Bá Đạo Dâm Hiệp Hệ Thống
-
Chương 84: Bồi vẫn là không bồi? chuộc vẫn là không chuộc?
Thời gian một canh giờ trôi qua mà giống như ức vạn năm vậy, cảm giác đè nén tinh thần cực kì lớn này khiến không ai có tâm trạng vui vẻ tham gia hôn lễ này.
Hưu....
Mà đúng lúc này, phương xa có một hình nhân pháp tắc khổng lồ bay đến, ngừng bên trên Chiến Thần Điện này, uy áp cường đại toả ra, đè người bên dưới một trận nghẹt thở.
- Ta thiên, tiểu tử, ngươi đến chậm....
Trầm Khiếu Phong thuận tay ném tới bình trà trên tay, nhưng lực lượng bên trong bùng phát, tốc độ vô cùng nhanh, Dương Tuấn thuận thế né qua, lập tức né tránh này bình trà ném tới.
- Này này này, ngươi cái này tiện nghi thúc thúc, ta cũng không có nhờ ngươi đến a...
Dương Tuấn tất cũng nổi giận, mẹ, lúc nãy nếu không nắm giữ Di Hành pháp tắc, liền bị bình trà kia đập trúng, văng ra vạn dặm có hơn, Thiên Luyện Bán Thánh lực lượng, không phải bình thường cường đại a.
- Tốt, nếu đã tới, đem cháu gái ta cùng ra xem kịch.
Trầm Khiếu Phong ngoáy ngoáy mũi nói, Dương Tuấn kinh ngạc, Uyển Nguyệt ở trong không gian hệ thống cũng bị Trầm Khiếu Phong phát hiện, là cỡ nào bất ngờ sự tình.
- Xùy, trên người ngươi có Hồng Nguyệt Yêu Luân, tất cháu gái ta ở bên trong, không cần thắc mắc.
Trầm Khiếu Phong gảy đến một khối to * mũi, thuận tay bắn vào hư không, lập tức viên này gỉ cắt ra hư không, tiềm nhập vào trong hư không, Dương Tuấn gãi gãi đầu, trên người mình khi nào có cái kia Yêu Luân đi?
- Uyển Nguyệt bái kiến Trầm thúc.
Sau lưng Dương Tuấn hiện lên vầng trăng tròn màu hồng, Uyển Nguyệt uyển chuyển thân hình bước ra, dung nhan tuyệt sắc chấn nhiếp toàn trường, để người người không thể rời mắt khỏi nàng, Uyển Nguyệt cung kính cúi người, nói với Trầm Khiếu Phong.
- Ô, này ta cháu gái ngoan, chỉ có cái này tiểu tử không vừa mắt.
Trầm Khiếu Phong ô một tiếng, nói, nhưng chân là không thành thực hướng Dương Tuấn đạp tới một cước, tiên nguyên lực hoá thực, tạo thành cự cước đạp tới, lực lượng bên trong nhưng là Tiên Tôn cấp bậc, không chút nào nhường xuống tu vi ngang bằng với Dương Tuấn.
- Ta cũng là như vậy...
Hiền Nhân theo động tác Dương Tuấn đánh tới một quyền, cự cước tiên nguyên lực đụng lên cự quyền pháp tắc, ầm một tiếng, dư sóng bằng mắt thường nhìn thấy được lan ra bốn phía, kình phong cuốn lấy đồ vật bên dưới, một mảnh hỗn loạn đại hôn a.
- Há, có chút thực lực, hơn 200 đạo lực lượng pháp tắc, không cần mở Phong Phù, lĩnh ngộ cũng không kém bao nhiêu.
Trầm Khiếu Phong nói, một bộ dạng không có chút nào bị ăn thiệt thòi, mà Dương Tuấn dĩ nhiên cánh tay nứt ra từng đường, nhưng mà Sinh Mệnh Ấu Thụ rễ cây vươn ra, chữa lành toàn bộ vết thương trên tay Dương Tuấn.
- Ồ, không ngờ Sinh Mệnh pháp tắc cũng kéo được 200 đạo.
- Hừ, ta hôm nay phải gọt xuống ngươi tiện nghi thúc thúc một cái lỗ tai, đem đi ngâm rượu a.
Trầm Khiếu Phong ồ một tiếng, nhưng mà Dương Tuấn thật sự không ưa nhìn cái này tiện nghi thúc thúc, Sát Thiên Chi Đao dâng ra, Hiền Nhân hai tay nắm lấy hai thanh Sát Đao, tử vong khí tức phủ xuống, để khách mời bên dưới hít thở không thông, đối mặt với tử vong, ai mà không sợ hãi.
- Há, ta rửa sạch lỗ tai đợi ngươi a, phóng ngựa lại đây, tiểu tử...
Trầm Khiếu Phong vẩy vẩy tai nói, khách mời lẫn hai vị chủ toạ bên dưới mặt mộng bức, này này này, các ngươi muốn đánh nhau thì đi đến chỗ khác a, tại sao ở chỗ hôn sự bọn ta đánh nhau a?
- Phi, làm ta buồn nôn, không chơi với thúc thúc ngươi nữa...
Dương Tuấn phun mắng, Hiền Nhân cùng Sát Thiên chi đao thu lại, Dương Tuấn cũng không rảnh rỗi đi đấu đá với cái này tiện nghi thúc thúc, bên dưới vẫn còn việc hắn cần làm đây.
- Ồ, tiểu tử, đến đánh ta à....
Trầm Khiếu Phong vô liêm sỉ lắc lắc hông, khiêu khích Dương Tuấn tức giận, nhưng Dương Tuấn lại không có quan tâm, chỉ có Uyển Nguyệt âm thầm lắc đầu, qua bao nhiêu năm, hai người này vẫn là như vậy.
- Hehe, ta thật muốn xem, này tân nương làm sao rơi vào hắc trảo của ngươi a...
Trầm Khiếu Phong hạ người xuống bên cạnh Dương Tuấn, cười hèn mọn nói, chỗ nào giống một vị Thiên Luyện Bán Thánh đây? Dương Tuấn phổi đều sắp nổ, không chừng, đại hôn này không chọc tức hắn bằng một giây một phút đứng cạnh cái này tiện nghi thúc thúc.
- Hừ hừ, không cần nhiều lời, ta đến tìm người, là hôm nay tân nương...
Dương Tuấn giọng nói vô cảm, âm thanh vang vọng trong sân lớn, để khách mời trợn mắt ngoác mồm, hảo, náo nửa ngày cũng bởi vì cái này muốn tới cướp nương gia...
- Ta đồ đệ có liên quan gì đến ngươi, mà hôm nay ngươi lại muốn phá hôn sự này?
Lộ Đồng Đồng tức giận đứng lên, quát một tiếng, Dương Tuấn hừ một tiếng, nói.
- Hừ, đó là ta nương tử, còn cần giải thích sao?
Bá....
Trong lòng từng người hô lên, người này cũng thật bá đạo, xông vào liền nói tân nương là ngươi nương tử, vậy ta nói ngươi mẫu vẫn là ta nương tử, ngươi có đánh ta hay không? Nhưng mà ở trong tình huống này, người ta bá cũng bởi vì có hậu trường a.
- Không đúng, ta Thanh Trúc vừa ngủ say trăm năm mới tỉnh lại, làm sao có thể quen nam nhân bên ngoài.
Lộ Đồng Đồng giận run người, Thanh Trúc Tiên Tử tự là Lộ Thanh Trúc, là dưỡng nữ cũng như đồ đệ của nàng, ở trăm năm trước theo bí pháp của sư tổ tiến vào ngủ say, đến hai tháng trước mới tỉnh dậy, làm sao có thể làm nương tử của một nam nhân kia chứ.
- Mặc kệ, Mộc Khuê, ta đến tìm nàng...
Dương Tuấn hô lớn, nhưng mà lần này âm thanh là dội thẳng vào đầu từng người, ngay cả Trầm Khiếu Phong đứng bên cạnh Dương Tuấn mặt cũng đổi sắc, bàn tay lớn run run đặt lên vai Dương Tuấn, nói.
- Tiểu, tiểu tử, ăn, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói, nói đừng có nói bậy a...
- Làm sao? Ta nói Mộc Khuê chính là ta nương tử, ở thời điểm trước nàng nói muốn ta đến Lục Trúc Thánh Vực tìm nàng là Thanh Trúc Tiên Tử kia mà....
Dương Tuấn bình thản nói, nhưng Trầm Khiếu Phong giống như gặp ôn thần, đứng cách xa Dương Tuấn một khoảng, Dương Tuấn đang kỳ lạ thì từng luồng từng luồng sát khí gắt gao đính trên người hắn, Lộ Thánh Chủ, cái này tân nương, cùng người của Thánh Vực đều toả ra sát khí, bao quanh lấy Dương Tuấn.
- Phi, ta nói là sự thật, Mộc Khuê chính là ta nương tử.....
Dương Tuấn lần nữa nói, mà đúng lúc này vị kia che mặt vận tân nương phục không kìm chế nổi nữa, kéo xuống khăn hồng, từ hư không kéo ra một chuôi kiếm sắc lạnh, cả người bắn tới chỗ Dương Tuấn, chỗ nàng đi qua đều mọc lên từng thân trúc nhỏ màu xanh lục, tản ra mê hương say đắm người người.
Dương Tuấn nhìn lên này tân nương, trong hắn kí ức, nàng một điểm cũng không giống Mộc Khuê, mặc dù nàng dung nhan như vẽ, mày liễu mắt phượng, da như mỡ đông, nhưng vẫn không đủ so sánh với Mộc Khuê, mà tân nương này tay xuất ra kiếm mang, giận dữ hét lên.
- Tặc tử, không cho ngươi nhục mạ sư tổ...
- Hả?
Lần này là Dương Tuấn kinh ngạc, chả lẽ hắn náo nửa ngày, cuối cùng là hắn nhận nhầm tân nương, mà những người ở đây với danh tự Mộc Khuê này vô cùng kính sợ, hơn nữa, thiếu nữ này còn gọi Mộc Khuê nàng là sư tổ?
Phốc....
Một vòi máu tươi bắn lên không trung, nơi ngực của Dương Tuấn bị chuôi kiếm của Lộ Thanh Trúc xuyên qua, nhưng mà nàng lại hoảng sợ khi mà chính mình không nắm thanh kiếm này ra được, giống như nó là một phần thân thể của Dương Tuấn vậy, mà Dương Tuấn lại tốt, sinh mệnh lực cuồn cuộn chữa trị vết thương, một bên quay sang hỏi Trầm Khiếu Phong.
- Này tiện nghi thúc thúc, rốt cuộc bọn họ gọi Mộc Khuê là sư tổ, là vì sao vậy?
- Há, tiểu tử ngươi không biết? Ở Tý Tiên Vực này ba trăm năm trước, vị này Thanh Trúc Tiên Tử Mộc Khuê từ ngủ say bên trong tỉnh dậy, sau đó liền chỉnh đốn lại Thánh Vực, hiện tại đã chạy tới Tuyệt Tiên Vực thí luyện tinh thần lần thứ 1000 rồi...
Trầm Khiếu Phong ung dung nói, nhưng tư thái cũng là hạ thấp một khoảng, đối với cái này Mộc Khuê tổ sư có phần e ngại, dẫu sao cả hai cũng đều là Thiên Luyện Bán Thánh, phiền phức đến hai cái thế lực của mình cũng không hay.
- Khoan, ba trăm năm? Ta ở Phàm Giới phi thăng đến đây cũng bất quá hơn 1 năm mà thôi.
Dương Tuấn giọng nói bất ngờ, chuyện này cũng thật khó tin, khi cùng Mộc Khuê chia biệt, thời gian trôi qua đến nay bất quá cũng chỉ một năm rưỡi, vì sao đến đây ai cũng nói đã trôi qua ba trăm năm? Trầm Khiếu Phong vỗ mặt một cái, bá lấy cổ Dương Tuấn nói.
- Ta hỏi ngươi, tiên nguyên khí ở Tý Tiên Vực này so với Hợi Tiên Vực thế nào?
- Hả? Vấn đề này cũng hỏi, ở đây nồng đậm hơn ở Hợi Tiên Vực 3 ngàn lần.
- Thế, ngươi biết tại sao tiên nguyên khí nồng đậm như vậy không?
- Cái này, ta không biết...
- Ài, ngươi mất trí nhớ so với lúc trước không khác gì nhau...
Trầm Khiếu Phong thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu nói, mỗi Tiên Vực đều giăng xuống một toà Khống Thiên Trận, có thể làm cho tiên nguyên lực ở bậc thứ càng cao, càng trở nên nồng đậm, đổi lại, thời gian ở đó trôi nhanh hơn rất nhiều, cho nên Tiên Vực bậc càng cao, tu tiên giả cấp bậc cũng phải tương đồng, Tý Tiên Vực tối thiểu chính là Thăng Hoa Cảnh, mà Tuyệt Tiên Vực tối thiểu chính là Tiên Vương.
- Thảo, thì ra là như vậy....
Dương Tuấn gật gù, chẳng trách mỗi Tiên Vực hắn đi qua đều có thời gian sai lệch kỳ lạ, mà tiên nguyên khí cũng nồng đậm hơn gấp chục, trăm lần, thì ra ở mỗi Tiên Vực gần giống như một cái vị diện riêng biệt, thời gian lệch lạc.
- Thảo, bây giờ ngươi tính làm sao đây? Làm ta kéo nhiều người đến như vậy, không làm gì cũng là mất mặt ta Kỳ Tôn à.
Trầm Khiếu Phong giận mắng, đây là sự thật, hắn kéo tới 500 cường giả, định quấy một hồi hôn sự, để tiểu tử này nắm tân nương đào hôn, không ngờ tên này ngu ngốc hết sức, ngay cả một chút tìm hiểu trước cũng không làm được, hung hăng xông qua, cuối cùng là lầm tân nương.
- Kháo, ta cũng không có nhờ ngươi cái này tiện nghi thúc, ngươi lại trách ta?
Dương Tuấn dĩ nhiên cũng giận, nhưng là thẹn quá hoá giận, lập tức đem toàn bộ tức giận đổ lên này thúc thúc tiện nghi, Uyển Nguyệt lẳng lặng lùi ra xa, hai người này sắp làm ra một hồi đại chiến.
Dương Tuấn rút ra thanh kiếm ở ngực, Hiền Nhân, Thần Dực, Vạn Hình Pháp Khí đồng loạt mở ra, Hiền Nhân hai nắm tay rung lên, tử vong pháp tắc quấn quanh nó song quyền, tạo thành hai quyền cực kì tà diễm, Thần Dực nối lên, Dương Tuấn thân ảnh biến mất, xuất hiện trước mặt Trầm Khiếu Phong đánh tới một quyền.
- Ngươi nghĩ ta là bao cát sao? Muốn đánh là đánh.
Trầm Khiếu Phong nói, hai quyền đụng vào nhau, kim quang rực rỡ chiếu rọi toàn Thánh Vực, toàn bộ khách mời đồng loạt chạy trốn, tân lang tân nương lẫn hai chủ toạ đều phi hành lên không, để lại khoảng trống rộng lớn cho hai đầu quái vật này đối chiến.
Ầm....
Nắm đấm của Trầm Khiếu Phong đụng lên nắm đấm của Hiền Nhân, tưởng như kiến so với voi hình ảnh, nhưng lực lượng bên trong mạnh mẽ bắn ra, oanh, toàn bộ cánh tay Hiền Nhân nổ nát, pháp tắc dây chuyền lả tả rơi xuống.
- Hừ....
Dương Tuấn vung xuống sát thiên chi đao bên tay trái, Trầm Khiếu Phong gào lên một tiếng, hai tay đụng vào nhau, ầm, kim quang bộc phát, tạo ra song quyền bằng hào quang, bắt lấy sát thiên chi đao, răng rắc, Sát Thiên Chi Đao bị bẻ gãy, Trầm Khiếu Phong thân ảnh biến mất, chưa đến một phần vạn giây sau đã bắt lấy đầu Dương Tuấn, toàn bộ pháp tắc sau lưng Dương Tuấn biến mất, Tiên Vương bên trên chính tu đại đạo, chút pháp tắc này đánh với bình thường Tiên Đế còn được, nhưng đối phó Trầm Khiếu Phong hắn là không đủ dùng.
- Hehe, xin lỗi hai vị chủ hôn, ta này cháu trai bị bệnh, như vậy ta xin cáo từ...
Trầm Khiếu Phong cười tiện tiện, tay bắt lấy Dương Tuấn hôn mê, nhưng tinh thần lực ba động lại không thành thật, câu thông 500 thuộc hạ, mau mau rút lui, phá hủy Thánh Vực tiền bồi thường hắn không muốn trả rồi.
- Muốn đi dễ vậy sao? Bồi hay không bồi đây?
Một giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên từ hư không, một bóng người xinh đẹp rơi ra, không cần nói, đó chính là Mộc Khuê, đời trước Thanh Trúc Tiên Tử, nhưng lại là đời này Mộc Tổ Sư.
- Sư tổ, cứu mạng, Chiến Thần Điện người quá hung hăng...
Lộ Đồng Đồng không chút phong vận cường giả, làm một bộ đứa nhỏ bị bắt nạt, chạy đến bên cạnh trưởng bối khóc lóc kể lể, tất nhiên sẽ thêm vào mắm muối dư vị, tạo thành một câu chuyện đặc sắc.
- Nhị Thiên Bán Thánh???
Trầm Khiếu Phong thầm hô, khí tức trên người Mộc Khuê lại mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, Nhất Thiên cùng Nhị Thiên khác nhau ở một chữ, nhưng chiến lực lại xa xa khác nhau.
- Ta hỏi lại, bồi vẫn là không bồi?
Mộc Khuê xung quanh dâng lên từng dòng thiên địa chân ngôn, từ nàng đại đạo diễn hoá mà thành, khiến nàng giống như tiên nữ cao cao tại thượng, chỉ để người ta ngước nhìn, tôn kính mà thôi.
- Hảo, đánh một trận, thua ta liền bồi ngươi, tiểu tử này...
Trầm Khiếu Phong cầm lên Dương Tuấn, Mộc Khuê mặt hơi đổi sắc, nàng tất nhiên nhận ra này tấm khuôn mặt, nước mắt không kìm được hơi rơi xuống, thiên địa ầm ầm biến chuyển, Bán Thánh cũng có tương liên thiên địa, tất nhiên có thể kéo ra thiên địa dị tượng rồi.
- Thảo, bây giờ ta có con tin, ngươi trước tiên giao tiền chuộc a...
Trầm Khiếu Phong mắng tục một tiếng, Uyển Nguyệt không hẹn mà đứng cách xa hắn một khoảng, mà 500 cường giả phía sau hận không thể tránh xa này vị Điện Chủ, người ta đòi ngươi bồi thường, ngươi nắm nhân gia tới đòi tiền chuộc? Nhân phẩm nơi đâu à...
- Thả ra ta phu quân....
Phốc....
Mộc Khuê huy động đại đạo, hô lên một tiếng thanh thúy, mà toàn bộ người ở đây đồng loạt phun ra một ngụm máu, thật, thật sự, tiểu tử kia là phu quân của Mộc tổ sư? Không, không, không, ta là đang nằm mơ.
Đùng.... Đùng.... Đùng....
Bên dưới từng người tự đánh lên mặt mình một cái, âm thanh liên tiếp vang dội như sấm rền, nhưng bọn họ lại không có tỉnh lại, lập tức phủ phục dưới đất, lão thiên, ngươi tốt bức a.
- Kháo, bước tới nữa ta giết tiểu tử này...
Trầm Khiếu Phong nâng nâng quyền, Mộc Khuê dừng động tác, Trầm Khiếu Phong đắc ý cười lớn, vẫn kéo ra câu nói cũ, chuộc vẫn là không chuộc đây?
Hưu....
Mà đúng lúc này, phương xa có một hình nhân pháp tắc khổng lồ bay đến, ngừng bên trên Chiến Thần Điện này, uy áp cường đại toả ra, đè người bên dưới một trận nghẹt thở.
- Ta thiên, tiểu tử, ngươi đến chậm....
Trầm Khiếu Phong thuận tay ném tới bình trà trên tay, nhưng lực lượng bên trong bùng phát, tốc độ vô cùng nhanh, Dương Tuấn thuận thế né qua, lập tức né tránh này bình trà ném tới.
- Này này này, ngươi cái này tiện nghi thúc thúc, ta cũng không có nhờ ngươi đến a...
Dương Tuấn tất cũng nổi giận, mẹ, lúc nãy nếu không nắm giữ Di Hành pháp tắc, liền bị bình trà kia đập trúng, văng ra vạn dặm có hơn, Thiên Luyện Bán Thánh lực lượng, không phải bình thường cường đại a.
- Tốt, nếu đã tới, đem cháu gái ta cùng ra xem kịch.
Trầm Khiếu Phong ngoáy ngoáy mũi nói, Dương Tuấn kinh ngạc, Uyển Nguyệt ở trong không gian hệ thống cũng bị Trầm Khiếu Phong phát hiện, là cỡ nào bất ngờ sự tình.
- Xùy, trên người ngươi có Hồng Nguyệt Yêu Luân, tất cháu gái ta ở bên trong, không cần thắc mắc.
Trầm Khiếu Phong gảy đến một khối to * mũi, thuận tay bắn vào hư không, lập tức viên này gỉ cắt ra hư không, tiềm nhập vào trong hư không, Dương Tuấn gãi gãi đầu, trên người mình khi nào có cái kia Yêu Luân đi?
- Uyển Nguyệt bái kiến Trầm thúc.
Sau lưng Dương Tuấn hiện lên vầng trăng tròn màu hồng, Uyển Nguyệt uyển chuyển thân hình bước ra, dung nhan tuyệt sắc chấn nhiếp toàn trường, để người người không thể rời mắt khỏi nàng, Uyển Nguyệt cung kính cúi người, nói với Trầm Khiếu Phong.
- Ô, này ta cháu gái ngoan, chỉ có cái này tiểu tử không vừa mắt.
Trầm Khiếu Phong ô một tiếng, nói, nhưng chân là không thành thực hướng Dương Tuấn đạp tới một cước, tiên nguyên lực hoá thực, tạo thành cự cước đạp tới, lực lượng bên trong nhưng là Tiên Tôn cấp bậc, không chút nào nhường xuống tu vi ngang bằng với Dương Tuấn.
- Ta cũng là như vậy...
Hiền Nhân theo động tác Dương Tuấn đánh tới một quyền, cự cước tiên nguyên lực đụng lên cự quyền pháp tắc, ầm một tiếng, dư sóng bằng mắt thường nhìn thấy được lan ra bốn phía, kình phong cuốn lấy đồ vật bên dưới, một mảnh hỗn loạn đại hôn a.
- Há, có chút thực lực, hơn 200 đạo lực lượng pháp tắc, không cần mở Phong Phù, lĩnh ngộ cũng không kém bao nhiêu.
Trầm Khiếu Phong nói, một bộ dạng không có chút nào bị ăn thiệt thòi, mà Dương Tuấn dĩ nhiên cánh tay nứt ra từng đường, nhưng mà Sinh Mệnh Ấu Thụ rễ cây vươn ra, chữa lành toàn bộ vết thương trên tay Dương Tuấn.
- Ồ, không ngờ Sinh Mệnh pháp tắc cũng kéo được 200 đạo.
- Hừ, ta hôm nay phải gọt xuống ngươi tiện nghi thúc thúc một cái lỗ tai, đem đi ngâm rượu a.
Trầm Khiếu Phong ồ một tiếng, nhưng mà Dương Tuấn thật sự không ưa nhìn cái này tiện nghi thúc thúc, Sát Thiên Chi Đao dâng ra, Hiền Nhân hai tay nắm lấy hai thanh Sát Đao, tử vong khí tức phủ xuống, để khách mời bên dưới hít thở không thông, đối mặt với tử vong, ai mà không sợ hãi.
- Há, ta rửa sạch lỗ tai đợi ngươi a, phóng ngựa lại đây, tiểu tử...
Trầm Khiếu Phong vẩy vẩy tai nói, khách mời lẫn hai vị chủ toạ bên dưới mặt mộng bức, này này này, các ngươi muốn đánh nhau thì đi đến chỗ khác a, tại sao ở chỗ hôn sự bọn ta đánh nhau a?
- Phi, làm ta buồn nôn, không chơi với thúc thúc ngươi nữa...
Dương Tuấn phun mắng, Hiền Nhân cùng Sát Thiên chi đao thu lại, Dương Tuấn cũng không rảnh rỗi đi đấu đá với cái này tiện nghi thúc thúc, bên dưới vẫn còn việc hắn cần làm đây.
- Ồ, tiểu tử, đến đánh ta à....
Trầm Khiếu Phong vô liêm sỉ lắc lắc hông, khiêu khích Dương Tuấn tức giận, nhưng Dương Tuấn lại không có quan tâm, chỉ có Uyển Nguyệt âm thầm lắc đầu, qua bao nhiêu năm, hai người này vẫn là như vậy.
- Hehe, ta thật muốn xem, này tân nương làm sao rơi vào hắc trảo của ngươi a...
Trầm Khiếu Phong hạ người xuống bên cạnh Dương Tuấn, cười hèn mọn nói, chỗ nào giống một vị Thiên Luyện Bán Thánh đây? Dương Tuấn phổi đều sắp nổ, không chừng, đại hôn này không chọc tức hắn bằng một giây một phút đứng cạnh cái này tiện nghi thúc thúc.
- Hừ hừ, không cần nhiều lời, ta đến tìm người, là hôm nay tân nương...
Dương Tuấn giọng nói vô cảm, âm thanh vang vọng trong sân lớn, để khách mời trợn mắt ngoác mồm, hảo, náo nửa ngày cũng bởi vì cái này muốn tới cướp nương gia...
- Ta đồ đệ có liên quan gì đến ngươi, mà hôm nay ngươi lại muốn phá hôn sự này?
Lộ Đồng Đồng tức giận đứng lên, quát một tiếng, Dương Tuấn hừ một tiếng, nói.
- Hừ, đó là ta nương tử, còn cần giải thích sao?
Bá....
Trong lòng từng người hô lên, người này cũng thật bá đạo, xông vào liền nói tân nương là ngươi nương tử, vậy ta nói ngươi mẫu vẫn là ta nương tử, ngươi có đánh ta hay không? Nhưng mà ở trong tình huống này, người ta bá cũng bởi vì có hậu trường a.
- Không đúng, ta Thanh Trúc vừa ngủ say trăm năm mới tỉnh lại, làm sao có thể quen nam nhân bên ngoài.
Lộ Đồng Đồng giận run người, Thanh Trúc Tiên Tử tự là Lộ Thanh Trúc, là dưỡng nữ cũng như đồ đệ của nàng, ở trăm năm trước theo bí pháp của sư tổ tiến vào ngủ say, đến hai tháng trước mới tỉnh dậy, làm sao có thể làm nương tử của một nam nhân kia chứ.
- Mặc kệ, Mộc Khuê, ta đến tìm nàng...
Dương Tuấn hô lớn, nhưng mà lần này âm thanh là dội thẳng vào đầu từng người, ngay cả Trầm Khiếu Phong đứng bên cạnh Dương Tuấn mặt cũng đổi sắc, bàn tay lớn run run đặt lên vai Dương Tuấn, nói.
- Tiểu, tiểu tử, ăn, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói, nói đừng có nói bậy a...
- Làm sao? Ta nói Mộc Khuê chính là ta nương tử, ở thời điểm trước nàng nói muốn ta đến Lục Trúc Thánh Vực tìm nàng là Thanh Trúc Tiên Tử kia mà....
Dương Tuấn bình thản nói, nhưng Trầm Khiếu Phong giống như gặp ôn thần, đứng cách xa Dương Tuấn một khoảng, Dương Tuấn đang kỳ lạ thì từng luồng từng luồng sát khí gắt gao đính trên người hắn, Lộ Thánh Chủ, cái này tân nương, cùng người của Thánh Vực đều toả ra sát khí, bao quanh lấy Dương Tuấn.
- Phi, ta nói là sự thật, Mộc Khuê chính là ta nương tử.....
Dương Tuấn lần nữa nói, mà đúng lúc này vị kia che mặt vận tân nương phục không kìm chế nổi nữa, kéo xuống khăn hồng, từ hư không kéo ra một chuôi kiếm sắc lạnh, cả người bắn tới chỗ Dương Tuấn, chỗ nàng đi qua đều mọc lên từng thân trúc nhỏ màu xanh lục, tản ra mê hương say đắm người người.
Dương Tuấn nhìn lên này tân nương, trong hắn kí ức, nàng một điểm cũng không giống Mộc Khuê, mặc dù nàng dung nhan như vẽ, mày liễu mắt phượng, da như mỡ đông, nhưng vẫn không đủ so sánh với Mộc Khuê, mà tân nương này tay xuất ra kiếm mang, giận dữ hét lên.
- Tặc tử, không cho ngươi nhục mạ sư tổ...
- Hả?
Lần này là Dương Tuấn kinh ngạc, chả lẽ hắn náo nửa ngày, cuối cùng là hắn nhận nhầm tân nương, mà những người ở đây với danh tự Mộc Khuê này vô cùng kính sợ, hơn nữa, thiếu nữ này còn gọi Mộc Khuê nàng là sư tổ?
Phốc....
Một vòi máu tươi bắn lên không trung, nơi ngực của Dương Tuấn bị chuôi kiếm của Lộ Thanh Trúc xuyên qua, nhưng mà nàng lại hoảng sợ khi mà chính mình không nắm thanh kiếm này ra được, giống như nó là một phần thân thể của Dương Tuấn vậy, mà Dương Tuấn lại tốt, sinh mệnh lực cuồn cuộn chữa trị vết thương, một bên quay sang hỏi Trầm Khiếu Phong.
- Này tiện nghi thúc thúc, rốt cuộc bọn họ gọi Mộc Khuê là sư tổ, là vì sao vậy?
- Há, tiểu tử ngươi không biết? Ở Tý Tiên Vực này ba trăm năm trước, vị này Thanh Trúc Tiên Tử Mộc Khuê từ ngủ say bên trong tỉnh dậy, sau đó liền chỉnh đốn lại Thánh Vực, hiện tại đã chạy tới Tuyệt Tiên Vực thí luyện tinh thần lần thứ 1000 rồi...
Trầm Khiếu Phong ung dung nói, nhưng tư thái cũng là hạ thấp một khoảng, đối với cái này Mộc Khuê tổ sư có phần e ngại, dẫu sao cả hai cũng đều là Thiên Luyện Bán Thánh, phiền phức đến hai cái thế lực của mình cũng không hay.
- Khoan, ba trăm năm? Ta ở Phàm Giới phi thăng đến đây cũng bất quá hơn 1 năm mà thôi.
Dương Tuấn giọng nói bất ngờ, chuyện này cũng thật khó tin, khi cùng Mộc Khuê chia biệt, thời gian trôi qua đến nay bất quá cũng chỉ một năm rưỡi, vì sao đến đây ai cũng nói đã trôi qua ba trăm năm? Trầm Khiếu Phong vỗ mặt một cái, bá lấy cổ Dương Tuấn nói.
- Ta hỏi ngươi, tiên nguyên khí ở Tý Tiên Vực này so với Hợi Tiên Vực thế nào?
- Hả? Vấn đề này cũng hỏi, ở đây nồng đậm hơn ở Hợi Tiên Vực 3 ngàn lần.
- Thế, ngươi biết tại sao tiên nguyên khí nồng đậm như vậy không?
- Cái này, ta không biết...
- Ài, ngươi mất trí nhớ so với lúc trước không khác gì nhau...
Trầm Khiếu Phong thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu nói, mỗi Tiên Vực đều giăng xuống một toà Khống Thiên Trận, có thể làm cho tiên nguyên lực ở bậc thứ càng cao, càng trở nên nồng đậm, đổi lại, thời gian ở đó trôi nhanh hơn rất nhiều, cho nên Tiên Vực bậc càng cao, tu tiên giả cấp bậc cũng phải tương đồng, Tý Tiên Vực tối thiểu chính là Thăng Hoa Cảnh, mà Tuyệt Tiên Vực tối thiểu chính là Tiên Vương.
- Thảo, thì ra là như vậy....
Dương Tuấn gật gù, chẳng trách mỗi Tiên Vực hắn đi qua đều có thời gian sai lệch kỳ lạ, mà tiên nguyên khí cũng nồng đậm hơn gấp chục, trăm lần, thì ra ở mỗi Tiên Vực gần giống như một cái vị diện riêng biệt, thời gian lệch lạc.
- Thảo, bây giờ ngươi tính làm sao đây? Làm ta kéo nhiều người đến như vậy, không làm gì cũng là mất mặt ta Kỳ Tôn à.
Trầm Khiếu Phong giận mắng, đây là sự thật, hắn kéo tới 500 cường giả, định quấy một hồi hôn sự, để tiểu tử này nắm tân nương đào hôn, không ngờ tên này ngu ngốc hết sức, ngay cả một chút tìm hiểu trước cũng không làm được, hung hăng xông qua, cuối cùng là lầm tân nương.
- Kháo, ta cũng không có nhờ ngươi cái này tiện nghi thúc, ngươi lại trách ta?
Dương Tuấn dĩ nhiên cũng giận, nhưng là thẹn quá hoá giận, lập tức đem toàn bộ tức giận đổ lên này thúc thúc tiện nghi, Uyển Nguyệt lẳng lặng lùi ra xa, hai người này sắp làm ra một hồi đại chiến.
Dương Tuấn rút ra thanh kiếm ở ngực, Hiền Nhân, Thần Dực, Vạn Hình Pháp Khí đồng loạt mở ra, Hiền Nhân hai nắm tay rung lên, tử vong pháp tắc quấn quanh nó song quyền, tạo thành hai quyền cực kì tà diễm, Thần Dực nối lên, Dương Tuấn thân ảnh biến mất, xuất hiện trước mặt Trầm Khiếu Phong đánh tới một quyền.
- Ngươi nghĩ ta là bao cát sao? Muốn đánh là đánh.
Trầm Khiếu Phong nói, hai quyền đụng vào nhau, kim quang rực rỡ chiếu rọi toàn Thánh Vực, toàn bộ khách mời đồng loạt chạy trốn, tân lang tân nương lẫn hai chủ toạ đều phi hành lên không, để lại khoảng trống rộng lớn cho hai đầu quái vật này đối chiến.
Ầm....
Nắm đấm của Trầm Khiếu Phong đụng lên nắm đấm của Hiền Nhân, tưởng như kiến so với voi hình ảnh, nhưng lực lượng bên trong mạnh mẽ bắn ra, oanh, toàn bộ cánh tay Hiền Nhân nổ nát, pháp tắc dây chuyền lả tả rơi xuống.
- Hừ....
Dương Tuấn vung xuống sát thiên chi đao bên tay trái, Trầm Khiếu Phong gào lên một tiếng, hai tay đụng vào nhau, ầm, kim quang bộc phát, tạo ra song quyền bằng hào quang, bắt lấy sát thiên chi đao, răng rắc, Sát Thiên Chi Đao bị bẻ gãy, Trầm Khiếu Phong thân ảnh biến mất, chưa đến một phần vạn giây sau đã bắt lấy đầu Dương Tuấn, toàn bộ pháp tắc sau lưng Dương Tuấn biến mất, Tiên Vương bên trên chính tu đại đạo, chút pháp tắc này đánh với bình thường Tiên Đế còn được, nhưng đối phó Trầm Khiếu Phong hắn là không đủ dùng.
- Hehe, xin lỗi hai vị chủ hôn, ta này cháu trai bị bệnh, như vậy ta xin cáo từ...
Trầm Khiếu Phong cười tiện tiện, tay bắt lấy Dương Tuấn hôn mê, nhưng tinh thần lực ba động lại không thành thật, câu thông 500 thuộc hạ, mau mau rút lui, phá hủy Thánh Vực tiền bồi thường hắn không muốn trả rồi.
- Muốn đi dễ vậy sao? Bồi hay không bồi đây?
Một giọng nói thanh thúy ngọt ngào vang lên từ hư không, một bóng người xinh đẹp rơi ra, không cần nói, đó chính là Mộc Khuê, đời trước Thanh Trúc Tiên Tử, nhưng lại là đời này Mộc Tổ Sư.
- Sư tổ, cứu mạng, Chiến Thần Điện người quá hung hăng...
Lộ Đồng Đồng không chút phong vận cường giả, làm một bộ đứa nhỏ bị bắt nạt, chạy đến bên cạnh trưởng bối khóc lóc kể lể, tất nhiên sẽ thêm vào mắm muối dư vị, tạo thành một câu chuyện đặc sắc.
- Nhị Thiên Bán Thánh???
Trầm Khiếu Phong thầm hô, khí tức trên người Mộc Khuê lại mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, Nhất Thiên cùng Nhị Thiên khác nhau ở một chữ, nhưng chiến lực lại xa xa khác nhau.
- Ta hỏi lại, bồi vẫn là không bồi?
Mộc Khuê xung quanh dâng lên từng dòng thiên địa chân ngôn, từ nàng đại đạo diễn hoá mà thành, khiến nàng giống như tiên nữ cao cao tại thượng, chỉ để người ta ngước nhìn, tôn kính mà thôi.
- Hảo, đánh một trận, thua ta liền bồi ngươi, tiểu tử này...
Trầm Khiếu Phong cầm lên Dương Tuấn, Mộc Khuê mặt hơi đổi sắc, nàng tất nhiên nhận ra này tấm khuôn mặt, nước mắt không kìm được hơi rơi xuống, thiên địa ầm ầm biến chuyển, Bán Thánh cũng có tương liên thiên địa, tất nhiên có thể kéo ra thiên địa dị tượng rồi.
- Thảo, bây giờ ta có con tin, ngươi trước tiên giao tiền chuộc a...
Trầm Khiếu Phong mắng tục một tiếng, Uyển Nguyệt không hẹn mà đứng cách xa hắn một khoảng, mà 500 cường giả phía sau hận không thể tránh xa này vị Điện Chủ, người ta đòi ngươi bồi thường, ngươi nắm nhân gia tới đòi tiền chuộc? Nhân phẩm nơi đâu à...
- Thả ra ta phu quân....
Phốc....
Mộc Khuê huy động đại đạo, hô lên một tiếng thanh thúy, mà toàn bộ người ở đây đồng loạt phun ra một ngụm máu, thật, thật sự, tiểu tử kia là phu quân của Mộc tổ sư? Không, không, không, ta là đang nằm mơ.
Đùng.... Đùng.... Đùng....
Bên dưới từng người tự đánh lên mặt mình một cái, âm thanh liên tiếp vang dội như sấm rền, nhưng bọn họ lại không có tỉnh lại, lập tức phủ phục dưới đất, lão thiên, ngươi tốt bức a.
- Kháo, bước tới nữa ta giết tiểu tử này...
Trầm Khiếu Phong nâng nâng quyền, Mộc Khuê dừng động tác, Trầm Khiếu Phong đắc ý cười lớn, vẫn kéo ra câu nói cũ, chuộc vẫn là không chuộc đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook