Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
-
Chương 4: Sớm đã đi
Sáng sớm, cao ốc tập đoàn Hàn Thiên.
Hàn Đông Liệt ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc, hắn nhìn trên máy vi tính những tấm ảnh chụp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Âu Thiển Thiển. Trong đầu nhớ tới tối hôm qua cô dùng ánh mắt nhìn mình, chẳng biết tại sao, tâm lại có chút bối rối.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Hắn nhẹ nhàn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, "Vào đi!"
Cánh cửa nhẹ nhàn mở ra, Giang Minh Húc mang một vẻ mặt bất cần đời đi tới.
"Điều tra được chưa?" Hắn hỏi.
Giang Minh Húc đặt văn kiện trong lên bàn, cười nói, "Bởi vì thời gian có hạn, cho nên vẫn chưa tra được toàn bộ tư liệu Ân tiểu thư mất tích mười lăm năm trước, nhưng là đã tra được nơi ở hiện tại của cô ấy."
"Ở đâu?"
"Đài Bắc... Lam gia!"
Lam gia? Hàn Đông Liệt trong đầu tư liệu đang nhanh chóng tìm tòi: Lam Hạo Thành, chủ tịch tập đoàn Lam Thị, năm nay sáu mươi hai tuổi, vợ chết sớm, không có con cái, nghe nói hắn gần đây bí mật nhận một cô con gái nuôi, chẳng lẽ...
Hàn Đông Liệt đột nhiên "Tang" từ trên ghế đứng lên, khí phách nói, "Đi, đi bắt người!"
※※※
Biệt thự Lam gia.
Bên ngoài hàng rào sắt màu trắng đậu khoảng mười chiếc xe màu đen Limousine, Hàn Đông Liệt dẫn đầu từ chiếc xe màu bạc Bentley đi ra, coi thường tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu hiện đại này, tiêu sái hiên ngang đi tới, hơn hai mươi vệ sĩ theo sát phía sau, trực tiếp xông vào...
"Tổng giám đốc Hàn? Nơi này thật ít khách đến, nhất là khách quý như cậu đây, Lam gia không biết cậu hôm nay lại đột nhiên đến thăm, thật sự đón tiếp không chu đáo....." Lam Hạo Thành từ thư phòng đi ra, mặt đầy dáng tươi cười nhìn vào phòng khách vệ sĩ đứng thành hai hàng, lại đảo mắt, nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông Liệt, trên trán lập tức thoát ra một loạt mồ hôi.
Không phải chưa từng thấy trường hợp như vậy, chỉ là nhân vật này lại là Hàn Đông Liệt, điều đó thực sự khác biệt.
Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, quét mắt nhìn kiểu dáng đại sảnh theo phong cách Châu Âu, lạnh lùng nói, "Minh Húc!"
"Vâng!" Đi theo một bên Giang Minh Húc nhận được lệnh, vội vàng cười cùng tiến tới bên cạnh Lam Hạo Thành nói, "Lam tiên sinh, tôi nghĩ sáng nay ông đã đọc báo đã thấy báo chí đưa tin rồi, tổng giám đốc Hàn của chúng tôi cùng Âu tiểu thư có chút ít chuyện hiểu lầm, cho nên chúng tôi hôm nay đột nhiên đến thăm là muốn cùng Âu tiểu thư giải trừ cái hiểu lầm nho nhỏ này, ông xem, có phải hay không nên kêu Âu tiểu thư ra gặp mặt?"
Lam Hạo Thành dùng khăn tay không ngừng lau trên trán đổ đầy mồ hôi, khó xử mà nói, "Thiển Thiển sáng sớm hôm nay đã đi rồi!"
"Đi rồi hả? Đi đâu vậy?"
Lam Hạo Thành do dự một chút, nói, "Sân bay, con bé nói sự tình đã xong xuôi rồi, cho nên phải về Canada!"
"Canada?" Hàn Đông Liệt rít lấy mấy chữ này, người phụ nữ chết tiệt, muốn chạy? Muốn đoạn tuyệt quan hệ? Không có cửa đâu cưng! Nếu hắn không bắt được cô, thì hắn không gọi Hàn Đông Liệt.
...
Sân bay Đài Bắc
Âu Thiển Thiển nhìn xuống cổ tay đeo đồng hồ 8:45, còn có 15 phút đồng hồ cô lên máy bay rồi. Cô quay lại nhìn hướng cổng vào sân bay, vẻ mặt lo lắng cùng bất an.
Hàn Đông Liệt ngồi trong văn phòng của tổng giám đốc, hắn nhìn trên máy vi tính những tấm ảnh chụp, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hình ảnh nhỏ nhắn xinh xắn của Âu Thiển Thiển. Trong đầu nhớ tới tối hôm qua cô dùng ánh mắt nhìn mình, chẳng biết tại sao, tâm lại có chút bối rối.
"Cốc cốc cốc..." Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.
Hắn nhẹ nhàn nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, "Vào đi!"
Cánh cửa nhẹ nhàn mở ra, Giang Minh Húc mang một vẻ mặt bất cần đời đi tới.
"Điều tra được chưa?" Hắn hỏi.
Giang Minh Húc đặt văn kiện trong lên bàn, cười nói, "Bởi vì thời gian có hạn, cho nên vẫn chưa tra được toàn bộ tư liệu Ân tiểu thư mất tích mười lăm năm trước, nhưng là đã tra được nơi ở hiện tại của cô ấy."
"Ở đâu?"
"Đài Bắc... Lam gia!"
Lam gia? Hàn Đông Liệt trong đầu tư liệu đang nhanh chóng tìm tòi: Lam Hạo Thành, chủ tịch tập đoàn Lam Thị, năm nay sáu mươi hai tuổi, vợ chết sớm, không có con cái, nghe nói hắn gần đây bí mật nhận một cô con gái nuôi, chẳng lẽ...
Hàn Đông Liệt đột nhiên "Tang" từ trên ghế đứng lên, khí phách nói, "Đi, đi bắt người!"
※※※
Biệt thự Lam gia.
Bên ngoài hàng rào sắt màu trắng đậu khoảng mười chiếc xe màu đen Limousine, Hàn Đông Liệt dẫn đầu từ chiếc xe màu bạc Bentley đi ra, coi thường tòa biệt thự theo phong cách Châu Âu hiện đại này, tiêu sái hiên ngang đi tới, hơn hai mươi vệ sĩ theo sát phía sau, trực tiếp xông vào...
"Tổng giám đốc Hàn? Nơi này thật ít khách đến, nhất là khách quý như cậu đây, Lam gia không biết cậu hôm nay lại đột nhiên đến thăm, thật sự đón tiếp không chu đáo....." Lam Hạo Thành từ thư phòng đi ra, mặt đầy dáng tươi cười nhìn vào phòng khách vệ sĩ đứng thành hai hàng, lại đảo mắt, nhìn xem khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Đông Liệt, trên trán lập tức thoát ra một loạt mồ hôi.
Không phải chưa từng thấy trường hợp như vậy, chỉ là nhân vật này lại là Hàn Đông Liệt, điều đó thực sự khác biệt.
Hàn Đông Liệt nghiêm mặt, quét mắt nhìn kiểu dáng đại sảnh theo phong cách Châu Âu, lạnh lùng nói, "Minh Húc!"
"Vâng!" Đi theo một bên Giang Minh Húc nhận được lệnh, vội vàng cười cùng tiến tới bên cạnh Lam Hạo Thành nói, "Lam tiên sinh, tôi nghĩ sáng nay ông đã đọc báo đã thấy báo chí đưa tin rồi, tổng giám đốc Hàn của chúng tôi cùng Âu tiểu thư có chút ít chuyện hiểu lầm, cho nên chúng tôi hôm nay đột nhiên đến thăm là muốn cùng Âu tiểu thư giải trừ cái hiểu lầm nho nhỏ này, ông xem, có phải hay không nên kêu Âu tiểu thư ra gặp mặt?"
Lam Hạo Thành dùng khăn tay không ngừng lau trên trán đổ đầy mồ hôi, khó xử mà nói, "Thiển Thiển sáng sớm hôm nay đã đi rồi!"
"Đi rồi hả? Đi đâu vậy?"
Lam Hạo Thành do dự một chút, nói, "Sân bay, con bé nói sự tình đã xong xuôi rồi, cho nên phải về Canada!"
"Canada?" Hàn Đông Liệt rít lấy mấy chữ này, người phụ nữ chết tiệt, muốn chạy? Muốn đoạn tuyệt quan hệ? Không có cửa đâu cưng! Nếu hắn không bắt được cô, thì hắn không gọi Hàn Đông Liệt.
...
Sân bay Đài Bắc
Âu Thiển Thiển nhìn xuống cổ tay đeo đồng hồ 8:45, còn có 15 phút đồng hồ cô lên máy bay rồi. Cô quay lại nhìn hướng cổng vào sân bay, vẻ mặt lo lắng cùng bất an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook