Ba Đường Luân Hồi
-
Quyển 4 - Chương 17
Hai người nhìn nhau cách một cái thân xe.
Sau cùng, Tông Hàng hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây?”
Đinh Ngọc Điệp đáp: “Ba họ có việc gấp gọi tôi tới, tôi bay thẳng từ Thái Nguyên tới Cách Nhĩ Mộc, sau đó có xe đón.”
Nói đoạn đưa tay vỗ vỗ thân xe, ý là: “Thấy không, xe đưa đón đặc biệt đấy, tinh anh trong ma nước mới có đãi ngộ này.”
Tông Hàng biết hắn là được call khẩn cấp tới, nhưng không phải Dịch Táp nói “chuyện đã đến hồi kết” rồi sao? Theo lý, đã đến hồi kết rồi thì sắp xếp này hẳn nên hủy bỏ mới phải.
Thành thị gần nơi đóng quân nhất thực ra là Ngọc Thụ chứ không phải Cách Nhĩ Mộc, bỏ gần tìm xa, đưa hắn tới tận Cách Nhĩ Mộc hóa ra là để thuận tiện đón Đinh Ngọc Điệp.
Bảo sao phải chia ra sắp xếp chỗ trọ ở hai khách sạn khác nhau, là sợ hắn phát hiện ra chuyện này.
Tông Hàng chợt nhận ra, qua mấy ngày rèn luyện, não hắn thông suốt hơn hẳn, việc suy luận cũng không phải là quá khó khăn.
Đinh Ngọc Điệp nhìn quanh: “Sao cậu cũng ở đây vậy? Táp Táp đâu, hai đứa cùng được gọi tới?”
Tông Hàng ậm ừ lấy lệ, trong đầu nhanh chóng suy tính xem làm thế nào lừa gạt được Đinh Ngọc Điệp.
Ông tướng Đinh Ngọc Điệp này chắc chắn sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến ba họ, nhưng lại cũng rất nhiệt tình trong việc hóng hớt và giúp người khác che giấu tình cảm bí mật – lúc đầu trên thuyền khách ở hồ Bà Dương, hắn ta sẵn lòng giúp hắn che giấu thân phận là bởi tưởng lầm rằng hắn là bạn trai bí mật của Dịch Táp.
Tông Hàng nói: “Đúng vậy, cũng là tới vì hầm đất trôi nổi, nhưng mà Dịch Táp đá tôi rồi.”
Đinh Ngọc Điệp nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt rất kỳ quái.
Nếu đi sâu vào phân tích thì đó là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, bình chân như vại, vì ngại thể diện nên muốn giả bộ thông cảm nhưng không đạt kết quả.
Lát sau, hắn vòng qua đầu xe đi tới, bắt đầu phát biểu quan điểm.
“Tôi biết ngay là sẽ thế này mà! Táp Táp nó căn bản cũng không phải người có thể yêu đương! Ai mà chịu được cái tính ấy của nó chứ. Lần trước gặp cậu trên thuyền tôi đã thấy lạ rồi, nghĩ bụng sao đột nhiên lại đi yêu đương thế này, nhất định chỉ là ham vui ham lạ nhất thời, chắc chắn sẽ không được bền lâu!”
Sau khi vênh vang phát biểu một tràng dài, Đinh Ngọc Điệp cuối cùng cũng ý thức được rằng cần phải an ủi người ngã lòng: “Vậy bây giờ cậu…có tính toán gì?”
Tông Hàng gục đầu: “Tôi biết anh sắp qua đó, anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Tôi vẫn muốn tìm một cơ hội xem có thể xoay chuyển được không.”
Còn chưa dứt lời đã thở dài, muốn bao nhiêu mất mát có bấy nhiêu.
Đinh Ngọc Điệp hơi do dự: “Xe thì đủ chỗ đấy, nhưng chuyện hầm đất trôi nổi này là bí mật, cậu là người ngoài…”
Tông Hàng ngoắc ngoắc tay với hắn.
Đinh Ngọc Điệp ngờ vực ghé lại: “Gì vậy?”
Tông Hàng nói: “Anh cho rằng mình là ma nước nên mới có thể được Đinh Bàn Lĩnh tuyển chọn tới đây tham dự bí mật hầm đất trôi nổi đúng không?”
Đinh Ngọc Điệp hừ mũi.
Không phải nói nhảm sao? Nhân tài ưu tú mới có tư cách tham gia vào việc cơ mật, hắn không những là ma nước mà còn là nhân tài kiệt xuất trong lứa ma nước trẻ, gặp phải chuyện lớn, gạt hắn ra thì còn có ai.
“Thực ra anh chỉ là cái lốp xe phòng hờ thôi, bên Đinh Bàn Lĩnh mọi người đều xuống hầm đất trôi nổi một lần rồi, Đinh Thích từng xuống đó, tôi và Dịch Táp cũng xuống rồi, trong hầm đất trôi nổi có cái gì, tôi đều có thể nói đầy đủ rõ ràng cho anh nghe, anh có tin không? Có muốn nghe không?”
Nói tới đây, hắn dẩu môi về phía khách sạn: “Chuyển chỗ khác nói chuyện?”
Đinh Ngọc Điệp nghiến răng.
Nói Dịch Táp từng xuống thì hắn cũng nhịn, dù sao cũng đều là ma nước, đàn ông tốt không so bì với phụ nữ, coi như ưu tiên phụ nữ đi.
Nhưng Đinh Thích? Cái tên khốn kiếp từng túm tóc hắn, tên đó dựa vào đâu chứ?
Đinh Ngọc Điệp tóe một chữ ra giữa hai hàm răng: “Đi!”
***
Đêm xuống.
Một nửa số người đã được phân đi truy tìm hầm đất trôi nổi, trong doanh trại đặc biệt hiu quạnh, trong lều cũng trống một nửa, Dịch Táp buồn chán ngồi trong lều, thuốc tiêm gây mê động vật đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần đợi đến giờ rồi tiêm vào là được, lại lần mò rút một que thuốc ra, châm lửa chậm rãi hút.
Trong lều bảng lảng mùi thơm ngọt.
Bên ngoài vọng vào tiếng Đinh Bàn Lĩnh: “Táp Táp, có trong đó không?”
Dịch Táp dạ một tiếng.
Đinh Bàn Lĩnh vén cửa lều ra, còn chưa thấy người đã ngửi thấy mùi thuốc lá: “Cháu hút thuốc?”
Dịch Táp tìm một que đưa qua: “Không phải thuốc lá, là thuốc que, sản vật của vùng Vân Nam, không gây hại cho sức khỏe, chú muốn thử không?”
Đinh Bàn Lĩnh nhận lấy xem.
Là một que gỗ nhỏ mảnh màu đỏ, đặt sát vào mũi có thể ngửi được một mùi hương quái dị rất khó để miêu tả.
“Trước đây chưa từng thấy cháu hút bao giờ.”
Dịch Táp nói: “Ai bảo, cháu hút thường xuyên lắm đó, lúc nào buồn chán thì lấy nó ra giải sầu…”
Cô chợt ngừng bặt.
Trước kia đúng là hút rất thường xuyên, không đốt thì cũng đặt trong miệng nhai, giống như không làm thế sẽ không giết được thời gian vậy, nhưng gần đây hình như không có hút lần nào.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Hình như là từ sau khi có Tông Hàng bên người, cô có trọng tâm mới cho cuộc sống: chèn ép hắn, bắt nạt hắn, xem hắn tập võ, chỉ điểm hắn, cười nhạo hắn, trêu chọc hắn, từ từ thích hắn…
Tính tình Tông Hàng rất tốt, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi, hoặc là tránh đi thật xa, không chọc nổi chẳng lẽ còn không thể né được.
Nhưng hắn chưa từng bỏ đi, cùng lắm chỉ thở dài tủi thân, hoặc là dùng thuật ma nước băm cô mấy nhát sau lưng.
Dịch Táp hơi thất thần.
Đáng ra cô nên tốt với Tông Hàng hơn một chút, nhưng tệ là ở chỗ cái tính cứng đầu cứng cổ này, từ nhỏ đã không học được thế nào là mềm dịu.
Đinh Bàn Lĩnh nắm que thuốc trong lòng bàn tay, cũng không có hứng thú nếm thử: “Đưa Tông Hàng đi rồi, cháu có tính toán gì không?”
“Cháu?” Dịch Táp kẹp que thuốc vào giữa ngón tay, “Ở lại thôi, nhìn xem rốt cuộc đây là thứ gì. Ba người nhà cháu, bố cháu, chị cháu và cả bản thân cháu, về cơ bản đều tạch trong tay nó, không làm rõ ràng không phải là chết không nhắm mắt sao. Dù sao bây giờ cũng chẳng vướng bận gì, không buồn cũng không sợ, đi bước nào hay bước đó thôi.”
Nói tới đây, chợt nhớ ra chủ đề chính: “Chú tìm cháu có việc? Chú Bàn Lĩnh, không phải chú nhàm chán vậy chứ, đặc biệt tới đây chờ xem cháu nổ mạch máu?”
Đinh Bàn Lĩnh cười: “Dĩ nhiên là không rồi, chỉ là tới xác nhận với cháu, cháu đã thừa nhận mình giống Tông Hàng, canh vàng dưới hồ Bà Dương vốn là cháu tự mình vào phải không?”
Dù sao cũng đã lộ tẩy rồi, giấu giếm cũng chẳng để làm gì nữa, Dịch Táp sảng khoái thẳng thắn: “Đúng vậy, cháu ở đó, Tông Hàng cũng ở đó, chị cháu thực ra đã chết trong tổ tức nhưỡng, là Khương Tuấn giết. Tông Hàng không phải người của ba họ nên bài vị ông tổ không có tác dụng gì lớn với cậu ấy, những cái được gọi là cảnh tượng nhỏ vụn đều là hiện lên trong đầu cháu.”
“Lần canh vàng dưới Hồ Khẩu, từ lúc cháu xuống nước đến khi tỉnh lại. tình hình là thế nào, có thể kể lại không? Chú muốn chi tiết chuẩn xác nhất.”
Lại là canh vàng dưới Hồ Khẩu, Đinh Bàn Lĩnh có chấp niệm gì với Hồ Khẩu à? Sáng nay lúc tiễn Tông Hàng, y cũng nhắc tới Hồ Khẩu.
Thấy Dịch Táp không đáp, Đinh Bàn Lĩnh giải thích: “Chú đang chỉnh lý lại quá trình sự việc, có một số chi tiết rất quan trọng, yêu cầu phải thật chuẩn xác.”
Dịch Táp thở ra một hơi, có sao nói vậy: “Dòng chảy ở Hồ Khẩu quá xiết, cháu lại là ma nước giả, sau khi xuống nước rất sợ thất tán với Đinh Ngọc Điệp nên trước đó đã dặn Tông Hàng là phải ôm chặt lấy chân Đinh Ngọc Điệp, mỗi người…ôm một chân.”
Cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng thấy khôi hài rồi, Đinh Bàn Lĩnh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Nào ngờ lúc cháu ôm lấy Đinh Ngọc Điểm, sức mạnh của bài vị ông tổ thông qua cơ thể anh ấy, cũng ảnh hưởng đến cháu. Cháu bị bắn ra ngoài, cũng coi như may mắn, lại ôm được chân Tông Hàng.”
Đinh Bàn Lĩnh truy vấn: “Thế nên, lúc Tông Hàng tỉnh lại, cháu không hề ngồi giống Đinh Ngọc Điệp?”
Dịch Táp hồi tưởng lại: “Vốn Tông Hàng nói là, vất vả mãi cậu ấy mới bò dậy được, trông thấy cháu ôm chân cậu ấy, mà Đinh Ngọc Điệp thì ngồi một bên hệt như tượng sáp.”
Không biết có phải là ảo giác không, Dịch Táp cứ cảm thấy, sau khi mình nói xong những lời này, ánh mắt Đinh Bàn Lĩnh chợt sáng rực.
***
Vừa qua bảy giờ, lễ tân đã gọi điện thoại tới đánh thức.
Ở khu vực đất Tạng, giờ này trời vẫn còn tối mù. Đinh Ngọc Điệp thức dậy, cau có càu nhàu một tràng, hất chăn ra xuống giường mặc quần áo, đụng đổ một cái ghế, hai cái cốc rồi mới tạm coi là khôi phục bình thường.
Tông Hàng vùi mình trên sofa quan sát toàn bộ quá trình.
Đinh Ngọc Điệp rửa mặt xong xuôi, xách túi xuống tầng, trước khi mở cửa còn dặn dò hắn: “Tôi xuống nhà ăn trước, sẽ gói đồ ăn cho cậu, cậu chờ tin WeChat của tôi, đến lúc đó, tôi sẽ yểm trợ cậu vào ghế sau xe.”
Tông Hàng gật đầu, để giấu được tài xế cũng chỉ có thể lòng vòng như vậy.
Đinh Ngọc Điệp rời đi rồi, Tông Hàng tới bên giường ngồi xuống, đợi một lúc thấy sắp đến giờ, bèn xoay điện thoại của khách sạn về phía mình, thầm nhẩm lại một lượt những gì đã nghĩ kỹ đêm qua rồi nhấc ống nghe lên quay số.
Đường dây thông nhưng không ai nhận máy.
Tông Hàng kiên nhẫn đợi: Giờ này Đồng Hồng và Tông Tất Thắng còn chưa dậy, thông thường sẽ là Đồng Hồng không chịu nổi, trề môi càu nhàu bò dậy, chạy vào phòng khách.
Quả nhiên.
Có người nhấc máy: “Ai vậy?”
Mắt Tông Hàng nhanh chóng phủ một lớp hơi nước: Là giọng Đồng Hồng, đến giọng nói của bà cũng như già đi.
Hắn ngập ngừng gọi: “Mẹ.”
Đồng Hồng như không phản ứng ngay được, cũng có thể là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sững sờ một lúc lâu rồi mới lưỡng lự: “Hàng Hàng?”
Tông Hàng đáp: “Là con.”
Tay cầm ống nghe của hắn hơi run run.
Tiếng thở và giọng nói của Đồng Hồng đều dồn dập lên: “Hàng Hàng, con có ổn không? Con đang ở đâu?”
Tông Hàng hít mũi, gắng dằn cảm xúc lại: “Mẹ, con rất ổn, con không sao, vốn suýt nữa thì chết nhưng có người đã cứu con, còn cứu con không chỉ một lần, nên hiện giờ con yên lành lắm.”
Đồng Hồng có phần không theo kịp hắn, cái gì mà “suýt nữa thì chết” rồi “có người cứu” này nọ, câu nào câu nấy đều khiến não người muốn nổ tung. Bà chỉ không ngừng gật đầu, chợt nhớ ra có gật đầu Tông Hàng cũng không nhìn thấy, lại chuyển sang ừ ừ không ngớt.
“Đáng ra mấy ngày nay con nên về nhà rồi nhưng chuyện vẫn chưa xong, người cứu con có khả năng gặp phải nguy hiểm, con phải ở lại thêm mấy ngày nữa xem có giúp được gì không. Mẹ, người ta giúp con, con cũng nên báo đáp người ta, không nên bỏ đi, đúng không mẹ?”
Đồng Hồng đáp: “Phải, phải, Hàng Hàng, thế là phải, người cứu con là người tốt, chúng ta phải cảm tạ người ta thật tử tế.”
Tông Hàng vâng một tiếng: “Mẹ, mẹ và ba đều phải giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa con sẽ về.”
Hắn cúp máy.
Đồng Hồng cầm ống nghe đứng yên hồi lâu, nhìn nắng sớm rọi vào phòng khách, nhìn đồ đạc bằng gỗ lim màu nâu đen tao nhã trong nhà nhìn đồng hồ treo trên tường.
Bảy giờ rưỡi, trời đã sáng, hẳn không phải là mơ.
Bà cúp máy, bước thấp bước cao quay về phòng ngủ, vén tấm chăn mỏng lên, lên giường. Tông Tất Thắng cũng đã tỉnh, mắt nhập nhèm nhìn bà: “Ai thế?”
Đồng Hồng không đáp, cũng không nằm xuống, chỉ siết chăn, dựa vào giường ngẩn ngơ.
Tông Tất Thắng không thấy có trả lời, cho rằng chỉ là người râu ria, nhắm hai mắt lại định ngủ thêm một lúc nữa.
Đương cơn mơ màng, chợt nghe Đồng Hồng gọi mình: “Lão Tông.”
“Ừ?”
“Hàng Hàng gọi điện về.”
“Ờ.”
Tông Tất Thắng vùi mặt vào gối, sống lưng chợt căng lên.
Hàng Hàng? Tông Hàng?
Ông ngồi bật dậy: “Nó đâu? Gọi điện thoại từ đâu? Bây giờ đang ở đâu? Là tự nó gọi hay là mạo nhận quen biết? Nó đã xảy ra chuyện gì? Có khỏe không?”
Đồng Hồng bị tràng câu hỏi như pháo liên thanh này làm choáng váng, mãi sau mới đáp một câu: “Vẫn khỏe.”
Trời ơi, Tông Tất Thắng bị thái độ không nóng không lạnh này của bà chọc tức muốn xỉu, vừa nhìn đã biết là không trông cậy được gì vào bà rồi.
Gọi điện à, đúng, điện thoại có biểu thị điện báo, có thể tra ra địa điểm! Phải mau đi tra, tra ra nguồn gốc rồi thì tra tiếp camera giám sát, tra hết!
Tông Tất Thắng tung chăn, đến dép cũng quên xỏ, chân trần chạy ra ngoài.
Đồng Hồng vẫn ngồi trên giường, kéo chăn lên, lẩm bẩm: “Hàng Hàng nhà mình còn sống.”
Không những còn sống mà từ giọng hắn nói chuyện có thể nghe ra đã không còn lông bông như trước nữa mà chững chạc hơn hẳn, lời lẽ cũng hợp tình hợp lý: Người ta đã cứu con, con cũng phải báo đáp người ta, đúng không.
Thật tốt quá, đúng là con ngoan của bà.
Thật tốt quá, cuộc sống này lại có hi vọng rồi.
***
Tiền phương vẫn không có tin tức định vị gì về hầm đất trôi nổi, Dịch Táp trải qua một ngày buồn chán cùng cực, tiêu hao chừng mười que thuốc.
Trời tối được một lúc, nghe thấy tiếng xe vào doanh trại, không bao lâu thì có tiếng người ồn ào nói Đinh Ngọc Điệp tới.
Tốt, tuy người tới là một tên óc thiêu thân nhưng có người nói chuyện giải sầu vẫn còn hơn không, Dịch Táp đang định ra ngoài đón thì lại có người qua truyền lời, bảo là Đinh Bàn Lĩnh gọi cô qua chỗ y một chuyến.
Không biết lại có chuyện gì, Dịch Táp đầy bụng nghi hoặc, đi qua.
Tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói vọng ra, mơ hồ nghe như của Tông Hàng, Dịch Táp hết hồn, vội chui đầu vào.
Không phải, là Đinh Bàn Lĩnh vừa nghe một đoạn ghi âm trong máy tính, thấy cô đi vào, Đinh Bàn Lĩnh bảo cô lại gần: “Chú cũng vừa cho người đi gọi Đinh Ngọc Điệp rồi, bảo nó bao giờ thu xếp xong thì tới đây một chuyến, cháu nghe cái này trước đã.”
Nói rồi bấm nút phát lại.
Dịch Táp cẩn thận lắng nghe.
Là giọng Tông Hàng, chắc là ghi âm lúc thuật lại tình hình cho đám Đinh Bàn Lĩnh nghe sau khi bình an trở về từ chuyến khóa canh vàng ở Hồ Khẩu.
“… Giống như một ống đồng xoắn ốc vậy, người ở trong đó hết đâm chỗ này lại đụng chỗ kia, đầu óc choáng váng. Sau nữa thì đập xuống đất, xương khớp như muốn rụng rời từng khúc, vất vả mãi cháu mới bò dậy được, trông thấy Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh, trông y như tượng sáp, đáng sợ chết được, Dịch Táp cũng giống vậy…”
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng.
Đinh Bàn Lĩnh nhìn về phía Dịch Táp: “Tình hình thực tế là, Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh, cháu ôm chân Tông Hàng, đúng không?”
Đúng vậy, sao suốt hai ngày nay cứ xoắn xuýt mãi vấn đề này thế?
Đinh Bàn Lĩnh cười cười: “Đợi lát nữa cháu sẽ hiểu…”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vọng vào giọng nói hào hứng của Đinh Ngọc Điệp: “Chú Bàn Lĩnh!”
Sau đó thò đầu vào.
***
Thấy Dịch Táp, trong lòng Đinh Ngọc Điệp dâng lên cảm xúc hâm mộ và ghen ghét vi diệu.
Tông Hàng không nói dối, đám Dịch Táp và Đinh Thích đã sớm có mặt, mình lại là nhóm thứ hai tới thay thế bổ sung.
Nghĩ đến đây, Đinh Ngọc Điệp không khỏi cảm thấy chua chát.
Đinh Bàn Lĩnh cũng không biết lòng hắn đang quanh co những điều này, ra hiệu bảo hắn vào bàn ngồi xuống đối diện, sau đó đưa một tờ giấy trắng và một cái bút qua.
Làm gì vậy? Đinh Ngọc Điệp không hiểu ra sao, trộm liếc Dịch táp, vẻ mặt cô cũng mù mờ.
Đinh Bàn Lĩnh nói: “Đinh Ngọc Điệp, bây giờ cháu vẽ một cái máy tính đi, loại màn hình có đế ấy.”
Câu này nói ra, Đinh Ngọc Điệp không phản ứng gì lớn nhưng trong đầu Dịch Táp thì lại ầm một tiếng nổ tung, sắc mặt cũng thay đổi.
Đinh Ngọc Điệp ngạc nhiên: “Máy tính ấy ạ?”
Đi ngàn dặm xa xôi tới đây, ngồi còn chưa kịp ấm mông đã bị gọi tới bàn bạc việc quan trọng, mà việc đầu tiên lại là vẽ máy tính?
“Đúng, bảo cháu vẽ thì vẽ đi, chú cần dùng.”
Đinh Ngọc Điệp nuốt lại nghi hoặc vào bụng, vùi đầu xoạt xoạt vẽ tranh: May mà bình thường hắn yêu cầu bản thân rất nghiêm, bất cứ chuyện gì, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì tuy không dám nói là tinh thông nhưng chí ít cũng ra hình ra dáng.
Cho nên mới có thể vượt qua mọi thử thách đột ngột và kỳ quặc, xem xem, vẽ cái gì ra cái đó, tuyệt không mơ hồ.
Đang định nộp bài, Đinh Bàn Lĩnh lại bổ sung: “Thêm vài nét nữa, máy tính giang hai tay ra, bắt lấy một người, nuốt vào màn hình – không cần vẽ đầu, đầu đã bị nuốt vào rồi.”
Đinh Ngọc Điệp ồ một tiếng, yêu cầu này hơi phức tạp, có điều vẫn được, dù sao có ý đó là được rồi.
Vẽ xong, Đinh Bàn Lĩnh đặt tờ giấy đã vẽ sang một bên, lại đẩy một tờ mới qua: “Vẽ tiếp một bức nữa, có người quay lưng về phía máy tính, máy tính hướng về phía anh ta cười.”
“Cười mỉm ạ?”
“Cười gằn.”
Gì rùng rợn thế, cứ như máy tính thành tinh ấy, Đinh Ngọc Điệp thầm nhủ trong bụng nhưng vẫn nghe lời vẽ theo.
Vẽ xong, Đinh Bàn Lĩnh không bình luận câu gì: “Được rồi, cháu ngồi xe cả ngày cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, mai chú sẽ lại tìm cháu nói chi tiết.”
Đinh Ngọc Điệp lấy làm khó hiểu, song cũng không tiện nói gì, chỉ đành hoang mang đi ra.
Đợi hắn đi rồi, Đinh Bàn Lĩnh mới mở hai bức vẽ ra, lại bày hai tấm hình tới, hỏi Dịch Táp: “Giống nhau không?”
Đó là bức hình nham họa Tông Hàng dùng máy ảnh phim chụp lại ở hang canh vàng dưới Hồ Khẩu.
Không dám nói là giống nhau như đúc nhưng nét vẽ thì đúng là giống thật, phong cách vẽ cũng giống, đến cả biểu cảm cười gằn cũng tương đồng.
Đinh Bàn Lĩnh thở dài: “Trong lối đi xây từ thời thượng cổ phát hiện ra hai hình vẽ không phù hợp, nếu không phải là người của nền văn minh thế hệ trước vẽ thì nhất định là kẻ đến sau vẽ.”
“Rốt cuộc là ai, chú lật lại ghi chép, lần mở canh vàng gần đây nhất ở Hồ Khẩu là sáu mươi năm trước, khi đó chú còn chưa ra đời, chú Hải Kim mới mười mấy tuổi, có vẻ như cũng chưa từng thấy máy tính trông ra làm sao. Thế nên sau cùng, chú nghĩ tới ba đứa.”
“Hỏi Tông Hàng trước, cậu ta thừa nhận mình không tỉnh táo suốt cả hành trình, từng hôn mê một khoảng thời gian.”
“Lại hỏi cháu, còn cho cháu nghe đoạn ghi âm của Tông Hàng. Cháu cứ nghĩ cái chú quan tâm là mình ngồi hay ôm chân Tông Hàng nhưng thực ra không phải, cái chú chú ý là: trong các cách nói có một điểm chung, đó chính là Đinh Ngọc Điệp trước sau đều ngồi như tượng sáp.”
“Trong dòng nước chảy xiết hỗn loạn như vậy, cháu đã dặn Tông Hàng là phải ôm chặt chân Đinh Ngọc Điệp, cậu ta rất nghe lời cháu, nhất định sẽ liều mạng ôm chặt, dù có bất tỉnh cũng không buông tay – sự thật chứng minh, lúc cháu bất tỉnh cũng vẫn ôm chân Tông Hàng, nhưng tại sao Tông Hàng lại không thể ôm chân Đinh Ngọc Điệp nữa? Sao Đinh Ngọc Điệp lại có thể ngồi ngay ngắn ở một bên?”
“Điều này chứng tỏ, Đinh Ngọc Điệp rất có thể đã từng bị điều khiển giãy ra khỏi Tông Hàng, làm chút chuyện trong lúc hai đứa đều đang hôn mê, sau đó trở lại tiếp tục ngồi, chờ hai đứa tỉnh lại.”
“Hai bức vẽ này là do Đinh Ngọc Điệp vẽ.”
Sau cùng, Tông Hàng hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây?”
Đinh Ngọc Điệp đáp: “Ba họ có việc gấp gọi tôi tới, tôi bay thẳng từ Thái Nguyên tới Cách Nhĩ Mộc, sau đó có xe đón.”
Nói đoạn đưa tay vỗ vỗ thân xe, ý là: “Thấy không, xe đưa đón đặc biệt đấy, tinh anh trong ma nước mới có đãi ngộ này.”
Tông Hàng biết hắn là được call khẩn cấp tới, nhưng không phải Dịch Táp nói “chuyện đã đến hồi kết” rồi sao? Theo lý, đã đến hồi kết rồi thì sắp xếp này hẳn nên hủy bỏ mới phải.
Thành thị gần nơi đóng quân nhất thực ra là Ngọc Thụ chứ không phải Cách Nhĩ Mộc, bỏ gần tìm xa, đưa hắn tới tận Cách Nhĩ Mộc hóa ra là để thuận tiện đón Đinh Ngọc Điệp.
Bảo sao phải chia ra sắp xếp chỗ trọ ở hai khách sạn khác nhau, là sợ hắn phát hiện ra chuyện này.
Tông Hàng chợt nhận ra, qua mấy ngày rèn luyện, não hắn thông suốt hơn hẳn, việc suy luận cũng không phải là quá khó khăn.
Đinh Ngọc Điệp nhìn quanh: “Sao cậu cũng ở đây vậy? Táp Táp đâu, hai đứa cùng được gọi tới?”
Tông Hàng ậm ừ lấy lệ, trong đầu nhanh chóng suy tính xem làm thế nào lừa gạt được Đinh Ngọc Điệp.
Ông tướng Đinh Ngọc Điệp này chắc chắn sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến ba họ, nhưng lại cũng rất nhiệt tình trong việc hóng hớt và giúp người khác che giấu tình cảm bí mật – lúc đầu trên thuyền khách ở hồ Bà Dương, hắn ta sẵn lòng giúp hắn che giấu thân phận là bởi tưởng lầm rằng hắn là bạn trai bí mật của Dịch Táp.
Tông Hàng nói: “Đúng vậy, cũng là tới vì hầm đất trôi nổi, nhưng mà Dịch Táp đá tôi rồi.”
Đinh Ngọc Điệp nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt rất kỳ quái.
Nếu đi sâu vào phân tích thì đó là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, bình chân như vại, vì ngại thể diện nên muốn giả bộ thông cảm nhưng không đạt kết quả.
Lát sau, hắn vòng qua đầu xe đi tới, bắt đầu phát biểu quan điểm.
“Tôi biết ngay là sẽ thế này mà! Táp Táp nó căn bản cũng không phải người có thể yêu đương! Ai mà chịu được cái tính ấy của nó chứ. Lần trước gặp cậu trên thuyền tôi đã thấy lạ rồi, nghĩ bụng sao đột nhiên lại đi yêu đương thế này, nhất định chỉ là ham vui ham lạ nhất thời, chắc chắn sẽ không được bền lâu!”
Sau khi vênh vang phát biểu một tràng dài, Đinh Ngọc Điệp cuối cùng cũng ý thức được rằng cần phải an ủi người ngã lòng: “Vậy bây giờ cậu…có tính toán gì?”
Tông Hàng gục đầu: “Tôi biết anh sắp qua đó, anh có thể dẫn tôi đi cùng không? Tôi vẫn muốn tìm một cơ hội xem có thể xoay chuyển được không.”
Còn chưa dứt lời đã thở dài, muốn bao nhiêu mất mát có bấy nhiêu.
Đinh Ngọc Điệp hơi do dự: “Xe thì đủ chỗ đấy, nhưng chuyện hầm đất trôi nổi này là bí mật, cậu là người ngoài…”
Tông Hàng ngoắc ngoắc tay với hắn.
Đinh Ngọc Điệp ngờ vực ghé lại: “Gì vậy?”
Tông Hàng nói: “Anh cho rằng mình là ma nước nên mới có thể được Đinh Bàn Lĩnh tuyển chọn tới đây tham dự bí mật hầm đất trôi nổi đúng không?”
Đinh Ngọc Điệp hừ mũi.
Không phải nói nhảm sao? Nhân tài ưu tú mới có tư cách tham gia vào việc cơ mật, hắn không những là ma nước mà còn là nhân tài kiệt xuất trong lứa ma nước trẻ, gặp phải chuyện lớn, gạt hắn ra thì còn có ai.
“Thực ra anh chỉ là cái lốp xe phòng hờ thôi, bên Đinh Bàn Lĩnh mọi người đều xuống hầm đất trôi nổi một lần rồi, Đinh Thích từng xuống đó, tôi và Dịch Táp cũng xuống rồi, trong hầm đất trôi nổi có cái gì, tôi đều có thể nói đầy đủ rõ ràng cho anh nghe, anh có tin không? Có muốn nghe không?”
Nói tới đây, hắn dẩu môi về phía khách sạn: “Chuyển chỗ khác nói chuyện?”
Đinh Ngọc Điệp nghiến răng.
Nói Dịch Táp từng xuống thì hắn cũng nhịn, dù sao cũng đều là ma nước, đàn ông tốt không so bì với phụ nữ, coi như ưu tiên phụ nữ đi.
Nhưng Đinh Thích? Cái tên khốn kiếp từng túm tóc hắn, tên đó dựa vào đâu chứ?
Đinh Ngọc Điệp tóe một chữ ra giữa hai hàm răng: “Đi!”
***
Đêm xuống.
Một nửa số người đã được phân đi truy tìm hầm đất trôi nổi, trong doanh trại đặc biệt hiu quạnh, trong lều cũng trống một nửa, Dịch Táp buồn chán ngồi trong lều, thuốc tiêm gây mê động vật đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần đợi đến giờ rồi tiêm vào là được, lại lần mò rút một que thuốc ra, châm lửa chậm rãi hút.
Trong lều bảng lảng mùi thơm ngọt.
Bên ngoài vọng vào tiếng Đinh Bàn Lĩnh: “Táp Táp, có trong đó không?”
Dịch Táp dạ một tiếng.
Đinh Bàn Lĩnh vén cửa lều ra, còn chưa thấy người đã ngửi thấy mùi thuốc lá: “Cháu hút thuốc?”
Dịch Táp tìm một que đưa qua: “Không phải thuốc lá, là thuốc que, sản vật của vùng Vân Nam, không gây hại cho sức khỏe, chú muốn thử không?”
Đinh Bàn Lĩnh nhận lấy xem.
Là một que gỗ nhỏ mảnh màu đỏ, đặt sát vào mũi có thể ngửi được một mùi hương quái dị rất khó để miêu tả.
“Trước đây chưa từng thấy cháu hút bao giờ.”
Dịch Táp nói: “Ai bảo, cháu hút thường xuyên lắm đó, lúc nào buồn chán thì lấy nó ra giải sầu…”
Cô chợt ngừng bặt.
Trước kia đúng là hút rất thường xuyên, không đốt thì cũng đặt trong miệng nhai, giống như không làm thế sẽ không giết được thời gian vậy, nhưng gần đây hình như không có hút lần nào.
Bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Hình như là từ sau khi có Tông Hàng bên người, cô có trọng tâm mới cho cuộc sống: chèn ép hắn, bắt nạt hắn, xem hắn tập võ, chỉ điểm hắn, cười nhạo hắn, trêu chọc hắn, từ từ thích hắn…
Tính tình Tông Hàng rất tốt, đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm trở mặt rồi, hoặc là tránh đi thật xa, không chọc nổi chẳng lẽ còn không thể né được.
Nhưng hắn chưa từng bỏ đi, cùng lắm chỉ thở dài tủi thân, hoặc là dùng thuật ma nước băm cô mấy nhát sau lưng.
Dịch Táp hơi thất thần.
Đáng ra cô nên tốt với Tông Hàng hơn một chút, nhưng tệ là ở chỗ cái tính cứng đầu cứng cổ này, từ nhỏ đã không học được thế nào là mềm dịu.
Đinh Bàn Lĩnh nắm que thuốc trong lòng bàn tay, cũng không có hứng thú nếm thử: “Đưa Tông Hàng đi rồi, cháu có tính toán gì không?”
“Cháu?” Dịch Táp kẹp que thuốc vào giữa ngón tay, “Ở lại thôi, nhìn xem rốt cuộc đây là thứ gì. Ba người nhà cháu, bố cháu, chị cháu và cả bản thân cháu, về cơ bản đều tạch trong tay nó, không làm rõ ràng không phải là chết không nhắm mắt sao. Dù sao bây giờ cũng chẳng vướng bận gì, không buồn cũng không sợ, đi bước nào hay bước đó thôi.”
Nói tới đây, chợt nhớ ra chủ đề chính: “Chú tìm cháu có việc? Chú Bàn Lĩnh, không phải chú nhàm chán vậy chứ, đặc biệt tới đây chờ xem cháu nổ mạch máu?”
Đinh Bàn Lĩnh cười: “Dĩ nhiên là không rồi, chỉ là tới xác nhận với cháu, cháu đã thừa nhận mình giống Tông Hàng, canh vàng dưới hồ Bà Dương vốn là cháu tự mình vào phải không?”
Dù sao cũng đã lộ tẩy rồi, giấu giếm cũng chẳng để làm gì nữa, Dịch Táp sảng khoái thẳng thắn: “Đúng vậy, cháu ở đó, Tông Hàng cũng ở đó, chị cháu thực ra đã chết trong tổ tức nhưỡng, là Khương Tuấn giết. Tông Hàng không phải người của ba họ nên bài vị ông tổ không có tác dụng gì lớn với cậu ấy, những cái được gọi là cảnh tượng nhỏ vụn đều là hiện lên trong đầu cháu.”
“Lần canh vàng dưới Hồ Khẩu, từ lúc cháu xuống nước đến khi tỉnh lại. tình hình là thế nào, có thể kể lại không? Chú muốn chi tiết chuẩn xác nhất.”
Lại là canh vàng dưới Hồ Khẩu, Đinh Bàn Lĩnh có chấp niệm gì với Hồ Khẩu à? Sáng nay lúc tiễn Tông Hàng, y cũng nhắc tới Hồ Khẩu.
Thấy Dịch Táp không đáp, Đinh Bàn Lĩnh giải thích: “Chú đang chỉnh lý lại quá trình sự việc, có một số chi tiết rất quan trọng, yêu cầu phải thật chuẩn xác.”
Dịch Táp thở ra một hơi, có sao nói vậy: “Dòng chảy ở Hồ Khẩu quá xiết, cháu lại là ma nước giả, sau khi xuống nước rất sợ thất tán với Đinh Ngọc Điệp nên trước đó đã dặn Tông Hàng là phải ôm chặt lấy chân Đinh Ngọc Điệp, mỗi người…ôm một chân.”
Cảnh tượng đó nghĩ thôi cũng thấy khôi hài rồi, Đinh Bàn Lĩnh không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Nào ngờ lúc cháu ôm lấy Đinh Ngọc Điểm, sức mạnh của bài vị ông tổ thông qua cơ thể anh ấy, cũng ảnh hưởng đến cháu. Cháu bị bắn ra ngoài, cũng coi như may mắn, lại ôm được chân Tông Hàng.”
Đinh Bàn Lĩnh truy vấn: “Thế nên, lúc Tông Hàng tỉnh lại, cháu không hề ngồi giống Đinh Ngọc Điệp?”
Dịch Táp hồi tưởng lại: “Vốn Tông Hàng nói là, vất vả mãi cậu ấy mới bò dậy được, trông thấy cháu ôm chân cậu ấy, mà Đinh Ngọc Điệp thì ngồi một bên hệt như tượng sáp.”
Không biết có phải là ảo giác không, Dịch Táp cứ cảm thấy, sau khi mình nói xong những lời này, ánh mắt Đinh Bàn Lĩnh chợt sáng rực.
***
Vừa qua bảy giờ, lễ tân đã gọi điện thoại tới đánh thức.
Ở khu vực đất Tạng, giờ này trời vẫn còn tối mù. Đinh Ngọc Điệp thức dậy, cau có càu nhàu một tràng, hất chăn ra xuống giường mặc quần áo, đụng đổ một cái ghế, hai cái cốc rồi mới tạm coi là khôi phục bình thường.
Tông Hàng vùi mình trên sofa quan sát toàn bộ quá trình.
Đinh Ngọc Điệp rửa mặt xong xuôi, xách túi xuống tầng, trước khi mở cửa còn dặn dò hắn: “Tôi xuống nhà ăn trước, sẽ gói đồ ăn cho cậu, cậu chờ tin WeChat của tôi, đến lúc đó, tôi sẽ yểm trợ cậu vào ghế sau xe.”
Tông Hàng gật đầu, để giấu được tài xế cũng chỉ có thể lòng vòng như vậy.
Đinh Ngọc Điệp rời đi rồi, Tông Hàng tới bên giường ngồi xuống, đợi một lúc thấy sắp đến giờ, bèn xoay điện thoại của khách sạn về phía mình, thầm nhẩm lại một lượt những gì đã nghĩ kỹ đêm qua rồi nhấc ống nghe lên quay số.
Đường dây thông nhưng không ai nhận máy.
Tông Hàng kiên nhẫn đợi: Giờ này Đồng Hồng và Tông Tất Thắng còn chưa dậy, thông thường sẽ là Đồng Hồng không chịu nổi, trề môi càu nhàu bò dậy, chạy vào phòng khách.
Quả nhiên.
Có người nhấc máy: “Ai vậy?”
Mắt Tông Hàng nhanh chóng phủ một lớp hơi nước: Là giọng Đồng Hồng, đến giọng nói của bà cũng như già đi.
Hắn ngập ngừng gọi: “Mẹ.”
Đồng Hồng như không phản ứng ngay được, cũng có thể là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, sững sờ một lúc lâu rồi mới lưỡng lự: “Hàng Hàng?”
Tông Hàng đáp: “Là con.”
Tay cầm ống nghe của hắn hơi run run.
Tiếng thở và giọng nói của Đồng Hồng đều dồn dập lên: “Hàng Hàng, con có ổn không? Con đang ở đâu?”
Tông Hàng hít mũi, gắng dằn cảm xúc lại: “Mẹ, con rất ổn, con không sao, vốn suýt nữa thì chết nhưng có người đã cứu con, còn cứu con không chỉ một lần, nên hiện giờ con yên lành lắm.”
Đồng Hồng có phần không theo kịp hắn, cái gì mà “suýt nữa thì chết” rồi “có người cứu” này nọ, câu nào câu nấy đều khiến não người muốn nổ tung. Bà chỉ không ngừng gật đầu, chợt nhớ ra có gật đầu Tông Hàng cũng không nhìn thấy, lại chuyển sang ừ ừ không ngớt.
“Đáng ra mấy ngày nay con nên về nhà rồi nhưng chuyện vẫn chưa xong, người cứu con có khả năng gặp phải nguy hiểm, con phải ở lại thêm mấy ngày nữa xem có giúp được gì không. Mẹ, người ta giúp con, con cũng nên báo đáp người ta, không nên bỏ đi, đúng không mẹ?”
Đồng Hồng đáp: “Phải, phải, Hàng Hàng, thế là phải, người cứu con là người tốt, chúng ta phải cảm tạ người ta thật tử tế.”
Tông Hàng vâng một tiếng: “Mẹ, mẹ và ba đều phải giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa con sẽ về.”
Hắn cúp máy.
Đồng Hồng cầm ống nghe đứng yên hồi lâu, nhìn nắng sớm rọi vào phòng khách, nhìn đồ đạc bằng gỗ lim màu nâu đen tao nhã trong nhà nhìn đồng hồ treo trên tường.
Bảy giờ rưỡi, trời đã sáng, hẳn không phải là mơ.
Bà cúp máy, bước thấp bước cao quay về phòng ngủ, vén tấm chăn mỏng lên, lên giường. Tông Tất Thắng cũng đã tỉnh, mắt nhập nhèm nhìn bà: “Ai thế?”
Đồng Hồng không đáp, cũng không nằm xuống, chỉ siết chăn, dựa vào giường ngẩn ngơ.
Tông Tất Thắng không thấy có trả lời, cho rằng chỉ là người râu ria, nhắm hai mắt lại định ngủ thêm một lúc nữa.
Đương cơn mơ màng, chợt nghe Đồng Hồng gọi mình: “Lão Tông.”
“Ừ?”
“Hàng Hàng gọi điện về.”
“Ờ.”
Tông Tất Thắng vùi mặt vào gối, sống lưng chợt căng lên.
Hàng Hàng? Tông Hàng?
Ông ngồi bật dậy: “Nó đâu? Gọi điện thoại từ đâu? Bây giờ đang ở đâu? Là tự nó gọi hay là mạo nhận quen biết? Nó đã xảy ra chuyện gì? Có khỏe không?”
Đồng Hồng bị tràng câu hỏi như pháo liên thanh này làm choáng váng, mãi sau mới đáp một câu: “Vẫn khỏe.”
Trời ơi, Tông Tất Thắng bị thái độ không nóng không lạnh này của bà chọc tức muốn xỉu, vừa nhìn đã biết là không trông cậy được gì vào bà rồi.
Gọi điện à, đúng, điện thoại có biểu thị điện báo, có thể tra ra địa điểm! Phải mau đi tra, tra ra nguồn gốc rồi thì tra tiếp camera giám sát, tra hết!
Tông Tất Thắng tung chăn, đến dép cũng quên xỏ, chân trần chạy ra ngoài.
Đồng Hồng vẫn ngồi trên giường, kéo chăn lên, lẩm bẩm: “Hàng Hàng nhà mình còn sống.”
Không những còn sống mà từ giọng hắn nói chuyện có thể nghe ra đã không còn lông bông như trước nữa mà chững chạc hơn hẳn, lời lẽ cũng hợp tình hợp lý: Người ta đã cứu con, con cũng phải báo đáp người ta, đúng không.
Thật tốt quá, đúng là con ngoan của bà.
Thật tốt quá, cuộc sống này lại có hi vọng rồi.
***
Tiền phương vẫn không có tin tức định vị gì về hầm đất trôi nổi, Dịch Táp trải qua một ngày buồn chán cùng cực, tiêu hao chừng mười que thuốc.
Trời tối được một lúc, nghe thấy tiếng xe vào doanh trại, không bao lâu thì có tiếng người ồn ào nói Đinh Ngọc Điệp tới.
Tốt, tuy người tới là một tên óc thiêu thân nhưng có người nói chuyện giải sầu vẫn còn hơn không, Dịch Táp đang định ra ngoài đón thì lại có người qua truyền lời, bảo là Đinh Bàn Lĩnh gọi cô qua chỗ y một chuyến.
Không biết lại có chuyện gì, Dịch Táp đầy bụng nghi hoặc, đi qua.
Tới cửa, nghe thấy bên trong có tiếng nói vọng ra, mơ hồ nghe như của Tông Hàng, Dịch Táp hết hồn, vội chui đầu vào.
Không phải, là Đinh Bàn Lĩnh vừa nghe một đoạn ghi âm trong máy tính, thấy cô đi vào, Đinh Bàn Lĩnh bảo cô lại gần: “Chú cũng vừa cho người đi gọi Đinh Ngọc Điệp rồi, bảo nó bao giờ thu xếp xong thì tới đây một chuyến, cháu nghe cái này trước đã.”
Nói rồi bấm nút phát lại.
Dịch Táp cẩn thận lắng nghe.
Là giọng Tông Hàng, chắc là ghi âm lúc thuật lại tình hình cho đám Đinh Bàn Lĩnh nghe sau khi bình an trở về từ chuyến khóa canh vàng ở Hồ Khẩu.
“… Giống như một ống đồng xoắn ốc vậy, người ở trong đó hết đâm chỗ này lại đụng chỗ kia, đầu óc choáng váng. Sau nữa thì đập xuống đất, xương khớp như muốn rụng rời từng khúc, vất vả mãi cháu mới bò dậy được, trông thấy Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh, trông y như tượng sáp, đáng sợ chết được, Dịch Táp cũng giống vậy…”
Đoạn ghi âm đến đây thì dừng.
Đinh Bàn Lĩnh nhìn về phía Dịch Táp: “Tình hình thực tế là, Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh, cháu ôm chân Tông Hàng, đúng không?”
Đúng vậy, sao suốt hai ngày nay cứ xoắn xuýt mãi vấn đề này thế?
Đinh Bàn Lĩnh cười cười: “Đợi lát nữa cháu sẽ hiểu…”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vọng vào giọng nói hào hứng của Đinh Ngọc Điệp: “Chú Bàn Lĩnh!”
Sau đó thò đầu vào.
***
Thấy Dịch Táp, trong lòng Đinh Ngọc Điệp dâng lên cảm xúc hâm mộ và ghen ghét vi diệu.
Tông Hàng không nói dối, đám Dịch Táp và Đinh Thích đã sớm có mặt, mình lại là nhóm thứ hai tới thay thế bổ sung.
Nghĩ đến đây, Đinh Ngọc Điệp không khỏi cảm thấy chua chát.
Đinh Bàn Lĩnh cũng không biết lòng hắn đang quanh co những điều này, ra hiệu bảo hắn vào bàn ngồi xuống đối diện, sau đó đưa một tờ giấy trắng và một cái bút qua.
Làm gì vậy? Đinh Ngọc Điệp không hiểu ra sao, trộm liếc Dịch táp, vẻ mặt cô cũng mù mờ.
Đinh Bàn Lĩnh nói: “Đinh Ngọc Điệp, bây giờ cháu vẽ một cái máy tính đi, loại màn hình có đế ấy.”
Câu này nói ra, Đinh Ngọc Điệp không phản ứng gì lớn nhưng trong đầu Dịch Táp thì lại ầm một tiếng nổ tung, sắc mặt cũng thay đổi.
Đinh Ngọc Điệp ngạc nhiên: “Máy tính ấy ạ?”
Đi ngàn dặm xa xôi tới đây, ngồi còn chưa kịp ấm mông đã bị gọi tới bàn bạc việc quan trọng, mà việc đầu tiên lại là vẽ máy tính?
“Đúng, bảo cháu vẽ thì vẽ đi, chú cần dùng.”
Đinh Ngọc Điệp nuốt lại nghi hoặc vào bụng, vùi đầu xoạt xoạt vẽ tranh: May mà bình thường hắn yêu cầu bản thân rất nghiêm, bất cứ chuyện gì, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì tuy không dám nói là tinh thông nhưng chí ít cũng ra hình ra dáng.
Cho nên mới có thể vượt qua mọi thử thách đột ngột và kỳ quặc, xem xem, vẽ cái gì ra cái đó, tuyệt không mơ hồ.
Đang định nộp bài, Đinh Bàn Lĩnh lại bổ sung: “Thêm vài nét nữa, máy tính giang hai tay ra, bắt lấy một người, nuốt vào màn hình – không cần vẽ đầu, đầu đã bị nuốt vào rồi.”
Đinh Ngọc Điệp ồ một tiếng, yêu cầu này hơi phức tạp, có điều vẫn được, dù sao có ý đó là được rồi.
Vẽ xong, Đinh Bàn Lĩnh đặt tờ giấy đã vẽ sang một bên, lại đẩy một tờ mới qua: “Vẽ tiếp một bức nữa, có người quay lưng về phía máy tính, máy tính hướng về phía anh ta cười.”
“Cười mỉm ạ?”
“Cười gằn.”
Gì rùng rợn thế, cứ như máy tính thành tinh ấy, Đinh Ngọc Điệp thầm nhủ trong bụng nhưng vẫn nghe lời vẽ theo.
Vẽ xong, Đinh Bàn Lĩnh không bình luận câu gì: “Được rồi, cháu ngồi xe cả ngày cũng mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, mai chú sẽ lại tìm cháu nói chi tiết.”
Đinh Ngọc Điệp lấy làm khó hiểu, song cũng không tiện nói gì, chỉ đành hoang mang đi ra.
Đợi hắn đi rồi, Đinh Bàn Lĩnh mới mở hai bức vẽ ra, lại bày hai tấm hình tới, hỏi Dịch Táp: “Giống nhau không?”
Đó là bức hình nham họa Tông Hàng dùng máy ảnh phim chụp lại ở hang canh vàng dưới Hồ Khẩu.
Không dám nói là giống nhau như đúc nhưng nét vẽ thì đúng là giống thật, phong cách vẽ cũng giống, đến cả biểu cảm cười gằn cũng tương đồng.
Đinh Bàn Lĩnh thở dài: “Trong lối đi xây từ thời thượng cổ phát hiện ra hai hình vẽ không phù hợp, nếu không phải là người của nền văn minh thế hệ trước vẽ thì nhất định là kẻ đến sau vẽ.”
“Rốt cuộc là ai, chú lật lại ghi chép, lần mở canh vàng gần đây nhất ở Hồ Khẩu là sáu mươi năm trước, khi đó chú còn chưa ra đời, chú Hải Kim mới mười mấy tuổi, có vẻ như cũng chưa từng thấy máy tính trông ra làm sao. Thế nên sau cùng, chú nghĩ tới ba đứa.”
“Hỏi Tông Hàng trước, cậu ta thừa nhận mình không tỉnh táo suốt cả hành trình, từng hôn mê một khoảng thời gian.”
“Lại hỏi cháu, còn cho cháu nghe đoạn ghi âm của Tông Hàng. Cháu cứ nghĩ cái chú quan tâm là mình ngồi hay ôm chân Tông Hàng nhưng thực ra không phải, cái chú chú ý là: trong các cách nói có một điểm chung, đó chính là Đinh Ngọc Điệp trước sau đều ngồi như tượng sáp.”
“Trong dòng nước chảy xiết hỗn loạn như vậy, cháu đã dặn Tông Hàng là phải ôm chặt chân Đinh Ngọc Điệp, cậu ta rất nghe lời cháu, nhất định sẽ liều mạng ôm chặt, dù có bất tỉnh cũng không buông tay – sự thật chứng minh, lúc cháu bất tỉnh cũng vẫn ôm chân Tông Hàng, nhưng tại sao Tông Hàng lại không thể ôm chân Đinh Ngọc Điệp nữa? Sao Đinh Ngọc Điệp lại có thể ngồi ngay ngắn ở một bên?”
“Điều này chứng tỏ, Đinh Ngọc Điệp rất có thể đã từng bị điều khiển giãy ra khỏi Tông Hàng, làm chút chuyện trong lúc hai đứa đều đang hôn mê, sau đó trở lại tiếp tục ngồi, chờ hai đứa tỉnh lại.”
“Hai bức vẽ này là do Đinh Ngọc Điệp vẽ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook