Ba Định Luật Của Pháp Sư
-
Quyển 1 - Chương 18: Chuột chạy qua đường
Cảnh sát những ngày này di chuyển khắp nơi bất chấp thể lực bị mài mòn, nhưng thường xuyên nhặt được áo khoát, vòng tai trên mặt đất, và những dấu chân đứt gãy, vẫn có các thiếu nữ bị bắt đi.
Cảnh sát rất sốt ruột, vì chuyện này mà mất ngủ, lại không có tiến triển. Cảnh sát ven đường thoạt nhìn càng lúc càng giống cương thi mặc đồng phục, cố gắng dùng một đôi mắt như muốn nhắm lại đến nơi, phân biệt các thiếu nữ thật sự trưởng thành trên đường, hay là vì trang điểm quá đậm mà trông có vẻ già. Quái dị ở chỗ cảnh sát có một bộ phương pháp riêng, chưa bao giờ bắt lầm người trưởng thành.
Even Joseph cảm giác càng nhạy cảm. Hôm qua khi hắn đang tuần đêm cùng cảnh sát, cảm giác trên đầu có cái gì xẹt qua. Hắn đuổi theo vật đó, còn nghe được tiếng kêu của quái vật, nhưng không có chứng kiến quái vật. Khi hắn tới nơi thì chỉ thấy một cây đèn đường bị ngã, một vài dấu chân quái vật, còn có một loạt những giấu giày kéo dài tới nơi Sick làm việc. Even Joseph cảm thấy người lưu lại dấu giày có vóc dáng khá giống Sick, nhưng hắn không biết Sick chính là chủ nhân của nó. Tóm lại có người nào đó ở chỗ này đụng phải quái vật, mà quái vật rõ ràng không có sát hại người kia, người kia còn đi tới chỗ làm việc của Sick. Có thể suy đoán hợp lý là gian phòng kia cùng chuyện này có liên hệ. Vì vậy Even Joseph thông báo cơ quan chức năng đến sửa đèn đường, sau đó gọi cảnh sát tới làm chứng nhận, cũng phái người giám thị phòng làm việc của Sick.
Ngày mai là ngày nghỉ, tối hôm nay các thiếu nữ chạy loạn trên đường rất nhiều, cảnh lực căn bản không đủ. Tối hôm đó Even Joseph cũng gia nhập đội cảnh sát tuần tra.
Hắn lại phát hiện một thiếu nữ trốn ở đằng sau cửa hiệu ven đường nhìn lén bọn họ, vì vậy đuổi tới, mà thiếu nữ liền bỏ chạy.
Even Joseph thật sự không cách nào lý giải, vì sao bọn họ có thể vừa mang một đôi giày đi đường bình thường đã khó thế mà vẫn có thể chạy như điên trong tuyết. Hắn cũng không hiểu tại sao mình phải truy bắt các thiếu nữ vào nửa đêm. Rõ ràng có thông báo, uy hiếp tính mạng cũng là chân thật đấy, vì sao vẫn có người sẽ cho rằng mình tuyệt đối không đụng, hoặc là căn bản không cân nhắc đến khả năng đụng phải, cứ chui ra đường vào lúc này? Even Joseph một mặt truy đuổi các thiếu nữ trên đường, một mặt suy nghĩ những vấn đề này, trăm mối vẫn không có cách giải.
Cô gái đột nhiên dừng bước, bởi vậy bị trượt chân, nàng thét lên một tiếng. Even Joseph không cần suy nghĩ, đã chém ra một kiếm, bổ về phía bóng đen ập xuống từ bầu trời.
Bóng đen một tay vịn vách tường, toàn thân ép sát vào tường, tránh thoát một kiếm này của Even Joseph, sau đó bò lên trên nóc nhà trốn đi. Trong tay bóng đen vốn cầm một cái vật thể, bởi vì vội vã tránh né, khó khắn lắm mới có thể cải biến quỹ đạo di chuyển, làm cho món đồ trên tay rơi xuống trong tuyết.
Thiếu nữ đang bị Even Josheph truy đuổi, nhìn thoáng qua món đồ quái vật đánh rơi, lập tức té xỉu.
Even Joseph đi đến, chứng kiến thiếu nữ nằm bất động trong tuyết. Lưng của nàng hướng lên trời, mặt úp vào trong tuyết. Hai mắt nửa khép không có một tia sinh khí, hai đồng tử chuyển ra hai phương hướng bất đồng.
Ước chừng 40' về sau, cảnh sát trưởng thông báo tất cả mọi người, cảnh sát mai phục bên ngoài phòng làm việc của Sick, chính mắt trông thấy ma thú trốn vào gian phòng kia.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, Sick ngủ đến lúc ăn cơm trưa mới rời giường.
Hắn xuống lầu, phát hiện không khí trong phòng khác thường lệ. Ngày thường giờ này đã có người đến đây ăn cơm, có ít người tắc thì chờ một chút lại ăn, bọn họ phụ trách công tác buổi sáng. Bất kể như thế nào, mặc dù sẽ chứng kiến có người lén nghỉ ngơi, có người còn nghiêm túc đi tới đi lui, nhưng chỉnh thể mà nói đều rất có trật tự, mỗi người đều biết mình bây giờ phải làm gì. Hôm nay Sick chứng kiến rất nhiều người bỏ lơ công tác, cũng không giống trong bộ dạng nghỉ ngơi, khẩn trương châu đầu ghé tai, hỏi ra mới biết, cảnh sát tìm tới cửa.
Người hầu nói cục trưởng cục cảnh sát bản địa đang thẩm vấn trong văn phòng của Hana, đám người hầu dù có căng tai lên cũng chả nghe được gì. Sick nghĩ nghĩ, đại khái là bọn họ làm việc trong phòng nghỉ riêng của Hana.
Bởi vì tò mò, Sick đi vào phòng công tác, phát hiện mỗi một vật đều bị cảnh sát lục soát rồi, nhãn hiệu mấy cái bình trên kệ không còn hướng ra ngoài, công cụ trong ngăn kéo vốn được sắp xếp chỉnh tề nay cũng có đôi chút mất trật tự. Giấy thử cùng mấy lô hàng đã đóng gói cũng bị mở ra rồi. Sick sửa sang lại một bộ phận, lại lưu lại một bộ phận không có sửa sang lại, sau đó đem lỗ tai áp vào trên cửa nghe lén.
Hắn nghe được đoạn đối thoại của Hana cùng cảnh sát trưởng, bọn họ quả nhiên là đang ở phòng nghỉ riêng của Hana. Thời điểm Sick nghe lén, chính là lúc bên kia cánh cửa tới cao trào. Cảnh sát trưởng cao giọng chất vấn Hana làm gì vào buổi tối, Hana tắc thì khóc sướt mướt nói nàng cùng quái vật không có bất cứ quan hệ nào.
"Từ năm trước đến bây giờ đã có 16 người mất tích, riêng tối hôm qua đã có bốn người mất tích, còn có một cỗ thi thể, đến bây giờ cô còn lảng tránh, không cảm thấy áy náy sao?"
Sick khẽ nhếch miệng. Số người mất tích so với hắn biết còn nhiều hơn, mà tối hôm qua rõ ràng lên tới bốn người, vậy là tối hôm qua quái vật vì bắt quá nhiều người, mới có thể thất thủ để con môi kêu ra tiếng?
Hana khóc không ngừng. Ả hoàn toàn không trả lời cảnh sát vấn đề gì, kể cả tình huống tài liệu pháp thuật của ả, cùng vấn đề năng lượng pháp thuật. Bởi vì tình báo của Nanaimo, cảnh trưởng đã biết được sự tình ả mua sắm thiết bị cỡ lớn, nhưng ả triệt để cự tuyệt phối hợp phá án, cả buổi ả chỉ Ô.ô..a.a.!
"Quái vật đi vào căn phòng này rồi, trừ cô ra còn có ai có thể làm ra loại đồ vật này?"
Hana lập tức phủi sạch quan hệ: "Có! Tôi có hai trợ lý, nhất định là bọn họ làm đấy! Tôi không thể theo sát bọn họ cả ngày, phòng ngừa bọn họ sử dụng pháp thuật tà ác, trời biết bọn họ đã làm ra sự tình gì sau lưng tôi?"
"Bọn họ chỉ là trợ lý, làm sao hiểu được pháp thuật cao thâm như vậy!" Cảnh sát trưởng không tiếp thụ ý kiến của Hana: "Ta biết rõ loại pháp thuật này rất khó, một trợ lý không có khả năng tạo ra ma thú!"
Sick đồng ý với câu "Loại pháp thuật này rất khó", nhưng không ủng hộ câu nói "Chỉ là một trợ lý"sau đó. Nhưng mà hiện tại cảnh sát trưởng có thể bảo trì trạng thái không ăn khói lửa giới pháp sư là tốt nhất.
Hana vẫn khóc: "Tôi chỉ là tiểu pháp sư an phận thủ thường, dựa vào số tiền lợi nhuận ít ỏi, tôi chỉ có nguyện vọng nhỏ nhoi là không chết đói. Cảnh sát không phải đứng về phía nhân dân sao? Vì sai ngài không bảo vệ tôi? Tôi cũng rất sợ hãi ah! Quái vật kia chỉ bắt phụ nữ, tôi cũng là phụ nữ mà! Tôi cũng rất nguy hiểm, mỗi ngày tôi ăn không ngon, sợ hãi không biết lúc nào quái vật kia sẽ đến bắt ah—— "
Mặc dù không biết là có dùng phấn đậm trang điểm hay không, nhưng những cô gái bị bắt đều có điểm tư sắc, điều đó rõ ràng. Sick rất muốn nhìn một chút cảnh sát trưởng nghe được Hana nói như vậy sẽ có biểu lộ gì.
Hana lại khóc: "Hai người trợ lý này đều là nam đấy! Mỗi lần bọn họ nhìn tôi đều giống như tôi không có mặc quần áo, ánh mắt buồn nôn cùng nội tâm của bọn họ đang suy nghĩ gì, ngài không cho là khủng bố sao? Tôi là phụ nữ, phụ nữ trên phương diện phạm tội đều là bên yếu thế, chính ngài nhìn chuyên gia nói như thế nào, loại tội phạm bạo lực này đương nhiên chỉ có đàn ông sẽ làm ah, tôi làm sao có thể!"
May mắn cảnh sát trưởng cũng không ủng hộ cách nhìn có điểm kỳ thị giới tính của Hana: "Cô sai rồi, tôi thấy đàn bà độc ác hơn đàn ông nhiều, lại thường đồng tình với việc giúp người hại mình. Huống chi cô là pháp sư, nữ tính đối với cô mà nói có giá trị nghiên cứu!"
"Cứ như vậy mà lên án người vô tội thì hơi quá đà ah!"
"Cô nên hợp tác, nếu không ——" cảnh sát trưởng hạ giọng nói.
Lúc này Sick nghe được tiếng mở cửa, còn có thanh âm của nhị tiểu thư Gino: "Cục trưởng, chào ngài."
Cảnh sát trưởng nói: "Xin chào, tôi còn muốn mượn pháp sư gia đình nhà tiểu thư một lát."
"Bao lâu cũng được. Tôi chỉ muốn tìm phụ tá của nàng." Gino nói.
Sick tranh thủ thời gian ly khai, đi thu xếp đồ đạc.
Gino mở ra cánh cửa đi thông phòng công tác cùng phòng nghỉ ngơi. Cô mặc một cái áo khoác lông cáo màu trắng, đôi mắt trang điểm sắc bén, thoạt nhìn tôn quý lại cường thế. Cô nhìn trong phòng một lần, cuối cùng mới đưa ánh mắt định trên người Sick, nói: "Mẫu thân cần ngươi hỗ trợ. Đem bao dược liệu mang lên, đi theo ta."Nàng hơi nghiêng đầu, ra hiệu Sick đuổi theo.
Sick rụt cổ đi đằng sau nàng, đi qua phòng nghỉ. Sick như lão hổ uy phong theo Gino đi ra ngoài lướt qua cục trưởng thân hình như trâu cùng Hana lảm nhảm như heo. Sick nghĩ xem mình như con gì, ban đầu hắn nghĩ đến chó, nhưng sau khi đi được vài bước, hắn bừng tỉnh đại ngộ (nghĩ thông suốt), đáp án chính xác là....
Chuột chạy qua đường.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Gino dẫn Sick lên thẳng lầu ba, Sick nghĩ đến thời gian, lấy ngữ khí cực kỳ tuyệt vọng mở miệng khẩn cầu: "Gino tiểu thư, thời gian ăn cơm đã tới rồi." Thời gian phòng bếp mở cửa để nhận đồ ăn là có hạn, quá giờ thì hắn đành phải ăn đồ ăn dự trữ rồi.
"Buổi chiều có yến hội, ta cho ngươi tham dự với tư cách khách mời, ngươi có thể ăn đủ." Gino không quay đầu lại.
"Thành giao." Sick trả lời ngay.
Đây là lần thứ hai Sick lên lầu ba, hắn vẫn cảm thấy không quen. Có lẽ là bởi vì hắn không cách nào tiếp nhận loại địa phương này, vậy mà tiểu Bá cùng hắn lại ở chung một phòng trong cái nhà này.
Gino mang Sick đến cửa phòng phu nhân Ưu Lan.
Sick vốn cho rằng chỗ đó không phải cửa, mà là một bức tường được trang trí, đến khi Gino thò tay nắm lấy tay cầm cửa, Sick mới giật mình tỉnh ngộ.
Bên trên cửa phòng phu nhân Ưu Lan trang trí dây ren cùng hoa giả, những vật trang trí này đã che khuất cả cảnh cửa. Bên trên tay cầm cửa cũng trang trí nắp ren bằng vải. Cửa mở ra, phía sau là một không gian tràn ngập hoa giả, còn có mùi nước hoa đậm đặc kèm theo. Hương vị này, Sick đã từng ngửi được từ quyển《 váy gông xiềng 》trên giá sách của Hana.
Mỗi thứ trong phòng đều có tạo hình đặc sắc. Như là cái bàn có hình bó hoa, cái ghế có hình ốc sên, cột giường là tiểu tinh linh cầm hoa lan, trên tủ còn để nhiều tượng điêu khắc thỏ và sóc. Nếu như chỉ để một hai cái trong phòng, trang trí kiểu này rất không tệ, thế nhưng để đầy trong phòng, toàn bộ gian phòng đều là loại vật này,từng món gia dụng đều có tạo hình như vậy, trong đồ dụng lại để đầy con rối, căn bản nhìn không thấy mặt bàn, càng đừng đề cập muốn dùng để viết chữ hoặc đọc sách rồi. Gian phòng này tạo cảm giác hoạt bát, mà như là một hộp đồ chơi bừa bộn, đã không khống chế được còn làm người cảm thấy áp bách.
Mà phu nhân Ưu Lan như đứa nhỏ không muốn thu dọn đồ chơi, nằm lì giữa chúng. Bà nằm trên giường treo màn lụa màu hồng phấn, trên màn lụa lại treo rất nhiều những con rối chú lùn bằng vải. Phu nhân Ưu Lan mặc đồ theo phong cách công chúa dị quốc, áo ngủ có rất nhiều viền trang trí.
Các nữ bộc vây quanh nàng. Những người này Sick chưa từng thấy qua. Bọn họ không phải cùng một đám với nữ bộc tóc đuôi ngựa, cũng không phải đối tượng lúc Tuvalu cùng Gino cần người sẽ đi tìm, có lẽ đều là người hầu chuyên dụng của phu nhân Ưu Lan. Bọn họ đều mang giày cao gót, biểu lộ kiêu căng, lại để cho Sick nghĩ đến mấy con chó được chủ nhân dung túng nên hay sủa loạn. Bởi vì nhân số thật sự nhiều lắm, đại bộ phận bọn họ có nhiệm vụ không khác gì con rối trên bàn, chỉ là trang sức.
"Mẫu thân đại nhân, người ta đã mang đến." Gino nói với phu nhân Ưu Lan.
"Ah, trợ lý tiên sinh." Người bình thường khi nằm sẽ không mở miệng để hít thở, nhưng bà ta lại dùng miệng hít thở đến mức phải ngồi dậy, lại thở ra chậm rãi, phi thường cảm xúc hóa. Bà giơ tay trước mắt Sick, Sick sửng sốt một chút mới phát hiện bà muốn hắn hôn tay, Sick ngốc làm theo.
Lúc trước Sick nhìn thấy phu nhân Ưu Lan, tràng diện đều phi thường hí kịch hóa, đây là lần thứ nhất Sick thấy phu nhân Ưu Lan trong sinh hoạt hàng ngày. Sick phát hiện, phu nhân Ưu Lan là một người thường sống trong hí kịch. Ánh mắt bà nhìn Sick không giống như đang nhìn người trước mặt, mà như là nhìn xem ai đó ở một nơi xa xăm, có lẽ nàng bà nhìn xem kịch bản thơ mộng ở phía chân trời.
"Ai, ta có chút không thoải mái, ngươi có thể giúp ta nhìn xem sao? Ta nghe nói là ngươi đã cứu bảo bối của ta. Bọn họ đều nói ngươi làm rất khá." Phu nhân Ưu Lan nói.
Gino nhìn bộ dạng không biết nên đáp lại như thế nào của Sick, giúp hắn bổ sung: "thầy thuốc gia đình của chúng ta nói thuốc ngươi cho tỷ tỷ rất chính xác."
Sick gật gật đầu. Đó là một đánh giá làm hắn cảm thấy cao hứng, nhưng hắn vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn chậm rãi kéo xuống tay áo phu nhân Ưu Lan, dò xét mạch đập của bà, cũng tùy thời quan sát bà có thể đột nhiên cho hắn một cái tát hay không.
Động tác của Sick chậm đến nỗi chọc cười phu nhân Ưu Lan, bà mỉm cười rồi.
Sick liền tìm được nguyên nhân —— lại là độc vật. Dạ dày Phu nhân Ưu Lan vỡ rồi. Loại tình hình này làm Sick nghĩ đến cỏ Điềm Nhụy, tích lũy từng chút một sẽ tạo thành hậu quả như vậy. Sick thường nghe nói có nữ nhân vì thanh xuân vĩnh trú mà uống loạn ma dược, kết quả biến chính mình thành một cái xác ướp vĩnh viễn không cải biến theo thời gian, đối với mỹ mạo khi còn sống lại không có trợ giúp gì.
Sick mở ra bao dược liệu, bắt đầu phối thuốc. Lúc hắn đang bận rộn, phu nhân Ưu Lan dùng thanh âm hư vô phiêu miểu, lại như đang lầm bầm lầu bầu: "Cảm ơn ngươi đã cứu bảo bối của ta."
"Không khách khí." Sick đang bận, đầu đều không ngẩng. Bút sinh ý này làm cho hắn lợi nhuận 24 miếng tiền bạc, hơn nữa làm cho hắn có cảm tình với Tuvalu, hắn vĩnh viễn hoan nghênh Tuvalu đến tìm hắn hỗ trợ. Bất quá đối với phu nhân Ưu Lan, hắn có loại cảm giác, trong thế giới của phu nhân Ưu Lan, sẽ không dùng tiền bạc-khái niệm dung tục này để hồi báo. Nàng có lẽ coi thuốc của Sick như một loại lễ vật dâng tặng, sử dụng miễn phí.
Phu nhân Ưu Lan lại tiếp tục lầm bầm lầu bầu với Sick: "Từ khi Tiểu yêu tinh của ta rời đi, thân thể của ta càng ngày càng kém rồi. Ờ, ngươi nói, ta đây là phải hay không mắc tâm bệnh?"Nàng chỉ vào Gino nói: "Đều là tiểu yêu quái này, nó đố kị chị nó xinh đẹp, cho nên đuổi chị nó ra ngoài. Bảo bối của ta, ngươi bây giờ ở nơi nào, phải hay là không bị gió tuyết tàn phá, dựa vào nước tuyết sống tạm?"
Đột nhiên, phu nhân Ưu Lan rống to với Gino: "Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn phải nhìn tiểu yêu quái nhà ngươi!"
Gino bẹt miệng, lắc đầu, ra khỏi phòng.
Sick mơ hồ phát giác, đối với Gino, Lino ly khai mới có lợi. Tại đây cũng chỉ có hai người bọn họ có thể làm người thừa kế trực tiếp, Lino rời khỏi, tất cả gia sản tự nhiên thuộc về Gino. Địa phương duy nhất nàng thua kém Lino, chính là tìm một người chồng tốt, mà Sick cũng không cho rằng chuyện này đối với Gino rất khó khăn. Mặc dù nó có lợi với Gino, nhưng phu nhân Ưu Lan nói là "Đuổi ra" không khỏi quá khoa trương. Gino bất quá là trợ giúp Lino hoàn thành tâm nguyện mà thôi. Đi theo Tuvalu ly khai nơi đây, đối với Lino mới có lợi. Sick đối với cục diện cả hai cùng có lợi luôn không có ý kiến gì.
"Ờ —— không có ta chiếu cố, nó sẽ gầy đi, không có ta, trong gió tuyết ——" phu nhân Ưu Lan ai thán không ngừng.
Sick nhíu mày. Nam nhân khác không biết, Tuvalu tuyệt đối không có khả năng để cho Lino dầm mưa dãi nắng đấy.
"Vì sao nó lại làm vậy, bỏ ta đi theo nam nhân khác? Không phải nam nhân thì không thể sao? Ta làm thế nào mới có thể cứu nó về?" Phu nhân Ưu Lan vậy mà nghẹn ngào rồi.
Thật sự Sick rất muốn nói cho nàng biết, đối với Lino, ly khai mới tốt, nhưng hắn biết rõ mình câm miệng còn tốt hơn.
Chuận bị xong thuốc. Sick gói thuốc trong giấy rồi giao cho nữ bộc: "Mỗi hai giờ uống một viên cùng nước xôi. Phí tổn là —— "
"Cảm ơn ngươi." Nữ bộc lộ ra dáng tươi cười đủ chuẩn để làm mặt nạ.
"Phí tổn —— "
"Cảm ơn ngươi."
"Phí tài liệu ——" Sick lại thử một lần, tiền công hắn có thể miễn, ít nhất tiền tài liệu nên cho hắn a.
Nữ bộc lộ ra dáng tươi cười vô địch: "Phi thường cảm tạ ngài quan tâm phu nhân, có ngài nhiệt tâm hỗ trợ như thế, phu nhân nhất định sẽ khá hơn."
Trong nội tâm Sick hiện lên vô số từ thô tục, hắn ngồi vào cái ghế bên cạnh giường, cầm tay phu nhân Ưu Lan nói: "Phu nhân, xin ngài ngàn vạn phải bảo trọng ngọc thể."
"Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, đáng tiếc ta không có khí lực ngồi xuống đáp tạ ngươi." Phu nhân Ưu Lan trả lời hữu khí vô lực. Từ sau khi Sick đi vào, bộ dạng bà lộ ra càng lúc càng suy yếu, hiện tại thì như người chết rồi. Sick rất rõ ràng, bệnh huống của bà cách cái chết còn rất xa.
"Ngài là mặt trời của mọi người, trong thời tiết giá lạnh thế này, chỉ có ngài có thể sửi ấm tâm hồn mọi người. Không có ngài, tất cả mọi người cảm thấy trong nhà thật âm u, phảng phất như một ngôi mộ. Ah, kẻ hèn nói như vậy có thể hay không làm cho ngài khổ sở, kẻ hèn tuyệt đối không hy vọng tăng gánh nặng cho ngài, nhưng chúng ta đều chờ mong ngài có thể sớm ngày khôi phục khỏe mạnh. Cho dù ngài thân mang bệnh, nụ cười vẫn xinh đẹp như vậy, nếu như có thể thấy ngài khỏe mạnh, vậy nhất định sẽ trở thành mặt trời chân lý của kẻ hèn này." Sick dùng tới toàn bộ hành động, ánh mắt chân thành nhất hắn có thể làm, cố gắng tưởng tượng phu nhân Ưu Lan thành mấy con chó khi hắn còn lang thang đầu đường trong trời đông giá lạnh cho hắn cùng tá túc dưới chân cầu.
"Ngươi thật sự là quá tri kỷ rồi. Thật là đứa bé ngoan." Phu nhân Ưu Lan gọi một nữ bộc: "Lấy trâm ngực của ta ra." Nữ bộc lấy ra một cây trâm làm bằng bạc, bên trên khắc bảy viên bảo thạch màu xanh. Nàng đem cây trâm nhét vào trong tay Sick: "Cái này cho ngươi. Lúc ngươi xem nó, như xem ta ở bên cạnh, chớ vì ta không thể tự mình hiện thân mà ưu thương."
"Thật sự rất cảm tạ ngài, phu nhân." Sick hôn cây trâm một cái, trân trọng bỏ nó vào túi áo gần trái tim: "Mỗi khi kẻ hèn nhìn thấy nó, dù cho đang ở trong bóng tối, kẻ hèn cũng có thể được an bình. Hiện tại xin ngài cho phép kẻ hèn cáo lui. Chức trách của kẻ hèn kiềm chế ta, làm cho kẻ hèn không thể vĩnh viễn ở tại chỗ này."
"Hi vọng ngươi sẽ không đau lòng." Phu nhân Ưu Lan nói.
Sick rất muốn nói "Tuyệt đối sẽ không", nhưng hắn nói ra là: "Nhất định sẽ, nhưng đây là nỗi đau kẻ hèn phải thừa nhận. Tạm biệt, phu nhân. Hi vọng lần sau có thể chứng kiến ngài tươi cười dưới ánh mặt trời."
Sau đó Sick đi ra khỏi phòng, đóng cửa. Gino ra ngoài vẫn đứng bên cửa phòng, nàng cau mày nói với Sick: "Vất vả ngươi rồi."
"Đúng vậy a." Sick cũng không có phản bác.
"Cái này cho ngươi làm tiền thuốc men, bà không đưa tiền a?" Gino đút một kim tệ cho Sick, Sick đương nhiên nhận lấy.
Thấy Sick biểu lộ là lạ đấy, Gino hỏi: "Đủ sao? Không đủ ta lại đưa tiếp cho ngươi."
"Đủ, đã rất đủ rồi!" Sick nhét tiền vào trong túi, vội vàng gật đầu. Hắn cũng không thể nói hắn dùng những phương pháp khác lấy được tiền thuốc men rồi.
"Vậy thì tốt, không còn chuyện của ngươi nữa." Gino gật gật đầu, sau đó lại mở cửa tiến vào gian phòng phu nhân Ưu Lan.
Sick liền nghe được tiếng thét chói tai của phu nhân Ưu Lan xuyên thấu qua cửa, truyền ra: "Ngươi bức bảo bối của ta, ngươi còn muốn ta làm cái gì? Sao ngươi có thể ngăn cản ta đi gặp bảo bối? Ngươi lại dám che dấu tung tích của nó, có phải ngươi giam cầm nó ở nơi nào đó, ngược đãi nó hay không?"
Cái này không liên quan đến Sick. Sick lấy ra trâm ngực, cẩn thận quan sát xác định là chính phẩm, lại cất kỹ, sau đó xuống lầu.
Tận tâm tận lực phối dược kết quả lỗ vốn, nói vài lời dễ nghe đã kiếm được thứ này. Sick bắt đầu có chút minh bạch, vì sao có vài người sẽ vứt bỏ mực nước trong bụng, đi theo một con đường khác rồi.
Cảnh sát rất sốt ruột, vì chuyện này mà mất ngủ, lại không có tiến triển. Cảnh sát ven đường thoạt nhìn càng lúc càng giống cương thi mặc đồng phục, cố gắng dùng một đôi mắt như muốn nhắm lại đến nơi, phân biệt các thiếu nữ thật sự trưởng thành trên đường, hay là vì trang điểm quá đậm mà trông có vẻ già. Quái dị ở chỗ cảnh sát có một bộ phương pháp riêng, chưa bao giờ bắt lầm người trưởng thành.
Even Joseph cảm giác càng nhạy cảm. Hôm qua khi hắn đang tuần đêm cùng cảnh sát, cảm giác trên đầu có cái gì xẹt qua. Hắn đuổi theo vật đó, còn nghe được tiếng kêu của quái vật, nhưng không có chứng kiến quái vật. Khi hắn tới nơi thì chỉ thấy một cây đèn đường bị ngã, một vài dấu chân quái vật, còn có một loạt những giấu giày kéo dài tới nơi Sick làm việc. Even Joseph cảm thấy người lưu lại dấu giày có vóc dáng khá giống Sick, nhưng hắn không biết Sick chính là chủ nhân của nó. Tóm lại có người nào đó ở chỗ này đụng phải quái vật, mà quái vật rõ ràng không có sát hại người kia, người kia còn đi tới chỗ làm việc của Sick. Có thể suy đoán hợp lý là gian phòng kia cùng chuyện này có liên hệ. Vì vậy Even Joseph thông báo cơ quan chức năng đến sửa đèn đường, sau đó gọi cảnh sát tới làm chứng nhận, cũng phái người giám thị phòng làm việc của Sick.
Ngày mai là ngày nghỉ, tối hôm nay các thiếu nữ chạy loạn trên đường rất nhiều, cảnh lực căn bản không đủ. Tối hôm đó Even Joseph cũng gia nhập đội cảnh sát tuần tra.
Hắn lại phát hiện một thiếu nữ trốn ở đằng sau cửa hiệu ven đường nhìn lén bọn họ, vì vậy đuổi tới, mà thiếu nữ liền bỏ chạy.
Even Joseph thật sự không cách nào lý giải, vì sao bọn họ có thể vừa mang một đôi giày đi đường bình thường đã khó thế mà vẫn có thể chạy như điên trong tuyết. Hắn cũng không hiểu tại sao mình phải truy bắt các thiếu nữ vào nửa đêm. Rõ ràng có thông báo, uy hiếp tính mạng cũng là chân thật đấy, vì sao vẫn có người sẽ cho rằng mình tuyệt đối không đụng, hoặc là căn bản không cân nhắc đến khả năng đụng phải, cứ chui ra đường vào lúc này? Even Joseph một mặt truy đuổi các thiếu nữ trên đường, một mặt suy nghĩ những vấn đề này, trăm mối vẫn không có cách giải.
Cô gái đột nhiên dừng bước, bởi vậy bị trượt chân, nàng thét lên một tiếng. Even Joseph không cần suy nghĩ, đã chém ra một kiếm, bổ về phía bóng đen ập xuống từ bầu trời.
Bóng đen một tay vịn vách tường, toàn thân ép sát vào tường, tránh thoát một kiếm này của Even Joseph, sau đó bò lên trên nóc nhà trốn đi. Trong tay bóng đen vốn cầm một cái vật thể, bởi vì vội vã tránh né, khó khắn lắm mới có thể cải biến quỹ đạo di chuyển, làm cho món đồ trên tay rơi xuống trong tuyết.
Thiếu nữ đang bị Even Josheph truy đuổi, nhìn thoáng qua món đồ quái vật đánh rơi, lập tức té xỉu.
Even Joseph đi đến, chứng kiến thiếu nữ nằm bất động trong tuyết. Lưng của nàng hướng lên trời, mặt úp vào trong tuyết. Hai mắt nửa khép không có một tia sinh khí, hai đồng tử chuyển ra hai phương hướng bất đồng.
Ước chừng 40' về sau, cảnh sát trưởng thông báo tất cả mọi người, cảnh sát mai phục bên ngoài phòng làm việc của Sick, chính mắt trông thấy ma thú trốn vào gian phòng kia.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, Sick ngủ đến lúc ăn cơm trưa mới rời giường.
Hắn xuống lầu, phát hiện không khí trong phòng khác thường lệ. Ngày thường giờ này đã có người đến đây ăn cơm, có ít người tắc thì chờ một chút lại ăn, bọn họ phụ trách công tác buổi sáng. Bất kể như thế nào, mặc dù sẽ chứng kiến có người lén nghỉ ngơi, có người còn nghiêm túc đi tới đi lui, nhưng chỉnh thể mà nói đều rất có trật tự, mỗi người đều biết mình bây giờ phải làm gì. Hôm nay Sick chứng kiến rất nhiều người bỏ lơ công tác, cũng không giống trong bộ dạng nghỉ ngơi, khẩn trương châu đầu ghé tai, hỏi ra mới biết, cảnh sát tìm tới cửa.
Người hầu nói cục trưởng cục cảnh sát bản địa đang thẩm vấn trong văn phòng của Hana, đám người hầu dù có căng tai lên cũng chả nghe được gì. Sick nghĩ nghĩ, đại khái là bọn họ làm việc trong phòng nghỉ riêng của Hana.
Bởi vì tò mò, Sick đi vào phòng công tác, phát hiện mỗi một vật đều bị cảnh sát lục soát rồi, nhãn hiệu mấy cái bình trên kệ không còn hướng ra ngoài, công cụ trong ngăn kéo vốn được sắp xếp chỉnh tề nay cũng có đôi chút mất trật tự. Giấy thử cùng mấy lô hàng đã đóng gói cũng bị mở ra rồi. Sick sửa sang lại một bộ phận, lại lưu lại một bộ phận không có sửa sang lại, sau đó đem lỗ tai áp vào trên cửa nghe lén.
Hắn nghe được đoạn đối thoại của Hana cùng cảnh sát trưởng, bọn họ quả nhiên là đang ở phòng nghỉ riêng của Hana. Thời điểm Sick nghe lén, chính là lúc bên kia cánh cửa tới cao trào. Cảnh sát trưởng cao giọng chất vấn Hana làm gì vào buổi tối, Hana tắc thì khóc sướt mướt nói nàng cùng quái vật không có bất cứ quan hệ nào.
"Từ năm trước đến bây giờ đã có 16 người mất tích, riêng tối hôm qua đã có bốn người mất tích, còn có một cỗ thi thể, đến bây giờ cô còn lảng tránh, không cảm thấy áy náy sao?"
Sick khẽ nhếch miệng. Số người mất tích so với hắn biết còn nhiều hơn, mà tối hôm qua rõ ràng lên tới bốn người, vậy là tối hôm qua quái vật vì bắt quá nhiều người, mới có thể thất thủ để con môi kêu ra tiếng?
Hana khóc không ngừng. Ả hoàn toàn không trả lời cảnh sát vấn đề gì, kể cả tình huống tài liệu pháp thuật của ả, cùng vấn đề năng lượng pháp thuật. Bởi vì tình báo của Nanaimo, cảnh trưởng đã biết được sự tình ả mua sắm thiết bị cỡ lớn, nhưng ả triệt để cự tuyệt phối hợp phá án, cả buổi ả chỉ Ô.ô..a.a.!
"Quái vật đi vào căn phòng này rồi, trừ cô ra còn có ai có thể làm ra loại đồ vật này?"
Hana lập tức phủi sạch quan hệ: "Có! Tôi có hai trợ lý, nhất định là bọn họ làm đấy! Tôi không thể theo sát bọn họ cả ngày, phòng ngừa bọn họ sử dụng pháp thuật tà ác, trời biết bọn họ đã làm ra sự tình gì sau lưng tôi?"
"Bọn họ chỉ là trợ lý, làm sao hiểu được pháp thuật cao thâm như vậy!" Cảnh sát trưởng không tiếp thụ ý kiến của Hana: "Ta biết rõ loại pháp thuật này rất khó, một trợ lý không có khả năng tạo ra ma thú!"
Sick đồng ý với câu "Loại pháp thuật này rất khó", nhưng không ủng hộ câu nói "Chỉ là một trợ lý"sau đó. Nhưng mà hiện tại cảnh sát trưởng có thể bảo trì trạng thái không ăn khói lửa giới pháp sư là tốt nhất.
Hana vẫn khóc: "Tôi chỉ là tiểu pháp sư an phận thủ thường, dựa vào số tiền lợi nhuận ít ỏi, tôi chỉ có nguyện vọng nhỏ nhoi là không chết đói. Cảnh sát không phải đứng về phía nhân dân sao? Vì sai ngài không bảo vệ tôi? Tôi cũng rất sợ hãi ah! Quái vật kia chỉ bắt phụ nữ, tôi cũng là phụ nữ mà! Tôi cũng rất nguy hiểm, mỗi ngày tôi ăn không ngon, sợ hãi không biết lúc nào quái vật kia sẽ đến bắt ah—— "
Mặc dù không biết là có dùng phấn đậm trang điểm hay không, nhưng những cô gái bị bắt đều có điểm tư sắc, điều đó rõ ràng. Sick rất muốn nhìn một chút cảnh sát trưởng nghe được Hana nói như vậy sẽ có biểu lộ gì.
Hana lại khóc: "Hai người trợ lý này đều là nam đấy! Mỗi lần bọn họ nhìn tôi đều giống như tôi không có mặc quần áo, ánh mắt buồn nôn cùng nội tâm của bọn họ đang suy nghĩ gì, ngài không cho là khủng bố sao? Tôi là phụ nữ, phụ nữ trên phương diện phạm tội đều là bên yếu thế, chính ngài nhìn chuyên gia nói như thế nào, loại tội phạm bạo lực này đương nhiên chỉ có đàn ông sẽ làm ah, tôi làm sao có thể!"
May mắn cảnh sát trưởng cũng không ủng hộ cách nhìn có điểm kỳ thị giới tính của Hana: "Cô sai rồi, tôi thấy đàn bà độc ác hơn đàn ông nhiều, lại thường đồng tình với việc giúp người hại mình. Huống chi cô là pháp sư, nữ tính đối với cô mà nói có giá trị nghiên cứu!"
"Cứ như vậy mà lên án người vô tội thì hơi quá đà ah!"
"Cô nên hợp tác, nếu không ——" cảnh sát trưởng hạ giọng nói.
Lúc này Sick nghe được tiếng mở cửa, còn có thanh âm của nhị tiểu thư Gino: "Cục trưởng, chào ngài."
Cảnh sát trưởng nói: "Xin chào, tôi còn muốn mượn pháp sư gia đình nhà tiểu thư một lát."
"Bao lâu cũng được. Tôi chỉ muốn tìm phụ tá của nàng." Gino nói.
Sick tranh thủ thời gian ly khai, đi thu xếp đồ đạc.
Gino mở ra cánh cửa đi thông phòng công tác cùng phòng nghỉ ngơi. Cô mặc một cái áo khoác lông cáo màu trắng, đôi mắt trang điểm sắc bén, thoạt nhìn tôn quý lại cường thế. Cô nhìn trong phòng một lần, cuối cùng mới đưa ánh mắt định trên người Sick, nói: "Mẫu thân cần ngươi hỗ trợ. Đem bao dược liệu mang lên, đi theo ta."Nàng hơi nghiêng đầu, ra hiệu Sick đuổi theo.
Sick rụt cổ đi đằng sau nàng, đi qua phòng nghỉ. Sick như lão hổ uy phong theo Gino đi ra ngoài lướt qua cục trưởng thân hình như trâu cùng Hana lảm nhảm như heo. Sick nghĩ xem mình như con gì, ban đầu hắn nghĩ đến chó, nhưng sau khi đi được vài bước, hắn bừng tỉnh đại ngộ (nghĩ thông suốt), đáp án chính xác là....
Chuột chạy qua đường.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Gino dẫn Sick lên thẳng lầu ba, Sick nghĩ đến thời gian, lấy ngữ khí cực kỳ tuyệt vọng mở miệng khẩn cầu: "Gino tiểu thư, thời gian ăn cơm đã tới rồi." Thời gian phòng bếp mở cửa để nhận đồ ăn là có hạn, quá giờ thì hắn đành phải ăn đồ ăn dự trữ rồi.
"Buổi chiều có yến hội, ta cho ngươi tham dự với tư cách khách mời, ngươi có thể ăn đủ." Gino không quay đầu lại.
"Thành giao." Sick trả lời ngay.
Đây là lần thứ hai Sick lên lầu ba, hắn vẫn cảm thấy không quen. Có lẽ là bởi vì hắn không cách nào tiếp nhận loại địa phương này, vậy mà tiểu Bá cùng hắn lại ở chung một phòng trong cái nhà này.
Gino mang Sick đến cửa phòng phu nhân Ưu Lan.
Sick vốn cho rằng chỗ đó không phải cửa, mà là một bức tường được trang trí, đến khi Gino thò tay nắm lấy tay cầm cửa, Sick mới giật mình tỉnh ngộ.
Bên trên cửa phòng phu nhân Ưu Lan trang trí dây ren cùng hoa giả, những vật trang trí này đã che khuất cả cảnh cửa. Bên trên tay cầm cửa cũng trang trí nắp ren bằng vải. Cửa mở ra, phía sau là một không gian tràn ngập hoa giả, còn có mùi nước hoa đậm đặc kèm theo. Hương vị này, Sick đã từng ngửi được từ quyển《 váy gông xiềng 》trên giá sách của Hana.
Mỗi thứ trong phòng đều có tạo hình đặc sắc. Như là cái bàn có hình bó hoa, cái ghế có hình ốc sên, cột giường là tiểu tinh linh cầm hoa lan, trên tủ còn để nhiều tượng điêu khắc thỏ và sóc. Nếu như chỉ để một hai cái trong phòng, trang trí kiểu này rất không tệ, thế nhưng để đầy trong phòng, toàn bộ gian phòng đều là loại vật này,từng món gia dụng đều có tạo hình như vậy, trong đồ dụng lại để đầy con rối, căn bản nhìn không thấy mặt bàn, càng đừng đề cập muốn dùng để viết chữ hoặc đọc sách rồi. Gian phòng này tạo cảm giác hoạt bát, mà như là một hộp đồ chơi bừa bộn, đã không khống chế được còn làm người cảm thấy áp bách.
Mà phu nhân Ưu Lan như đứa nhỏ không muốn thu dọn đồ chơi, nằm lì giữa chúng. Bà nằm trên giường treo màn lụa màu hồng phấn, trên màn lụa lại treo rất nhiều những con rối chú lùn bằng vải. Phu nhân Ưu Lan mặc đồ theo phong cách công chúa dị quốc, áo ngủ có rất nhiều viền trang trí.
Các nữ bộc vây quanh nàng. Những người này Sick chưa từng thấy qua. Bọn họ không phải cùng một đám với nữ bộc tóc đuôi ngựa, cũng không phải đối tượng lúc Tuvalu cùng Gino cần người sẽ đi tìm, có lẽ đều là người hầu chuyên dụng của phu nhân Ưu Lan. Bọn họ đều mang giày cao gót, biểu lộ kiêu căng, lại để cho Sick nghĩ đến mấy con chó được chủ nhân dung túng nên hay sủa loạn. Bởi vì nhân số thật sự nhiều lắm, đại bộ phận bọn họ có nhiệm vụ không khác gì con rối trên bàn, chỉ là trang sức.
"Mẫu thân đại nhân, người ta đã mang đến." Gino nói với phu nhân Ưu Lan.
"Ah, trợ lý tiên sinh." Người bình thường khi nằm sẽ không mở miệng để hít thở, nhưng bà ta lại dùng miệng hít thở đến mức phải ngồi dậy, lại thở ra chậm rãi, phi thường cảm xúc hóa. Bà giơ tay trước mắt Sick, Sick sửng sốt một chút mới phát hiện bà muốn hắn hôn tay, Sick ngốc làm theo.
Lúc trước Sick nhìn thấy phu nhân Ưu Lan, tràng diện đều phi thường hí kịch hóa, đây là lần thứ nhất Sick thấy phu nhân Ưu Lan trong sinh hoạt hàng ngày. Sick phát hiện, phu nhân Ưu Lan là một người thường sống trong hí kịch. Ánh mắt bà nhìn Sick không giống như đang nhìn người trước mặt, mà như là nhìn xem ai đó ở một nơi xa xăm, có lẽ nàng bà nhìn xem kịch bản thơ mộng ở phía chân trời.
"Ai, ta có chút không thoải mái, ngươi có thể giúp ta nhìn xem sao? Ta nghe nói là ngươi đã cứu bảo bối của ta. Bọn họ đều nói ngươi làm rất khá." Phu nhân Ưu Lan nói.
Gino nhìn bộ dạng không biết nên đáp lại như thế nào của Sick, giúp hắn bổ sung: "thầy thuốc gia đình của chúng ta nói thuốc ngươi cho tỷ tỷ rất chính xác."
Sick gật gật đầu. Đó là một đánh giá làm hắn cảm thấy cao hứng, nhưng hắn vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn chậm rãi kéo xuống tay áo phu nhân Ưu Lan, dò xét mạch đập của bà, cũng tùy thời quan sát bà có thể đột nhiên cho hắn một cái tát hay không.
Động tác của Sick chậm đến nỗi chọc cười phu nhân Ưu Lan, bà mỉm cười rồi.
Sick liền tìm được nguyên nhân —— lại là độc vật. Dạ dày Phu nhân Ưu Lan vỡ rồi. Loại tình hình này làm Sick nghĩ đến cỏ Điềm Nhụy, tích lũy từng chút một sẽ tạo thành hậu quả như vậy. Sick thường nghe nói có nữ nhân vì thanh xuân vĩnh trú mà uống loạn ma dược, kết quả biến chính mình thành một cái xác ướp vĩnh viễn không cải biến theo thời gian, đối với mỹ mạo khi còn sống lại không có trợ giúp gì.
Sick mở ra bao dược liệu, bắt đầu phối thuốc. Lúc hắn đang bận rộn, phu nhân Ưu Lan dùng thanh âm hư vô phiêu miểu, lại như đang lầm bầm lầu bầu: "Cảm ơn ngươi đã cứu bảo bối của ta."
"Không khách khí." Sick đang bận, đầu đều không ngẩng. Bút sinh ý này làm cho hắn lợi nhuận 24 miếng tiền bạc, hơn nữa làm cho hắn có cảm tình với Tuvalu, hắn vĩnh viễn hoan nghênh Tuvalu đến tìm hắn hỗ trợ. Bất quá đối với phu nhân Ưu Lan, hắn có loại cảm giác, trong thế giới của phu nhân Ưu Lan, sẽ không dùng tiền bạc-khái niệm dung tục này để hồi báo. Nàng có lẽ coi thuốc của Sick như một loại lễ vật dâng tặng, sử dụng miễn phí.
Phu nhân Ưu Lan lại tiếp tục lầm bầm lầu bầu với Sick: "Từ khi Tiểu yêu tinh của ta rời đi, thân thể của ta càng ngày càng kém rồi. Ờ, ngươi nói, ta đây là phải hay không mắc tâm bệnh?"Nàng chỉ vào Gino nói: "Đều là tiểu yêu quái này, nó đố kị chị nó xinh đẹp, cho nên đuổi chị nó ra ngoài. Bảo bối của ta, ngươi bây giờ ở nơi nào, phải hay là không bị gió tuyết tàn phá, dựa vào nước tuyết sống tạm?"
Đột nhiên, phu nhân Ưu Lan rống to với Gino: "Ngươi cút ra ngoài cho ta, ta không muốn phải nhìn tiểu yêu quái nhà ngươi!"
Gino bẹt miệng, lắc đầu, ra khỏi phòng.
Sick mơ hồ phát giác, đối với Gino, Lino ly khai mới có lợi. Tại đây cũng chỉ có hai người bọn họ có thể làm người thừa kế trực tiếp, Lino rời khỏi, tất cả gia sản tự nhiên thuộc về Gino. Địa phương duy nhất nàng thua kém Lino, chính là tìm một người chồng tốt, mà Sick cũng không cho rằng chuyện này đối với Gino rất khó khăn. Mặc dù nó có lợi với Gino, nhưng phu nhân Ưu Lan nói là "Đuổi ra" không khỏi quá khoa trương. Gino bất quá là trợ giúp Lino hoàn thành tâm nguyện mà thôi. Đi theo Tuvalu ly khai nơi đây, đối với Lino mới có lợi. Sick đối với cục diện cả hai cùng có lợi luôn không có ý kiến gì.
"Ờ —— không có ta chiếu cố, nó sẽ gầy đi, không có ta, trong gió tuyết ——" phu nhân Ưu Lan ai thán không ngừng.
Sick nhíu mày. Nam nhân khác không biết, Tuvalu tuyệt đối không có khả năng để cho Lino dầm mưa dãi nắng đấy.
"Vì sao nó lại làm vậy, bỏ ta đi theo nam nhân khác? Không phải nam nhân thì không thể sao? Ta làm thế nào mới có thể cứu nó về?" Phu nhân Ưu Lan vậy mà nghẹn ngào rồi.
Thật sự Sick rất muốn nói cho nàng biết, đối với Lino, ly khai mới tốt, nhưng hắn biết rõ mình câm miệng còn tốt hơn.
Chuận bị xong thuốc. Sick gói thuốc trong giấy rồi giao cho nữ bộc: "Mỗi hai giờ uống một viên cùng nước xôi. Phí tổn là —— "
"Cảm ơn ngươi." Nữ bộc lộ ra dáng tươi cười đủ chuẩn để làm mặt nạ.
"Phí tổn —— "
"Cảm ơn ngươi."
"Phí tài liệu ——" Sick lại thử một lần, tiền công hắn có thể miễn, ít nhất tiền tài liệu nên cho hắn a.
Nữ bộc lộ ra dáng tươi cười vô địch: "Phi thường cảm tạ ngài quan tâm phu nhân, có ngài nhiệt tâm hỗ trợ như thế, phu nhân nhất định sẽ khá hơn."
Trong nội tâm Sick hiện lên vô số từ thô tục, hắn ngồi vào cái ghế bên cạnh giường, cầm tay phu nhân Ưu Lan nói: "Phu nhân, xin ngài ngàn vạn phải bảo trọng ngọc thể."
"Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, đáng tiếc ta không có khí lực ngồi xuống đáp tạ ngươi." Phu nhân Ưu Lan trả lời hữu khí vô lực. Từ sau khi Sick đi vào, bộ dạng bà lộ ra càng lúc càng suy yếu, hiện tại thì như người chết rồi. Sick rất rõ ràng, bệnh huống của bà cách cái chết còn rất xa.
"Ngài là mặt trời của mọi người, trong thời tiết giá lạnh thế này, chỉ có ngài có thể sửi ấm tâm hồn mọi người. Không có ngài, tất cả mọi người cảm thấy trong nhà thật âm u, phảng phất như một ngôi mộ. Ah, kẻ hèn nói như vậy có thể hay không làm cho ngài khổ sở, kẻ hèn tuyệt đối không hy vọng tăng gánh nặng cho ngài, nhưng chúng ta đều chờ mong ngài có thể sớm ngày khôi phục khỏe mạnh. Cho dù ngài thân mang bệnh, nụ cười vẫn xinh đẹp như vậy, nếu như có thể thấy ngài khỏe mạnh, vậy nhất định sẽ trở thành mặt trời chân lý của kẻ hèn này." Sick dùng tới toàn bộ hành động, ánh mắt chân thành nhất hắn có thể làm, cố gắng tưởng tượng phu nhân Ưu Lan thành mấy con chó khi hắn còn lang thang đầu đường trong trời đông giá lạnh cho hắn cùng tá túc dưới chân cầu.
"Ngươi thật sự là quá tri kỷ rồi. Thật là đứa bé ngoan." Phu nhân Ưu Lan gọi một nữ bộc: "Lấy trâm ngực của ta ra." Nữ bộc lấy ra một cây trâm làm bằng bạc, bên trên khắc bảy viên bảo thạch màu xanh. Nàng đem cây trâm nhét vào trong tay Sick: "Cái này cho ngươi. Lúc ngươi xem nó, như xem ta ở bên cạnh, chớ vì ta không thể tự mình hiện thân mà ưu thương."
"Thật sự rất cảm tạ ngài, phu nhân." Sick hôn cây trâm một cái, trân trọng bỏ nó vào túi áo gần trái tim: "Mỗi khi kẻ hèn nhìn thấy nó, dù cho đang ở trong bóng tối, kẻ hèn cũng có thể được an bình. Hiện tại xin ngài cho phép kẻ hèn cáo lui. Chức trách của kẻ hèn kiềm chế ta, làm cho kẻ hèn không thể vĩnh viễn ở tại chỗ này."
"Hi vọng ngươi sẽ không đau lòng." Phu nhân Ưu Lan nói.
Sick rất muốn nói "Tuyệt đối sẽ không", nhưng hắn nói ra là: "Nhất định sẽ, nhưng đây là nỗi đau kẻ hèn phải thừa nhận. Tạm biệt, phu nhân. Hi vọng lần sau có thể chứng kiến ngài tươi cười dưới ánh mặt trời."
Sau đó Sick đi ra khỏi phòng, đóng cửa. Gino ra ngoài vẫn đứng bên cửa phòng, nàng cau mày nói với Sick: "Vất vả ngươi rồi."
"Đúng vậy a." Sick cũng không có phản bác.
"Cái này cho ngươi làm tiền thuốc men, bà không đưa tiền a?" Gino đút một kim tệ cho Sick, Sick đương nhiên nhận lấy.
Thấy Sick biểu lộ là lạ đấy, Gino hỏi: "Đủ sao? Không đủ ta lại đưa tiếp cho ngươi."
"Đủ, đã rất đủ rồi!" Sick nhét tiền vào trong túi, vội vàng gật đầu. Hắn cũng không thể nói hắn dùng những phương pháp khác lấy được tiền thuốc men rồi.
"Vậy thì tốt, không còn chuyện của ngươi nữa." Gino gật gật đầu, sau đó lại mở cửa tiến vào gian phòng phu nhân Ưu Lan.
Sick liền nghe được tiếng thét chói tai của phu nhân Ưu Lan xuyên thấu qua cửa, truyền ra: "Ngươi bức bảo bối của ta, ngươi còn muốn ta làm cái gì? Sao ngươi có thể ngăn cản ta đi gặp bảo bối? Ngươi lại dám che dấu tung tích của nó, có phải ngươi giam cầm nó ở nơi nào đó, ngược đãi nó hay không?"
Cái này không liên quan đến Sick. Sick lấy ra trâm ngực, cẩn thận quan sát xác định là chính phẩm, lại cất kỹ, sau đó xuống lầu.
Tận tâm tận lực phối dược kết quả lỗ vốn, nói vài lời dễ nghe đã kiếm được thứ này. Sick bắt đầu có chút minh bạch, vì sao có vài người sẽ vứt bỏ mực nước trong bụng, đi theo một con đường khác rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook