phái sắp sửa tấn công vào, giáo chủ Hàn Kỳ Hiên và tứ đại hộ pháp, cùng với hơn trăm giáo sĩ trong giáo đã chờ đợi từ sớm tại đại sảnh.
Giờ phút này, trong đại sảnh nghị sự của Thiên Ma Cung, nhân mã hai phe đang giằng co, hơi thở quỷ dị tản mát ra bốn phía.
Hàn Kỳ Hiên lười biếng dựa vào ghế lưu ly điêu khắc tinh mỹ được khảm ngọc thạch, trên khuôn mặt là nửa chiếc mặt nạ bằng bạc che mặt, môi mỏng khêu gợi tà mị cong lên, mắt đào hoa xinh đẹp nửa khép nửa mở, hiện rõ ý khinh thường cùng lạnh lùng.
Hồi lâu, Hàn Kỳ Hiên miễn cưỡng lên tiếng, trong tay vuốt vuốt một hạt đậu phộng. Ánh mắt sắc bén đảo qua một mảng lớn người gọi là võ lâm chính đạo nhân sĩ đứng ngồi đông nghìn nghịt, tà khí trên khuôn mặt tuấn tú lại nhịn không được chứa đựng một chút mỉm cười trào phúng, cùng khinh thường và phóng đãng. Hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, làm cho người ta đoán không ra giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Các ngươi tới cũng quá chậm đi, bổn tọa sớm đợi đã lâu!”
“Thiên Ma giáo, đồ võ lâm bại hoại! Giang hồ tai họa!”
“Hôm nay các đại môn phái chúng ta sẽ hoàn toàn diệt trừ chỗ này, đưa đám yêu nhân ma giáo các ngươi xuống địa ngục!”
“Ta muốn thay mấy đồng bào võ lâm ngày xưa bị Thiên Ma giáo các ngươi sát hại báo thù!”
“Chúng ta cũng vậy!”
“Chúng ta cũng vậy!”
“Báo thù! Báo thù!”
“Diệt trừ ma giáo, thay trời hành đạo!”
Trong lúc nhất thời, trong đại đường tràn ngập sát khí. Cái gọi là nhân sĩ chính đạo, gương mặt bày biện ra dữ tợn, giống như ác quỷ địa ngục.
“Các ngươi ai có bản lĩnh, mạng của bổn tọa sẽ cho người đó” Trong con ngươi đen của Hàn Kỳ Hiên tràn đầy trào phúng, hắn nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đêm sắp tàn, nửa chiếc mặt nạ bằng bạc trên mặt đối chiếu ánh trăng đen tối không rõ, có vẻ yêu tà cực kỳ, biến hoá kỳ lạ.
“Ít nói nhảm đi! Thức thời thì nhanh chóng gi¬ao ra hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, như thế còn có thể giữ cho các ngươi được toàn thây! Nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo đối với ngươi!” Minh chủ võ lâm Lôi Phách Thiên tiến từng bước, tàn nhẫn ngạo mạn nói. Lần này tập kết phần đông môn phái đêm khuya tấn công Thiên Ma Cung, mục đích chủ yếu đúng là lấy được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp. Chỉ cần có hai thứ bảo bối này, hắn còn sợ thống nhất không được gi¬ang hồ cùng võ lâm sao?
“A, hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp há để bọn chuột nhắt các ngươi có tư cách có được?” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, hạt đậu trong tay lập tức dùng sức bắn ra, thẳng tắp bắn về phía Lôi Phách Thiên.
Lôi Phách Thiên kinh hãi, vội vàng rút đao hiểm hiểm cản ra, nhưng nội lực mạnh mẽ kia làm cho hắn liên tục lui ra sau ba bước.
“Nội lực thật thâm hậu!” Lôi Phách Thiên sợ hãi than một tiếng, trong lòng mặc dù kinh sợ, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra chút cẩn thận. Tối nay nhân số tấn công Thiên Ma Cung gần hai ngàn, hơn nữa môn chủ và chưởng môn các môn các phái đến đây không ít, trong đó đủ người võ công cao thâm. Huống chi, võ công của mình ở trong chốn võ lâm gi¬ang hồ cũng là nhất nhì. Hắn cũng không tin, dựa vào bọn họ nhiều người như vậy, còn diệt không được một cái Thiên Ma giáo?
“Bổn tọa khuyên các ngươi vẫn là nên trốn cho nhanh, hiện nay tâm tình bổn tọa tốt, không muốn giết người thấy máu.” Hàn Kỳ Hiên trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói.
Vật nhỏ còn ở Thiên Ma cung mà, hắn cũng không muốn khiến máu dơ bẩn của mấy người này ô nhiễm địa bàn của hắn. Hù đến người khác không sao cả, hù đến vật nhỏ hắn khẳng định rất đau lòng.
“Khẩu khí thật lớn! Hừ, chỉ sợ ngươi không dám gi¬ao chiến với chúng ta!” Sắc mặt Lôi Phách Thiên cuồng vọng, còn tưởng rằng Hàn Kỳ Hiên rất sợ bọn họ người đông thế mạnh, cảm thấy không khỏi âm thầm đắc ý. "Nhanh chóng gi¬ao ra hàn băng kiếm phổ và thiên ma bí kíp, bổn minh chủ cũng không có nhiều thời gi¬an hao tổn với ngươi!”
“Gi¬ao ra đây! Gi¬ao ra đây!” Có không ít người trong các môn các phái vội vàng đi theo phụ họa.
“Xem ra các ngươi không muốn sống sao, tốt lắm, tối nay bổn tọa sẽ đưa tập thể các ngươi xuống địa ngục!”
Dứt lời, khóe môi Hàn Kỳ Hiên gợi lên một chút độ cong cười như không cười, tà khí lan tràn ở trong mắt, ánh sáng kỳ lạ biến hoá trong tròng mắt thâm sâu càng ngày càng đậm, rốt cục ngưng tụ thành ánh sáng lạnh như băng, yêu ma cùng tà mị.
“Muốn tính mạng bổn tọa, hoặc là muốn hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, có gan thì tới đây.”
Lời còn chưa dứt, mũi chân của Hàn Kỳ Hiên điểm một chút, nhảy lên cao hai trượng. Lập tức bóng dáng tựa như tia chớp cực nhanh phóng ra, một đường hướng phía sau núi Thiên Ma Cung bay đi.
Mọi người kịp phản ứng, lập tức tung người theo sát sau đó.
Không cần một khắc đồng hồ, một mảng người lớn đông nghìn nghịt toàn bộ tụ tập ở núi sau Thiên Ma Cung.
Gió lạnh mãnh liệt, bất ngờ bên vách núi, Hàn Kỳ Hiên lạnh lùng đứng ở trên một khối đá đen bóng loáng bằng phẳng, cả người tản ra khí phách bức người cùng tà mị, cùng với dày đặc vẻ vắng lặng xơ xác tiêu điều.
“Bổn tọa hỏi lại các ngươi một lần cuối cùng, muốn chết hay là muốn sống? Nếu muốn chết, vậy bổn tọa chắc chắn sẽ cho các ngươi hối hận đã tới đời này!” Hàn Kỳ Hiên tà mị híp mắt, giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt lành lạnh khiến cho giờ phút này hắn giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, làm trong lòng một đám nhân sĩ võ lâm các phái vây quanh hắn lập tức dâng lên một cảm giác âm thầm sợ hãi. "Muốn sống…, sớm cút khỏi Thiên Ma Cung!”
“Hừ! Ít mạnh miệng đe dọa ở trong này đi!” Lôi Phách Thiên cười một tiếng, lập tức chém ra đại đao trong tay, lớn tiếng phân phó chúng nhân nói, “Mọi người ít theo chân bọn họ dài dòng, cùng tiến lên! Diệt Thiên Ma giáo, hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp dĩ nhiên là về võ lâm chính đạo chúng ta sở hữu!”
“Đúng vậy! Minh Chủ nói đúng!”
“Mọi người cùng nhau tiến lên!”
Tiếng la qua đi, hai phe nhân mã nhanh chóng đánh nhau, triển khai chém giết kịch liệt. Thanh Trạch chờ tứ đại hộ pháp ma giáo dẫn hơn trăm danh giáo sĩ dẫn đầu đối kháng gần hai ngàn môn đồ từ các môn các phái tụ họp lại.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, tiếng giết nổi lên bốn phía, máu tươi vẩy ra, máu tanh cùng khí thô bạo xơ xác tiêu điều tràn ngập toàn bộ trong không khí. Tiếng va chạm của binh khí, tiếng máu thịt bay lên, ở trong ban đêm thế này, có vẻ hết sức khủng bố. Người đang trong đó, tựa như động vật hoảng sợ tùy thời sẽ bị cắn nuốt vứt bỏ sinh mệnh, không có chút an toàn đáng nói.
Mà môn chủ và chưởng môn bát đại môn phái, cùng với Lôi Phách Thiên đem Hàn Kỳ Hiên vây lại thành hình tròn, đều tự thông qua mà đánh lên. Một đám thân thủ nhanh nhẹn, chiêu số âm tàn độc ác, trong lúc đánh nhau rất có kết cấu, chiêu chiêu đánh chỗ yếu của Hàn Kỳ Hiên, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
“Bổn tọa sẽ cho các ngươi khai mở nhãn giới trước khi chết, biết một chút về một chiêu cuối cùng trong Hàn Băng kiếm pháp.
Hàn Băng Tán Hoa Hồn!”
Dứt lời, trong mắt Hàn Kỳ Hiên chợt lóe hàn quang, vẻ mặt âm lãnh mà ngoan tuyệt. Lập tức mũi chân điểm nhẹ, bóng người bay lên, tới giữa không trung.
Sát khí, như sương lạnh từ trên người Hàn Kỳ Hiên ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ không gi¬an. Trong thiên địa giống như đột nhiên biến sắc, sát ý dày đặc, làm người ta như rơi xuống địa ngục. Khi hắn chậm rãi rớt xuống, mỗi khi gần mặt đất một phần, người vây khốn hắn đã cảm thấy mình dường như tiếp cận một phần với tử vong, một cảm giác e sợ chưa từng có đang cắn nuốt lòng bọn họ.
Nhìn Hàn Kỳ Hiên đi từng bước ép sát, tất cả mọi người đều không tự chủ được lui về sau một bước, bọn họ đã hoàn toàn bị sát khí trên người Hàn Kỳ Hiên kinh hãi.
Một lát qua đi, chỉ thấy Hàn Kỳ Hiên rút ra nhuyễn kiếm quấn trên lưng, nhẹ nhàng như nước, hàn quang nhấp nháy, ánh mắt chớp loé, khí lạnh bức người, mọi người rốt cục thấy rõ nhuyễn kiếm thần bí mà trí mạng kia, cả kiếm dài bạc trắng, sáng trong như tuyết.
“A! Tuyết kiếm!” Nhìn thấy tuyết kiếm, chín người đồng thời lắp bắp kinh hãi.
Lôi Phách Thiên ngẩn người, kinh sợ nói: “Tuyết kiếm của đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh tại sao ở trên tay của ngươi? Là ngươi giết hắn rồi, hay ngươi và đệ nhất sát thủ vốn là cùng một người?”
Nếu như là cùng một người, giáo chủ ma giáo này chẳng phải rất đáng sợ? Võ công của đệ nhất sát thủ sâu không lường được, vốn là không ai dám đi trêu chọc, bây giờ lại dính dáng đến Thiên Ma Giáo Chủ. Hôm nay sợ là tính mạng của bọn họ thật sự đáng lo, nhưng hiện giờ hối hận e cũng đã không kịp. Bất quá, vì muốn lấy được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, hắn cũng không cho phép mình được hối hận.
“Người sắp chết, không có tư cách biết!” Hàn Kỳ Hiên lạnh giọng trả lời, dung nhan như Sứ Giả Địa Ngục đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tà mị, nụ cười kia âm tàn cùng lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
Một lát, chỉ thấy Hàn Kỳ Hiên đem nhuyễn kiếm trong tay đâm thẳng đến phía trước, nhuyễn kiếm mềm nhẹ khi được hắn thêm vào kình lực cường hãn lại trở nên cứng rắn giống như kiếm dài bình thường. Ánh lạnh lưu chuyển ở lưỡi kiếm, tạo thành mũi nhọn sắc bén cùng lạnh lẽo.
“Chuẩn bị chịu chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên mạnh mẽ truyền nội lực vào nhuyễn kiếm, hào quang lóe ra, vô số tia sáng bay vọt ra, kiếm khí đan vào nhau, dày như mưa rơi. Tuyết kiếm trong tay vung lên như cầu vồng, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ nhưng vô tình cũng giống như roi dài. Kiếm phong kinh người, kiếm quang hung ác, kiếm khí sắc bén, mang theo lạnh lùng cùng tràn đầy sát khí.
Tiếp theo mũi kiếm run lên, sát khí sắc bén biểu hiện càng đậm, rồi chợt bùng phát ra vô số hàn quang, khí lạnh dày đặc giống như tia chớp kinh hồn, hướng về bốn phương tám hướng bắn ra, giống như tia chớp trong đêm bão táp, giống như lụa mỏng trong cánh đồng tuyết rậm rạp, tức khắc mặt đất mờ sương, khí lạnh gắn kết, lạnh như huyền băng. Ánh kiếm bồng bột mênh mông thêm giống Phật quang, tràn ngập ở giữa thiên địa, mỗi một luòng ánh sáng rực rỡ, mỗi một tấc không gi¬an giống như đều tràn ngập khí lạnh âm trầm, chỉ cần dựa vào gần, sẽ như cả người trần trụi ở dưới ngàn vạn lưỡi đao, lạnh lẽo làm cho người khác kinh hồn bạc vía.
Sát khí và kiếm khí sắc bén làm cho người sợ hãi như thế khiến trong lòng của chín người vây công hắn sợ không thôi, muốn lùi bước, lại phát hiện căn bản không đường thối lui, chỉ có thể nghênh diện tiến tới.
“Thiên đường có lối các ngươi không đi, Địa ngục không cửa các ngươi lại muốn xông tới!” Hàn Kỳ Hiên hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm dài nổi bật dưới ánh trăng bạc, giống một vòng trăng mới từ trong tay hắn dâng lên, thổi ánh sáng rực rỡ lạnh lùng phát ra trên người không ngờ lại khiến người ta không biết là ánh kiếm đòi mạng hay là ánh trăng say lòng người.
Nhuyễn kiếm trong tay Hàn Kỳ Hiên càng lúc càng nhanh, tốc độ của ảnh kiếm lần lượt thay đổi đan xen vào ánh trăng cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi kiếm dài của Hàn Kỳ Hiên chỉ lên trời, mũi kiếm cùng ánh trăng đọng lại mà không tan. Kiếm hoa trên mũi kiếm đột nhiên vỡ thành từng tia liên tiếp, nhuyễn kiếm trên người phát ra trận trận vù vù, tiếng kêu to càng ngày càng kịch liệt. Đến cuối cùng chỉ nghe Hàn Kỳ Hiên hét lớn một tiếng, thân hình mạnh mẽ cao to đột nhiên nhảy lên trời, trong nháy mắt trong tay hắn vũ động lại nở rộ ra đoá đoá hoa tuyết trong suốt đẹp mắt. Hoa tuyết kia chói mắt, giống như hoa địa ngục, từng mảnh đóa hoa phát ra sáng bóng oánh nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng, diêm dúa lẳng lơ nhưng cũng diễm lệ, khiếp tâm hồn người.
Hoa lệ cảm động tâm thần, chín người hoàn toàn quên mất tránh né. Trên mặt mỗi người đều lộ ra một vẻ hiểu rõ không ngại, giống như trở thành vong hồn dưới hoa tuyết kia, là một việc vinh quang và đương nhiên. Nổ lớn một tiếng, chín người nghe như có thanh âm gì đó vỡ vụn, trên thực tế chứng thật là có cái gì nát, đó chính là đoá đoá hoa tuyết do kiếm quang của Hàn Kỳ Hiên đan vào. Hoa tuyết trong suốt vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đóa hoa như mưa hướng vào đầu mấy người bọn họ mà rơi.
Chín người đã cảm thấy một cơn đau triệt nội tâm, đau nhức như muốn đem người xoắn thành mảnh nhỏ tuy rằng đưa bọn họ từ trong mê cảm thức tỉnh, nhưng đối với kiếm khí xơ xác tiêu điều từ trời tới này, bọn họ lại chỉ có thể sinh ra một cảm giác vô lực về trời, muốn chạy trốn mà không thể, chỉ trơ mắt chờ tử vong tiến đến.
Tất cả quay về yên tĩnh, Hàn Kỳ Hiên thu kiếm lại trong tay, có sáu người miệng phun máu tươi, ngay sau đó nhất nhất suy sụp. Chỉ thấy vạt áo trước ngực mấy người họ đều bị kiếm khí của Hàn Kỳ Hiên chém ra vô số vết thương khắp nơi, có mấy vết thương vào cơ bắp, sâu thấy xương. Ngực bị kiếm khí xỏ xuyên qua, máu tươi tuôn ra, máu chảy như rót.
Cái này còn không phải khủng bố, khủng bố nhất là ba người cách Hàn Kỳ Hiên gần nhất, ở dưới lưới kiếm của hắn bao phủ, ba người bị xoắn đến giống như thịt nát. Ruột gan bẩn chảy đầy đất, sao còn đầy đủ toàn thây?
“Kiếm pháp thật bá đạo, kiếm chiêu thật bén nhọn, thủ đoạn thật độc ác!” Lôi Phách Thiên cùng với năm người không chết trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn một màn máu tanh khiếp người lãnh tàn này, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Bất quá, một lát nữa, sáu người họ cũng vì nội thương quá nặng mà nhất nhất đoạn khí.
“Cho các ngươi đường sống lại không biết quý trọng, chết cũng chưa hết tội!” Mắt lạnh của Hàn Kỳ Hiên đảo qua thi thể tàn phá trên đất, thu hồi tuyết kiếm vào bên hông. Bước về phía đám người Thanh Trạch, chợt nghe một tràng tiếng cười âm trầm khủng bố vang lên trong trời đêm.
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Thanh âm kia to lại khủng bố, làm cho người ta nghe không tự giác nổi lên da gà.
“Ai? Đừng vội giả thần giả quỷ ở trước mặt bổn tọa!” Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên âm hàn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng hung ác, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lại một hướng khác trong trời đêm. "Muốn chết nhanh chóng bước ra, đừng lãng phí thời gi¬an của bổn tọa!”
“Không hổ là giáo chủ Thiên Ma giáo, võ công quỷ dị khó lường cùng chiêu thức âm tàn độc ác như thế, thật đúng là làm cho lòng người kinh hãi!”
Tiếng nói vừa phát ra thì từ không trung chậm rãi xuất hiện một gã áo đen tóc tai bù xù. Trong tay nắm lấy một thanh đại đao dài nửa cánh tay, hung thần ác sát, bộ mặt dữ tợn, trái phải trên gương mặt có hai vết sẹo rộng xấu xí. Hai mắt đỏ đậm, thỉnh thoảng dần hiện ra thù hận khát máu, tựa như một lệ quỷ từ tầng mười tám của Địa Ngục leo ra lấy mạng người.
“Nói đi, ngươi là ai?” Hàn Kỳ Hiên hí mắt liếc xéo gã áo đen diện mạo đáng sợ giống như ác quỷ địa ngục trước mắt, không xem nhẹ hận ý ngập trời ngưng kết trên mặt hắn ta.
Người đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, âm trầm mở miệng, nói: “Thiên Ma Giáo Chủ, chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?”
“Lấy dáng vẻ này của các hạ, bổn tọa ăn no rỗi việc mới có thể muốn biết ngươi là ai.” Hàn Kỳ Hiên lành lạnh cười, trong giọng nói lạnh như băng tràn đầy trào phúng cùng khinh thường, ám chỉ chính mình căn bản không biết hắn làm sao đụng tới tên này.
“Hừ, lão tử là cốc chủ Ác Quỷ cốc La Sát!” Người đàn ông áo đen hung tợn phun ra thân phận của mình, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu chặt chẽ chăm chú vào trên mặt Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt lạnh lẽo so với dã thú còn hung ác đáng sợ hơn. Vẻ mặt như là muốn uống máu, ăn thịt hắn.
“À, thì ra bảy ngày trước thủ hạ của bổn toạ lại vẫn tốt bụng cho ngươi tránh được một kiếp!” Hàn Kỳ Hiên đột nhiên hiểu ra, khóe miệng khẽ nhếch, gợi lên một chút tươi cười tà mị lạnh như băng.
Bảy ngày trước, cũng chính là buổi tối hắn mang theo vật nhỏ vừa mới trở lại Thiên Ma Cung. Sau khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng, chuyện đầu tiên hắn làm đó là phân phó Thanh Trạch và Huyền Tân dẫn dắt ba mươi giáo sĩ diệt Ác Quỷ cốc, làm cho tất cả sinh vật bên trong hóa thành lệ quỷ chân chính, vĩnh viễn hôn mê dưới lòng đất. Cũng không nghĩ tới, một con cá lọt lưới lớn như vậy còn sống, vậy tốt lắm tối nay hắn sẽ tốt bụng đưa hắn ta một đoạn đường.
“Thiên Ma Giáo Chủ, Ác Quỷ cốc ta từ trước đến nay cùng Thiên Ma Cung ngươi nước giếng không phạm nước sông, ngươi dựa vào cái gì diệt Ác Quỷ cốc của ta?” La Hình giơ đại đao lên cao gào thét, trong hai tròng mắt đỏ đậm lộ vẻ hung ác tàn nhẫn khát máu như dã thú. Nếu không phải hắn giảo hoạt gi¬an trá, ở ngày cốc bị diệt dùng chiêu kim thiền thoát xác, vì chính mình tìm một kẻ chết thay, chỉ sợ mạng của hắn cũng tàn ở bảy ngày trước.
“Ha ha, vốn ngươi làm ác như thế nào quả thật không quan hệ tới bổn tọa. Nhưng ngươi không nên nuôi dạy Hắc Bạch Song Sát quỷ hai tên đồ đệ tốt đó! Dám can đảm hại đến vật nhỏ bổn tọa yêu thương, tất cả đều chỉ có một kết cục, nhất định phải chết!” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt phượng sắc bén như kiếm chớp động lên, khiến người cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt, giống như hàn đàm tích lũy vạn năm.
“Thiên Ma Giáo Chủ, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!” La Sát âm tàn phát ra yêu cầu lấy mạng, gương mặt dữ tợn đáng ghê tởm vì tràn đầy ánh sáng thù hận mà có vẻ càng đáng sợ.
Vẻ mặt Hàn Kỳ Hiên trào phúng nhìn La Sát, sau một lúc lâu nói: “Ngươi thật là có dũng khí, bảy ngày trước thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc này lại chán sống, vội vã muốn lên điện Diêm Vương báo tin.”
Nghe vậy, La Sát lành lạnh liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Hừ, lần này ai sống ai chết, còn không biết đâu!”
“Phải không? Hay là ngươi luyện được tuyệt thế thần công gì rồi?” Tươi cười tà mị trên mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên càng sâu sắc, người gọi là cốc chủ Ác Quỷ cốc trước mắt này rốt cuộc nặng mấy cân mấy lượng, hắn liếc mắt đã thấy được. Cho dù võ công của La Sát âm độc cao thâm tới đâu, cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Thế thì không có, bất quá Lão Tử có một pháp bảo, chuyên môn dùng để đối phó ngươi!” La Sát âm trầm cười, đắc ý nói.
Môi Hàn Kỳ Hiên vẫn lộ vẻ tà mị tươi cười như cũ, khí định thần nhàn châm chọc nói: “Hay là ngươi gặp được thần tiên, tặng ngươi pháp khí thu yêu?”
“Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi cứ việc cười đi, đợi chút ngươi sẽ không cười được nữa!” Dứt lời, La Sát thổi ra vài tiếng huýt sáo quái dị.
Không cần một lát, trong trời đêm lại bay ra ba tên áo đen bộ mặt xấu xí. Trên vai một người trong số đó còn vác một thứ dùng miếng vải đen che lại.
Tầm mắt Hàn Kỳ Hiên dừng trên vật đen kia, trong lòng đột nhiên chấn động hết sức.
“Buông nàng ta xuống!” La Sát ra lệnh một tiếng, vật kia lập tức bị ba gã áo đen buông trên đất, miếng vải đen lập tức bị một thanh đao đánh rơi.
Khi lộ ra vật bao vây bên trong thì ý cười trên tuấn dung của Hàn Kỳ Hiên trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn, thay vào đó là cười lạnh âm trầm.
Chu Triệt và Bạch Thi bay tới thấy rõ trong tay hai gã người áo đen kèm hai bên là Tống Vãn Ca, không khỏi đồng thời thở ra khí lạnh, âm thầm kinh hãi không thôi.
Trời ạ! Nguyệt cô nương lại rơi vào trong tay La Sát!
Kinh hãi qua đi, hai người lại đều tự thầm oán Thanh Trạch và Huyền Tân. Thật là, bảy ngày trước giáo chủ bảo bọn họ diệt Ác Quỷ cốc, thế nào nay còn đào thoát một dư nghiệt lớn như vậy? Hôm nay nếu Nguyệt cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy bọn họ ai cũng đừng mong sống.
“Thế nào? Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi rốt cục không cười được nữa?” La Sát thấy Hàn Kỳ Hiên chợt thay đổi sắc mặt, tự mình kiêu ngạo cuồng vọng cười ha ha. Thanh đao lớn trong tay sớm để lên cổ trắng như tuyết của Tống Vãn Ca, đắc ý nhìn Hàn Kỳ Hiên.
“Giáo chủ” Chu Triệt vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hàn Kỳ Hiên, không biết nên nói cái gì, trong lòng lo lắng không thôi.
“Giết chết tất cả những người đến đánh tối nay, một tên đều không cần thừa!” Hàn Kỳ Hiên liếc hai người họ một cái, bỗng nhiên tàn nhẫn ra lệnh. Nếu không phải có đám tạp nham này tiến đến tấn công Thiên Ma giáo, hắn cũng sẽ không rời khỏi bên người vật nhỏ, vậy vật nhỏ giờ phút này cũng sẽ không rơi vào trong tay La Sát.
“Dạ, giáo chủ!” Chu Triệt và Bạch Thi âm thầm sợ run cả người, lập tức lĩnh mệnh, lại gia nhập trong hỗn chiến chém giết phía trước.
“La Sát, nếu ngươi không lập tức thả nàng ra, bổn tọa cam đoan sẽ làm các ngươi muốn khóc cũng khóc không ra” Tiếng nói của Hàn Kỳ Hiên lạnh như băng như sương tuyết, trong ánh mắt dấy lên lửa mạnh như địa ngục. Cánh môi đỏ đậm giơ lên vẻ mỉm cười rét lạnh, như ác ma tà ác, tàn nhẫn, khát máu, làm cho người ta sởn gai ốc, tim mật phát lạnh.
“Ta sẽ thả nàng ta, bất quá là sau khi ta chết! Ha ha ha!” La Sát vừa nói vừa khoái ý cười to, đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành trong tay này quả nhiên là tử huyệt của Thiên Ma giáo chủ. Không uổng công hắn âm thầm lén lút lẩn vào Thiên Ma giáo, đợi suốt ba ngày rốt cục chờ được cơ hội tốt lớn như thế đem nàng ta bắt tới tay dùng làm uy hiếp hắn ta.
“Thiên Ma Giáo Chủ, hôm nay là ngày chết của ngươi! Ha ha ha! Ha ha ha!” Tiếng cười to khủng bố, rung trời kia vô tình làm thức tỉnh Tống Vãn Ca đang hôn mê.
Tống Vãn Ca trợn mở hai mắt, lập tức nhìn thấy cả người Hàn Kỳ Hiên tản ra khí rét lạnh cùng hung ác.
Dưới bóng đêm, thiên Ma Cung dường như bị bao trùm một tầng lụa đen mông lung. Xa xa, hàng trăm ánh đèn hoa lệ lay động theo gió, lúc sáng lúc tối, bóng người lui tới dưới ánh đèn như thoi đưa.
Đêm cũng đã khuya nhưng Thiên Ma Cung vẫn không vì thế mà yên tĩnh, trái lại càng có vẻ náo động hơn. Tiếng bước chân, tiếng đánh nhau của binh khí, xen lẫn những âm thanh ồn ào, tất cả tạo ra khung cảnh đầy bất an. Đêm, vì những âm thanh vang vọng này mà càng xơ xác tiêu điều hơn.
Trong Anh Hoa Tiểu Trúc, Tống Vãn Ca ôm Trần nhi nằm ở trên giường, muốn đi vào giấc ngủ, nhưng thế nào cũng ngủ không được. Tuy nàng không biết tối nay trong Thiên Ma Cung sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng dường như nàng có thể cảm nhận được hơi thở quỷ dị trong cung tối nay không giống với thường ngày.
Tối nay vốn là muốn ở bên cạnh Mặc, nhưng Ngân Tuyết vẫn nhìn chằm chằm canh giữ ở trước giường bọn họ, hai người bọn họ tất nhiên là chuyện gì cũng không thể xảy ra. Cũng không qua bao lâu sau đó, Hàn Kỳ Hiên vẻ mặt thối thối chạy tới, lập tức lấy muôn vàn lý do đem nàng lôi ra khỏi phòng Liên Mặc.
Hai người cứ như vậy trở lại Anh Hoa Tiểu Trúc mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không biết bao lâu, thẳng đến khi Thanh Trạch với vẻ mặt ngưng trọng chạy tới, nhỏ giọng rỉ tai với Hàn Kỳ Hiên, lúc này hắn mới vội vã rời khỏi Anh Hoa Tiểu Trúc. Trước khi đi, hắn ở bốn phía Anh Hoa Tiểu Trúc bày ra cơ quan và trận pháp, lại cho Ngân Tuyết một tấc cũng không rời, bảo vệ nàng, còn dặn đi dặn lại, bắt nàng ở yên trong phòng, đừng chạy loạn khắp nơi.
Trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Hàn Kỳ Hiên không cho nàng biết? Là sợ nàng lo lắng sao? Tống Vãn Ca âm thầm suy đoán.
Nhưng, nàng cũng không lo lắng Hàn Kỳ Hiên sẽ có nguy hiểm gì. Hắn cường thế, võ công lại lợi hại như vậy, hắn không tìm người khác phiền toái cũng không tệ rồi, ai còn dám đến gây chuyện với hắn?
“Tỷ tỷ, vì sao sư phụ trứng thối không cho chúng ta đi ra ngoài?” Nguyệt Vãn Trần vô cùng thân thiết dựa vào lòng Tống Vãn Ca, nháy hai mắt thật to hỏi. Nó cũng ngủ không được, bình thường giờ này nó còn ở trong viện chăm chỉ luyện võ. Nhưng đêm nay sư phụ trứng thối ngoại lệ không bảo nó đi luyện võ, chỉ dặn dò nó ngoan ngoãn ở lại trong phòng ngủ, không được bước ra Anh Hoa Tiểu Trúc một bước.
“Ha ha, bởi vì mỗi ngày Trần nhi luyện võ quá vất vả rồi, sư phụ trứng thối của đệ thương đệ, cho nên hôm nay cho đệ nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sẽ có thể đi ra ngoài.” Tống Vãn Ca phục hồi tinh thần lại, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Vãn Trần, rồi sau đó vỗ nhẹ phía sau lưng của nó dỗ nó ngủ. "Trần nhi ngoan, mau nhắm mắt lại ngủ đi, đã không còn sớm nữa đâu.”
“Nhưng, tỷ tỷ, Trần nhi ngủ không được.” Ánh mắt của Nguyệt Vãn Trần nhắm một hồi lại lập tức mở ra, thân thể nho nhỏ nhích tới nhích lui, một chút buồn ngủ cũng không có. "Tỷ tỷ, Trần nhi muốn nghe chuyện xưa, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho Trần nhi nghe được không?”
“Được, Trần nhi muốn nghe bao nhiêu chuyện xưa tỷ tỷ đều kể cho đệ nghe. Bất quá, nghe xong chuyện xưa, Trần nhi phải ngoan ngoãn đi ngủ nha.” Tống Vãn Ca sủng nịch điểm nhẹ chóp mũi của Nguyệt Vãn Trần, lập tức ôm thân mình nhỏ mềm mại của nó vào lòng, lại điều chỉnh cho nó một tư thế ngủ thoải mái nhất, dịu dàng bắt đầu kể, “Rất lâu trước đây, có một tiểu cô nương mỹ lệ, bởi vì dáng vẻ nàng rất nhỏ rất nhỏ, cho nên người khác gọi nàng là cô nương ngón cái”.
Kể xong cô nương ngón cái, Tống Vãn Ca lại kể Cô bé quàng khăn đó, tiếp theo là ba chú heo con. Năm ba cái chuyện xưa qua đi, Nguyệt Vãn Trần rốt cuộc ngọt ngào ngủ say. Nhưng ngược lại, nàng lại càng thêm thanh tỉnh, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Không chỉ như thế, nàng còn bắt đầu khó hiểu hoảng hốt, cảm giác bất an từng chút từng chút ở đáy lòng khuếch tán ra, cảm thấy Mặc sẽ vĩnh viễn rời khỏi nàng.
Nghĩ vậy, Tống Vãn Ca rốt cuộc nằm không nổi nữa. Đứng dậy giúp Nguyệt Vãn Trần chỉnh tốt góc chăn, lại nhìn đứa nhỏ bình yên ngủ ngon trên giường, thế này mới mặc quần áo tử tế ra khỏi Anh Hoa Tiểu Trúc, mang theo Ngân Tuyết trực tiếp vội vàng hướng tới phòng Liên Mặc đi đến.
Xuyên qua một đường hành lang gấp khúc, lại đi về phía trước một đoạn, chợt nghe Ngân Tuyết phát ra một tiếng tru đau đớn. Tống Vãn Ca cảm thấy cả kinh, cuống quýt tiến lên muốn xem Ngân Tuyết đã xảy ra chuyện gì. Vừa mới bước hai bước, đột nhiên cảm thấy sau cổ tê rần, còn chưa kịp quay đầu nhìn xem là chuyện gì xảy ra, thân mình đã mềm nhũn ngã xuống, rất nhanh lập tức mất đi ý thức.
Đêm khuya, thay đổi bất ngờ.
Võ lâm minh chủ Lôi Phách Thiên được phần đông các môn phái gi¬ang hồ chọn ra làm người cầm đầu, thống lĩnh gần hai ngàn người, được gọi là chính nhân quân tử, một đường chém giết xông vào, thành công đánh vào Thiên Ma Cung - tổng đàn của Thiên Ma giáo.
Đáng tiếc Thiên Ma giáo sớm biết được tin tức các môn phái sắp sửa tấn công vào, giáo chủ Hàn Kỳ Hiên và tứ đại hộ pháp, cùng với hơn trăm giáo sĩ trong giáo đã chờ đợi từ sớm tại đại sảnh.
Giờ phút này, trong đại sảnh nghị sự của Thiên Ma Cung, nhân mã hai phe đang giằng co, hơi thở quỷ dị tản mát ra bốn phía.
Hàn Kỳ Hiên lười biếng dựa vào ghế lưu ly điêu khắc tinh mỹ được khảm ngọc thạch, trên khuôn mặt là nửa chiếc mặt nạ bằng bạc che mặt, môi mỏng khêu gợi tà mị cong lên, mắt đào hoa xinh đẹp nửa khép nửa mở, hiện rõ ý khinh thường cùng lạnh lùng.
Hồi lâu, Hàn Kỳ Hiên miễn cưỡng lên tiếng, trong tay vuốt vuốt một hạt đậu phộng. Ánh mắt sắc bén đảo qua một mảng lớn người gọi là võ lâm chính đạo nhân sĩ đứng ngồi đông nghìn nghịt, tà khí trên khuôn mặt tuấn tú lại nhịn không được chứa đựng một chút mỉm cười trào phúng, cùng khinh thường và phóng đãng. Hai tròng mắt u ám thâm sâu híp lại, làm cho người ta đoán không ra giờ phút này hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Các ngươi tới cũng quá chậm đi, bổn tọa sớm đợi đã lâu!”
“Thiên Ma giáo, đồ võ lâm bại hoại! Giang hồ tai họa!”
“Hôm nay các đại môn phái chúng ta sẽ hoàn toàn diệt trừ chỗ này, đưa đám yêu nhân ma giáo các ngươi xuống địa ngục!”
“Ta muốn thay mấy đồng bào võ lâm ngày xưa bị Thiên Ma giáo các ngươi sát hại báo thù!”
“Chúng ta cũng vậy!”
“Chúng ta cũng vậy!”
“Báo thù! Báo thù!”
“Diệt trừ ma giáo, thay trời hành đạo!”
Trong lúc nhất thời, trong đại đường tràn ngập sát khí. Cái gọi là nhân sĩ chính đạo, gương mặt bày biện ra dữ tợn, giống như ác quỷ địa ngục.
“Các ngươi ai có bản lĩnh, mạng của bổn tọa sẽ cho người đó” Trong con ngươi đen của Hàn Kỳ Hiên tràn đầy trào phúng, hắn nghiêng đầu nhìn ra bầu trời đêm sắp tàn, nửa chiếc mặt nạ bằng bạc trên mặt đối chiếu ánh trăng đen tối không rõ, có vẻ yêu tà cực kỳ, biến hoá kỳ lạ.
“Ít nói nhảm đi! Thức thời thì nhanh chóng gi¬ao ra hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, như thế còn có thể giữ cho các ngươi được toàn thây! Nếu không, đừng trách chúng ta không khách sáo đối với ngươi!” Minh chủ võ lâm Lôi Phách Thiên tiến từng bước, tàn nhẫn ngạo mạn nói. Lần này tập kết phần đông môn phái đêm khuya tấn công Thiên Ma Cung, mục đích chủ yếu đúng là lấy được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp. Chỉ cần có hai thứ bảo bối này, hắn còn sợ thống nhất không được gi¬ang hồ cùng võ lâm sao?
“A, hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp há để bọn chuột nhắt các ngươi có tư cách có được?” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, hạt đậu trong tay lập tức dùng sức bắn ra, thẳng tắp bắn về phía Lôi Phách Thiên.
Lôi Phách Thiên kinh hãi, vội vàng rút đao hiểm hiểm cản ra, nhưng nội lực mạnh mẽ kia làm cho hắn liên tục lui ra sau ba bước.
“Nội lực thật thâm hậu!” Lôi Phách Thiên sợ hãi than một tiếng, trong lòng mặc dù kinh sợ, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra chút cẩn thận. Tối nay nhân số tấn công Thiên Ma Cung gần hai ngàn, hơn nữa môn chủ và chưởng môn các môn các phái đến đây không ít, trong đó đủ người võ công cao thâm. Huống chi, võ công của mình ở trong chốn võ lâm gi¬ang hồ cũng là nhất nhì. Hắn cũng không tin, dựa vào bọn họ nhiều người như vậy, còn diệt không được một cái Thiên Ma giáo?
“Bổn tọa khuyên các ngươi vẫn là nên trốn cho nhanh, hiện nay tâm tình bổn tọa tốt, không muốn giết người thấy máu.” Hàn Kỳ Hiên trầm mặc một lát, bỗng nhiên đứng dậy nói.
Vật nhỏ còn ở Thiên Ma cung mà, hắn cũng không muốn khiến máu dơ bẩn của mấy người này ô nhiễm địa bàn của hắn. Hù đến người khác không sao cả, hù đến vật nhỏ hắn khẳng định rất đau lòng.
“Khẩu khí thật lớn! Hừ, chỉ sợ ngươi không dám gi¬ao chiến với chúng ta!” Sắc mặt Lôi Phách Thiên cuồng vọng, còn tưởng rằng Hàn Kỳ Hiên rất sợ bọn họ người đông thế mạnh, cảm thấy không khỏi âm thầm đắc ý. "Nhanh chóng gi¬ao ra hàn băng kiếm phổ và thiên ma bí kíp, bổn minh chủ cũng không có nhiều thời gi¬an hao tổn với ngươi!”
“Gi¬ao ra đây! Gi¬ao ra đây!” Có không ít người trong các môn các phái vội vàng đi theo phụ họa.
“Xem ra các ngươi không muốn sống sao, tốt lắm, tối nay bổn tọa sẽ đưa tập thể các ngươi xuống địa ngục!”
Dứt lời, khóe môi Hàn Kỳ Hiên gợi lên một chút độ cong cười như không cười, tà khí lan tràn ở trong mắt, ánh sáng kỳ lạ biến hoá trong tròng mắt thâm sâu càng ngày càng đậm, rốt cục ngưng tụ thành ánh sáng lạnh như băng, yêu ma cùng tà mị.
“Muốn tính mạng bổn tọa, hoặc là muốn hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, có gan thì tới đây.”
Lời còn chưa dứt, mũi chân của Hàn Kỳ Hiên điểm một chút, nhảy lên cao hai trượng. Lập tức bóng dáng tựa như tia chớp cực nhanh phóng ra, một đường hướng phía sau núi Thiên Ma Cung bay đi.
Mọi người kịp phản ứng, lập tức tung người theo sát sau đó.
Không cần một khắc đồng hồ, một mảng người lớn đông nghìn nghịt toàn bộ tụ tập ở núi sau Thiên Ma Cung.
Gió lạnh mãnh liệt, bất ngờ bên vách núi, Hàn Kỳ Hiên lạnh lùng đứng ở trên một khối đá đen bóng loáng bằng phẳng, cả người tản ra khí phách bức người cùng tà mị, cùng với dày đặc vẻ vắng lặng xơ xác tiêu điều.
“Bổn tọa hỏi lại các ngươi một lần cuối cùng, muốn chết hay là muốn sống? Nếu muốn chết, vậy bổn tọa chắc chắn sẽ cho các ngươi hối hận đã tới đời này!” Hàn Kỳ Hiên tà mị híp mắt, giọng điệu lạnh lùng, vẻ mặt lành lạnh khiến cho giờ phút này hắn giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, làm trong lòng một đám nhân sĩ võ lâm các phái vây quanh hắn lập tức dâng lên một cảm giác âm thầm sợ hãi. "Muốn sống…, sớm cút khỏi Thiên Ma Cung!”
“Hừ! Ít mạnh miệng đe dọa ở trong này đi!” Lôi Phách Thiên cười một tiếng, lập tức chém ra đại đao trong tay, lớn tiếng phân phó chúng nhân nói, “Mọi người ít theo chân bọn họ dài dòng, cùng tiến lên! Diệt Thiên Ma giáo, hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp dĩ nhiên là về võ lâm chính đạo chúng ta sở hữu!”
“Đúng vậy! Minh Chủ nói đúng!”
“Mọi người cùng nhau tiến lên!”
Tiếng la qua đi, hai phe nhân mã nhanh chóng đánh nhau, triển khai chém giết kịch liệt. Thanh Trạch chờ tứ đại hộ pháp ma giáo dẫn hơn trăm danh giáo sĩ dẫn đầu đối kháng gần hai ngàn môn đồ từ các môn các phái tụ họp lại.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, tiếng giết nổi lên bốn phía, máu tươi vẩy ra, máu tanh cùng khí thô bạo xơ xác tiêu điều tràn ngập toàn bộ trong không khí. Tiếng va chạm của binh khí, tiếng máu thịt bay lên, ở trong ban đêm thế này, có vẻ hết sức khủng bố. Người đang trong đó, tựa như động vật hoảng sợ tùy thời sẽ bị cắn nuốt vứt bỏ sinh mệnh, không có chút an toàn đáng nói.
Mà môn chủ và chưởng môn bát đại môn phái, cùng với Lôi Phách Thiên đem Hàn Kỳ Hiên vây lại thành hình tròn, đều tự thông qua mà đánh lên. Một đám thân thủ nhanh nhẹn, chiêu số âm tàn độc ác, trong lúc đánh nhau rất có kết cấu, chiêu chiêu đánh chỗ yếu của Hàn Kỳ Hiên, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
“Bổn tọa sẽ cho các ngươi khai mở nhãn giới trước khi chết, biết một chút về một chiêu cuối cùng trong Hàn Băng kiếm pháp.
Hàn Băng Tán Hoa Hồn!”
Dứt lời, trong mắt Hàn Kỳ Hiên chợt lóe hàn quang, vẻ mặt âm lãnh mà ngoan tuyệt. Lập tức mũi chân điểm nhẹ, bóng người bay lên, tới giữa không trung.
Sát khí, như sương lạnh từ trên người Hàn Kỳ Hiên ùn ùn kéo đến, bao phủ toàn bộ không gi¬an. Trong thiên địa giống như đột nhiên biến sắc, sát ý dày đặc, làm người ta như rơi xuống địa ngục. Khi hắn chậm rãi rớt xuống, mỗi khi gần mặt đất một phần, người vây khốn hắn đã cảm thấy mình dường như tiếp cận một phần với tử vong, một cảm giác e sợ chưa từng có đang cắn nuốt lòng bọn họ.
Nhìn Hàn Kỳ Hiên đi từng bước ép sát, tất cả mọi người đều không tự chủ được lui về sau một bước, bọn họ đã hoàn toàn bị sát khí trên người Hàn Kỳ Hiên kinh hãi.
Một lát qua đi, chỉ thấy Hàn Kỳ Hiên rút ra nhuyễn kiếm quấn trên lưng, nhẹ nhàng như nước, hàn quang nhấp nháy, ánh mắt chớp loé, khí lạnh bức người, mọi người rốt cục thấy rõ nhuyễn kiếm thần bí mà trí mạng kia, cả kiếm dài bạc trắng, sáng trong như tuyết.
“A! Tuyết kiếm!” Nhìn thấy tuyết kiếm, chín người đồng thời lắp bắp kinh hãi.
Lôi Phách Thiên ngẩn người, kinh sợ nói: “Tuyết kiếm của đệ nhất sát thủ Tuyệt Mệnh tại sao ở trên tay của ngươi? Là ngươi giết hắn rồi, hay ngươi và đệ nhất sát thủ vốn là cùng một người?”
Nếu như là cùng một người, giáo chủ ma giáo này chẳng phải rất đáng sợ? Võ công của đệ nhất sát thủ sâu không lường được, vốn là không ai dám đi trêu chọc, bây giờ lại dính dáng đến Thiên Ma Giáo Chủ. Hôm nay sợ là tính mạng của bọn họ thật sự đáng lo, nhưng hiện giờ hối hận e cũng đã không kịp. Bất quá, vì muốn lấy được hàn băng kiếm phổ và Thiên Ma bí kíp, hắn cũng không cho phép mình được hối hận.
“Người sắp chết, không có tư cách biết!” Hàn Kỳ Hiên lạnh giọng trả lời, dung nhan như Sứ Giả Địa Ngục đột nhiên lộ ra một chút tươi cười tà mị, nụ cười kia âm tàn cùng lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
Một lát, chỉ thấy Hàn Kỳ Hiên đem nhuyễn kiếm trong tay đâm thẳng đến phía trước, nhuyễn kiếm mềm nhẹ khi được hắn thêm vào kình lực cường hãn lại trở nên cứng rắn giống như kiếm dài bình thường. Ánh lạnh lưu chuyển ở lưỡi kiếm, tạo thành mũi nhọn sắc bén cùng lạnh lẽo.
“Chuẩn bị chịu chết đi!”
Lời còn chưa dứt, Hàn Kỳ Hiên mạnh mẽ truyền nội lực vào nhuyễn kiếm, hào quang lóe ra, vô số tia sáng bay vọt ra, kiếm khí đan vào nhau, dày như mưa rơi. Tuyết kiếm trong tay vung lên như cầu vồng, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ nhưng vô tình cũng giống như roi dài. Kiếm phong kinh người, kiếm quang hung ác, kiếm khí sắc bén, mang theo lạnh lùng cùng tràn đầy sát khí.
Tiếp theo mũi kiếm run lên, sát khí sắc bén biểu hiện càng đậm, rồi chợt bùng phát ra vô số hàn quang, khí lạnh dày đặc giống như tia chớp kinh hồn, hướng về bốn phương tám hướng bắn ra, giống như tia chớp trong đêm bão táp, giống như lụa mỏng trong cánh đồng tuyết rậm rạp, tức khắc mặt đất mờ sương, khí lạnh gắn kết, lạnh như huyền băng. Ánh kiếm bồng bột mênh mông thêm giống Phật quang, tràn ngập ở giữa thiên địa, mỗi một luòng ánh sáng rực rỡ, mỗi một tấc không gi¬an giống như đều tràn ngập khí lạnh âm trầm, chỉ cần dựa vào gần, sẽ như cả người trần trụi ở dưới ngàn vạn lưỡi đao, lạnh lẽo làm cho người khác kinh hồn bạc vía.
Sát khí và kiếm khí sắc bén làm cho người sợ hãi như thế khiến trong lòng của chín người vây công hắn sợ không thôi, muốn lùi bước, lại phát hiện căn bản không đường thối lui, chỉ có thể nghênh diện tiến tới.
“Thiên đường có lối các ngươi không đi, Địa ngục không cửa các ngươi lại muốn xông tới!” Hàn Kỳ Hiên hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm dài nổi bật dưới ánh trăng bạc, giống một vòng trăng mới từ trong tay hắn dâng lên, thổi ánh sáng rực rỡ lạnh lùng phát ra trên người không ngờ lại khiến người ta không biết là ánh kiếm đòi mạng hay là ánh trăng say lòng người.
Nhuyễn kiếm trong tay Hàn Kỳ Hiên càng lúc càng nhanh, tốc độ của ảnh kiếm lần lượt thay đổi đan xen vào ánh trăng cũng càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi kiếm dài của Hàn Kỳ Hiên chỉ lên trời, mũi kiếm cùng ánh trăng đọng lại mà không tan. Kiếm hoa trên mũi kiếm đột nhiên vỡ thành từng tia liên tiếp, nhuyễn kiếm trên người phát ra trận trận vù vù, tiếng kêu to càng ngày càng kịch liệt. Đến cuối cùng chỉ nghe Hàn Kỳ Hiên hét lớn một tiếng, thân hình mạnh mẽ cao to đột nhiên nhảy lên trời, trong nháy mắt trong tay hắn vũ động lại nở rộ ra đoá đoá hoa tuyết trong suốt đẹp mắt. Hoa tuyết kia chói mắt, giống như hoa địa ngục, từng mảnh đóa hoa phát ra sáng bóng oánh nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng, diêm dúa lẳng lơ nhưng cũng diễm lệ, khiếp tâm hồn người.
Hoa lệ cảm động tâm thần, chín người hoàn toàn quên mất tránh né. Trên mặt mỗi người đều lộ ra một vẻ hiểu rõ không ngại, giống như trở thành vong hồn dưới hoa tuyết kia, là một việc vinh quang và đương nhiên. Nổ lớn một tiếng, chín người nghe như có thanh âm gì đó vỡ vụn, trên thực tế chứng thật là có cái gì nát, đó chính là đoá đoá hoa tuyết do kiếm quang của Hàn Kỳ Hiên đan vào. Hoa tuyết trong suốt vỡ thành từng mảnh từng mảnh, đóa hoa như mưa hướng vào đầu mấy người bọn họ mà rơi.
Chín người đã cảm thấy một cơn đau triệt nội tâm, đau nhức như muốn đem người xoắn thành mảnh nhỏ tuy rằng đưa bọn họ từ trong mê cảm thức tỉnh, nhưng đối với kiếm khí xơ xác tiêu điều từ trời tới này, bọn họ lại chỉ có thể sinh ra một cảm giác vô lực về trời, muốn chạy trốn mà không thể, chỉ trơ mắt chờ tử vong tiến đến.
Tất cả quay về yên tĩnh, Hàn Kỳ Hiên thu kiếm lại trong tay, có sáu người miệng phun máu tươi, ngay sau đó nhất nhất suy sụp. Chỉ thấy vạt áo trước ngực mấy người họ đều bị kiếm khí của Hàn Kỳ Hiên chém ra vô số vết thương khắp nơi, có mấy vết thương vào cơ bắp, sâu thấy xương. Ngực bị kiếm khí xỏ xuyên qua, máu tươi tuôn ra, máu chảy như rót.
Cái này còn không phải khủng bố, khủng bố nhất là ba người cách Hàn Kỳ Hiên gần nhất, ở dưới lưới kiếm của hắn bao phủ, ba người bị xoắn đến giống như thịt nát. Ruột gan bẩn chảy đầy đất, sao còn đầy đủ toàn thây?
“Kiếm pháp thật bá đạo, kiếm chiêu thật bén nhọn, thủ đoạn thật độc ác!” Lôi Phách Thiên cùng với năm người không chết trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn một màn máu tanh khiếp người lãnh tàn này, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Bất quá, một lát nữa, sáu người họ cũng vì nội thương quá nặng mà nhất nhất đoạn khí.
“Cho các ngươi đường sống lại không biết quý trọng, chết cũng chưa hết tội!” Mắt lạnh của Hàn Kỳ Hiên đảo qua thi thể tàn phá trên đất, thu hồi tuyết kiếm vào bên hông. Bước về phía đám người Thanh Trạch, chợt nghe một tràng tiếng cười âm trầm khủng bố vang lên trong trời đêm.
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Thanh âm kia to lại khủng bố, làm cho người ta nghe không tự giác nổi lên da gà.
“Ai? Đừng vội giả thần giả quỷ ở trước mặt bổn tọa!” Sắc mặt Hàn Kỳ Hiên âm hàn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng hung ác, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt lại một hướng khác trong trời đêm. "Muốn chết nhanh chóng bước ra, đừng lãng phí thời gi¬an của bổn tọa!”
“Không hổ là giáo chủ Thiên Ma giáo, võ công quỷ dị khó lường cùng chiêu thức âm tàn độc ác như thế, thật đúng là làm cho lòng người kinh hãi!”
Tiếng nói vừa phát ra thì từ không trung chậm rãi xuất hiện một gã áo đen tóc tai bù xù. Trong tay nắm lấy một thanh đại đao dài nửa cánh tay, hung thần ác sát, bộ mặt dữ tợn, trái phải trên gương mặt có hai vết sẹo rộng xấu xí. Hai mắt đỏ đậm, thỉnh thoảng dần hiện ra thù hận khát máu, tựa như một lệ quỷ từ tầng mười tám của Địa Ngục leo ra lấy mạng người.
“Nói đi, ngươi là ai?” Hàn Kỳ Hiên hí mắt liếc xéo gã áo đen diện mạo đáng sợ giống như ác quỷ địa ngục trước mắt, không xem nhẹ hận ý ngập trời ngưng kết trên mặt hắn ta.
Người đàn ông áo đen hừ lạnh một tiếng, âm trầm mở miệng, nói: “Thiên Ma Giáo Chủ, chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?”
“Lấy dáng vẻ này của các hạ, bổn tọa ăn no rỗi việc mới có thể muốn biết ngươi là ai.” Hàn Kỳ Hiên lành lạnh cười, trong giọng nói lạnh như băng tràn đầy trào phúng cùng khinh thường, ám chỉ chính mình căn bản không biết hắn làm sao đụng tới tên này.
“Hừ, lão tử là cốc chủ Ác Quỷ cốc La Sát!” Người đàn ông áo đen hung tợn phun ra thân phận của mình, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu chặt chẽ chăm chú vào trên mặt Hàn Kỳ Hiên, ánh mắt lạnh lẽo so với dã thú còn hung ác đáng sợ hơn. Vẻ mặt như là muốn uống máu, ăn thịt hắn.
“À, thì ra bảy ngày trước thủ hạ của bổn toạ lại vẫn tốt bụng cho ngươi tránh được một kiếp!” Hàn Kỳ Hiên đột nhiên hiểu ra, khóe miệng khẽ nhếch, gợi lên một chút tươi cười tà mị lạnh như băng.
Bảy ngày trước, cũng chính là buổi tối hắn mang theo vật nhỏ vừa mới trở lại Thiên Ma Cung. Sau khi chuẩn bị tất cả thỏa đáng, chuyện đầu tiên hắn làm đó là phân phó Thanh Trạch và Huyền Tân dẫn dắt ba mươi giáo sĩ diệt Ác Quỷ cốc, làm cho tất cả sinh vật bên trong hóa thành lệ quỷ chân chính, vĩnh viễn hôn mê dưới lòng đất. Cũng không nghĩ tới, một con cá lọt lưới lớn như vậy còn sống, vậy tốt lắm tối nay hắn sẽ tốt bụng đưa hắn ta một đoạn đường.
“Thiên Ma Giáo Chủ, Ác Quỷ cốc ta từ trước đến nay cùng Thiên Ma Cung ngươi nước giếng không phạm nước sông, ngươi dựa vào cái gì diệt Ác Quỷ cốc của ta?” La Hình giơ đại đao lên cao gào thét, trong hai tròng mắt đỏ đậm lộ vẻ hung ác tàn nhẫn khát máu như dã thú. Nếu không phải hắn giảo hoạt gi¬an trá, ở ngày cốc bị diệt dùng chiêu kim thiền thoát xác, vì chính mình tìm một kẻ chết thay, chỉ sợ mạng của hắn cũng tàn ở bảy ngày trước.
“Ha ha, vốn ngươi làm ác như thế nào quả thật không quan hệ tới bổn tọa. Nhưng ngươi không nên nuôi dạy Hắc Bạch Song Sát quỷ hai tên đồ đệ tốt đó! Dám can đảm hại đến vật nhỏ bổn tọa yêu thương, tất cả đều chỉ có một kết cục, nhất định phải chết!” Hàn Kỳ Hiên cười lạnh một tiếng, đôi mắt phượng sắc bén như kiếm chớp động lên, khiến người cảm thấy lạnh lẽo tận xương cốt, giống như hàn đàm tích lũy vạn năm.
“Thiên Ma Giáo Chủ, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!” La Sát âm tàn phát ra yêu cầu lấy mạng, gương mặt dữ tợn đáng ghê tởm vì tràn đầy ánh sáng thù hận mà có vẻ càng đáng sợ.
Vẻ mặt Hàn Kỳ Hiên trào phúng nhìn La Sát, sau một lúc lâu nói: “Ngươi thật là có dũng khí, bảy ngày trước thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết. Lúc này lại chán sống, vội vã muốn lên điện Diêm Vương báo tin.”
Nghe vậy, La Sát lành lạnh liếc hắn một cái, cười lạnh nói: “Hừ, lần này ai sống ai chết, còn không biết đâu!”
“Phải không? Hay là ngươi luyện được tuyệt thế thần công gì rồi?” Tươi cười tà mị trên mặt tuấn tú của Hàn Kỳ Hiên càng sâu sắc, người gọi là cốc chủ Ác Quỷ cốc trước mắt này rốt cuộc nặng mấy cân mấy lượng, hắn liếc mắt đã thấy được. Cho dù võ công của La Sát âm độc cao thâm tới đâu, cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Thế thì không có, bất quá Lão Tử có một pháp bảo, chuyên môn dùng để đối phó ngươi!” La Sát âm trầm cười, đắc ý nói.
Môi Hàn Kỳ Hiên vẫn lộ vẻ tà mị tươi cười như cũ, khí định thần nhàn châm chọc nói: “Hay là ngươi gặp được thần tiên, tặng ngươi pháp khí thu yêu?”
“Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi cứ việc cười đi, đợi chút ngươi sẽ không cười được nữa!” Dứt lời, La Sát thổi ra vài tiếng huýt sáo quái dị.
Không cần một lát, trong trời đêm lại bay ra ba tên áo đen bộ mặt xấu xí. Trên vai một người trong số đó còn vác một thứ dùng miếng vải đen che lại.
Tầm mắt Hàn Kỳ Hiên dừng trên vật đen kia, trong lòng đột nhiên chấn động hết sức.
“Buông nàng ta xuống!” La Sát ra lệnh một tiếng, vật kia lập tức bị ba gã áo đen buông trên đất, miếng vải đen lập tức bị một thanh đao đánh rơi.
Khi lộ ra vật bao vây bên trong thì ý cười trên tuấn dung của Hàn Kỳ Hiên trong khoảnh khắc biến mất hầu như không còn, thay vào đó là cười lạnh âm trầm.
Chu Triệt và Bạch Thi bay tới thấy rõ trong tay hai gã người áo đen kèm hai bên là Tống Vãn Ca, không khỏi đồng thời thở ra khí lạnh, âm thầm kinh hãi không thôi.
Trời ạ! Nguyệt cô nương lại rơi vào trong tay La Sát!
Kinh hãi qua đi, hai người lại đều tự thầm oán Thanh Trạch và Huyền Tân. Thật là, bảy ngày trước giáo chủ bảo bọn họ diệt Ác Quỷ cốc, thế nào nay còn đào thoát một dư nghiệt lớn như vậy? Hôm nay nếu Nguyệt cô nương xảy ra điều gì ngoài ý muốn, vậy bọn họ ai cũng đừng mong sống.
“Thế nào? Thiên Ma Giáo Chủ, ngươi rốt cục không cười được nữa?” La Sát thấy Hàn Kỳ Hiên chợt thay đổi sắc mặt, tự mình kiêu ngạo cuồng vọng cười ha ha. Thanh đao lớn trong tay sớm để lên cổ trắng như tuyết của Tống Vãn Ca, đắc ý nhìn Hàn Kỳ Hiên.
“Giáo chủ” Chu Triệt vẻ mặt ngưng trọng nhìn Hàn Kỳ Hiên, không biết nên nói cái gì, trong lòng lo lắng không thôi.
“Giết chết tất cả những người đến đánh tối nay, một tên đều không cần thừa!” Hàn Kỳ Hiên liếc hai người họ một cái, bỗng nhiên tàn nhẫn ra lệnh. Nếu không phải có đám tạp nham này tiến đến tấn công Thiên Ma giáo, hắn cũng sẽ không rời khỏi bên người vật nhỏ, vậy vật nhỏ giờ phút này cũng sẽ không rơi vào trong tay La Sát.
“Dạ, giáo chủ!” Chu Triệt và Bạch Thi âm thầm sợ run cả người, lập tức lĩnh mệnh, lại gia nhập trong hỗn chiến chém giết phía trước.
“La Sát, nếu ngươi không lập tức thả nàng ra, bổn tọa cam đoan sẽ làm các ngươi muốn khóc cũng khóc không ra” Tiếng nói của Hàn Kỳ Hiên lạnh như băng như sương tuyết, trong ánh mắt dấy lên lửa mạnh như địa ngục. Cánh môi đỏ đậm giơ lên vẻ mỉm cười rét lạnh, như ác ma tà ác, tàn nhẫn, khát máu, làm cho người ta sởn gai ốc, tim mật phát lạnh.
“Ta sẽ thả nàng ta, bất quá là sau khi ta chết! Ha ha ha!” La Sát vừa nói vừa khoái ý cười to, đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành trong tay này quả nhiên là tử huyệt của Thiên Ma giáo chủ. Không uổng công hắn âm thầm lén lút lẩn vào Thiên Ma giáo, đợi suốt ba ngày rốt cục chờ được cơ hội tốt lớn như thế đem nàng ta bắt tới tay dùng làm uy hiếp hắn ta.
“Thiên Ma Giáo Chủ, hôm nay là ngày chết của ngươi! Ha ha ha! Ha ha ha!” Tiếng cười to khủng bố, rung trời kia vô tình làm thức tỉnh Tống Vãn Ca đang hôn mê.
Tống Vãn Ca trợn mở hai mắt, lập tức nhìn thấy cả người Hàn Kỳ Hiên tản ra khí rét lạnh cùng hung ác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook