Bá đạo vương phi của lãnh vương
-
Chương 1:
"A..ưm..."
Đầu đau quá, giống như bị cái đánh qua vậy. Hàn Mặc ở trên giường hơi cử động có dấu hiệu tỉnh lại nhưng người bên dưới không phát hiện ra. Hình như nàng nghe loáng thoáng có tiếng khóc thì phải muốn mở mắt ra nhìn xem ai lại khóc như vậy nhưng mí mắt lại nặng trịch nhất thời không nhấc lên được.
Tiếng khóc càng ngày càng to khiến Hàn Mặc hơi nhíu mày. Một lúc sau, nàng cảm thấy tốt hơn, đầu không còn đau như trước nữa, mí mắt cũng có sức lực mà nhấc lên. Nàng từ từ mở mắt ra đập vào mắt là khung cảnh xa lạ dần dần hiện rõ. Đây là đâu? Nàng đang ở nơi nào vậy? Nàng nhớ là mình đã chết rồi mà? Đúng rồi, chính là vòng xoáy màu vàng nàng thấy trước khi chết đã đưa nàng đến đây. Nhìn cách bài trí ở đây rất giống cách trang trí của người cổ đại. Có nghĩa là nàng chưa chết mà bị cái vòng xoáy màu vàng đó đưa đến thời cổ đại này. Nói cách khác là nàng đã xuyên không phải không? Mắt Hàn Mặc hơi mở lớn, một người máu lạnh vô tình chỉ tin vào thực tế như nàng khó mà tiếp nhận được chuyện xuyên không chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình mà Minh Nguyệt hay đọc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người bên dưới đang khóc hình như phát giác ra được Hàn Mặc đã tỉnh vội lau nước mắt đứng lên lao về phía nàng. Vừa nhìn thấy nàng nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, ôm lấy nàng khóc lớn hơn nữa. Hàn Mặc bị làm phiền không suy nghĩ được nữa, mày càng nhíu chặt hơn.
" Huhu.. tiểu thư rốt cục người cũng tỉnh rồi. Huhu người làm Vân nhi rất sợ huhu... hic..hic"
Vân nhi nói xong khóc càng dữ dội hơn làm Hàn Mặc càng khó chịu. Người trước mặt nàng đây là ai, nhìn cách ăn mặt của nàng ta cũng như cách gọi của nàng ta với nàng thì nàng đoán đây chắc là một nha hoàn, dựa vào xưng hô của nàng ta hình như tên là Vân nhi thì phải. Hàn Mặc nhìn Vân nhi cứ khóc mãi không chịu nín, sao nha hoàn này lại thích khóc như vậy nhỉ? Đầu nàng vẫn còn đau mà còn nghe tiếng khóc này nữa làm cho đầu nàng cũng đau thêm mấy phần.
"Em nín đi đừng khóc nữa, em làm đầu ta càng thêm đau hơn rồi. Em lấy nước uống cho ta đi"
Hôn mê lâu nên cổ họng khô khốc khi nói giọng nói cũng hơi khàn rất khó chịu.
Vân nhi nghe vậy, biết mình làm tiểu thư khó chịu nên lập tức nín khóc, nhưng vì khóc đã lâu nên không thể lập tức dừng ngay lại được mà vẫn còn "hức hức" vài cái. Vân nhi cũng không ôm nàng nữa mà chạy đi lấy nước rồi đỡ nàng ngồi dậy lấy một cái gối để sau lưng cho nàng dễ chịu. Hàn Mặc cầm cốc nước uống hết mới thấy thoải mái hơn một chút.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Mặc được đỡ ngồi dậy cảm thấy hơi choáng váng đầu óc. Xem ra nàng hôn mê cũng rất lâu rồi nên khi ngồi dậy máu không kịp lưu thông làm cho nàng cảm thấy choáng váng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Mặc nhìn lại cách bố trí nơi này một lần nữa. Nàng đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ khá đẹp, gối đầu hay chăn mền đều rất mềm mại chạm vào rất dễ chịu nhưng tất cả đều đã cũ, màu đã bị phai đi không ít.
Căn phòng nàng ở còn có một bộ bàn ghế đặt ở giữa phòng, ngoài ra còn có một cái tủ để quần áo, một bàn trang điểm. Tất cả cũng đã cũ hết rồi. Có thể thấy được cuộc sống ở đây cũng không tốt đẹp lắm.
Thấy trong phòng hơi tối, nhìn xung quanh thì thấy tất cả cửa sổ đều đóng lại chỉ có cửa chính là mở ra, ánh sáng cũng từ đó mà chiếu vào phòng nhưng ánh sáng không đủ nên căn phòng vẫn rất tối.
"Vân nhi, phòng hơi tối em mở cửa sổ ra đi"
Vân nhi, nghe lời mở hết tất cả cửa sổ ra. Trong lòng đang rất thắc mắc hôm nay tiểu thư có gì đó rất lạ nhưng lạ chỗ nào thì Vân nhi nghĩ không ra chỉ là cảm giác không đúng lắm.
"Tiểu thư, người đã khỏe hơn chưa có việc gì cần cứ sai bảo em sẽ làm"
"Em lại đây ta có vài chuyện muốn hỏi em"
"Ta hôn mê bao lâu rồi? Bây giờ là năm thứ bao nhiêu"
"Người hôn mê ba ngày rồi. Đây là Băng Thiên quốc, năm xxx, hôm nay là rằm tháng ba"
"Tiểu thư tại sao người lại hỏi như vậy? Có phải là thân thể người không thoải mái hay không?"
"Ta không biết nữa, đầu ta còn đau lắm. Có lẽ vừa mới tỉnh lại nên nhất thời ta không nhớ được gì cả. Em chỉ cần trả lời câu hỏi của ta không cần nói gì cả. Có khi làm như vậy ta sẽ nhớ ra được gì đó"
Vân nhi nghe nàng nói vậy thì mắt lại đỏ lên muốn khóc nữa.
"Em không được khóc, ta chỉ là nhất thời không nhớ được thôi em đừng lo ta không sao đâu chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được"
Vân nhi mặc dù rất muốn khóc nhưng nghe Hàn Mặc nói vậy cũng nhịn lại nghe lời gật đầu một cái
"Ta là ai? Tại sao đầu ta lại đau như vậy? Đây là nơi nào?"
Vân nhi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của nàng. Theo lời Vân nhi kể thì nguyên chủ của thân thể này cũng tên là Hàn Mặc, là Đích nữ của Hàn thừa tướng. Phụ thân nàng là Hàn Vũ đối xử với nàng rất lạnh nhạt thương yêu con của di nương hơn nàng. Mẫu thân nàng là chính thất nhưng đã chết. Mẫu thân nàng chết không được bao lâu thì ông ta cưới thêm một di nương vào cửa. Ngoài ra nàng còn có hai muội cùng cha khác mẹ là con của di nương. Nhị tiểu thư Hàn Nguyệt và Tam tiểu thư Hàn Tinh. Hai muội muội này cũng thường xuyên bắt nạt nàng mặc dù là đích nữ nhưng lại bị đối xử rất tệ, ngay cả hạ nhân cũng được đối xử tốt hơn nàng, nói chung cuộc sống rất khó khăn. Phụ thân nàng biết chuyện cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Vết thương trên đầu cũng do tam tiểu thư - Hàn Tinh đẩy nàng xuống hồ, đầu đập trúng vật gì dưới hồ nên bị thương lúc nàng được cứu lên cũng đã hôn mê bất tỉnh, hơi thở rất yếu. Di nương kia cũng không tốt đẹp gì cho người đồn ra ngoài rằng nàng chỉ là một phế vật tiểu thư vô đức vô năng.
Từ đó Hàn Mặc đoán có lẽ nguyên chủ được cứu lên bờ nhưng không chống đỡ nổi nữa nên đã chết, thay vào đó là linh hồn của nàng nhập vào thân xác này thành ra như bây giờ.
Nàng còn có một nha hoàn nữa tên là Song nhi rất trung thành với nàng. Lúc nãy do Song nhi đi sắc thuốc cho nàng nên không biết nàng đã tỉnh lại. Lúc biết được nàng đã tỉnh lại thì cũng khóc một trận còn hơn cả Vân nhi nữa làm nàng phải đau đầu đi dỗ một trận.
Hàn Mặc kết luận là nàng vẫn chưa chết mà được một vòng xoáy màu vàng kì lạ đưa đến đây đúng lúc nguyên chủ của thân thể này vì bệnh mà chết nên linh hồn của nàng nhập vào thân thể này. Nói vắn tắt chính là nàng đã xuyên qua một thời không khác không có thật trong lịch sử.
Nói là vậy nhưng nó thật sự rất khó để chấp nhận ngay được, đây là một chuyện cực kì hoang đường nhưng nó đã xảy ra ngay chính trên người nàng nên nàng phải cố gắng tiếp nhận nó.
Không biết khuôn mặt của thân thể này như thế nào. Nàng rất tò mò dù sao đây cũng là gương mặt mà cả đời còn lại nàng sẽ mang nên phải xem nó như thế nào.
"Song nhi lấy gương lại đây cho ta"
Song nhi lập tức lấy gương cho nàng. Khuôn mặt này rất giống khuôn mặt ở hiện đại của nàng nhưng so ra còn đẹp hơn vài phần có thể gọi là tuyệt phẩm. Nhìn gương mặt mình trong gương mặc dù đẹp nhưng lại rất gầy không có bao nhiêu thịt. Trên đầu quấn một băng vải trắng có thấm một chút máu. Màu da rất trắng nhưng lại không có một tí huyết sắc. Đôi môi cũng tái nhợt, chỉ có đôi mắt là tốt nhất. Ánh mắt đen láy trong veo, to tròn, mày lá liễu hơi nhíu lại một chút, sống mũi cao thẳng rất đẹp. Hàn Mặc nhìn là biết nàng không được ăn uống đầy đủ nên mới như vậy. Nhìn tay chân của nàng cũng rất gầy chỉ có ngực là đầy đủ nhất. Xem ra nàng phải tẩm bổ cho thân thể này mới được, nếu yếu ớt quá thì dù nàng có võ công giỏi đi nữa thì thể lực cũng không đủ dùng.
Hàn Mặc tự mình đứng lên đi lại trong phòng một lúc rồi lại bàn trang điểm, dùng lược chải lại tóc cho thẳng rồi buộc lại như kiểu tóc đuôi ngựa ở hiện đại. Vân nhi và Song nhi muốn giúp nhưng bị nàng ngăn lại. Mái tóc này rất dài đen nhánh còn mềm mượt.
"Hai em nghe ta nói đây"
"Các em không cần quỳ với ta nữa"
"Nhưng..."
Cả Vân nhi và Song nhi đều kinh hãi sao hôm nay tiểu thư lại khác trước như vậy, muốn từ chối thì Hàn Mặc đã ngăn lại
"Đây là mệnh lệnh phải nghe theo"
"Nhưng... Dạ bọn em biết rồi"
Vân nhi và Song nhi còn muốn nói nhưng nhìn thấy ánh mắt Hàn Mặc trở nên lạnh lẽo liền hoảng sợ ngoan ngoãn nghe theo.
Hàn Mặc biết ở hiện đại thì nàng là người chết rồi không thể quay về được nữa nên bây giờ điều nàng cần làm là phải chấp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên không và sống ở đây cho tốt, trả thù cho nguyên chủ của thân xác này.
Hàn Mặc bước ra cửa đi dạo xung quanh để xem xét. Nơi nàng đang ở là một tiểu viện cách xa với đại sảnh cũng như chính viện mà phụ thân, di nương và hai muội muội nàng ở. Tiểu viện này cũng không có mấy hạ nhân cả, chỉ có Vân nhi Song nhi là thật lòng với nàng nên mới ở lại đây chăm sóc nàng còn lại chỉ có vài người phụ trách việc quét dọn ở đây. Ngược lại khung cảnh ở đây rất đẹp lại yên tĩnh có lợi cho nàng sau này cũng không sợ bị làm phiền.
Nàng tỉnh dậy lúc gần trưa nên bây giờ mặt trời đã lên cao ánh nắng khá gay gắt. Ngoài sân có đặt một bộ bàn ghế đá dưới một gốc cây to. Hàn Mặc đến đó ngồi nghỉ, thân thể này cũng quá yếu ớt rồi nàng chỉ vận động một tý đã thấy mệt thì sau này nàng làm sao sử dụng được. Nàng còn phải bồi bổ cho thân thể này thật tốt mới được.
"Đến giờ ngọ thiện chưa? Ta muốn ăn cơm"
Hàn Mặc hỏi xong nhìn Vân hi và Song nhi thấy hai nha hoàn nhìn nàng rất lạ.
"Tiểu thư vì lo cho tiểu thư mà bọn em cũng chưa nấu gì ăn hết ạ. Với lại đồ ăn ở nhà bếp sắp hết rồi mà người quản lí ở phủ cũng chưa đưa thêm đồ ăn tới"
"Chúng ta phải tự nấu ăn à?"
Hàn Mặc hơi nhướn mày hỏi
"Dạ ở đây có một nhà bếp, bình thường chúng ta đều là tự nấu rồi ăn chứ không ăn ở đại sảnh chỉ có những diệp đặt biệt thì tiểu thư mới được đến đại sảnh ăn thôi nhưng đa phần người đều không đi"
Hàn Mặc nghe vậy cũng hiểu rằng đây là muốn cho nàng tự sinh tự diệt muốn ăn cũng do mình tự nấu, cũng chẳng thể tự do ra ngoài phủ không khác nào là giam lỏng ở đây.
"Đi, dẫn ta tới phòng bếp xem sao"
Vân nhi và Song nhi nhịn không được tò mò lén nhìn Hàn Mặc mấy lần, không phải tiểu thư từ trước đến nay không đến nhà bếp bao giờ hay sao? Sao bây giờ lại thay đổi như vậy? Rồi từ khi tỉnh lại thái độ của tiểu thư cũng rất khác trước nữa. Hành động của hai nha hoàn này Hàn Mặc đều nhìn thấy nhưng xem như không có gì từ từ nàng sẽ cho bọn họ hiểu.
Hàn Mặc được Vân nhi và Song nhi dẫn đến phòng bếp. Phòng bếp này cũng khá tốt, có đầy đủ các vật dụng nhưng thức ăn để nấu thì lại thiếu thốn. Hàn Mặc hơi nhíu mày thấy ở đây còn một con cá, vài quả cà chua, ba quả trứng một ít dưa muối và gạo, nàng quyết định sẽ làm cá sốt cà chua, trứng đem luộc ăn với dưa muối. Tạm thời ăn đỡ những thứ này rồi tính sau. Trước đây đi huấn luyện trong rừng ăn đỡ lương khô hoặc nhịn đói nàng còn chịu được thì cái này tính là gì.
Hàn Mặc không để Vân nhi và Song nhi làm mà chính mình nấu luôn. Chẳng mấy chốc đã nấu xong Vân nhi và Song nhi phụ nàng bưng ra bàn và lấy chén đũa dọn ra.
Hàn Mặc biết đây là thời cổ đại người hầu thì không được ăn chung với chủ nhân nên nàng nói Vân nhi và Song nhi ngồi xuống ăn luôn. Cả hai lúc đầu hơi rụt rè nhưng sau đó cũng từ từ tiếp nhận được. Cả ba cùng nhau ăn rất vui vẻ.
==================
Một tháng sau,
Một tháng này vì để tiếp nhận tốt cuộc sống mới của mình nên Hàn Mặc cũng chỉ ở trong phủ. Ở hiện đại có một lần nàng vô tình nhặt được một chiếc nhẫn, lúc đầu cứ nghĩ nó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường nhưng không ngờ bên trong nó lại là một không gian rộng lớn khác. Bên trong trồng rất nhiều dược liệu quý hiếm và còn rất nhiều tiền từ lúc nàng xuyên qua đây chúng cũng biến thành ngân lượng nên nàng không cần lo lắng về thiếu bạc dùng. Thân thể của nàng cũng đã có thêm chút thịt do nàng đã lấy dược liệu trong không gian tẩm bổ cho thân thể cũng cho Vân nhi và Song nhi dùng bồi bổ thêm thể lực.
Làm người đứng đầu của một gia tộc hắc bang lớn mạnh mắt nhìn người của nàng rất tốt có thể nhìn ra được ai thực lòng đối xử tốt với mình. Nàng luôn quan sát Vân nhi và Song nhi cả hai đều rất chăm sóc cho nàng nhất là ánh mắt của hai người không nhìn ra được nửa điểm giả dối nào. Vì vậy Hàn Mặc đã dạy cho Vân nhi và Song nhi võ công để giúp nàng.
Hôm nay, Hàn Mặc vận nam trang. Tóc cũng búi cao và cột lại trên đỉnh đầu như một nam nhân. Nàng mặc một bộ cẩm bào màu tím, từng đám mây thiêu trên vạt áo rất sống động giống như có thể bay lên trời bất cứ lúc nào. Bên hông đeo thêm một khối ngọc bội, trên tay cầm thêm một cái quạt cộng thêm khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng làm nàng càng giống một công tử tuấn tú lạnh lùng.
Hàn Mặc dẫn theo Vân nhi để chỉ đường cho nàng dù sao đây cũng là lần đầu nàng ra ngoài. Song nhi cũng muốn đi nhưng Hàn Mặc không để Song nhi ở lại luyện tập thêm võ công. Vân nhi mặc đồ của một gã sai vặt đi theo nàng. Cả hai vận kinh công nhảy qua khỏi bức tường của phủ thừa tướng trực đẫm lên mái nhà mà đi.
Theo sự chỉ dẫn của Vân nhi cả hai đi đến Thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành hiện nay - Ngọc Bích lâu. Vừa bước vào cửa của thanh lâu đã có mấy nữ nhân sáp lại chỗ nàng ỏng ẹo nhưng bị vẻ mặt lạnh lẽo của nàng dọa sợ nên tránh ra. Ma ma của nơi này thấy vậy liền chạy lại chỗ nàng. Bà ta đã làm nghề này nhiều năm nên nhìn là biết nàng và Vân nhi là nữ phẫn nam trang
"Không biết vị cô nương này đến đây là có việc gì?"
"Không biết ma ma có rảnh không? Có thể nói chuyện với ta vài câu được không?"
Thần sắc Hàn Mặc lạnh lùng, giọng nói không giống chút gì là hỏi ý kiến mà giống như ra lệnh. Ma ma biết Hàn Mặc không phải người tầm thường nên gật đầu đồng ý rồi đưa Hàn Mặc và Vân nhi vào một phòng tốt nhất ở đây.
"Có việc gì xin cô nương cứ nói thẳng"
" Ta muốn mua lại Ngọc Bích lâu giá cả có thể thương lượng"
"Cô nương, chuyện này..."
"Năm mươi ngàn lượng"
Ma ma nghe thấy vậy mắt liền sáng lên gật đầu đồng ý. Đối với Hàn Mặc đó là con số nhỏ sau này nàng sẽ kiếm được nhiều hơn như vậy nữa. Hàn Mặc lấy năm mươi ngàn lượng trong không gian đưa cho bà ta.
"Ngươi cần đổi tên Ngọc Bích lâu thành Phong Nhai các cho ta. Ở đây chỉ có chấp nhận người muốn bán nghệ không bán thân. Nếu những kĩ nữ ở đây muốn ở lại bán nghệ thì để họ ở lại còn ai không muốn thì trả lại kế ước bán thân cho họ muốn đi đâu thì đi. Hằng tháng phải trả tiền công cho họ, ngươi vẫn sẽ là ma ma ở đây quản lí giúp ta"
Lưu ma ma nghe Hàn Mặc nói giữ lại bà ta thì rất vui cung kính gọi nàng là chủ tử.
"Dạ chủ tử "
"Nếu để ta phát hiện ngươi gian trá thì đừng trách ta"
"Vâng chủ tử, chắn chắc ta sẽ làm việc cẩn thận"
"Ngươi tìm người mua một nơi yên tĩnh vắng vẻ có thể tập võ được. Sau đó âm thầm đi tìm những người có gia cảnh đơn giản hoặc là không có thân nhân thì càng tốt ai biết hay không biết võ công nhưng muốn đi theo ta thì đưa tới đó, ta sẽ đến đó kiểm tra"
"Làm cho tốt nếu không muốn ta đổi người khác có năng lực hơn ngươi"
Hàn Mặc nói xong liền cùng Vân nhi rời đi để lại Lưu ma ma một mình đứng đó nhìn theo nàng và Vân nhi.
Vừa về phủ, nàng chưa kịp ổn định lại mình thì Song nhi đã bám lấy nàng rồi
"Tiểu thư người ra ngoài có sao không. Có bị thương gì hay không?"
"Em yên tâm ta không sao, với thực lực của ta thì chưa có ai có thể làm gì được ta"
Song nhi thấy Hàn Mặc không bị gì cũng yên tâm.
Hàn Mặc ở lại phủ được mấy ngày rồi để nguyên nữ trang đi đến Phong Nhai các để xem Lưu ma ma làm việc như thế nào.
Sau khi đến Phong nhai các, Lưu ma ma liền ra đón nàng lên phòng riêng ở tầng ba là tầng dành cho những người có địa vị cao.
"Đây là những cách mà ta nghĩ ra để tăng lợi nhuận cứ theo nó mà làm, ngoài ra ngươi âm thầm cho người thu mua thêm các cửa tiệm, quán ăn, khách điếm để nghe ngóng tin tức, thành lập một môn phái lấy tên là Ám Dạ môn những người lần trước ta bảo ngươi tìm đã tìm được chưa? Bọn họ ở nơi nào"
Vừa nói vừa lấy ra những kế hoạch nàng đã soạn ra đưa cho Lưu ma ma.
"Đã tìm được rồi ta sẽ cho người dẫn đường cho chủ tử. Thuộc hạ sẽ cố gắng thực hiện tốt những gì chủ tử giao"
"Tốt. Ngươi là người thông minh nên biết làm thế nào cho tốt chứ"
"Vâng thuộc hạ hiểu"
"Được rồi ngươi lo việc của mình đi lần sau ta tới kiểm tra thu chi ở đây"
Lưu ma ma cho một gã sai vặt dẫn nàng đến đó.
Đến nơi, Hàn Mặc thấy Lưu ma ma làm việc rất tốt mua được chỗ rất hợp ý nàng.
Đi vào bên trong thì thấy có rất nhiều người ở đây. Tất cả đều là thiếu niên khoảng mười sáu tuổi trở lên có vài đứa nhỏ trên mười tuổi. Bọn họ đang tự luyện tập với nhau nhỏ luyện với nhỏ, lớn luyện với lớn. Có một nam tử có lẽ là lớn tuổi nhất khoảng hai mươi tuổi đang chỉ đạo cho người khác luyện tập.
Nam tử này đã nghe qua về chủ tử của mình cũng biết là chủ tử của mình là nữ nhân nên khi thấy Hàn Mặc xuất hiện ở đây cộng với khí chất đã có sẵn trên người nàng nên hắn đoán ra được
"Cô nương người là ..."
Nam tử vẫn có chút không chắc chắc nên không dám xưng hô bậy
"Ta là chủ tử của các ngươi, hôm nay ta đến đây để kiểm tra"
"Chủ tử"
Nam tử kia liền cung kính gọi nàng một tiếng chủ tử. Dù chủ tử là một nữ nhân đi nữa nàng cũng giúp bọn hắn có chỗ ăn chỗ ở. Chưa kể khi lại gần nàng hắn cũng cảm nhận được dòng nội lực mạnh mẽ xung quanh nàng không thể xem thường.
"Ngươi tên là gì?"
"Ta không có tên xin chủ tử ban tên"
"Gọi ngươi Nhất Hàn đi"
"Đây là ta chuẩn bị cho các ngươi. Nhất Hàn ngươi dựa vào đó cho bọn họ tập luyện, ngươi cũng luyện tập theo họ cho ta. Một tháng sau ta sẽ tới kiểm tra, ngươi chọn ra chín người làm tốt nhất trong quá trình luyện tập ta sẽ bồi dưỡng riêng. Ngươi cho họ bắt đầu luyện tập luôn đi không cần đi theo ta"
Nhất Hàn vâng một tiếng nghe lời Hàn Mặc đi luyện tập với những người khác. Hàn Mặc đi dạo thêm một vòng để xem thêm có thiếu gì nữa không rồi mới trở về
------------------------------
Năm tháng sau
Việc kinh doanh của nàng đã có lợi nhuận nàng đang ngồi hưởng lợi nhuận từ chúng. Ngoài ra môn phái của nàng cũng đang phát triển ngày càng lớn mạnh. Không bao lâu nữa sẽ đứng đầu trong các môn phái trên giang hồ.
Nàng đã dùng một số ngân lượng để thiết kế binh khí riêng cho Ám Dạ lâu, ai có sở trường với món binh khí nào cũng có thể tự do lựa chọn. Còn binh khí của nàng chính là một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén. Nàng đã tốn không ít thời gian để chế ra nó. Rãnh rỗi nàng cũng chế một ít độc dược và dược có thể chữa bệnh bỏ vào không gian để phòng thân.
Mặc dù nàng đã tỉnh lại nhưng người trong phủ tể tướng cũng không quan tâm. Kể từ lúc nàng tỉnh lại vẫn chưa có ai đến xem một lần nào. Nàng có thể tự do ra ngoài mà không ai biết. Ở đây rất yên tĩnh cũng như quá nhàn rỗi nên Hàn Mặc bắt đầu thấy nhàm chán. Vừa nói là nhàm chán liền có người đến góp vui cho nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook