Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính
-
Chương 196: Nhớ lại 2
Ba, mẹ, hai người ở đâu? Ba, mẹ…Cô bé gào khóc kêu ba mẹ mình, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy người thân, nhưng chạy tới đâu cũng chỉ thấy xác người.
Cô bé sợ hãi, cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm, lúc này bé không hy vọng vào những ngày tháng hạnh phúc về sau, chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ, được khóc thút thít trong lòng họ.
Ba, mẹ…..Bé mở cửa phòng làm việc ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ba mẹ mình, còn có một người đàn ông khác.
Mặt hắn cực kỳ hung ác, ánh nhìn chằm chằm như thú dữ, dưới chân hắn là mẹ, trên ngực còn lưu lại vết đạn, đang không ngừng chảy máu, trước mặt hắn, ba của bé quỳ rạp dưới đất, gương mặt bị đánh bầm dập không thấy rõ dung mạo, người này có vẻ thích đổ máu.
Ba!
Bé kinh hoàng rống lên, hai người cùng lúc nhìn về phía nàng.
Con gái mau chạy đi! Văn Chính lớn tiếng nói, Hoàng Viêm cười hung ác chĩa súng vào đầu ông.
Lúc này cô bé thấy rõ mặt hắn, khóe miệng có nốt ruồi đen, còn cười như vậy khiến cô bé run sợ không ngừng lui về sau.
Mau chạy đi con, chạy mau! Văn Chính dùng hết sức gào thét, hai mắt nhìn bé tuyệt vọng.
Không muốn, không muốn, con muốn ở cùng ba mẹ ! Cô bé lắc đầu vừa khóc vừa nói.
Hoàng Viêm đột nhiên lấy một khẩu súng khác ra, chĩa vào cô bé, nói mau, chìa khóa đang ở đâu ? Không nói tao bắn bể đầu con mày.
Không, không được lầm tổn thương con bé, không được ! Văn Chính đứng lên, dùng sức bắt lấy cánh tay Hoàng Viêm, sau đó xoay người che chở cô bé, cuối cùng rống to, chạy mau !
Pằng ! Tiếng súng vang lên, cô bé thấy máu chảy từ phía sau lưng ba mình.
Tại sao ? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy ? Mẹ chết, ba chảy máu….Ba thường cõng nàng trên lưng, sao lại biến thành như vậy ? Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ?
Ba từ từ ngã xuống, bé một lần nữa nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, gương mặt hung ác đó.
Hắn lau máu dính trên súng, sau đó bước từng bước đến gần bé, trên mặt nở nụ cười tà ác.
Hắn từ từ chĩa họng súng về phía cô bé, sau đó nói, bé con, cháu nói cho chú biết chìa khóa kia ở đâu ?
Chìa khóa ? Chìa khóa gì ? Tôi không biết !
Cháu chưa từng thấy nó sao ? Là một hòn đá nhỏ màu đen, vật gia truyền của gia đình cháu.
Không biết…Không có, chưa từng thấy !
Cháu thực sự chưa từng thấy nó sao ?
Chưa !
Vậy thật đáng tiếc, cháu đi theo ba mẹ, đoàn viên tại địa phủ đi ! Hắn vừa nói vừa nổ súng.
Pằng ! Lại một tiếng súng vang lên, một lần nữa máu xuất hiện trước mặt cô bé.
Bé trợn tròn mắt nhìn người đang ở trước mình, môi run rẩy nói, A Lăng…
Cô bé sợ hãi, cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm, lúc này bé không hy vọng vào những ngày tháng hạnh phúc về sau, chỉ muốn nhìn thấy ba mẹ, được khóc thút thít trong lòng họ.
Ba, mẹ…..Bé mở cửa phòng làm việc ra, cuối cùng cũng nhìn thấy ba mẹ mình, còn có một người đàn ông khác.
Mặt hắn cực kỳ hung ác, ánh nhìn chằm chằm như thú dữ, dưới chân hắn là mẹ, trên ngực còn lưu lại vết đạn, đang không ngừng chảy máu, trước mặt hắn, ba của bé quỳ rạp dưới đất, gương mặt bị đánh bầm dập không thấy rõ dung mạo, người này có vẻ thích đổ máu.
Ba!
Bé kinh hoàng rống lên, hai người cùng lúc nhìn về phía nàng.
Con gái mau chạy đi! Văn Chính lớn tiếng nói, Hoàng Viêm cười hung ác chĩa súng vào đầu ông.
Lúc này cô bé thấy rõ mặt hắn, khóe miệng có nốt ruồi đen, còn cười như vậy khiến cô bé run sợ không ngừng lui về sau.
Mau chạy đi con, chạy mau! Văn Chính dùng hết sức gào thét, hai mắt nhìn bé tuyệt vọng.
Không muốn, không muốn, con muốn ở cùng ba mẹ ! Cô bé lắc đầu vừa khóc vừa nói.
Hoàng Viêm đột nhiên lấy một khẩu súng khác ra, chĩa vào cô bé, nói mau, chìa khóa đang ở đâu ? Không nói tao bắn bể đầu con mày.
Không, không được lầm tổn thương con bé, không được ! Văn Chính đứng lên, dùng sức bắt lấy cánh tay Hoàng Viêm, sau đó xoay người che chở cô bé, cuối cùng rống to, chạy mau !
Pằng ! Tiếng súng vang lên, cô bé thấy máu chảy từ phía sau lưng ba mình.
Tại sao ? Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy ? Mẹ chết, ba chảy máu….Ba thường cõng nàng trên lưng, sao lại biến thành như vậy ? Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ?
Ba từ từ ngã xuống, bé một lần nữa nhìn thấy gương mặt người đàn ông kia, gương mặt hung ác đó.
Hắn lau máu dính trên súng, sau đó bước từng bước đến gần bé, trên mặt nở nụ cười tà ác.
Hắn từ từ chĩa họng súng về phía cô bé, sau đó nói, bé con, cháu nói cho chú biết chìa khóa kia ở đâu ?
Chìa khóa ? Chìa khóa gì ? Tôi không biết !
Cháu chưa từng thấy nó sao ? Là một hòn đá nhỏ màu đen, vật gia truyền của gia đình cháu.
Không biết…Không có, chưa từng thấy !
Cháu thực sự chưa từng thấy nó sao ?
Chưa !
Vậy thật đáng tiếc, cháu đi theo ba mẹ, đoàn viên tại địa phủ đi ! Hắn vừa nói vừa nổ súng.
Pằng ! Lại một tiếng súng vang lên, một lần nữa máu xuất hiện trước mặt cô bé.
Bé trợn tròn mắt nhìn người đang ở trước mình, môi run rẩy nói, A Lăng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook