Bà hoàng cute lang vương tổng tịch
-
Chương 26: Lãnh Dạ Muốn Giết Người
Lãnh Dạ không có lập tức buông cô ra, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc chăn bên cạch đắp lên cho cô, rồi cứ như vậy ngồi ôm cô, làm cho cô nằm dựa ở trên bả vai hắn ngủ.
Một lúc sau, cảm giác được Bạch Tuyết trong lòng tựa hồ rất mệt mỏi, thế là nhẹ nhàng đem cô đặt nằm lên trên giường, vì cô đắp kín chăn, rồi đi xuống lầu.
Cầm lên di động, Lãnh Dạ không thể đợi được đến khi trời sáng mới đi tìm tên hỗn đản nào đó.
Bởi vì không yên lòng với Bạch Tuyết, nếu không hắn sẽ tự mình đi giết cái tên đàn ông động đến Bạch Tuyết.
“Cậu bây giờ lập tức đi tìm một tên đàn ông trên tay có vết cắn cho tôi, thời gian trong khoảng tám giờ bốn mươi phút tới mười giờ tối nay còn đi trên đường, tìm được hắn đừng cho hắn dễ chịu, hãy chặt hết tay của hắn đi!”
Lãnh Hạo cầm điện thoại hiếu kỳ hỏi một câu.
“Anh,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lãnh Hạo đã cảm giác được Lãnh Dạ đang tức giận, cho nên lo lắng hỏi.
“Hắn đã động đến người không nên động, nhanh đi tìm hắn, anh chờ tin tức của chú.” Lãnh Dạ liền cúp điện thoại, trở lại về phòng ngủ.
Nhìn lại thấy Bạch Tuyết đang ngủ say, mà còn chau mày, Lãnh Dạ cảm thấy rất đau lòng, cô hiện tại ngay cả ngủ cũng không yên sao?
Không khỏi hôn lên chân mày đang nhíu chặt của Bạch Tuyết, sau đó, nắm tay nhỏ bé của cô, ngồi ở trước giường nhìn cô ngủ.
Rất lâu sau, Bạch Tuyết bị cảm giác khô cổ làm khó chịu, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống ngụm nước, bị ép tỉnh lại, Bạch Tuyết hơi lay động, làm Lãnh Dạ tỉnh dậy, đang nằm ngủ ở bên giường, xuất phát từ bản năng của động vật, hắn nhanh chóng đứng dậy sờ lên trán Bạch Tuyết, lo lắng vô lại phát sốt, rất tốt tất cả đều bình thường.
“Khát nước sao?” Lãnh Dạ hỏi, Bạch Tuyết yếu ớt gật gật đầu, trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, ý thức đã rất nhanh thanh tỉnh, nhìn Lãnh Dạ bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu, cô cảm thấy rất hoang mang, anh nếu nhìn thấy cô trong bộ dạng này hẳn là phải rất tức giận chứ, vì sao anh lại không có?
“ừm.” Bạch Tuyết ngoan ngoãn trả lời.
Lãnh Dạ bưng tới một cốc nước, đem Bạch Tuyết nâng dậy, sau đó ôm vào trong ngực bắt đầu giúp cô uống nước.
“A — quần áo của tôi –” bị đỡ dậy Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người man mát, mới phát hiện ra mình cái gì cũng không có mặc, toàn thân không có một chút che giấu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, phảng phất như đám mây hồng rực rỡ tươi đẹp, sự ngượng ngùng của cô đem tâm Lãnh Dạ thật sâu hấp dẫn.
Người phụ nữ trước mắt này thật dễ xấu hổ, kiếp trước cô là một người dã man, căn bản không có một lần nào ngượng ngùng như vậy.
Rối rắm!
Mặc dù hai người đều không giống nhau, thế nhưng hắn lại tin tưởng vững chắc Bạch Tuyết chính là cô của kiếp này.
“Cô có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy qua chứ, hư? Quần áo là tôi đã ném đi,nó đã rất bẩn.” Lãnh Dạ nhàn nhạt trả lời.
“Thế nhưng, thế nhưng, như vậy tôi cam thấy rất không được tự nhiên!” Bạch Tuyết đem chăn kéo lên để che khuất bộ ngực của mình.
“Ngủ loã thể có thể khỏe mạnh sống lâu, nằm xuống ngủ đi.” Lãnh Dạ vẫn là rất bình tĩnh trả lời, kỳ thực một phút khi Bạch Tuyết ngồi dậy hạ thân của hắn đã bị kích thích, hắn biết cô hiện tại rất suy yếu, nên hắn phải nhẫn nhịn!
“Thế nhưng tôi từ nhỏ cũng không có thói quen ngủ như vậy! Cũng không thể tìm được cho tôi một bộ quần áo để mặc sao?” Bạch Tuyết dò hỏi nói, đối với người đàn ông ở trước mắt cô vẫn là rất mâu thuẫn.
“Có thể, tôi đã nghĩ ra biện pháp đem người cô che khuất.” Lãnh Dạ nói xong liền thoát hết quần áo của mình nhảy lên giường, sau đó rất tự nhiên đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, Bạch Tuyết bị một loạt động tác của anh làm cho sợ đến không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy nhìn anh đem cô ôm chặt, chẳng lẽ ý tứ của anh là dùng thân thể anh che khuất cô sao?
Thế nhưng cô vừa muốn mặc quần áo cũng là bởi vì đối mặt với anh không được tự nhiên, như bây giờ lại càng thêm xấu hổ, mặc dù bọn họ đã tiếp xúc qua từ lâu, thế nhưng, khi trần trụi ở bên cạnh anh, trong lòng vẫn là có cảm giác rất quái lạ, nhất là bộ vị cứng rắn của anh lần lượt chạm đến nơi mềm mại của cô, nghĩ tới những thứ này trong lòng hình như có vài con thỏ con, đang nhảy loạn…
Một lúc sau, cảm giác được Bạch Tuyết trong lòng tựa hồ rất mệt mỏi, thế là nhẹ nhàng đem cô đặt nằm lên trên giường, vì cô đắp kín chăn, rồi đi xuống lầu.
Cầm lên di động, Lãnh Dạ không thể đợi được đến khi trời sáng mới đi tìm tên hỗn đản nào đó.
Bởi vì không yên lòng với Bạch Tuyết, nếu không hắn sẽ tự mình đi giết cái tên đàn ông động đến Bạch Tuyết.
“Cậu bây giờ lập tức đi tìm một tên đàn ông trên tay có vết cắn cho tôi, thời gian trong khoảng tám giờ bốn mươi phút tới mười giờ tối nay còn đi trên đường, tìm được hắn đừng cho hắn dễ chịu, hãy chặt hết tay của hắn đi!”
Lãnh Hạo cầm điện thoại hiếu kỳ hỏi một câu.
“Anh,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lãnh Hạo đã cảm giác được Lãnh Dạ đang tức giận, cho nên lo lắng hỏi.
“Hắn đã động đến người không nên động, nhanh đi tìm hắn, anh chờ tin tức của chú.” Lãnh Dạ liền cúp điện thoại, trở lại về phòng ngủ.
Nhìn lại thấy Bạch Tuyết đang ngủ say, mà còn chau mày, Lãnh Dạ cảm thấy rất đau lòng, cô hiện tại ngay cả ngủ cũng không yên sao?
Không khỏi hôn lên chân mày đang nhíu chặt của Bạch Tuyết, sau đó, nắm tay nhỏ bé của cô, ngồi ở trước giường nhìn cô ngủ.
Rất lâu sau, Bạch Tuyết bị cảm giác khô cổ làm khó chịu, cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn uống ngụm nước, bị ép tỉnh lại, Bạch Tuyết hơi lay động, làm Lãnh Dạ tỉnh dậy, đang nằm ngủ ở bên giường, xuất phát từ bản năng của động vật, hắn nhanh chóng đứng dậy sờ lên trán Bạch Tuyết, lo lắng vô lại phát sốt, rất tốt tất cả đều bình thường.
“Khát nước sao?” Lãnh Dạ hỏi, Bạch Tuyết yếu ớt gật gật đầu, trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, ý thức đã rất nhanh thanh tỉnh, nhìn Lãnh Dạ bỗng nhiên trở nên rất ôn nhu, cô cảm thấy rất hoang mang, anh nếu nhìn thấy cô trong bộ dạng này hẳn là phải rất tức giận chứ, vì sao anh lại không có?
“ừm.” Bạch Tuyết ngoan ngoãn trả lời.
Lãnh Dạ bưng tới một cốc nước, đem Bạch Tuyết nâng dậy, sau đó ôm vào trong ngực bắt đầu giúp cô uống nước.
“A — quần áo của tôi –” bị đỡ dậy Bạch Tuyết bỗng nhiên cảm thấy cả người man mát, mới phát hiện ra mình cái gì cũng không có mặc, toàn thân không có một chút che giấu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng, phảng phất như đám mây hồng rực rỡ tươi đẹp, sự ngượng ngùng của cô đem tâm Lãnh Dạ thật sâu hấp dẫn.
Người phụ nữ trước mắt này thật dễ xấu hổ, kiếp trước cô là một người dã man, căn bản không có một lần nào ngượng ngùng như vậy.
Rối rắm!
Mặc dù hai người đều không giống nhau, thế nhưng hắn lại tin tưởng vững chắc Bạch Tuyết chính là cô của kiếp này.
“Cô có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy qua chứ, hư? Quần áo là tôi đã ném đi,nó đã rất bẩn.” Lãnh Dạ nhàn nhạt trả lời.
“Thế nhưng, thế nhưng, như vậy tôi cam thấy rất không được tự nhiên!” Bạch Tuyết đem chăn kéo lên để che khuất bộ ngực của mình.
“Ngủ loã thể có thể khỏe mạnh sống lâu, nằm xuống ngủ đi.” Lãnh Dạ vẫn là rất bình tĩnh trả lời, kỳ thực một phút khi Bạch Tuyết ngồi dậy hạ thân của hắn đã bị kích thích, hắn biết cô hiện tại rất suy yếu, nên hắn phải nhẫn nhịn!
“Thế nhưng tôi từ nhỏ cũng không có thói quen ngủ như vậy! Cũng không thể tìm được cho tôi một bộ quần áo để mặc sao?” Bạch Tuyết dò hỏi nói, đối với người đàn ông ở trước mắt cô vẫn là rất mâu thuẫn.
“Có thể, tôi đã nghĩ ra biện pháp đem người cô che khuất.” Lãnh Dạ nói xong liền thoát hết quần áo của mình nhảy lên giường, sau đó rất tự nhiên đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, Bạch Tuyết bị một loạt động tác của anh làm cho sợ đến không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như vậy nhìn anh đem cô ôm chặt, chẳng lẽ ý tứ của anh là dùng thân thể anh che khuất cô sao?
Thế nhưng cô vừa muốn mặc quần áo cũng là bởi vì đối mặt với anh không được tự nhiên, như bây giờ lại càng thêm xấu hổ, mặc dù bọn họ đã tiếp xúc qua từ lâu, thế nhưng, khi trần trụi ở bên cạnh anh, trong lòng vẫn là có cảm giác rất quái lạ, nhất là bộ vị cứng rắn của anh lần lượt chạm đến nơi mềm mại của cô, nghĩ tới những thứ này trong lòng hình như có vài con thỏ con, đang nhảy loạn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook