Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi
-
Quyển 2 - Chương 25
“Tiểu Mặc Mặc nghịch ngợm lại tùy hứng.” Tống Vãn Ca cười cười, trên vầng trán hiện ra vài phần đáng giận. “Tiểu Mặc Mặc nghịch ngợm lại tùy hứng” Khóe miệng Liên Mặc tiếp tục run rẩy, trên trán treo lên hai đường đen, nhưng lại không thể không nói theo. “Tiểu Mặc Mặc là anbumin". Tống Vãn Ca dứt lời, che miệng cười trộm, chờ người nào đó tiếp tục nói theo. “Tiểu Mặc Mặc … Ca Nhi là anbumin.” Liên Mặc nói được một nửa, chợt dừng lại, đúng lúc sửa từ lại. “Huh? Mặc, lần này sao huynh không nói theo muội?” Tống Vãn Ca vểnh miệng lên, thầm nghĩ Liên Mặc thật đúng là thông minh, ý nghĩ xấu gì đều ăn không hết. “Mặc, chẳng lẽ huynh biết anbu¬min nghĩa là gì sao?” “Không biết.” Liên Mặc thành thực lắc đầu, tạm ngừng, khẽ cười nói, “Tuy là không biết, nhưng Ca Nhi rất thích nghịch ngợm tùy hứng trêu cợt người, vừa rồi thấy khi muội nói ba chữ an¬bu¬min, cười đến không hề có ý tốt như vậy, cho nên không cần nghĩ ta cũng biết ba chữ kia nhất định không phải là lời hay gì.” “Cắt, muội nào có cười đến không có ý tốt, muội rõ ràng là cười xinh đẹp sức quyến rũ mà! Mặc, huynh không có nhãn lực, còn cố ý nghĩ lệch ý nghĩa của muội! Hừ, không để ý tới huynh!” Tống Vãn Ca trêu cợt người không thành, chỉ có thể bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, muốn từ trên thanh thế cùng khí thế áp chế Liên Mặc đáng thương. “Được… được… được, Ca Nhi không phải có ý không tốt, Ca Nhi là cười rất sức quyến rũ.” Liên Mặc nghiễm nhiên trở thành ‘người chuyên nghiệp lắc đầu, làm việc bất đắc dĩ’. "Ca Nhi, an¬bu¬min là có ý gì?” Nghĩ nghĩ, Liên Mặc vẫn là nhịn không được tò mò hỏi. “Chính là ngu ngốc, ngu ngốc, cộng thêm tố chất thần kinh!” Tống Vãn Ca gằn từng tiếng, tức giận nói. Tròng mắt đảo lòng vòng, bỗng nhiên lại nói, “Mặc, chỗ này của muội có một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt (4 câu mỗi câu 5 chữ), không bằng huynh tới giám định và thưởng thức một phen đi.” Dứt lời, cũng không đợi Liên Mặc phản ứng, Tống Vãn Ca trực tiếp cầm giấy và bút đã chuẩn bị tốt trên bàn gỗ, viết xuống một bài thơ ngũ ngôn tứ tuyệt. Thơ viết: Nằm mai lại ngửi hoa, nằm cành sẽ trong trời. Cá hôn nằm nước đá, nằm đá đáp xuân lục. “Thơ hay thơ hay, Ca Nhi quả nhiên tài trí hơn người, thơ làm rất hay.” Liên Mặc lặng yên xem một lần, mỉm cười khen ngợi. Trên vầng trán còn ẩn chút sợ hãi, dường như bài thơ kia thật sự là tác phẩm của người trời. Khen ngợi qua đi, lại không nhanh không chậm cao giọng niệm hai lần. “Mặc, huynh thật sự cảm thấy bài thơ này làm tốt lắm sao?” Từng câu từng chữ của Tống Vãn Ca mang theo thanh âm rung động, thật sự là nén cười đến mức sắp nội thương. Không dễ dàng, thật không dễ dàng, rốt cục trêu đùa đến đại tiên thiên tài này. “Đương nhiên”, Liên Mặc gật gật đầu. "Bài thơ này thật sự rất ý cảnh! Nằm mai lại ngửi hoa, nằm cành sẽ trong trời. Cá hôn nằm nước đá, nằm đá đáp xuân lục... Từ tuyệt đẹp, đọc lên cũng lanh lảnh. Làm hay lắm!” Liên Mặc nói xong, lại vẻ mặt bội phục cao giọng ngâm tụng một lần. “Ha ha ha!” Tống Vãn Ca rốt cục nhịn không được, thoải mái cười phá lên, thân mình ngã trái ngã phải, thật lâu mới thở dốc một hơi nói “Mặc, huynh xem một chút hàm nghĩa của bài thơ này đi.” Nói xong, Tống Vãn Ca lại chấp lên bút lông viết xuống hai hàng thơ. Ta không có văn hóa, ta chỉ biết làm ruộng. Muốn hỏi ta là ai? Ta là con lừa lớn. Ai biết sau khi Liên Mặc xem hết hai hàng thơ này cũng không có buồn bực và uỷ khuất như trong dự liệu, mà là vươn một tay kéo Tống Vãn Ca đến trong ngực của mình, dịu dàng ôm sau một lúc lâu mới lắc lắc đầu, nhẹ giọng cười nói: "Ca Nhi, trêu cợt ta muội vui vẻ như vậy sao?” Vậy hắn sau này sẽ giả vờ ngốc cũng được lắm. “Đó là đương nhiên!” Tống Vãn Ca kịp phản ứng, có chút hưng phấn gật đầu khẳng định nói. Lập tức điều chỉnh tư thế một chút, thoải mái dựa ở trong lòng Liên Mặc. “Mặc, huynh có biết huynh thật sự rất thông minh, muốn chân chính trêu cợt huynh rất không dễ dàng đâu!” Nghe vậy, Liên Mặc cũng không nói gì, chỉ là đem cằm của mình đặt trên hõm vai Tống Vãn Ca, khóe miệng thủy chung lộ vẻ dịu dàng ngọt ngào ấm áp cười yếu ớt, ấm như nước nóng, mềm như nước mùa xuân. “Mặc, huynh yêu muội không?” Tống Vãn Ca bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, phụ nữ dường như rất thích hỏi vấn đề này. “Yêu. “ Liên Mặc không chút nghĩ ngợi, lập tức thâm tình trả lời. “Sâu đậm?” “Sâu như biển. “ “Cao bao nhiêu?” “Cao như Thái Sơn. “ “Thật bao nhiêu?” “Ánh trăng đại biểu lòng ta.” "Phụt!” Tống Vãn Ca vừa mới uống vào miệng một ngụm nước trà lập tức phun ra, may mắn Liên Mặc nghiêng đầu nhanh như chớp, khuôn mặt tuấn tú bị hỗn hợp nước miếng kiêm nước trà dính lên “Mặc, thì ra huynh cũng có tiềm chất ác như vậy!” “Ca Nhi, muội làm sao vậy? Lời của ta khiến muội kích động như vậy sao?” Ý cười của Liên Mặc giấu ở nơi cổ họng, thực làm cho người ta hoài nghi mới vừa rồi hắn không phải thật sự cố ý làm ác. “Không có gì, không có gì.” Tống Vãn Ca kéo áo Liên Mặc, lau lau nước đọng ở khoé miệng mình. “Mặc, cuối cùng hỏi lại huynh một vấn đề huynh yêu muội bao lâu?” “Vĩnh viễn! Yêu đến không thể yêu nữa, yêu đến một ngày ta hồn phi phách tán lại không có tư tưởng cùng ý thức mới chịu bỏ qua!" Liên Mặc vẻ mặt quyết tuyệt nói, trên mặt không thấy vẻ vui đùa đắc ý. Nghe hắn nói như vậy, Tống Vãn Ca cảm thấy nhất thời cả kinh, vội vươn tay che miệng Liên Mặc lại: “Mặc, không cho huynh nói bậy! Sau này còn nhắc đến hồn phi phách tán làm cho lòng người kinh sợ như vậy…, muội sẽ tức giận!” “Được, ta về sau không nói như vậy nữa. “ Liên Mặc hôn hôn cái trán Tống Vãn Ca, tiếng nói dịu dàng trước nay chưa từng có. “Mặc, muội đói bụng.” Tống Vãn Ca ngồi trên đùi Liên Mặc, nhẹ ôm cả eo của hắn, yêu kiều nói sang chuyện khác. "Ta đút muội ăn điểm tâm.” Liên Mặc sủng nịch điểm chóp mũi Tống Vãn Ca, vươn tay cầm lấy một cái bánh Tuyết Mai, bẻ một cánh hoa nhỏ đưa tới bên miệng của nàng. Tống Vãn Ca cười ngọt ngào, há mồm ăn. Khi ăn đến miếng bánh Tuyết Mai thứ ba thì Tống Vãn Ca cố ý giả vờ như không cẩn thận liếm lên ngón tay của Liên Mặc, rất hài lòng cảm giác cả người hắn run rẩy, âm thầm cười trộm. “Mặc, muội còn muốn ăn.” Tống Vãn Ca mềm giọng nũng nịu, Liên Mặc theo lời lại bẻ vài miếng điểm tâm đưa tới bên miệng nàng. Tống Vãn Ca cười xấu xa, bỗng nhiên ngậm cả ngón tay cầm điểm tâm vào miệng, đùa dai nhẹ nhàng cắn không tha. Tay Liên Mặc trộn lẫn, trên mặt tuấn tú như hoa anh đào nổi lên hai đóa đỏ ửng nhợt nhạt. “Ca Nhi, đừng khiêu khích ta.” Tiếng nói thanh nhuận của Liên Mặc có chút trầm thấp, nói xong, đem Tống Vãn Ca thuận thế đè ở trên giường êm sau người. "Ca Nhi, đối với nữ tử mình yêu sâu đậm, lại chờ đợi mấy ngàn năm, ta sẽ nhịn không được...” Câu nói sau cùng nói rất nhỏ giọng, dường như có chút ngượng ngùng. “Mặc, huynh càng ngày càng có hơi thở phàm trần rồi, không hề giống người không ăn khói lửa nhân gian lúc ta vừa gặp nữa”, trên gương mặt xinh đẹp của Tống Vãn Ca tương tự bị lây rặng mây đỏ, đôi mắt long lanh chống lại đôi mắt băng lam yêu mị thâm sâu của Liên Mặc, không tự chủ được muốn rơi vào trong tay giặc. “Vậy Ca Nhi thích ta như vậy không?” Hai tay Liên Mặc chống đỡ hai bên đầu Tống Vãn Ca, mặt dời đến nàng rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp lẫn nhau của đối phương. "Đương nhiên thích.” Tống Vãn Ca không chút lựa chọn gật gật đầu, lại nói tiếp, “Mặc, nếu huynh vĩnh viễn là dáng vẻ thanh tâm quả dục, dáng vẻ người trời tiên phong đạo cốt, muội đây sẽ cảm thấy chính mình ở cạnh huynh là đang xem thường thần linh. Hoặc là muội sẽ cảm thấy mình là một yêu tinh xấu xa, hại huynh rơi vào phàm trần, hại huynh phạm vào quy định của tiên giới. Mặc, yêu tinh bình thường đều là đại danh từ chỉ nữ tử hư hỏng, là người bị mắng, muội không muốn làm yêu tinh đâu.” “Yêu tinh.” Liên Mặc thì thào lập lại một lần, khẽ cười lắc lắc đầu. “Mặc, huynh cười cái gì?” Tống Vãn Ca nghi hoặc, cũng không hiểu hắn vì sao lắc đầu cười khẽ. “Ca Nhi, ta đương nhiên là đang cười muội!” Liên Mặc nói xong, vươn tay xoa hai má Tống Vãn Ca, động tác mềm nhẹ vuốt ve. "Ta nhớ lúc trước Ca Nhi từng nói ta là yêu tinh, ta đây chẳng phải cũng thành nữ tử hư hỏng?” “Cắt, huynh tuy không phải là nữ tử hư hỏng, nhưng huynh tuyệt đối được xưng tụng là yêu tinh, cho nên mới luôn để cho muội kìm lòng không được… Phạm háo sắc, luôn làm muội liên tiếp nhìn huynh đến xuất thần.” Nói tới đây, hai gò má Tống Vãn Ca lại ửng đỏ, bất giác thẹn thùng quay đầu đi chỗ khác. “Ca Nhi, muội là yêu tinh của ta, ta cũng là yêu tinh của muội, cả hai chúng ta dụ dỗ lẫn nhau, vĩnh viễn không xa rời nhau.” Liên Mặc xoay mặt Tống Vãn Ca qua, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng kiều diễm của nàng, tâm lại động không thôi. “Mặc, chúng ta lại sinh tiểu Mặc Mặc, được không?” Tống Vãn Ca rơi vào trong thâm tình dịu dàng của Liên Mặc, sau khi lời ra khỏi miệng, hai gò má càng đỏ lên. “Không tốt”, Liên Mặc lắc lắc đầu, tuy rằng rất muốn một đứa nhỏ của mình, nhưng càng sợ Ca Nhi lại phải chịu đau đớn sinh nở. "Ca Nhi, sinh con quá vất vả cũng rất nguy hiểm, ta luyến tiếc muội chịu một chút khổ, lại không dám cho muội tiếp cận bất kỳ khả năng xảy ra nguy hiểm nào.” “Mặc, vì huynh, muội không sợ vất vả,...” Trong lòng Tống Vãn Ca cảm động không thôi, trong mắt long lanh cũng bắt đầu ẩm ướt, như có hạt châu sắp sửa muốn rơi xuống. Dừng một lát, bỗng kéo tay phải của Liên Mặc, ở trên lòng bàn tay hắn từ từ viết ra "Mặc, ta, yêu, chàng". "Ca Nhi, ta cũng yêu nàng... Tiếng nói thanh nhã của Liên Mặc vì vui sướng quá độ mà trở nên run rẩy, dứt lời, chậm rãi cúi đầu, nụ hôn thâm tình nóng cháy kéo dài ngọt ngào rơi xuống, mang theo vô hạn dịu dàng, cùng với che chở thật cẩn thận... Thời gi¬an vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt mau, thời gi¬an từng phút từng giây như mặt nước chảy. Tới gần thời gi¬an bữa trưa, Liên Mặc bảo phu xe đem xe ngựa dừng ở bên cạnh một nhà trọ trong Phượng thành. Trước nhà trọ Thanh Phong, đây là khách sạn cuối cùng trước khi ra khỏi Phượng thành. Tống Vãn Ca ôm đứa nhỏ vừa mới thức dậy, theo sau Liên Mặc xuống xe ngựa. Hai người vừa tiến vào nhà trọ, chưởng quầy lập tức vẻ mặt tươi cười đón chào. Không để lại dấu vết giương mắt đem hai người Liên Mặc và Tống Vãn Ca lén lút đánh giá một phen, vừa thấy tức thời tinh thần tăng mạnh. Má ơi, gió nào đưa người như thần tiên thổi tới trong nhà trọ nhỏ này vậy? Người đàn ông áo trắng kia thật sự là đẹp mặt trước nay chưa từng thấy, nhìn hắn, thật sự là so với thần tiên trong truyền thuyết còn hơn nửa phần, đôi mắt kia đúng như sao sáng trên bầu trời đêm, ánh sáng ngọc sáng trong vô cùng. Càng kỳ dị là, hai mắt của hắn là màu băng lam ông chưa từng thấy qua, thần bí mà xinh đẹp, khí khái tao nhã làm cho hắn có vẻ siêu phàm thoát tục, khiến người không dám khinh thường. Mà cô gái áo tím đi bên cạnh hắn, đôi mắt to tròn đen láy, sáng trong như ngọc, chân mày như lá liễu, tóc mai như đám mây, hai bên má ửng hồng vô cùng xinh đẹp, ánh mắt không một chút gợn sóng, giống như tiên nữ trong Bồng Lai Tam Đảo (http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BB%93... %E1%BA%A3o), có chút tĩnh lặng như Tây Thi (http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%A2y_Thi) tại Ngũ Hồ. Xinh đẹp như đoá quỳnh trong suốt nở trên Tuyết sơn, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu trên nền tuyết trắng, xinh đẹp động lòng người. Tư thái giống như Hằng nga tiên tử ở Nguyệt cung, đôi mắt như ánh trăng, thanh lệ tuyệt luân, xinh đẹp không gì sánh được. Bất quá, làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối là trên mặt nàng che tấm lụa mỏng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt nhẹ nhàng xinh đẹp, ngũ quan không để cho người khác nhìn thấy chút nào. Nhưng dù là như vậy, tiên khí quanh thân hình như hoa mai của nàng đã khiến người nhịn không được mê say, còn có cái trán trơn bóng oánh nhuận được điểm nhẹ ba đường gạch màu vàng có vẻ cực kỳ diễm lệ của nàng, mị hoặc vô song. Cho dù mời nàng đứng bất động, đó cũng là một bức hoạ cuộn tròn mỹ lệ đoạt hồn người. Còn bé cưng ôm trong lòng cũng tinh xảo đáng yêu vô cùng, ngũ quan khéo léo giống như phấn điêu ngọc mài, một đôi mắt to đen bóng trong suốt và sáng ngời, còn chuyển chung quanh nhanh như chớp, tò mò đánh giá tất cả, dáng vẻ nhỏ đáng yêu khiến người ta nhịn không được sinh lòng yêu thương cùng sủng nịch, thật sự muốn mỗi ngày đều ôm ở trong tay trêu đùa. “Chưởng quầy, cho chúng ta vài món đồ ăn đặc sắc của các ông.” Tiếng nói thanh nhã dịu dàng của Liên Mặc không cao không thấp, không nhẹ không nặng vang lên, thế này mới tỉnh lại chưởng quầy chỉ ngây ngốc nhìn hai người suy nghĩ viễn vông, cũng thức tỉnh những người khác cũng đang xem ngây ngốc trong quán trọ, một đám khách chỉ kém không chảy nước miếng. “Được rồi, xin hai vị khách quan chờ một chút, lão đi chuẩn bị cho các vị!” Chưởng quầy phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ lên tiếng, lập tức tươi cười đầy mặt lui xuống. “Ca Nhi, nàng có khỏe không?” Liên Mặc nói xong, dẫn Tống Vãn Ca đến cái bàn phía trước ngồi xuống. “Không có gì, nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào. Huống hồ ta còn mang theo cái khăn che mặt, những người đó cũng không thấy được gì.” Tống Vãn Ca không mấy để ý cười nói. Đây là hiệu ứng mỹ nhân, bất kể ở thời đại nào cũng giống nhau, gặp nhiều dĩ nhiên cũng quen! "Bất quá, Mặc, chàng có phát hiện ra không, khách trong nhà trọ hình như đều là nhân sĩ giang hồ, một đám không phải nắm đao, cũng là cầm kiếm, mang theo binh khí bên người, lại tụ năm tụ ba, cũng không biết bọn họ muốn làm gì?" "Quản xem bọn họ làm khỉ gió gì làm chi, chỉ cần không liên quan chúng ta là được. “ Liên Mặc nhìn lướt qua nhân sĩ gi¬ang hồ thoạt nhìn rục rịch này, cũng không đưa bọn họ để ở trong lòng. Hắn ẩn ẩn có thể đoán ra đích thị là trong chốn võ lâm giang hồ có chuyện lớn gì đó xảy ra, nhưng chỉ cần không phải tìm tới hắn và Ca Nhi, hắn tự nhiên sẽ không quan tâm. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn chỉ muốn nhanh chút tìm Trần nhi về, sau đó mang theo nó và đứa nhỏ, cùng Ca Nhi bốn người trải qua cuộc sống ẩn dật an bình yên tĩnh. “Nói cũng đúng, chúng ta cũng không phải người trong gi¬ang hồ, không cần để ý tới chút việc vặt trong chốn gi¬ang hồ.” Tống Vãn Ca gật đầu phụ họa, lập tức thu hồi tầm mắt, không hề nhìn về phía những nhân sĩ giang hồ cúi đầu xì xào bàn tán này. Khi hai người nói chuyện, chưởng quầy đã phân phó tiểu nhị đem đồ ăn đã làm tốt bưng lên. Một dĩa thiên hương ngó sen, một dĩa gà rô ti, một dĩa thịt bò thăn với nấm trắng, một tô canh chân giò hun khói măng, ba món ăn một canh, rau thịt phối hợp, có sắc có hương lại có vị, thoạt nhìn tương đối ngon miệng, làm cho dạ dày người ta trổi dậy cơn thèm thuồng. “Ca Nhi, mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi sớm.” Liên Mặc nhận đứa nhỏ ôm ở trong lòng mình, vừa nói, vừa gắp đầy một chén đồ ăn cho Tống Vãn Ca. “Đừng chỉ lo cho ta, chính chàng cũng mau ăn chút gì đi.” Tống Vãn Ca nhẹ giọng cười nói, cũng vươn tay gắp mỗi món một ít cho Liên Mặc. Lập tức nhấc lên khăn lụa trước mặt, tao nhã bắt đầu ăn. “Uh, mùi vị thật đúng là không tồi. “Tống Vãn Ca vừa ăn vừa gật đầu khen ngợi. “Mặc, không thể tưởng được kỹ thuật nấu nướng của quán trọ nhỏ này cũng khiến người không thể khinh thường.” “Nếu thích, vậy Ca Nhi ăn nhiều một chút.” Liên Mặc dịu dàng nhìn Tống Vãn Ca một cái, lại giúp nàng múc một chén canh, thế này mới động chiếc đũa theo, cũng cử chỉ tao nhã bắt đầu ăn. Ăn vào một nửa thì Liên Mặc bỗng nhiên để đũa xuống, đem đứa nhỏ nhanh chóng đưa tới trong lòng Tống Vãn Ca, thần sắc nghiêm nghị, biểu tình ngưng trọng nói: “Ca Nhi, nàng mau ôm đứa nhỏ lên xe ngựa, thật tốt ở bên trong không cần đi ra!” “Mặc, xảy ra chuyện gì?” Tống Vãn Ca không rõ vẻ mặt Liên Mặc sao chợt đột nhiên trở nên lo âu ngưng trọng như vậy, dáng vẻ giống như đại họa trước mắt, khiến nàng cũng hoảng hốt khủng hoảng theo. |
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook