Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người Bách Nhạc và Tịch Yếm cũng không có trực tiếp trở về ngay.

Tịch Yếm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, "Vẫn còn thời gian, tôi đưa em đi mua một chút đồ vật."
Bách Nhạc ngơ ngác bị y mang đi, trong lòng nói thầm y không tức giận mình sao? Mình thiếu chút nữa thì đã xóa sạch đứa nhỏ này rồi cơ mà, còn muốn đưa mình đi mua đồ nữa á, mà mua cái gì mới được chứ hả?
Cảm giác có chút không bình thường à nha.
Trong lòng miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi cậu bị kéo đến cửa hàng chuyên bán đồ cho trẻ nào đó trong trung tâm thương mại, thì mới hồi phục tinh thần lại.

Cậu thấy Tịch Yếm trước một bước đi vào, phát giác mình không theo kịp, còn quay đầu nhíu mày ý bảo cậu theo kịp.
Người trong tiệm không nhiều lắm, có nhân viên cửa hàng chuyên môn tư vấn một một đang nhẹ giọng giảng giải cho khách hàng.

Thấy trên kệ hàng bày đủ các loại sản phẩm nhập khẩu đủ mọi kiểu dáng, Bách Nhạc nhìn thoáng qua giá, trong lòng chậc một tiếng.
Lại vừa quay đầu lại, thì thấy Tịch Yếm đang vẻ mặt nghiêm túc mà nắn nắn một bộ quần áo em bé.

Bách Nhạc nhịn không được nhếch nhếch môi, đi đến phía trước.
"Anh muốn mua cái này sao?"
Trên tay y đang cầm một bộ áo liền quần cho em bé màu xanh da trời.

Đường may tinh xảo, sờ lên còn mềm mụp nữa, nhìn qua cực kì đáng yêu luôn.
Tịch Yếm lắc lắc đầu, lại nhìn những cái khác.

Bách Nhạc như là từ nét mặt so với bình thường không khác gì nhau kia nhìn ra được gì đó.

Trong lòng có chút kinh ngạc, thì ra là y đang rối rắm, không biết nên mua như thế nào.
"Vị tiên sinh này, có gì cần tôi hỗ trợ sao?" Nhân viên cửa hàng ở một bên thấy thế, liền tiến lên tiếp đón.
Tịch Yếm nhìn nhìn Bách Nhạc, nhân viên cửa hàng lập tức cơ linh mà phản ứng lại đây, "Là mua cho dựng phu, hay là mua cho bảo bảo ạ?"
Bách Nhạc giật mình, mới phản ứng lại đây dựng phu là chỉ chính mình ó, cậu vẫn không quen xưng hô này cho lắm.
Tịch Yếm gật gật đầu: "Đều mua."
Nhân viên cửa hàng lập tức vui vẻ ra mặt mà bắt đầu giới thiệu cho y, Tịch Yếm nhíu mày nghiêm túc nghe.

Bách Nhạc nhìn y lại có chút buồn cười, cậu chú ý thấy khách hàng trong cửa tiệm này không chỉ có phụ nữ mang thai, mà còn có không ít đàn ông cũng giống như vậy nữa.

Hơn nữa, mọi người hình như cũng không cảm thấy có gì không bình thường cả, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn nhiều hơn một cái.

Hoặc là có thể nói như vầy, so với cậu, thì những ánh mắt đó phần nhiều là liếc nhìn về phía Tịch Yếm.
"Đã biết là bé trai hay bé gái rồi sao?" Nhân viên bán hàng hỏi.
Tịch Yếm nhàn nhạt nói: "Bé trai."
Nhân viên bán hàng lập tức chọn cho y mấy bộ quần áo cho trẻ con, làm bằng sợi cotton tốt nhất, "Vậy chọn quần áo trước đi, anh có thể tuyệt đối yên tâm về loại vải này, sẽ không tạo thành thương tổn đối với làn da mỏng manh của trẻ con.

Lại còn có thể thêu tên của bảo bảo lên nữa, tất cả đều thuần thủ công hết."
Tịch Yếm nghe đến đó ánh mắt giật giật: "Tên?"
Nhân viên bán hàng nói: "Đúng vậy, chính là tên đó, mạo muội hỏi một câu anh đã đặt tên cho bảo bảo rồi sao?"
Khóe miệng của Tịch Yếm hơi hơi cong lên, sắc mặt nguyên bản lạnh băng liền giống như băng tan tuyết rã, y gật gật đầu.
Bách Nhạc không khỏi đỏ mặt lên.
Mắt thấy nhân viên bán hàng lại muốn thao thao bất tuyệt, mà bắt đầu giảng giải, Tịch Yếm nhíu mày, cắt ngang lời cô, "Đều lấy hết đi."
Dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Cùng với bộ màu xanh vừa rồi nữa."
Nhân viên bán hàng liền biết người tới là một vị đại kim chủ, đối đãi với bọn họ lại nhiệt tình thêm vài phần.

Còn đặc biệt đưa Bách Nhạc đến sô pha ngồi nghỉ ngơi nữa, không biết lại có người từ đâu ra mang một ly nước đến cho cậu.
Bách Nhạc đang cảm thấy khát nước, cũng liền không chút khách khí duỗi tay tiếp nhận.

Cậu nhìn Tịch Yếm đang nhíu mày đánh giá hai món đồ chơi trẻ con, hình như đang rối rắm cái nào tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn là lấy hết.
Bách Nhạc trong lòng nói thầm, thoạt nhìn xác xác thật thật không tức giận gì đâu, cái này ngược lại có chút nằm ngoài dự kiến của cậu.
"Chú ơi, trong bụng chú cũng có bảo bảo sao?" Bỗng nhiên có một giọng trẻ con non nớt vang lên.

Bách Nhạc quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô bé khoảng bốn năm tuổi, mặc đầm công chúa đang tò mò mà nhìn mình.
Bách Nhạc không biết làm sao, nhưng nhìn đứa bé trang điểm tinh xảo trước mặt, vừa thấy chính là một đứa trẻ được nhận hết sủng ái mà lớn lên.

Lại nhớ tới lúc nhìn thấy đám Mộc Mộc ở trong cô nhi viện, trong lòng cậu lại có chút khó chịu.
Cậu chậm lại ngữ khí, chớp chớp mắt với bé gái: "Con đoán xem nè?"
"Thật ngại quá, tôi không trông coi con bé cho tốt."
Lúc này, liền có một người đàn ông nhìn qua cực kì trẻ tuổi đi đến, giữ chặt lấy bé gái, lại lộ ra tươi cười xin lỗi với Bách Nhạc.

"Không có việc gì, không có việc gì đâu." Bách Nhạc lăc đầu, nhìn vẻ mặt của bé gái không vui khi bị lôi kéo, thậm chí còn làm mặt qủy với người đàn ông, vì thế liền xụ mặt nói: "Không thể đối với ba ba như vậy được, nếu không ba ba sẽ tức giận đó."
Bé gái chu chu miệng: "Con mới không sợ ba con tức giận đâu."
Cha mẹ bình thường một trong hai người, trẻ thường sẽ sợ một người.

Bách Nhạc lại hỏi: "Con sợ mẹ của con sao? Lỡ như mẹ tức giận thì làm sao bây giờ?"
Bé gái vẻ mặt nghi hoặc mà lắc lắc đầu: "Con không có mẹ."
"A..." Bách Nhạc vội vàng xin lỗi người đàn ông trẻ tuổi kia, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi nhé." Cậu không nghĩ tới vậy mà lại là gia đình đơn thân, nhưng nghĩ nghĩ, lại ngơ ngẩn.

Không đúng, nếu là gia đình đơn thân, vậy hắn ở trong tiệm bán đồ cho trẻ con làm gì cơ chứ?
Bách Nhạc đối mặt với vẻ mặt nhịn cười của người đàn ông kia, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.

Cậu há to miệng, tầm mắt dừng ở trên bụng nhỏ cực kì bằng phẳng của hắn, trong lòng toát ra vô số cái đệt, không phải là như cậu tưởng vậy chớ.
Người đàn ông kia cũng không biết hoạt động tâm lý lúc này của cậu, cười nói: "Tôi là ba ba của bé, phụ thân của bé không tới đây."
"A..." Bách Nhạc có chút xấu hổ, cậu thấy đối phương căn bản không có một chút dấu hiệu mang thai nào cả, vì thế cũng không nghĩ theo hướng kia.
"Bé con trong bụng cậu được mấy tháng rồi? Tôi cũng chỉ vừa mới kiểm tra ra thôi."
Bách Nhạc nghe đối phương hỏi chuyện, không nghĩ tới mình sẽ có một ngày có thể trải nghiệm như vậy, chỉ có thể căng da đầu nói: "Đã được hơn năm tháng rồi."
"Vậy cần phải chú ý thân thể nhiều hơn nhé, không thể bởi vì đã qua ba tháng đầu liền thiếu cảnh giác đâu." Người đàn ông kia một bộ dáng người từng trải nói.
"...Cảm ơn."
Người đàn ông tính tình tốt lại cười nói tạm biệt với cậu, sau đó mới gọi tên của bé gái, "Vi Vi, nói tạm biệt chú đi con.

Ba ba đưa con đi mua đồ ăn ngon nè."
Bé gái vẻ mặt không tình nguyện gật gật đầu.
Người đàn ông cũng phát giác cô bé không thích hợp, nhíu mày hỏi: "Hôm nay con làm sao vậy? Từ lúc ra cửa thì đã không thích hợp rồi."
Bé gái tên Vi Vi bẹp bẹp miệng: "Con chán ghét ba ba."
Bách Nhạc nghe xong những lời này liền biết việc lớn không tốt, có chút xấu hổ mà xê dịch mông.

Cậu thật sự không có tâm tình mà cuốn vào tranh cãi của gia đình người khác đâu.
Người đàn ông nghe xong những lời này lại không tức giận, chỉ là ngữ khí ảm đạm xuống, "Là ba ba làm không tốt sao?"

Vi Vi trước tiên đỏ mắt lên, xoa xoa đôi mắt nức nở nói: "Con chán ghét ba ba lúc nào cũng khóc, cũng chán ghét phụ thân luôn hung dữ với ba ba."
Người đàn ông giật mình, kinh ngạc nhìn cô bé, hiển nhiên không nghĩ tới cô bé sẽ nói ra những lời như vậy.

Vì thế có chút xấu hổ mà cười cười với Bách Nhạc ở một bên, Bách Nhạc lập tức thức thời dời đi tầm mắt, đứng dậy rời đi.
Mới vừa đứng dậy, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp lãnh đạm truyền vào trong tai, "Làm sao vậy?"
Ngẩng đầu liền thấy Tịch Yếm đang không nhanh không chậm đi tới, tầm mắt dừng ở trên người hai cha con kia, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, ngay sau đó lại dừng ở trên người Bách Nhạc.
Bách Nhạc nhanh chóng lắc đầu với y, quay người về phía hai cha con kia làm một cái mặt quỷ, ý bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
Không nghĩ tới sự ăn ý của hắn với mình lại bằng không.

Tịch Yếm nhíu nhíu mày, duỗi tay muốn sờ khuôn mặt không ngừng co rút của câu, "Em đang làm gì?"
Bách Nhạc bắt lấy cái tay đang sờ về phía mình của y, muốn đưa y rời khỏi hiện trường.
"Đây là tiên sinh của cậu sao?"
Bách Nhạc quay đầu nhìn lại, thấy người đàn ông kia đã dỗ xong bé gái.

Hắn đang nắm tay bé gái đôi mắt đã hồng lên, mỉm cười nhìn qua, biểu tình tự nhiên hào phóng.
Bách Nhạc chỉ đành đáp phải.
Tịch Yếm nghe vậy quay đầu nhìn cậu một cái, sau đó khôi phục lại liền quay đi.

Nếu không phải trong mắt y lộ ra vài tia ý cười như có như không, thì căn bản không phát giác ra được là y đang cười.
"Hai người các cậu rất xứng đôi đó." Người đàn ông cười nói với bọn họ.
Từ cửa tiệm cho bé ra tới, Bách Nhạc vẫn luôn tâm sự nặng nề.

Chờ sau khi xuống bãi đỗ xe ngầm lấy xe, thì Tịch Yếm cũng không có gọi tài xế, mà là tự mình lái xe.
Lúc Bách Nhạc muốn ngồi trên ghế phụ, thì bị y ngăn lại: "Em ra phía sau ngồi đi."
Bách Nhạc vừa nghe liền ngoan ngoãn mở cửa ghế sau ngồi vào.

Cậu nhìn đồ dùng trẻ con đủ loại kiểu dáng bị chất đầy ở xung quanh, đến cả cốp xe cũng không thể để hết được, thì bạn nói xem có bao nhiêu khoa trương đây hả.
"Anh làm sao lại tự mình lái xe rồi?" Bách Nhạc có chút tò mò nói.
Tịch Yếm từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Hôm nay chỉ muốn có hai người chúng ta thôi."
Bách Nhạc vừa nghe lời này, liền giật mình.

Không xong rồi, cái loại cảm giác kì quái ở trong lòng này, lại tới nữa rồi nè.
Tịch Yếm xoay chuyển tay lái, làm như không chút để ý mà hỏi: "Em vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?"
Bách Nhạc thở dài: "Suy nghĩ về vấn đề giáo dục bé con." Không biết tính cách của bảo bảo ra sao, lỡ như nuôi lệch thì làm sao bây giờ? Trước đây, cậu cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề như vậy nữa.
Tịch Yếm tựa hồ rất thích cậu nói đến loại đề tài này, nhướng mày: "Nghĩ ra được cái gì rồi sao?"

Bách Nhạc gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Chính là nếu hai người chúng ta cãi nhau, thì nhất định không được để cho bé con nhìn thấy."
Tịch Yếm nao nao, ngay sau đó y liền lắc đầu, ngữ khí nhàn nhạt: "Đừng suy nghĩ bậy bạ, sẽ không có việc như vậy đâu."
Bách Nhạc hiển nhiên không tin: "Anh làm sao có thể chắc chắn như vậy được chớ?"
Tịch Yếm không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đèn vàng đang không ngừng lập lòe kia, dẫm phanh dừng xe lại.
Tay của y đặt ở trên tay lái, có thể thấy được gân xanh hơi hơi nhô lên ở trên mu bàn tay.

||||| Truyện đề cử: Ép Yêu 100 Ngày (Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày) |||||
Bởi vì y biết, y sẽ luôn là người thỏa hiệp trước.
Bách Nhạc thấy Tịch Yếm không nói, liền cảm thấy không khí có chút nặng nề.

Cậu lại nghĩ tới việc ở bệnh viện, nghĩ đến việc mình thiếu chút nữa đã xóa sạch bé con, cho nên Tịch Yếm vốn dĩ có thể có chút tức giận đi.
Vì thế cậu vẫn chủ động đánh bạo mà kéo kéo góc áo của y, nhỏ giọng lúng ta lúng túng nói: "...Thực xin lỗi nhé, chuyện lúc nãy anh biết ở bệnh viện..., tôi vốn nghĩ, lúc ấy đầu óc cũng hỗn loạn mà, nhưng chỉ cần có một chút ý tưởng như vậy thôi, thì sau đó tôi đã lập tức hối hận rồi."
Tịch Yếm không nhẹ không nặng mà nắm lấy tay cậu, cũng không quay đầu lại nói: "Tôi biết."
Bách Nhạc giật mình.
Tịch Yếm nắm tay cậu, tiếp tục đạm thanh nói: "Tôi hy vọng sau này, em có thể yêu đứa nhỏ này nhiều hơn một chút."
Mãi cho đến khi trở về nhà, Bách Nhạc vẫn luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, trong đầu luôn quanh quẩn lời nói vừa rồi của y.

Thấy Tịch Yếm đi vào thư phòng, cậu cũng không biết vì sao mà có chút hoảng loạn tiến lên kéo lấy quần áo của y, ngữ khí có chút tủi thân.
"Không phải như anh nghĩ vậy đâu, tôi rất yêu nó mà, nếu không cũng không có khả năng vì nó mà chịu khổ nhiều như vậy đâu."
Tịch Yếm cúi đầu nhìn bộ dáng đáng thương vô cùng này của cậu, hơi hơi nhíu mày.

Y biết là cậu hiểu lầm ý của mình, con ngươi đen nhánh hơi ngưng ngưng.
"Tôi biết rồi." Y xoa xoa đầu tóc của Bách Nhạc bởi vì sốt ruột chạy bộ mà có chút lộn xộn, khóe môi lại treo lên tươi cười cưng chiều như có như không: "Em làm rất tuyệt."
Bách Nhạc nhìn y tươi cười, giật mình, trên mặt liền xuất hiện vẻ mặt mê mang.
Sau khi trở lại phòng Bách Nhạc liền nằm ở trên giường, bên cạnh là vị trí của Tịch Yếm, chỉ cần trở mình là có thể thấy cái gối mà y hay ngủ.

Bách Nhạc không tự chủ được mà duỗi tay bắt đầu sờ soạng, chờ phản ứng lại mình đang làm cái gì, thì không khỏi hoảng sợ, giống như là chạm vào khoai lang phỏng tay gì đó mà lập tức rụt trở về.
Cậu xoa xoa trái tim đang đập dần dần nhanh hơn của mình, đột nhiên ngồi dậy, lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Ngô Hoa.

Người anh em tốt nhất trong thế giới này của cậu chính là hắn đấy.
"Tôi hỏi cậu một việc nè."
Bên kia, thanh âm tùy tiện của Ngô Hoa vang lên: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi cảm thấy gần đây tôi có chút kì quái ấy.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương